Chương 316
Chương 316: Sau Này Cô Sẽ Không Bao Giờ Có Con Nữa
Cố Dạ Cần xách chiếc túi to trở lại biệt thự Tây Giang
Nguyệt, nhưng anh không tìm thấy bóng dáng Diệp
Linh đâu.
Toàn bộ biệt thự vẫn như cũ trước khi anh rời đi, lầu
trên lầu dưới tìm khắp nơi cũng không tìm được Diệp
Linh.
“Linh Linh! Linh Linhl”
Cố Dạ Cần lục tung cả phòng, ngay cả tủ quần áo
cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không tìm thấy, lồng
ngực cường tráng phập phòng, hai mắt anh lạnh lùng
nhanh chóng che kín tơ máu đỏ.
Cô đi đâu rồi?
Có phải cô đã rời đi rồi không?
Trái tim của Cố Dạ Cẩn ngập tràn mất mát cùng
hoảng loạn không thẻ giải thích được, bộ dạng vừa rồi
của cô rất bất thường, anh không nên lạnh lùng nói
mà nên ôm cô vào lòng dỗ dành mới phải chứ.
Anh nên nói với cô rằng bộ dạng cứng ngắc của cô
khiến anh luyến tiếc ép buộc cô, còn có theo anh, anh
sẽ không đề cô phải uống thuốc, anh có chừng mực.
Anh hẳn là nên phổ cập với cô nhiều hơn về kiến thức
sinh lý, từ nhỏ cô đã không có mẹ, đến trường được
phát một cuốn sách sinh lý học, cô cũng xấu hỗ ấn
cuốn sách vào đáy cặp, không dám để anh ấy nhìn
thấy, anh cũng chưa dạy cô như thế nào mới mang
thai được, lúc nãy như vậy cô sẽ không thể mang thai.
Cố Dạ Cần trong lòng rối bời, anh cầm chìa khóa xe
muốn chạy đi tìm cô, nhưng rồi anh chợt nhìn thấy đôi
dép lê màu hồng mà cô đang mang.
Một đôi dép lê màu hồng rơi trên thảm trong phòng
khách, nhìn về phía trước, hình như có một người
đang ngồi ở góc cửa số sát đất, nhưng lại bị tắm rèm
che lại, vừa rồi anh không nhìn thấy.
Có Dạ Cần bước nhanh đến, đưa tay ra mở rèm.
Diệp Linh ngồi co gối trên tắm thảm mềm mại trong
góc, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn gối, một chân xỏ dép,
chân còn lại dép đã rơi ra ngoài.
Cô lặng lẽ ngồi đây, cuộn tròn chính mình, mái tóc nâu
trà xoăn mềm mại buông xõa, một nỗi buồn man mác
thoảng qua cô trong lặng lẽ.
Có Dạ Cần cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay
to lớn siết chặt, anh đưa tay ra sờ nhẹ vào đầu cô.
Diệp Linh ngắng đầu nhìn anh.
Cố Dạ Cần vốn tưởng rằng gương mặt cô sẽ thắm
đẫm lệ, nhưng khuôn mặt ấy khô khốc, khóe mắt cũng
không có nước mắt, chỉ là đồng tử có chút tan rã.
Rất nhanh, cô tập trung ánh mắt vào anh: “Mua thuốc chưa?”
Giọng Cố Dạ Cẩn chua chát, gật đầu: “Anh mua về
rồi, đã lớn rồi, sao còn để rơi dép thế này?”
Anh quỳ xuống, xỏ đôi dép hồng trên tay vào đôi chân
trắng nõn nhỏ bé của cô.
Diệp Linh nhìn anh khẽ cong đôi môi đỏ mọng: “Tôi
đột nhiên đổi ý, tôi không muốn uống thuốc nữa, vứt thuốc đi.”
Vừa rồi khi ngồi ở đây, cô chợt nhớ ra điều gì đó, vào
ngày sảy thai, khi tỉnh lại sau hôn mê, cô được đưa
đến bệnh viện. Lúc sáng sớm khi máu thắm chảy ra
tới tận bên ngoài, khách thuê phòng khác đã phát hiện
nên nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát, đưa cô đến bệnh viện.
Cô còn nhớ một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng nhìn
cô bằng ánh mắt rất khinh thường, nói với cô: “Nhìn
tuổi còn nhỏ như vậy mà không có tự ái, phía dưới bị
xé rách tươm rồi cũng không đến bệnh viện xử lý, bây
giờ sinh non cũng để chảy máu cả đêm, tử cung bị
thương nặng, về sau cô cũng không thể mang thai nữa.
Diệp Linh còn nhớ hôm đó sinh nhật của cô, anh đã
làm cô rất đau, cô không biết xé rách là gì đã bị anh
tát một bạt tai, lại bị Cố phu nhân đuổi ra khỏi Cố gia.
Xung quanh cô không có một người nào, đau đón trên
đùi khiến cô xấu hồ, nên chỉ có thể chịu đựng, sau này
bị sảy thai, bác sĩ nói cho cô rất nhiều từ, như là xé
rách, sẩy thai, còn khó có thể mang thai.
Bình luận truyện