Cưng Chiều Vô Hạn
Chương 42: Bảo vật quốc gia tới!
“Đây chính là cô nhóc anh nói trong điện thoại?”
Hình thể ông cụ Quý cứng như thép cắm trên một cái bọc lớn, vang dội hỏi. Hiện giờ thân thể ông cụ không có bệnh gì lớn, chỉ là lỗ tai của ông cụ tiếng vang của súng gây chấn động nên hơi có chút lãng tai, âm thanh nói ra giống như sấm sét vang dội.
Sao Quý Thiếu Kiệt lại cảm thấy trong ánh mắt ông cụ nhìn anh lại bao gồm cả đồng tình chứ?
Anh mất hứng, “Ông nội, chẳng lẽ người thật sự không biết là bà nội, có chút rất...” Anh vươn bàn tay sưng sưng lên cao, so chiều cao và độ rộng.
“Nói bậy!” Ông cụ không chút do dự cho cháu nội quả bom dữ dộ. “Anh biết cái gì? Cái này gọi là khỏe mạnh! Không có bà nội khỏe mạnh thì lấy đâu ra anh! Chỉ là thân thể của con bé Hi tốt hơn cô gái nhỏ này một chút...”
“Ông nội...” Cố Hi đứng một bên, nhân cơ hội bĩu môi làm nũng. Lúc Quý Thiếu Kiệt đi xuất ra công phu kiệt xuất, cô ta đã giải nghiện, lúc này, giơ tay nhấc chân đã khôi phục phong tình và quyến rũ như ngày thường, toàn bộ tinh khí đã trở lại. Một tiếng ông nội này, từ bên trong ấp úng phun ra uất ức, hờn dỗi, u oán hỗn hợp thành hương vị phức tạp, khiến thư ký La vẫn luôn cúi đầu đứng một bên không thể không cảm thấy khâm phục sâu sắc.
Cố Hi không có việc gì thường qua lại nhà họ Quý, bên cạnh Quý Thiếu Kiệt không đổi phụ nữ cũng chỉ có một mình cô, ông cụ vẫn luôn nghĩ cô và cháu nội cố gắng có thể thành, bởi vậy bình thường đối xử với cô cũng có vài phần khác biệt.
Nhưng lúc này, ánh mắt sắc bén của ông cụ không thèm liếc nhìn cô một cái, mà là phóng trên người cô gái nhỏ ngọt ngào đang ngủ say sưa trên giường nhỏ...... Ánh mắt ông cụ vẫn chưa từng rời khỏi.
Cô nhóc kia, ở trong mắt ông, ngay cả băng đạn 54 bình thường nhỏ như vậy mà cũng không bằng, có thể bỏ được mấy viên đạn? Vậy mà trong điện thoại, cháu nội ông còn nói không phải cô thì không cần, không phải cô thì không cưới!
Cháu nội của ai người đó biết, tên nhóc này, đốn mạt thì đốn mạt, nhưng lớn như vậy còn chưa từng nghiêm túc nói qua coi trọng cô gái nhà ai như vậy.
Thân thể của tên nhóc này, nhiều năm như vậy, xem biết bao nhiêu bác sĩ cũng không có ai nói ra được bài bản. Lần này, khó có được nó bằng lòng tự mình gọi điện thoại, mời ông đến đây cứu người, cô nhóc này, tuyệt đối không phải là người bình thường.
“Anh thật sự đã hạ quyết tâm rồi hả?” Ông cụ muốn xác định lại một lần nữa, “Tình thế hiện tại của Chung Bang Lập không tệ, ông cụ nhà cậu ấy vẫn luôn chống lưng cho cậu ấy đấy. Ta vào chỉ để hỏi anh câu trả lời chắc chắn, nếu anh chỉ muốn đùa giỡn với cô gái nhỏ nhà người ta, ta chẳng bỏ công lôi kéo tình cảm với nhà họ Chung, nhưng cũng không đáng để đắc tội với cậu ta, sớm nghĩ cách ổn thỏa để người ta đưa cô gái này về. Nếu đổi lại là ai, để lạc cô con gái đã nuôi dưỡng hơn mười năm cũng đều khó chịu cả.”
Quý Thiếu Kiệt vòng hai tay trước ngực, mắt nháy cũng không nháy nhìn cô gái đang ngủ say trên giường nhỏ, ánh mắt trân trọng như đinh đóng cột, giống như thề nguyện nói, “Người con đã định rồi.”
Dáng vẻ của anh vẫn lộ ra chật vật, tóc dựng thẳng toán loạn, hốc mắt lộ ra xanh đen, mấy người vây quanh giường, ông cụ Quý, Cố Hi, thư ký La, đều nhìn anh, anh nghĩ cũng không nghĩ đã nói dứt khoát rồi.
Dáng vẻ anh đứng ở nơi đó, nghiêm cẩn mà cố chấp, ông cụ Quý vô tình nhớ tới, hồi nhỏ anh đã đánh mất một viên kẹo, nói là bà vú ăn vụng của anh, anh vừa khóc vừa ầm ĩ, lăn lộn trên mặt đất, bảo bà vú phải đền cho anh. Bà vú bị ép buộc không còn cách nào, lấy viên kẹo mới cho anh, nhưng anh vẫn cứ nhất định muốn viên kẹo cũ.
Chỉ cần là anh nhận định, anh nhất định phải lấy được tới tay.
Cố Hi cũng bị những lời này của anh làm cho ngây dại, anh là người cuồng ngạo, không ai kiềm chế được như vậy, mấy năm nay, bên người oanh oanh yến yến khi nào thiếu? Cô cho rằng anh chỉ đang giận lẩy, giận dỗi với cô, giận dỗi với đám người bên ngoài. Nhưng vạn lần không nghĩ tới, lần này anh thế nhưng lại nghiêm cẩn như vậy.
Thậm chí ngay cả thư ký La cũng thật không ngờ, mấy năm nay, cô đi theo bên cạnh anh không hiếm khi thấy ông chủ nhà mình phóng đãng, đi theo bênh vực cũng không phải lần một lần hai, lần này, cô cho rằng cũng chỉ là phóng đãng mà thôi...
“Anh có suy nghĩ như vậy là tốt! Nhóc con, lần này chính anh cầu xin ông nội giúp anh, nhưng đừng nghĩ có lần sau... Đã quyết định thì phải đối xử tốt với cô gái nhà người ta.”
Nhận được câu trả thuyết phục do Quý Thiếu Kiệt không chút do dự khẳng định lần thứ hai, ông cụ Quý vừa lòng gật gật đầu, xoay người nói với Cố Hi: “Bé Hi, tên nhóc Thiếu Kiệt này, ông vẫn cho là con và nó có thể thành đôi, nhưng bây giờ con cũng nghe rồi đấy, hiện giờ đã hết hi vọng vì nó đã nhận định cô gái nhỏ này rồi. Người do nó chọn, là đúng hay sai, ta làm ông nội cũng không thể miễn cưỡng.”
“Ta nghe nói con cũng có bạn trai, về sau, nghe ông nội nói một câu, đừng tới lui với tên nhóc này nữa, đừng ngốc nghếch theo nó mù quáng.” Ông cụ Quý vẫn luôn để chuyện cô làm “Cháu dâu”. Làm sao có thể không nắm giữ tình hình của cô một rõ hai ràng được?
Cả khuôn mặt Cố Hi đỏ bừng, nhất thời không nói nên lời. Thì ra, chuyện cô cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng tất cả mọi người đều biết hết sao?
***
Khi ba cha con nhà họ Chung và Cảnh trưởng Cam đẩy cửa đi vào, trong văn phòng to lớn, thư ký La đứng ở một bên châm trà, một cô gái ngồi ở phía sau bàn làm việc, mắt to, sống mũi cao, rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối không phải là Chung Tĩnh Ngôn.
“Tiểu Chung, cậu xem, ta nói trong này không có cô gái nhỏ nhà cậu chứ?”
Ông cụ Quý đứng sau cánh cửa, cầm lấy bình trà nhỏ màu nâu do lính cần vụ đưa qua uống một ngụm, nói với Chung Bang Lập.
“Chuyện quan trọng như vậy, tên nhóc thối nhà ta còn hồ đồ, nói cái gì bị cậu tìm tới cửa, thật sự rất mất mặt, không chịu cho người ta mở cửa. Trong lòng ta thầm nói, Bộ trưởng Chung là người có uy tín danh dự, không có chứng cứ rõ ràng, làm sao có thể lỗ mãng tìm tới cửa được d'đ/l'q;d chứ? Trong nhà bộ trưởng đã lạc mất con gái, đây chính là chuyện lớn, chuyện gấp, không thể nào vui đùa, nếu không bị người ta mắng thối đầu, các người hãy mau nhìn xem...” Ba cha con Chung Bang Lập đâu nào còn có thể lắng nghe ông cụ dông dài, nhìn Cố Hi mặc áo sơ mi của nam, ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, tràn ngập nhiệt huyết sôi trào và cấp bách, trên ngực còn ôm bình nước đá, bỗng chốc nguội lạnh, trái tim của bọn họ đập nhanh như vậy, nhưng mà bảo bối của bọn họ thế nhưng lại không có ở trong này!
“Ba, chỗ này còn có một cánh cửa...” Chấn Thanh không cam lòng nhìn xung quanh căn phòng làm việc này, phát hiện tường giá sách còn che đậy một cánh cửa cùng màu ở phía sau, không kịp chờ ba mình trả lời đã nhanh chóng bước lên, muốn đi qua đẩy cửa.
“Chân Thanh, dừng lại!” Chung Bang Lập suy sụp quát bảo ngưng lại.
Ông cụ Quý chắc chắn mở cửa cho bọn họ đi vào nhìn như vậy, cánh cửa phòng nghỉ vẫn còn mở ra, chưa khép chặt, có thể thấy được bọn họ đã sớm chuẩn tốt mọi chuyện, được rồi, Lạc Lạc thật sự không có ở nơi này.
Ông nhìn kỹ người phụ nữ phía sau bàn làm việc, cái bàn rộng rãi, nhìn không ra vóc dáng, chỉ có điều, tầm vóc thật là có vài phần tương tự với Lạc Lạc, quần áo cũng giống với những gì người nhân viên kia đã nói...
Ông áp chế thất vọng trong lòng bằng mọi cách, hướng về phía ông cụ Quý, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Tư lệnh Quý, là chúng tôi đường đột quấy rầy rồi. Cũng mong lão thủ trưởng thông cảm cho tôi sốt ruột tìm con. Hôm khác tôi nhất định sẽ tới cửa bồi tội với lão thủ trưởng.”
“Đâu phải, đâu phải! Tiểu Chung, cậu quá khách khí rồi. Đợi đến khi cậu tìm được con gái rồi, nhất định phải dẫn cô ấy đến nhà của ta chơi...”
Ông cụ Quý nhắc tới trong cổ họng, cả trái tim mới từ từ buông xuống, ông là lão hồ ly, lúc này còn có thể giải quyết như thế nào mới tốt, chỉ có thể khách khí pha trò.
“Thiếu Kiệt, không có người của bộ trưởng Chung chỉ muốn tìm thì cứ việc nói thẳng, đã ra sức từ chối thì thôi đi, còn đánh nhau với hai cậu thiếu gia của bộ trưởng Chung... Anh còn đứng ở đó làm gì? Tên nhóc thối tha! Còn không mau đến xin lỗi bộ trưởng Chung?”
**
Khi Lạc Lạc tỉnh lại, một phòng sáng trưng.
Cô nhìn thoáng qua trần nhà, ngọn đèn vô cùng chói mắt. Không nhịn được rên lên một tiếng, đầu còn đau xót.
Màu rượu đỏ ửng, cảm giác bị căng đầy, trong veo, choáng váng, bị ngứa, bị xông lên đám mây...
Hàng loạt những hình ảnh lộn xộn ùa về trong đầu.
Lúc này, phía dưới thân thể giống như còn lưu lại một chỗ trống to lớn, đó là loại cảm giác bị một cây gậy to lớn chiếm hết sau đó rút ra để lại.
Qua mấy phút, cô mở to mắt lần thứ hai.
“A... A!” Cô không nhịn được lên tiếng thét chói tai!
Đây là... Chuyện gì vậy?
Ở cạnh cô, xung quanh cô vây quanh đầu người.
Có lớn tuổi, trung niên, còn có... Người nước ngoài?
Ai có thể nói cho cô biết, cô đây là xuyên không hả?
Cuối cùng, có người đẩy một vòng đầu người ra chen vào, ôm lấy cô.
“Bà nội, ông ngoại, bà ngoại, ba, mẹ các người đừng như vậy có được không?” Quý Thiếu Kiệt trừng mắt với những người xung quanh.
“Tôi nói này, các người hãy tản ra trước đi, đừng hù dọa cô gái nhỏ nhà người ta.” Ông cụ Quý ngồi bên ngoài vòng, cầm bình trà nhỏ lên uống, phá lệ thảnh thơi mở miệng.
Ông đã được xem đủ, bây giờ đến lượt ông chê cười người khác.
“Ngôn Ngôn đúng không? Ta là bà ngoại của Thiếu Kiệt...”
“Ta là bà nội của Thiếu Kiệt...”
“Ta là mẹ nó...”
Đầu người không những không tản ra, mà người phía sau nối tiếp người phía trước bắt đầu tự giới thiệu...
Lạc Lạc ngây ra như phỗng, nhìn nhóm người kỳ lạ này, cuối cùng ý thức được bọn họ là thần thánh phương nào đồng thời nhịn không được lại lên tiếng thét chói tai!
Tiện đà vùi đầu vào trong lòng bàn tay, xoay qua, trước ngực Quý Thiếu Kiệt, người duy nhất có thể cho cô cảm giác an toàn vào lúc này, nghiến răng nhỏ giọng: “Có thể mời bọn họ ra ngoài trước không? Hình như tôi không mặc quần áo...”
Chờ đến khi chính thức gặp lại người nhà họ Quý, là vào buổi tối.
Vẫn ở biệt thự Glan.
Ngôi biệt thự này được trang hoàng lộng lẫy và xa hoa theo phong cách châu Âu, nhưng vật dụng trong nhà được trang trí đều có nồng đậm tình cảm Trung Quốc, hai kiểu phong cách khác nhau không lộ vẻ mâu thuẫn chút nào, ngược lại hòa hợp với nhau một cách kỳ lạ, mạnh mẽ đánh sâu vào thị giác.
Lạc Lạc mặc chiếc váy màu hồng, có chút không yên ngồi bên cạnh Quý Thiếu Kiệt, yên lặng đưa thức ăn do dì Ngô làm vào trong miệng.
Bên cạnh bàn ăn chiếc bàn ăn thật dài, sáu bảy ánh mắt sáng ngời, còn sáng hơn cả bóng đèn chùm treo trên đỉnh đầu.
Hơn nữa, cô không cẩn thận phát hiện, người nhà họ Quý, bao gồm cả hai người phụ nữ của nhà họ Quý, bà ngoại của Quý Thiếu Kiệt, tất cả đều rất cao, cô vốn dĩ cũng không tính là quá lùn, nhưng ngồi ở chỗ này giống như đang lạc vào đất nước khổng lồ.
Này, quý vị, đừng nhìn tôi có được không! Tôi nuốt cơm không trôi rồi đây này! Không thấy áp lực tâm lý rất lớn sao! Ở trong lòng cô điên cuồng gào thét!
Đến bây giờ cô vẫn còn có chút mơ hồ, không biết tại sao đang ở trong văn phòng của Quý Thiếu Kiệt uống chút rượu, ngủ một giấc, tỉnh lại đã trở về nơi này, vẫn ở trong tấm chăn bọc về.
Những chấm đỏ trên người được xoa thuốc, đã hoàn toàn lặng xuống, ngoại trừ toàn thân có mùi thuốc rất nhẹ, thậm chí đều không nhìn ra dấu vết từng dị ứng.
Giọng nói của ông nội Quý vang như tiếng chuông, chấn động khiến màng tai cô ông ông. “Các người đừng nhìn, để đứa nhỏ yên tâm ăn bữa cơm có được không? Nhìn đứa nhỏ gầy như vậy, chậc, còn chưa bằng trọng lượng của một viên đạn.” Ông cu Quý thật thích dùng viên đạn, đạn pháo, so sánh tất cả sức nặng của súng ống.
“Đúng vậy, đúng vậy, rất gầy, nhỏ giống như một đóa hoa Tử Đinh Hương vậy...” Mẹ Quý Thiếu Kiệt dùng đũa gắp một miếng sườn kho tàu vào trong đĩa trước mặt Lạc Lạc. Bà ngoại trừ nhiệt tình làm việc công ích, khi rảnh rỗi thích nhất được trồng hoa nuôi cỏ.
“Bánh trôi gạo nếp này ăn rất ngon, bé con, con ăn cái này...” Bà ngoại Quý Thiếu Kiệt, bà cụ tài hoa sáng suốt, cũng vội vã gắp đồ ăn vào trong đĩa cho Lạc Lạc. Bà cụ trắng trẻo mập mạp này thích đan áo len, nếu bà nói Lạc Lạc giống như một cây kim may đồ.... Lạc Lạc nhất định sẽ kêu to, này, tốt xấu gì tôi cũng có đường cong!
Sau khi ba Quý Thiếu Kiệt nhận được tin tức, vừa mới từ Bắc Kinh bay thẳng về đây, ông và ông ngoại của Quý Thiếu Kiệt cùng nhau kinh doanh, vẫn luôn mỉm cười ngồi đó, tuy ánh mắt không suồng sã như mấy người phụ nữ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, bọn họ cũng ít khi được phấn chấn và vui vẻ.
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Mấy đời nhà họ Quý đều vượng tài nhưng không vượng người. Ông nội Quý là một người lạnh lùng, chú út cũng là một người lạnh lùng, nhớ lại nói người ngoài đến sẽ d'đ/l'q/d niệm kinh, mẹ Quý có có nửa huyết thống của nước Anh, cái này nên thông suốt, không nào ngờ, đến Quý Thiếu Kiệt cũng là một người cô đơn lạnh lùng, hơn nữa rất có khả năng nối tiếp theo người lớn ngay cả lạnh lùng cũng không giữ được, lần này, nghe nói cô gái nhỏ này có thể trị được tốt xấu của Quý Thiếu Kiệt, cả một đám người giống như nhặt được báu vật quốc gia vậy.
Báu vật quốc gia? Lạc Lạc lại cảm thấy bản thân giống như con khỉ trong vườn bách thú, đang bị những du khách vô lương tranh nhau cho thức ăn hơn đấy.
Cô đưa mắt trừng Quý Thiếu Kiệt, ông chú giả vờ câm điếc, bản thân chỉ biết hết sức thản nhiên, hết sức tao nhã lo ăn cơm.
Được rồi, có chút không biết làm sao, chỉ có điều tình cảm không thể từ chối. Cô đành phải cúi đầu đối phó với núi nhỏ đồ ăn trước mặt.
Cảm thấy bản thân ăn rất lâu rất lâu, gần như là nửa thế kỉ, nhưng kim đồng hồ trên tường nói cho cô biết chỉ mới qua có mười phút.
Mà núi đồ ăn trước mặt không ngừng chồng chất, cô không thể không giương mắt lên từ trong chén, nhỏ giọng nói: “Cái đó, tôi đã gần no rồi...”
“Không được! Nhất định phải ăn hết!” Tất cả mọi người đều trăm miệng một lời.
Hình thể ông cụ Quý cứng như thép cắm trên một cái bọc lớn, vang dội hỏi. Hiện giờ thân thể ông cụ không có bệnh gì lớn, chỉ là lỗ tai của ông cụ tiếng vang của súng gây chấn động nên hơi có chút lãng tai, âm thanh nói ra giống như sấm sét vang dội.
Sao Quý Thiếu Kiệt lại cảm thấy trong ánh mắt ông cụ nhìn anh lại bao gồm cả đồng tình chứ?
Anh mất hứng, “Ông nội, chẳng lẽ người thật sự không biết là bà nội, có chút rất...” Anh vươn bàn tay sưng sưng lên cao, so chiều cao và độ rộng.
“Nói bậy!” Ông cụ không chút do dự cho cháu nội quả bom dữ dộ. “Anh biết cái gì? Cái này gọi là khỏe mạnh! Không có bà nội khỏe mạnh thì lấy đâu ra anh! Chỉ là thân thể của con bé Hi tốt hơn cô gái nhỏ này một chút...”
“Ông nội...” Cố Hi đứng một bên, nhân cơ hội bĩu môi làm nũng. Lúc Quý Thiếu Kiệt đi xuất ra công phu kiệt xuất, cô ta đã giải nghiện, lúc này, giơ tay nhấc chân đã khôi phục phong tình và quyến rũ như ngày thường, toàn bộ tinh khí đã trở lại. Một tiếng ông nội này, từ bên trong ấp úng phun ra uất ức, hờn dỗi, u oán hỗn hợp thành hương vị phức tạp, khiến thư ký La vẫn luôn cúi đầu đứng một bên không thể không cảm thấy khâm phục sâu sắc.
Cố Hi không có việc gì thường qua lại nhà họ Quý, bên cạnh Quý Thiếu Kiệt không đổi phụ nữ cũng chỉ có một mình cô, ông cụ vẫn luôn nghĩ cô và cháu nội cố gắng có thể thành, bởi vậy bình thường đối xử với cô cũng có vài phần khác biệt.
Nhưng lúc này, ánh mắt sắc bén của ông cụ không thèm liếc nhìn cô một cái, mà là phóng trên người cô gái nhỏ ngọt ngào đang ngủ say sưa trên giường nhỏ...... Ánh mắt ông cụ vẫn chưa từng rời khỏi.
Cô nhóc kia, ở trong mắt ông, ngay cả băng đạn 54 bình thường nhỏ như vậy mà cũng không bằng, có thể bỏ được mấy viên đạn? Vậy mà trong điện thoại, cháu nội ông còn nói không phải cô thì không cần, không phải cô thì không cưới!
Cháu nội của ai người đó biết, tên nhóc này, đốn mạt thì đốn mạt, nhưng lớn như vậy còn chưa từng nghiêm túc nói qua coi trọng cô gái nhà ai như vậy.
Thân thể của tên nhóc này, nhiều năm như vậy, xem biết bao nhiêu bác sĩ cũng không có ai nói ra được bài bản. Lần này, khó có được nó bằng lòng tự mình gọi điện thoại, mời ông đến đây cứu người, cô nhóc này, tuyệt đối không phải là người bình thường.
“Anh thật sự đã hạ quyết tâm rồi hả?” Ông cụ muốn xác định lại một lần nữa, “Tình thế hiện tại của Chung Bang Lập không tệ, ông cụ nhà cậu ấy vẫn luôn chống lưng cho cậu ấy đấy. Ta vào chỉ để hỏi anh câu trả lời chắc chắn, nếu anh chỉ muốn đùa giỡn với cô gái nhỏ nhà người ta, ta chẳng bỏ công lôi kéo tình cảm với nhà họ Chung, nhưng cũng không đáng để đắc tội với cậu ta, sớm nghĩ cách ổn thỏa để người ta đưa cô gái này về. Nếu đổi lại là ai, để lạc cô con gái đã nuôi dưỡng hơn mười năm cũng đều khó chịu cả.”
Quý Thiếu Kiệt vòng hai tay trước ngực, mắt nháy cũng không nháy nhìn cô gái đang ngủ say trên giường nhỏ, ánh mắt trân trọng như đinh đóng cột, giống như thề nguyện nói, “Người con đã định rồi.”
Dáng vẻ của anh vẫn lộ ra chật vật, tóc dựng thẳng toán loạn, hốc mắt lộ ra xanh đen, mấy người vây quanh giường, ông cụ Quý, Cố Hi, thư ký La, đều nhìn anh, anh nghĩ cũng không nghĩ đã nói dứt khoát rồi.
Dáng vẻ anh đứng ở nơi đó, nghiêm cẩn mà cố chấp, ông cụ Quý vô tình nhớ tới, hồi nhỏ anh đã đánh mất một viên kẹo, nói là bà vú ăn vụng của anh, anh vừa khóc vừa ầm ĩ, lăn lộn trên mặt đất, bảo bà vú phải đền cho anh. Bà vú bị ép buộc không còn cách nào, lấy viên kẹo mới cho anh, nhưng anh vẫn cứ nhất định muốn viên kẹo cũ.
Chỉ cần là anh nhận định, anh nhất định phải lấy được tới tay.
Cố Hi cũng bị những lời này của anh làm cho ngây dại, anh là người cuồng ngạo, không ai kiềm chế được như vậy, mấy năm nay, bên người oanh oanh yến yến khi nào thiếu? Cô cho rằng anh chỉ đang giận lẩy, giận dỗi với cô, giận dỗi với đám người bên ngoài. Nhưng vạn lần không nghĩ tới, lần này anh thế nhưng lại nghiêm cẩn như vậy.
Thậm chí ngay cả thư ký La cũng thật không ngờ, mấy năm nay, cô đi theo bên cạnh anh không hiếm khi thấy ông chủ nhà mình phóng đãng, đi theo bênh vực cũng không phải lần một lần hai, lần này, cô cho rằng cũng chỉ là phóng đãng mà thôi...
“Anh có suy nghĩ như vậy là tốt! Nhóc con, lần này chính anh cầu xin ông nội giúp anh, nhưng đừng nghĩ có lần sau... Đã quyết định thì phải đối xử tốt với cô gái nhà người ta.”
Nhận được câu trả thuyết phục do Quý Thiếu Kiệt không chút do dự khẳng định lần thứ hai, ông cụ Quý vừa lòng gật gật đầu, xoay người nói với Cố Hi: “Bé Hi, tên nhóc Thiếu Kiệt này, ông vẫn cho là con và nó có thể thành đôi, nhưng bây giờ con cũng nghe rồi đấy, hiện giờ đã hết hi vọng vì nó đã nhận định cô gái nhỏ này rồi. Người do nó chọn, là đúng hay sai, ta làm ông nội cũng không thể miễn cưỡng.”
“Ta nghe nói con cũng có bạn trai, về sau, nghe ông nội nói một câu, đừng tới lui với tên nhóc này nữa, đừng ngốc nghếch theo nó mù quáng.” Ông cụ Quý vẫn luôn để chuyện cô làm “Cháu dâu”. Làm sao có thể không nắm giữ tình hình của cô một rõ hai ràng được?
Cả khuôn mặt Cố Hi đỏ bừng, nhất thời không nói nên lời. Thì ra, chuyện cô cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng tất cả mọi người đều biết hết sao?
***
Khi ba cha con nhà họ Chung và Cảnh trưởng Cam đẩy cửa đi vào, trong văn phòng to lớn, thư ký La đứng ở một bên châm trà, một cô gái ngồi ở phía sau bàn làm việc, mắt to, sống mũi cao, rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối không phải là Chung Tĩnh Ngôn.
“Tiểu Chung, cậu xem, ta nói trong này không có cô gái nhỏ nhà cậu chứ?”
Ông cụ Quý đứng sau cánh cửa, cầm lấy bình trà nhỏ màu nâu do lính cần vụ đưa qua uống một ngụm, nói với Chung Bang Lập.
“Chuyện quan trọng như vậy, tên nhóc thối nhà ta còn hồ đồ, nói cái gì bị cậu tìm tới cửa, thật sự rất mất mặt, không chịu cho người ta mở cửa. Trong lòng ta thầm nói, Bộ trưởng Chung là người có uy tín danh dự, không có chứng cứ rõ ràng, làm sao có thể lỗ mãng tìm tới cửa được d'đ/l'q;d chứ? Trong nhà bộ trưởng đã lạc mất con gái, đây chính là chuyện lớn, chuyện gấp, không thể nào vui đùa, nếu không bị người ta mắng thối đầu, các người hãy mau nhìn xem...” Ba cha con Chung Bang Lập đâu nào còn có thể lắng nghe ông cụ dông dài, nhìn Cố Hi mặc áo sơ mi của nam, ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, tràn ngập nhiệt huyết sôi trào và cấp bách, trên ngực còn ôm bình nước đá, bỗng chốc nguội lạnh, trái tim của bọn họ đập nhanh như vậy, nhưng mà bảo bối của bọn họ thế nhưng lại không có ở trong này!
“Ba, chỗ này còn có một cánh cửa...” Chấn Thanh không cam lòng nhìn xung quanh căn phòng làm việc này, phát hiện tường giá sách còn che đậy một cánh cửa cùng màu ở phía sau, không kịp chờ ba mình trả lời đã nhanh chóng bước lên, muốn đi qua đẩy cửa.
“Chân Thanh, dừng lại!” Chung Bang Lập suy sụp quát bảo ngưng lại.
Ông cụ Quý chắc chắn mở cửa cho bọn họ đi vào nhìn như vậy, cánh cửa phòng nghỉ vẫn còn mở ra, chưa khép chặt, có thể thấy được bọn họ đã sớm chuẩn tốt mọi chuyện, được rồi, Lạc Lạc thật sự không có ở nơi này.
Ông nhìn kỹ người phụ nữ phía sau bàn làm việc, cái bàn rộng rãi, nhìn không ra vóc dáng, chỉ có điều, tầm vóc thật là có vài phần tương tự với Lạc Lạc, quần áo cũng giống với những gì người nhân viên kia đã nói...
Ông áp chế thất vọng trong lòng bằng mọi cách, hướng về phía ông cụ Quý, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Tư lệnh Quý, là chúng tôi đường đột quấy rầy rồi. Cũng mong lão thủ trưởng thông cảm cho tôi sốt ruột tìm con. Hôm khác tôi nhất định sẽ tới cửa bồi tội với lão thủ trưởng.”
“Đâu phải, đâu phải! Tiểu Chung, cậu quá khách khí rồi. Đợi đến khi cậu tìm được con gái rồi, nhất định phải dẫn cô ấy đến nhà của ta chơi...”
Ông cụ Quý nhắc tới trong cổ họng, cả trái tim mới từ từ buông xuống, ông là lão hồ ly, lúc này còn có thể giải quyết như thế nào mới tốt, chỉ có thể khách khí pha trò.
“Thiếu Kiệt, không có người của bộ trưởng Chung chỉ muốn tìm thì cứ việc nói thẳng, đã ra sức từ chối thì thôi đi, còn đánh nhau với hai cậu thiếu gia của bộ trưởng Chung... Anh còn đứng ở đó làm gì? Tên nhóc thối tha! Còn không mau đến xin lỗi bộ trưởng Chung?”
**
Khi Lạc Lạc tỉnh lại, một phòng sáng trưng.
Cô nhìn thoáng qua trần nhà, ngọn đèn vô cùng chói mắt. Không nhịn được rên lên một tiếng, đầu còn đau xót.
Màu rượu đỏ ửng, cảm giác bị căng đầy, trong veo, choáng váng, bị ngứa, bị xông lên đám mây...
Hàng loạt những hình ảnh lộn xộn ùa về trong đầu.
Lúc này, phía dưới thân thể giống như còn lưu lại một chỗ trống to lớn, đó là loại cảm giác bị một cây gậy to lớn chiếm hết sau đó rút ra để lại.
Qua mấy phút, cô mở to mắt lần thứ hai.
“A... A!” Cô không nhịn được lên tiếng thét chói tai!
Đây là... Chuyện gì vậy?
Ở cạnh cô, xung quanh cô vây quanh đầu người.
Có lớn tuổi, trung niên, còn có... Người nước ngoài?
Ai có thể nói cho cô biết, cô đây là xuyên không hả?
Cuối cùng, có người đẩy một vòng đầu người ra chen vào, ôm lấy cô.
“Bà nội, ông ngoại, bà ngoại, ba, mẹ các người đừng như vậy có được không?” Quý Thiếu Kiệt trừng mắt với những người xung quanh.
“Tôi nói này, các người hãy tản ra trước đi, đừng hù dọa cô gái nhỏ nhà người ta.” Ông cụ Quý ngồi bên ngoài vòng, cầm bình trà nhỏ lên uống, phá lệ thảnh thơi mở miệng.
Ông đã được xem đủ, bây giờ đến lượt ông chê cười người khác.
“Ngôn Ngôn đúng không? Ta là bà ngoại của Thiếu Kiệt...”
“Ta là bà nội của Thiếu Kiệt...”
“Ta là mẹ nó...”
Đầu người không những không tản ra, mà người phía sau nối tiếp người phía trước bắt đầu tự giới thiệu...
Lạc Lạc ngây ra như phỗng, nhìn nhóm người kỳ lạ này, cuối cùng ý thức được bọn họ là thần thánh phương nào đồng thời nhịn không được lại lên tiếng thét chói tai!
Tiện đà vùi đầu vào trong lòng bàn tay, xoay qua, trước ngực Quý Thiếu Kiệt, người duy nhất có thể cho cô cảm giác an toàn vào lúc này, nghiến răng nhỏ giọng: “Có thể mời bọn họ ra ngoài trước không? Hình như tôi không mặc quần áo...”
Chờ đến khi chính thức gặp lại người nhà họ Quý, là vào buổi tối.
Vẫn ở biệt thự Glan.
Ngôi biệt thự này được trang hoàng lộng lẫy và xa hoa theo phong cách châu Âu, nhưng vật dụng trong nhà được trang trí đều có nồng đậm tình cảm Trung Quốc, hai kiểu phong cách khác nhau không lộ vẻ mâu thuẫn chút nào, ngược lại hòa hợp với nhau một cách kỳ lạ, mạnh mẽ đánh sâu vào thị giác.
Lạc Lạc mặc chiếc váy màu hồng, có chút không yên ngồi bên cạnh Quý Thiếu Kiệt, yên lặng đưa thức ăn do dì Ngô làm vào trong miệng.
Bên cạnh bàn ăn chiếc bàn ăn thật dài, sáu bảy ánh mắt sáng ngời, còn sáng hơn cả bóng đèn chùm treo trên đỉnh đầu.
Hơn nữa, cô không cẩn thận phát hiện, người nhà họ Quý, bao gồm cả hai người phụ nữ của nhà họ Quý, bà ngoại của Quý Thiếu Kiệt, tất cả đều rất cao, cô vốn dĩ cũng không tính là quá lùn, nhưng ngồi ở chỗ này giống như đang lạc vào đất nước khổng lồ.
Này, quý vị, đừng nhìn tôi có được không! Tôi nuốt cơm không trôi rồi đây này! Không thấy áp lực tâm lý rất lớn sao! Ở trong lòng cô điên cuồng gào thét!
Đến bây giờ cô vẫn còn có chút mơ hồ, không biết tại sao đang ở trong văn phòng của Quý Thiếu Kiệt uống chút rượu, ngủ một giấc, tỉnh lại đã trở về nơi này, vẫn ở trong tấm chăn bọc về.
Những chấm đỏ trên người được xoa thuốc, đã hoàn toàn lặng xuống, ngoại trừ toàn thân có mùi thuốc rất nhẹ, thậm chí đều không nhìn ra dấu vết từng dị ứng.
Giọng nói của ông nội Quý vang như tiếng chuông, chấn động khiến màng tai cô ông ông. “Các người đừng nhìn, để đứa nhỏ yên tâm ăn bữa cơm có được không? Nhìn đứa nhỏ gầy như vậy, chậc, còn chưa bằng trọng lượng của một viên đạn.” Ông cu Quý thật thích dùng viên đạn, đạn pháo, so sánh tất cả sức nặng của súng ống.
“Đúng vậy, đúng vậy, rất gầy, nhỏ giống như một đóa hoa Tử Đinh Hương vậy...” Mẹ Quý Thiếu Kiệt dùng đũa gắp một miếng sườn kho tàu vào trong đĩa trước mặt Lạc Lạc. Bà ngoại trừ nhiệt tình làm việc công ích, khi rảnh rỗi thích nhất được trồng hoa nuôi cỏ.
“Bánh trôi gạo nếp này ăn rất ngon, bé con, con ăn cái này...” Bà ngoại Quý Thiếu Kiệt, bà cụ tài hoa sáng suốt, cũng vội vã gắp đồ ăn vào trong đĩa cho Lạc Lạc. Bà cụ trắng trẻo mập mạp này thích đan áo len, nếu bà nói Lạc Lạc giống như một cây kim may đồ.... Lạc Lạc nhất định sẽ kêu to, này, tốt xấu gì tôi cũng có đường cong!
Sau khi ba Quý Thiếu Kiệt nhận được tin tức, vừa mới từ Bắc Kinh bay thẳng về đây, ông và ông ngoại của Quý Thiếu Kiệt cùng nhau kinh doanh, vẫn luôn mỉm cười ngồi đó, tuy ánh mắt không suồng sã như mấy người phụ nữ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, bọn họ cũng ít khi được phấn chấn và vui vẻ.
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Mấy đời nhà họ Quý đều vượng tài nhưng không vượng người. Ông nội Quý là một người lạnh lùng, chú út cũng là một người lạnh lùng, nhớ lại nói người ngoài đến sẽ d'đ/l'q/d niệm kinh, mẹ Quý có có nửa huyết thống của nước Anh, cái này nên thông suốt, không nào ngờ, đến Quý Thiếu Kiệt cũng là một người cô đơn lạnh lùng, hơn nữa rất có khả năng nối tiếp theo người lớn ngay cả lạnh lùng cũng không giữ được, lần này, nghe nói cô gái nhỏ này có thể trị được tốt xấu của Quý Thiếu Kiệt, cả một đám người giống như nhặt được báu vật quốc gia vậy.
Báu vật quốc gia? Lạc Lạc lại cảm thấy bản thân giống như con khỉ trong vườn bách thú, đang bị những du khách vô lương tranh nhau cho thức ăn hơn đấy.
Cô đưa mắt trừng Quý Thiếu Kiệt, ông chú giả vờ câm điếc, bản thân chỉ biết hết sức thản nhiên, hết sức tao nhã lo ăn cơm.
Được rồi, có chút không biết làm sao, chỉ có điều tình cảm không thể từ chối. Cô đành phải cúi đầu đối phó với núi nhỏ đồ ăn trước mặt.
Cảm thấy bản thân ăn rất lâu rất lâu, gần như là nửa thế kỉ, nhưng kim đồng hồ trên tường nói cho cô biết chỉ mới qua có mười phút.
Mà núi đồ ăn trước mặt không ngừng chồng chất, cô không thể không giương mắt lên từ trong chén, nhỏ giọng nói: “Cái đó, tôi đã gần no rồi...”
“Không được! Nhất định phải ăn hết!” Tất cả mọi người đều trăm miệng một lời.
Bình luận truyện