Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 1 - Chương 92: Album
Edit: windy
Từ sau lần gặp mặt bọn Lê An An đó, đã qua ba ngày.
Mặc Khuynh Thành nhàm chán nằm dưới ánh nắng.
“Cục cưng, hôm nay đến công ti cùng anh đi.”
Mặc Dận bất đắc dĩ nhìn về phía cô, kể từ khuya ngày hôm trước < Nghê Quân> ra mắt, cô cũng không dám ra cửa.
Còn nhớ rõ khuya hôm trước, đúng bảy rưỡi tối anh ngồi ở trước ti vi, chờ <Nghê Quân> chiếu.
Lúc đầu, ca khúc quen thuộc không có vang lên, đổi thành phong cách khác, không giống với khí thế hào hùng như ban đầu, mang theo chút nhu tình cùng thê lương, giống như là đang báo trước cái gì đó.
Mở đầu khúc kết thúc, tiến thẳng vào mắt là một màu đỏ tươi.
Trên đường phố, trên mỗi cửa hàng cũng để hai đèn lồng màu đỏ, màu đỏ tươi rung động theo gió, phía xa, cỗ kiệu đỉnh đầu có hoàng kim vây quanh được tám người khiêng đang chậm rãi đi tới.
Đường phố bên cạnh, người đứng nhộn nhịp, trong đám người, gương mặt Ngọc Thần tiều tụy, bên tai là tiếng mọi người nói chuyện, giống như loạn tiễn đâm vào ngực.
“Thật long trọng nha, thật hâm mộ Nghê Quân Quận chúa.” Nói chuyện là một vị phu nhân mặc đồ vải.
“Chu đại thẩm, thẩm có hâm mộ cũng vô dụng, cũng không nhìn xem nàng ấy gả cho ai, chính là Hoàng Thượng của chúng ta đó!”
“Ai, các người không có nghe nói lúc Hoàng Thượng còn là Hoàng tử, có một vị mưu sĩ, tên là Ngọc Diện công tử, quan hệ của hắn ta với Quận Chúa giống như không bình thường.”
“Thẩm cũng đã nói là trước đây rồi, Ngọc Diện công tử chẳng qua là nhân sĩ giang hồ, làm sao có thể đánh đồng cùng với Hoàng Thượng được.”
“Ý của cô là, Quận chúa từ bỏ Ngọc Diện công tử?”
“Phi phi phi, cẩn thận nếu nhiều người biết bí mật khó giữ.”
“Ta biết, ta cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi.”
Ngọc Thần cười khổ, nếu thật là từ bỏ hắn, ít nhất trong lòng nàng cũng từng có mình, nhưng mà, hắn nhớ hắn đường đường là Ngọc Diện công tử, lại không chiếm được lòng của nữ nhân hắn yêu mến, buồn cười cỡ nào.
Cỗ kiệu trước mắt dần đi qua, gió nhẹ thổi tấm sa mỏng bay lên, lộ ra Nghê Quân trang điểm tinh sảo hoa lệ, cùng với, khóe miệng không nhịn được mà mỉm cười.
“A.”
Ngọc Thần che ngực, nàng có còn nhớ hay không, đã từng vì nàng mà buông tha cho giang hồ tự do tiêu sái, dấn thân vào triều đình hủ bại Ngọc Thần?
Lúc này, vị phu nhân bên cạnh quan tâm hỏi: “Công tử, ngài không sao chứ?”
Ngọc Thần nhìn thấy trên mặt nàng rõ ràng là quan tâm, trong lòng thầm cười, ngay cả người xa lạ cũng sẽ quan tâm mình như vậy, còn nàng thì, tại sao nàng có thể!
Quyết tâm thu lại suy nghĩ trong đầu, khóe miệng kéo ra một nụ cười tái nhợt, “Tại hạ không sao, làm phiền đã quan tâm.”
Vị phu nhân còn muốn nói điều gì đó, lại thấy bóng dáng quyết tuyệt của Ngọc Thần rời đi, chỉ có thể yên lặng thở dài một câu, “Tạo hóa trêu ngươi.”
Cước bộ của Ngọc Thần lảo đảo tiêu sái vào hẻm nhỏ, giống như không có phát hiện ra có người ở sau lưng.
“Lão Đại, lúc nào thì chúng ta động thủ?”
Thầm Vệ được gọi là lão đại, nhìn bóng dáng của Ngọc Thần, nói: “Chờ chút, nơi này còn rất gần đầu phố, nếu như bị người dân phát hiện ra, đến lúc đó phá hư hôn lễ sẽ không tốt.”
“Vâng, lão đại.”
Mấy người yên lặng chờ, lại đột nhiên phát hiện, không thấy bóng dáng của Ngọc Thần đâu.
“Người đâu! Nhanh đi tìm, đừng để cho hắn chạy mất!”
“Vâng.”
Ngọc Thần núp ở trong bóng tối xác định mấy người kia đã phân tán đi khỏi, mới xoay người đi tới trước ngựa đã chuẩn bị trước.
“Truy Phong, hôm nay liền trông cậy vào ngươi vậy.” Ngọc Thần vuốt ve bộ lông của nó, đây có lẽ là lần cuối cùng đi.
“Hí.” Truy Phong khéo léo cọ cọ tay của hắn.
Ngọc Thần thuần thục ngồi lên, vung roi ngựa, nhanh chóng tiến ra ngoài thành.
Lão đại nửa đường trở lại, phát hiện mình mắc mưu, tức giận nói một câu, “Đáng chết!”
“Lão Đại, chúng ta làm sao bây giờ, lúc này đi không có cách nào giao phó!”
“Còn có thể làm sao, nếu hắn ta không chết, chết chính là chúng ta!”
“Nhưng mà không phải Hoàng Hậu nương nương đã đưa cho hắn ta thuốc độc sao, trên đời không ai có thể chữa nổi.”
“Nói thì nói như thế, nhưng mà Ngọc Diện công tử cũng không phải là không có chút ảnh hưởng nào với Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng cũng là để phòng vạn nhất.”
“Hoàng Thượng cũng quá cẩn thận rồi, Hoàng Hậu toàn tâm toàn ý với người như vậy, cho dù Ngọc Diện công tử có ảnh hưởng với nương nương, chút nhỏ nhoi đó cũng không đáng kể.”
“Làm càn! Chuyện Hoàng Thượng sao có thể để cho chúng ta bàn luận được, chúng ta là tay sai của Hoàng Thượng, chỉ cần tuân theo thánh chỉ mà làm việc là được.”
“Lão Đại, tôi sai rồi.”
“Làm xong chuyện trở về nhận phạt.”
“Vâng.”
Ám vệ ở bên này truy kích Ngọc Thần, Ngọc Thần bên này đã đi tới bên chân núi chùa Thanh Sơn.
“Truy Phong, một lần quen thuộc, nguyện cho ngươi sau này sống tự tại.”
Truy Phong giống như hiểu được ý của Ngọc Thần, không khỏi đi lại quanh người hắn, giống như là ý bảo không muốn rời khỏi hắn.
Ngọc Thần vỗ vỗ đầu của nó, mang theo thanh âm mệt mỏi trước nay chưa từng có.
“Truy Phong, mày theo ta cũng đã hơn mười năm, vốn là cũng cùng ta tiêu sái cả đời, nhưng mà ta bởi vì tư tình mà dấn thân vào nơi không muốn vào nhất, không chỉ có ta, cũng dính đến cả ngươi nữa.”
Truy Phong dùng đầu chạm vào hắn, giống như muốn nói, toàn bộ là nó tự nguyện.
Hôm nay Ngọc Thần là lần đầu tiên rộ ra nụ cười sáng lạn, “Truy Phong, ta hiểu ý của ngươi, cho nên ngươi nên đi đi, mang theo phần của ta, được không.”
Truy Phong không ngừng đi quanh người hắn, cuối cùng hí lên một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Ngọc Thần nhìn bóng lưng của nó rất lâu, cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới từ từ đi về phía sau núi.
“Khụ.”
Bước chân nặng nề mang theo tiếng ho khan không ngừng, kết hợp với lá cây rụng đầy đất, khiến cho người xem xúc động.
Ngọc Thần thuần thục đi tới rừng hoa đào, bóng cây vắng vẻ nói cho hắn biết, hết thảy tất cả, đều là hư ảo.
“Phanh.”
“Khụ khụ.”
Ngọc Thần ngẩng lên lộ gương mặt tiều tụy, khóe miệng lại có một vệt máu đỏ tươi.
Hắn tùy ý lau đi, trước mắt dần dần mờ tối, hắn biết, mình sắp chết...
Chết cũng tốt, chết cũng không cần ghen tỵ nữa.
Chẳng qua là,
Nghê Quân,
Nàng còn nhớ rõ Ngọc Thần ở rừng hoa đào không?
“Nghê Quân, Nghê Quân, Nghê, Nghê Quân...
Trước không đề cập tới phản ứng của người hâm mộ, Mặc Dận liền nhìn, cũng có chút oán hận Từ Lập.
Anh không lên tiếng tắt TV, bước chậm lên tầng, trực tiếp đẩy cửa phòng Mặc Khuynh Thành ra, từ phía sau mà ôm lấy cô.
Mặc Khuynh Thành sửng sốt, “Dận, anh làm sao vậy?”
Mặc Dận không nói lời nào, tay lại càng ôm cô chặt hơn.
Mặc Khuynh Thành cảm giác bị ôm quá chặt, khó chịu động đậy.
“Cục cưng.”
Mặc Dận buông lỏng ra, nhưng vẫn không buông cô ra.
Mặc Khuynh Thành vừa nghe, hử!
Mặc Dận vội vàng xoay người nâng mặt cô lên, trong lòng lạc mất một nhịp, không khỏi có chút đau lòng, rốt cuộc là có chuyện gì khiến sắc mặt của anh lại kém như vậy?
“Dận, em ở đây.”
Mặc Dận mải mê nhìn cô, chỉ sợ một giây tiếp theo cô sẽ như Ngọc Diện công tử vậy, vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của anh.
“Cục cưng, không được rời khỏi anh.”
“Vâng, em sẽ không.”
“Cục cưng, sau này anh muốn chết trước em.”
Mặc Khuynh Thành vội vàng chặn miệng của anh lại, “Mặc Dận, nói mê sảng gì đây!”
Mặc Dận gạt bàn tay ngoài miệng ra, nghiêm túc chưa từng có, “Mặc Khuynh Thành, em hãy nghe cho kỹ, anh không muốn nhìn em rời khỏi anh trước, như vậy còn không bằng cho anh một đao cho thống khoái.”
Mặc Khuynh Thành hốt hoảng che giấu xông lên đầu, bình tĩnh phân tích nguyên nhân Mặc Dận bị như vậy, ngay sau đó bừng tỉnh.
“A.”
Cô không nhìn Mặc Dận trong mắt vô tội, trách cứ: “Mặc Dận, không phải là tối nay Ngọc Diện công tử chết sao, cảnh diễn đó anh còn đứng bên cạnh nhìn em diễn, cũng không thấy anh có phản ứng lớn như vậy.”
Mặc Dận có chút lúng túng, nhưng mà vẫn nói: “Đó là bởi vì anh biết, một giây tiếp theo em sẽ chạy nhảy hoạt bất bên cạnh anh.”
“Vậy bây giờ anh xác định là không có? Em không có chết, đang ở cạnh anh rất yên ổn.”
“Ừ.”
Khẩu khí Mặc Khuynh Thành còn không hạ xuống, liền bị một câu của Mặc Dận hù dọa.
“Nhưng mà những gì anh vừa nói đều là nghiêm túc.”
Mặc Dận không đợi cô mở miệng, tiếp tục nói: “Có lẽ em chỉ là diễn vai Ngọc Thần, nhưng mà anh biết, khoảnh khắc thấy em nhắm mắt lại, lòng của anh nói cho anh biết, cả đời này, cho dù thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Mặc Khuynh Thành đùa giỡn hỏi: “Vậy nếu là anh không có bảo vệ em thì sao đây?” Giống như kiếp trước vậy.
“Em còn, anh còn, em chết, anh chết.”
Nụ cười khóe miệng Mặc Khuynh Thành biến mất, cô rất muốn tự nói với mình không nên tưởng thiệt, nhưng mà không tin không được, Mặc Dận cũng sẽ không nói dối, như vậy, anh ở kiếp trước, lúc biết được chuyện của mình, sẽ làm ra lựa chọn như thế nào...
Cô không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, cảm giác hít thở không thông đè lên mình.
Mặc Dận không có tiếp tục nói hết, cô còn nhỏ, từ từ vậy.
“Cục cưng, gần đây em còn chưa ra khỏi cửa.”
“A?” Mặc Khuynh Thành có chút không phản ứng kịp.
“Anh sợ em ra cửa sẽ bị chặn lại.”
“Làm sao lại vậy?” Mặc Khuynh Thành suy nghĩ sẽ không có nhiều người không chấp nhận nổi Ngọc Thần chết đâu?
Mặc Dận đưa điện thoại đi động cho cô, “Em nhìn một chút đi.”
Mặc Khuynh Thành do dự, mở Weibo ra, tin tức cập nhật với tốc độ ánh sáng, một giây tiếp theo, điện thoại di động tắt màn hình.
Cô nuốt nước miếng, mặc dù còn chưa kịp mở ra, nhưng lượng tin tức khổng lồ kia, cũng không phải là người nhàn rỗi bình luận, mà duy nhất tối nay có thể khiến cho mọi người điên cuồng, chỉ có Ngọc Thần chết.
Mặc Dận cũng có chút kinh ngạc, anh đoán được bởi vì kết cục của Ngọc Thần sẽ làm cho người hâm mộ khó có thể tiếp nhận được, nhưng mà không nghĩ đến tình huống còn nghiêm trọng hơn so với anh nghĩ.
Mặc Khuynh Thành không bình tĩnh để điện thoại xuống, nhanh chóng mở máy tính ra.
Máy tính ngày thường hoạt động rất nhanh, dưới tình huống như thế, cũng có vẻ chậm chạp chút.
Lần nữa mở Weibo lại, mục tin tức hiện ra chính là 9999+, cô không biết số liệu cụ thể, chỉ mong đợi có thể ít một chút.
Đáng tiếc, lý tưởng quá hoàn mỹ, thực tế lại tàn khốc, di chuyển chuột càng ngày càng chậm, từng cái bình luận điên cuồng tăng lên, nội dung đều gần giống nhau, khóc thút thít vì kết cục của Ngọc Thần quá thê thảm.
Sau đó tìm kiếm Weibo của Từ Lập, bình luận bên đó cô nhìn đến kinh hồn bạt vía.
“Từ Lập, ông ra đây cho tôi, tại sao lại để công tử nhà chúng tôi chết thảm như vậy! Ông có bản lãnh quay như vậy, sao không có bản lãnh ra ngoài!”
“Đạo diễn Từ, nói là tương thân tương ái, bình thường không phải ông hiểu rõ công tử nhất sao! Sao lại nhẫn tâm để công tử chết đi như vậy, tôi không đồng ý tôi không đồng ý!”
“Công tử tốt như vậy, chưa từng có lỗi với bất luận kẻ nào, vì Nghê Quân, công tử có thể vứt bỏ trường kiếm đi đến cuộc sống ở nơi xa xăm, nhưng mà Đạo diễn Từ! Tại sao ngay cả ông cũng không buông tha cho công tử, người đã để cho Tần Tư thuận lợi trở thành Hoàng Đế, Nghê Quân cũng trở thành Hoàng Hậu, sống cuộc sống hạnh phúc, ông lại để cho công tử chết!”
“Coi như không phải là ngày vui, Từ Lập ông cungc không thể như vậy được, công tử đáng giá tốt hơn người, Nghê Quân coi là cái gì!”
“Đều nói người hoa tâm nhất chính là con người, hôm nay cái tôi coi như là chứng khiến như thế nào là một lòng, công tử, nếu như đây là kết cục của người, tôi tình nguyện, Từ Lập để cho công tử điễn một vị hoa hoa công tử từ đầu đến cuối!”
“Đạo diễn Từ, đạo diễn Từ! Ông không thể như vậy được, rất nhiều người chờ ông tìm cho công tử một người yêu thương công tử hiểu công tử, ngay cả tên của công tử Nghê Quân còn không nhớ, điều này cũng không sao. Nhưng ông còn ngại không đủ ngược sao!”
...
Mặc Khuynh Thành không can đảm nhìn mấy bình luận phía dưới tiếp, cô nên nghĩ may mắn mình diễn vai Ngọc Thần chứ không phải là Nghê Quân, chỉ nhìn Weibo của Từ Lập, là có thể nghĩ đến dưới Weibo của Tỉnh Triết và Thôi Nghi Giai, nhất định là đầy tiếng mắng chửi.
Không, điện thoại di động vừa mới mở ra, tin tức liền lập tức nhảy ra.
Mặc Khuynh Thành vừa mở ra, đầu cô liền đầy hắc tuyến.
Từ Lập: Nha đầu Khuynh Thành, ta sắp bị đánh chết rồi!
Tỉnh Triết: Khuynh Thành, em phát hỏa.
Thôi Nghi Giai: Nha đầu Khuynh Thành, lão nương có chỗ nào không xứng với em! Muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, ánh mắt của người hâm mộ để đi đâu thế!
...
Mặc Khuynh Thành nghĩ tới những thứ này, liền may mắn Mặc Dận kịp thời cho mình nhìn Weibo, nếu không bây giờ cô có thể sẽ chết trên đường.
Chỉ là có một số việc cũng vì vậy mà trì hoãn.
Cho nên Mặc Dận ở bên này mới hỏi có muốn đến công ty cùng anh hay không, cô liền nhanh chóng gật đầu không ngừng.
Mặc Dận nói: “Vậy mau chuẩn bị còn ra cửa.”
Mặc Khuynh Thành nhanh chóng lên tầng, chưa đến hai phút liền hóa trang đầy đủ xuất hiện trước mặt Mặc Dận.
Mặc Dận sửng sốt, mới phản ứng được đây là Mặc Khuynh Thành, nhìn cô đem mình bọc kín đến không lộ chỗ nào, có chút dở khóc dở cười.
“Cục cưng, đi thôi.”
Mặc Khuynh Thành gật đầu một cái, còn rất không yên lòng kéo kéo khăn trên đầu xuống.
Một đường đến công ty vô cùng thuận lợi, từ trong thang máy bước ra, lại bị một giọng nói hù dọa.
“Chị dâu nhỏ sao lại hóa trang thành ra như vậy!”
Lý Lợi đang chuẩn bị ra cửa làm việc, nhìn Mặc Khuynh Thành đem cả người đều như cái bao, theo phản xạ mà cười lên, một giây tiếp theo liền nhịn được.
Chớ có nói đùa, nếu là anh bật cười, anh Dận bên cạnh chị dâu còn không dùng phi dao mà đâm chết anh.
Mặc Khuynh Thành tháo kính mắt xuống, hỏi: “Vậy mà cũng có thể nhận ra em?”
Chẳng lẽ mình hóa trang chưa đủ sao? Nhìn trên dưới mấy lần, toàn bộ đều che hết rồi nha, tại sao có thể như vậy.
Trong mắt Mặc Dận thoáng vui vẻ, giải thích: “Cục cưng, người phụ nữ có thể khiến cho anh mang đến công ty, chỉ có em thôi.”
Mặc Khuynh Thành bừng tỉnh, lúng tũng tháo khăn trên đầu xuống, nếu nhận ra, cô cũng không cần thiết hóa trang như vậy, ai, thật nhớ những ngày Ngọc Thần chưa chết nha...
Lý Lợi nhìn dáng vẻ cô đang suy tư, vội vàng bỏ chạy.
Sau khi bước vào công ty, mọi người đang bận rộn hai người thấy, cũng chào hỏi một tiếng, ánh mắt nhìn cũng hơi có chút cổ quái.
Cho đến lúc bước vào phòng làm việc của Mặc Dận, Mặc Khuynh Thành mới ngồi phịch ở trên ghế sa lon.
Mặc Dận thấy Mặc Khuynh Thành vùi đầu vào ghế sa lon, quan tâm đem áo khoác của cô cởi xuống, để cho cô thoải mái chút.
“Cục cưng, đừng buồn bực.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, tự giận mình nói: “Buồn bực chết mới phải, cuộc sống này coi là cái gì đây, không thể đi ra ngoài, đi ra ngoài cũng phải hóa trang đầy đủ, anh xem, em biến thành một xác ướp rồi, nhưng mà vẫn bị nhận ra! Sớm biết cũng không tốn nhiều thời gian như vậy tốn nhiều sức như vậy, đơn giản chính là cố hết sức mà không được cảm ơn.”
Mặc Khuynh Thành không biết giờ phút này, cô giống như một đứa trẻ không được cho kẹo, bốc đồng lăn lộn trên mặt đất, cúi đầu xin người khác có thể thỏa mãn nguyện vọng của mình.
Cả người Mặc Dận tràn ngập dưới ánh mặt trời, chỉ cần ở cùng với cô, có thể thấy được một mặt mà người khác không thấy, có lẽ cô không biết, cô cũng không đề phòng mình, ít nhất, trong lòng cô mình có một vị trí đặc biệt, không phải sao?
Mặc Khuynh Thành ầm ĩ rất lâu, nhưng không thấy Mặc Dận đáp lại, không vui nhìn về phía anh, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, tim đập rộn lên.
Chỉ một cái, cô liền thấy được nụ cười của Mặc Dận, vốn cho là mình sẽ tức giận anh đang cười mình, nhưng là cũng không sai, cô có chút may mắn, mình có thể khiến cho anh lộ ra nụ cười sáng lạn như vậy.
“Cục cưng, nếu là bây giờ buồn bực, chờ anh xử lý công việc xong, sẽ ra ngoài cùng với em một chút.”
“Mới không phải vì chuyện này! Em vốn định...”
Tiếng nói chỉ vừa nói ra, ánh mắt Mặc Khuynh Thành có chút né tránh, giống như là người vừa nói chuyện không phải là cô.
Vốn định là gì?
Trong mắt Mặc Dận thoáng qua một tia âm u, mới vừa rồi còn suy nghĩ mình và cô không có bí mật gì, một giây tiếp theo liền vỡ mộng.
Mặc Dận đi lên trước, kéo Mặc Khuynh Thành vào ngực, âm thanh thâm trầm dẫn dụ cô giao phó hết thảy tất cả.
“Cục cưng, em định làm chuyện gì, nuôi nam sủng bên ngoài sao?”
Mặc Khuynh Thành không phát hiện ra nguy hiểm được che giấu, vỗ một cái lên đầu anh, “Nuôi nam sủng gì, em tuổi xuân chính trực, là thời điểm làm đại sự, sao có thể bị những chuyện trò vui tình cảm ràng buộc được!”
“Nhưng mà em chưa bao giờ lừa gạt anh.” Ngay cả chuyện thích Tô Thụy, cũng là người đầu tiên nói cho anh biết.
“Đó là bởi vì em không muốn anh lo lắng nha! Công ty của anh còn có một đống chuyện lớn, nếu là để anh biết, nhất định sẽ tự thân xuất mã, em mới không nói.”
Mặc Dận có chút phức tạp, mặc dù có kiểu vui mừng giống như cha nhìn con gái mình nuôi lớn hiểu chuyện, nhưng là nhiều hơn là, cô là người của mình, cho dù anh thay đổi cách gọi, vậy thì thế nào, lúc nào thì anh mới thoải mái nói cho cô biết, anh yêu cô, cô có thể để mình làm người yêu cả đời không?
Con đường phía trước mong manh, anh chỉ thấy ánh sao yếu ớt phía xa chiếu lên con đường của mình, nhưng mà tới lúc nào mới được đến được trước mặt cô, giữ cô trong lòng bàn tây, chiếu sáng cả sinh mạng mình.
Mặc Khuynh Thành không có thói quen nhìn Mặc Dận trầm mặc, cô kéo tay của anh giấu đi nội tâm hốt hoảng.
Mặc Dận cảm nhận được ấm áp trong lòng bàn tay, ném lại suy nghĩ, cười với cô một tiếng, “Cục cưng, có lúc anh thật không hy vọng em lớn lên, như vậy thì em có thể lệ thuộc vào anh cả đời.”
Mặc Khuynh Thành rất nghiêm túc nói: “Dận, em không muốn trở thành đóa hoa trong nhà kính, em là con gái của Mặc gia, cho dù em không trở thành kiêu ngạo của mọi người, em cũng sẽ không làm vướng chân mọi người.”
“Cục cưng, em vẫn là kiêu ngạo của chúng ta.”
Đối với lời của Mặc Dận, Mặc Khuynh Thành cười một tiếng thay thế, có lẽ cô đối với bọn họ mà nói, là kiêu ngạo, nhưng chỉ có mình hiểu rõ, nếu là mình không trùng sinh, nếu là mình sau khi sống lại vẫn có suy nghĩ đoạt được tâm của Tô Thụy, như vậy, cho dù Mặc gia lớn mạnh trở lại, cũng sẽ bởi vì mình mà bị hạn chế.
Cô không muốn trì trệ không tiến, không muốn thành xương sườn mềm của bọn họ.
Cô, là Mặc Khuynh Thành, là một Khuynh Thành có thể trở thành kiêu ngạo của cả nhà.
Buổi chiều, Mặc Khuynh Thành từ chối để Mặc Dận đi cùng, một thân một mình đi trên đường cái, dĩ nhiên, không có bất kì ngụy trang gì.
Cô làm ổ ở nhà ba ngày, nghe tiếng chim nhỏ kêu, gió nhẹ ôm, ánh mặt trời ấm áp, toàn bộ đều làm cho cô càng thêm quý trọng thời gian bên ngoài hơn.
“A, kia có phải là công tử không?”
“Hình như là công tử, woa, da của cô ấy thật đẹp!”
“Đúng rồi đúng rồi, chúng ta có nên đi tới xin kí tên không?”
“Như vậy không được tốt lắm, nhìn dáng vẻ của cô ấy hình như là đi dạo phố.”
“Kí một cái, chắc không làm trễ bao nhiêu thời gian đâu.”
“Còn không phải, công tử mới chết ba ngày trước, hiện giời khẳng định là đang trong thời gian nghỉ dưỡng đi.”
“Cũng đúng nha, thật đáng thương, đều là lỗi của Từ Lập!”
Mặc Khuynh Thành im lặng nhìn hai người đang theo sát mình, cái gì gọi là chết? Chẳng lẽ là bây giờ cô là quỷ sao.
“A.”
Hai người nhìn Mặc Khuynh Thành xoay người lại nhìn bọn họ, không khỏi khẩn trương đỏ mặt lên.
“Công, công tử, xin chào.”
Mặc Khuynh Thành nhếch miệng lên, “Xin chào.”
Lạc Đóa Đóa bên cạnh Kỷ Thái, “A, nói chuyện kìa.”
Kỷ Thái nhỏ giọng trả lời: “Tại sao cô không nói!”
“Cô không phải là rất thích công tử sao, thần tượng ở phía trước, đang nắm được cơ hội rồi!”
Kỷ Thái có chút khinh bỉ nói: “Cho là cô không thích công tử đó.”
“Tôi...”
Các cô tự cho là tiếng rất nhỏ, nhưng mà Mặc Khuynh Thành lại nghe được rõ ràng, không khỏi cảm thấy buồn cười, mình là mãnh thú sao?
“Các cô không phải là muốn kí tên sao, cơ hội khó được như vậy, bỏ qua sau này cũng không được nhiều nữa đâu!”
Hai người nhìn cô nói xong còn bướng bỉnh nháy mắt nhau, trong lòng tràn đầy vui sướng, công tử rất đẹp trai nha!
Kỷ Thái kịp phản ứng đầu tiên, nhanh chóng móc hình với bút trong túi xách ra.
“Công tử, người, người có thể ký tên cho chúng tôi sao?”
Mặc Khuynh Thành nhận lấy, nhìn tờ kia rõ ràng là kịch trong trang phục Ngọc Thần, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, nụ cười càng thêm rực rỡ.
“Dĩ nhiên là có thể.”
Mặc Khuynh Thành không chút do dự kí tên mình lên hình, cũng viết một câu kinh điển của Ngọc Thần.
“Được rồi, cho cô.”
Kỷ Thái nhận lấy hình, nhìn câu phía trên: Nàng không yêu ta không sao, ta yêu nàng là đủ rồi. Trong lòng không khỏi nhớ tới đêm hôm đó, Ngọc Thành thành toàn cho Nghê Quân, biết rõ là chết, còn thản nhiên uống xong ly rượu thuốc độc kia.
Đột nhiên, cô cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt mình.
“Người xinh đẹp như cô, khóc sẽ xấu đó.”
Kỷ Thái cảm giác mùa xuân của mình đang tới, trên cây hoa đào nở rộ, gió nhẹ thổi cánh hoa trước mặt mình, mà công tử ở phía đối diện, dịu dàng lau nước mắt của mình, tự nói với mình, ta ở nơi này mà, đừng khóc.
“Công, công tử, tôi không khóc.’
“Lúc này mới ngoan.”
Sau đó tay đưa khăn tay nhét vào bàn tay cô, “Thời gian không còn sớm, tôi còn có chút chuyện, phải đi trước đã.”
Mặc Khuynh Thành không mang theo một áng mây, xoay người rời đi.
Kỷ Thái nhìn bóng dáng của cô dần dần nhỏ đi, nhưng lại lớn tiếng kêu lên: “Công tử, tôi tên là Kỷ Thái, người nhất định phải nhớ tôi!”
Mặc Khuynh Thành giơ cánh tay lên, giơ giơ ở trên trời, bày rõ mình đã nghe rõ.
Lạc Đóa Đóa ghen tị nhìn Kỷ Thái cười xấu hổ, không vui nói: “Công tử sao lại nhìn cô với con mắt khác như vậy, tại sao không phải là tôi!”
Kỷ Thái mở bàn tay ra, nhìn khăn tay hoàn mỹ, bởi vì mới vừa rồi lau nước mắt mà ướt một góc, không khỏi nghĩ đến hình ảnh công tử vừa rồi lau nước mắt cho cô.
“Công tử thật dịu dàng, thật kích động thật kích động!”
Lạc Đóa Đóa nhìn bạn thân hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của mình, trong lòng càng thêm ghen tỵ, cô cũng muốn công tử lau nước mắt cho mình!
Bên này, Mặc Khuynh Thành vui vẻ rời đi bước chân đi tới Học viện Đế Đô.
Học viện Đế Đô, là trường học đứng nhất Hoa Hạ, kiến trúc hiện đại cổ đại xen lẫn nhau, khiến cho hàng trăm nghìn sinh viên tranh nhau thi vào.
Khoa Vật lý, ở phía tây bắc học viện.
Mặc Khuynh Thành đứng ở dưới lầu, rối rắm suy nghĩ người kia rốt cuộc ở phòng học nào.
Vương Ninh đi ngang qua nhìn cô, tiến lên hỏi: “Bạn ơi, xin hỏi bạn đến tìm người sao?”
Mặc Khuynh Thành quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt không khỏi có chút không vui.
Đôi mắt Vương Ninh chớp chớp, làm cho cả người cô không được tự nhiên, nhìn lại anh lại lộ vẻ vui vẻ, dưới ánh mắt nồng đậm âm u, có thể thấy đượcc người này cũng không đơn giản là đến hỏi thăm.
Cô lui về phía sau mấy bước, kéo khoảng cách ra, xa cách nói: “Tôi đang đợi người.”
Đợi người?
Trong ánh mắt Vương Ninh thoáng qua một chút sắc bén, nhìn cô thùy mị bất phàm, cách ăn mặc cũng không giống người bình thường, hoặc là bản thân cô có gia thế không tệ, hoặc là gia thế bạn trai cô rất tốt, cho dù là bất kể là loại tình huống nào, cũng không phải là mình có thể đắc tội được.
Lúc này, một người từ đằng xa vội vã đi tới.
“Vương Ninh, cậu lại tới gieo họa với người khác hả!”
Vương Ninh quyết giấu tâm tư, tức giận nói: “Quan Bình, cậu lại tới xen vào chuyện người khác!”
Quan Bình ngăn ở trước mặt Mặc Khuynh Thành, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, “Cậu một ngày không phát xuân sẽ chết sao, thấy con gái liền đến cám dỗ, cũng không sợ kiệt sức sao!”
Vương Ninh sao chịu nổi lời của Quan Bình, trong cơn giận dữ.
“Quan Bình, nói chuyện với người khác đừng nói khó nghe như vậy, mấy người kia đều là tôi tình cô nguyện, nói lại giống như tôi cưỡng ép bọn họ lên giường tôi vậy.”
“Là sao? Sao tôi lại nhớ là cậu cưỡng ép người khác lên giường?”
Người khác trong miệng Quan Bình nói chính là em gái của anh, Quan Kiều.
Khuôn mặt Vương Ninh châm chọc, “Quan Bình, trong lòng tôi và cậu đều hiểu, Quan Kiều là tự trèo lên giường tôi, tôi chưa từng động tâm với cô ta.”
Quan Bình nghe được lời anh ta nói như vậy, lửa giận trong lòng muốn bộc phát lại chỉ có thể cứng rắn nén nhịn, bởi vì lời của anh ta một chút cũng không có sai.
“Bất kể cậu nói thế nào, dù sao tôi thấy cậu quyến rũ một lần, liền phá hư một lần!”
Vương Ninh giận đến nở nụ cười, “Quan Bình, cậu là cái thể loại gì vậy, chúng ta hãy xem xem!”
Sau đó nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, nói: “Thật xin lỗi, để cho cô nhìn kịch nháo rồi, có muốn tôi giúp cô một tay đi tìm người hay không, để cho người đẹp chờ dưới nắng thế này, anh ta thật không tốt.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp từ chối, “Không cần, tôi mới đến, chờ một chút cũng không sao.”
Vương Ninh nhìn cô dầu muối không vào, lại nhìn Quan Bình ngăn cản ở trước mặt cô, chỉ có thể nói: “Được rồi, vậy tôi đi trước vậy.”
Chờ Vương Ninh lên lầu, Quan Bình mới xoay người nói: “Cô gái, cô đừng bị ngoại hình che mắt, Vương Ninh kia là cặn bã đó.”
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành khẽ nhếch, người có ngoại hình như vậy? Cho xin, ngay cả ngoại hình của Tô Thụy cũng đẹp trai hơn anh ta.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn nói: “Tôi biết.”
“Cô gái tới tìm người sao, có muốn tôi giúp cô một tay hay gọi xuống không?”
“Không cần, anh có thể nói cho tôi biết Ban Hựu ở đâu không, tự tôi đến tìm anh ấy là được.”
Ban Hựu?
Quan Bình kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành, làm sao cô ấy lại tới tìm Ban Hựu?
“Ban Hựu là bạn học của tôi, tôi dẫn cô lên đó.
Phòng A301.
Ban Hữu mặc áo trắng, mang theo mắt kính, tay trắng, ánh mắt chăm chú nhìn dụng cụ trong tay.
“Ban Hựu, Ban Hựu, có người tìm!”
“Oanh!”
Ban Hựu nhìn thí nghiệm thất bại trên tay, chân mày khẽ cau lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa.
Nụ cười trên mặt Quan Bình nháy mắt liền cứng ngắc.
Xong đời, đụng phải thời điểm anh ta làm thí nghiệm, mấu chốt nhất chính là, mình còn làm cho thí nghiệm thất bại! làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mình có nên mua quan tài trước hay không?
“Chuyện gì?”
Ban Hựu phiền não tháo kính xuống, mảnh vụn dưới mặt dính linh tinh, tay tùy ý gảy mấy cái tóc xốc xếch, quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ ràng là anh không có nghỉ ngơi tốt.
“Ban Hựu, cô gái này nói muốn tìm cậu.”
Mặc Khuynh Thành đi ra từ phía sau Quan Bình.
“Xin chào, tôi là Mặc Khuynh Thành.”
Ban Hựu cau mày suy nghĩ một lúc, mới nói: “Tôi không biết cô.”
Quan Bình kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh, “Ban Hựu không biết cô, vậy làm sao cô biết cậu ta?”
Mặc Khuynh Thành cười đến thần bí khó lường, “Đại danh đỉnh đỉnh thiên tài Vật lý, ai có thể không biết.”
“Làm sao có thể, cô cũng không phải là khoa Vật lý, cậu ta cũng không phải người nổi tiếng...”
Tiếng của Quan Bình chợt ngừng, anh giơ bàn tay lên, chỉ về phía Mặc Khuynh Thành, “Cô, cô là Ngọc Diện công tử!”
Mặc Khuynh Thành hào phóng gật đầu thừa nhận, “Không nghĩ tới anh cũng biết tôi.”
Quan Bình cười cười một tiếng, “Em gái tôi rất thích xem cô diễn <Nghê Quân>, trước bởi vì cô chết, còn khóc rất lâu.”
Mặc Khuynh Thành cười như không cười, trong lòng thầm nghĩ, công tử chết còn cô cũng sẽ không chết!
Ban Hựu có chút ấn tượng, nhưng mà anh hoàn toàn không nhớ được, mình có chỗ nào khiến vị minh tinh này nhớ tới anh.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Quan Bình nói: “Ban Hựu, thái độ của cậu là sao! Công tử tới tìm cậu là vinh hạnh của cậu rồi.”
“Vinh hạnh? Vậy có phải tôi phải cảm tạ ơn trời, thuận tiện đi thắp hương bái Phật trong miếu, cám ơn Phật tổ để cho tôi có cơ hội gặp được minh tinh sao.”
Mặc Khuynh Thành sao không nghe ra được châm chọc trong lời nói của anh, cười nhạt một tiếng, “Ban Hựu, tôi chỉ là một người bình thường, cái gì mà minh tinh ở đây.”
Quan Bình nghe thấy cô nói như vậy, lập tức hòa cùng, “Công tử nói rất phải.”
Ban Hựu phiền não nói: “Tôi mặc kệ cô có là minh tinh hay không, bây giờ cô đang quấy rầy tôi làm thí nghiệm, không có chuyện gì thì mời ra ngoài cho.”
Kiếp trước Mặc Khuynh Thành đã được nghe nói tính tình Ban Hựu rất cổ quái, rõ ràng là khoa Vật lý, lại lần này tới lần khác có đầu óc nhạy cảm với tài chính, chỉ là thời điểm học đại học muốn chuyển ngành thì trường học lại không đồng ý.
Mặc dù như thế, sau khi anh tốt nghiệp đại học, dựa vào trí óc của mình, sáng lập công ty, sau còn tự học thi tiến sĩ quản lý tài chính.
“Ban Hựu, tôi biết anh muốn chuyển ngành học nhưng nhà trường không đồng ý, tôi có cách để cho anh cho dù không cần chuyển ngành, cũng có thể học được tài chính.”
Tại chỗ hai người bởi vì lời của Mặc Khuynh Thành, mà khiếp sợ nhìn cô.
Quan Bình khiếp sợ là do anh không biết Ban Hựu muốn chuyển ngành.
“Ban Hựu, cậu muốn chuyển ngành sao? Đây là vì sao, cậu là thiên tài Vật lý của trường ta, tài chính có gì tốt, cậu có thể ứng phó nổi chứ?”
Ban Hựu khiếp sợ Mặc Khuynh Thành có thể điều tra được rõ ràng chuyện của anh, sau đó nghe được lời của Quan Bình, bèn giấu đi khiếp sợ trong lòng, nói: “Tôi thích tài chính.”
“Nhưng cậu rõ ràng là vật lý...”
“Rõ ràng cái gì?” Lời của Quan Bình bị cắt đứt.
Khóe miệng Ban Hựu nhếch lên giễu cợt, “Cậu định nói, rõ ràng thành tích vật lý tôi tốt như vậy, hàng năm tham gia tranh tài đều mang chức vô địch trở về, thậm chí các tiết học bình thường tôi cũng không cần lên lớp, trực tiếp bị thầy giáo kéo lên làm trợ thủ, vinh dự như vậy, tương lai sau này vô cùng tươi sáng, phải không?”
Quan Bình gật đầu một cái, cậu ta nói không hề sai, từ khi bắt đầu cùng lớp với cậu ta, Ban Hựu là giỏi nhất, thiên phú của cậu ta, khiến cho mọi người cho là, sau này cậu ta nhất định là một nhà Vật lý xuất sắc, nhưng mà cậu ta như vậy, nói ra bản thân ưu tú như thế nào, lại không hề kiêu ngạo chút nào, mà là châm chọc.
“Quan Bình, có lẽ đây là tương lai của cậu, chứ không phải của tôi, tôi không thích vật lý, tôi thích tài chính.”
Thân thể Quan Bình chấn động, không thể tin đây là lời nói của một thiên tài vật lý. Cậu ta ưu tú như vậy, nhưng mà hiện tại lại tự nói với mình, cậu ta không thích vật lý! Chuyện như vậy sao anh đây có thể tiếp nhận được.
“Ban Hựu, cậu là đang nói đùa có phải không, nếu như cậu không thích vật lý, tại sao mỗi lần thi đều lấy được giải nhất?”
“Đó là bởi vì đề thi quá đơn giản.”
Ban Hựu nói tiếp: “Nếu như cậu từ nhỏ sống trong thế giới toàn vật lý, cậu không muốn ưu tú cũng khó khăn.”
Quan Bình chưa từng có nghe Ban Hựu nói về gia đình mình bao giờ, ai ngờ lại dưới tình huống như này mà biết được.
“Cha mẹ tôi đều là nhà Vật lý học, bọn họ cả ngày lẫn đêm đều đắm chìm trong phòng thí nghiệm, tôi không thích vật lý, thậm chí nói là chán ghét. Vốn nghĩ rằng tôi sẽ đi theo con đường của họ, nhưng tới khi tôi gặp phải tài chính, tôi mới biết, thì ra mình cũng có sở thích.”
“Cho nên anh mới muốn đổi ngành, nhưng không ngờ, trường không đồng ý.” Mặc Khuynh Thành nói tiếp.
Ban Hựu suy sút nói: “Đúng vậy, không đồng ý.”
Giờ phút này Quan Bình không biết nên nói cái gì an ủi Ban Hựu, chỉ có thể không tiếng động mà đến trước mặt anh, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của anh.
Ban Hựu cười khổ một tiếng, sau đó hỏi: “Được rồi, chuyện xưa nghe xong, cô rốt cuộc tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn mời anh đến làm tổng giám đốc công ty tôi.”
“Lạch cạch...”
Mắt kính trong tay Ban Hựu không tự chủ rơi trên mặt đất.
“A...”
“Ban Hựu, cậu làm gì mà bóp tôi đau vậy!”
Quan Bình xoa xoa chỗ bị nắm, 5555, thật là đau mà.
“Tôi muốn thử chút xem có phải đang nằm mơ hay không.”
“Vậy cậu tự bóp cậu đi!”
Ban Hựu cho anh một vẻ mặt “Bóp mình sẽ không đau”, khiến cho Quan Bình tức giận lôi đình.
“Công tử, người đừng có nói đùa, Ban Hựu cho dù thích tài chính, cậu ta cũng học không qua đâu.”
Mặc Khuynh Thành cười nói: “Cho nên tôi muốn để cho anh học tài chính.”
“Nhưng mà, trường học không phải là không cho cậu ta chuyển ngành sao?” Quan Bình có chút không hiểu ý của cô.
“Ai nói nhất định phải chuyển ngành, học song ngành không được sao.”
Ánh mắt Ban Hựu sáng lên, đúng a, sao anh lại không nghĩ tới chứ, vật lý anh có thể đứng nhất khoa, vậy thì như vậy, trường học cũng sẽ không phản đối.
Nhưng mà...
Ban Hữu nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, “Cái gì tôi cũng không có, cô vẫn dám dùng tôi?”
“Dùng người thì sẽ không nghi ngờ người, nghi ngờ thì sẽ không dùng, nếu tôi dám tìm anh, dĩ nhiên đã điều tra xong bối cảnh của anh.”
Ngụ ý chính là, cha mẹ của anh đều là nhà Vật lý học, như thế nào đi nữa mình cũng có thể tìm tới.
Ban Hựu nghe lời như vậy, ngược lại cười nói: “Vậy sau này, mong chiếu cố nhiều hơn.”
Sau này nghĩ tìm được người, cả người Mặc Khuynh Thành cũng thả lỏng xuống.
Bởi vì bọn họ có việc phải làm ở phòng thí nghiệm, Mặc Khuynh Thành một mình rời khỏi Học viện Đế Đô.
“After the moment, with you...”
Điện thoại di động vang lên, Mặc Khuynh Thành bấm nhận.
“Alo.”
“Nha đầu Khuynh Thành, cháu ở chỗ nào, mau tới cứu mạng!”
Tiếng của Từ Lập xuyên quan cả điện thoại di động, khiến cho cô không nhịn được mà che lỗ tai lại.
“Đạo diễn Từ, ông làm sao vậy?” Hỏa khí lớn như vậy.
“Cháu còn hỏi thế nào, còn không phải là do ta để cho Ngọc Thần chết sao, mấy người hâm mộ trên Weibo công kích chúng ta coi như xong, hiện giời thì tốt rồi, ta ra cửa đều bị ánh nhìn của mọi người ghim lại, a a a a, Khuynh Thành nha đầu, ta sai rồi, ta sai thật rồi, ta sai khi để cho Ngọc Thần chết đi, sớm biết chuyện sẽ xảy ra thế này, ta tuyệt đối sẽ để cho Ngọc Thần biến thành nam chính!...”
Mặc Khuynh Thành im lặng nghe Từ Lập than thở, trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết phổi của ông khỏe mạnh cỡ nào, nói nhiều như vậy, nói ra liền không định dừng lại, a, sau này có cơ hội nên lãnh giáo một chút.
Từ Lập cuối cùng cũng dừng oán trách của mình lại, hài lòng nói với Mặc Khuynh Thành bên đầu bên kia: “Mặc dù ta là đầu sỏ gây nên, nhưng nguyên nhân chung quy vẫn là do cháu, ai kêu cháu diễn tốt như vậy.”
Mặc Khuynh Thành dở khóc dở cười, diễn tốt cũng là lỗi của cô sao?
“Đạo diễn Từ, có gì cứ nói thẳng đi, muốn cháu làm cái gì?”
Trong lời nói của Từ Lập mang theo ý cười, “Giờ cháu lập tức đến Phúc Nguyên Đường số 202, nhanh lên một chút nha!”
Mặc Khuynh Thành còn chưa kịp mở miệng, điện thoại liền bị cúp.
Cô nhìn màn hình đen kịt, chỉ có thể bất đắc dĩ bắt taxi đi đến nơi Từ Lập bảo.
Phúc Nguyên Đường số 202, quán ăn lão Vương, nghe nói là một vị ngự trù thời Thanh truyền xuống, phong cảnh thanh tịnh, món ăn mĩ vị tinh xảo, làm cho lưu luyến quên đường về.
“Đạo diễn Từ, ông nói Khuynh Thành lúc nào mới đến đây?” Thôi Nghi Giai ngồi ở cửa sổ, nhìn người tầng dưới đi tới đi lui, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.
“Tôi biết, mới vừa rồi bảo cô gọi thì không gọi, phát hiện người không ngừng hỏi cũng chính là cô, cô muốn tôi làm sao thì cô mới hài lòng đây?”
Tỉnh Triết nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nói: “Đạo diễn Từ, còn không phải tại cô ấy nhớ Khuynh Thành quá sao, nhưng lại không bỏ được thể diện của cô ấy, ai bảo trước mọi người chúng ta nhắn cho Khuynh Thành thì đều trả lời, nhưng lại không trả lời cô ấy nha.”
Thôi Nghi Giai bị đánh trúng chỗ đau, xù lông nói: “Tỉnh Triết, có phải một ngày không gây gổ với lão nương, anh liền không thoải mái đúng không, vừa đúng, lão nương hiện tại đang buồn bực đây!”
Tỉnh Triết lắc đầu, “Tôi cũng không dám gây gổ với cô.”
Thôi Nghi Giai khinh bỉ anh nhất gan, lại một hơi sượng mặt, buồn bực uống một hớp trà.
Mọi người rối rít cảm thấy đáng tiếc cho chén trà kia với hành động uống của cô, nhưng lại không dám động vào họng súng lúc này, chỉ có thể tán gẫu tiếp.
Thôi Nghi Giai nhàm chán tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấp thỏm lo lắng có phải Mặc Khuynh Thành đang trên đường thì bị tắc không, lại cảm giác mình đang xen vào việc của người khác, mình có quan hệ gì với cô ấy đâu, không trả lời tin của mình.
Hừ, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, kiêu ngạo của mình.
Đợi nửa giờ, Mặc Khuynh Thành mới xuất hiện ở cửa quán ăn lão Vương.
“Là nơi này sao?”
Mặc Khuynh Thành nhớ lại địa chỉ Từ Lập đã nói, xác định mình đến sai chỗ, mới yên tâm vào cửa.
“Mặc tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Phục vụ thấy bóng dáng của Mặc Khuynh Thành, đi lên trước nói.
“Làm phiền rồi.”
Đi theo phục vụ xuyên qua cầu thang xoay tròn, đi tới tầng ba phòng bao.
“Chính là nơi này, chúc công tử chơi vui vẻ.”
Mặc Khuynh Thành sửng sốt một giây, ngay sau đó nói một tiếng “Cảm ơn”.
Mở cửa ra, liền nghe thấy tiếng của Từ Lập lớn giọng.
“Nha đầu Khuynh Thành, sao lại đến muộn như vậy, làm người khác chờ sốt ruột nha.”
Mặc Khuynh Thành còn không hiểu rõ “Người khác” là ai, liền bị Thôi Nghi Giai kéo qua.
“Khuynh Thành, em đừng nghe Đạo diễn Từ nói điêu, làm gì có người khác.”
Mặc Khuynh Thành nghe được lời của cô, liền hiểu được “Người khác” trong miệng Từ Lập chính là cô ấy.
Nghĩ như vậy, thuận thế khoác lên cánh tay của cô, “Chị Nghi Giai, em rất nhớ chị nha, chị có nhớ em không?”
Thôi Nghi Giai khó được đỏ mặt, đẩy người của cô ra, “Dựa gần vào chị như vậy làm gì, ngày nào cũng bận rộn như vậy, làm sao có thời gian nhớ em.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, trong mắt rưng rưng, ấm ức nói: “Chị Nghi Giai, chị không thích em sao?”
Thôi Nghi Giai còn là lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy, tay chân có chút luống cuống, “Khuynh, Khuynh Thành, lúc nào thì chị nói là không thích em, người chị thích nhất là em.”
Mặc Khuynh Thành nhào vào trong ngực của cô, vui vẻ nói: “Em cũng biết chị Nghi Giai thích em nhất.”
Thôi Nghi Giai cũng ôm lấy cô, chỉ là không thấy được rong ánh mắt của cô, Mặc Khuynh Thành len lén làm biểu tượng “V” với mọi người.
Sau đó, Thôi Nghi Giai vui vẻ lạ thường, điều này làm cho Mặc Khuynh Thành bên cạnh hơi nghi ngờ.
Thừa dịp cô không chú ý, nhỏ giọng hỏi thăm: “Đạo diễn Từ, hôm nay chị Nghi Giai làm sao vậy?”
Từ Lập lắc ly rượu đỏ trong tay, tùy ý nói: “Bởi vì cháu không trả lời tin của cô ấy.”
“A?”
Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Thôi Nghi Giai như nữ vương đi từng bàn một quanh mọi người.
“Cháu không trả lời tin của chị ấy?”
“Ừ hừ, cô ấy nói như vậy.”
Mặc Khuynh Thành nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, cô mở điện thoại di dộng ra, từng mục từng mục xuất hiện, đến lúc mở tin của Thôi Nghi Giai...
“Cháu giống như thật không có trả lời.” Mặc Khuynh Thành có chút có lỗi.
Tỉnh Triết nói: “Khuynh Thành, Nghi Giai không có trách em, chẳng qua là cô ấy quá lệ thuộc vào em thôi.”
Lệ thuộc vào?
Từ Lập nói: “Đúng vậy, cháu đừng nhìn cô ấy ở trước mặt mọi người hấp dẫn cỡ nào, nữ vương, thật ra thì cô ấy là cô nhi.”
Tỉnh Triết nói tiếp: “Cuộc sống của cô ấy mười mấy năm, trong cô nhi viện không có bạn thân, cô ấy nhỏ yếu thường bị người khác bắt nạt, sau cô ấy học được cách bảo vệ mình. Cho đến khi mười chín tuổi được Tinh Thám phát hiện, cuộc sống sau này mới được coi là tốt.”
Kết thúc buổi tụ họp, Mặc Khuynh Thành đỡ Thôi Nghi Giai say khướt khó khăn ra quán.
“Tiếp tục uống đi, lão nương còn chưa say đâu, trở lại đại chiến ba trăm hiệp!”
Tỉnh Triết đón lấy, nói với Mặc Khuynh Thành: “Liền giao cô ấy cho anh đi, em cũng mau trở về đi.”
“Trên đường cẩn thận.”
“Em cũng vậy.”
Nhìn bọn họ lên xe, Từ Lập cũng nói: “Ta cũng đi đây.”
“Đạo diễn Từ đi thong thả.”
“Đúng rồi, ta nhớ nói cho cháu biết một chuyện, doanh thu của chúng ta thu được đột phá mười phần trăm.”
**
(Chương vẫn còn một nửa nữa nha!)
Từ sau lần gặp mặt bọn Lê An An đó, đã qua ba ngày.
Mặc Khuynh Thành nhàm chán nằm dưới ánh nắng.
“Cục cưng, hôm nay đến công ti cùng anh đi.”
Mặc Dận bất đắc dĩ nhìn về phía cô, kể từ khuya ngày hôm trước < Nghê Quân> ra mắt, cô cũng không dám ra cửa.
Còn nhớ rõ khuya hôm trước, đúng bảy rưỡi tối anh ngồi ở trước ti vi, chờ <Nghê Quân> chiếu.
Lúc đầu, ca khúc quen thuộc không có vang lên, đổi thành phong cách khác, không giống với khí thế hào hùng như ban đầu, mang theo chút nhu tình cùng thê lương, giống như là đang báo trước cái gì đó.
Mở đầu khúc kết thúc, tiến thẳng vào mắt là một màu đỏ tươi.
Trên đường phố, trên mỗi cửa hàng cũng để hai đèn lồng màu đỏ, màu đỏ tươi rung động theo gió, phía xa, cỗ kiệu đỉnh đầu có hoàng kim vây quanh được tám người khiêng đang chậm rãi đi tới.
Đường phố bên cạnh, người đứng nhộn nhịp, trong đám người, gương mặt Ngọc Thần tiều tụy, bên tai là tiếng mọi người nói chuyện, giống như loạn tiễn đâm vào ngực.
“Thật long trọng nha, thật hâm mộ Nghê Quân Quận chúa.” Nói chuyện là một vị phu nhân mặc đồ vải.
“Chu đại thẩm, thẩm có hâm mộ cũng vô dụng, cũng không nhìn xem nàng ấy gả cho ai, chính là Hoàng Thượng của chúng ta đó!”
“Ai, các người không có nghe nói lúc Hoàng Thượng còn là Hoàng tử, có một vị mưu sĩ, tên là Ngọc Diện công tử, quan hệ của hắn ta với Quận Chúa giống như không bình thường.”
“Thẩm cũng đã nói là trước đây rồi, Ngọc Diện công tử chẳng qua là nhân sĩ giang hồ, làm sao có thể đánh đồng cùng với Hoàng Thượng được.”
“Ý của cô là, Quận chúa từ bỏ Ngọc Diện công tử?”
“Phi phi phi, cẩn thận nếu nhiều người biết bí mật khó giữ.”
“Ta biết, ta cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi.”
Ngọc Thần cười khổ, nếu thật là từ bỏ hắn, ít nhất trong lòng nàng cũng từng có mình, nhưng mà, hắn nhớ hắn đường đường là Ngọc Diện công tử, lại không chiếm được lòng của nữ nhân hắn yêu mến, buồn cười cỡ nào.
Cỗ kiệu trước mắt dần đi qua, gió nhẹ thổi tấm sa mỏng bay lên, lộ ra Nghê Quân trang điểm tinh sảo hoa lệ, cùng với, khóe miệng không nhịn được mà mỉm cười.
“A.”
Ngọc Thần che ngực, nàng có còn nhớ hay không, đã từng vì nàng mà buông tha cho giang hồ tự do tiêu sái, dấn thân vào triều đình hủ bại Ngọc Thần?
Lúc này, vị phu nhân bên cạnh quan tâm hỏi: “Công tử, ngài không sao chứ?”
Ngọc Thần nhìn thấy trên mặt nàng rõ ràng là quan tâm, trong lòng thầm cười, ngay cả người xa lạ cũng sẽ quan tâm mình như vậy, còn nàng thì, tại sao nàng có thể!
Quyết tâm thu lại suy nghĩ trong đầu, khóe miệng kéo ra một nụ cười tái nhợt, “Tại hạ không sao, làm phiền đã quan tâm.”
Vị phu nhân còn muốn nói điều gì đó, lại thấy bóng dáng quyết tuyệt của Ngọc Thần rời đi, chỉ có thể yên lặng thở dài một câu, “Tạo hóa trêu ngươi.”
Cước bộ của Ngọc Thần lảo đảo tiêu sái vào hẻm nhỏ, giống như không có phát hiện ra có người ở sau lưng.
“Lão Đại, lúc nào thì chúng ta động thủ?”
Thầm Vệ được gọi là lão đại, nhìn bóng dáng của Ngọc Thần, nói: “Chờ chút, nơi này còn rất gần đầu phố, nếu như bị người dân phát hiện ra, đến lúc đó phá hư hôn lễ sẽ không tốt.”
“Vâng, lão đại.”
Mấy người yên lặng chờ, lại đột nhiên phát hiện, không thấy bóng dáng của Ngọc Thần đâu.
“Người đâu! Nhanh đi tìm, đừng để cho hắn chạy mất!”
“Vâng.”
Ngọc Thần núp ở trong bóng tối xác định mấy người kia đã phân tán đi khỏi, mới xoay người đi tới trước ngựa đã chuẩn bị trước.
“Truy Phong, hôm nay liền trông cậy vào ngươi vậy.” Ngọc Thần vuốt ve bộ lông của nó, đây có lẽ là lần cuối cùng đi.
“Hí.” Truy Phong khéo léo cọ cọ tay của hắn.
Ngọc Thần thuần thục ngồi lên, vung roi ngựa, nhanh chóng tiến ra ngoài thành.
Lão đại nửa đường trở lại, phát hiện mình mắc mưu, tức giận nói một câu, “Đáng chết!”
“Lão Đại, chúng ta làm sao bây giờ, lúc này đi không có cách nào giao phó!”
“Còn có thể làm sao, nếu hắn ta không chết, chết chính là chúng ta!”
“Nhưng mà không phải Hoàng Hậu nương nương đã đưa cho hắn ta thuốc độc sao, trên đời không ai có thể chữa nổi.”
“Nói thì nói như thế, nhưng mà Ngọc Diện công tử cũng không phải là không có chút ảnh hưởng nào với Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng cũng là để phòng vạn nhất.”
“Hoàng Thượng cũng quá cẩn thận rồi, Hoàng Hậu toàn tâm toàn ý với người như vậy, cho dù Ngọc Diện công tử có ảnh hưởng với nương nương, chút nhỏ nhoi đó cũng không đáng kể.”
“Làm càn! Chuyện Hoàng Thượng sao có thể để cho chúng ta bàn luận được, chúng ta là tay sai của Hoàng Thượng, chỉ cần tuân theo thánh chỉ mà làm việc là được.”
“Lão Đại, tôi sai rồi.”
“Làm xong chuyện trở về nhận phạt.”
“Vâng.”
Ám vệ ở bên này truy kích Ngọc Thần, Ngọc Thần bên này đã đi tới bên chân núi chùa Thanh Sơn.
“Truy Phong, một lần quen thuộc, nguyện cho ngươi sau này sống tự tại.”
Truy Phong giống như hiểu được ý của Ngọc Thần, không khỏi đi lại quanh người hắn, giống như là ý bảo không muốn rời khỏi hắn.
Ngọc Thần vỗ vỗ đầu của nó, mang theo thanh âm mệt mỏi trước nay chưa từng có.
“Truy Phong, mày theo ta cũng đã hơn mười năm, vốn là cũng cùng ta tiêu sái cả đời, nhưng mà ta bởi vì tư tình mà dấn thân vào nơi không muốn vào nhất, không chỉ có ta, cũng dính đến cả ngươi nữa.”
Truy Phong dùng đầu chạm vào hắn, giống như muốn nói, toàn bộ là nó tự nguyện.
Hôm nay Ngọc Thần là lần đầu tiên rộ ra nụ cười sáng lạn, “Truy Phong, ta hiểu ý của ngươi, cho nên ngươi nên đi đi, mang theo phần của ta, được không.”
Truy Phong không ngừng đi quanh người hắn, cuối cùng hí lên một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Ngọc Thần nhìn bóng lưng của nó rất lâu, cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới từ từ đi về phía sau núi.
“Khụ.”
Bước chân nặng nề mang theo tiếng ho khan không ngừng, kết hợp với lá cây rụng đầy đất, khiến cho người xem xúc động.
Ngọc Thần thuần thục đi tới rừng hoa đào, bóng cây vắng vẻ nói cho hắn biết, hết thảy tất cả, đều là hư ảo.
“Phanh.”
“Khụ khụ.”
Ngọc Thần ngẩng lên lộ gương mặt tiều tụy, khóe miệng lại có một vệt máu đỏ tươi.
Hắn tùy ý lau đi, trước mắt dần dần mờ tối, hắn biết, mình sắp chết...
Chết cũng tốt, chết cũng không cần ghen tỵ nữa.
Chẳng qua là,
Nghê Quân,
Nàng còn nhớ rõ Ngọc Thần ở rừng hoa đào không?
“Nghê Quân, Nghê Quân, Nghê, Nghê Quân...
Trước không đề cập tới phản ứng của người hâm mộ, Mặc Dận liền nhìn, cũng có chút oán hận Từ Lập.
Anh không lên tiếng tắt TV, bước chậm lên tầng, trực tiếp đẩy cửa phòng Mặc Khuynh Thành ra, từ phía sau mà ôm lấy cô.
Mặc Khuynh Thành sửng sốt, “Dận, anh làm sao vậy?”
Mặc Dận không nói lời nào, tay lại càng ôm cô chặt hơn.
Mặc Khuynh Thành cảm giác bị ôm quá chặt, khó chịu động đậy.
“Cục cưng.”
Mặc Dận buông lỏng ra, nhưng vẫn không buông cô ra.
Mặc Khuynh Thành vừa nghe, hử!
Mặc Dận vội vàng xoay người nâng mặt cô lên, trong lòng lạc mất một nhịp, không khỏi có chút đau lòng, rốt cuộc là có chuyện gì khiến sắc mặt của anh lại kém như vậy?
“Dận, em ở đây.”
Mặc Dận mải mê nhìn cô, chỉ sợ một giây tiếp theo cô sẽ như Ngọc Diện công tử vậy, vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của anh.
“Cục cưng, không được rời khỏi anh.”
“Vâng, em sẽ không.”
“Cục cưng, sau này anh muốn chết trước em.”
Mặc Khuynh Thành vội vàng chặn miệng của anh lại, “Mặc Dận, nói mê sảng gì đây!”
Mặc Dận gạt bàn tay ngoài miệng ra, nghiêm túc chưa từng có, “Mặc Khuynh Thành, em hãy nghe cho kỹ, anh không muốn nhìn em rời khỏi anh trước, như vậy còn không bằng cho anh một đao cho thống khoái.”
Mặc Khuynh Thành hốt hoảng che giấu xông lên đầu, bình tĩnh phân tích nguyên nhân Mặc Dận bị như vậy, ngay sau đó bừng tỉnh.
“A.”
Cô không nhìn Mặc Dận trong mắt vô tội, trách cứ: “Mặc Dận, không phải là tối nay Ngọc Diện công tử chết sao, cảnh diễn đó anh còn đứng bên cạnh nhìn em diễn, cũng không thấy anh có phản ứng lớn như vậy.”
Mặc Dận có chút lúng túng, nhưng mà vẫn nói: “Đó là bởi vì anh biết, một giây tiếp theo em sẽ chạy nhảy hoạt bất bên cạnh anh.”
“Vậy bây giờ anh xác định là không có? Em không có chết, đang ở cạnh anh rất yên ổn.”
“Ừ.”
Khẩu khí Mặc Khuynh Thành còn không hạ xuống, liền bị một câu của Mặc Dận hù dọa.
“Nhưng mà những gì anh vừa nói đều là nghiêm túc.”
Mặc Dận không đợi cô mở miệng, tiếp tục nói: “Có lẽ em chỉ là diễn vai Ngọc Thần, nhưng mà anh biết, khoảnh khắc thấy em nhắm mắt lại, lòng của anh nói cho anh biết, cả đời này, cho dù thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Mặc Khuynh Thành đùa giỡn hỏi: “Vậy nếu là anh không có bảo vệ em thì sao đây?” Giống như kiếp trước vậy.
“Em còn, anh còn, em chết, anh chết.”
Nụ cười khóe miệng Mặc Khuynh Thành biến mất, cô rất muốn tự nói với mình không nên tưởng thiệt, nhưng mà không tin không được, Mặc Dận cũng sẽ không nói dối, như vậy, anh ở kiếp trước, lúc biết được chuyện của mình, sẽ làm ra lựa chọn như thế nào...
Cô không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, cảm giác hít thở không thông đè lên mình.
Mặc Dận không có tiếp tục nói hết, cô còn nhỏ, từ từ vậy.
“Cục cưng, gần đây em còn chưa ra khỏi cửa.”
“A?” Mặc Khuynh Thành có chút không phản ứng kịp.
“Anh sợ em ra cửa sẽ bị chặn lại.”
“Làm sao lại vậy?” Mặc Khuynh Thành suy nghĩ sẽ không có nhiều người không chấp nhận nổi Ngọc Thần chết đâu?
Mặc Dận đưa điện thoại đi động cho cô, “Em nhìn một chút đi.”
Mặc Khuynh Thành do dự, mở Weibo ra, tin tức cập nhật với tốc độ ánh sáng, một giây tiếp theo, điện thoại di động tắt màn hình.
Cô nuốt nước miếng, mặc dù còn chưa kịp mở ra, nhưng lượng tin tức khổng lồ kia, cũng không phải là người nhàn rỗi bình luận, mà duy nhất tối nay có thể khiến cho mọi người điên cuồng, chỉ có Ngọc Thần chết.
Mặc Dận cũng có chút kinh ngạc, anh đoán được bởi vì kết cục của Ngọc Thần sẽ làm cho người hâm mộ khó có thể tiếp nhận được, nhưng mà không nghĩ đến tình huống còn nghiêm trọng hơn so với anh nghĩ.
Mặc Khuynh Thành không bình tĩnh để điện thoại xuống, nhanh chóng mở máy tính ra.
Máy tính ngày thường hoạt động rất nhanh, dưới tình huống như thế, cũng có vẻ chậm chạp chút.
Lần nữa mở Weibo lại, mục tin tức hiện ra chính là 9999+, cô không biết số liệu cụ thể, chỉ mong đợi có thể ít một chút.
Đáng tiếc, lý tưởng quá hoàn mỹ, thực tế lại tàn khốc, di chuyển chuột càng ngày càng chậm, từng cái bình luận điên cuồng tăng lên, nội dung đều gần giống nhau, khóc thút thít vì kết cục của Ngọc Thần quá thê thảm.
Sau đó tìm kiếm Weibo của Từ Lập, bình luận bên đó cô nhìn đến kinh hồn bạt vía.
“Từ Lập, ông ra đây cho tôi, tại sao lại để công tử nhà chúng tôi chết thảm như vậy! Ông có bản lãnh quay như vậy, sao không có bản lãnh ra ngoài!”
“Đạo diễn Từ, nói là tương thân tương ái, bình thường không phải ông hiểu rõ công tử nhất sao! Sao lại nhẫn tâm để công tử chết đi như vậy, tôi không đồng ý tôi không đồng ý!”
“Công tử tốt như vậy, chưa từng có lỗi với bất luận kẻ nào, vì Nghê Quân, công tử có thể vứt bỏ trường kiếm đi đến cuộc sống ở nơi xa xăm, nhưng mà Đạo diễn Từ! Tại sao ngay cả ông cũng không buông tha cho công tử, người đã để cho Tần Tư thuận lợi trở thành Hoàng Đế, Nghê Quân cũng trở thành Hoàng Hậu, sống cuộc sống hạnh phúc, ông lại để cho công tử chết!”
“Coi như không phải là ngày vui, Từ Lập ông cungc không thể như vậy được, công tử đáng giá tốt hơn người, Nghê Quân coi là cái gì!”
“Đều nói người hoa tâm nhất chính là con người, hôm nay cái tôi coi như là chứng khiến như thế nào là một lòng, công tử, nếu như đây là kết cục của người, tôi tình nguyện, Từ Lập để cho công tử điễn một vị hoa hoa công tử từ đầu đến cuối!”
“Đạo diễn Từ, đạo diễn Từ! Ông không thể như vậy được, rất nhiều người chờ ông tìm cho công tử một người yêu thương công tử hiểu công tử, ngay cả tên của công tử Nghê Quân còn không nhớ, điều này cũng không sao. Nhưng ông còn ngại không đủ ngược sao!”
...
Mặc Khuynh Thành không can đảm nhìn mấy bình luận phía dưới tiếp, cô nên nghĩ may mắn mình diễn vai Ngọc Thần chứ không phải là Nghê Quân, chỉ nhìn Weibo của Từ Lập, là có thể nghĩ đến dưới Weibo của Tỉnh Triết và Thôi Nghi Giai, nhất định là đầy tiếng mắng chửi.
Không, điện thoại di động vừa mới mở ra, tin tức liền lập tức nhảy ra.
Mặc Khuynh Thành vừa mở ra, đầu cô liền đầy hắc tuyến.
Từ Lập: Nha đầu Khuynh Thành, ta sắp bị đánh chết rồi!
Tỉnh Triết: Khuynh Thành, em phát hỏa.
Thôi Nghi Giai: Nha đầu Khuynh Thành, lão nương có chỗ nào không xứng với em! Muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, ánh mắt của người hâm mộ để đi đâu thế!
...
Mặc Khuynh Thành nghĩ tới những thứ này, liền may mắn Mặc Dận kịp thời cho mình nhìn Weibo, nếu không bây giờ cô có thể sẽ chết trên đường.
Chỉ là có một số việc cũng vì vậy mà trì hoãn.
Cho nên Mặc Dận ở bên này mới hỏi có muốn đến công ty cùng anh hay không, cô liền nhanh chóng gật đầu không ngừng.
Mặc Dận nói: “Vậy mau chuẩn bị còn ra cửa.”
Mặc Khuynh Thành nhanh chóng lên tầng, chưa đến hai phút liền hóa trang đầy đủ xuất hiện trước mặt Mặc Dận.
Mặc Dận sửng sốt, mới phản ứng được đây là Mặc Khuynh Thành, nhìn cô đem mình bọc kín đến không lộ chỗ nào, có chút dở khóc dở cười.
“Cục cưng, đi thôi.”
Mặc Khuynh Thành gật đầu một cái, còn rất không yên lòng kéo kéo khăn trên đầu xuống.
Một đường đến công ty vô cùng thuận lợi, từ trong thang máy bước ra, lại bị một giọng nói hù dọa.
“Chị dâu nhỏ sao lại hóa trang thành ra như vậy!”
Lý Lợi đang chuẩn bị ra cửa làm việc, nhìn Mặc Khuynh Thành đem cả người đều như cái bao, theo phản xạ mà cười lên, một giây tiếp theo liền nhịn được.
Chớ có nói đùa, nếu là anh bật cười, anh Dận bên cạnh chị dâu còn không dùng phi dao mà đâm chết anh.
Mặc Khuynh Thành tháo kính mắt xuống, hỏi: “Vậy mà cũng có thể nhận ra em?”
Chẳng lẽ mình hóa trang chưa đủ sao? Nhìn trên dưới mấy lần, toàn bộ đều che hết rồi nha, tại sao có thể như vậy.
Trong mắt Mặc Dận thoáng vui vẻ, giải thích: “Cục cưng, người phụ nữ có thể khiến cho anh mang đến công ty, chỉ có em thôi.”
Mặc Khuynh Thành bừng tỉnh, lúng tũng tháo khăn trên đầu xuống, nếu nhận ra, cô cũng không cần thiết hóa trang như vậy, ai, thật nhớ những ngày Ngọc Thần chưa chết nha...
Lý Lợi nhìn dáng vẻ cô đang suy tư, vội vàng bỏ chạy.
Sau khi bước vào công ty, mọi người đang bận rộn hai người thấy, cũng chào hỏi một tiếng, ánh mắt nhìn cũng hơi có chút cổ quái.
Cho đến lúc bước vào phòng làm việc của Mặc Dận, Mặc Khuynh Thành mới ngồi phịch ở trên ghế sa lon.
Mặc Dận thấy Mặc Khuynh Thành vùi đầu vào ghế sa lon, quan tâm đem áo khoác của cô cởi xuống, để cho cô thoải mái chút.
“Cục cưng, đừng buồn bực.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, tự giận mình nói: “Buồn bực chết mới phải, cuộc sống này coi là cái gì đây, không thể đi ra ngoài, đi ra ngoài cũng phải hóa trang đầy đủ, anh xem, em biến thành một xác ướp rồi, nhưng mà vẫn bị nhận ra! Sớm biết cũng không tốn nhiều thời gian như vậy tốn nhiều sức như vậy, đơn giản chính là cố hết sức mà không được cảm ơn.”
Mặc Khuynh Thành không biết giờ phút này, cô giống như một đứa trẻ không được cho kẹo, bốc đồng lăn lộn trên mặt đất, cúi đầu xin người khác có thể thỏa mãn nguyện vọng của mình.
Cả người Mặc Dận tràn ngập dưới ánh mặt trời, chỉ cần ở cùng với cô, có thể thấy được một mặt mà người khác không thấy, có lẽ cô không biết, cô cũng không đề phòng mình, ít nhất, trong lòng cô mình có một vị trí đặc biệt, không phải sao?
Mặc Khuynh Thành ầm ĩ rất lâu, nhưng không thấy Mặc Dận đáp lại, không vui nhìn về phía anh, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, tim đập rộn lên.
Chỉ một cái, cô liền thấy được nụ cười của Mặc Dận, vốn cho là mình sẽ tức giận anh đang cười mình, nhưng là cũng không sai, cô có chút may mắn, mình có thể khiến cho anh lộ ra nụ cười sáng lạn như vậy.
“Cục cưng, nếu là bây giờ buồn bực, chờ anh xử lý công việc xong, sẽ ra ngoài cùng với em một chút.”
“Mới không phải vì chuyện này! Em vốn định...”
Tiếng nói chỉ vừa nói ra, ánh mắt Mặc Khuynh Thành có chút né tránh, giống như là người vừa nói chuyện không phải là cô.
Vốn định là gì?
Trong mắt Mặc Dận thoáng qua một tia âm u, mới vừa rồi còn suy nghĩ mình và cô không có bí mật gì, một giây tiếp theo liền vỡ mộng.
Mặc Dận đi lên trước, kéo Mặc Khuynh Thành vào ngực, âm thanh thâm trầm dẫn dụ cô giao phó hết thảy tất cả.
“Cục cưng, em định làm chuyện gì, nuôi nam sủng bên ngoài sao?”
Mặc Khuynh Thành không phát hiện ra nguy hiểm được che giấu, vỗ một cái lên đầu anh, “Nuôi nam sủng gì, em tuổi xuân chính trực, là thời điểm làm đại sự, sao có thể bị những chuyện trò vui tình cảm ràng buộc được!”
“Nhưng mà em chưa bao giờ lừa gạt anh.” Ngay cả chuyện thích Tô Thụy, cũng là người đầu tiên nói cho anh biết.
“Đó là bởi vì em không muốn anh lo lắng nha! Công ty của anh còn có một đống chuyện lớn, nếu là để anh biết, nhất định sẽ tự thân xuất mã, em mới không nói.”
Mặc Dận có chút phức tạp, mặc dù có kiểu vui mừng giống như cha nhìn con gái mình nuôi lớn hiểu chuyện, nhưng là nhiều hơn là, cô là người của mình, cho dù anh thay đổi cách gọi, vậy thì thế nào, lúc nào thì anh mới thoải mái nói cho cô biết, anh yêu cô, cô có thể để mình làm người yêu cả đời không?
Con đường phía trước mong manh, anh chỉ thấy ánh sao yếu ớt phía xa chiếu lên con đường của mình, nhưng mà tới lúc nào mới được đến được trước mặt cô, giữ cô trong lòng bàn tây, chiếu sáng cả sinh mạng mình.
Mặc Khuynh Thành không có thói quen nhìn Mặc Dận trầm mặc, cô kéo tay của anh giấu đi nội tâm hốt hoảng.
Mặc Dận cảm nhận được ấm áp trong lòng bàn tay, ném lại suy nghĩ, cười với cô một tiếng, “Cục cưng, có lúc anh thật không hy vọng em lớn lên, như vậy thì em có thể lệ thuộc vào anh cả đời.”
Mặc Khuynh Thành rất nghiêm túc nói: “Dận, em không muốn trở thành đóa hoa trong nhà kính, em là con gái của Mặc gia, cho dù em không trở thành kiêu ngạo của mọi người, em cũng sẽ không làm vướng chân mọi người.”
“Cục cưng, em vẫn là kiêu ngạo của chúng ta.”
Đối với lời của Mặc Dận, Mặc Khuynh Thành cười một tiếng thay thế, có lẽ cô đối với bọn họ mà nói, là kiêu ngạo, nhưng chỉ có mình hiểu rõ, nếu là mình không trùng sinh, nếu là mình sau khi sống lại vẫn có suy nghĩ đoạt được tâm của Tô Thụy, như vậy, cho dù Mặc gia lớn mạnh trở lại, cũng sẽ bởi vì mình mà bị hạn chế.
Cô không muốn trì trệ không tiến, không muốn thành xương sườn mềm của bọn họ.
Cô, là Mặc Khuynh Thành, là một Khuynh Thành có thể trở thành kiêu ngạo của cả nhà.
Buổi chiều, Mặc Khuynh Thành từ chối để Mặc Dận đi cùng, một thân một mình đi trên đường cái, dĩ nhiên, không có bất kì ngụy trang gì.
Cô làm ổ ở nhà ba ngày, nghe tiếng chim nhỏ kêu, gió nhẹ ôm, ánh mặt trời ấm áp, toàn bộ đều làm cho cô càng thêm quý trọng thời gian bên ngoài hơn.
“A, kia có phải là công tử không?”
“Hình như là công tử, woa, da của cô ấy thật đẹp!”
“Đúng rồi đúng rồi, chúng ta có nên đi tới xin kí tên không?”
“Như vậy không được tốt lắm, nhìn dáng vẻ của cô ấy hình như là đi dạo phố.”
“Kí một cái, chắc không làm trễ bao nhiêu thời gian đâu.”
“Còn không phải, công tử mới chết ba ngày trước, hiện giời khẳng định là đang trong thời gian nghỉ dưỡng đi.”
“Cũng đúng nha, thật đáng thương, đều là lỗi của Từ Lập!”
Mặc Khuynh Thành im lặng nhìn hai người đang theo sát mình, cái gì gọi là chết? Chẳng lẽ là bây giờ cô là quỷ sao.
“A.”
Hai người nhìn Mặc Khuynh Thành xoay người lại nhìn bọn họ, không khỏi khẩn trương đỏ mặt lên.
“Công, công tử, xin chào.”
Mặc Khuynh Thành nhếch miệng lên, “Xin chào.”
Lạc Đóa Đóa bên cạnh Kỷ Thái, “A, nói chuyện kìa.”
Kỷ Thái nhỏ giọng trả lời: “Tại sao cô không nói!”
“Cô không phải là rất thích công tử sao, thần tượng ở phía trước, đang nắm được cơ hội rồi!”
Kỷ Thái có chút khinh bỉ nói: “Cho là cô không thích công tử đó.”
“Tôi...”
Các cô tự cho là tiếng rất nhỏ, nhưng mà Mặc Khuynh Thành lại nghe được rõ ràng, không khỏi cảm thấy buồn cười, mình là mãnh thú sao?
“Các cô không phải là muốn kí tên sao, cơ hội khó được như vậy, bỏ qua sau này cũng không được nhiều nữa đâu!”
Hai người nhìn cô nói xong còn bướng bỉnh nháy mắt nhau, trong lòng tràn đầy vui sướng, công tử rất đẹp trai nha!
Kỷ Thái kịp phản ứng đầu tiên, nhanh chóng móc hình với bút trong túi xách ra.
“Công tử, người, người có thể ký tên cho chúng tôi sao?”
Mặc Khuynh Thành nhận lấy, nhìn tờ kia rõ ràng là kịch trong trang phục Ngọc Thần, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, nụ cười càng thêm rực rỡ.
“Dĩ nhiên là có thể.”
Mặc Khuynh Thành không chút do dự kí tên mình lên hình, cũng viết một câu kinh điển của Ngọc Thần.
“Được rồi, cho cô.”
Kỷ Thái nhận lấy hình, nhìn câu phía trên: Nàng không yêu ta không sao, ta yêu nàng là đủ rồi. Trong lòng không khỏi nhớ tới đêm hôm đó, Ngọc Thành thành toàn cho Nghê Quân, biết rõ là chết, còn thản nhiên uống xong ly rượu thuốc độc kia.
Đột nhiên, cô cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt mình.
“Người xinh đẹp như cô, khóc sẽ xấu đó.”
Kỷ Thái cảm giác mùa xuân của mình đang tới, trên cây hoa đào nở rộ, gió nhẹ thổi cánh hoa trước mặt mình, mà công tử ở phía đối diện, dịu dàng lau nước mắt của mình, tự nói với mình, ta ở nơi này mà, đừng khóc.
“Công, công tử, tôi không khóc.’
“Lúc này mới ngoan.”
Sau đó tay đưa khăn tay nhét vào bàn tay cô, “Thời gian không còn sớm, tôi còn có chút chuyện, phải đi trước đã.”
Mặc Khuynh Thành không mang theo một áng mây, xoay người rời đi.
Kỷ Thái nhìn bóng dáng của cô dần dần nhỏ đi, nhưng lại lớn tiếng kêu lên: “Công tử, tôi tên là Kỷ Thái, người nhất định phải nhớ tôi!”
Mặc Khuynh Thành giơ cánh tay lên, giơ giơ ở trên trời, bày rõ mình đã nghe rõ.
Lạc Đóa Đóa ghen tị nhìn Kỷ Thái cười xấu hổ, không vui nói: “Công tử sao lại nhìn cô với con mắt khác như vậy, tại sao không phải là tôi!”
Kỷ Thái mở bàn tay ra, nhìn khăn tay hoàn mỹ, bởi vì mới vừa rồi lau nước mắt mà ướt một góc, không khỏi nghĩ đến hình ảnh công tử vừa rồi lau nước mắt cho cô.
“Công tử thật dịu dàng, thật kích động thật kích động!”
Lạc Đóa Đóa nhìn bạn thân hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của mình, trong lòng càng thêm ghen tỵ, cô cũng muốn công tử lau nước mắt cho mình!
Bên này, Mặc Khuynh Thành vui vẻ rời đi bước chân đi tới Học viện Đế Đô.
Học viện Đế Đô, là trường học đứng nhất Hoa Hạ, kiến trúc hiện đại cổ đại xen lẫn nhau, khiến cho hàng trăm nghìn sinh viên tranh nhau thi vào.
Khoa Vật lý, ở phía tây bắc học viện.
Mặc Khuynh Thành đứng ở dưới lầu, rối rắm suy nghĩ người kia rốt cuộc ở phòng học nào.
Vương Ninh đi ngang qua nhìn cô, tiến lên hỏi: “Bạn ơi, xin hỏi bạn đến tìm người sao?”
Mặc Khuynh Thành quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt không khỏi có chút không vui.
Đôi mắt Vương Ninh chớp chớp, làm cho cả người cô không được tự nhiên, nhìn lại anh lại lộ vẻ vui vẻ, dưới ánh mắt nồng đậm âm u, có thể thấy đượcc người này cũng không đơn giản là đến hỏi thăm.
Cô lui về phía sau mấy bước, kéo khoảng cách ra, xa cách nói: “Tôi đang đợi người.”
Đợi người?
Trong ánh mắt Vương Ninh thoáng qua một chút sắc bén, nhìn cô thùy mị bất phàm, cách ăn mặc cũng không giống người bình thường, hoặc là bản thân cô có gia thế không tệ, hoặc là gia thế bạn trai cô rất tốt, cho dù là bất kể là loại tình huống nào, cũng không phải là mình có thể đắc tội được.
Lúc này, một người từ đằng xa vội vã đi tới.
“Vương Ninh, cậu lại tới gieo họa với người khác hả!”
Vương Ninh quyết giấu tâm tư, tức giận nói: “Quan Bình, cậu lại tới xen vào chuyện người khác!”
Quan Bình ngăn ở trước mặt Mặc Khuynh Thành, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, “Cậu một ngày không phát xuân sẽ chết sao, thấy con gái liền đến cám dỗ, cũng không sợ kiệt sức sao!”
Vương Ninh sao chịu nổi lời của Quan Bình, trong cơn giận dữ.
“Quan Bình, nói chuyện với người khác đừng nói khó nghe như vậy, mấy người kia đều là tôi tình cô nguyện, nói lại giống như tôi cưỡng ép bọn họ lên giường tôi vậy.”
“Là sao? Sao tôi lại nhớ là cậu cưỡng ép người khác lên giường?”
Người khác trong miệng Quan Bình nói chính là em gái của anh, Quan Kiều.
Khuôn mặt Vương Ninh châm chọc, “Quan Bình, trong lòng tôi và cậu đều hiểu, Quan Kiều là tự trèo lên giường tôi, tôi chưa từng động tâm với cô ta.”
Quan Bình nghe được lời anh ta nói như vậy, lửa giận trong lòng muốn bộc phát lại chỉ có thể cứng rắn nén nhịn, bởi vì lời của anh ta một chút cũng không có sai.
“Bất kể cậu nói thế nào, dù sao tôi thấy cậu quyến rũ một lần, liền phá hư một lần!”
Vương Ninh giận đến nở nụ cười, “Quan Bình, cậu là cái thể loại gì vậy, chúng ta hãy xem xem!”
Sau đó nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, nói: “Thật xin lỗi, để cho cô nhìn kịch nháo rồi, có muốn tôi giúp cô một tay đi tìm người hay không, để cho người đẹp chờ dưới nắng thế này, anh ta thật không tốt.”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp từ chối, “Không cần, tôi mới đến, chờ một chút cũng không sao.”
Vương Ninh nhìn cô dầu muối không vào, lại nhìn Quan Bình ngăn cản ở trước mặt cô, chỉ có thể nói: “Được rồi, vậy tôi đi trước vậy.”
Chờ Vương Ninh lên lầu, Quan Bình mới xoay người nói: “Cô gái, cô đừng bị ngoại hình che mắt, Vương Ninh kia là cặn bã đó.”
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành khẽ nhếch, người có ngoại hình như vậy? Cho xin, ngay cả ngoại hình của Tô Thụy cũng đẹp trai hơn anh ta.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn nói: “Tôi biết.”
“Cô gái tới tìm người sao, có muốn tôi giúp cô một tay hay gọi xuống không?”
“Không cần, anh có thể nói cho tôi biết Ban Hựu ở đâu không, tự tôi đến tìm anh ấy là được.”
Ban Hựu?
Quan Bình kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành, làm sao cô ấy lại tới tìm Ban Hựu?
“Ban Hựu là bạn học của tôi, tôi dẫn cô lên đó.
Phòng A301.
Ban Hữu mặc áo trắng, mang theo mắt kính, tay trắng, ánh mắt chăm chú nhìn dụng cụ trong tay.
“Ban Hựu, Ban Hựu, có người tìm!”
“Oanh!”
Ban Hựu nhìn thí nghiệm thất bại trên tay, chân mày khẽ cau lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa.
Nụ cười trên mặt Quan Bình nháy mắt liền cứng ngắc.
Xong đời, đụng phải thời điểm anh ta làm thí nghiệm, mấu chốt nhất chính là, mình còn làm cho thí nghiệm thất bại! làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mình có nên mua quan tài trước hay không?
“Chuyện gì?”
Ban Hựu phiền não tháo kính xuống, mảnh vụn dưới mặt dính linh tinh, tay tùy ý gảy mấy cái tóc xốc xếch, quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ ràng là anh không có nghỉ ngơi tốt.
“Ban Hựu, cô gái này nói muốn tìm cậu.”
Mặc Khuynh Thành đi ra từ phía sau Quan Bình.
“Xin chào, tôi là Mặc Khuynh Thành.”
Ban Hựu cau mày suy nghĩ một lúc, mới nói: “Tôi không biết cô.”
Quan Bình kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh, “Ban Hựu không biết cô, vậy làm sao cô biết cậu ta?”
Mặc Khuynh Thành cười đến thần bí khó lường, “Đại danh đỉnh đỉnh thiên tài Vật lý, ai có thể không biết.”
“Làm sao có thể, cô cũng không phải là khoa Vật lý, cậu ta cũng không phải người nổi tiếng...”
Tiếng của Quan Bình chợt ngừng, anh giơ bàn tay lên, chỉ về phía Mặc Khuynh Thành, “Cô, cô là Ngọc Diện công tử!”
Mặc Khuynh Thành hào phóng gật đầu thừa nhận, “Không nghĩ tới anh cũng biết tôi.”
Quan Bình cười cười một tiếng, “Em gái tôi rất thích xem cô diễn <Nghê Quân>, trước bởi vì cô chết, còn khóc rất lâu.”
Mặc Khuynh Thành cười như không cười, trong lòng thầm nghĩ, công tử chết còn cô cũng sẽ không chết!
Ban Hựu có chút ấn tượng, nhưng mà anh hoàn toàn không nhớ được, mình có chỗ nào khiến vị minh tinh này nhớ tới anh.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Quan Bình nói: “Ban Hựu, thái độ của cậu là sao! Công tử tới tìm cậu là vinh hạnh của cậu rồi.”
“Vinh hạnh? Vậy có phải tôi phải cảm tạ ơn trời, thuận tiện đi thắp hương bái Phật trong miếu, cám ơn Phật tổ để cho tôi có cơ hội gặp được minh tinh sao.”
Mặc Khuynh Thành sao không nghe ra được châm chọc trong lời nói của anh, cười nhạt một tiếng, “Ban Hựu, tôi chỉ là một người bình thường, cái gì mà minh tinh ở đây.”
Quan Bình nghe thấy cô nói như vậy, lập tức hòa cùng, “Công tử nói rất phải.”
Ban Hựu phiền não nói: “Tôi mặc kệ cô có là minh tinh hay không, bây giờ cô đang quấy rầy tôi làm thí nghiệm, không có chuyện gì thì mời ra ngoài cho.”
Kiếp trước Mặc Khuynh Thành đã được nghe nói tính tình Ban Hựu rất cổ quái, rõ ràng là khoa Vật lý, lại lần này tới lần khác có đầu óc nhạy cảm với tài chính, chỉ là thời điểm học đại học muốn chuyển ngành thì trường học lại không đồng ý.
Mặc dù như thế, sau khi anh tốt nghiệp đại học, dựa vào trí óc của mình, sáng lập công ty, sau còn tự học thi tiến sĩ quản lý tài chính.
“Ban Hựu, tôi biết anh muốn chuyển ngành học nhưng nhà trường không đồng ý, tôi có cách để cho anh cho dù không cần chuyển ngành, cũng có thể học được tài chính.”
Tại chỗ hai người bởi vì lời của Mặc Khuynh Thành, mà khiếp sợ nhìn cô.
Quan Bình khiếp sợ là do anh không biết Ban Hựu muốn chuyển ngành.
“Ban Hựu, cậu muốn chuyển ngành sao? Đây là vì sao, cậu là thiên tài Vật lý của trường ta, tài chính có gì tốt, cậu có thể ứng phó nổi chứ?”
Ban Hựu khiếp sợ Mặc Khuynh Thành có thể điều tra được rõ ràng chuyện của anh, sau đó nghe được lời của Quan Bình, bèn giấu đi khiếp sợ trong lòng, nói: “Tôi thích tài chính.”
“Nhưng cậu rõ ràng là vật lý...”
“Rõ ràng cái gì?” Lời của Quan Bình bị cắt đứt.
Khóe miệng Ban Hựu nhếch lên giễu cợt, “Cậu định nói, rõ ràng thành tích vật lý tôi tốt như vậy, hàng năm tham gia tranh tài đều mang chức vô địch trở về, thậm chí các tiết học bình thường tôi cũng không cần lên lớp, trực tiếp bị thầy giáo kéo lên làm trợ thủ, vinh dự như vậy, tương lai sau này vô cùng tươi sáng, phải không?”
Quan Bình gật đầu một cái, cậu ta nói không hề sai, từ khi bắt đầu cùng lớp với cậu ta, Ban Hựu là giỏi nhất, thiên phú của cậu ta, khiến cho mọi người cho là, sau này cậu ta nhất định là một nhà Vật lý xuất sắc, nhưng mà cậu ta như vậy, nói ra bản thân ưu tú như thế nào, lại không hề kiêu ngạo chút nào, mà là châm chọc.
“Quan Bình, có lẽ đây là tương lai của cậu, chứ không phải của tôi, tôi không thích vật lý, tôi thích tài chính.”
Thân thể Quan Bình chấn động, không thể tin đây là lời nói của một thiên tài vật lý. Cậu ta ưu tú như vậy, nhưng mà hiện tại lại tự nói với mình, cậu ta không thích vật lý! Chuyện như vậy sao anh đây có thể tiếp nhận được.
“Ban Hựu, cậu là đang nói đùa có phải không, nếu như cậu không thích vật lý, tại sao mỗi lần thi đều lấy được giải nhất?”
“Đó là bởi vì đề thi quá đơn giản.”
Ban Hựu nói tiếp: “Nếu như cậu từ nhỏ sống trong thế giới toàn vật lý, cậu không muốn ưu tú cũng khó khăn.”
Quan Bình chưa từng có nghe Ban Hựu nói về gia đình mình bao giờ, ai ngờ lại dưới tình huống như này mà biết được.
“Cha mẹ tôi đều là nhà Vật lý học, bọn họ cả ngày lẫn đêm đều đắm chìm trong phòng thí nghiệm, tôi không thích vật lý, thậm chí nói là chán ghét. Vốn nghĩ rằng tôi sẽ đi theo con đường của họ, nhưng tới khi tôi gặp phải tài chính, tôi mới biết, thì ra mình cũng có sở thích.”
“Cho nên anh mới muốn đổi ngành, nhưng không ngờ, trường không đồng ý.” Mặc Khuynh Thành nói tiếp.
Ban Hựu suy sút nói: “Đúng vậy, không đồng ý.”
Giờ phút này Quan Bình không biết nên nói cái gì an ủi Ban Hựu, chỉ có thể không tiếng động mà đến trước mặt anh, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của anh.
Ban Hựu cười khổ một tiếng, sau đó hỏi: “Được rồi, chuyện xưa nghe xong, cô rốt cuộc tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn mời anh đến làm tổng giám đốc công ty tôi.”
“Lạch cạch...”
Mắt kính trong tay Ban Hựu không tự chủ rơi trên mặt đất.
“A...”
“Ban Hựu, cậu làm gì mà bóp tôi đau vậy!”
Quan Bình xoa xoa chỗ bị nắm, 5555, thật là đau mà.
“Tôi muốn thử chút xem có phải đang nằm mơ hay không.”
“Vậy cậu tự bóp cậu đi!”
Ban Hựu cho anh một vẻ mặt “Bóp mình sẽ không đau”, khiến cho Quan Bình tức giận lôi đình.
“Công tử, người đừng có nói đùa, Ban Hựu cho dù thích tài chính, cậu ta cũng học không qua đâu.”
Mặc Khuynh Thành cười nói: “Cho nên tôi muốn để cho anh học tài chính.”
“Nhưng mà, trường học không phải là không cho cậu ta chuyển ngành sao?” Quan Bình có chút không hiểu ý của cô.
“Ai nói nhất định phải chuyển ngành, học song ngành không được sao.”
Ánh mắt Ban Hựu sáng lên, đúng a, sao anh lại không nghĩ tới chứ, vật lý anh có thể đứng nhất khoa, vậy thì như vậy, trường học cũng sẽ không phản đối.
Nhưng mà...
Ban Hữu nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, “Cái gì tôi cũng không có, cô vẫn dám dùng tôi?”
“Dùng người thì sẽ không nghi ngờ người, nghi ngờ thì sẽ không dùng, nếu tôi dám tìm anh, dĩ nhiên đã điều tra xong bối cảnh của anh.”
Ngụ ý chính là, cha mẹ của anh đều là nhà Vật lý học, như thế nào đi nữa mình cũng có thể tìm tới.
Ban Hựu nghe lời như vậy, ngược lại cười nói: “Vậy sau này, mong chiếu cố nhiều hơn.”
Sau này nghĩ tìm được người, cả người Mặc Khuynh Thành cũng thả lỏng xuống.
Bởi vì bọn họ có việc phải làm ở phòng thí nghiệm, Mặc Khuynh Thành một mình rời khỏi Học viện Đế Đô.
“After the moment, with you...”
Điện thoại di động vang lên, Mặc Khuynh Thành bấm nhận.
“Alo.”
“Nha đầu Khuynh Thành, cháu ở chỗ nào, mau tới cứu mạng!”
Tiếng của Từ Lập xuyên quan cả điện thoại di động, khiến cho cô không nhịn được mà che lỗ tai lại.
“Đạo diễn Từ, ông làm sao vậy?” Hỏa khí lớn như vậy.
“Cháu còn hỏi thế nào, còn không phải là do ta để cho Ngọc Thần chết sao, mấy người hâm mộ trên Weibo công kích chúng ta coi như xong, hiện giời thì tốt rồi, ta ra cửa đều bị ánh nhìn của mọi người ghim lại, a a a a, Khuynh Thành nha đầu, ta sai rồi, ta sai thật rồi, ta sai khi để cho Ngọc Thần chết đi, sớm biết chuyện sẽ xảy ra thế này, ta tuyệt đối sẽ để cho Ngọc Thần biến thành nam chính!...”
Mặc Khuynh Thành im lặng nghe Từ Lập than thở, trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết phổi của ông khỏe mạnh cỡ nào, nói nhiều như vậy, nói ra liền không định dừng lại, a, sau này có cơ hội nên lãnh giáo một chút.
Từ Lập cuối cùng cũng dừng oán trách của mình lại, hài lòng nói với Mặc Khuynh Thành bên đầu bên kia: “Mặc dù ta là đầu sỏ gây nên, nhưng nguyên nhân chung quy vẫn là do cháu, ai kêu cháu diễn tốt như vậy.”
Mặc Khuynh Thành dở khóc dở cười, diễn tốt cũng là lỗi của cô sao?
“Đạo diễn Từ, có gì cứ nói thẳng đi, muốn cháu làm cái gì?”
Trong lời nói của Từ Lập mang theo ý cười, “Giờ cháu lập tức đến Phúc Nguyên Đường số 202, nhanh lên một chút nha!”
Mặc Khuynh Thành còn chưa kịp mở miệng, điện thoại liền bị cúp.
Cô nhìn màn hình đen kịt, chỉ có thể bất đắc dĩ bắt taxi đi đến nơi Từ Lập bảo.
Phúc Nguyên Đường số 202, quán ăn lão Vương, nghe nói là một vị ngự trù thời Thanh truyền xuống, phong cảnh thanh tịnh, món ăn mĩ vị tinh xảo, làm cho lưu luyến quên đường về.
“Đạo diễn Từ, ông nói Khuynh Thành lúc nào mới đến đây?” Thôi Nghi Giai ngồi ở cửa sổ, nhìn người tầng dưới đi tới đi lui, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.
“Tôi biết, mới vừa rồi bảo cô gọi thì không gọi, phát hiện người không ngừng hỏi cũng chính là cô, cô muốn tôi làm sao thì cô mới hài lòng đây?”
Tỉnh Triết nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nói: “Đạo diễn Từ, còn không phải tại cô ấy nhớ Khuynh Thành quá sao, nhưng lại không bỏ được thể diện của cô ấy, ai bảo trước mọi người chúng ta nhắn cho Khuynh Thành thì đều trả lời, nhưng lại không trả lời cô ấy nha.”
Thôi Nghi Giai bị đánh trúng chỗ đau, xù lông nói: “Tỉnh Triết, có phải một ngày không gây gổ với lão nương, anh liền không thoải mái đúng không, vừa đúng, lão nương hiện tại đang buồn bực đây!”
Tỉnh Triết lắc đầu, “Tôi cũng không dám gây gổ với cô.”
Thôi Nghi Giai khinh bỉ anh nhất gan, lại một hơi sượng mặt, buồn bực uống một hớp trà.
Mọi người rối rít cảm thấy đáng tiếc cho chén trà kia với hành động uống của cô, nhưng lại không dám động vào họng súng lúc này, chỉ có thể tán gẫu tiếp.
Thôi Nghi Giai nhàm chán tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấp thỏm lo lắng có phải Mặc Khuynh Thành đang trên đường thì bị tắc không, lại cảm giác mình đang xen vào việc của người khác, mình có quan hệ gì với cô ấy đâu, không trả lời tin của mình.
Hừ, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, kiêu ngạo của mình.
Đợi nửa giờ, Mặc Khuynh Thành mới xuất hiện ở cửa quán ăn lão Vương.
“Là nơi này sao?”
Mặc Khuynh Thành nhớ lại địa chỉ Từ Lập đã nói, xác định mình đến sai chỗ, mới yên tâm vào cửa.
“Mặc tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Phục vụ thấy bóng dáng của Mặc Khuynh Thành, đi lên trước nói.
“Làm phiền rồi.”
Đi theo phục vụ xuyên qua cầu thang xoay tròn, đi tới tầng ba phòng bao.
“Chính là nơi này, chúc công tử chơi vui vẻ.”
Mặc Khuynh Thành sửng sốt một giây, ngay sau đó nói một tiếng “Cảm ơn”.
Mở cửa ra, liền nghe thấy tiếng của Từ Lập lớn giọng.
“Nha đầu Khuynh Thành, sao lại đến muộn như vậy, làm người khác chờ sốt ruột nha.”
Mặc Khuynh Thành còn không hiểu rõ “Người khác” là ai, liền bị Thôi Nghi Giai kéo qua.
“Khuynh Thành, em đừng nghe Đạo diễn Từ nói điêu, làm gì có người khác.”
Mặc Khuynh Thành nghe được lời của cô, liền hiểu được “Người khác” trong miệng Từ Lập chính là cô ấy.
Nghĩ như vậy, thuận thế khoác lên cánh tay của cô, “Chị Nghi Giai, em rất nhớ chị nha, chị có nhớ em không?”
Thôi Nghi Giai khó được đỏ mặt, đẩy người của cô ra, “Dựa gần vào chị như vậy làm gì, ngày nào cũng bận rộn như vậy, làm sao có thời gian nhớ em.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, trong mắt rưng rưng, ấm ức nói: “Chị Nghi Giai, chị không thích em sao?”
Thôi Nghi Giai còn là lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy, tay chân có chút luống cuống, “Khuynh, Khuynh Thành, lúc nào thì chị nói là không thích em, người chị thích nhất là em.”
Mặc Khuynh Thành nhào vào trong ngực của cô, vui vẻ nói: “Em cũng biết chị Nghi Giai thích em nhất.”
Thôi Nghi Giai cũng ôm lấy cô, chỉ là không thấy được rong ánh mắt của cô, Mặc Khuynh Thành len lén làm biểu tượng “V” với mọi người.
Sau đó, Thôi Nghi Giai vui vẻ lạ thường, điều này làm cho Mặc Khuynh Thành bên cạnh hơi nghi ngờ.
Thừa dịp cô không chú ý, nhỏ giọng hỏi thăm: “Đạo diễn Từ, hôm nay chị Nghi Giai làm sao vậy?”
Từ Lập lắc ly rượu đỏ trong tay, tùy ý nói: “Bởi vì cháu không trả lời tin của cô ấy.”
“A?”
Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Thôi Nghi Giai như nữ vương đi từng bàn một quanh mọi người.
“Cháu không trả lời tin của chị ấy?”
“Ừ hừ, cô ấy nói như vậy.”
Mặc Khuynh Thành nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, cô mở điện thoại di dộng ra, từng mục từng mục xuất hiện, đến lúc mở tin của Thôi Nghi Giai...
“Cháu giống như thật không có trả lời.” Mặc Khuynh Thành có chút có lỗi.
Tỉnh Triết nói: “Khuynh Thành, Nghi Giai không có trách em, chẳng qua là cô ấy quá lệ thuộc vào em thôi.”
Lệ thuộc vào?
Từ Lập nói: “Đúng vậy, cháu đừng nhìn cô ấy ở trước mặt mọi người hấp dẫn cỡ nào, nữ vương, thật ra thì cô ấy là cô nhi.”
Tỉnh Triết nói tiếp: “Cuộc sống của cô ấy mười mấy năm, trong cô nhi viện không có bạn thân, cô ấy nhỏ yếu thường bị người khác bắt nạt, sau cô ấy học được cách bảo vệ mình. Cho đến khi mười chín tuổi được Tinh Thám phát hiện, cuộc sống sau này mới được coi là tốt.”
Kết thúc buổi tụ họp, Mặc Khuynh Thành đỡ Thôi Nghi Giai say khướt khó khăn ra quán.
“Tiếp tục uống đi, lão nương còn chưa say đâu, trở lại đại chiến ba trăm hiệp!”
Tỉnh Triết đón lấy, nói với Mặc Khuynh Thành: “Liền giao cô ấy cho anh đi, em cũng mau trở về đi.”
“Trên đường cẩn thận.”
“Em cũng vậy.”
Nhìn bọn họ lên xe, Từ Lập cũng nói: “Ta cũng đi đây.”
“Đạo diễn Từ đi thong thả.”
“Đúng rồi, ta nhớ nói cho cháu biết một chuyện, doanh thu của chúng ta thu được đột phá mười phần trăm.”
**
(Chương vẫn còn một nửa nữa nha!)
Bình luận truyện