Cùng Hát Một Bài Ca (Nhất Niệm Sênh Ca Khởi)
Chương 9: Chuyển điệu dẫm lên cỏ
Tác giả có điều muốn nói:
Đêm nay đã được định trước sẽ đặc biệt dài, bởi vì trong một đêm sẽ phải xuyên qua một đời một kiếp, bạn chuẩn bị sẵn sàng để xuyên qua chưa? Ai sẽ đi cùng bạn?
~~~~~
Trong phòng trọ yên tĩnh trên tầng 12, gió nhẹ vén bức rèm mỏng màu trắng lên, ánh mặt trời chậm rãi chiếu vào, cộng với cách trang trí ấm áp trong nhà, giờ phút này càng thêm yên tĩnh.
"Lang thang bên ngoài lâu như vậy, Thượng Hải vĩnh viễn là tình yêu của anh." Hoắc Phàm đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống phong cảnh ngoài cửa sổ nói.
Diệp Niệm Sênh nghe xong, làm bộ nôn mửa: "Lần này về ở mấy ngày, khi nào thì về New York."
"Vẫn chưa biết."
"Còn chưa xác định?"
"Cái gì gọi là không xác định, công việc của anh ở New York phải làm sao bây giờ?"
"Anh từ chức rồi."
"Cái gì? Công việc tốt như vậy..." Diệp Niệm Sênh đột nhiên nghĩ tới: "A..., em biết rồi, có phải cậu gọi anh về tiếp nhận công ty không." Cô nghĩ lại lại thấy không đúng, bèn ra vẻ nghiêm chỉnh phân tích: "Anh còn không cho họ biết anh trở về. Hoắc Phàm, cuối cùng anh bị làm sao vậy? Nhất định anh có chuyện gạt em."
Ánh mắt Hoắc Phàm tối sầm lại, lại vẫn làm như không có gì, nói: "Anh chỉ là bị người ta đá, về chữa vết thương tình thôi."
"Nếu không phải thỉnh thoảng Tiểu Đàm sẽ đến ở vài ngày, nên em mới thu dọn phòng khách, bằng không còn lâu mới cho anh trọ ở nhà em." Diệp Niệm Sênh bĩu môi nói.
Hoắc Phàm nghe xong, lấy ra một album từ trong vali đưa tới lắc lư vài cái trước mặt Diệp Niệm Sênh, nói: "Này, tiền thuê nhà."
"Cắt, còn trả tiền thuê nhà gì nữa vậy?" Diệp Niệm Sênh vốn muốn nói, lại không biết Hoắc Phàm sẽ đưa thứ linh tinh gì cho cô, cho nên hoàn toàn không tính toán nữa.
Nhưng khi lén nhìn qua, thấy đó là album của Mộ Thiên Ca, vội vàng tới cướp lấy, nâng niu thật cẩn thận, "Sao anh có được album anh Ca kí tên." Đó là album năm ngoái được Mộ Thiên Ca kí tên, Diệp Niệm Sênh rất nghi ngờ làm sao Hoắc Phàm có thể có.
"Vừa rồi cậu ta ngồi cạnh anh trên máy bay."
"Hả?" Diệp Niệm Sênh cảm thấy những lời này có phần không đúng, vừa vỗ đầu liền vội vàng hỏi: "Anh Ca đi từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, anh từ New York về Thượng Hải, sao có thể ngồi cùng một chuyến bay?"
"Anh đi Bắc Kinh trước." Hoắc Phàm trả lời qua loa.
Vốn Diệp Niệm Sênh vẫn còn muốn hỏi gì đó, nhưng cảm thấy lần này Hoắc Phàm trở về dường như có tâm sự, cũng không hỏi tiếp nữa, hết sức phấn khởi lấy lại album có chữ kí kia.
Diệp Niệm Sênh đặt album lên tủ đầu giường trong phòng ngủ, khi trở lại phòng khách, cô nhìn lướt qua Hoắc Phàm đang ngẩn người đối diện cửa sổ, anh mặc áo đen, đứng trước gió, ánh mắt thâm trầm, Hoắc Phàm như vậy không phải người Diệp Niệm Sênh biết. Bởi vì trong ấn tượng của cô, Hoắc Phàm luôn là người anh họ hư hỏng lúc nào cũng cười toe toét. Mà bộ dáng anh lúc này lại làm cô lo lắng.
"Hoắc Phàm, dọn xong phòng khách giúp anh rồi, anh có đói không, muốn ăn gì, em làm cho anh."
Hoắc Phàm thu lại ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ, quay đầu lại, cười tà mị, "Tiểu Sênh Sênh, anh muốn ăn Từ Thanh Du chỗ này của em có không?"
Đây là lần đâu tiên Diệp Niệm Sênh nghe được tên Từ Thanh Du từ miệng Hoắc Phàm, tuy Hoắc Phàm lấy giọng đùa giỡn nhắc đến cô ấy, nhưng Diệp Niệm Sênh có thể thấy rõ, khi anh nhắc tới cô ấy, ánh mắt rất dịu dàng, cộng thêm ý cười nhàn nhạt ở khóe môi, thế nên cô biết cô gái này nhất định không đơn giản.
"Áo anh xanh xanh, lòng em bồi hồi[1]. Thanh...Du...Tên thật là hay." Diệp Niệm Sênh xúc động cười, "Em mới đọc tiểu thuyết "Mùa mận xanh rụng", nam chính trong đó tên Cố Tử Thanh, tên đó hẳn cũng được lấy từ bài thơ này."
Khóe miệng Hoắc Phàm nghiêng nghiêng lên, châm chọc nói: "Năm đó em học diễn xuất thật sự đáng tiếc, bằng không nói không chừng bây giờ em đã thành tài nữ của làng văn học."
"Cảm ơn anh hai đã khen ngợi." Diệp Niệm Sênh hơi cúi xuống, chắp tay thi lễ.
Khi cô đứng lên, hai người nhìn nhau cười.
Bỗng chuông điện thoại của Diệp Niệm Sênh vang lên, cô vừa thấy là điện thoại của Mộ Thiên Ca, vội làm dấu bảo Hoắc Phàm chớ lên tiếng. Hoắc Phàm không để ý tới, ngồi thẳng lên sofa, mở TV lên.
"Tiểu Sênh." Giọng nói luôn trầm thấp mà đầy từ tính vang lên từ đầu dây bên kia.
"Anh Ca, vừa rồi em thấy anh ở sân bay." Tuy Diệp Niệm Sênh đã ra sức kìm nén tâm tình kích động không thôi, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra sự vui mừng.
"Ừ, anh cũng thấy em." Mộ Thiên Ca dừng một chút, dịu dàng hỏi: "Em làm gì ở sân bay?"
"Đón anh họ em, hôm nay anh ấy cũng về Thượng Hải. Anh ấy còn nói được ngồi cạnh anh khi ở trên máy bay." Tuy chữ kí trên album kia thật sự là của Mộ Thiên Ca, nhưng cô không hề tin Hoắc Phàm gặp được Mộ Thiên Ca.
"Thì ra người ngồi bên cạnh anh là anh họ em, anh ấy nói với anh là em họ anh ấy rất thích anh, còn đặc biệt muốn có một album có chữ kí..." Dường như Mộ Thiên Ca đang nhớ lại, sau đó nói: "Nên anh kí tên giúp anh ấy."
"Tiểu Sênh Sênh, anh đói bụng." Lúc này Hoắc Phàm ngồi trên sofa xem tivi lớn tiếng nói.
Diệp Niệm Sênh liếc Hoắc Phàm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy cảm động,
hiếm khi Hoắc Phàm không tim không phổi kia chịu giúp cô xin album có chữ kí, sau một hồi, cô nghe được đầu bên kia điện thoại nói: "Tối nay có rảnh không, anh có việc muốn tìm em bàn bạc."
"Là lời bài hát kia sao, viết không tốt phải không." Diệp Niệm Sênh cắn cắn môi, có chút căng thẳng, cảm giác này quả thật khó khăn hơn chờ đợi kết quả thi rất nhiều.
"Không, viết rất tốt, chỉ là anh có một nhận xét muốn bàn bạc với em, tối nay em rảnh không?"
Nam thần mở miệng mời lần thứ hai, dù Diệp Niệm Sênh không rảnh cũng sẽ gật đầu nói có rảnh, huồng chi đêm nay cô thật sự không có việc gì. "Em có rảnh, gặp mặt ở đâu?"
"Anh không quen thuộc Thượng Hải, nếu không ngại, em có thể tới nhà anh."
Diệp Niệm Sênh như bỗng tỉnh ngộ: "Đúng vậy..., nếu anh ra ngoài nói không chừng sẽ bị người ta chụp ảnh."
Dầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhạt, giọng nói trầm thấp mà mê người lập tức truyền đến: "Anh ở XXXXXXXXXX, em biết đường không?"
"Hả? À...! Em biết chỗ đó." Hơn nữa còn rất quen thuộc. Tuy biết anh không nhìn thấy, Diệp Niệm Sênh vẫn gật đầu liên tục.
"Anh vẫn còn chút việc, vậy buổi tối gặp mặt, Tiểu Sênh."
"Dạ, tạm biệt." Trái tim nhỏ bé của Diệp Niệm Sênh vẫn đang nhảy lên dữ dội, khi cô còn chưa phục hồi lại tinh thần từ giọng nói của Mộ Thiên Ca, lại nghe Hoắc Phàm bên cạnh cười chế nhạo, nói: "Tông đồng với Mộ Thiên Ca từ khi nào vậy, thiệt thòi cho anh, vì em mà đi xin chữ kí, trả lại cho anh."
"Không trả, làm gì có đạo lý cho rồi còn đòi lại." Cô dùng đôi mắt đẹp hung hăng trừng Hoắc Phàm nói: "Thông đồng gì chứ, em và anh Ca là..." Diệp Niệm Sênh bỗng bắt đầu bí từ, cô và anh ca hẳn có thể xem là bạn bè đúng không.
"Là gì?" Hoắc Phàm đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Niệm Sênh, cười xấu xa, buộc cô nói ra gì đó.
Diệp Niệm Sênh vô tội chớp đôi mắt to, lập tức nói: "Hoắc Phàm, trong đầu anh cả ngày đều suy nghĩ chuyện gì vậy, không phải anh đói bụng sao, em đi nấu cơm."
Cô nói xong liền sải bước đi tới phòng bếp, vừa đi, vừa nghe thấy Hoắc Phàm sau lưng lớn tiếng trả lời: "Em biết đấy, cả ngày anh nghĩ cách làm sao để bảo vệ quốc gia." Sau đó là tiếng cười trắng trợn, Diệp Niệm Sênh cũng không nhịn được bật cười.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~.
"Hoắc Phàm, anh xem giúp em coi nên mặc bộ nào."
Diệp Niệm Sênh sắp quấn lấy tủ quần áo của mình hết cả buổi trưa, lần đầu đến nhà thần tượng, tâm trạng hồi hộp, bối rối khiến cô không đưa ra được quyết định gì hết.
Khi Hoắc Phàm cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt cô, hai mắt cô sáng lên như tìm thấy cứu tinh vậy.
Cô mặc một bộ đồ bình thường, Hoắc Phàm lắc đầu nói: "Em có thể ăn mặc xinh đẹp một chút không?"
Diệp Niệm Sênh nghe xong liền đi thay một bộ váy trắng, khi ra khỏi phòng thay đồ, Hoắc Phàm đang lười biếng ngồi trên sofa, mặt không biểu tình nói: "Bộ này quá đơn thuần."
Cô cúi đầu đi thay mấy bộ, hoắc Phàm đều gạt bỏ nói không được, sau đó Hoắc Phàm dứt khoát ngắm tủ quần áo của cô vài lần, sau đó lấy ra một bộ lễ phục nhỏ màu tím nhạt đưa cho cô.
Bộ váy lụa mỏng màu tím nhạt này là khi Diệp Niệm Sênh cùng đi dạo phố với Tiểu Đàm, Tiểu Đàm nằng nặc bắt Diệp Niệm Sênh thử, sau khi thử bắt cô nhất định phải mua, nhưng vì bộ váy lụa mỏng này thiết kế nghiêng một bên vai, cổ áo khá thấp, nên Diệp Niệm Sênh mua về liền treo trong xủ quần áo, chưa bao giờ mặc qua.
Quấn quýt hết lần này đến lần khác, Diệp Niệm Sênh vẫn nghe theo ý kiến của Hoắc Phàm, sau đó cô mang theo mấy món ăn nhẹ mình đã dùng đầy tình yêu làm ra, vui vui vẻ vẻ đi ra cửa.
===
Chú thích:
[1] Áo anh xanh xanh, lòng em bồi hồi: Phiên âm là "Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm", hai chữ đầu của hai câu thơ vừa vặn ghép lại thành tên "Thanh Du"
Đêm nay đã được định trước sẽ đặc biệt dài, bởi vì trong một đêm sẽ phải xuyên qua một đời một kiếp, bạn chuẩn bị sẵn sàng để xuyên qua chưa? Ai sẽ đi cùng bạn?
~~~~~
Trong phòng trọ yên tĩnh trên tầng 12, gió nhẹ vén bức rèm mỏng màu trắng lên, ánh mặt trời chậm rãi chiếu vào, cộng với cách trang trí ấm áp trong nhà, giờ phút này càng thêm yên tĩnh.
"Lang thang bên ngoài lâu như vậy, Thượng Hải vĩnh viễn là tình yêu của anh." Hoắc Phàm đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống phong cảnh ngoài cửa sổ nói.
Diệp Niệm Sênh nghe xong, làm bộ nôn mửa: "Lần này về ở mấy ngày, khi nào thì về New York."
"Vẫn chưa biết."
"Còn chưa xác định?"
"Cái gì gọi là không xác định, công việc của anh ở New York phải làm sao bây giờ?"
"Anh từ chức rồi."
"Cái gì? Công việc tốt như vậy..." Diệp Niệm Sênh đột nhiên nghĩ tới: "A..., em biết rồi, có phải cậu gọi anh về tiếp nhận công ty không." Cô nghĩ lại lại thấy không đúng, bèn ra vẻ nghiêm chỉnh phân tích: "Anh còn không cho họ biết anh trở về. Hoắc Phàm, cuối cùng anh bị làm sao vậy? Nhất định anh có chuyện gạt em."
Ánh mắt Hoắc Phàm tối sầm lại, lại vẫn làm như không có gì, nói: "Anh chỉ là bị người ta đá, về chữa vết thương tình thôi."
"Nếu không phải thỉnh thoảng Tiểu Đàm sẽ đến ở vài ngày, nên em mới thu dọn phòng khách, bằng không còn lâu mới cho anh trọ ở nhà em." Diệp Niệm Sênh bĩu môi nói.
Hoắc Phàm nghe xong, lấy ra một album từ trong vali đưa tới lắc lư vài cái trước mặt Diệp Niệm Sênh, nói: "Này, tiền thuê nhà."
"Cắt, còn trả tiền thuê nhà gì nữa vậy?" Diệp Niệm Sênh vốn muốn nói, lại không biết Hoắc Phàm sẽ đưa thứ linh tinh gì cho cô, cho nên hoàn toàn không tính toán nữa.
Nhưng khi lén nhìn qua, thấy đó là album của Mộ Thiên Ca, vội vàng tới cướp lấy, nâng niu thật cẩn thận, "Sao anh có được album anh Ca kí tên." Đó là album năm ngoái được Mộ Thiên Ca kí tên, Diệp Niệm Sênh rất nghi ngờ làm sao Hoắc Phàm có thể có.
"Vừa rồi cậu ta ngồi cạnh anh trên máy bay."
"Hả?" Diệp Niệm Sênh cảm thấy những lời này có phần không đúng, vừa vỗ đầu liền vội vàng hỏi: "Anh Ca đi từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, anh từ New York về Thượng Hải, sao có thể ngồi cùng một chuyến bay?"
"Anh đi Bắc Kinh trước." Hoắc Phàm trả lời qua loa.
Vốn Diệp Niệm Sênh vẫn còn muốn hỏi gì đó, nhưng cảm thấy lần này Hoắc Phàm trở về dường như có tâm sự, cũng không hỏi tiếp nữa, hết sức phấn khởi lấy lại album có chữ kí kia.
Diệp Niệm Sênh đặt album lên tủ đầu giường trong phòng ngủ, khi trở lại phòng khách, cô nhìn lướt qua Hoắc Phàm đang ngẩn người đối diện cửa sổ, anh mặc áo đen, đứng trước gió, ánh mắt thâm trầm, Hoắc Phàm như vậy không phải người Diệp Niệm Sênh biết. Bởi vì trong ấn tượng của cô, Hoắc Phàm luôn là người anh họ hư hỏng lúc nào cũng cười toe toét. Mà bộ dáng anh lúc này lại làm cô lo lắng.
"Hoắc Phàm, dọn xong phòng khách giúp anh rồi, anh có đói không, muốn ăn gì, em làm cho anh."
Hoắc Phàm thu lại ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ, quay đầu lại, cười tà mị, "Tiểu Sênh Sênh, anh muốn ăn Từ Thanh Du chỗ này của em có không?"
Đây là lần đâu tiên Diệp Niệm Sênh nghe được tên Từ Thanh Du từ miệng Hoắc Phàm, tuy Hoắc Phàm lấy giọng đùa giỡn nhắc đến cô ấy, nhưng Diệp Niệm Sênh có thể thấy rõ, khi anh nhắc tới cô ấy, ánh mắt rất dịu dàng, cộng thêm ý cười nhàn nhạt ở khóe môi, thế nên cô biết cô gái này nhất định không đơn giản.
"Áo anh xanh xanh, lòng em bồi hồi[1]. Thanh...Du...Tên thật là hay." Diệp Niệm Sênh xúc động cười, "Em mới đọc tiểu thuyết "Mùa mận xanh rụng", nam chính trong đó tên Cố Tử Thanh, tên đó hẳn cũng được lấy từ bài thơ này."
Khóe miệng Hoắc Phàm nghiêng nghiêng lên, châm chọc nói: "Năm đó em học diễn xuất thật sự đáng tiếc, bằng không nói không chừng bây giờ em đã thành tài nữ của làng văn học."
"Cảm ơn anh hai đã khen ngợi." Diệp Niệm Sênh hơi cúi xuống, chắp tay thi lễ.
Khi cô đứng lên, hai người nhìn nhau cười.
Bỗng chuông điện thoại của Diệp Niệm Sênh vang lên, cô vừa thấy là điện thoại của Mộ Thiên Ca, vội làm dấu bảo Hoắc Phàm chớ lên tiếng. Hoắc Phàm không để ý tới, ngồi thẳng lên sofa, mở TV lên.
"Tiểu Sênh." Giọng nói luôn trầm thấp mà đầy từ tính vang lên từ đầu dây bên kia.
"Anh Ca, vừa rồi em thấy anh ở sân bay." Tuy Diệp Niệm Sênh đã ra sức kìm nén tâm tình kích động không thôi, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra sự vui mừng.
"Ừ, anh cũng thấy em." Mộ Thiên Ca dừng một chút, dịu dàng hỏi: "Em làm gì ở sân bay?"
"Đón anh họ em, hôm nay anh ấy cũng về Thượng Hải. Anh ấy còn nói được ngồi cạnh anh khi ở trên máy bay." Tuy chữ kí trên album kia thật sự là của Mộ Thiên Ca, nhưng cô không hề tin Hoắc Phàm gặp được Mộ Thiên Ca.
"Thì ra người ngồi bên cạnh anh là anh họ em, anh ấy nói với anh là em họ anh ấy rất thích anh, còn đặc biệt muốn có một album có chữ kí..." Dường như Mộ Thiên Ca đang nhớ lại, sau đó nói: "Nên anh kí tên giúp anh ấy."
"Tiểu Sênh Sênh, anh đói bụng." Lúc này Hoắc Phàm ngồi trên sofa xem tivi lớn tiếng nói.
Diệp Niệm Sênh liếc Hoắc Phàm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy cảm động,
hiếm khi Hoắc Phàm không tim không phổi kia chịu giúp cô xin album có chữ kí, sau một hồi, cô nghe được đầu bên kia điện thoại nói: "Tối nay có rảnh không, anh có việc muốn tìm em bàn bạc."
"Là lời bài hát kia sao, viết không tốt phải không." Diệp Niệm Sênh cắn cắn môi, có chút căng thẳng, cảm giác này quả thật khó khăn hơn chờ đợi kết quả thi rất nhiều.
"Không, viết rất tốt, chỉ là anh có một nhận xét muốn bàn bạc với em, tối nay em rảnh không?"
Nam thần mở miệng mời lần thứ hai, dù Diệp Niệm Sênh không rảnh cũng sẽ gật đầu nói có rảnh, huồng chi đêm nay cô thật sự không có việc gì. "Em có rảnh, gặp mặt ở đâu?"
"Anh không quen thuộc Thượng Hải, nếu không ngại, em có thể tới nhà anh."
Diệp Niệm Sênh như bỗng tỉnh ngộ: "Đúng vậy..., nếu anh ra ngoài nói không chừng sẽ bị người ta chụp ảnh."
Dầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhạt, giọng nói trầm thấp mà mê người lập tức truyền đến: "Anh ở XXXXXXXXXX, em biết đường không?"
"Hả? À...! Em biết chỗ đó." Hơn nữa còn rất quen thuộc. Tuy biết anh không nhìn thấy, Diệp Niệm Sênh vẫn gật đầu liên tục.
"Anh vẫn còn chút việc, vậy buổi tối gặp mặt, Tiểu Sênh."
"Dạ, tạm biệt." Trái tim nhỏ bé của Diệp Niệm Sênh vẫn đang nhảy lên dữ dội, khi cô còn chưa phục hồi lại tinh thần từ giọng nói của Mộ Thiên Ca, lại nghe Hoắc Phàm bên cạnh cười chế nhạo, nói: "Tông đồng với Mộ Thiên Ca từ khi nào vậy, thiệt thòi cho anh, vì em mà đi xin chữ kí, trả lại cho anh."
"Không trả, làm gì có đạo lý cho rồi còn đòi lại." Cô dùng đôi mắt đẹp hung hăng trừng Hoắc Phàm nói: "Thông đồng gì chứ, em và anh Ca là..." Diệp Niệm Sênh bỗng bắt đầu bí từ, cô và anh ca hẳn có thể xem là bạn bè đúng không.
"Là gì?" Hoắc Phàm đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Niệm Sênh, cười xấu xa, buộc cô nói ra gì đó.
Diệp Niệm Sênh vô tội chớp đôi mắt to, lập tức nói: "Hoắc Phàm, trong đầu anh cả ngày đều suy nghĩ chuyện gì vậy, không phải anh đói bụng sao, em đi nấu cơm."
Cô nói xong liền sải bước đi tới phòng bếp, vừa đi, vừa nghe thấy Hoắc Phàm sau lưng lớn tiếng trả lời: "Em biết đấy, cả ngày anh nghĩ cách làm sao để bảo vệ quốc gia." Sau đó là tiếng cười trắng trợn, Diệp Niệm Sênh cũng không nhịn được bật cười.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~.
"Hoắc Phàm, anh xem giúp em coi nên mặc bộ nào."
Diệp Niệm Sênh sắp quấn lấy tủ quần áo của mình hết cả buổi trưa, lần đầu đến nhà thần tượng, tâm trạng hồi hộp, bối rối khiến cô không đưa ra được quyết định gì hết.
Khi Hoắc Phàm cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt cô, hai mắt cô sáng lên như tìm thấy cứu tinh vậy.
Cô mặc một bộ đồ bình thường, Hoắc Phàm lắc đầu nói: "Em có thể ăn mặc xinh đẹp một chút không?"
Diệp Niệm Sênh nghe xong liền đi thay một bộ váy trắng, khi ra khỏi phòng thay đồ, Hoắc Phàm đang lười biếng ngồi trên sofa, mặt không biểu tình nói: "Bộ này quá đơn thuần."
Cô cúi đầu đi thay mấy bộ, hoắc Phàm đều gạt bỏ nói không được, sau đó Hoắc Phàm dứt khoát ngắm tủ quần áo của cô vài lần, sau đó lấy ra một bộ lễ phục nhỏ màu tím nhạt đưa cho cô.
Bộ váy lụa mỏng màu tím nhạt này là khi Diệp Niệm Sênh cùng đi dạo phố với Tiểu Đàm, Tiểu Đàm nằng nặc bắt Diệp Niệm Sênh thử, sau khi thử bắt cô nhất định phải mua, nhưng vì bộ váy lụa mỏng này thiết kế nghiêng một bên vai, cổ áo khá thấp, nên Diệp Niệm Sênh mua về liền treo trong xủ quần áo, chưa bao giờ mặc qua.
Quấn quýt hết lần này đến lần khác, Diệp Niệm Sênh vẫn nghe theo ý kiến của Hoắc Phàm, sau đó cô mang theo mấy món ăn nhẹ mình đã dùng đầy tình yêu làm ra, vui vui vẻ vẻ đi ra cửa.
===
Chú thích:
[1] Áo anh xanh xanh, lòng em bồi hồi: Phiên âm là "Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm", hai chữ đầu của hai câu thơ vừa vặn ghép lại thành tên "Thanh Du"
Bình luận truyện