Cưng Chiều Vô Hạn
Chương 30: Bánh ngọt phải ăn như thế nào? 1
Editor: Thu Lệ
Xe chạy như tên bắn trong màn đêm rất nhanh đã tiến vào biệt thự Cách Lan.
Cô còn đang tức giận, vào nhà liền vứt anh sang một bên, trực tiếp chạy thẳng vào phòng bếp, “Dì Ngô, có gì ăn không? Con đói bụng!”
Đói bụng thì tìm dì Ngô đòi ăn, nhàm chán thì tìm quản gia đòi MP3 và sách, trong nửa tháng này cô thế nhưng đã qua lại vô cùng quen thuộc với mấy người giúp việc trong biệt thự.
Quý Thiếu Kiệt vừa nghe điện thoại, vừa đi theo sau lưng.
“Trong xe có đồ ăn đóng gói đem về, em hãy rửa tay trước rồi ngồi chờ một lát.” Anh ngừng điện thoại bên tai nói một câu, sau đó lại tiếp tục dặn dò gì đó trong điện thoại, đi tới chỗ cầu thang, quay người lại nói với cô, “Ăn cơm xong thì trở về phòng của tôi!”
Lạc Lạc bĩu môi, đúng lúc anh nhìn thấy, nhíu mày, “Em có nghe rõ không?”
Cô vểnh cái mông nhỏ nhắn lên một chút liền tiến vào phòng khách.
Nghe chú mới lạ đấy.
Lạc Lạc le lưỡi với bóng lưng đang lên lầu của anh.
Anh vừa đi mất, cô liền sống, cho cá ăn, rồi lại tưới nước cho chậu hoa lan trong nhà.
Làm cho bác Từ quản gia gấp đến độ xoay quanh ở phía sau.
“Tiểu thư, cá này đã no quá rồi, còn cho ăn nữa nó sẽ no chết mất....”
“Tiểu thư, hoa lan này không thể tưới nước nữa, hôm sau hãy tưới...”
Đợi cô tưới ào ào xong hai ca nước, mới vỗ vỗ tay xoay người rời đi, bác quản gia ở phía sau vẻ mặt như đưa đám lẩm bẩm, “Nuôi lan một ngày, công tưới nước ba năm, tiểu thư, lần này cô đã hại chết tôi rồi...”
Đáng lẽ Lạc Lạc còn lo lắng lúc ăn cơm người nào đó lại đến đây làm phiền cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không xuống lầu, liên tục nhốt mình trong thư phòng, Quản gia đi gõ cửa kêu một lần rồi không dám thúc dục nữa.
Không xuống cũng tốt. Lạc Lạc cũng không muốn ăn, rất nhanh đã ăn xong liền chạy vào phòng khách, đóng cửa sổ, khóa cửa chính.
Đang cầm một quyển sách tùy ý lật tới lật lui, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, cô rảnh rỗi buồn chán, nên đi qua vén rèm cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, một chiếc xe màu trắng bạc đang đứng trước cửa biệt thự, một người đàn ông tóc xoăn mặc Tây trang từ trên xe bước xuống, ôm một chồng văn kiện vội vàng đi vào biệt thự, nhìn bộ dạng anh ta chắc là nhân viên của công ty.
Lạc Lạc bĩu môi, tốt nhất là bận đến mai luôn đi.
Chỉ có điều hơn mười phút sau, lại nghe tiếng ô tô khởi động, vội vàng đứng dậy xem.
Chỉ thấy người nào đó đang đi ra, từ góc độ của cô nhìn xuống, mỏng manh dưới đèn đường, càng lúc càng cảm thấy anh thon dài cao ngất, lúc này đã thay đổi một bộ Tây trang hưu nhàn mới màu đen, càng lộ ra vẻ khí thế phi phàm, bộ dạng giống như đối với tất cả đều lqd nắm chắc trong lòng bàn tay, người nhân viên tóc xoăn kia cúi đầu đi theo phía sau cách anh một bước, đang thấp giọng nói gì đó, chú Cương tài xế đã sớm lái chiếc xe thương vụ màu đen mà anh thường dùng đứng trước biệt thự, đang đứng bên cạnh xe xoay người mở cửa cho anh.
Người nào đó đã nhấc một chân vào trong xe, lại ngẩng đầu lên, giống như lơ đãng liếc mắt nhìn lên lầu một cái, ánh sao chớp lên, Lạc Lạc sợ tới mức nhanh chóng buông rèm cửa sổ ra, tim đập thình thịch, căng thẳng giống như ăn trộm vậy.
Đã trễ thế này còn đi ra ngoài, chắc là sẽ không về đây chứ? Hoặc là nếu có trở về cũng mệt mỏi như heo rồi, không có tinh lực đến làm phiền cô.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại kiểm tra cửa sổ một lần nữa, bắt đầu yên tâm tắm bồn.
Nhưng mà, khi cô tắm xong bước ra, đứng trong phòng tắm trống rỗng mà xa lạ, cô đơn và bàng hoàng, ngay từ dưới sàn, đến trong khe cửa sổ, từ nơi nhìn thấy đến nơi không nhìn thấy, như từng sợ tơ rót vào mỗi một chỗ trong da thịt, cô ôm chặt hai vai, nước mặt lại không chút kiên kị mà chảy xuống.
* * *
Đêm khuya, khi Quý Thiếu Kiệt đứng bên giường trong phòng khách, liền thấy một cô gái mặc áo ngủ màu trắng, đang ngủ như trẻ con.
Chiếc giường này nằm gần cửa sổ, nửa tấm rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh trăng như bạc yên tĩnh chiếu xuống thân thể cô gái.
Ở giữa giường, cô cuộn thành một đoàn, bàn tay nắm thành quyền đặt trên môi, trên mặt vẫn còn dấu vết phản chiếu của nước mắt, tư thế ngủ giống như tư thế của em bé trong bụng mẹ, là một loại tư thế vô cùng yếu ớt và không nơi nương tựa.
Nhưng mà, anh rõ ràng nhớ được, cô rất hạnh phúc.
Ở trong văn phòng của Chung Chấn Văn, cô không coi ai ra gì mà nhai kẹo cao su trong miệng, trong hội trường vũ hội, cô thẳng thừng từ chối những người đàn ông không vừa mắt đến mời cô nhảy, cho lqd đến ở trong phòng làm việc của anh, cô kiêu ngạo ương ngạnh yêu cầu anh không được xen vào việc của người khác, tất cả những biểu hiện của cô giống như một đứa nhỏ được chiều chuộng đến vô pháp vô thiên.
Nhưng mà, giờ phút này, cô lại ngủ với tư thế bàng hoàng và bất an như vậy, không hề giống như những gì anh đã tưởng tượng.
Trong đầu anh xoay quanh những tài liệu mà trợ lý Steven vừa mới đưa cho anh lúc tối: Không biết cha ruột là ai, mẹ ruột họ Thẩm sau khi sinh cô ra được một năm thì qua đời vì bệnh, được tổ chức xã hội đưa vào cô nhi viện, đến khi năm tuổi thì được Chung Bang Lập nhận nuôi, nhũ danh là Lạc Lạc, sau đó nhà họ Chung gọi là Chung Tĩnh Ngôn. Tiểu học và sơ trung(THCS) đều tốt nghiệp với thành tích đứng trong top 10, sau đó đi học trong trường trung học trọng điểm, vẫn liên tục giữ vững thành tích trong top 10, ba tháng trước đã thi xong bằng PET S5* và TOEFL**, nửa tháng trước nhận được một số ảnh chụp nặc danh, từ đó trốn khỏi nhà họ Chung.
*PETS5: là kỳ thi cấp độ thứ nhì trong các kỳ thi tiếng Anh dành cho người nói các thứ tiếng khác là ngôn ngữ chính của Cambridge.
**TOEFL: (được đọc là toe-full hoặc toffle), viết tắt của Test Of English as a Foreign Language, là bài thi được tiêu chuẩn hóa nhằm đánh giá khả năng thông thạo của người học và người sử dụng tiếng Anh (Mĩ).
Anh cũng không biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì, dù có có biết hay không cũng không sao cả, chỉ cần giờ phút này cô ở trên giường của anh là được.
Anh cũng không khó đoán được vì sao cô lại thi GRE* sớm như vậy, tình yêu ba người, so với tưởng tượng của cô gái nhỏ thì càng phiền toái hơn nhiều. Mà trước khi cô đối mặt với tất cả phiền toái này, theo bản năng cô đã chuẩn bị tốt đường lui cho bản thân và tình yêu của mình.
* GRE: The Graduate Record Examination là bài kiểm tra tiểu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD) ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội (trừ Y, Dược, Luật) tại Mỹ. Chứng chỉ GRE được sử dụng để so sánh và đánh giá thành tích học tập của các thí sinh sau đại học bên cạnh bảng điểm đại học và các chứng chỉ liên quan khác.
Có lẽ, so với tưởng tượng của anh, cô gái này còn yếu ớt hơn rất nhiều.
Anh bưng cằm đứng ở chỗ cũ nhìn một hồi, ánh trăng sáng như thế, dáng vẻ như thế, cô gái như thế, làm trái tim anh tự dưng lâm vào một loại mềm mại. Không liên quan đến dục vọng.
Lúc này, cô gái khẽ nhíu mày, đầu ngón tay non mịn níu chặt chăn mỏng, “Chú, đừng..... anh... anh ơi cứu em......” Cô hơi co quắp, nói mớ.
Là đang diễn tiết mục quan binh bắt bọn cướp trong mộng sao?
Như vậy anh nhất định là diễn nhân vật phẩn diện rồi hả?
Anh không khỏi cười khổ. Lần trước ở trên giường, thật sự đã dù dọa cô nhóc này sợ hãi rồi.
Nếu cô nhóc này là món quà ông trời đã ban tặng cho anh, thì anh cần gì phải nóng lòng nhất thời chứ?
Anh cố gắng thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống ở mép giường, nệm hơi sụp xuống một góc, như trái tim của anh vậy.
Anh duỗi ngón tay, vén tấm chăn trên người cô lên một chút, từ từ tuột xuống đến cạnh chân cô.
Làn da cô vốn hồng hào như trân châu, được ánh trăng chiếu rọi, nổi lên một tầng óng ánh nhàn nhạt, càng thêm mê người, phía dưới váy ngủ màu trắng đáng yêu là bả vai mỏng manh, uốn cong đến thắt lưng lại lõm xuống, nhỏ bé mềm mại không thể tin nổi, cặp mông xinh đẹp vểnh lên, đường cong nhô lên cao, chậm rãi kéo dài tới đôi chân thon dài nhỏ nhắn mềm mại, anh không kìm lòng được mà đưa tay khẽ vuốt ve đôi chân chân đáng yêu.
Cô giống như tỉnh ngủ mà lay động, trong miệng khe khẽ rì rầm vài tiếng, ở trên giường hơi ma sát, thân thể thoáng mở ra một chút, với dáng vẻ mời mọc.
Anh hôn dọc một đường từ dưới bắp chân đi lên, nhắm mắt lại, nhẹ ngửi hương vị của cô, ngây ngô, thơm ngọt, giống như một loại trái cây vừa mới chín muồi, bao hàm có thể dự đoán thơm ngọt ngon miệng.
Cuối cùng, nụ hôn của anh dừng lại trên đầu vai cô, xúc môi mềm mại một mảnh, như đang hôn lên cánh hoa hồng đang nở rộ, lại như một loại sữa vừa mới nhập khẩu, miệng anh khẽ uống, dịu dàng ấm áp.
Ánh mắt anh đi xuống, váy ngủ trước ngực cô mở ra một khe hở nhỏ theo tư thế ngủ, một mảnh da thịt nhỏ trắng như tuyết lắc qua lắc lại, hôm nay vết ứ đọng đỏ sậm và dấu răng xanh tím bị anh d.đ;l/q.d làm ra, nhìn thấy mà ghê người. Anh không đành lòng tiếp tục hành hạ, chỉ cách một tầng quần áo, đầu lưỡi di chuyển nhẹ nhàng, mắt thấy những dấu vết ẩm ướt, đỉnh nhọn lặng yên đứng thẳng, lộ ra một chút ướt át mềm mại.
Trong lòng anh, lửa bắt đầu cháy hừng hực, toàn thân đau đớn chỉ muốn tới gần cô không có cách nào khống chế được.
Anh nằm bên cạnh cô, môi tiếp tục trêu đùa cách một lớp quần áo, tay lại duỗi đi xuống, vén váy ngủ bằng bông lên, tìm kiếm đáy quần lót nhỏ bé của cô, quyến rũ đường viền tơ lên, đầu ngón tay tham tiến vào mảnh đất nho nhỏ, ấm áp, mềm mại non nớt, trơn bóng, mang chút ẩm ướt
Xe chạy như tên bắn trong màn đêm rất nhanh đã tiến vào biệt thự Cách Lan.
Cô còn đang tức giận, vào nhà liền vứt anh sang một bên, trực tiếp chạy thẳng vào phòng bếp, “Dì Ngô, có gì ăn không? Con đói bụng!”
Đói bụng thì tìm dì Ngô đòi ăn, nhàm chán thì tìm quản gia đòi MP3 và sách, trong nửa tháng này cô thế nhưng đã qua lại vô cùng quen thuộc với mấy người giúp việc trong biệt thự.
Quý Thiếu Kiệt vừa nghe điện thoại, vừa đi theo sau lưng.
“Trong xe có đồ ăn đóng gói đem về, em hãy rửa tay trước rồi ngồi chờ một lát.” Anh ngừng điện thoại bên tai nói một câu, sau đó lại tiếp tục dặn dò gì đó trong điện thoại, đi tới chỗ cầu thang, quay người lại nói với cô, “Ăn cơm xong thì trở về phòng của tôi!”
Lạc Lạc bĩu môi, đúng lúc anh nhìn thấy, nhíu mày, “Em có nghe rõ không?”
Cô vểnh cái mông nhỏ nhắn lên một chút liền tiến vào phòng khách.
Nghe chú mới lạ đấy.
Lạc Lạc le lưỡi với bóng lưng đang lên lầu của anh.
Anh vừa đi mất, cô liền sống, cho cá ăn, rồi lại tưới nước cho chậu hoa lan trong nhà.
Làm cho bác Từ quản gia gấp đến độ xoay quanh ở phía sau.
“Tiểu thư, cá này đã no quá rồi, còn cho ăn nữa nó sẽ no chết mất....”
“Tiểu thư, hoa lan này không thể tưới nước nữa, hôm sau hãy tưới...”
Đợi cô tưới ào ào xong hai ca nước, mới vỗ vỗ tay xoay người rời đi, bác quản gia ở phía sau vẻ mặt như đưa đám lẩm bẩm, “Nuôi lan một ngày, công tưới nước ba năm, tiểu thư, lần này cô đã hại chết tôi rồi...”
Đáng lẽ Lạc Lạc còn lo lắng lúc ăn cơm người nào đó lại đến đây làm phiền cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không xuống lầu, liên tục nhốt mình trong thư phòng, Quản gia đi gõ cửa kêu một lần rồi không dám thúc dục nữa.
Không xuống cũng tốt. Lạc Lạc cũng không muốn ăn, rất nhanh đã ăn xong liền chạy vào phòng khách, đóng cửa sổ, khóa cửa chính.
Đang cầm một quyển sách tùy ý lật tới lật lui, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô, cô rảnh rỗi buồn chán, nên đi qua vén rèm cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, một chiếc xe màu trắng bạc đang đứng trước cửa biệt thự, một người đàn ông tóc xoăn mặc Tây trang từ trên xe bước xuống, ôm một chồng văn kiện vội vàng đi vào biệt thự, nhìn bộ dạng anh ta chắc là nhân viên của công ty.
Lạc Lạc bĩu môi, tốt nhất là bận đến mai luôn đi.
Chỉ có điều hơn mười phút sau, lại nghe tiếng ô tô khởi động, vội vàng đứng dậy xem.
Chỉ thấy người nào đó đang đi ra, từ góc độ của cô nhìn xuống, mỏng manh dưới đèn đường, càng lúc càng cảm thấy anh thon dài cao ngất, lúc này đã thay đổi một bộ Tây trang hưu nhàn mới màu đen, càng lộ ra vẻ khí thế phi phàm, bộ dạng giống như đối với tất cả đều lqd nắm chắc trong lòng bàn tay, người nhân viên tóc xoăn kia cúi đầu đi theo phía sau cách anh một bước, đang thấp giọng nói gì đó, chú Cương tài xế đã sớm lái chiếc xe thương vụ màu đen mà anh thường dùng đứng trước biệt thự, đang đứng bên cạnh xe xoay người mở cửa cho anh.
Người nào đó đã nhấc một chân vào trong xe, lại ngẩng đầu lên, giống như lơ đãng liếc mắt nhìn lên lầu một cái, ánh sao chớp lên, Lạc Lạc sợ tới mức nhanh chóng buông rèm cửa sổ ra, tim đập thình thịch, căng thẳng giống như ăn trộm vậy.
Đã trễ thế này còn đi ra ngoài, chắc là sẽ không về đây chứ? Hoặc là nếu có trở về cũng mệt mỏi như heo rồi, không có tinh lực đến làm phiền cô.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại kiểm tra cửa sổ một lần nữa, bắt đầu yên tâm tắm bồn.
Nhưng mà, khi cô tắm xong bước ra, đứng trong phòng tắm trống rỗng mà xa lạ, cô đơn và bàng hoàng, ngay từ dưới sàn, đến trong khe cửa sổ, từ nơi nhìn thấy đến nơi không nhìn thấy, như từng sợ tơ rót vào mỗi một chỗ trong da thịt, cô ôm chặt hai vai, nước mặt lại không chút kiên kị mà chảy xuống.
* * *
Đêm khuya, khi Quý Thiếu Kiệt đứng bên giường trong phòng khách, liền thấy một cô gái mặc áo ngủ màu trắng, đang ngủ như trẻ con.
Chiếc giường này nằm gần cửa sổ, nửa tấm rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh trăng như bạc yên tĩnh chiếu xuống thân thể cô gái.
Ở giữa giường, cô cuộn thành một đoàn, bàn tay nắm thành quyền đặt trên môi, trên mặt vẫn còn dấu vết phản chiếu của nước mắt, tư thế ngủ giống như tư thế của em bé trong bụng mẹ, là một loại tư thế vô cùng yếu ớt và không nơi nương tựa.
Nhưng mà, anh rõ ràng nhớ được, cô rất hạnh phúc.
Ở trong văn phòng của Chung Chấn Văn, cô không coi ai ra gì mà nhai kẹo cao su trong miệng, trong hội trường vũ hội, cô thẳng thừng từ chối những người đàn ông không vừa mắt đến mời cô nhảy, cho lqd đến ở trong phòng làm việc của anh, cô kiêu ngạo ương ngạnh yêu cầu anh không được xen vào việc của người khác, tất cả những biểu hiện của cô giống như một đứa nhỏ được chiều chuộng đến vô pháp vô thiên.
Nhưng mà, giờ phút này, cô lại ngủ với tư thế bàng hoàng và bất an như vậy, không hề giống như những gì anh đã tưởng tượng.
Trong đầu anh xoay quanh những tài liệu mà trợ lý Steven vừa mới đưa cho anh lúc tối: Không biết cha ruột là ai, mẹ ruột họ Thẩm sau khi sinh cô ra được một năm thì qua đời vì bệnh, được tổ chức xã hội đưa vào cô nhi viện, đến khi năm tuổi thì được Chung Bang Lập nhận nuôi, nhũ danh là Lạc Lạc, sau đó nhà họ Chung gọi là Chung Tĩnh Ngôn. Tiểu học và sơ trung(THCS) đều tốt nghiệp với thành tích đứng trong top 10, sau đó đi học trong trường trung học trọng điểm, vẫn liên tục giữ vững thành tích trong top 10, ba tháng trước đã thi xong bằng PET S5* và TOEFL**, nửa tháng trước nhận được một số ảnh chụp nặc danh, từ đó trốn khỏi nhà họ Chung.
*PETS5: là kỳ thi cấp độ thứ nhì trong các kỳ thi tiếng Anh dành cho người nói các thứ tiếng khác là ngôn ngữ chính của Cambridge.
**TOEFL: (được đọc là toe-full hoặc toffle), viết tắt của Test Of English as a Foreign Language, là bài thi được tiêu chuẩn hóa nhằm đánh giá khả năng thông thạo của người học và người sử dụng tiếng Anh (Mĩ).
Anh cũng không biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì, dù có có biết hay không cũng không sao cả, chỉ cần giờ phút này cô ở trên giường của anh là được.
Anh cũng không khó đoán được vì sao cô lại thi GRE* sớm như vậy, tình yêu ba người, so với tưởng tượng của cô gái nhỏ thì càng phiền toái hơn nhiều. Mà trước khi cô đối mặt với tất cả phiền toái này, theo bản năng cô đã chuẩn bị tốt đường lui cho bản thân và tình yêu của mình.
* GRE: The Graduate Record Examination là bài kiểm tra tiểu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD) ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và khoa học xã hội (trừ Y, Dược, Luật) tại Mỹ. Chứng chỉ GRE được sử dụng để so sánh và đánh giá thành tích học tập của các thí sinh sau đại học bên cạnh bảng điểm đại học và các chứng chỉ liên quan khác.
Có lẽ, so với tưởng tượng của anh, cô gái này còn yếu ớt hơn rất nhiều.
Anh bưng cằm đứng ở chỗ cũ nhìn một hồi, ánh trăng sáng như thế, dáng vẻ như thế, cô gái như thế, làm trái tim anh tự dưng lâm vào một loại mềm mại. Không liên quan đến dục vọng.
Lúc này, cô gái khẽ nhíu mày, đầu ngón tay non mịn níu chặt chăn mỏng, “Chú, đừng..... anh... anh ơi cứu em......” Cô hơi co quắp, nói mớ.
Là đang diễn tiết mục quan binh bắt bọn cướp trong mộng sao?
Như vậy anh nhất định là diễn nhân vật phẩn diện rồi hả?
Anh không khỏi cười khổ. Lần trước ở trên giường, thật sự đã dù dọa cô nhóc này sợ hãi rồi.
Nếu cô nhóc này là món quà ông trời đã ban tặng cho anh, thì anh cần gì phải nóng lòng nhất thời chứ?
Anh cố gắng thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống ở mép giường, nệm hơi sụp xuống một góc, như trái tim của anh vậy.
Anh duỗi ngón tay, vén tấm chăn trên người cô lên một chút, từ từ tuột xuống đến cạnh chân cô.
Làn da cô vốn hồng hào như trân châu, được ánh trăng chiếu rọi, nổi lên một tầng óng ánh nhàn nhạt, càng thêm mê người, phía dưới váy ngủ màu trắng đáng yêu là bả vai mỏng manh, uốn cong đến thắt lưng lại lõm xuống, nhỏ bé mềm mại không thể tin nổi, cặp mông xinh đẹp vểnh lên, đường cong nhô lên cao, chậm rãi kéo dài tới đôi chân thon dài nhỏ nhắn mềm mại, anh không kìm lòng được mà đưa tay khẽ vuốt ve đôi chân chân đáng yêu.
Cô giống như tỉnh ngủ mà lay động, trong miệng khe khẽ rì rầm vài tiếng, ở trên giường hơi ma sát, thân thể thoáng mở ra một chút, với dáng vẻ mời mọc.
Anh hôn dọc một đường từ dưới bắp chân đi lên, nhắm mắt lại, nhẹ ngửi hương vị của cô, ngây ngô, thơm ngọt, giống như một loại trái cây vừa mới chín muồi, bao hàm có thể dự đoán thơm ngọt ngon miệng.
Cuối cùng, nụ hôn của anh dừng lại trên đầu vai cô, xúc môi mềm mại một mảnh, như đang hôn lên cánh hoa hồng đang nở rộ, lại như một loại sữa vừa mới nhập khẩu, miệng anh khẽ uống, dịu dàng ấm áp.
Ánh mắt anh đi xuống, váy ngủ trước ngực cô mở ra một khe hở nhỏ theo tư thế ngủ, một mảnh da thịt nhỏ trắng như tuyết lắc qua lắc lại, hôm nay vết ứ đọng đỏ sậm và dấu răng xanh tím bị anh d.đ;l/q.d làm ra, nhìn thấy mà ghê người. Anh không đành lòng tiếp tục hành hạ, chỉ cách một tầng quần áo, đầu lưỡi di chuyển nhẹ nhàng, mắt thấy những dấu vết ẩm ướt, đỉnh nhọn lặng yên đứng thẳng, lộ ra một chút ướt át mềm mại.
Trong lòng anh, lửa bắt đầu cháy hừng hực, toàn thân đau đớn chỉ muốn tới gần cô không có cách nào khống chế được.
Anh nằm bên cạnh cô, môi tiếp tục trêu đùa cách một lớp quần áo, tay lại duỗi đi xuống, vén váy ngủ bằng bông lên, tìm kiếm đáy quần lót nhỏ bé của cô, quyến rũ đường viền tơ lên, đầu ngón tay tham tiến vào mảnh đất nho nhỏ, ấm áp, mềm mại non nớt, trơn bóng, mang chút ẩm ướt
Bình luận truyện