Cung Khuyết
Chương 112
Ta nói không rõ cảm giác đó là như thế nào, nhìn thấy A Nam ăn mặc long trọng đi về phía ta có đôi lúc sẽ khiến ta cảm thấy không chân thật lắm. Có lẽ là bởi vì cuộc sống sớm đã mài nhẵn những góc cạnh gồ ghề thô thiển trên người A Nam, khiến nào thoát khỏi khuôn mẫu bình thường của một nữ nhân chốn cung đình, cho nên bản thân nàng đã tươi sáng rực rỡ hơn bất kỳ món trang sức hoa lệ nào.
Hiện giờ A Nam là người có tiếng nói nhất trong hậu cung, mỗi lần ra ngoài đều có người trước sau vây quanh. Mặc dù nói rằng trong hậu cung nàng chỉ ở vị thứ hai, nhưng chẳng biết từ lúc nào, thanh thế của nàng đã vượt trội, lấn áp Phùng Yên Nhi. Ngay cả mẫu hậu cũng buông tay, để cho A Nam làm chủ mọi chuyện trong hậu cung, dường như việc này đã tạo thành nề nếp trong cung.
Ta cảm thấy hôm nay A Nam là cố ý thể hiện thanh thể của nàng.
Thực lòng, A Nam vốn là người không chịu nhận thua. Nếu Phùng Yên Nhi xuống tay với A Nam trước, tất nhiên A Nam sẽ không chịu cúi đầu. Bất kể A Nam có hiểu những gì ngày đó ta đã nói với nàng hay không, thì bắt nàng một mực nhẫn nhịn Phùng Yên Nhi cũng là không hợp lý.
Tinh thần quật cường của nàng, ai cũng không ngăn được.
Ở cùng một A Nam như vậy, Phùng Yên Nhi thế nào đi chăng nữa cũng kém xa A Nam, cho dù dùng trang sức lộng lẫy như thế nào cũng không có tác dụng.
Hôm nay ánh mắt A Nam đảo quanh, dường như cũng có chủ ý gì ở đây. Nàng nhìn thấy dáng vẻ của ta và Phùng Yên Nhi như vậy nhưng cũng làm như không thấy.
Nàng đi thẳng đến chỗ rất gần chúng ta, thi lễ với ta.
Ta vội vàng mở miệng: "Chúng ta đều đi vào nói chuyện đi." Ta cũng cần để cho mình chuẩn bị tinh thần trước, ta dám khẳng định, Phùng Yên Nhi là cố ý chọn lúc này để tới gặp ta, mà A Nam cũng là có chuẩn bị mà đến.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dường như chỉ có ta không biết.
Ở trong ngự thư phòng, ta vừa mới ngồi xuống, A Nam liền tiến lên nói với ta: "Thiếp có chuyện muốn xin phép hoàng thượng." Không hề cho ta cơ hội thở lấy hơi. Nàng vừa nói vừa lấy ra một cuộn giấy từ bên hông.
Ta ừ một tiếng bằng giọng mũi, ánh mắt rơi vào trên mặt bàn. Trên bàn để bức tranh cuộn của ta, mấy ngày qua ta vẫn từ từ hoàn thiện nó.
Trong tranh là một mảng trời đất đầy băng tuyết, vốn là cảnh tượng thuần khiết nhất, cũng là cảnh tượng tiêu điều xơ xác nhất cõi đời này. Trong trí nhớ của ta, chuyện thê lương nhất và chuyện tốt đẹp nhất đều diễn ra trong cảnh tượng như vậy. Trong bức tranh trước mắt, dưới màu bạc của cây bách, có một vị thiếu nữ áo xanh hồn nhiên liếc nhìn ta, làm cho băng tuyết trong bức tranh đều bừng sáng sức sống. A Nam chính là nguồn sống duy nhất trong lòng ta giữa ngày đông giá rét.
Ta không tự chủ cong khóe miệng, mỗi đường nét trong tranh đều thể hiện thần thái ngây thơ bướng bỉnh của thiếu nữ kia, hiển nhiên chính là lúc ta động tâm với A Nam. Bức tranh này ta đã vẽ mất vài tháng, vẫn chưa để A Nam xem qua.
Ta từ từ cuộn tranh lại, cất đi, nhướng mắt ý bảo A Nam nói trước.
"Thiếp phải mời hoàng thượng xem xét." Tay A Nam cầm cuộn giấy của nàng, con ngươi xoay chuyển: "Cung Trường Tín của thiếp hình như lại bị dột rồi, phải mời người đến đổi lại toàn bộ ngói một lượt. Hai ngày gần đây trời đổ mưa to, buổi sáng khi thiếp tỉnh lại đều thấy vệt nước đọng trên mặt đất, nhưng ban ngày nhìn kỹ cũng không nhìn ra chỗ nào bị dột." Nàng kỳ quái nhìn ta một cái.
Ta lập tức vô cùng chột dạ, chẳng lẽ A Nam biết chuyện buổi đêm ta lén lút đến thăm nàng? Trong đầu của ta lập tức có chút loạn, cũng không phải là sợ A Nam biết chút mánh khóe này của ta, chẳng qua là cảm thấy cho dù ta làm bất cứ chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt thần của A Nam.
A Nam đang cầm cuộn giấy của nàng, bắt đầu hồi báo với ta việc này ước chừng cần chi bao nhiêu ngân lượng, trong đó gạch ngói hết bao nhiêu, thuê thợ hết bao nhiêu. Dáng vẻ nghiêm trang của nàng thật sự khiến ta bật cười. Một ít bạc này nàng vốn không cần phải báo cáo với ta, nhưng ta biết nàng là cố ý làm vậy.
Ta nhịn cười, đàng hoàng chờ nàng nói xong.
"Lúc cung Trường Tín đang sửa lại thì Sở Hiền phi tính sẽ nghỉ ngơi ở đâu?" Ta hỏi.
Ánh mắt của A Nam nhìn ta chợt lóe chợt tắt: "Lần trước sửa sang lại cung Trường Tín thì ta ở lại trong tẩm cung của hoàng thượng." A Nam nói lớn tiếng, không hề đỏ mặt.
Phùng Yên Nhi cười một tiếng quái dị.
A Nam chỉ nhìn ta, coi như Phùng Yên Nhi không tồn tại.
Ta không nói tiếng nào, bày ra dáng vẻ trầm ngâm.
"Hoàng thượng hãy suy nghĩ cẩn thận." Phùng Yên Nhi lớn tiếng nói, nàng đi tới bên cạnh A Nam thì đứng lại: "Sở Tư Nam luôn dùng tà thuyết để mị hoặc quân vương."
Nếu A Nam thật sự chịu tốn chút công phu để mị hoặc ta thì ngược lại ta nên vui mừng.
Phùng Yên Nhi nóng nảy: "Hoàng thượng xin hãy suy nghĩ một chút, kể từ khi hoàng thượng và Sở Tư Nam gần gũi nhau, trong hậu cung đã xảy ra bao nhiêu chuyện! Đầu tiên là Hà chiêu nghi, tiếp theo là Lý tu nghi, hiện tại thì Lâm tu nghi và Tiễn Đức phi vừa mới chết." Trong giọng nói õng ẹo của Phùng Yên Nhi không giấu vẻ hà khắc: "Vẫn còn chưa đến một năm đấy!" Đối với nàng ta mà nói, kể từ lần trước khi ta để A Nam vào ở trong điện Thừa Càn của ta, mọi thứ đều không giống nhau.
A Nam đã báo cáo xong sổ sách, cất cuộn giấy của mình đi: "Tổng cộng lại vẫn chưa bằng tiền mua sơn hằng năm cho Trích Tinh Các."
Ta nghĩ ngợi hồi lâu, không biết nên trả lời nàng như thế nào cho phải. Đây coi như là cùng ta diễn trò sao? Hay là A Nam thật sự vẫn đang oán trách?
"Mới vừa rồi Thục phi còn nói dở giữa chừng." Ta quay đầu hỏi Phùng Yên Nhi: "Nàng vừa rồi nói đến đâu rồi?"
A Nam trơ mắt nhìn ta lạnh nhạt với nàng, trên mặt liền có chút cứng ngắc. Chẳng lẽ A Nam không hiểu những chuyện lần trước ta nói với nàng sao?
Ta không đề cập tới chuyện này thì không sao, ta vừa nhắc đến thì Phùng Yên Nhi liền thay đổi sắc mặt: "Cầu xin hoàng thượng làm chủ cho gia đình thiếp." Nàng ta lập tức bày ra vẻ mặt muốn rơi nước mắt: "Ai ai cũng biết, đệ đệ Phùng Mại của ta nóng lòng mong mỏi kỳ thi mùa xuân năm nay, hung thủ chính là nhằm ngay lúc này để tới."
"Đệ đệ ngươi đã chết rồi sao?" A Nam đường đột chen vào hỏi Phùng Yên Nhi.
Phùng Yên Nhi trứng mắt nhìn A Nam một cái.
"Còn chưa chết thì tại sao lại có hung thủ?" A Nam làm bộ giật mình, đồng thời vỗ ngực một cái: "Đột nhiên nghe Thục phi nói hung thủ gì đó, ta còn tưởng là... Thục phi không cần khoa trương như vậy có được không." Lại quay đầu về phía ta: "Có lẽ hoàng thượng không biết, những sĩ tử trong thành Lạc Kinh kia, sáng sớm hôm nay suýt nữa lại xảy ra xung đột, cũng may có nhị điện hạ trấn giữ đàn áp được. Thiếp nghe nói là có chút liên quan đến phủ Phùng Đại tướng quân, Phùng gia đã làm loạn hội quán ở thượng du Trường Giang. Vừa nãy nghe Thục phi nói như vậy, thiếp lại cho là đã thật sự xảy ra chuyện lớn rồi."
Ta thở ra một hơi dài, nhìn qua thì có vẻ như ta mời nhị ca trở lại kinh là chuyện đúng đắn, càng tới gần kỳ thi thì loại chuyện như thế này xảy ra lại càng nhiều. Luôn có những người không cam lòng không ngừng tìm cớ thêu dệt chuyện. Kỳ thi chọn trạng nguyên mười năm rồi mới tổ chức, vì thế có ý nghĩa quyết định vận mạng đối với ta. Rốt cuộc là Phùng gia muốn làm gì?
"Đương nhiên là đại sự, thiếp có chứng cứ." Phùng Yên Nhi trừng A Nam: "Trong nhà thiếp đưa tới một vật, là do đệ đệ Phùng Mại của ta giật được từ trên người kẻ hành hung kia, chỉ cần hoàng thượng nhìn thấy vật này sẽ hiểu mọi chuyện."
Phùng Yên Nhi quỳ gối tiến lên, mãi cho đến phía trước bàn: "Thiếp biết, lúc này thiếp nói ra chuyện này, nhất định hoàng thượng sẽ cho là thiếp vì tranh giành tình cảm. Nhưng thiếp vẫn thỉnh cầu hoàng thượng nghe lời này của thiếp, trong thành Lạc Kinh vẫn luôn có người miền nam mật thám quanh năm. Hoàng thượng chỉ cần nghĩ một chút đến chuyện dân lưu lạc vào thành Lạc Kinh mùa xuân năm ngoái thì sẽ hiểu."
Ở phía sau bàn, tay ta lại lặng lẽ sờ đến thanh kiếm trên người. Gian phi này lại còn dám nói đến chuyện mùa xuân năm ngoái! Đây không phải là chuyện tốt do Phùng Ký cha nàng ta gây ra hay sao? Lúc này vết sẹo trên trán A Nam còn sờ sờ trước mắt ta, mỗi lần nhìn thấy ta đều đau lòng không dứt. Những chuyện này đều là do Phùng gia làm hại.
Ở trước mặt ta, A Nam cũng không nhắc đến vết thương cũ trên trán, nhưng ta lại không thể giả bộ không nhìn thấy. Mỗi lần nhìn thấy vết thương kia, ta đều không thể kiềm chế được mà tự trách bản thân quá mức kích động, lại cũng phải trách Phùng gia mưu hại.
Phùng Yên Nhi không biết sự căm giận trong lòng ta lúc này, càng ra sức ba hoa khoác lác trước mặt ta: "Người cầm đầu những mật thám kia họ Đặng tên Hương, chính là ca ca của bồi thần Đặng Vân của Sở Tư Nam, là con của đại tướng quân ngoan cố Đặng Vũ của Nam Sở." Phùng Yên Nhi nói rất chuẩn xác: "Từ lúc Nam Sở bị chiếm đóng, người này liền lặng lẽ theo đuôi Quy Mệnh hầu lẻn vào Lạc Kinh, đến nay đã ở trong kinh thành được bốn, năm năm. Vây cánh đã dài rộng, lực lượng ngầm đông đảo."
Ta trầm mặc, liếc mắt nhìn A Nam. Chuyện Phùng Yên Nhi vừa nói này ngược lại lại đúng là sự thật. Ta sớm đã biết, con mương chảy từ trong cung ra kia chính là cách thức liên lạc giữa A Nam và những người đó.
Đặng Hương và những người phía sau hắn, cũng chính là hắn và A Nam vẫn thay nhau chống đỡ thế lực phía nam, sự tồn tại của bọn họ, trong mấy năm nay duy trì cân bằng giữa hai miền nam bắc.
Trong lòng ta vô cùng rõ ràng, mặc kệ ta có yêu A Nam hay không, về sau phần thế lực này của bọn họ cũng không cần tồn tại nữa. Từ bất cứ phương diện nào mà nói, thế lực như vậy tồn tại chính là lời khiêu chiến đối với bậc đế vương. Huống hồ, đứng đầu thế lực này không phải ai khác mà chính là Đặng Hương vốn có quan hệ không tầm thường với A Nam! Lúc nào chuyện này cũng có thể khiêu chiến tôn nghiêm đế vương của ta.
"Đặng Hương này chính là người hành hung đệ đệ của ta." Trong mắt Phùng Yên Nhi lộ ra vẻ hung ác khó thấy, qua một lúc lại cười rạng rỡ với ta: "Chỉ là Mại Nhi nhà ta văn võ song toàn, lại vừa khéo gặp được một vị tráng sĩ dự kỳ thi võ đi ngang qua tương trợ, không để cho bọn họ được như ý. Thương thế của Mại Nhi không nặng, dưỡng thương mấy ngày là có thể xuống giường rồi."
Ai quan tâm thương thế của Phùng Mại có nặng hay không, dù sao cũng đều là gạt người, Phùng Mại không muốn tham gia kỳ thi mùa xuân, muốn đòi ta không công mà được làm quan. Điều này cũng không phải là không thể, dù sao đều là qua loa lấy lệ. Chỉ cần ta có cơ hội một lưới tóm gọn bọn họ thì bọn họ một người cũng đừng hòng chạy trốn.
Ta mở miệng: "Để Mại Nhi ở nhà dưỡng thương đi, kỳ thi mùa xuân cũng đừng tham gia. Mại Nhi là ai chứ, trẫm luôn đối đãi với hắn như đối với huynh đệ mình. Chờ cho hắn khỏe lại, trẫm an bài cho hắn một chức quan nào đó cũng được." Ta cũng cười đến mức mê người, đồng thời nhìn sang hoạn quan cầm bút bên cạnh ý bảo: "Nhớ kỹ mấy câu vừa rồi của trẫm."
"Tạ ơn hoàng thượng!" Trên mặt Phùng Yên Nhi lộ ra vẻ vui mừng. Ta dễ dàng hứa hẹn khiến cho nàng ta mừng rỡ.
Nàng ta vội vàng tiến lên một bước: "Vừa rồi ta nói với hoàng thượng rằng đệ đệ ta lấy được một món đồ ở hiện trường, vật này đủ để chứng minh người hành hung hắn là ai."
Lúc này Phùng Yên Nhi gấp gáp, vội vàng ra hiệu với người phía sau nàng ta. Cung nữ Lục Kiều kia chờ đợi đã lâu, lúc này vội vàng bưng cái mâm lên trước, giao cả cái mâm và đồ vật bên trong cho chủ tử.
Trong mắt ta, cảnh tượng này giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào ta, đâm rách trí nhớ mà ta cố gắng niêm phong cất đi. Máu của A Nam, sự áy náy của ta đối với nàng, tất cả đều giống như vết thương đã khép miệng lại đột nhiên bị xé toạc ra lần nữa. Cảnh tượng trước mắt đã từng xuất hiện ở kiếp trước. Chỉ một chốc lát như vậy, ta dường như lại cảm giác được một cảm giác buốt lạnh quen thuộc từ trong người chảy ra.
Trong ngự thư phòng của ta, hai nữ nhân quỳ gối dưới chân ta giao ra một khối ngọc bài. Trừ mấy chuyện xảy ra trước đó, những cảnh tượng khác gần như đều là tái hiện y hệt kiếp trước. Chẳng lẽ đây chính là số mệnh?
Tay của ta lại cầm chặt chuôi kiếm lần nữa.
Phùng Yên Nhi ngẩng đầu cười với ta. Lúc trước nàng ta chính là cười như vậy.
A Nam lạnh lùng liếc mắt nhìn. Lúc trước ánh mắt của A Nam cũng chính là như thế.
Bàn tay trắng nõn của Phùng Yên Nhi giật tấm vải phủ cái mâm trước mặt ta xuống. Ngay cả ngón tay út nâng lên cũng giống y hệt trước đây.
A Nam nháy mắt một cái rồi quay mặt đi. Lúc trước nàng cũng có vẻ mặt khinh thường như thế này.
Ta vốn tưởng rằng kiếp này ta đã làm được một vài chuyện vì A Nam, nhưng vì sao tình cảnh như thế này lại xuất hiện trước mặt ta lần nữa? Ta còn muốn nói rằng ta đối tốt với A Nam. Nhưng ta thật sự làm được sao?
Ta lắc đầu một cái, chỉ muốn thoát khỏi mọi thứ ở trong mắt ta. Nhưng tất nhiên là không được! Trên cái mâm trong tay Phùng Yên Nhi có một khối ngọc bài xanh biếc lẳng lặng nằm đó.
Rốt cuộc nó lại xuất hiện, giống như kiếp trước, ta lại nhìn thấy nó lần nữa. Đời này, ta vẫn luôn tìm khối ngọc bài này ở chỗ A Nam, nhưng vẫn không tìm được, ta vốn tưởng rằng vận mệnh của ta đã thay đổi, nó sẽ không xuất hiện nữa.
Ta bắt đầu hoài nghi, kiếp này ta thật sự đã làm được cái gì sao? Vì bản thân, vì A Nam, thật sự đã từng cố gắng sao?
Theo phong tục xưa ở phía nam, nam tử kết thân với công chúa, sẽ được khắc tên lên ngọc bài làm vật đính ước. Đặng Hương có khối ngọc bài này, ít nhất cũng nói rõ, hắn vốn có ý định kết thân với công chúa.
Ta nhắm mắt một cái. Không thể lại muốn rồi.
"Hoàng thượng nhìn xem, trên ngọc bài này có chữ Hương!" Giọng nói hưng phấn của Phùng Yên Nhi truyền tới tai ta: "Có thể chứng tỏ rằng không phải ta nói bậy. Huynh đệ Đặng gia thường cùng người khác uống rượu, trong thành Lạc Kinh có rất nhiều người từng thấy bên hông Đặng Hương có đeo khối ngọc bài này!"
Ta không có để ý qua, một nam nhân nhìn một nam nhân khác, nếu như không phải là cố ý, ước chừng sẽ không để ý đến những chi tiết này.
Bất quá ta nghĩ trong chuyện này Phùng Yên Nhi cũng sẽ không gạt người. Đương nhiên là bọn họ đã sắp xếp xong xuôi tất cả mới dựng nên một vở kịch ngày hôm nay. Có lẽ Đặng Hương thật sự muốn diệt trừ con cháu Phùng gia, xuống tay với Phùng Mại. Nhưng quan trọng hơn là, tại sao Đặng Hương phải treo khối ngọc bài này, ít nhất hắn cảm thấy mình có thể không cần buông tha A Nam nữa phải không?
Phùng Yên Nhi rèn sắt khi còn nóng: "Nô tỳ nghĩ, chuyện Mại Nhi nhà ta chỉ là chuyện nhỏ. Kết hợp với kỳ thi lần này, những nam nhân này rõ ràng là có ý định diệt trừ vây cánh của hoàng thượng. Xin hoàng thượng phán đoán sáng suốt!" Phùng Yên Nhi om sòm bên tai, nghe vào cực kỳ đáng ghét.
Lúc này cái mâm kia đã giơ lên trước chóp mũi ta. Ta không muốn nhìn, tay cầm kiếm của ta đã phát run.
"Sở Hiền phi thấy thế nào? Ngươi còn có lời nào để chối cãi nữa không?" Ta nhắm hai mắt, lại nghe thấy ý khiêu khích trong giọng nói của Phùng Yên Nhi càng lúc càng rõ ràng.
Hiện giờ A Nam là người có tiếng nói nhất trong hậu cung, mỗi lần ra ngoài đều có người trước sau vây quanh. Mặc dù nói rằng trong hậu cung nàng chỉ ở vị thứ hai, nhưng chẳng biết từ lúc nào, thanh thế của nàng đã vượt trội, lấn áp Phùng Yên Nhi. Ngay cả mẫu hậu cũng buông tay, để cho A Nam làm chủ mọi chuyện trong hậu cung, dường như việc này đã tạo thành nề nếp trong cung.
Ta cảm thấy hôm nay A Nam là cố ý thể hiện thanh thể của nàng.
Thực lòng, A Nam vốn là người không chịu nhận thua. Nếu Phùng Yên Nhi xuống tay với A Nam trước, tất nhiên A Nam sẽ không chịu cúi đầu. Bất kể A Nam có hiểu những gì ngày đó ta đã nói với nàng hay không, thì bắt nàng một mực nhẫn nhịn Phùng Yên Nhi cũng là không hợp lý.
Tinh thần quật cường của nàng, ai cũng không ngăn được.
Ở cùng một A Nam như vậy, Phùng Yên Nhi thế nào đi chăng nữa cũng kém xa A Nam, cho dù dùng trang sức lộng lẫy như thế nào cũng không có tác dụng.
Hôm nay ánh mắt A Nam đảo quanh, dường như cũng có chủ ý gì ở đây. Nàng nhìn thấy dáng vẻ của ta và Phùng Yên Nhi như vậy nhưng cũng làm như không thấy.
Nàng đi thẳng đến chỗ rất gần chúng ta, thi lễ với ta.
Ta vội vàng mở miệng: "Chúng ta đều đi vào nói chuyện đi." Ta cũng cần để cho mình chuẩn bị tinh thần trước, ta dám khẳng định, Phùng Yên Nhi là cố ý chọn lúc này để tới gặp ta, mà A Nam cũng là có chuẩn bị mà đến.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dường như chỉ có ta không biết.
Ở trong ngự thư phòng, ta vừa mới ngồi xuống, A Nam liền tiến lên nói với ta: "Thiếp có chuyện muốn xin phép hoàng thượng." Không hề cho ta cơ hội thở lấy hơi. Nàng vừa nói vừa lấy ra một cuộn giấy từ bên hông.
Ta ừ một tiếng bằng giọng mũi, ánh mắt rơi vào trên mặt bàn. Trên bàn để bức tranh cuộn của ta, mấy ngày qua ta vẫn từ từ hoàn thiện nó.
Trong tranh là một mảng trời đất đầy băng tuyết, vốn là cảnh tượng thuần khiết nhất, cũng là cảnh tượng tiêu điều xơ xác nhất cõi đời này. Trong trí nhớ của ta, chuyện thê lương nhất và chuyện tốt đẹp nhất đều diễn ra trong cảnh tượng như vậy. Trong bức tranh trước mắt, dưới màu bạc của cây bách, có một vị thiếu nữ áo xanh hồn nhiên liếc nhìn ta, làm cho băng tuyết trong bức tranh đều bừng sáng sức sống. A Nam chính là nguồn sống duy nhất trong lòng ta giữa ngày đông giá rét.
Ta không tự chủ cong khóe miệng, mỗi đường nét trong tranh đều thể hiện thần thái ngây thơ bướng bỉnh của thiếu nữ kia, hiển nhiên chính là lúc ta động tâm với A Nam. Bức tranh này ta đã vẽ mất vài tháng, vẫn chưa để A Nam xem qua.
Ta từ từ cuộn tranh lại, cất đi, nhướng mắt ý bảo A Nam nói trước.
"Thiếp phải mời hoàng thượng xem xét." Tay A Nam cầm cuộn giấy của nàng, con ngươi xoay chuyển: "Cung Trường Tín của thiếp hình như lại bị dột rồi, phải mời người đến đổi lại toàn bộ ngói một lượt. Hai ngày gần đây trời đổ mưa to, buổi sáng khi thiếp tỉnh lại đều thấy vệt nước đọng trên mặt đất, nhưng ban ngày nhìn kỹ cũng không nhìn ra chỗ nào bị dột." Nàng kỳ quái nhìn ta một cái.
Ta lập tức vô cùng chột dạ, chẳng lẽ A Nam biết chuyện buổi đêm ta lén lút đến thăm nàng? Trong đầu của ta lập tức có chút loạn, cũng không phải là sợ A Nam biết chút mánh khóe này của ta, chẳng qua là cảm thấy cho dù ta làm bất cứ chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt thần của A Nam.
A Nam đang cầm cuộn giấy của nàng, bắt đầu hồi báo với ta việc này ước chừng cần chi bao nhiêu ngân lượng, trong đó gạch ngói hết bao nhiêu, thuê thợ hết bao nhiêu. Dáng vẻ nghiêm trang của nàng thật sự khiến ta bật cười. Một ít bạc này nàng vốn không cần phải báo cáo với ta, nhưng ta biết nàng là cố ý làm vậy.
Ta nhịn cười, đàng hoàng chờ nàng nói xong.
"Lúc cung Trường Tín đang sửa lại thì Sở Hiền phi tính sẽ nghỉ ngơi ở đâu?" Ta hỏi.
Ánh mắt của A Nam nhìn ta chợt lóe chợt tắt: "Lần trước sửa sang lại cung Trường Tín thì ta ở lại trong tẩm cung của hoàng thượng." A Nam nói lớn tiếng, không hề đỏ mặt.
Phùng Yên Nhi cười một tiếng quái dị.
A Nam chỉ nhìn ta, coi như Phùng Yên Nhi không tồn tại.
Ta không nói tiếng nào, bày ra dáng vẻ trầm ngâm.
"Hoàng thượng hãy suy nghĩ cẩn thận." Phùng Yên Nhi lớn tiếng nói, nàng đi tới bên cạnh A Nam thì đứng lại: "Sở Tư Nam luôn dùng tà thuyết để mị hoặc quân vương."
Nếu A Nam thật sự chịu tốn chút công phu để mị hoặc ta thì ngược lại ta nên vui mừng.
Phùng Yên Nhi nóng nảy: "Hoàng thượng xin hãy suy nghĩ một chút, kể từ khi hoàng thượng và Sở Tư Nam gần gũi nhau, trong hậu cung đã xảy ra bao nhiêu chuyện! Đầu tiên là Hà chiêu nghi, tiếp theo là Lý tu nghi, hiện tại thì Lâm tu nghi và Tiễn Đức phi vừa mới chết." Trong giọng nói õng ẹo của Phùng Yên Nhi không giấu vẻ hà khắc: "Vẫn còn chưa đến một năm đấy!" Đối với nàng ta mà nói, kể từ lần trước khi ta để A Nam vào ở trong điện Thừa Càn của ta, mọi thứ đều không giống nhau.
A Nam đã báo cáo xong sổ sách, cất cuộn giấy của mình đi: "Tổng cộng lại vẫn chưa bằng tiền mua sơn hằng năm cho Trích Tinh Các."
Ta nghĩ ngợi hồi lâu, không biết nên trả lời nàng như thế nào cho phải. Đây coi như là cùng ta diễn trò sao? Hay là A Nam thật sự vẫn đang oán trách?
"Mới vừa rồi Thục phi còn nói dở giữa chừng." Ta quay đầu hỏi Phùng Yên Nhi: "Nàng vừa rồi nói đến đâu rồi?"
A Nam trơ mắt nhìn ta lạnh nhạt với nàng, trên mặt liền có chút cứng ngắc. Chẳng lẽ A Nam không hiểu những chuyện lần trước ta nói với nàng sao?
Ta không đề cập tới chuyện này thì không sao, ta vừa nhắc đến thì Phùng Yên Nhi liền thay đổi sắc mặt: "Cầu xin hoàng thượng làm chủ cho gia đình thiếp." Nàng ta lập tức bày ra vẻ mặt muốn rơi nước mắt: "Ai ai cũng biết, đệ đệ Phùng Mại của ta nóng lòng mong mỏi kỳ thi mùa xuân năm nay, hung thủ chính là nhằm ngay lúc này để tới."
"Đệ đệ ngươi đã chết rồi sao?" A Nam đường đột chen vào hỏi Phùng Yên Nhi.
Phùng Yên Nhi trứng mắt nhìn A Nam một cái.
"Còn chưa chết thì tại sao lại có hung thủ?" A Nam làm bộ giật mình, đồng thời vỗ ngực một cái: "Đột nhiên nghe Thục phi nói hung thủ gì đó, ta còn tưởng là... Thục phi không cần khoa trương như vậy có được không." Lại quay đầu về phía ta: "Có lẽ hoàng thượng không biết, những sĩ tử trong thành Lạc Kinh kia, sáng sớm hôm nay suýt nữa lại xảy ra xung đột, cũng may có nhị điện hạ trấn giữ đàn áp được. Thiếp nghe nói là có chút liên quan đến phủ Phùng Đại tướng quân, Phùng gia đã làm loạn hội quán ở thượng du Trường Giang. Vừa nãy nghe Thục phi nói như vậy, thiếp lại cho là đã thật sự xảy ra chuyện lớn rồi."
Ta thở ra một hơi dài, nhìn qua thì có vẻ như ta mời nhị ca trở lại kinh là chuyện đúng đắn, càng tới gần kỳ thi thì loại chuyện như thế này xảy ra lại càng nhiều. Luôn có những người không cam lòng không ngừng tìm cớ thêu dệt chuyện. Kỳ thi chọn trạng nguyên mười năm rồi mới tổ chức, vì thế có ý nghĩa quyết định vận mạng đối với ta. Rốt cuộc là Phùng gia muốn làm gì?
"Đương nhiên là đại sự, thiếp có chứng cứ." Phùng Yên Nhi trừng A Nam: "Trong nhà thiếp đưa tới một vật, là do đệ đệ Phùng Mại của ta giật được từ trên người kẻ hành hung kia, chỉ cần hoàng thượng nhìn thấy vật này sẽ hiểu mọi chuyện."
Phùng Yên Nhi quỳ gối tiến lên, mãi cho đến phía trước bàn: "Thiếp biết, lúc này thiếp nói ra chuyện này, nhất định hoàng thượng sẽ cho là thiếp vì tranh giành tình cảm. Nhưng thiếp vẫn thỉnh cầu hoàng thượng nghe lời này của thiếp, trong thành Lạc Kinh vẫn luôn có người miền nam mật thám quanh năm. Hoàng thượng chỉ cần nghĩ một chút đến chuyện dân lưu lạc vào thành Lạc Kinh mùa xuân năm ngoái thì sẽ hiểu."
Ở phía sau bàn, tay ta lại lặng lẽ sờ đến thanh kiếm trên người. Gian phi này lại còn dám nói đến chuyện mùa xuân năm ngoái! Đây không phải là chuyện tốt do Phùng Ký cha nàng ta gây ra hay sao? Lúc này vết sẹo trên trán A Nam còn sờ sờ trước mắt ta, mỗi lần nhìn thấy ta đều đau lòng không dứt. Những chuyện này đều là do Phùng gia làm hại.
Ở trước mặt ta, A Nam cũng không nhắc đến vết thương cũ trên trán, nhưng ta lại không thể giả bộ không nhìn thấy. Mỗi lần nhìn thấy vết thương kia, ta đều không thể kiềm chế được mà tự trách bản thân quá mức kích động, lại cũng phải trách Phùng gia mưu hại.
Phùng Yên Nhi không biết sự căm giận trong lòng ta lúc này, càng ra sức ba hoa khoác lác trước mặt ta: "Người cầm đầu những mật thám kia họ Đặng tên Hương, chính là ca ca của bồi thần Đặng Vân của Sở Tư Nam, là con của đại tướng quân ngoan cố Đặng Vũ của Nam Sở." Phùng Yên Nhi nói rất chuẩn xác: "Từ lúc Nam Sở bị chiếm đóng, người này liền lặng lẽ theo đuôi Quy Mệnh hầu lẻn vào Lạc Kinh, đến nay đã ở trong kinh thành được bốn, năm năm. Vây cánh đã dài rộng, lực lượng ngầm đông đảo."
Ta trầm mặc, liếc mắt nhìn A Nam. Chuyện Phùng Yên Nhi vừa nói này ngược lại lại đúng là sự thật. Ta sớm đã biết, con mương chảy từ trong cung ra kia chính là cách thức liên lạc giữa A Nam và những người đó.
Đặng Hương và những người phía sau hắn, cũng chính là hắn và A Nam vẫn thay nhau chống đỡ thế lực phía nam, sự tồn tại của bọn họ, trong mấy năm nay duy trì cân bằng giữa hai miền nam bắc.
Trong lòng ta vô cùng rõ ràng, mặc kệ ta có yêu A Nam hay không, về sau phần thế lực này của bọn họ cũng không cần tồn tại nữa. Từ bất cứ phương diện nào mà nói, thế lực như vậy tồn tại chính là lời khiêu chiến đối với bậc đế vương. Huống hồ, đứng đầu thế lực này không phải ai khác mà chính là Đặng Hương vốn có quan hệ không tầm thường với A Nam! Lúc nào chuyện này cũng có thể khiêu chiến tôn nghiêm đế vương của ta.
"Đặng Hương này chính là người hành hung đệ đệ của ta." Trong mắt Phùng Yên Nhi lộ ra vẻ hung ác khó thấy, qua một lúc lại cười rạng rỡ với ta: "Chỉ là Mại Nhi nhà ta văn võ song toàn, lại vừa khéo gặp được một vị tráng sĩ dự kỳ thi võ đi ngang qua tương trợ, không để cho bọn họ được như ý. Thương thế của Mại Nhi không nặng, dưỡng thương mấy ngày là có thể xuống giường rồi."
Ai quan tâm thương thế của Phùng Mại có nặng hay không, dù sao cũng đều là gạt người, Phùng Mại không muốn tham gia kỳ thi mùa xuân, muốn đòi ta không công mà được làm quan. Điều này cũng không phải là không thể, dù sao đều là qua loa lấy lệ. Chỉ cần ta có cơ hội một lưới tóm gọn bọn họ thì bọn họ một người cũng đừng hòng chạy trốn.
Ta mở miệng: "Để Mại Nhi ở nhà dưỡng thương đi, kỳ thi mùa xuân cũng đừng tham gia. Mại Nhi là ai chứ, trẫm luôn đối đãi với hắn như đối với huynh đệ mình. Chờ cho hắn khỏe lại, trẫm an bài cho hắn một chức quan nào đó cũng được." Ta cũng cười đến mức mê người, đồng thời nhìn sang hoạn quan cầm bút bên cạnh ý bảo: "Nhớ kỹ mấy câu vừa rồi của trẫm."
"Tạ ơn hoàng thượng!" Trên mặt Phùng Yên Nhi lộ ra vẻ vui mừng. Ta dễ dàng hứa hẹn khiến cho nàng ta mừng rỡ.
Nàng ta vội vàng tiến lên một bước: "Vừa rồi ta nói với hoàng thượng rằng đệ đệ ta lấy được một món đồ ở hiện trường, vật này đủ để chứng minh người hành hung hắn là ai."
Lúc này Phùng Yên Nhi gấp gáp, vội vàng ra hiệu với người phía sau nàng ta. Cung nữ Lục Kiều kia chờ đợi đã lâu, lúc này vội vàng bưng cái mâm lên trước, giao cả cái mâm và đồ vật bên trong cho chủ tử.
Trong mắt ta, cảnh tượng này giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào ta, đâm rách trí nhớ mà ta cố gắng niêm phong cất đi. Máu của A Nam, sự áy náy của ta đối với nàng, tất cả đều giống như vết thương đã khép miệng lại đột nhiên bị xé toạc ra lần nữa. Cảnh tượng trước mắt đã từng xuất hiện ở kiếp trước. Chỉ một chốc lát như vậy, ta dường như lại cảm giác được một cảm giác buốt lạnh quen thuộc từ trong người chảy ra.
Trong ngự thư phòng của ta, hai nữ nhân quỳ gối dưới chân ta giao ra một khối ngọc bài. Trừ mấy chuyện xảy ra trước đó, những cảnh tượng khác gần như đều là tái hiện y hệt kiếp trước. Chẳng lẽ đây chính là số mệnh?
Tay của ta lại cầm chặt chuôi kiếm lần nữa.
Phùng Yên Nhi ngẩng đầu cười với ta. Lúc trước nàng ta chính là cười như vậy.
A Nam lạnh lùng liếc mắt nhìn. Lúc trước ánh mắt của A Nam cũng chính là như thế.
Bàn tay trắng nõn của Phùng Yên Nhi giật tấm vải phủ cái mâm trước mặt ta xuống. Ngay cả ngón tay út nâng lên cũng giống y hệt trước đây.
A Nam nháy mắt một cái rồi quay mặt đi. Lúc trước nàng cũng có vẻ mặt khinh thường như thế này.
Ta vốn tưởng rằng kiếp này ta đã làm được một vài chuyện vì A Nam, nhưng vì sao tình cảnh như thế này lại xuất hiện trước mặt ta lần nữa? Ta còn muốn nói rằng ta đối tốt với A Nam. Nhưng ta thật sự làm được sao?
Ta lắc đầu một cái, chỉ muốn thoát khỏi mọi thứ ở trong mắt ta. Nhưng tất nhiên là không được! Trên cái mâm trong tay Phùng Yên Nhi có một khối ngọc bài xanh biếc lẳng lặng nằm đó.
Rốt cuộc nó lại xuất hiện, giống như kiếp trước, ta lại nhìn thấy nó lần nữa. Đời này, ta vẫn luôn tìm khối ngọc bài này ở chỗ A Nam, nhưng vẫn không tìm được, ta vốn tưởng rằng vận mệnh của ta đã thay đổi, nó sẽ không xuất hiện nữa.
Ta bắt đầu hoài nghi, kiếp này ta thật sự đã làm được cái gì sao? Vì bản thân, vì A Nam, thật sự đã từng cố gắng sao?
Theo phong tục xưa ở phía nam, nam tử kết thân với công chúa, sẽ được khắc tên lên ngọc bài làm vật đính ước. Đặng Hương có khối ngọc bài này, ít nhất cũng nói rõ, hắn vốn có ý định kết thân với công chúa.
Ta nhắm mắt một cái. Không thể lại muốn rồi.
"Hoàng thượng nhìn xem, trên ngọc bài này có chữ Hương!" Giọng nói hưng phấn của Phùng Yên Nhi truyền tới tai ta: "Có thể chứng tỏ rằng không phải ta nói bậy. Huynh đệ Đặng gia thường cùng người khác uống rượu, trong thành Lạc Kinh có rất nhiều người từng thấy bên hông Đặng Hương có đeo khối ngọc bài này!"
Ta không có để ý qua, một nam nhân nhìn một nam nhân khác, nếu như không phải là cố ý, ước chừng sẽ không để ý đến những chi tiết này.
Bất quá ta nghĩ trong chuyện này Phùng Yên Nhi cũng sẽ không gạt người. Đương nhiên là bọn họ đã sắp xếp xong xuôi tất cả mới dựng nên một vở kịch ngày hôm nay. Có lẽ Đặng Hương thật sự muốn diệt trừ con cháu Phùng gia, xuống tay với Phùng Mại. Nhưng quan trọng hơn là, tại sao Đặng Hương phải treo khối ngọc bài này, ít nhất hắn cảm thấy mình có thể không cần buông tha A Nam nữa phải không?
Phùng Yên Nhi rèn sắt khi còn nóng: "Nô tỳ nghĩ, chuyện Mại Nhi nhà ta chỉ là chuyện nhỏ. Kết hợp với kỳ thi lần này, những nam nhân này rõ ràng là có ý định diệt trừ vây cánh của hoàng thượng. Xin hoàng thượng phán đoán sáng suốt!" Phùng Yên Nhi om sòm bên tai, nghe vào cực kỳ đáng ghét.
Lúc này cái mâm kia đã giơ lên trước chóp mũi ta. Ta không muốn nhìn, tay cầm kiếm của ta đã phát run.
"Sở Hiền phi thấy thế nào? Ngươi còn có lời nào để chối cãi nữa không?" Ta nhắm hai mắt, lại nghe thấy ý khiêu khích trong giọng nói của Phùng Yên Nhi càng lúc càng rõ ràng.
Bình luận truyện