Cùng Kẻ Thù Thành Thân

Chương 7




Cái gọi là trả bài, chính là học thuộc lòng dịch nghĩa và làm văn, do Sầm tư nghiệp đích thân giám sát.
 
Trong nửa nén hương ngắn ngủi, đã có bốn học trò chịu đòn, gương mặt Sầm tư nghiệp vốn dĩ đã đen, giờ đây càng đen tựa như đít nồi, giận đến râu dựng lên, trừng mắt nói: “Trong kì nghỉ, các ngươi lại lề mề như thế! Trả lại hết sách thánh hiền cho lão phu rồi!”
 
Dừng chút nữa, tầm mắt ông lại nhìn sang Phù Ly: “Phù Ly, ngươi lên đây.”

 
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, may mắn vì người bị gọi lên không phải là mình. Phù Ly ngược lại không hề hoảng loạn, bình tĩnh đi đến trước mặt Sầm tư nghiệp, ngồi quỳ lên đệm, cúi đầu lắng nghe. Sầm tư nghiệp bảo hắn trả cổ văn《Đại học》, hắn đến mắt cũng không ngẩng lên, cánh môi nhạt màu đóng mở, giọng nói trong trẻo vang lên, tựa như tiếng suối chảy róc rách, từ “Đại học chi đạo, tại minh minh đức” trả đến “Thử sở bất di lợi vi lợi. di nghĩa vi lợi.” Bài văn hơn nghìn chữ, trả không sai chữ nào.
 
Ngoài ô cửa, nắng xuân rực rỡ, tiếng chim hót ríu rít, hương hoa thoang thoảng, Khương Nhan chống cằm lên bàn, chớp mắt nhìn Phù Ly lưng thẳng như tùng. Tuy không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, gã này tuy kiêu ngạo, vô lễ nhưng thật sự là người học cao hiểu rộng.
 
Sầm tư nghiệp liên tục gật đầu, thần sắc hòa hoãn hơn, dùng châu bút viết một nét (一) lên mặt sau quyển vở của Phù Ly, trong một tháng viết được hai chữ ‘chính’ (正) thì sẽ được xét loại ưu tú, khen thưởng.
 
Sầm tư nghiệp vuốt ve bộ râu bạc phơ của mình, ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ học trò bên dưới, trầm giọng hỏi: “Ai lên cùng Phù Ly thi phần giải văn? Người thắng sẽ được châu phê một nét.”
 
Xung quanh vắng lặng, không ai dám lên, đến cả Ngụy Kinh Hồng cũng xua tay, vờ như đang ngắm phong cảnh.
 
Nhưng vẫn luôn có người dám ngược dòng mà lên. Chỉ thấy một cánh tay trắng nõn giơ cao, tiếng cười trong trẻo vang lên: “Để học trò.”
 
Mọi người ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy Khương Nhan nóng lòng muốn thử, không hề có chút rụt rè, xấu hổ của nữ tử, nàng cười khanh khách hỏi: “Được không, tư nghiệp?”
 

Sầm tư nghiệp tuy trong lòng không muốn nhìn thấy đám nữ hài này, nhưng trên giảng đường cũng sẽ công chính, gật đầu đồng ý.

 
Phù Ly nhíu mày, lạnh mắt nhìn Khương Nhan bước đến ngồi quỳ trên đệm đối diện mình, không biết nàng lại muốn giở trò gì.
 
Vẫn là, không biết tự lượng sức mình.
 
Sầm tư nghiệp đọc một lượt quy củ của việc hỏi đáp: Hai bên dùng tứ thư ngũ kinh để ví dụ, luân phiên hỏi đối phương dịch nghĩa câu văn, người trả lời không được câu hỏi của đối phương sẽ xem như thua.
 
Khương Nhan tiến hành hỏi trước: “Nghi huynh nghi đệ, nhi hậu khả di giáo quốc nhân.”
 
Phù Ly không hề nghĩ ngợi liền trôi chảy đáp: “Câu này ở trong 《Đại học》, hàng thứ bảy của trang tám, ý chỉ anh em hoà thuận, sau mới có thể răn dạy người trong nước, vì quân giả thủ túc tương tàn, không nhân từ.”
 
Không ngờ Phù Ly cư nhiên có thể trả ra cả trang và hàng sách chính xác như thế, Khương Nhan có chút kinh ngạc với bản lĩnh nhìn một lần liền không quên của hắn. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của Phù Ly, nàng càng thêm ý chí chiến đấu, nhất định phải thắng hắn một lần, hạ uy phong của hắn.
 
Đang nghĩ ngợi thì Phù Ly hỏi ngược lại: “Thiên mệnh chi vị tính, suất tính chi vị đạo, tu đạo chi vị giáo.”
 
Khương Nhan cong mắt cười, không hề suy nghĩ đáp: “Câu này trong chương thứ nhất, hàng thứ nhất, nhân chi sơ tính bản thiện; theo bản tính mà làm mới là đạo, dùng đại đạo tu thân là giáo. Như Khống thánh nhân ‘dựa theo tài năng mà giáo hóa’, để mọi người theo thiên phú bản năng làm việc, là đại đạo tu thân, giáo dục mọi người.”
 
Lần này, đến lượt Phù Ly kinh ngạc.
 
Hai người kì phùng địch thủ, đối đáp căng thẳng. Gió xuân thổi đến, cũng không thể xua tan mùi thuốc súng giữa hai người.
 
Từ trước đến nay, rốt cuộc lần đầu tiên có người có thể sánh ngang với Phù đại công tử, lại là một nữ tử dung mạo tuyệt sắc! Các học trò bên dưới đều ngồi thẳng người dậy, vươn cổ chờ xem màn hay.
 
Khương Nhan tiếp tục hỏi: “Thiện bất tích, bất túc di thành danh; ác bất tất, bất túc di diệt thân.”
 
Phù Ly đáp: “Câu này trong chương năm của《Chu Dịch – Hệ Từ Hạ》trang sáu hàng thứ ba...”
 
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đã đấu nhau hai mươi mấy câu hỏi, nếu cứ thể tiếp tục e rằng đến cả cơm trưa cũng lỡ mất, Sầm tư nghiệp chỉ đành lên tiếng, cắt ngang: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
 
Khương Nhan miệng khát lưỡi khô, thầm thở phào một hơi. Phù Ly lại không hề tỏ ra chút mệt mỏi nào, ngược lại càng thêm hưng phấn, nhìn Khương Nhan lạnh lùng nói: “tư nghiệp, vẫn chưa phân thắng thua.”
 
Sầm tư nghiệp suy nghĩ một chút, nói: “Bỏ đi, xem như hai người các ngươi hòa nhau, mỗi người thêm một nét, quay về chỗ ngồi đi.”
 
Phù Ly đáp ‘vâng’ một tiếng, đứng dậy bái biệt tư nghiệp, quay về chỗ ngồi của mình. Ngụy Kinh Hồng bên cạnh khẽ cho hắn một tràng vỗ tay, nhìn hắn và Khương Nhan nháy mắt, hiển nhiên có ý trêu chọc.
 
Phù Ly mặc kệ hắn, chỉ là tiếp tục nhìn Khương Nhan, hệt như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
 
Giữa hai người vẫn luôn tồn tại địch ý như có như không cho đến khi tan học nghỉ trưa. Phù Ly bái biệt Sầm tư nghiệp và tiến sĩ, cùng Ngụy Kinh Hồng rời đi trước, Khương Nhan vẫn đang dọn dẹp sách vở, bút mực trên bàn, thỉnh thoảng lại trò chuyện với Nguyễn Ngọc bàn trên.
 
Phù Ly vốn đã bước ra ngoài cửa, lại không nhịn được, dừng bước, nhìn xuyên rèm trúc nhìn vào trong phòng một cái. Hoa đào nở rộ, chuông gió dưới rèm trúc vang lên tiếng leng keng, Khương Nhan không biết đang nói đến đề tài thú vị gì, kéo tay Nguyễn Ngọc cười nghiêng ngả, mái tóc đen tuyền rủ xuống bên hông, tựa như dòng thác uyển chuyển chảy xuống...
 
Ngụy Kinh Hồng không biết từ đâu đi đến, khoác vai Phù Ly: “Một thiếu nữ vì hôn ước, vạn dặm đường xa, không ngại khó khăn, mang theo tín vật định hôn đến kinh thành, cả ngày nghĩ đủ mọi cách xuất hiện bên cạnh thiếu niên có hôn ước với mình, ngươi nói xem chuyện này là thế nào nhỉ?”
 
Suy nghĩ của Phù Ly bị cắt ngang, đẩy móng vuốt đặt trên vai mình của Ngụy Kinh Hồng ra, thờ ơ hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

 
“Ta cảm thấy nàng thích ngươi.” Ngụy Kinh Hồng nói.
 
Lời này thật sự là binh khí mạnh nhất trên thế gian, mạnh mẽ chém nát tất cả bình tĩnh và tu dưỡng của Phù Ly. Hắn lập tức quay đầu nhìn Ngụy Kinh Hồng, đáy mắt viết đầy sự ngỡ ngàng.
 
Ngụy Kinh Hồng cho rằng hắn không tin, làm bộ làm tịch nói: “Ngươi nghĩ xem, nếu nàng không có ý gì với ngươi, trả lại ngọc bội hủy ước là được rồi, tại sao phải quấn lấy ngươi không buông? Hôm qua nàng nói chuyện ngả ngớn, hôm nay lại đối đáp với ngươi, giờ nào khắc nào cũng xuất hiện trước mặt ngươi, đó chính là đang nghĩ đủ mọi cách thu hút ánh mắt của ngươi đó!” Nói xong, Ngụy Kinh Hồng còn gật đầu tự cho mình là đúng, chắc nịch tiếp, “Từ những chuyện này, có thể thấy được, nàng không chỉ là thích ngươi, mà là cực kì cực kì thích ngươi, là loại dùng đủ mọi thủ đoạn để có được ngươi!”
 
Ngụy Kinh Hồng nói toàn lời hàm hồ, cố gắng nhịn cười quét mắt nhìn phản ứng của Phù Ly. Nào biết người cao ngạo như khổng tước kia lại không nổi giận, ngược lại còn trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, hỏi hắn: “Ngươi cũng cho rằng như thế sao?”
 
“...”
 
Đây là câu nói vạn lần không thể ngờ đến. Lần này đến lượt Ngụy Kinh Hồng ngơ ngẩn: Hả? Tại sao lại nói ‘cũng’?
 
Phù Ly hất cằm nói: “Mặc kệ nàng ta tính toán thế nào, ta cũng sẽ không cưới nàng.” Hiển nhiên đã tin là thật rồi, khẳng định tất cả việc Khương Nhan làm đều là vì thu hút sự chú ý của hắn, muốn cùng hắn thành thân...
 
Ngụy Kinh Hồng im lặng hồi lâu.
 
Mà bây giờ giải thích gì với Phù Ly cũng không kịp nữa rồi, Ngụy Kinh Hồng sợ bị đánh.
 
 
Ở bên kia, Khương Nhan lại hiếm hoi không kéo Nguyễn Ngọc đi ầm ĩ khắp nơi, mà yên yên tĩnh tĩnh ngồi trong lớp học cả ngày, vừa đọc sách vừa phê bình.
 
Có lẽ là do tinh thần quá mức khẩn trương nên đến đêm nàng cư nhiên mất ngủ, lăn qua lăn lại cũng ngủ không được, trong đầu toàn là gương mặt không coi ai ra gì của Phù Ly lúc hỏi đáp.
 
Trong bóng tối, Nguyễn Ngọc bị động tác trở mình của nàng đánh thức, lẳng lặng vén rèm lên, bên cạnh liền xuất hiện một cái đầu tròn tròn, nhỏ giọng hỏi: “A Nhan, ngươi không ngủ được sao?”
 
“Đúng vậy.”
 
“Có tâm sự hả?”
 
“Bị chọc giận.” Khương Nhan trở người đối mặt với Nguyễn Ngọc, dùng giọng gió nói, “Ai cũng có thể giỏi hơn ta, duy chỉ mình Phù Ly là không thể, thua hắn, ta không phục.”
 
“Ngươi không thua mà.” Giọng Nguyễn Ngọc mềm mại, cười nói, “A Nhan đã rất cừ rồi! Hôm nay ngươi đối đáp với hắn lâu như thế, không mất chút phong độ nào cả, khiến ta vô cùng ngưỡng mộ đấy.” Lại cảm thán nói, “Không biết đến lúc nào ta mới có thể thông tuệ như ngươi, như thế thật tốt.”
 
“Không, ta biết mình thua rồi. Nếu Sầm tư nghiệp không kêu dừng lại, Phù Ly lại hỏi thêm một câu nữa, ta sẽ không đáp được.” Khương Nhan trở người, nằm ngửa, hai tay đặt trước ngực, mắt nhìn ánh trăng ngoài ô cửa đến thất thần. Càng nghĩ càng không cam tâm, một lúc sau, nàng khẽ vén chăn ra, “Ta ngủ không được, ta muốn đi đọc sách.”
 
“Ôi, A Nhan!” Nguyễn Ngọc đưa mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nhắc nhở, “Đã thổi tắt đèn rồi, ngươi đi đâu thế?”
 
“Hoa uyển sau Quảng Nghiệp đường có đèn lưu ly, suốt đêm không tắt, ta đến đó ngồi đọc, một lát nữa sẽ về, các ma ma sẽ không phát hiện đâu.” Vừa nói xong, Khương Nhan đã mặc xong y phục, lại dặn dò Nguyễn Ngọc, “Nếu như có người hỏi, ngươi cứ nói ta bị đau bụng, đi vệ sinh rồi.”
 
Nguyễn Ngọc không khuyên được nàng, liền xoa mắt gật đầu: “Được, ngươi đi rồi mau về nhé.”
 
Khương Nhan vén rèm châu bước ra ngoài phòng ngủ, lúc đi qua phòng của các ma ma bên cạnh, nghe thấy tiếng ngáy rung trời, từ trên kệ sách lấy xuống quyển《Tư thư chương cú tập chú》, lén lút bước ra ngoài cửa, đi về hướng đông, mượn màn đêm để giấu mình, đi về hướng hoa uyển không người của Quảng Nghiệp đường.
 

Hôm nay trăng sáng sao thưa, tiếng côn trùng kêu trong đêm, làn gió thổi đến mang theo chút lành lạnh, Khương Nhan cầm sách đi đến bên chiếc đèn lưu ly đuổi muỗi.
 
Mà lúc đi đến nguyệt môn, nàng nghe thấy động tĩnh trong vườn, rõ ràng là có người đến đó trước.
 
Khương Nhan thầm nói xui xẻo, chẳng lẽ chỉ đành quay về công cốc ư?
 
Đang định xoay người rời đi, lại nghe thấy động tĩnh trong hoa uyển không đúng, có tiếng bước chân nho nhỏ, còn có tiếng lưỡi đao sắc bén chém vào không khí, hệt như có người đang...luyện võ?
 
Lòng hiếu kì trỗi dậy, Khương Nhan từ nguyệt môn vươn nửa người ra nhìn trộm. Chỉ thấy tảng đá nhỏ trong tiểu viện vắng vẻ, một thiếu niên áo trắng đang múa kiếm dưới ánh trăng, trở người tung bay, thân thể nhẹ tênh, động tác thành thục, đường kiếm linh hoạt. Chợt thu kiếm về, dáng người thẳng tắp của thiếu niên tựa như cây tùng cây trúc, vạt áo phấp phới, gương mặt nhìn nghiêng tinh xảo dưới ánh trăng mông lung nhưng vẫn có thể nhìn thấy được...
 
Khương Nhan ngỡ ngàng, ngược lại hít sâu một hơi: Đây không phải là Phù Ly sao?
 
Tự ý cất giữ binh khí trong Quốc Tử Giám là đại kị, hắn sao lại...
 
Đang suy nghĩ, một tiếng quát khẽ cảnh giác phá vỡ sự yên ắng: “Ai?!”
 
Khương Nhan đưa mắt, chỉ thấy kiếm quang lạnh lẽo bay về hướng mình, lưỡi đao lạnh lẽo như nước mùa thu, phản chiếu vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của nàng.
 
Sau đó, mũi kiếm dừng lại cách mi tâm nàng nửa thước. Phù Ly cầm kiếm, lồng ngực phập phồng, lạnh giọng hỏi: “Sao lại là ngươi?”
 
“...” Thanh kiếm kia vẫn còn đang chỉ thẳng trước mặt mình, Khương Nhan vẫn còn sợ hãi, suýt nữa cho rằng mình thật sự mất mạng ở đây, vô thức giận dữ nói, “Xin lỗi đã phá vỡ nhã hứng của Phù đại công tử, cần giết ta diệt khẩu không?”
 
“Ngươi!” Trên trán Phù Ly lấm tấm mồ hôi, thu kiếm về, ngang ngược nói, “Ai bảo ngươi đột nhiên xuất hiện.”
 
“Ngươi dọa ta rồi.” Thái độ của người này thật sự đáng giận, Khương Nhan ôm tay uy hiếp hắn, “Ta sẽ đi tố giác ngươi với Sầm tư nghiệp.”
 
Phù Ly không hề nhúc nhích, mắt quét nhìn Khương Nhan ăn mặc chỉnh tề nói: “Tố giác ta. Ngươi cũng không thoát tội.”
 
“Ta không để ý. Có thể cùng Phù đại công tử chịu phạt là vinh hạnh của ta, cầu còn không được.” Khương Nhan xoay đầu, làm tư thế muốn hô to, “Bớ người ta...Ưm!”
 
Lời còn chưa hô ra, Phù Ly đã bịt miệng nàng, đè nàng lên trên tường, gằn giọng nói: “Ngươi dám thì kêu thử đi.”
 
Ánh trăng xuyên qua tầng mây phủ xuống, toàn bộ vì sao trên trời đều phản chiếu vào mắt Khương Nhan, sự kinh ngạc, xấu hổ kia, cùng với thủy quang lay động trong sóng mắt còn chói lọi hơn so với các ngôi sao. Nàng thẹn quá hóa giận, đôi mày nhíu chặt mày, khoảng cách giữa hai người quá gần, bộ ngực vô thức chạm vào vạt áo của Phù Ly, cánh môi mềm mại run rẩy dưới lòng bàn tay của hắn...
 
Lúc này Phù Ly mới phát hiện, tư thế này của hai người, dường như quá thân mật rồi.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện