Chương 31: Chương 31
Thế nhưng cả hai vừa mới ra khỏi Thanh An viện thì lại gặp phải Kiều Liên từ xa đi đến.
Từ khi Thần Phong khỏi bệnh thì dường như muốn tránh né cô ta vậy, không hề đến tìm cô ta thậm chí tự cô ta đến phòng tìm thì
hoặc là hắn không có trong địa cung còn không thì cũng viện cớ đuổi cô ta về phòng.
Hôm nay cô ta gặp được hắn thì trong long vui mừng khôn siết, đôi môi hồng nở nụ cười tươi tắn chạy đến tới đưa tay ôm lấy cánh tay của Thần Phong nũng nịu: “Cung chủ~, mấy hôm nay người đi đâu vậy? Thiếp thật rất nhớ người a~!”
Lương Thanh nghe giọng nhão hơn cháo của cô ta là muốn nôn, da gà da vịt gì đều rủ nhau nổi lên hết một lượt.
Thần Phong nghe thấy cũng phát phiền, hắn ghét bỏ rút tay ra nói: “Nàng ra đây làm gì? Về phòng đi.”
Kiều Liên lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không chịu đâu~, từ khi ngài tỉnh lại đến giờ chưa từng đến tìm thiếp.
Gặp được thì ngài cũng đuổi thiếp về, có phải ngài đã chán thiếp rồi hay không? Hức…hức…” Nàng ta vừa nói vừa
rưng rưng nước mắt như thể rất đau lòng vậy.
Thần Phong nhìn thấy dáng vẻ này không những một chút thương xót cũng không có mà trái lại càng chán ghét hơn, hắn lớn tiếng nói: “Ta bảo nàng hãy về phòng đi, bổn cung chủ và Lương Thanh đang bàn việc, không rảnh đứng đây nghe nàng lãi nhãi đâu.”
Kiều Liên nước mắt ngắn nước mắt dài trà đầy trên gương mặt đầy son phấn uất ức: “Ngài đây là đã chán chê thiếp rồi nên mới đối xử với thiếp như vậy có phải hay không? Vậy ngài hãy cho thiếp về Mỹ Vân lâu để khỏi chướng mắt ngài luôn cho rồi đi.”
Thần Phong lãnh đạm nói: “Nếu nàng muốn vậy thì tùy nàng.” Nói xong hắn lạnh lùng lướt qua Kiều Liên và cung Lương Thanh đi thẳng đến Hắc Long viện.
Thần Phong giờ đây thấy những nữ nhân son phấn đầy mặt, quần áo lã
lướt thì đã chán ghét vô cùng.
Trong mắt hắn hiện tại chỉ còn hình ảnh thanh cao khí chất của Thiên Tuyết mà thôi nên hắn đã không còn quan tâm đến mỹ nữ xung quanh nữa.
Kiều Liên nghe hắn nói như vậy thì uất nghẹn trong long, vốn dĩ nàng chỉ muốn nói lẫy để hắn dỗ ngọt cô như trước nhưng không ngờ hắn lại đuổi cô thẳng như vậy.
Kiều Liên không cam tâm: “Ngài muốn đuổi thiếp đi sao? Không
dễ vậy đâu.
Nhưng vì cớ gì ngài lại đối xử với ta như vậy chứ?” Cô ta đưa tay lên cằm suy tư hồi lâu, một lúc sau cô ta để ý hướng Thần Phong vừa đi ra thì thấy cổng lớn bằng gỗ.
Như hiểu ra vấn đề, đôi bàn tay dưới ống tay áo siết chặt lại, ánh mắt rực lửa tức giận nghiến rang nói: “Thẩm Thiên Tuyết! Hóa ra là cô giở trò.
Ta sẽ không để cô được toại nguyện đâu!” Nói xong cô ta quay lưng đi về
phòng mà trong long vô cùng căm phẫn nhưng cũng đành nuốt xuống nhịn nhục vì vốn dĩ cô ta không thể đấu lại Thiên Tuyết cả về võ công và địa vị.
- ------------*******--------------
Thần Phong cùng Lương Thanh sau khi đi đến bàn đá phía trước sân Hắc Long điện thì gọi thuộc hạ mang rượu Nữ Nhi Hồng cùng một ít đồ nhắm lên.
Thần Phong cầm cả một vò rượu đưa lên môi uống một hơi dài, vị đắng của rượu xộc thẳng lên não kích thích thần kinh khiến tâm trang lân lân dễ chịu cùng sau đó là vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng chảy dài đến cổ họng tạo cảm giác khoan khoái trong long.
Thần Phong có cảm giác rượu cũng giống như tình cảm vậy, lúc đầu sẽ có cay đắng trắc trở nhưng về sau sẽ là vị ngọt nồng thơm đậm làm ấm
lòng người.
Sau khi uống được mấy vò rượu thì Thần Phong mới quay sang nhìn Lương Thanh mặt mày ủ dột ngồi im lặng uống rượu lên tiếng hỏi: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Lương Thanh đáp: “Thuộc hạ bị người trong lòng hắt hủi nên có chút chua xót và thất vọng mà thôi.”
Thần Phong vốn đã biết chuyện anh và Lam Diệp nhưng không hiểu rõ mọi chuyện nên bèn hỏi: “Chuyện là như thế nào ngươi kể cho bổn cung chủ nghe xem!”
Lương Thanh cũng ngà ngà men say nên mang tất cả chuyện của mình và Lam Diệp kể một mạch cho Thần Phong nghe, nghe xong Thần Phong gật gù nghĩ: “Sao lại giống ta vậy chứ? Giờ ta cũng không biết cách nào theo đuổi Thiên Tuyết nữa, cứ mỗi lần ta theo nàng ấy là cứ y như rằng bị nàng ấy đuổi xua như kẻ thù truyền kiếp vậy.
Thật giờ ta không biết phải làm sao nữa.”
Lương Thanh nói: “Sở dược sư có hứa sẽ giúp đỡ thuộc hạ theo đuổi A Diệp.
Nhưng thuộc hạ cũng không biết có được hay không.
Lúc trước vì chưa nhận biết được tình cảm của chính mình mà vô tình làm tổn thương cô ấy, giờ.
Ngôn Tình Sủng
thuộc hạ không biết A Diệp liệu có chấp nhận thuộc hạ nữa hay không.?
Thần Phong vội quay sang hỏi: “Sở Vân hứa giúp ngươi sao?”
Lương Thanh thành thật gật đầu: “Dạ đúng vậy.”
Thần Phong bắt đầu suy nghĩ: “Sở Vân là nghĩa huynh của Thiên Tuyết, y cũng thân thiết với Thiên Tuyết nên dò hỏi về chuyện của nàng sẽ dễ hơn rất nhiều vì y chắc chắn sẽ hiểu rõ Thiên Tuyết.
y.
Giờ ta nhờ hắn giúp
đỡ có lẽ sẽ phần thành công sẽ cao hơn.” Hắn suy nghĩ một hồi thì gật dầu tán thành với ý kiến của chính mình.
Thần Phong quay sang giơ vò rượu lên trước mặt Lương Thanh và nói: “Nào! Cạn với ta, chúc ngươi thành công được ôm mỹ nhân trong long như ý nguyện.”
Lương Thanh cũng giơ vò rượu trong tay lên và nói: “Đa tạ cung chủ.” Rồi cả hai ngồi cùng nhau uống rượu ngắm cảnh cho đến khuya mới trở về phòng nghỉ ngơi..
Bình luận truyện