Chương 467
Chương 467: Đừng Quậy
Đây đã là lần thứ hai cô giặt quần đồ lót cho anh.
Phơi xong, Hạ Tịch Quán còn ngước mắt nhìn một chút, thấy nội y hai người phơi sát nhau, cô cảm thấy thời khắc này thật sự rất hạnh phúc, cô ngây ngô cong môi cười.
Cầm chậu lên rồi xoay người, Hạ Tịch Quán liền thấy Lục Hàn Đình, anh rất sớm đã tới, dáng người cao lớn lười biếng dựa trên vách tường, đôi mắt nhuộm mấy phần ý cười dịu dàng nhìn cô, ánh mắt anh rất nóng bỏng, ẩn trong đó như có cả dung nham.
Vành tai trắng như tuyết Hạ Tịch Quán chợt đỏ lên: “Lục tiên sinh, sao anh lại bất lịch sự thế, vào phòng con gái cũng không biết gõ cửa sao?”
Lục Hàn Đình nhướng hàng mày kiếm anh khí, trong đuôi mắt hẹp dài tràn ra vài phần phong tình của người đàn ông trưởng thành: “Giờ mà em bàn chuyện lịch sự với anh à, vậy em vừa rồi nhìn quần lót anh cười ngốc như một bé khùng thì lịch sự hả?”
Hạ Tịch Quán cảm thấy trước giờ cô chưa từng cãi thua ai, nhưng gặp phải người đàn ông này, cô đều không thắng được.
Thả chậu xuống, Hạ Tịch Quán đứng ở bên giường long lanh nhìn anh, ngón tay trắng nõn vươn ra, ngoắc ngoắc anh: “Qua đây.”
Nơi này là khuê phòng chân chính của cô, cả căn phòng đều tản ra mùi hương thiếu nữ trong veo mềm mại trên người cô , lúc này cô gái thanh tú đứng cạnh giường, trong tròng mắt hàm chứ lấy ánh nước mùa xuân tan ra, gọi anh tới gần.
Lục Hàn Đình nhấc chân dài đi tới, thân hình cao lớn nhanh chóng phủ một cái bóng trước mặt cô: “Ngón tay câu ai đó, xem anh là chó nhỏ sai bảo hả?”
Hàm răng Hạ Tịch Quán cắn lên đôi môi đỏ mọng, nhảy đến trong ngực anh, ôm lấy vòng eo hẹp của anh: “Lục tiên sinh, vậy anh có muốn làm chú chó săn nhỏ của em không?”
Muốn.
Anh chính là chó săn nhỏ của cô.
Lục Hàn Đình khóa chặt khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng của cô vào đáy mắt mình, cất giọng khàn khàn từ tính: “Lục phu nhân, anh nghi ngờ em đang quyến rũ anh, mặc dù anh không có chứng cứ.”
“Vậy anh thích em như vầy phải không?” Nói rồi bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán liền theo vòng eo rắn chắc của anh dời xuống.
Thế nhưng một giây kế tiếp cổ tay trắng mảnh khảnh của cô đã bị ngón tay thon dài có lực của người đàn ông giữ lại, ánh mắt Lục Hàn Đình âm trầm chăm chú nhìn cô: “Tay sờ loạn đâu đấy?”
Hạ Tịch Quán cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, còn bị anh lạnh lùng vạch trần: “Em… em nhìn một CHÚC…”
“Nhìn cái gì?”
“Vết thương trên người của anh ấy, bà nội nói em…
Ừm… Anh… không được…”
Lục Hàn Đình cũng biết cô là vì chuyện này, nếu không cô cũng chẳng chủ động kề sát thân thể anh như vậy, anh nhấp đôi môi mỏng: “Đừng nghe bà nội nói lung tung.”
“Vậy anh cho em nhìn nha…”
“Em không xấu hồ sao Lục phu nhân?”
Bị anh hỏi như vậy, khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay của Hạ Tịch Quán đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, thật là muốn tìm cái hố chui vào mà.
Lục Hàn Đình buông cô ra: “Anh ra ngoài trước.”
Anh xoay người rời đi.
“Lục tiên sinh, đừng đi!” Hạ Tịch Quán liều mạng nhào tới, cuốn lấy anh.
Lục Hàn Đình thấy thân thể mềm mại của cô nhào tới, anh nhanh chóng vươn cánh tay rắn chắc ôm cô, trong hốt hoảng đầu gối đụng đầu mép giường, hai người song song ngã vào chiếc giường mềm mại của thiếu nữ.
Hạ Tịch Quán ở trên anh, cô thẳng cánh lưng mềm mại, tay nhỏ bé đặt lên thắt lưng da màu đen đắt tiền của anh, động tác cởi ra rất vội.
Bị cô nhào lên như thế, còn đang ngã trên chiếc giường cô lớn lên, Lục Hàn Đình lúc này huyết khí cuồn cuộn, anh giơ tay che đôi mắt đỏ tươi, một bàn tay to khác nhanh chóng đè cô xuống, khàn giọng la: “Quán Quán, đừng quậy!”
Bình luận truyện