Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương
Quyển 2 - Chương 6: Bắt nạt
Edit: windy (Chương này hay lắm mọi người, có bất ngờ.)
Biển rộng mênh mông, sâu không thấy đáy biển, một du thuyền dừng lại, pháo hoa phía xa dần dần tiêu tán, gió nhẹ lướt qua, mặt biển nổi lên gợn sóng.
Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành nước mắt rơi đầy mặt, cô không nói lời nào, cho dù bản thân thương cô cũng không thể đứng dậy lau nước mắt cho cô.
“Cục cưng, làm bạn gái anh nhé.” Anh nói lại một lần nữa.
Lần này Mặc Khuynh Thành kịp phản ứng lại, không hề do dự gật đầu, nước mắt như suối trào, cô không biết tại sao bản thân lại như vậy, vốn cho là chỗ này chính là cái bóng mà cả đời này không thể đụng vào, lại không ngờ vào thời khắc này, trở thành hồi ức tốt đẹp nhất.
Chuyển biến thình lình xảy ra như vậy làm cho cô phản ứng không kịp, không khỏi dùng nước mắt để che dấu nội tâm phức tạp của mình.
Mặc Dận yên lặng cầm lấy bàn tay phải của cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa, sau đó nhìn về phía cô.
Mặc Khuynh Thành bật cười, lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay trái của anh, sau đó cẩn thận nhìn một chút, phát hiện ra là kiểu dáng rất đơn giản, không giống như nhẫn đôi tình yêu, cũng tinh xảo không giống như những cặp nhẫn bình thường.
Mặc Dận chạm phải ánh mắt của cô, mang tai ửng đỏ, dời tầm mắt hướng ra biển.
Mặc Khuynh Thành vừa thấy, ánh sáng chợt lóe lên, thốt lên: “Dận, đây chính là anh làm?”
Mặc Dận ấp úng nói câu: “Ừ.” Sau đó lập tức nói sang chuyện khác, “Cục cưng, đã muộn rồi, chúng ta mau về thôi.”
Mặc Khuynh Thành tùy ý để Mặc Dận kéo cô rời khỏi, có lẽ, chỗ này, bọn họ sẽ tới thường xuyên.
Mà cô lại không biết, bởi vì cô vừa nãy có chút bài xích với nơi này, dẫn đến một thời gian rất dài bị Mặc Dận cho vào sổ đen.
Tô gia, Văn Tư Tư hôn mê mất mấy giờ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô ta mê mang mở hai mắt ra, nhìn hoàn cảnh có chút lạ lẫm, “Đây là đâu?”
“Tư Tư, em tỉnh rồi!” Tô Thụy tựa ở bên giường nghỉ ngơi cảm giác được động tác nhỏ trong tay. Vội vàng tỉnh lại.
Văn Tư Tư nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ngại quá, làm phiền anh rồi.”
Cô ta làm bộ xốc chăn ra chuẩn bị rời khỏi.
Tô Thụy đè cô ta lại: “Tư Tư, thân thể em còn chưa khỏe hẳn, cứ nghỉ ngơi trước đã, không cần về vội.”
Văn Tư Tư tránh khỏi động tác của anh ta.
Anh ta vậy mà cảm giác được bản thân muốn về? Quả nhiên có vài thứ thay đổi rồi liền không quay lại được.
Nghĩ như vậy, trên mặt càng thêm xa cách, “Bạn học Tô, cô nam quả nữ cùng chung một phòng sẽ không tốt, mình nên trở về rồi.”
Tô Thụy không hề nghĩ ngợi trực tiếp ôm Văn Tư Tư vào lòng.
Văn Tư Tư vùng vẫy, cô ta không ngừng đánh đấm vào ngực của anh ta, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
“Anh buông ra, không phải là anh không cần em nữa sao, sao còn không cho em đi, anh để cho em đi, để cho em đi!”
Tô Thụy gắt gao ôm lấy, ánh ta lúc này, hận không thể đánh mình một cái thật mạnh, lúc trước vì sao lại suy nghĩ nhiều như vậy, hại mình hại người, cuối cùng còn rơi vào cảnh thiếu chút nữa thì người yêu cũng muốn rời khỏi.
“Tư Tư, là anh không tốt, anh không biết là làm sao lại vậy, Tư Tư, tha thứ cho anh có được hay không ?”
Mặt Văn Tư Tư trắng bệch mang theo chút ửng đỏ, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào.
“Là em không tốt, em không có bảo vệ tốt con của chúng ta, anh Thụy, em thật sự không biết em có thai, thật sự.”
“Anh biết, anh hiểu.”
“Anh Thụy, đừng bỏ rơi em, em thật sự không thể không có anh.”
“Ừ, anh không phải không cần em, ngoan, ngủ đi, tỉnh lại toàn bộ đều tốt rồi.” Văn Tư Tư từ từ nhắm hai mắt lại, che giấu đi ánh sáng bên trong đôi mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, tiến vào giấc mơ.
Trong mơ, cô ta nhìn thấy mình và Văn Xương ở cùng nhau, nhìn thấy mình bước vào biệt thự của Văn gia, hưởng thụ hào quang vây quanh, lại nhìn thấy Mặc Khuynh Thành quỳ gối trước mặt mình như một con chó, mặc cho bản thân hành hạ, sau đó, cô ta kết hôn với Tô Thụy, hòa thuận mĩ mãn đến cuối đời...
Sáng ngày hôm sau.
Tô Ngạo dương dương đắc ý ngồi ở trên ghế sofa, chờ hai người trên lầu đi xuống.
“Cha, chào buổi sáng.”
“Bác trai, chào buổi sáng.”
Văn Tư Tư tựa nửa người vào Tô Thụy, trên mặt tràn ngập ngọt ngào.
Tô Ngạo lại trách cứ nói: “Thụy nhi, có phải con không đối xử tốt với Tư Tư hay không?”
Văn Tư Tư vừa nghe xong, vội vàng nói: “Bác trai, anh Thụy đối với cháu rất tốt.”
“Vậy sao con vẫn gọi ta là bác trai?”
Mặt cô ta đỏ lên, thẹn thùng nói: “Anh Thụy, anh xem bác trai...”
Tô Thụy ôn nhu cười nói: “Cha nói không sai, Tư Tư, em nên gọi là cha.”
Văn Tư Tư hờn dỗi liếc mắt một cái, sau đó mặt đỏ bừng kêu một tiếng: “Cha.”
“Ha ha, được, một tiếng cha này, không nghĩ tới ta có thể được nghe sớm như vậy, Tư Tư, hôm nay con có thể ở lại, chúng ta sẽ mời cha mẹ con đến ăn một bữa, vừa lúc nói về chuyện hôn sự của hai đứa một chút.”
“Nghe theo cha sắp xếp.”
***
Mặc gia.
Từ sau khi tỏ tình, Mặc Khuynh Thành liền rất hào phóng đem một nửa giường của mình “Cứng rắn” chia cho Mặc Dận.
Cô nói: “Từ nhỏ anh đã ngủ cùng em, sau khi tám tuổi mới tách ra, hiện giờ cũng đã ở bên nhau thật sự, dù thế nào cũng cần phải bồi thường nhiều năm không ngủ cùng em rồi.”
Lời này khiến Mặc Dận không nói nổi lời phản bác lại, vốn là trưởng thành nên tách ra ngủ riêng, cho dù chính mình cũng không nỡ.
Nhưng mà, món nợ này cứ tính như vậy sao?
Cho dù thế nào, Mặc Dận vẫn là cùng Mặc Khuynh Thành đi vào giấc ngủ.
Dưới lầu, Mặc Tuyển Thần ngồi ở trên ghế sofa nhìn hai người cùng nhau đi xuống, chóp mũi phát ra một tiếng “Hừ”.
Mặc Khuynh Thành buông tay Mặc Dận ra, đi lên phía trước, ngọt ngào nói: “Cha, chào buổi sáng.”
Mặc Tuyển Thần không có thân thiết đáp lại cô như thường ngày, mà là trực tiếp quay đầu, tiếp tục hừ một tiếng.
Mặc Khuynh Thành làm bộ không nhìn thấy bộ dạng của ông, trên mặt mang theo một chút ấm ức, ngồi xuống cạnh ông.
“Cha, tối hôm qua Dận bắt nạt con.”
Bắt nạt?
Mặc Tuyển Thần mơ hồ một lát, sau đó trực tiếp đứng dậy, nổi giận mắng: “Mặc Dận, nuôi con hai mươi mấy năm, không nghĩ tới con lại là tên súc sinh, cục cưng yếu đuối như thế, sao con lại có thể ra tay hái đóa hoa này xuống được!”
Khóe mắt Mặc Khuynh Thành cong lên, từ yếu đuối này thậm chí có một ngày lại treo lên thân mình sao, chỉ là, xem kịch tiếp vẫn hay hơn.
Đối mặt với tức giận của Mặc Tuyển Thần là Mặc Dận bình tĩnh.
Mặc Dận: “Cha, chính vì đóa hoa xinh đẹp nhà mình, mới không thể để cho người ngoài hái đi.”
Lời nói này rất đúng, ông không thể phản đối được.
Không đúng!
Mặc Tuyển Thần đem ý nghĩ này xua đi, “Mặc Dận, ta nói cho con biết, cho dù đóa hoa này để ở trong nhà bị thối nát, ta cũng sẽ không cho con thực hiện được.”
Mặc Khuynh Thành cảm giác đỉnh đầu có con quạ vừa bay qua, để cho hoa thối nát, rốt cuộc cô có bao nhiêu mà dễ dàng hư thối, không cho thực hiện được, nhưng mà...
Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa, điều anh ấy không thực hiện được kết quả liền đã thực hiện được rồi.
Cha, cuối cùng người có nhìn thấy hay không?
Quả nhiên, Mặc Dận nói: “Cha, cục cưng đã là người của con rồi.”
Cái gì đã là của con! Người! Rồi!
Mặc Giác vừa mới xuống lầu cùng với Lan Tuyết Mai vẻ mặt giật giật nhìn về phía Mặc Dận, sau đó lại nhìn Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành bị bọn họ nhìn chằm chằm da dầu có chút run lên, vụng trộm trừng mắt nhìn Mặc Dận một cái.
Ai kêu anh nói như vậy, lại nói ra một câu có nghĩa khác như vậy.
Mặc Tuyển Thần cảm giác như sấm sét giữa trời quang, vô cùng đau khổ, cục cưng cẩn thận che chở, lại cứ như vậy mà bị ngắt trộm? Trời ạ, làm sao bây giờ, ông tan nát cõi lòng, thế giới sụp đổ, không có cách nào khác!
Vốn tưởng rằng, Mặc Tuyển Thần sẽ nổi bão, sau đó đánh cho Mặc Dận một trận, ai ngờ...
Mọi người há hốc mồm nhìn Mặc Tuyển Thần không có hình tượng trực tiếp ngồi dưới đất khóc lên, sau đó lui về phía sau vài bước. Trong lòng mặc niệm, Mặc Dận, bảo trọng.
Mặc Dận hoàn toàn không ngờ Mặc Dận sẽ làm ra hành động như vậy, nói trắng ra là, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh.
Nhưng mà, sự tình xảy ra ngoài dự liệu của anh, tiếp theo anh mới bừng tỉnh.
Anh từ từ đi lên phía trước, ngồi xổm người xuống, dùng giọng nói trầm thấp mà dồi dào từ tính trịnh trọng hứa hẹn.
“Cha, con sẽ đối xử thật tốt với cục cưng.”
Mặc Tuyển Thần lau mặt đầy nước mắt, quát: “Con cho rằng lão tử nói giỡn hả, con chừng nào thì không đối xử tốt với con bé, lão tử chỉ khổ sở cái này thôi!”
Có thể hiểu được khả năng của ông chính là Lan Tuyết Mai rồi.
Bà nhẹ nhàng tiến lên, nhu hòa nói: “Tuyển Thần, anh nghĩ lại xem, sau này anh không cần lo lắng cục cưng không ở nhà sẽ làm cái gì.”
Oa? Hình như có đạo lý.
Bà còn nói: “Sau này cục cưng sẽ cùng với Mặc Dận sinh tiểu bảo bối, đến lúc đó mang tới cho anh.”
Thật vậy chăng?
Bà còn nói: “Chỉ cần anh ở nhà, có thể nhìn thấy cục cưng với tiểu bảo bối, anh nghĩ muốn thân thiết thế nào liền thân thiết thế đó.”
Mặc Tuyển Thần nghe xong trực tiếp đứng dậy, tinh thần sáng lạn nói: “Bởi vậy, con với cục cưng nhanh sinh tiểu bảo bối, ta muốn tiểu bảo bối!”
Cáp?
Giữa trưa ở Văn gia.
Sáng sớm Văn Xương liền cùng Mục Lệ đi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, Văn Chấn cũng thu thập hành lý rời khỏi, Văn gia hiện giờ, chỉ còn có Văn Xương một mình làm chủ.
“Trân nhi, bà đi chậm một chút.”
Văn Xương cẩn thận đỡ một người phụ nữ gầy yếu đi vào Văn gia.
“Cha, sau này chúng ta ở nơi này sao?” Trong âm thanh thanh thúy mang theo vẻ ngây thơ chất phác.
“Hoài Hoài, sau này chúng ta liền ở đây.” Trong mắt Văn Xương tràn đầy ôn nhu, nhìn đứa con trai mới năm tuổi.
Văn Hoài sau khi nghe được, cực kì vui vẻ, “Thật tốt quá, sau này con sẽ cùng cha mẹ ở tại đây, mẹ, đêm nay con có thể ngủ cùng cha hay không?”
Đổng Trân suy yếu nói: “Đương nhiên được.”
Văn Xương lại phụng phịu nói: “Hoài Hoài, con là nam tử hán, phải ngủ một mình, cha phải bảo vệ mẹ.”
Đổng Trân nói: “A Xương, đêm nay ông liền bồi Hoài Hoài đi, ông không cần lo lắng cho tôi, khụ khụ.”
“Trân nhi, bà không sao chứ?” Văn Xương lo lắng vỗ về phía sau lưng của bà ta, sau đó không vui nói: “Trân Nhi, nói chuyện chậm một chút.”
Đổng Trân nói: “Tôi đâu có yếu ớt như thế.”
Văn Hoài lo lắng: “Mẹ, đêm nay con không ngủ với cha, con là tiểu nam tử hán, mẹ quá yếu đuối, so với con còn cần cha hơn.”
Đổng Trân cười nói: “Hoài Hoài thật ngoan.”
Văn Xương nói: “Đó là bà dạy tốt.”
Văn Xương đỡ Đổng Trân ngồi lên trên ghế sofa, sau đó phân phó trợ lý, “Tiểu Sơn, mang hành lý đem lên trên lầu.”
“Vâng ạ.”
Văn Xương đau lòng tìm bàn tay của Đổng Trân, “Bà xem bà đi, cũng không chịu chăm sóc cho bản thân thật tốt, vừa gầy, để tôi bảo bảo mẫu hầm canh dưỡng sinh cho bà, bà đó, cứ ngoan ngoãn mà ở nhà đi.”
Đổng Trân hờn dỗi liếc mắt một cái, “Đâu cần khoa trương như vậy, cũng là bệnh cũ rồi.”
Văn Xương không ủng hộ nói: “Cho dù là bệnh cũ, mới càng nên chăm sóc cẩn thận, chẳng thế thì chờ bà già đi thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện xa như vậy sao hiện tại ông đã nghĩ tới rồi.”
“Bởi vì tôi muốn cùng bà...”
“Cái đồ đê tiện này, vậy mà thông đồng với ông xã của tao!”
Thình lình xảy ra hù đến Đổng Trân, bà ta trốn vào trong lòng Văn Xương, mà Văn Xương thì trực tiếp ngăn lại bóng dáng đang đánh tới.
“Lưu Tinh, bà làm cái gì vậy!”
Lưu Tinh đã mất đi ôn nhu ngày xưa, bà giống như một đố phụ hung hăng nhìn Đổng Trân trong lòng Văn Xương.
“Tôi làm gì? Tôi còn đang muốn hỏi ông đây! Văn Xương, không phải ông nói chỉ cần ly hôn với Mục Lệ xong, liền đưa hai mẹ con bọn tôi về Văn gia, vậy thì người phụ nữ này là ai!”
Đổng Trân có chút sợ hãi run rẩy, bà ta hỏi: “Xương, A Xương, bà ấy là mẹ của Tư Tư?”
Văn Xương còn chưa kịp mở miệng, Lưu Tinh liền ác độc nói.
“Tao là mẹ của Tư Tư đó, nữ chủ nhân tương lai của Văn gia, cái đồ tiện nhân này, nhanh rời khỏi lòng ông xã tao, không thì tao xé xác mày!”
Văn Xương nhẹ giọng trấn an Đổng Trân, “Trân nhi, bà đừng sợ, tôi sẽ xử lý thật tốt.”
Sau đó nhìn về phía Lưu Tinh, giọng điệu lại thay đổi 180 độ.
“Lưu Tinh, tôi niệm tình bà là mẹ của Tư Tư, nhưng bà đừng quá phận, tôi thừa nhận Tư Tư, nhưng không thừa nhận bà, nữ chủ nhân của Văn gia chỉ có thể là Trân nhi!”
Lưu Tinh không tiếp thụ được sự thật như vậy, bà quát lên: “Làm sao có thể có cô ta! Ông xã, không phải ông nói sẽ yêu tôi cả đời sao, ngày hôm qua ông còn lấy cả hộ khẩu của tôi với Tư Tư đi, nói là chuyển qua phía dưới của ông, những thứ này ông không nhớ sao?”
Trong mắt Văn Xương hiện lên vẻ trào phúng, “Lưu Tinh, vị trí của bà trong lòng tôi đều đã rõ ràng, bà không phải là người tôi yêu chân chính, bà càng coi trọng thân phận của nữ chủ nhân của Văn gia, tôi cho bà cuộc sống giàu có, bà cũng nên vừa lòng!”
“Không, không phải như thế, ông xã ông hãy nghe tôi nói, tôi là thật sự yêu ông, chẳng thế thì tôi cũng sẽ không yên lặng chờ ông nhiều năm như vậy, huống hồ, Tư Tư là con gái của ông, Tư Tư nó không thể rời khỏi tôi được.”
Văn Xương: “Lưu Tinh, bà tỉnh táo một chút đi, nếu không phải do Tư Tư là con gái của tôi, bà thực nghĩ tôi sẽ muốn cùng hộ khẩu với bà? Hiện tại Tư Tư đã là đại tiểu thư của Văn gia, nếu nó thật sự không thể tách rời khỏi người mẹ này, vậy thì, tôi sẽ an bài cho hai người nhà cửa ở bên ngoài thật tốt.”
Lưu Tinh không nghĩ tới Văn Xương lại tuyệt tình như vậy, lại nhìn về phía Đổng Trân, bà hận không thể trực tiếp xé nát bà ta! Chính là tại người phụ nữ này, nếu ả ta không xuất hiện, hiện tại khẳng định mình chính là nữ chủ nhân của Văn gia, đều tại ả ta, đều là do ả ta! Vì sao ả ta lại xuất hiện, vì sao muốn tới phá hủy mộng tưởng nhiều năm của bà như vậy!
Văn Xương nghiêng người ngăn cản tầm mắt của Lưu Tinh, “Lưu Tinh, nếu bà còn dùng loại ánh mắt này nhìn Trân nhi, tôi liền móc mắt bà xuống cho chó ăn.”
Thân thể Lưu Tinh chấn động, bà tin tưởng Văn Xương sẽ nói được làm được, khiến bà không cam lòng mà buông tha.
Bà thu hồi phẫn nộ trên mặt, biến thành ấm ức, “Ông xã, có phải tôi có gì không tốt, tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ thay đổi! Xin ông, cầu xin ông đừng đối xử với tôi như vậy, tối qua tôi vẫn còn mơ thấy, thấy chúng ta một nhà ba người vui vẻ sống cùng nhau, tôi không cần trốn trốn tránh tránh, không cần nghe những người đó gọi tôi là tiểu tam, Tư Tư cũng không bị người khác nói là tạp chủng, chúng ta sẽ quang minh chính đại sống trước mắt bọn họ, vậy mà...”
“Dì à, người muốn ăn kẹo không?”
Lời nói của Lưu Tinh trực tiếp bị một giọng trẻ con ngắt mất.
Bà cứng nhắc cúi đầu, nhìn bàn tay lôi kéo góc áo của mình, vẻ mặt Văn Hoài vô tội nhìn mình.
Con trai?
“Dì à, người muốn ăn kẹo không?” Văn Hoài mở trong tay ra, lộ ra mấy chiếc kẹo.
Lưu Tinh dưới ánh mặt trời nheo hai mắt lại, tất cả tại thời khắc này đều đã có vẻ trắng xanh.
Sự thật khiến cho cô vô pháp nói ra “Con trai của ai vậy” nói như vậy, giữa trán kia rõ ràng giống với Văn Xương y như đúc, đây là con trai của Văn Xương.
Văn Xương có con trai, ông ta có con trai rồi!
Vậy bà với Văn Tư Tư tính cái gì, mẹ con bọn họ nhiều năm như vậy tính cái gì!
Bà thất kinh, ngày hôm qua Văn Xương cho bà hy vọng, hôm nay khiến bà tuyệt vọng, lúc này thời gian còn không tới 24 giờ, vì cái gì mà toàn bộ đều thay đổi, khiến bà tình nguyện nghĩ đây chỉ là cơn ác mộng.
“Hoài Hoài, đến chỗ mẹ.” Đổng Trân dùng âm thanh suu yếu nói.
Văn Hoài đi đến bên cạnh Đổng Trân, lại vẫn ngây thơ hỏi: “Mẹ, đây là bảo mẫu của nhà chúng ta sao, vì sao lại không nói lời nào? Là Hoài Hoài làm điều gì không tốt sao?”
Đổng Trân yêu quý sờ sờ đầu của cậu, “Hoài Hoài làm rất tốt, con rất ngoan, nhưng mà dì này không phải là bảo mẫu.”
Văn Hoài gật gật đầu, quay đầu nói với Lưu Tinh: “Dì, thực xin lỗi, cháu không nghĩ tới dì không phải là bảo mẫu.”
Lưu Tinh cảm thấy lòng mình đã đau đến không còn cẩm giác.
Bảo mẫu? Là nói bà sao? Bà tình nguyện làm bảo mẫu cũng không muốn sững sờ như vậy nhìn hình ảnh một nhà ba người bọn họ tương thân tương ái, rõ ràng phải là hình ảnh mẹ con họ với Văn Xương, tại sao lại thành ra như vậy?
“Ông...”
Chữ “Xã” còn chưa nói ra, đã bị Văn Xương dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén sợ tới mức nén trở về.
Văn Xương nói: “Hoài Hoài ngoan, con lên lầu làm bài tập đi, cha mẹ cùng dì kia phải nói chút chuyện.”
Văn Hoài biết điều nói: “Con biết rồi, con đi lên đây.”
Sau khi Văn Hoài lên lầu, Văn Xương mới nói: “Lưu Tinh, bà không cần tiếp tục dây dưa nữa, nói trắng ra là, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ để cho bà làm nữ chủ nhân của Văn gia, trong lòng của tôi, chỉ có Trân nhi mới có tư cách.”
Lưu Tinh chưa từ bỏ ý định hỏi: “Rốt cuộc cô ta có gì tốt?”
Văn Xương: “Cái gì cũng tốt, tất cả của bà ấy, tôi đều yêu.”
“Oanh.”
Lưu Tinh không tự chủ được lui về phía sau một bước, yêu sao?
Lưu Tinh nghĩ muốn tiếp tục tranh đấu đột nhiên không còn sức lực, vậy mà ông ta nói yêu, nhiều năm qua như vậy, ông ta cũng chưa hề nói với mình chữ này, vốn tưởng rằng Mục Lệ đi rồi, bản thân liền có hy vọng, hóa ra, cho dù Mục Lệ rời khỏi, vị trí kia cũng không thuộc về mình.
Lưu Tinh thu liễm tất cả cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Bà xoay người chuẩn bị rời khỏi, lại bị Đổng Trân giữ tay lại.
“Lưu tiểu thu, xin đợi chút.”
Đổng Trân làm bộ đứng dậy, lại bị Văn Xương đè xuống.
“Thân thể bà không tốt, đứng lên làm cái gì, ngồi nói với bà ta.”
Đổng Trân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó nói: “Lưu tiểu thư, tôi biết Tư Tư không thể tách rời bà, bà cũng không thể tách rời Tư Tư, nếu không bà liền ở lại Văn gia đi?”
Lưu Tinh có chút kinh ngạc nhìn về phia bà ta, trong lòng không khỏi hy vọng.
“Thật sự?”
Đổng Trân nói: “Thật sự, tôi biết bà với Tư Tư khó tách rời bởi vì bà, bà chăm sóc tốt cho A Xương nhiều năm như vậy, tôi còn muốn cảm ơn bà, điều do thân thể này của tôi liên lụy A Xương.”
Văn Xương nhíu mày, không hờn giận nói: “Trân nhi, bà nói cái gì vậy, chúng ta từ trung học đã ở bên nhau, nếu không phải tại cha tôi không đồng ý, căn bản không có chuyện Mục Lệ, thân thể bà không tốt cũng là do cứu tôi, về sau lại sinh non nhiều lần, tôi biết bà muốn chăm sóc tôi, nhưng tôi càng muốn chăm sóc bà hơn, Trân nhi, bà là người tôi yêu, giữa chúng ta còn cần phân chia sao?”
Mặt Lưu Tinh không biểu cảm, nhưng trong lòng lại hung hăng mắng Đổng Trân, hóa ra là vì thể hiện mặt tốt trước mặt Văn Xương sao? Quả nhiên là bản thân đã coi thường bà ta, so với mình còn Bạch liên hoa hơn, sao không đi câu một tên Trích Tiên, sao lại đi tranh giành Văn Xương với bà!
Đổng Trân vẻ mặt cảm động, “A Xương, tôi biết ông yêu tôi, nhiều năm như vậy, tôi cũng không dễ dàng gì bảo vệ Hoài Hoài, thân thể lại bị tổn thương không thể có con, A Xương, tôi như vậy, sao có thể xứng làm nữ chủ nhân Văn gia được.”
Đúng vậy! Bà ta như vậy, nên an ổn ở sau làm tiểu tam, nữ chủ nhân cứ để bà làm đi!
Nhưng mà suy nghĩ kỳ lạ của Lưu Tinh không có cách trở thành hiện thực.
Văn Xương lắc lắc đầu, nói: “Trân Nhi, từ ngày tôi gặp được bà đến giờ, tôi liền nhận định bà, là người vợ duy nhất của tôi, Trân nhi, bà phải tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho bà.”
“A Xương...”
“Trân Nhi...”
Hai người thâm tình ở một chỗ.
Lưu Tinh không cam lòng cứ như vậy mà bỏ qua cơ hội này, phải biết rằng, muốn bước vào Văn gia, chỉ có thể tìm cơ hội kéo Đổng Trân kia xuống, thân thể bà ta rách nát như vậy, nói không chừng đến một ngày nào đó liền đi đời nhà ma, như vậy Văn Xương sẽ nhìn thấy mình rất tốt, Văn Hoài còn nhỏ, chỉ cần mình đối tốt với nó, khẳng định bản thân sẽ lên được vị trí nữ chủ nhân Văn gia!
Bà càng nghĩ càng thấy kế hoạch này khả thi, “Cái này, vị tiểu thư này, lời cô nói vừa rồi có nghĩa sao?”
Mặt Đổng Trân có chút đỏ từ trong lòng Văn Xương ngẩng đầu lên, thật sự nói: “Đương nhiên có nghĩa, Lưu tiểu thư, tôi thật tâm muốn giữ bà lại.”
Lưu Tinh ra vẻ khó xử liếc mắt nhìn Văn Xương một cái, “Nhưng mà...”
Văn Xương: “Muốn giữ lại liền giữ lại, tôi không ý kiến.”
Ông ta thật sự không sao cả, ít nhiều người với ông mà nói không có gì sai biệt, chẳng qua là đem người hầu ở lại.
Cứ như vậy, Lưu Tinh không có bất kì danh phận nào được ở lại.
Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.
Tôn Đức mồ hôi ướt đẫm từ trong thang máy đi tới, sau đó hướng về phía Hứa Tịnh nói: “Nước, nước, cho tôi ít nước!”
Hứa Tịnh vội vàng rốt chén nước cho ông,
“Ừng ực, ừng ực.”
“Ha, sống lại rồi.”
Đặt cốc nước xuống, Tôn Đức cuối cùng cũng cảm thấy bản thân tốt hơn rất nhiều.
Hứa Tịnh hỏi: “Đạo diễn Tôn, ông cần thêm một cốc nữa không?”
Tôn Đức lắc lắc đầu, hỏi: “Khuynh Thành đâu?”
Hứa Tịnh: “Khuynh Thành còn chưa đến, nhưng mà cô ấy rất nhanh sẽ đến thôi.”
Cô nhìn hướng về người ở trong phòng nước, Đồng Ôn Luân đang ngồi một góc cúi đầu ăn.
Tôn Đức theo tầm mắt nhìn tới, hỏi: “Ai vậy?”
Hứa Tịnh không quá khẳng định nói: “Chắc là Khuynh Thành tìm tới.”
Tôn Đức vừa nghe xong, tò mò tiến lên, a, trên đầu magn cái gì vậy, đầu dưa hấu? Được rồi, kính kia sao có thể dày như vậy?
Bởi vì Đồng Ôn Luân cắm cúi ăn mì, Tôn Đức không nhìn rõ mặt của anh ta, cuối cùng, ông ngồi vào bên cạnh anh ta, xem anh ăn xong có thể ngẩng đầu lên nhìn mình hay không.
Ai ngờ, Đồng Ôn Luân ăn một bát lại một bát, cứ thế không hề ngẩng đầu.
Sau khi Mặc Khuynh Thành tới công ty, nhìn trước cửa phòng trà nước đầy ắp người.
“Mọi ngươi vây quanh ở đây làm cái gì thế?” Mặc Khuynh Thành đi lên phía trước hỏi.
Lê An An là người kích động đầu tiên, “Khuynh Thành, người ở bên trong là cậu tìm tới sao?”
“Người? Ai?”
“Là cái người đầu dưa hấu đó!”
Lê An An vừa nói, Mặc Khuynh Thành mới nhớ tới hôm nay hình như gọi Đồng Ôn Luân tới ký hợp đồng.
“Anh ta đến đây? Vậy làm sao?”
Lê An An chỉ chỉ phòng trà nước, “A, anh ta ăn mì ở trong đó, mình nói Khuynh Thành này, cậu đến đâu tìm được quái thai vậy, nhìn anh ta gầy gò như vậy, ăn nhiều như vậy tới cùng là đi đâu mất?”
Mặc Khuynh Thành đi vào bên trong, “Anh ta một lần có thể ăn mười bát mì sợi.”
Lê An An cả kinh cằm cũng rớt xuống đất rồi, mười bát? Ông trời ơi!
“Ôn Luân, anh ăn no chưa?”
Thanh âm quen thuộc vang lên, Đồng Ôn Luân dừng lại, sau đó anh lắc lắc đầu rất nhẹ.
Mặc Khuynh Thành vỗ trán, “Vậy anh mau ăn đi.”
Cứ như vậy, Đồng Ôn Luân lại bắt đầu ăn.
Mãi đến khi hết sạch mười bát mì, cuối cùng anh ta cũng nấc cục.
“Nấc.”
“No rồi?”
Đồng Ôn Luân gật gật đầu.
“Chúng ta tới văn phòng đi.” Sau đó hướng Hứa Tịnh nói: “Cậu xử lý chỗ này một chút, vất vả rồi.”
Mọi người cứng nhắc nhìn Đồng Ôn Luân từ từ đi theo sau Mặc Khuynh Thành.
“Các cậu nói, anh ta thật sự là người tài Khuynh Thành tìm về sao?” Cam Triết hỏi.
Anh tận mắt mười bát mì kia đến cả nước mì cũng không còn vào trong bụng Đồng Ôn Luân.
Tống Tiểu Bảo khẳng định nói: “Xem tư thế kia, là như thế không sai đi.” Sau đó nhìn về phía Lê An An cách đó không xa, anh nói: “Xem ra tiền thức ăn của chúng ta mỗi ngày tăng gấp đôi rồi.”
Thời điểm Lê An An nhìn về phía anh nói lời này ánh mắt lại vẫn nhìn về phía mình, không vui nói: “Này, Tống Tiểu Bảo, ánh mắt cậu có ý gì, thế nào, nhìn thấy một người có thể ăn hơn cậu, nhất thời cảm thấy bản thân cực kì không có vị đàn ông đúng không?”
Tống Tiểu Bảo cổ quái nhìn thoáng qua, nói: “Không, mình cảm thấy được cậu với anh ta là cùng một loại người.”
Lê An An ưỡn ngực, “Tất nhiên, lão nương cũng là người có tài hoa như anh ta, không giống phàm phu tục tử các cậu có thể so sánh được.”
Cam Triết nói thẳng: “Đó là đương nhiên, chúng ta làm sao có thể đánh đồng với các người được, tiền cơm một ngày của chúng ta đều ít hơn so với một trận của các người, quả thực chính là trực tiếp lấy tiền ném cho người khác.”
Lê An An vừa nghe xong, hai mắt mở to, mở miệng nói, “Các cậu đây là đang chửi xỏ mình có thể ăn có phải hay không, xem chiêu!”
Bọn hắn vừa chạy vừa châm chọc, vòng vèo bên trong, cực kì rõ ràng nói trắng ra là nói cô là thùng cơm!
Văn phòng.
Mặc Khuynh Thành bày ra một phần văn kiện trên bàn, “Anh xem trong này xem thế nào, nếu là chỗ nào không được anh cứ nói với tôi, chúng ta thương lượng lại.”
Đồng Ôn Văn không có mở văn kiện ra, mà là nhỏ giọng nói: “Cơm tháng sao?”
“Được.”
“Bao vật tư không?”
“Được.”
“A...”
Đồng Ôn Luân cầm lấy bút, trực tiếp ký tên mình lên trang giấy cuối cùng.
Mặc Khuynh Thành sửng sốt, sau đó bật cười, quả nhiên yêu cầu của Đồng Ôn Luân chỉ đơn giản như vậy.
Tôn Đức cổ quái hỏi: “Vị Đồng tiên sinh này, yêu cầu của cậu chỉ có thế?”
“...” Tay Đồng Ôn Luân run lên, đầu càng cúi thấp.
Tôn Đức tuyệt không nổi giận, đều nói tính tình người tài đều rất cổ quái, nếu Mặc Khuynh Thành nói năng lực của anh ta rất mạnh, thì tích cách này trái lại bản thân có thể tiếp thụ.
“Đồng tiên sinh, tôi cảm thấy cậu vẫn nên xem lại một chút, đến lúc đó nếu thực có vấn đề gì, chúng ta cũng có thể bàn lại phải không?”
“...” Vẫn không nói gì như cũ.
Tôn Đức chưa từ bỏ ý định hỏi: “Đồng tiên sinh, cậu có xem qua tác phẩm của tôi chưa, cậu cảm thấy thế nào? Có cần chỉnh sửa chỗ nào hay không?”
“... Không thấy.”
Tôn Đức không biết chính mình nên vui hay buồn, hỏi nhiều vấn đề như vậy, rất không dễ dàng mới nghe được hai chữ là không thấy, được rồi, ông nên cảm thấy vui vẻ, dù sao anh ta vẫn trả lời mình không phài sao?
Ông an ủi chính mính như vậy, không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành trực tiếp nở nụ cười.
“Ha ha.”
Đồng Ôn Luân vô tội nhìn cô: “Bà chủ, cô cười cái gì?”
“Cười anh đáng yêu đó!”
“Oanh.”
Đồng Ôn Luân đỏ mặt, Tôn Đức biến thành tiểu hắc nhân rồi.
Nội tâm Tôn Đức cảm giác tan vỡ, cứ phải phân biệt đối xử vậy sao, bản thân vừa mới không dễ dàng gì an ủi chính mình, vậy mà một giây sau liền phá vỡ mộng tưởng, vừa rồi hỏi mãi mới nói ra được hai chữ, vậy mà Mặc Khuynh Thành cười một cái, người này liền nói ra sáu chữ!
Đừng xem thường sáu chữ, nó gấp ba lần hai chữ kia!
Tôn Đức ở bên cạnh lắp bắp, Đồng Ôn Luân lấy lấy ra một xấp giấy trong túi áo.
“Bà chủ, đây là vật tư tôi cần.”
Trong lòng Mặc Khuynh Thành có một tia bất an, cô tiếp nhận tập giấy, từ từ mở ra, vừa vặn liền liếc mắt một cái, cô liền cảm giác toàn bộ thế giới đều đảo ngã.
“Đồng Ôn Luân, anh nói cho tôi biết, vì sao cần nhiều vật tư như vậy?”
Đồng Ôn Luân nói: “Bà chủ, đây đều là vật tư cơ sở.”
Chỉ là cơ sở, cơ sở, mới! Cơ! Sở!
Mặc Khuynh Thành cảm giác mới bằng này cô đã không chịu nổi rồi, bảo sao trường học muốn hạn chế không cho anh ta sử dụng phòng máy, hóa ra chút tài liệu trong mắt mình như vậy mà cần 20 vạn! Mà chỉ mới là cơ sở thôi!
Nhưng mà Đồng Ôn Luân không hề nhìn sắc mặt, anh ta lại lấy ra một chồng giấy, “Đây mới đặc biệt.”
“Đây là quý nhất, nhưng mà không cần nhiều lắm.”
“Bà chủ, như vậy đủ rồi.”
Đem toàn bộ giấy đưa ra, trên mặt anh ta lộ ra vẻ xấu hổ.
Trong lòng Mặc Khuynh Thành trực tiếp châm chọc, anh thẹn thùng cái gì, nhiều như vậy mà anh nháy mắt lấy ra, xứng đáng bị trường học cho vào danh sách cấm, nếu cô biết như vậy, cho dù anh ta là thiên tài, bản thân cũng sẽ không tìm tới, trực tiếp tiêu nhiều tiền như vậy, cho dù bọn họ không thiếu tiền nhưng cũng rất đau lòng, càng huống hồ để Lê An An với Tống Tiểu Bảo biết, có thể trực tiếp coi anh là thịt Đường Tăng mà bán đi!
Đồng Ôn Luân thấy cô nãy giờ không nói gì, hỏi: “Bà chủ, cô làm sao vậy?”
“Tôi không sao.” Mặc Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôn Đức nhìn thấy, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Xem đi xem đi, đây là báo ứng! Vừa rồi ai đó cười ông, hiện giờ thì hay rồi, kinh ngạc chưa, khó chịu chưa, trong lòng chảy máu, ha ha ha ha...
“Đạo diễn Tôn, người có vẻ cực kì vui vẻ?”
“A...”
Nụ cười trên mặt đạo diễn Tôn lập tức cứng đờ, tiếp theo cười nịnh nói: “Khuynh Thành, không phải là ta đang cao hứng cho cháu sao, cháu xem, cháu thu nhận được Đại tướng nổi danh, sau này công ty khẳng định càng ngày càng mạnh!”
Là mạnh đến mức chỉ còn một cái xác khô thôi!
Mặc Khuynh Thành chẳng muốn châm chọc, trực tiếp đem tập giấy thật dày cho vào hồ sơ, mắt không thấy tâm không phiền, chuyện nhỏ này để cho bọn người Tống Tiểu Bảo phiền não đi.
Mặc Khuynh Thành trở về chủ để chính, hỏi: “Đạo diễn Tôn, ông tìm những người khác thế nào rồi?”
Tôn Đức cười khổ nói: “Nào có dễ dàng tìm như vậy, huống hồ ta lại không có thanh danh gì, bọn họ ai muốn tin tưởng ta.”
“Bên Đạo diễn Từ thì sao?”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp dẫn qua, cô sẽ không nói cái gì về sau nhất định tốt, nhất định làm cho mọi người biết đến, cô không biết là những lời này sẽ đả kích Tôn Đức, cô tin tưởng sự thật có thể đánh thẳng mặt mọi người, tin tưởng người cố gắng đi lên, nhất định có thể lên đến đỉnh cao.
“Lão tử đến đây!” Tôn Đức còn chưa nói, Từ Lập liền từ cửa đi vào.
Mặc Khuynh Thành nói: “Vừa lúc đạo diễn Từ tới đây, vậy ngài nói xem ngài đã tìm được ai rồi?”
Từ Lập nói: “Lão tử tìm rất nhiều người, ngay cả đoàn ngự dụng tôi cũng đều tìm ra rồi, bọn họ có người nguyện ý, có người không muốn, nhiều người tính tiếp, còn thiếu một chút.”
Tôn Đức: “Còn thiếu cái gì?” Sắc mặt Từ Lập có phần trầm trọng, “Còn thiếu bên âm thanh, bên kỹ thuật 3D với bên máy móc.”
“Máy móc có rồi.”
Từ Lập sửng sốt một phen, “Có?”
Tôn Đức nhìn về phía Đồng Ôn Luân ngồi một bên không nói gì.
Lúc này Từ Lập mới chú ý đến trên sofa còn có một người nữa, “Chắc không phải là anh ta chứ?”
Ông có chút không tin tưởng bên máy móc thật sự là một đầu dưa hấu.
Mặc Khuynh Thành nói: “Là anh ta, cháu dám khẳng định anh ta rất lợi hại, có bao nhiêu lợi hại, đến lúc đó liền biết.”
Từ Lập nghe cô nói như vậy, “Được rồi, vậy thầy âm thanh với thầy kỹ thuật 3D thì làm sao bây giờ.”
Đồng Ôn Luân nãy giờ không nói gì liền nói: “Tôi có quen.”
Ba người đồng loạt nhìn anh ta, anh ta đầy khẩn trương, lắp bắp nói: “Đúng, là người bên lý.”
Mặc Khuynh Thành nói: “Vậy anh giúp chúng tôi liên hệ một chút, tốt nhất là có tác phẩm.”
Đồng Ôn Luân gật gật đầu.
Từ Lập chọn nhìn chọn người không sai biệt lắm, mới trầm tĩnh lại.
“Hiện giờ còn thiếu diễn viên, Khuynh Thành, cháu có ý kiến gì không?”
Mặc Khuynh Thành suy nghĩ xuống, nói: ‘Diễn viên cháu đã chọn ra được mấy người, diễn viên Ngụy Viễn với Khưu Đồng, cháu cảm thấy được chị Giai với Tỉnh Triết cũng được.”
Từ Lập gật gật đầu, “Bọn họ là không sai, nhưng chi phí cũng không thấp đâu.”
“Chi phí không là vấn đề, đây là bộ điện ảnh đầu tiên của công ty, có thể chậm mọt chút, nhưng mà chất lượng nhất định phải tốt.”
Bọn họ nghe nói như thế, cũng yên tâm lớn mật nói: “Khuynh Thành, cháu yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ làm thật tốt.”
“Cốc cốc cốc.”
Lúc này, Ban Hữu gõ cửa tiến vào.
“Bà chủ.”
“Ban Hữu, có việc gì sao?”
Ban Hữu cầm laptop, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bà chủ, hôm nay tôi nhận được một lá thư đe dọa.”
Thư đe dọa?
Sắc mặt Tôn Đức trắng nhợt!
Mặc Khuynh Thành nhận máy tính, trên mặt rõ ràng biểu hiện: Mày là Mặc Khuynh Thành đúng không, nếu còn muốn ở trong làng giải trí này, còn muốn ở lại Đế Đô này, tốt nhất đừng có tiếp nhận bất cứ chức vụ nào liên quan đến việc của Tôn Đức.
Lông mi cô khẽ chớp, lại nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Tôn Đức, xem ra đây là người kia tìm đến đây.
Tôn Đức giống như bị đánh, miệng không ngừng nhắc tới: “Hắn ta lại tìm đến đây, lại tới nữa, lần này khẳng định là ta xong thật rồi.”
Từ Lập nói: “Tôn Đức, ông đừng vội, chuyện còn chưa tới nông nỗi kia, chỉ là một lá thư đe dọa, không có gì đáng ngại.”
Tôn Đức lập tức phản bác, “Từ Lập, ông không hiểu, mỗi lần hắn ta đều gửi tới một bức thư đe dọa, về sau không nghe mà cứ tiếp tục quấy rối mãi, mãi đến không còn khả năng làm tiếp mới thôi.”
Mặc Khuynh Thành nói: “Có lợi hại như vậy sao? Ngược lại cháu muốn xem thử, ai có thể để cho cháu không sống nổi ở Đế Đô.”
Tôn Đức nói: “Khuynh Thành, ta biết ý tốt của cháu, nhưng mà ta thật sự không thể hại hai người, hay là thôi đi, vốn là không có hy vọng gì, ta còn thành thành thật thật rời khỏi Đế Đô rồi.”
Mặc Khuynh Thành ngăn cản ông, “Đạo diễn Tôn, ông nên tin tưởng cháu, huống hồ người khác đều đã uy hiếp cháu như vậy, cho dù người đi tới, cháu cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Ban Hữu, “Anh xuống tìm Vệ Bình, để cho anh ấy tra ra xem bức thư này từ đâu gửi tới. Còn có, đừng cho Dận biết.”
“Biết rõ.”
Ban Hữu rời khỏi, Mặc Khuynh Thành an ủi: “Đạo diễn Từ, người thật sự không cần lo lắng như thế, từ ngày chúng ta hợp tác, ngày này nhất định sẽ tới.”
Tôn Đức gật gật đầu, “Ta biết, nhưng mà ta còn ôm một tia hy vọng xa vời, hy vọng xa vời hắn ta không chú ý tới ta nữa, như vậy đợi đến khi tác phẩm của ta xuất hiện, hắn ta cũng không còn cách nào khác.”
Từ Lập nói: “Tôn Đức, ông nghĩ như vậy liền không đúng rồi, ông ngẫm lại xem, nếu đã quay xong, xảy ra chuyện như vậy, mới gọi là phiền toái.”
Tôn Đức suy nghĩ như vậy, cũng phải, sớm tới muộn tới dù sao cũng phải tới, thế thì cứ xuất hiện vào lúc chưa bắt đầu hơn, cho dù thật sự đấu không lại, tổn thất cũng sẽ không quá lớn.
“Nấc.”
Một tiếng nấc cục triệt để phá tan không khí bi quan.
Ba người nhìn chằm chằm vào Đồng Ôn Luân.
“Đói bụng.”
Anh ta trực tiếp nhìn về phía Mặc Khuynh Thành.
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành giật giật, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ông chủ tiệm cơm.
“Xin chào, mười tô mì, đúng, Ôn Luân muốn, vẫn là địa chỉ cũ, vất vả rồi.”
Cúp điện thoại, Mặc Khuynh Thành trực tiếp lôi kéo mọi người thảo luận công việc diễn viên.
Đồng Ôn Luân bị xem nhẹ cũng bất giác được ủy khuất, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sofa, chờ mười tô mì nóng hổi đến.
Nhưng mà ba người vây tại một chỗ lại là thảo luận về chuyện của anh ta.
Từ Lập cho hai người một ánh mắt: [Đây là từ đâu tìm được tiểu gia hỏa này, đã vậy còn nhanh đói bụng.]
Tôn Đức: [Hỏi cô ấy, người cô ấy tìm.]
Ánh mắt Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ: [Cháu chỉ là nghe nói anh ta là thiên tài ban máy móc của Đại học khoa học kỹ thuật Đế Đô, không nghĩ tới anh ta lại ăn khỏe vậy.]
Tôn Đức tiếp tục đâm thêm một nhát: [Không chỉ vậy, cô ấy còn đáp ứng cung cấp vật tư miễn phí.]
“Cái gì?” Từ Lập đứng thẳng lên kêu một tiếng.
“Hư!” Tôn Đức vội vàng che miệng của ông, lại vẫn chột dạ liếc mắt nhìn Đồng Ôn Luân một cái.
May mà, anh ta đối với chuyện bên ngoài không mẫn cảm lắm.
Từ Lập hung ác nhìn về phía Mặc Khuynh Thành: [Khuynh Thành, cháu là người nhiều tiền đi.]
Mặc Khuynh Thành ấm ức: [Cháu nào có biết còn đắt như vậy, hiện giờ anh ta cũng đã ký tên, cháu còn có thể làm sao!]
Biển rộng mênh mông, sâu không thấy đáy biển, một du thuyền dừng lại, pháo hoa phía xa dần dần tiêu tán, gió nhẹ lướt qua, mặt biển nổi lên gợn sóng.
Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành nước mắt rơi đầy mặt, cô không nói lời nào, cho dù bản thân thương cô cũng không thể đứng dậy lau nước mắt cho cô.
“Cục cưng, làm bạn gái anh nhé.” Anh nói lại một lần nữa.
Lần này Mặc Khuynh Thành kịp phản ứng lại, không hề do dự gật đầu, nước mắt như suối trào, cô không biết tại sao bản thân lại như vậy, vốn cho là chỗ này chính là cái bóng mà cả đời này không thể đụng vào, lại không ngờ vào thời khắc này, trở thành hồi ức tốt đẹp nhất.
Chuyển biến thình lình xảy ra như vậy làm cho cô phản ứng không kịp, không khỏi dùng nước mắt để che dấu nội tâm phức tạp của mình.
Mặc Dận yên lặng cầm lấy bàn tay phải của cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa, sau đó nhìn về phía cô.
Mặc Khuynh Thành bật cười, lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay trái của anh, sau đó cẩn thận nhìn một chút, phát hiện ra là kiểu dáng rất đơn giản, không giống như nhẫn đôi tình yêu, cũng tinh xảo không giống như những cặp nhẫn bình thường.
Mặc Dận chạm phải ánh mắt của cô, mang tai ửng đỏ, dời tầm mắt hướng ra biển.
Mặc Khuynh Thành vừa thấy, ánh sáng chợt lóe lên, thốt lên: “Dận, đây chính là anh làm?”
Mặc Dận ấp úng nói câu: “Ừ.” Sau đó lập tức nói sang chuyện khác, “Cục cưng, đã muộn rồi, chúng ta mau về thôi.”
Mặc Khuynh Thành tùy ý để Mặc Dận kéo cô rời khỏi, có lẽ, chỗ này, bọn họ sẽ tới thường xuyên.
Mà cô lại không biết, bởi vì cô vừa nãy có chút bài xích với nơi này, dẫn đến một thời gian rất dài bị Mặc Dận cho vào sổ đen.
Tô gia, Văn Tư Tư hôn mê mất mấy giờ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô ta mê mang mở hai mắt ra, nhìn hoàn cảnh có chút lạ lẫm, “Đây là đâu?”
“Tư Tư, em tỉnh rồi!” Tô Thụy tựa ở bên giường nghỉ ngơi cảm giác được động tác nhỏ trong tay. Vội vàng tỉnh lại.
Văn Tư Tư nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ngại quá, làm phiền anh rồi.”
Cô ta làm bộ xốc chăn ra chuẩn bị rời khỏi.
Tô Thụy đè cô ta lại: “Tư Tư, thân thể em còn chưa khỏe hẳn, cứ nghỉ ngơi trước đã, không cần về vội.”
Văn Tư Tư tránh khỏi động tác của anh ta.
Anh ta vậy mà cảm giác được bản thân muốn về? Quả nhiên có vài thứ thay đổi rồi liền không quay lại được.
Nghĩ như vậy, trên mặt càng thêm xa cách, “Bạn học Tô, cô nam quả nữ cùng chung một phòng sẽ không tốt, mình nên trở về rồi.”
Tô Thụy không hề nghĩ ngợi trực tiếp ôm Văn Tư Tư vào lòng.
Văn Tư Tư vùng vẫy, cô ta không ngừng đánh đấm vào ngực của anh ta, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
“Anh buông ra, không phải là anh không cần em nữa sao, sao còn không cho em đi, anh để cho em đi, để cho em đi!”
Tô Thụy gắt gao ôm lấy, ánh ta lúc này, hận không thể đánh mình một cái thật mạnh, lúc trước vì sao lại suy nghĩ nhiều như vậy, hại mình hại người, cuối cùng còn rơi vào cảnh thiếu chút nữa thì người yêu cũng muốn rời khỏi.
“Tư Tư, là anh không tốt, anh không biết là làm sao lại vậy, Tư Tư, tha thứ cho anh có được hay không ?”
Mặt Văn Tư Tư trắng bệch mang theo chút ửng đỏ, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào.
“Là em không tốt, em không có bảo vệ tốt con của chúng ta, anh Thụy, em thật sự không biết em có thai, thật sự.”
“Anh biết, anh hiểu.”
“Anh Thụy, đừng bỏ rơi em, em thật sự không thể không có anh.”
“Ừ, anh không phải không cần em, ngoan, ngủ đi, tỉnh lại toàn bộ đều tốt rồi.” Văn Tư Tư từ từ nhắm hai mắt lại, che giấu đi ánh sáng bên trong đôi mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, tiến vào giấc mơ.
Trong mơ, cô ta nhìn thấy mình và Văn Xương ở cùng nhau, nhìn thấy mình bước vào biệt thự của Văn gia, hưởng thụ hào quang vây quanh, lại nhìn thấy Mặc Khuynh Thành quỳ gối trước mặt mình như một con chó, mặc cho bản thân hành hạ, sau đó, cô ta kết hôn với Tô Thụy, hòa thuận mĩ mãn đến cuối đời...
Sáng ngày hôm sau.
Tô Ngạo dương dương đắc ý ngồi ở trên ghế sofa, chờ hai người trên lầu đi xuống.
“Cha, chào buổi sáng.”
“Bác trai, chào buổi sáng.”
Văn Tư Tư tựa nửa người vào Tô Thụy, trên mặt tràn ngập ngọt ngào.
Tô Ngạo lại trách cứ nói: “Thụy nhi, có phải con không đối xử tốt với Tư Tư hay không?”
Văn Tư Tư vừa nghe xong, vội vàng nói: “Bác trai, anh Thụy đối với cháu rất tốt.”
“Vậy sao con vẫn gọi ta là bác trai?”
Mặt cô ta đỏ lên, thẹn thùng nói: “Anh Thụy, anh xem bác trai...”
Tô Thụy ôn nhu cười nói: “Cha nói không sai, Tư Tư, em nên gọi là cha.”
Văn Tư Tư hờn dỗi liếc mắt một cái, sau đó mặt đỏ bừng kêu một tiếng: “Cha.”
“Ha ha, được, một tiếng cha này, không nghĩ tới ta có thể được nghe sớm như vậy, Tư Tư, hôm nay con có thể ở lại, chúng ta sẽ mời cha mẹ con đến ăn một bữa, vừa lúc nói về chuyện hôn sự của hai đứa một chút.”
“Nghe theo cha sắp xếp.”
***
Mặc gia.
Từ sau khi tỏ tình, Mặc Khuynh Thành liền rất hào phóng đem một nửa giường của mình “Cứng rắn” chia cho Mặc Dận.
Cô nói: “Từ nhỏ anh đã ngủ cùng em, sau khi tám tuổi mới tách ra, hiện giờ cũng đã ở bên nhau thật sự, dù thế nào cũng cần phải bồi thường nhiều năm không ngủ cùng em rồi.”
Lời này khiến Mặc Dận không nói nổi lời phản bác lại, vốn là trưởng thành nên tách ra ngủ riêng, cho dù chính mình cũng không nỡ.
Nhưng mà, món nợ này cứ tính như vậy sao?
Cho dù thế nào, Mặc Dận vẫn là cùng Mặc Khuynh Thành đi vào giấc ngủ.
Dưới lầu, Mặc Tuyển Thần ngồi ở trên ghế sofa nhìn hai người cùng nhau đi xuống, chóp mũi phát ra một tiếng “Hừ”.
Mặc Khuynh Thành buông tay Mặc Dận ra, đi lên phía trước, ngọt ngào nói: “Cha, chào buổi sáng.”
Mặc Tuyển Thần không có thân thiết đáp lại cô như thường ngày, mà là trực tiếp quay đầu, tiếp tục hừ một tiếng.
Mặc Khuynh Thành làm bộ không nhìn thấy bộ dạng của ông, trên mặt mang theo một chút ấm ức, ngồi xuống cạnh ông.
“Cha, tối hôm qua Dận bắt nạt con.”
Bắt nạt?
Mặc Tuyển Thần mơ hồ một lát, sau đó trực tiếp đứng dậy, nổi giận mắng: “Mặc Dận, nuôi con hai mươi mấy năm, không nghĩ tới con lại là tên súc sinh, cục cưng yếu đuối như thế, sao con lại có thể ra tay hái đóa hoa này xuống được!”
Khóe mắt Mặc Khuynh Thành cong lên, từ yếu đuối này thậm chí có một ngày lại treo lên thân mình sao, chỉ là, xem kịch tiếp vẫn hay hơn.
Đối mặt với tức giận của Mặc Tuyển Thần là Mặc Dận bình tĩnh.
Mặc Dận: “Cha, chính vì đóa hoa xinh đẹp nhà mình, mới không thể để cho người ngoài hái đi.”
Lời nói này rất đúng, ông không thể phản đối được.
Không đúng!
Mặc Tuyển Thần đem ý nghĩ này xua đi, “Mặc Dận, ta nói cho con biết, cho dù đóa hoa này để ở trong nhà bị thối nát, ta cũng sẽ không cho con thực hiện được.”
Mặc Khuynh Thành cảm giác đỉnh đầu có con quạ vừa bay qua, để cho hoa thối nát, rốt cuộc cô có bao nhiêu mà dễ dàng hư thối, không cho thực hiện được, nhưng mà...
Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa, điều anh ấy không thực hiện được kết quả liền đã thực hiện được rồi.
Cha, cuối cùng người có nhìn thấy hay không?
Quả nhiên, Mặc Dận nói: “Cha, cục cưng đã là người của con rồi.”
Cái gì đã là của con! Người! Rồi!
Mặc Giác vừa mới xuống lầu cùng với Lan Tuyết Mai vẻ mặt giật giật nhìn về phía Mặc Dận, sau đó lại nhìn Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành bị bọn họ nhìn chằm chằm da dầu có chút run lên, vụng trộm trừng mắt nhìn Mặc Dận một cái.
Ai kêu anh nói như vậy, lại nói ra một câu có nghĩa khác như vậy.
Mặc Tuyển Thần cảm giác như sấm sét giữa trời quang, vô cùng đau khổ, cục cưng cẩn thận che chở, lại cứ như vậy mà bị ngắt trộm? Trời ạ, làm sao bây giờ, ông tan nát cõi lòng, thế giới sụp đổ, không có cách nào khác!
Vốn tưởng rằng, Mặc Tuyển Thần sẽ nổi bão, sau đó đánh cho Mặc Dận một trận, ai ngờ...
Mọi người há hốc mồm nhìn Mặc Tuyển Thần không có hình tượng trực tiếp ngồi dưới đất khóc lên, sau đó lui về phía sau vài bước. Trong lòng mặc niệm, Mặc Dận, bảo trọng.
Mặc Dận hoàn toàn không ngờ Mặc Dận sẽ làm ra hành động như vậy, nói trắng ra là, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh.
Nhưng mà, sự tình xảy ra ngoài dự liệu của anh, tiếp theo anh mới bừng tỉnh.
Anh từ từ đi lên phía trước, ngồi xổm người xuống, dùng giọng nói trầm thấp mà dồi dào từ tính trịnh trọng hứa hẹn.
“Cha, con sẽ đối xử thật tốt với cục cưng.”
Mặc Tuyển Thần lau mặt đầy nước mắt, quát: “Con cho rằng lão tử nói giỡn hả, con chừng nào thì không đối xử tốt với con bé, lão tử chỉ khổ sở cái này thôi!”
Có thể hiểu được khả năng của ông chính là Lan Tuyết Mai rồi.
Bà nhẹ nhàng tiến lên, nhu hòa nói: “Tuyển Thần, anh nghĩ lại xem, sau này anh không cần lo lắng cục cưng không ở nhà sẽ làm cái gì.”
Oa? Hình như có đạo lý.
Bà còn nói: “Sau này cục cưng sẽ cùng với Mặc Dận sinh tiểu bảo bối, đến lúc đó mang tới cho anh.”
Thật vậy chăng?
Bà còn nói: “Chỉ cần anh ở nhà, có thể nhìn thấy cục cưng với tiểu bảo bối, anh nghĩ muốn thân thiết thế nào liền thân thiết thế đó.”
Mặc Tuyển Thần nghe xong trực tiếp đứng dậy, tinh thần sáng lạn nói: “Bởi vậy, con với cục cưng nhanh sinh tiểu bảo bối, ta muốn tiểu bảo bối!”
Cáp?
Giữa trưa ở Văn gia.
Sáng sớm Văn Xương liền cùng Mục Lệ đi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, Văn Chấn cũng thu thập hành lý rời khỏi, Văn gia hiện giờ, chỉ còn có Văn Xương một mình làm chủ.
“Trân nhi, bà đi chậm một chút.”
Văn Xương cẩn thận đỡ một người phụ nữ gầy yếu đi vào Văn gia.
“Cha, sau này chúng ta ở nơi này sao?” Trong âm thanh thanh thúy mang theo vẻ ngây thơ chất phác.
“Hoài Hoài, sau này chúng ta liền ở đây.” Trong mắt Văn Xương tràn đầy ôn nhu, nhìn đứa con trai mới năm tuổi.
Văn Hoài sau khi nghe được, cực kì vui vẻ, “Thật tốt quá, sau này con sẽ cùng cha mẹ ở tại đây, mẹ, đêm nay con có thể ngủ cùng cha hay không?”
Đổng Trân suy yếu nói: “Đương nhiên được.”
Văn Xương lại phụng phịu nói: “Hoài Hoài, con là nam tử hán, phải ngủ một mình, cha phải bảo vệ mẹ.”
Đổng Trân nói: “A Xương, đêm nay ông liền bồi Hoài Hoài đi, ông không cần lo lắng cho tôi, khụ khụ.”
“Trân nhi, bà không sao chứ?” Văn Xương lo lắng vỗ về phía sau lưng của bà ta, sau đó không vui nói: “Trân Nhi, nói chuyện chậm một chút.”
Đổng Trân nói: “Tôi đâu có yếu ớt như thế.”
Văn Hoài lo lắng: “Mẹ, đêm nay con không ngủ với cha, con là tiểu nam tử hán, mẹ quá yếu đuối, so với con còn cần cha hơn.”
Đổng Trân cười nói: “Hoài Hoài thật ngoan.”
Văn Xương nói: “Đó là bà dạy tốt.”
Văn Xương đỡ Đổng Trân ngồi lên trên ghế sofa, sau đó phân phó trợ lý, “Tiểu Sơn, mang hành lý đem lên trên lầu.”
“Vâng ạ.”
Văn Xương đau lòng tìm bàn tay của Đổng Trân, “Bà xem bà đi, cũng không chịu chăm sóc cho bản thân thật tốt, vừa gầy, để tôi bảo bảo mẫu hầm canh dưỡng sinh cho bà, bà đó, cứ ngoan ngoãn mà ở nhà đi.”
Đổng Trân hờn dỗi liếc mắt một cái, “Đâu cần khoa trương như vậy, cũng là bệnh cũ rồi.”
Văn Xương không ủng hộ nói: “Cho dù là bệnh cũ, mới càng nên chăm sóc cẩn thận, chẳng thế thì chờ bà già đi thì làm sao bây giờ?”
“Chuyện xa như vậy sao hiện tại ông đã nghĩ tới rồi.”
“Bởi vì tôi muốn cùng bà...”
“Cái đồ đê tiện này, vậy mà thông đồng với ông xã của tao!”
Thình lình xảy ra hù đến Đổng Trân, bà ta trốn vào trong lòng Văn Xương, mà Văn Xương thì trực tiếp ngăn lại bóng dáng đang đánh tới.
“Lưu Tinh, bà làm cái gì vậy!”
Lưu Tinh đã mất đi ôn nhu ngày xưa, bà giống như một đố phụ hung hăng nhìn Đổng Trân trong lòng Văn Xương.
“Tôi làm gì? Tôi còn đang muốn hỏi ông đây! Văn Xương, không phải ông nói chỉ cần ly hôn với Mục Lệ xong, liền đưa hai mẹ con bọn tôi về Văn gia, vậy thì người phụ nữ này là ai!”
Đổng Trân có chút sợ hãi run rẩy, bà ta hỏi: “Xương, A Xương, bà ấy là mẹ của Tư Tư?”
Văn Xương còn chưa kịp mở miệng, Lưu Tinh liền ác độc nói.
“Tao là mẹ của Tư Tư đó, nữ chủ nhân tương lai của Văn gia, cái đồ tiện nhân này, nhanh rời khỏi lòng ông xã tao, không thì tao xé xác mày!”
Văn Xương nhẹ giọng trấn an Đổng Trân, “Trân nhi, bà đừng sợ, tôi sẽ xử lý thật tốt.”
Sau đó nhìn về phía Lưu Tinh, giọng điệu lại thay đổi 180 độ.
“Lưu Tinh, tôi niệm tình bà là mẹ của Tư Tư, nhưng bà đừng quá phận, tôi thừa nhận Tư Tư, nhưng không thừa nhận bà, nữ chủ nhân của Văn gia chỉ có thể là Trân nhi!”
Lưu Tinh không tiếp thụ được sự thật như vậy, bà quát lên: “Làm sao có thể có cô ta! Ông xã, không phải ông nói sẽ yêu tôi cả đời sao, ngày hôm qua ông còn lấy cả hộ khẩu của tôi với Tư Tư đi, nói là chuyển qua phía dưới của ông, những thứ này ông không nhớ sao?”
Trong mắt Văn Xương hiện lên vẻ trào phúng, “Lưu Tinh, vị trí của bà trong lòng tôi đều đã rõ ràng, bà không phải là người tôi yêu chân chính, bà càng coi trọng thân phận của nữ chủ nhân của Văn gia, tôi cho bà cuộc sống giàu có, bà cũng nên vừa lòng!”
“Không, không phải như thế, ông xã ông hãy nghe tôi nói, tôi là thật sự yêu ông, chẳng thế thì tôi cũng sẽ không yên lặng chờ ông nhiều năm như vậy, huống hồ, Tư Tư là con gái của ông, Tư Tư nó không thể rời khỏi tôi được.”
Văn Xương: “Lưu Tinh, bà tỉnh táo một chút đi, nếu không phải do Tư Tư là con gái của tôi, bà thực nghĩ tôi sẽ muốn cùng hộ khẩu với bà? Hiện tại Tư Tư đã là đại tiểu thư của Văn gia, nếu nó thật sự không thể tách rời khỏi người mẹ này, vậy thì, tôi sẽ an bài cho hai người nhà cửa ở bên ngoài thật tốt.”
Lưu Tinh không nghĩ tới Văn Xương lại tuyệt tình như vậy, lại nhìn về phía Đổng Trân, bà hận không thể trực tiếp xé nát bà ta! Chính là tại người phụ nữ này, nếu ả ta không xuất hiện, hiện tại khẳng định mình chính là nữ chủ nhân của Văn gia, đều tại ả ta, đều là do ả ta! Vì sao ả ta lại xuất hiện, vì sao muốn tới phá hủy mộng tưởng nhiều năm của bà như vậy!
Văn Xương nghiêng người ngăn cản tầm mắt của Lưu Tinh, “Lưu Tinh, nếu bà còn dùng loại ánh mắt này nhìn Trân nhi, tôi liền móc mắt bà xuống cho chó ăn.”
Thân thể Lưu Tinh chấn động, bà tin tưởng Văn Xương sẽ nói được làm được, khiến bà không cam lòng mà buông tha.
Bà thu hồi phẫn nộ trên mặt, biến thành ấm ức, “Ông xã, có phải tôi có gì không tốt, tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ thay đổi! Xin ông, cầu xin ông đừng đối xử với tôi như vậy, tối qua tôi vẫn còn mơ thấy, thấy chúng ta một nhà ba người vui vẻ sống cùng nhau, tôi không cần trốn trốn tránh tránh, không cần nghe những người đó gọi tôi là tiểu tam, Tư Tư cũng không bị người khác nói là tạp chủng, chúng ta sẽ quang minh chính đại sống trước mắt bọn họ, vậy mà...”
“Dì à, người muốn ăn kẹo không?”
Lời nói của Lưu Tinh trực tiếp bị một giọng trẻ con ngắt mất.
Bà cứng nhắc cúi đầu, nhìn bàn tay lôi kéo góc áo của mình, vẻ mặt Văn Hoài vô tội nhìn mình.
Con trai?
“Dì à, người muốn ăn kẹo không?” Văn Hoài mở trong tay ra, lộ ra mấy chiếc kẹo.
Lưu Tinh dưới ánh mặt trời nheo hai mắt lại, tất cả tại thời khắc này đều đã có vẻ trắng xanh.
Sự thật khiến cho cô vô pháp nói ra “Con trai của ai vậy” nói như vậy, giữa trán kia rõ ràng giống với Văn Xương y như đúc, đây là con trai của Văn Xương.
Văn Xương có con trai, ông ta có con trai rồi!
Vậy bà với Văn Tư Tư tính cái gì, mẹ con bọn họ nhiều năm như vậy tính cái gì!
Bà thất kinh, ngày hôm qua Văn Xương cho bà hy vọng, hôm nay khiến bà tuyệt vọng, lúc này thời gian còn không tới 24 giờ, vì cái gì mà toàn bộ đều thay đổi, khiến bà tình nguyện nghĩ đây chỉ là cơn ác mộng.
“Hoài Hoài, đến chỗ mẹ.” Đổng Trân dùng âm thanh suu yếu nói.
Văn Hoài đi đến bên cạnh Đổng Trân, lại vẫn ngây thơ hỏi: “Mẹ, đây là bảo mẫu của nhà chúng ta sao, vì sao lại không nói lời nào? Là Hoài Hoài làm điều gì không tốt sao?”
Đổng Trân yêu quý sờ sờ đầu của cậu, “Hoài Hoài làm rất tốt, con rất ngoan, nhưng mà dì này không phải là bảo mẫu.”
Văn Hoài gật gật đầu, quay đầu nói với Lưu Tinh: “Dì, thực xin lỗi, cháu không nghĩ tới dì không phải là bảo mẫu.”
Lưu Tinh cảm thấy lòng mình đã đau đến không còn cẩm giác.
Bảo mẫu? Là nói bà sao? Bà tình nguyện làm bảo mẫu cũng không muốn sững sờ như vậy nhìn hình ảnh một nhà ba người bọn họ tương thân tương ái, rõ ràng phải là hình ảnh mẹ con họ với Văn Xương, tại sao lại thành ra như vậy?
“Ông...”
Chữ “Xã” còn chưa nói ra, đã bị Văn Xương dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén sợ tới mức nén trở về.
Văn Xương nói: “Hoài Hoài ngoan, con lên lầu làm bài tập đi, cha mẹ cùng dì kia phải nói chút chuyện.”
Văn Hoài biết điều nói: “Con biết rồi, con đi lên đây.”
Sau khi Văn Hoài lên lầu, Văn Xương mới nói: “Lưu Tinh, bà không cần tiếp tục dây dưa nữa, nói trắng ra là, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ để cho bà làm nữ chủ nhân của Văn gia, trong lòng của tôi, chỉ có Trân nhi mới có tư cách.”
Lưu Tinh chưa từ bỏ ý định hỏi: “Rốt cuộc cô ta có gì tốt?”
Văn Xương: “Cái gì cũng tốt, tất cả của bà ấy, tôi đều yêu.”
“Oanh.”
Lưu Tinh không tự chủ được lui về phía sau một bước, yêu sao?
Lưu Tinh nghĩ muốn tiếp tục tranh đấu đột nhiên không còn sức lực, vậy mà ông ta nói yêu, nhiều năm qua như vậy, ông ta cũng chưa hề nói với mình chữ này, vốn tưởng rằng Mục Lệ đi rồi, bản thân liền có hy vọng, hóa ra, cho dù Mục Lệ rời khỏi, vị trí kia cũng không thuộc về mình.
Lưu Tinh thu liễm tất cả cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Bà xoay người chuẩn bị rời khỏi, lại bị Đổng Trân giữ tay lại.
“Lưu tiểu thu, xin đợi chút.”
Đổng Trân làm bộ đứng dậy, lại bị Văn Xương đè xuống.
“Thân thể bà không tốt, đứng lên làm cái gì, ngồi nói với bà ta.”
Đổng Trân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó nói: “Lưu tiểu thư, tôi biết Tư Tư không thể tách rời bà, bà cũng không thể tách rời Tư Tư, nếu không bà liền ở lại Văn gia đi?”
Lưu Tinh có chút kinh ngạc nhìn về phia bà ta, trong lòng không khỏi hy vọng.
“Thật sự?”
Đổng Trân nói: “Thật sự, tôi biết bà với Tư Tư khó tách rời bởi vì bà, bà chăm sóc tốt cho A Xương nhiều năm như vậy, tôi còn muốn cảm ơn bà, điều do thân thể này của tôi liên lụy A Xương.”
Văn Xương nhíu mày, không hờn giận nói: “Trân nhi, bà nói cái gì vậy, chúng ta từ trung học đã ở bên nhau, nếu không phải tại cha tôi không đồng ý, căn bản không có chuyện Mục Lệ, thân thể bà không tốt cũng là do cứu tôi, về sau lại sinh non nhiều lần, tôi biết bà muốn chăm sóc tôi, nhưng tôi càng muốn chăm sóc bà hơn, Trân nhi, bà là người tôi yêu, giữa chúng ta còn cần phân chia sao?”
Mặt Lưu Tinh không biểu cảm, nhưng trong lòng lại hung hăng mắng Đổng Trân, hóa ra là vì thể hiện mặt tốt trước mặt Văn Xương sao? Quả nhiên là bản thân đã coi thường bà ta, so với mình còn Bạch liên hoa hơn, sao không đi câu một tên Trích Tiên, sao lại đi tranh giành Văn Xương với bà!
Đổng Trân vẻ mặt cảm động, “A Xương, tôi biết ông yêu tôi, nhiều năm như vậy, tôi cũng không dễ dàng gì bảo vệ Hoài Hoài, thân thể lại bị tổn thương không thể có con, A Xương, tôi như vậy, sao có thể xứng làm nữ chủ nhân Văn gia được.”
Đúng vậy! Bà ta như vậy, nên an ổn ở sau làm tiểu tam, nữ chủ nhân cứ để bà làm đi!
Nhưng mà suy nghĩ kỳ lạ của Lưu Tinh không có cách trở thành hiện thực.
Văn Xương lắc lắc đầu, nói: “Trân Nhi, từ ngày tôi gặp được bà đến giờ, tôi liền nhận định bà, là người vợ duy nhất của tôi, Trân nhi, bà phải tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho bà.”
“A Xương...”
“Trân Nhi...”
Hai người thâm tình ở một chỗ.
Lưu Tinh không cam lòng cứ như vậy mà bỏ qua cơ hội này, phải biết rằng, muốn bước vào Văn gia, chỉ có thể tìm cơ hội kéo Đổng Trân kia xuống, thân thể bà ta rách nát như vậy, nói không chừng đến một ngày nào đó liền đi đời nhà ma, như vậy Văn Xương sẽ nhìn thấy mình rất tốt, Văn Hoài còn nhỏ, chỉ cần mình đối tốt với nó, khẳng định bản thân sẽ lên được vị trí nữ chủ nhân Văn gia!
Bà càng nghĩ càng thấy kế hoạch này khả thi, “Cái này, vị tiểu thư này, lời cô nói vừa rồi có nghĩa sao?”
Mặt Đổng Trân có chút đỏ từ trong lòng Văn Xương ngẩng đầu lên, thật sự nói: “Đương nhiên có nghĩa, Lưu tiểu thư, tôi thật tâm muốn giữ bà lại.”
Lưu Tinh ra vẻ khó xử liếc mắt nhìn Văn Xương một cái, “Nhưng mà...”
Văn Xương: “Muốn giữ lại liền giữ lại, tôi không ý kiến.”
Ông ta thật sự không sao cả, ít nhiều người với ông mà nói không có gì sai biệt, chẳng qua là đem người hầu ở lại.
Cứ như vậy, Lưu Tinh không có bất kì danh phận nào được ở lại.
Tầng mười sáu tòa Phong Thụy.
Tôn Đức mồ hôi ướt đẫm từ trong thang máy đi tới, sau đó hướng về phía Hứa Tịnh nói: “Nước, nước, cho tôi ít nước!”
Hứa Tịnh vội vàng rốt chén nước cho ông,
“Ừng ực, ừng ực.”
“Ha, sống lại rồi.”
Đặt cốc nước xuống, Tôn Đức cuối cùng cũng cảm thấy bản thân tốt hơn rất nhiều.
Hứa Tịnh hỏi: “Đạo diễn Tôn, ông cần thêm một cốc nữa không?”
Tôn Đức lắc lắc đầu, hỏi: “Khuynh Thành đâu?”
Hứa Tịnh: “Khuynh Thành còn chưa đến, nhưng mà cô ấy rất nhanh sẽ đến thôi.”
Cô nhìn hướng về người ở trong phòng nước, Đồng Ôn Luân đang ngồi một góc cúi đầu ăn.
Tôn Đức theo tầm mắt nhìn tới, hỏi: “Ai vậy?”
Hứa Tịnh không quá khẳng định nói: “Chắc là Khuynh Thành tìm tới.”
Tôn Đức vừa nghe xong, tò mò tiến lên, a, trên đầu magn cái gì vậy, đầu dưa hấu? Được rồi, kính kia sao có thể dày như vậy?
Bởi vì Đồng Ôn Luân cắm cúi ăn mì, Tôn Đức không nhìn rõ mặt của anh ta, cuối cùng, ông ngồi vào bên cạnh anh ta, xem anh ăn xong có thể ngẩng đầu lên nhìn mình hay không.
Ai ngờ, Đồng Ôn Luân ăn một bát lại một bát, cứ thế không hề ngẩng đầu.
Sau khi Mặc Khuynh Thành tới công ty, nhìn trước cửa phòng trà nước đầy ắp người.
“Mọi ngươi vây quanh ở đây làm cái gì thế?” Mặc Khuynh Thành đi lên phía trước hỏi.
Lê An An là người kích động đầu tiên, “Khuynh Thành, người ở bên trong là cậu tìm tới sao?”
“Người? Ai?”
“Là cái người đầu dưa hấu đó!”
Lê An An vừa nói, Mặc Khuynh Thành mới nhớ tới hôm nay hình như gọi Đồng Ôn Luân tới ký hợp đồng.
“Anh ta đến đây? Vậy làm sao?”
Lê An An chỉ chỉ phòng trà nước, “A, anh ta ăn mì ở trong đó, mình nói Khuynh Thành này, cậu đến đâu tìm được quái thai vậy, nhìn anh ta gầy gò như vậy, ăn nhiều như vậy tới cùng là đi đâu mất?”
Mặc Khuynh Thành đi vào bên trong, “Anh ta một lần có thể ăn mười bát mì sợi.”
Lê An An cả kinh cằm cũng rớt xuống đất rồi, mười bát? Ông trời ơi!
“Ôn Luân, anh ăn no chưa?”
Thanh âm quen thuộc vang lên, Đồng Ôn Luân dừng lại, sau đó anh lắc lắc đầu rất nhẹ.
Mặc Khuynh Thành vỗ trán, “Vậy anh mau ăn đi.”
Cứ như vậy, Đồng Ôn Luân lại bắt đầu ăn.
Mãi đến khi hết sạch mười bát mì, cuối cùng anh ta cũng nấc cục.
“Nấc.”
“No rồi?”
Đồng Ôn Luân gật gật đầu.
“Chúng ta tới văn phòng đi.” Sau đó hướng Hứa Tịnh nói: “Cậu xử lý chỗ này một chút, vất vả rồi.”
Mọi người cứng nhắc nhìn Đồng Ôn Luân từ từ đi theo sau Mặc Khuynh Thành.
“Các cậu nói, anh ta thật sự là người tài Khuynh Thành tìm về sao?” Cam Triết hỏi.
Anh tận mắt mười bát mì kia đến cả nước mì cũng không còn vào trong bụng Đồng Ôn Luân.
Tống Tiểu Bảo khẳng định nói: “Xem tư thế kia, là như thế không sai đi.” Sau đó nhìn về phía Lê An An cách đó không xa, anh nói: “Xem ra tiền thức ăn của chúng ta mỗi ngày tăng gấp đôi rồi.”
Thời điểm Lê An An nhìn về phía anh nói lời này ánh mắt lại vẫn nhìn về phía mình, không vui nói: “Này, Tống Tiểu Bảo, ánh mắt cậu có ý gì, thế nào, nhìn thấy một người có thể ăn hơn cậu, nhất thời cảm thấy bản thân cực kì không có vị đàn ông đúng không?”
Tống Tiểu Bảo cổ quái nhìn thoáng qua, nói: “Không, mình cảm thấy được cậu với anh ta là cùng một loại người.”
Lê An An ưỡn ngực, “Tất nhiên, lão nương cũng là người có tài hoa như anh ta, không giống phàm phu tục tử các cậu có thể so sánh được.”
Cam Triết nói thẳng: “Đó là đương nhiên, chúng ta làm sao có thể đánh đồng với các người được, tiền cơm một ngày của chúng ta đều ít hơn so với một trận của các người, quả thực chính là trực tiếp lấy tiền ném cho người khác.”
Lê An An vừa nghe xong, hai mắt mở to, mở miệng nói, “Các cậu đây là đang chửi xỏ mình có thể ăn có phải hay không, xem chiêu!”
Bọn hắn vừa chạy vừa châm chọc, vòng vèo bên trong, cực kì rõ ràng nói trắng ra là nói cô là thùng cơm!
Văn phòng.
Mặc Khuynh Thành bày ra một phần văn kiện trên bàn, “Anh xem trong này xem thế nào, nếu là chỗ nào không được anh cứ nói với tôi, chúng ta thương lượng lại.”
Đồng Ôn Văn không có mở văn kiện ra, mà là nhỏ giọng nói: “Cơm tháng sao?”
“Được.”
“Bao vật tư không?”
“Được.”
“A...”
Đồng Ôn Luân cầm lấy bút, trực tiếp ký tên mình lên trang giấy cuối cùng.
Mặc Khuynh Thành sửng sốt, sau đó bật cười, quả nhiên yêu cầu của Đồng Ôn Luân chỉ đơn giản như vậy.
Tôn Đức cổ quái hỏi: “Vị Đồng tiên sinh này, yêu cầu của cậu chỉ có thế?”
“...” Tay Đồng Ôn Luân run lên, đầu càng cúi thấp.
Tôn Đức tuyệt không nổi giận, đều nói tính tình người tài đều rất cổ quái, nếu Mặc Khuynh Thành nói năng lực của anh ta rất mạnh, thì tích cách này trái lại bản thân có thể tiếp thụ.
“Đồng tiên sinh, tôi cảm thấy cậu vẫn nên xem lại một chút, đến lúc đó nếu thực có vấn đề gì, chúng ta cũng có thể bàn lại phải không?”
“...” Vẫn không nói gì như cũ.
Tôn Đức chưa từ bỏ ý định hỏi: “Đồng tiên sinh, cậu có xem qua tác phẩm của tôi chưa, cậu cảm thấy thế nào? Có cần chỉnh sửa chỗ nào hay không?”
“... Không thấy.”
Tôn Đức không biết chính mình nên vui hay buồn, hỏi nhiều vấn đề như vậy, rất không dễ dàng mới nghe được hai chữ là không thấy, được rồi, ông nên cảm thấy vui vẻ, dù sao anh ta vẫn trả lời mình không phài sao?
Ông an ủi chính mính như vậy, không nghĩ tới Mặc Khuynh Thành trực tiếp nở nụ cười.
“Ha ha.”
Đồng Ôn Luân vô tội nhìn cô: “Bà chủ, cô cười cái gì?”
“Cười anh đáng yêu đó!”
“Oanh.”
Đồng Ôn Luân đỏ mặt, Tôn Đức biến thành tiểu hắc nhân rồi.
Nội tâm Tôn Đức cảm giác tan vỡ, cứ phải phân biệt đối xử vậy sao, bản thân vừa mới không dễ dàng gì an ủi chính mình, vậy mà một giây sau liền phá vỡ mộng tưởng, vừa rồi hỏi mãi mới nói ra được hai chữ, vậy mà Mặc Khuynh Thành cười một cái, người này liền nói ra sáu chữ!
Đừng xem thường sáu chữ, nó gấp ba lần hai chữ kia!
Tôn Đức ở bên cạnh lắp bắp, Đồng Ôn Luân lấy lấy ra một xấp giấy trong túi áo.
“Bà chủ, đây là vật tư tôi cần.”
Trong lòng Mặc Khuynh Thành có một tia bất an, cô tiếp nhận tập giấy, từ từ mở ra, vừa vặn liền liếc mắt một cái, cô liền cảm giác toàn bộ thế giới đều đảo ngã.
“Đồng Ôn Luân, anh nói cho tôi biết, vì sao cần nhiều vật tư như vậy?”
Đồng Ôn Luân nói: “Bà chủ, đây đều là vật tư cơ sở.”
Chỉ là cơ sở, cơ sở, mới! Cơ! Sở!
Mặc Khuynh Thành cảm giác mới bằng này cô đã không chịu nổi rồi, bảo sao trường học muốn hạn chế không cho anh ta sử dụng phòng máy, hóa ra chút tài liệu trong mắt mình như vậy mà cần 20 vạn! Mà chỉ mới là cơ sở thôi!
Nhưng mà Đồng Ôn Luân không hề nhìn sắc mặt, anh ta lại lấy ra một chồng giấy, “Đây mới đặc biệt.”
“Đây là quý nhất, nhưng mà không cần nhiều lắm.”
“Bà chủ, như vậy đủ rồi.”
Đem toàn bộ giấy đưa ra, trên mặt anh ta lộ ra vẻ xấu hổ.
Trong lòng Mặc Khuynh Thành trực tiếp châm chọc, anh thẹn thùng cái gì, nhiều như vậy mà anh nháy mắt lấy ra, xứng đáng bị trường học cho vào danh sách cấm, nếu cô biết như vậy, cho dù anh ta là thiên tài, bản thân cũng sẽ không tìm tới, trực tiếp tiêu nhiều tiền như vậy, cho dù bọn họ không thiếu tiền nhưng cũng rất đau lòng, càng huống hồ để Lê An An với Tống Tiểu Bảo biết, có thể trực tiếp coi anh là thịt Đường Tăng mà bán đi!
Đồng Ôn Luân thấy cô nãy giờ không nói gì, hỏi: “Bà chủ, cô làm sao vậy?”
“Tôi không sao.” Mặc Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôn Đức nhìn thấy, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Xem đi xem đi, đây là báo ứng! Vừa rồi ai đó cười ông, hiện giờ thì hay rồi, kinh ngạc chưa, khó chịu chưa, trong lòng chảy máu, ha ha ha ha...
“Đạo diễn Tôn, người có vẻ cực kì vui vẻ?”
“A...”
Nụ cười trên mặt đạo diễn Tôn lập tức cứng đờ, tiếp theo cười nịnh nói: “Khuynh Thành, không phải là ta đang cao hứng cho cháu sao, cháu xem, cháu thu nhận được Đại tướng nổi danh, sau này công ty khẳng định càng ngày càng mạnh!”
Là mạnh đến mức chỉ còn một cái xác khô thôi!
Mặc Khuynh Thành chẳng muốn châm chọc, trực tiếp đem tập giấy thật dày cho vào hồ sơ, mắt không thấy tâm không phiền, chuyện nhỏ này để cho bọn người Tống Tiểu Bảo phiền não đi.
Mặc Khuynh Thành trở về chủ để chính, hỏi: “Đạo diễn Tôn, ông tìm những người khác thế nào rồi?”
Tôn Đức cười khổ nói: “Nào có dễ dàng tìm như vậy, huống hồ ta lại không có thanh danh gì, bọn họ ai muốn tin tưởng ta.”
“Bên Đạo diễn Từ thì sao?”
Mặc Khuynh Thành trực tiếp dẫn qua, cô sẽ không nói cái gì về sau nhất định tốt, nhất định làm cho mọi người biết đến, cô không biết là những lời này sẽ đả kích Tôn Đức, cô tin tưởng sự thật có thể đánh thẳng mặt mọi người, tin tưởng người cố gắng đi lên, nhất định có thể lên đến đỉnh cao.
“Lão tử đến đây!” Tôn Đức còn chưa nói, Từ Lập liền từ cửa đi vào.
Mặc Khuynh Thành nói: “Vừa lúc đạo diễn Từ tới đây, vậy ngài nói xem ngài đã tìm được ai rồi?”
Từ Lập nói: “Lão tử tìm rất nhiều người, ngay cả đoàn ngự dụng tôi cũng đều tìm ra rồi, bọn họ có người nguyện ý, có người không muốn, nhiều người tính tiếp, còn thiếu một chút.”
Tôn Đức: “Còn thiếu cái gì?” Sắc mặt Từ Lập có phần trầm trọng, “Còn thiếu bên âm thanh, bên kỹ thuật 3D với bên máy móc.”
“Máy móc có rồi.”
Từ Lập sửng sốt một phen, “Có?”
Tôn Đức nhìn về phía Đồng Ôn Luân ngồi một bên không nói gì.
Lúc này Từ Lập mới chú ý đến trên sofa còn có một người nữa, “Chắc không phải là anh ta chứ?”
Ông có chút không tin tưởng bên máy móc thật sự là một đầu dưa hấu.
Mặc Khuynh Thành nói: “Là anh ta, cháu dám khẳng định anh ta rất lợi hại, có bao nhiêu lợi hại, đến lúc đó liền biết.”
Từ Lập nghe cô nói như vậy, “Được rồi, vậy thầy âm thanh với thầy kỹ thuật 3D thì làm sao bây giờ.”
Đồng Ôn Luân nãy giờ không nói gì liền nói: “Tôi có quen.”
Ba người đồng loạt nhìn anh ta, anh ta đầy khẩn trương, lắp bắp nói: “Đúng, là người bên lý.”
Mặc Khuynh Thành nói: “Vậy anh giúp chúng tôi liên hệ một chút, tốt nhất là có tác phẩm.”
Đồng Ôn Luân gật gật đầu.
Từ Lập chọn nhìn chọn người không sai biệt lắm, mới trầm tĩnh lại.
“Hiện giờ còn thiếu diễn viên, Khuynh Thành, cháu có ý kiến gì không?”
Mặc Khuynh Thành suy nghĩ xuống, nói: ‘Diễn viên cháu đã chọn ra được mấy người, diễn viên Ngụy Viễn với Khưu Đồng, cháu cảm thấy được chị Giai với Tỉnh Triết cũng được.”
Từ Lập gật gật đầu, “Bọn họ là không sai, nhưng chi phí cũng không thấp đâu.”
“Chi phí không là vấn đề, đây là bộ điện ảnh đầu tiên của công ty, có thể chậm mọt chút, nhưng mà chất lượng nhất định phải tốt.”
Bọn họ nghe nói như thế, cũng yên tâm lớn mật nói: “Khuynh Thành, cháu yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ làm thật tốt.”
“Cốc cốc cốc.”
Lúc này, Ban Hữu gõ cửa tiến vào.
“Bà chủ.”
“Ban Hữu, có việc gì sao?”
Ban Hữu cầm laptop, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bà chủ, hôm nay tôi nhận được một lá thư đe dọa.”
Thư đe dọa?
Sắc mặt Tôn Đức trắng nhợt!
Mặc Khuynh Thành nhận máy tính, trên mặt rõ ràng biểu hiện: Mày là Mặc Khuynh Thành đúng không, nếu còn muốn ở trong làng giải trí này, còn muốn ở lại Đế Đô này, tốt nhất đừng có tiếp nhận bất cứ chức vụ nào liên quan đến việc của Tôn Đức.
Lông mi cô khẽ chớp, lại nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Tôn Đức, xem ra đây là người kia tìm đến đây.
Tôn Đức giống như bị đánh, miệng không ngừng nhắc tới: “Hắn ta lại tìm đến đây, lại tới nữa, lần này khẳng định là ta xong thật rồi.”
Từ Lập nói: “Tôn Đức, ông đừng vội, chuyện còn chưa tới nông nỗi kia, chỉ là một lá thư đe dọa, không có gì đáng ngại.”
Tôn Đức lập tức phản bác, “Từ Lập, ông không hiểu, mỗi lần hắn ta đều gửi tới một bức thư đe dọa, về sau không nghe mà cứ tiếp tục quấy rối mãi, mãi đến không còn khả năng làm tiếp mới thôi.”
Mặc Khuynh Thành nói: “Có lợi hại như vậy sao? Ngược lại cháu muốn xem thử, ai có thể để cho cháu không sống nổi ở Đế Đô.”
Tôn Đức nói: “Khuynh Thành, ta biết ý tốt của cháu, nhưng mà ta thật sự không thể hại hai người, hay là thôi đi, vốn là không có hy vọng gì, ta còn thành thành thật thật rời khỏi Đế Đô rồi.”
Mặc Khuynh Thành ngăn cản ông, “Đạo diễn Tôn, ông nên tin tưởng cháu, huống hồ người khác đều đã uy hiếp cháu như vậy, cho dù người đi tới, cháu cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Ban Hữu, “Anh xuống tìm Vệ Bình, để cho anh ấy tra ra xem bức thư này từ đâu gửi tới. Còn có, đừng cho Dận biết.”
“Biết rõ.”
Ban Hữu rời khỏi, Mặc Khuynh Thành an ủi: “Đạo diễn Từ, người thật sự không cần lo lắng như thế, từ ngày chúng ta hợp tác, ngày này nhất định sẽ tới.”
Tôn Đức gật gật đầu, “Ta biết, nhưng mà ta còn ôm một tia hy vọng xa vời, hy vọng xa vời hắn ta không chú ý tới ta nữa, như vậy đợi đến khi tác phẩm của ta xuất hiện, hắn ta cũng không còn cách nào khác.”
Từ Lập nói: “Tôn Đức, ông nghĩ như vậy liền không đúng rồi, ông ngẫm lại xem, nếu đã quay xong, xảy ra chuyện như vậy, mới gọi là phiền toái.”
Tôn Đức suy nghĩ như vậy, cũng phải, sớm tới muộn tới dù sao cũng phải tới, thế thì cứ xuất hiện vào lúc chưa bắt đầu hơn, cho dù thật sự đấu không lại, tổn thất cũng sẽ không quá lớn.
“Nấc.”
Một tiếng nấc cục triệt để phá tan không khí bi quan.
Ba người nhìn chằm chằm vào Đồng Ôn Luân.
“Đói bụng.”
Anh ta trực tiếp nhìn về phía Mặc Khuynh Thành.
Khóe miệng Mặc Khuynh Thành giật giật, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ông chủ tiệm cơm.
“Xin chào, mười tô mì, đúng, Ôn Luân muốn, vẫn là địa chỉ cũ, vất vả rồi.”
Cúp điện thoại, Mặc Khuynh Thành trực tiếp lôi kéo mọi người thảo luận công việc diễn viên.
Đồng Ôn Luân bị xem nhẹ cũng bất giác được ủy khuất, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sofa, chờ mười tô mì nóng hổi đến.
Nhưng mà ba người vây tại một chỗ lại là thảo luận về chuyện của anh ta.
Từ Lập cho hai người một ánh mắt: [Đây là từ đâu tìm được tiểu gia hỏa này, đã vậy còn nhanh đói bụng.]
Tôn Đức: [Hỏi cô ấy, người cô ấy tìm.]
Ánh mắt Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ: [Cháu chỉ là nghe nói anh ta là thiên tài ban máy móc của Đại học khoa học kỹ thuật Đế Đô, không nghĩ tới anh ta lại ăn khỏe vậy.]
Tôn Đức tiếp tục đâm thêm một nhát: [Không chỉ vậy, cô ấy còn đáp ứng cung cấp vật tư miễn phí.]
“Cái gì?” Từ Lập đứng thẳng lên kêu một tiếng.
“Hư!” Tôn Đức vội vàng che miệng của ông, lại vẫn chột dạ liếc mắt nhìn Đồng Ôn Luân một cái.
May mà, anh ta đối với chuyện bên ngoài không mẫn cảm lắm.
Từ Lập hung ác nhìn về phía Mặc Khuynh Thành: [Khuynh Thành, cháu là người nhiều tiền đi.]
Mặc Khuynh Thành ấm ức: [Cháu nào có biết còn đắt như vậy, hiện giờ anh ta cũng đã ký tên, cháu còn có thể làm sao!]
Bình luận truyện