Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày
Chương 8
Trịnh Cẩn Dư cắt dây hai bên trái phải mỗi bên một chút, vừa không để chiếc váy bị bung ra ngay, vẫn có thể chống đỡ được một thời gian.
Như vậy mới có thể khiến kẻ cướp nó đi bị xấu mặt lúc vận động mạnh.
Một khúc nhạc du dương chiếc váy kia sẽ chưa xảy ra vấn đề gì.
Nhưng lúc nhạc khiêu vũ bắt đầu nhanh hơn.
Còn chưa kể đến việc Tôn Cẩn Tình rất giỏi khiêu vũ, sẽ nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lỗ tai Trịnh Cẩn Dư rất nhạy bén, cách rất xa nhưng cô vẫn nghe được tiếng mọi người bàn tán về Tôn Cẩn Tình.
Ở một vị trí chỉ cách cô vài người, một người phụ nữ đang nói chuyện với Dương Lan Hoa: “Cẩn Tình nhà bà thật là xinh đẹp, nhiều danh viện thục nữ vậy mà chưa chắc đã bằng nó.”
Dương Lan Hoa vô cùng đắc ý, đáp: “Đương nhiên rồi.”
Bên cạnh lại có người phụ nữ nói: “Nhìn Cẩn Tình hoạt bát biết bao nhiêu kìa, thông minh xinh đẹp, lại còn đáng yêu, đúng là tốt hơn nhiều so với đứa cháu gái bà, không chỉ không nhìn thấy đường mà còn rất không lễ phép. Thật sự không biết cha mẹ nó dạy nó kiểu gì nữa!”
Dương Lan Hoa giả vờ xấu hổ nói: “Còn không phải trước kia cha mẹ nó chiều hư đó sao?”
…
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình không xúc phạm gì đến họ, sao họ lại xem mình như đối tượng để khinh miệt như thế kia chứ?
Theo khúc nhạc càng lúc càng nhanh hơn, điệu nhảy cũng bắt đầu giai đoạn gay cấn.
Cơ thể Tôn Cẩn Tình xoay xoay theo điệu nhạc, tạo ra nhiều động tác trên phạm vi lớn.
Đúng lúc này, như có tiếng vải xé rách, xuyên qua cả sảnh tiệc, ‘roẹt roẹt’ một tiếng làm cả mấy trăm người trong sảnh tiệc đều bị đứng hình lại.
Không khí như ngừng chuyển động, mọi người cũng bất động tại chỗ.
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía sân khấu.
Chỉ thấy cô gái mặc chiếc váy như tiên nữ vừa rồi lúc này hai bên thắt lưng bị rách ra và bung xòe ra như một quả bóng nổ.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Lúc này, khúc nhạc bỗng im bặt.
Trong sảnh tiệc rộng lớn như vậy mà tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, chỉ còn lại cô gái không một mảnh vải che thân đứng trên sân khấu hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Rất lâu sau, không biết ai thở dài một tiếng, sau đó bật ra những tràng cười không thể khống chế được.
Rồi tiếp theo là tiếng bàn tán và mỉa mai.
“Mẹ kiếp, thật quá nóng bỏng!”
“Người này là ai? Sao lại to gan vậy chứ?”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Hay đây là tiết mục đặc biệt mà nhà họ Lê chuẩn bị?”
“Đây không phải là cái cô mà mấy hôm trước vừa phát sóng trực tiếp trở thành hot search trên Weibo đó sao?”
“Cùng cậu chủ đào hoa đa tình của nhà họ Triệu à?”
“Rốt cuộc sao lại thế này, ai giải thích giúp tôi với?”
…
Ông cụ Lê tuy rất biết nắm bắt xu hướng như đã hơn tám mươi tuổi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, não như muốn xuất huyết, suýt chút nữa ngất đi.
Chỉ lên trên sân khấu, run run rẩy rẩy nói: “Người, người, người này là ai vậy? Mau đuổi đi!”
Lúc này nhân viên làm việc đã nhanh chóng chạy lên che người cho Tôn Cẩn Tình, đỡ cô ta xuống sân khấu.
Tiếng Dương Lan Hoa khóc lóc tức giận từ xa truyền đến: “Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng mà! Sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?”
Trịnh Cẩn Dư cười lạnh, mới thế này mà gọi là nghiệp chướng rồi sao?
Con bà cướp chồng chưa cưới của nguyên chủ, lúc diễn kịch cướp chồng trước mặt người ta, sao không nói một tiếng nghiệp chướng?
Bình thường các người ngược đãi nguyên chủ, bắt nạt nguyên chủ, mỗi ngày đều chỉ mong cô ấy chết đi, sao không nói một tiếng nghiệp chướng?
Các người cướp đoạn tài sản của nguyên chủ, ép cô ấy chết trong đống băng tuyết lạnh lẽo, sao không nói một tiếng nghiệp chướng?
Lúc này người nhà họ Lê cũng phản ứng kịp, xảy ra tình huống xấu mặt như vậy, không thể nào giữ lại người nhà họ Tôn nên họ định đuổi hết ra ngoài.
Bao gồm cả Tôn Đại Sơn và Trịnh Cẩn Dư.
Vì Trịnh Cẩn Dư ngồi xa nên lúc này người nhà họ Lê vẫn chưa đi qua.
Giờ phút này Trịnh Cẩn Dư đang cảm thấy rất hưng phấn, chỉ tiếc là cô làm một chuyện lớn như vậy mà không thể chia sẻ cùng ai.
Cô dám chắc, cho dù người nhà họ Tôn nghĩ nát óc cũng không đoán ra được là cô đã động tay động chân.
Trịnh Cẩn Dư cười đủ rồi, giả vờ tự nhiên quay đầu nhìn Lục Tư Sâm.
Vừa rồi cô quên để ý lúc Tôn Cẩn Tình gặp chuyện không may, anh có nhìn hay không?
“Dáng người cũng được đúng không?” Trịnh Cẩn Dư kiếm chuyện để nói.
Lục Tư Sâm cười lạnh: “Chẳng lẽ không liên quan gì đến cô chắc?”
Trịnh Cẩn Dư gấp gáp xua tay: “Anh đừng có vu oan cho người khác, tôi không nhìn thấy gì đâu.”
“Xin lỗi cô đây, ” Quản gia nhà họ Lê chạy đến, nói: “Vừa rồi người nhà họ Tôn xảy ra chuyện, ông cụ rất tức giận, cô là người nhà họ Tôn không thích hợp ở lại…” Nơi này.
Ông ta còn chưa nói hết câu, ánh mắt lạnh buốt của Lục Tư Sâm đã quét qua.
Quản gia thầm run lên, ông ta cũng biết vị Diêm Vương mặt lạnh này của nhà họ Lục là người lòng dạ độc ác, không ai không nể mặt cậu ta, hơn nữa còn chơi rất thân với cậu chủ nhà ông ta, lỡ như chọc vào cậu ta thì cũng không phải chuyện đùa.
Đám người hầu bên dưới đều nói, cho dù đắc tội với cậu chủ nhà mình cũng không dám đắc tội với vị Diêm Vương mặt lạnh này.
Hai chữ sau còn lại phía sau không dám nói ra, mặt ông ta ngại ngùng và khách sáo nói: “Nếu Lục thiếu ở đây thì… Cô Trịnh, cô cần gì cứ nói với tôi.”
Trịnh Cẩn Dư không hiểu ông ta có ý gì, người này tự dưng qua đây, nói được một nửa lại sửa lời, cô nhìn một vòng không thấy người nhà họ Tôn nữa mới hiểu ông ta muốn nói gì.
Cô hít một hơi thật sâu nói: “Yên tâm đi! Tôi không nhìn thấy gì nên cũng chẳng làm gì được đâu.”
Tôn Cẩn Tình vốn cho rằng ngôi sao Tử Vi đã nằm trong tay cô ta. Tuy từ nhỏ cô ta đã sống ở quê nhưng vì bồi dưỡng cho cô ta nên Dương Lan Hoa đã bắt đầu cho cô ta học khiêu vũ từ rất nhỏ.
Lại thêm cô ta có tư chất đặc biệt nên nhanh chóng có thành tích.
Đáng tiếc cô ta không chịu được những cái khổ kia, nhất là sau khi cha mẹ Trịnh Cẩn Dư qua đời, cô ta được đưa vào thành phố, như trở thành một cô chủ nhà giàu, cô ta không ngần ngại từ bỏ khiêu vũ mà cô ta luôn lấy làm tự hào.
Vốn tưởng rằng ở hội trường hôm nay, cô ta sẽ khiến mọi người chú ý, ai ngờ khiêu vũ được giữa chừng thì bị rách váy.
Lúc mặc vào, cô ta cũng thấy eo có hơi chật, nhưng vì bộ váy này quá đẹp, giá trị lại xa xỉ nên cô ta mới ôm hy vọng mặc vào.
Lúc ấy còn nghĩ chỉ cần mình cẩn thận một chút là được rồi.
Hơn nữa vì muốn đạt được hiệu quả như mong muốn mà cô ta thậm chí… Còn chẳng mặc gì bên trong.
Đến hiện trường buổi mừng thọ, ban đầu cô ta cũng không muốn tham gia khiêu vũ, nhưng nghe thấy phần thưởng là ngôi sao Tử Vi nên cô ta không hề nghĩ ngợi gì lên thẳng sân khấu.
Ngôi sao Tử Vi trị giá mấy chục vạn, là món châu báu mà biết bao cô gái mơ ước, nếu như cô ta lấy được vào tay thì chắc chắn sẽ thay đổi ảnh hưởng vụ phát sóng trực tiếp với mọi người.
Nhưng mà…
Sao đột nhiên váy lại rách ra?
Tuy mặc có hơi chật nhưng cũng được đo may theo yêu cầu, không đến mức rách nghiêm trọng như vậy.
Chắc chắn có gì đó khó hiểu.
Vì cô ta bêu xấu, dẫn đến mọi người xì xào bàn tán nên nhà họ Lê không cho phép cô ta ở lại đây nữa. Cô ta vội vàng cầm váy đi vào toilet.
Nhất định phải kiểm tra xem rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu.
Không tra không biết, tra rồi mới biết dây thắt ở eo rõ ràng đã bị ai đó dùng kéo sắc cắt xén bớt một đoạn.
Cô ta cắn môi, nắm chặt ngón tay, cô ta nhất định phải bắt được người đã cắt dây váy này của cô ta.
Nếu không thì thật sự khó giải được nỗi tức giận trong lòng cô ta.
Rốt cuộc là ai đã tính kế cô ta?
Chiếc váy này là của Trịnh Cẩn Dư, cô mua về mặc vào thì bị cô ta hắt nước ướt, sau đó được cô ta lấy lại, lúc đó không hề qua tay người khác, vậy rốt cuộc còn có ai?
Chẳng lẽ là Trịnh Cẩn Dư?
Nhưng mắt cô ta không nhìn thấy gì, sao có thể cắt được hai sợi dây một cách chuẩn xác như vậy chứ?
Nhưng trừ cô ta ra thì chẳng nghĩ được ai khác.
Tôn Cẩn Tình cảm thấy dù có phải Trịnh Cẩn Dư hay không thì bây giờ cũng nhất định phải là cô ta, nếu không tội danh mình tự cởi váy trước mặt mọi người sẽ không thể nào rửa sạch.
Chỉ có để Trịnh Cẩn Dư đội cái nồi đen này lên, cô ta mới có thể trở thành một bông hoa nhỏ trắng yếu đuối bị người ta bắt nạt và lôi kéo sự đồng tình của mọi người, để mọi người đứng về phía cô ta.
Nghĩ vậy, cô ta lại mặc vào bộ quần áo lén lấy trộm từ phòng giặt rồi rời khỏi toilet đi vào sảnh tiệc tìm người.
Dù thế nào cô ta cũng phải làm mọi người tin tưởng là Trịnh Cẩn Dư làm hại cô ta.
Lúc này, Trịnh Cẩn Dư vừa ăn một miếng bánh ngọt, cô nhìn ngôi sao Tử Vi kia rơi vào tay một cô gái khá xinh, trong lòng thầm ngưỡng mộ.
Lại còn phát ra một câu cảm thán: “Nếu như tôi có thể lấy được ngôi sao Tử Vi kia thì tốt quá rồi.”
Tuy cô không biết đây là thứ quỷ quái gì nhưng thấy tất cả mọi người đều tranh giành nó nên chắc chắn nó là đồ tốt.
Lục Tư Sâm bên cạnh nghe vậy, ánh mắt lơ đãng nhìn mặt cô, trong lòng dấy lên một tia nghi ngờ.
Cô nhóc này thật sự không thấy gì sao?
Nếu không thấy thì sao cô biết ngôi sao Tử Vi trông như thế nào?
“Cô từng thấy ngôi sao Tử Vi rồi à?”
Anh thật sự tò mò về cô gái trước mặt này, nếu không cũng sẽ không rảnh rỗi nói nhiều như vậy với cô.
“Hả?” Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc, nhanh chóng viện cớ cho mình: “Làm gì có, chỉ tưởng tượng ra thấy rất đẹp, nếu không thì sao lại có cái tên đẹp như vậy?”
Được rồi, Lục Tư Sâm không nói nữa.
“Trịnh Cẩn Dư – -” Ở ngay phía sau, Tôn Cẩn Tình bỗng xông lên, trong lòng vẫn ôm chiếc váy đài sen kia, vừa nhìn thấy cô ta đã cố hết sức quăng váy lên người cô.
Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc, sau đó mờ mịt nhìn qua, giọng nói cẩn thận và chặt chẽ: “Chị, sao vậy?”
Tôn Cẩn Tình tức giận nói: “Chắc chắn là cô, chắc chắn là cô, là cô đã cắt sợi dây của cái váy này đi khiến tôi xấu mặt trước mặt mọi người đúng không?”
Tôn Cẩn Tình vừa kêu la lên lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người trong hội trường nhìn qua.
Giờ phút này tất cả mọi người đều vây quanh chế giễu, chờ xem hai chị em họ xâu xé lẫn nhau.
Trịnh Cẩn Dư đưa tay sờ soạng một lúc lâu sau mới cầm váy lên, mắt cô chảy ra hai giọt sáng trong, nghẹn ngào nói: “Chị, đây không phải là váy của em sao?”
“Sao lại thế này?”
“Rốt cuộc là váy của ai?”
“Sao chị nói là em hại, còn em thì có vẻ mặt bị ức hiếp thế kia chứ?”
…
Tiếng bàn tán xôn xao của mọi người vang lên, trong lòng Trịnh Cẩn Dư thầm coi thường, đẳng cấp như Tôn Cẩn Tình mà muốn đấu với cô sao, chờ đó mà thành trò cười cho thiên hạ!
Chỉ là mặt mũi nhà họ Trịnh xem như đã mất hết, cô phải nghĩ cách đuổi Tôn Cẩn Tình đi mới được.
Lúc này, Tôn Cẩn Tình cũng không sợ mọi người nói xấu, dù sao cũng đã quá xấu rồi: “Đúng, chính là chiếc váy kia của cô! Chúng ta là chị em một nhà, mượn một chiếc váy của nhau mặc thì có sao? Sao cô phải cắt bớt sợi dây đi khiến tôi bị xấu mặt trước bao nhiêu người chứ?”
“Cô mù mắt không nhìn thấy gì, bình thường tôi chăm sóc cô thế nào, cô không nhớ sao?”
“Sao cô có thể lòng lang dạ sói như vậy chứ?”
Cả đại sảnh yên tĩnh, chỉ có hết câu chỉ trích này đến câu chỉ trích khác của Tôn Cẩn Tình liên tục bắn ra.
Khóe miệng hơi nhếch lên của Trịnh Cẩn Dư lại hạ xuống, giọng điệu đặc biệt đau khổ nói: “Chị, em keo kiệt với chị từ bao giờ chứ?”
“Tuy chị dùng thủ đoạn không đứng đắn cướp mất chiếc váy dự tiệc đêm nay em định mặc nhưng em chưa hề nói gì cả nhé.”
“Nếu không phải vừa rồi Lục thiếu nói chị đang mặc bộ váy này thì em còn chẳng biết nữa là.”
“Chị cũng biết em không nhìn thấy gì mà.”
Cô quay đầu nhìn Lục Tư Sâm, hỏi: “Có phải không, Lục thiếu?”
“Vừa rồi anh còn nói với tôi bộ váy kia cũng tạm được, nhưng nếu tôi mặc thì chắc chắn càng đẹp hơn.”
Như vậy mới có thể khiến kẻ cướp nó đi bị xấu mặt lúc vận động mạnh.
Một khúc nhạc du dương chiếc váy kia sẽ chưa xảy ra vấn đề gì.
Nhưng lúc nhạc khiêu vũ bắt đầu nhanh hơn.
Còn chưa kể đến việc Tôn Cẩn Tình rất giỏi khiêu vũ, sẽ nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lỗ tai Trịnh Cẩn Dư rất nhạy bén, cách rất xa nhưng cô vẫn nghe được tiếng mọi người bàn tán về Tôn Cẩn Tình.
Ở một vị trí chỉ cách cô vài người, một người phụ nữ đang nói chuyện với Dương Lan Hoa: “Cẩn Tình nhà bà thật là xinh đẹp, nhiều danh viện thục nữ vậy mà chưa chắc đã bằng nó.”
Dương Lan Hoa vô cùng đắc ý, đáp: “Đương nhiên rồi.”
Bên cạnh lại có người phụ nữ nói: “Nhìn Cẩn Tình hoạt bát biết bao nhiêu kìa, thông minh xinh đẹp, lại còn đáng yêu, đúng là tốt hơn nhiều so với đứa cháu gái bà, không chỉ không nhìn thấy đường mà còn rất không lễ phép. Thật sự không biết cha mẹ nó dạy nó kiểu gì nữa!”
Dương Lan Hoa giả vờ xấu hổ nói: “Còn không phải trước kia cha mẹ nó chiều hư đó sao?”
…
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình không xúc phạm gì đến họ, sao họ lại xem mình như đối tượng để khinh miệt như thế kia chứ?
Theo khúc nhạc càng lúc càng nhanh hơn, điệu nhảy cũng bắt đầu giai đoạn gay cấn.
Cơ thể Tôn Cẩn Tình xoay xoay theo điệu nhạc, tạo ra nhiều động tác trên phạm vi lớn.
Đúng lúc này, như có tiếng vải xé rách, xuyên qua cả sảnh tiệc, ‘roẹt roẹt’ một tiếng làm cả mấy trăm người trong sảnh tiệc đều bị đứng hình lại.
Không khí như ngừng chuyển động, mọi người cũng bất động tại chỗ.
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía sân khấu.
Chỉ thấy cô gái mặc chiếc váy như tiên nữ vừa rồi lúc này hai bên thắt lưng bị rách ra và bung xòe ra như một quả bóng nổ.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Lúc này, khúc nhạc bỗng im bặt.
Trong sảnh tiệc rộng lớn như vậy mà tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, chỉ còn lại cô gái không một mảnh vải che thân đứng trên sân khấu hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Rất lâu sau, không biết ai thở dài một tiếng, sau đó bật ra những tràng cười không thể khống chế được.
Rồi tiếp theo là tiếng bàn tán và mỉa mai.
“Mẹ kiếp, thật quá nóng bỏng!”
“Người này là ai? Sao lại to gan vậy chứ?”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Hay đây là tiết mục đặc biệt mà nhà họ Lê chuẩn bị?”
“Đây không phải là cái cô mà mấy hôm trước vừa phát sóng trực tiếp trở thành hot search trên Weibo đó sao?”
“Cùng cậu chủ đào hoa đa tình của nhà họ Triệu à?”
“Rốt cuộc sao lại thế này, ai giải thích giúp tôi với?”
…
Ông cụ Lê tuy rất biết nắm bắt xu hướng như đã hơn tám mươi tuổi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, não như muốn xuất huyết, suýt chút nữa ngất đi.
Chỉ lên trên sân khấu, run run rẩy rẩy nói: “Người, người, người này là ai vậy? Mau đuổi đi!”
Lúc này nhân viên làm việc đã nhanh chóng chạy lên che người cho Tôn Cẩn Tình, đỡ cô ta xuống sân khấu.
Tiếng Dương Lan Hoa khóc lóc tức giận từ xa truyền đến: “Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng mà! Sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?”
Trịnh Cẩn Dư cười lạnh, mới thế này mà gọi là nghiệp chướng rồi sao?
Con bà cướp chồng chưa cưới của nguyên chủ, lúc diễn kịch cướp chồng trước mặt người ta, sao không nói một tiếng nghiệp chướng?
Bình thường các người ngược đãi nguyên chủ, bắt nạt nguyên chủ, mỗi ngày đều chỉ mong cô ấy chết đi, sao không nói một tiếng nghiệp chướng?
Các người cướp đoạn tài sản của nguyên chủ, ép cô ấy chết trong đống băng tuyết lạnh lẽo, sao không nói một tiếng nghiệp chướng?
Lúc này người nhà họ Lê cũng phản ứng kịp, xảy ra tình huống xấu mặt như vậy, không thể nào giữ lại người nhà họ Tôn nên họ định đuổi hết ra ngoài.
Bao gồm cả Tôn Đại Sơn và Trịnh Cẩn Dư.
Vì Trịnh Cẩn Dư ngồi xa nên lúc này người nhà họ Lê vẫn chưa đi qua.
Giờ phút này Trịnh Cẩn Dư đang cảm thấy rất hưng phấn, chỉ tiếc là cô làm một chuyện lớn như vậy mà không thể chia sẻ cùng ai.
Cô dám chắc, cho dù người nhà họ Tôn nghĩ nát óc cũng không đoán ra được là cô đã động tay động chân.
Trịnh Cẩn Dư cười đủ rồi, giả vờ tự nhiên quay đầu nhìn Lục Tư Sâm.
Vừa rồi cô quên để ý lúc Tôn Cẩn Tình gặp chuyện không may, anh có nhìn hay không?
“Dáng người cũng được đúng không?” Trịnh Cẩn Dư kiếm chuyện để nói.
Lục Tư Sâm cười lạnh: “Chẳng lẽ không liên quan gì đến cô chắc?”
Trịnh Cẩn Dư gấp gáp xua tay: “Anh đừng có vu oan cho người khác, tôi không nhìn thấy gì đâu.”
“Xin lỗi cô đây, ” Quản gia nhà họ Lê chạy đến, nói: “Vừa rồi người nhà họ Tôn xảy ra chuyện, ông cụ rất tức giận, cô là người nhà họ Tôn không thích hợp ở lại…” Nơi này.
Ông ta còn chưa nói hết câu, ánh mắt lạnh buốt của Lục Tư Sâm đã quét qua.
Quản gia thầm run lên, ông ta cũng biết vị Diêm Vương mặt lạnh này của nhà họ Lục là người lòng dạ độc ác, không ai không nể mặt cậu ta, hơn nữa còn chơi rất thân với cậu chủ nhà ông ta, lỡ như chọc vào cậu ta thì cũng không phải chuyện đùa.
Đám người hầu bên dưới đều nói, cho dù đắc tội với cậu chủ nhà mình cũng không dám đắc tội với vị Diêm Vương mặt lạnh này.
Hai chữ sau còn lại phía sau không dám nói ra, mặt ông ta ngại ngùng và khách sáo nói: “Nếu Lục thiếu ở đây thì… Cô Trịnh, cô cần gì cứ nói với tôi.”
Trịnh Cẩn Dư không hiểu ông ta có ý gì, người này tự dưng qua đây, nói được một nửa lại sửa lời, cô nhìn một vòng không thấy người nhà họ Tôn nữa mới hiểu ông ta muốn nói gì.
Cô hít một hơi thật sâu nói: “Yên tâm đi! Tôi không nhìn thấy gì nên cũng chẳng làm gì được đâu.”
Tôn Cẩn Tình vốn cho rằng ngôi sao Tử Vi đã nằm trong tay cô ta. Tuy từ nhỏ cô ta đã sống ở quê nhưng vì bồi dưỡng cho cô ta nên Dương Lan Hoa đã bắt đầu cho cô ta học khiêu vũ từ rất nhỏ.
Lại thêm cô ta có tư chất đặc biệt nên nhanh chóng có thành tích.
Đáng tiếc cô ta không chịu được những cái khổ kia, nhất là sau khi cha mẹ Trịnh Cẩn Dư qua đời, cô ta được đưa vào thành phố, như trở thành một cô chủ nhà giàu, cô ta không ngần ngại từ bỏ khiêu vũ mà cô ta luôn lấy làm tự hào.
Vốn tưởng rằng ở hội trường hôm nay, cô ta sẽ khiến mọi người chú ý, ai ngờ khiêu vũ được giữa chừng thì bị rách váy.
Lúc mặc vào, cô ta cũng thấy eo có hơi chật, nhưng vì bộ váy này quá đẹp, giá trị lại xa xỉ nên cô ta mới ôm hy vọng mặc vào.
Lúc ấy còn nghĩ chỉ cần mình cẩn thận một chút là được rồi.
Hơn nữa vì muốn đạt được hiệu quả như mong muốn mà cô ta thậm chí… Còn chẳng mặc gì bên trong.
Đến hiện trường buổi mừng thọ, ban đầu cô ta cũng không muốn tham gia khiêu vũ, nhưng nghe thấy phần thưởng là ngôi sao Tử Vi nên cô ta không hề nghĩ ngợi gì lên thẳng sân khấu.
Ngôi sao Tử Vi trị giá mấy chục vạn, là món châu báu mà biết bao cô gái mơ ước, nếu như cô ta lấy được vào tay thì chắc chắn sẽ thay đổi ảnh hưởng vụ phát sóng trực tiếp với mọi người.
Nhưng mà…
Sao đột nhiên váy lại rách ra?
Tuy mặc có hơi chật nhưng cũng được đo may theo yêu cầu, không đến mức rách nghiêm trọng như vậy.
Chắc chắn có gì đó khó hiểu.
Vì cô ta bêu xấu, dẫn đến mọi người xì xào bàn tán nên nhà họ Lê không cho phép cô ta ở lại đây nữa. Cô ta vội vàng cầm váy đi vào toilet.
Nhất định phải kiểm tra xem rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu.
Không tra không biết, tra rồi mới biết dây thắt ở eo rõ ràng đã bị ai đó dùng kéo sắc cắt xén bớt một đoạn.
Cô ta cắn môi, nắm chặt ngón tay, cô ta nhất định phải bắt được người đã cắt dây váy này của cô ta.
Nếu không thì thật sự khó giải được nỗi tức giận trong lòng cô ta.
Rốt cuộc là ai đã tính kế cô ta?
Chiếc váy này là của Trịnh Cẩn Dư, cô mua về mặc vào thì bị cô ta hắt nước ướt, sau đó được cô ta lấy lại, lúc đó không hề qua tay người khác, vậy rốt cuộc còn có ai?
Chẳng lẽ là Trịnh Cẩn Dư?
Nhưng mắt cô ta không nhìn thấy gì, sao có thể cắt được hai sợi dây một cách chuẩn xác như vậy chứ?
Nhưng trừ cô ta ra thì chẳng nghĩ được ai khác.
Tôn Cẩn Tình cảm thấy dù có phải Trịnh Cẩn Dư hay không thì bây giờ cũng nhất định phải là cô ta, nếu không tội danh mình tự cởi váy trước mặt mọi người sẽ không thể nào rửa sạch.
Chỉ có để Trịnh Cẩn Dư đội cái nồi đen này lên, cô ta mới có thể trở thành một bông hoa nhỏ trắng yếu đuối bị người ta bắt nạt và lôi kéo sự đồng tình của mọi người, để mọi người đứng về phía cô ta.
Nghĩ vậy, cô ta lại mặc vào bộ quần áo lén lấy trộm từ phòng giặt rồi rời khỏi toilet đi vào sảnh tiệc tìm người.
Dù thế nào cô ta cũng phải làm mọi người tin tưởng là Trịnh Cẩn Dư làm hại cô ta.
Lúc này, Trịnh Cẩn Dư vừa ăn một miếng bánh ngọt, cô nhìn ngôi sao Tử Vi kia rơi vào tay một cô gái khá xinh, trong lòng thầm ngưỡng mộ.
Lại còn phát ra một câu cảm thán: “Nếu như tôi có thể lấy được ngôi sao Tử Vi kia thì tốt quá rồi.”
Tuy cô không biết đây là thứ quỷ quái gì nhưng thấy tất cả mọi người đều tranh giành nó nên chắc chắn nó là đồ tốt.
Lục Tư Sâm bên cạnh nghe vậy, ánh mắt lơ đãng nhìn mặt cô, trong lòng dấy lên một tia nghi ngờ.
Cô nhóc này thật sự không thấy gì sao?
Nếu không thấy thì sao cô biết ngôi sao Tử Vi trông như thế nào?
“Cô từng thấy ngôi sao Tử Vi rồi à?”
Anh thật sự tò mò về cô gái trước mặt này, nếu không cũng sẽ không rảnh rỗi nói nhiều như vậy với cô.
“Hả?” Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc, nhanh chóng viện cớ cho mình: “Làm gì có, chỉ tưởng tượng ra thấy rất đẹp, nếu không thì sao lại có cái tên đẹp như vậy?”
Được rồi, Lục Tư Sâm không nói nữa.
“Trịnh Cẩn Dư – -” Ở ngay phía sau, Tôn Cẩn Tình bỗng xông lên, trong lòng vẫn ôm chiếc váy đài sen kia, vừa nhìn thấy cô ta đã cố hết sức quăng váy lên người cô.
Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc, sau đó mờ mịt nhìn qua, giọng nói cẩn thận và chặt chẽ: “Chị, sao vậy?”
Tôn Cẩn Tình tức giận nói: “Chắc chắn là cô, chắc chắn là cô, là cô đã cắt sợi dây của cái váy này đi khiến tôi xấu mặt trước mặt mọi người đúng không?”
Tôn Cẩn Tình vừa kêu la lên lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người trong hội trường nhìn qua.
Giờ phút này tất cả mọi người đều vây quanh chế giễu, chờ xem hai chị em họ xâu xé lẫn nhau.
Trịnh Cẩn Dư đưa tay sờ soạng một lúc lâu sau mới cầm váy lên, mắt cô chảy ra hai giọt sáng trong, nghẹn ngào nói: “Chị, đây không phải là váy của em sao?”
“Sao lại thế này?”
“Rốt cuộc là váy của ai?”
“Sao chị nói là em hại, còn em thì có vẻ mặt bị ức hiếp thế kia chứ?”
…
Tiếng bàn tán xôn xao của mọi người vang lên, trong lòng Trịnh Cẩn Dư thầm coi thường, đẳng cấp như Tôn Cẩn Tình mà muốn đấu với cô sao, chờ đó mà thành trò cười cho thiên hạ!
Chỉ là mặt mũi nhà họ Trịnh xem như đã mất hết, cô phải nghĩ cách đuổi Tôn Cẩn Tình đi mới được.
Lúc này, Tôn Cẩn Tình cũng không sợ mọi người nói xấu, dù sao cũng đã quá xấu rồi: “Đúng, chính là chiếc váy kia của cô! Chúng ta là chị em một nhà, mượn một chiếc váy của nhau mặc thì có sao? Sao cô phải cắt bớt sợi dây đi khiến tôi bị xấu mặt trước bao nhiêu người chứ?”
“Cô mù mắt không nhìn thấy gì, bình thường tôi chăm sóc cô thế nào, cô không nhớ sao?”
“Sao cô có thể lòng lang dạ sói như vậy chứ?”
Cả đại sảnh yên tĩnh, chỉ có hết câu chỉ trích này đến câu chỉ trích khác của Tôn Cẩn Tình liên tục bắn ra.
Khóe miệng hơi nhếch lên của Trịnh Cẩn Dư lại hạ xuống, giọng điệu đặc biệt đau khổ nói: “Chị, em keo kiệt với chị từ bao giờ chứ?”
“Tuy chị dùng thủ đoạn không đứng đắn cướp mất chiếc váy dự tiệc đêm nay em định mặc nhưng em chưa hề nói gì cả nhé.”
“Nếu không phải vừa rồi Lục thiếu nói chị đang mặc bộ váy này thì em còn chẳng biết nữa là.”
“Chị cũng biết em không nhìn thấy gì mà.”
Cô quay đầu nhìn Lục Tư Sâm, hỏi: “Có phải không, Lục thiếu?”
“Vừa rồi anh còn nói với tôi bộ váy kia cũng tạm được, nhưng nếu tôi mặc thì chắc chắn càng đẹp hơn.”
Bình luận truyện