Cung Khuyết
Chương 114
Cây liễu trong cung hiện giờ đã xanh um, ngày xuân còn dài nặng nề, thế nhưng ở nơi thâm cung này, ta lại không hề cảm thấy một chút ý vị mùa xuân nào.
Từ chỗ mẫu hậu trở lại, ta ngồi một mình trong ngự thư phòng, trên bàn trước mặt bày hai khối ngọc. Bút son vẫn ở trên giá bút, nhưng ta không đi lấy. Hai khối ngọc này là đề thi cho khoa thi năm nay, văn võ hai lớp, đề bài đã sớm đặt ra trong lòng ta, chỉ là ta vẫn chưa công bố ra bên ngoài.
Thật ra đầu óc ta hoàn toàn không ở nơi này, hai khối ngọc này chỉ là cho ta một điểm đặt ánh mắt mà thôi.
Ta đã nói với mẫu hậu chuyện xảy ra hôm nay. Mẫu hậu cũng không giật mình lắm. Kể từ sau chuyện Mậu Nhi, mẫu hậu dường như đã bị đả kích quá mức. Hiện giờ tinh lực của người không bằng lúc trước, cho dù muốn giúp ta thì sức lực cũng chỉ có hạn.
Ta an ủi mẫu hậu: "Không có chuyện gì."
Mẫu hậu chỉ thở dài nói: "Con đối với chuyện nữ nhân luôn là mệnh khổ, sớm để ta giết Đặng Hương thì đã không có chuyện ngày hôm nay. Nếu Sở Hiền phi không thể giúp con nữa, sau khi ta chết, trong hậu cung này con sẽ lại trở thành một người cô đơn."
Chỉ một câu nói này liền khiến cho ta cảm thấy khóe mũi cay cay, có cảm giác muốn rơi lệ.
Ta theo lệ thường hạ lệnh phái người đi tìm Đặng Hương, dĩ nhiên ta cũng biết, ta không thể tìm được hắn. Hai huynh đệ bọn họ hiện giờ đều rất bận rộn.
Ta cũng phái người đi thăm hỏi Phùng Mại, nhưng ta cũng biết rõ, điều này cũng không có ích gì. Phùng Mại là quyết tâm trốn tránh kỳ thi mùa xuân năm nay, chờ ta ban thưởng cho hắn một chức quan.
Trong lòng ta bây giờ chỉ có hai chuyện, một là điều tám doanh phía nam lên tây bắc, hai là tìm ra Lý Dật. Ta không biết Lý Dật có thể dùng tên giả để lẫn vào trong các sĩ tử dự thi hay không, nhưng một khi các sĩ tử vào trường thi, ta lục soát hắn cũng dễ dàng hơn một chút.
Còn có A Nam, ta nên làm thế nào với nàng bây giờ? Lúc này sắc trời đã sáng sủa hơn, bởi vì chuyện ngày hôm nay, trong cung canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng ta vẫn còn sợ có chỗ sơ suất. Cho dù trong đầu ta lúc này đều là A Nam thì ta cũng chỉ có thể ngồi yên không nhúc nhích ở đây.
Trên mặt đất, vết máu A Nam để lại đã được cung nhân lau dọn sạch sẽ, nhưng mắt ta vẫn không dám nhìn xuống đất. Ta giống như một kẻ ngốc, mắt nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh đều diễn kịch, thế nhưng ta lại chỉ có thể đứng nhìn từ bên ngoài.
Ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sự lương thiện của A Nam, hy vọng cuối cùng rồi nàng sẽ tha thứ cho ta. Chờ cho mọi chuyện đều qua đi, ta và nàng lại có thể bắt đầu lần nữa. Hiện giờ ta chỉ có thể tự nhủ trong lòng, nếu kiếp trước A Nam cuối cùng vẫn xuất hiện trước mặt ta, vậy thì ở kiếp này nàng nhất định sẽ trở lại trong vòng tay ta.
Mấy trinh thám ta điều đi bây giờ đã có người trở lại, báo cáo nhiệm vụ của mình. Ta mơ hồ đáp lại, không có cảm giác vui mừng như lúc trước vẫn nghĩ. A Nam vì những kết hoạch này của ta mà đã phải trả giá quá nhiều, nếu như vậy vẫn không thể một lưới tóm gọn bè cánh Phùng thị, ta nhất định sẽ hoài nghi tất cả những thứ này rốt cuộc có đáng giá hay không.
Chiều dần ngả về tây, Như Ý từ bên ngoài trở về. Ánh mắt của ta không có chỗ đặt liền rơi trên người hắn.
Tiểu tử này đưa mắt quét nhanh khắp mặt đất một lượt, nhìn thấy vết máu đã được dọn sạch rồi mới đi đến trước mặt ta: "Sở Hiền phi từ chối, không cho Hoa thái y chẩn bệnh." Như Ý báo lại với ta.
Ta dường như nghe không hiểu, ánh mắt nhìn chằm chằm Như Ý. Đứa nhỏ này bình thường đều giả bộ ông cụ non, đến lúc này rốt cuộc cũng lộ ra một chút vẻ trẻ con đúng tuổi. Hắn cẩn thận đứng ở trước bàn nhìn ta, do dự: "Cung nhân của cung Trường Tín chặn tất cả đại phu của Thái y viện ở ngoài cửa, nói rằng hoàng thượng có lệnh, không cho liên hệ với người bên ngoài." Giọng của Như Ý nhỏ dần, mang theo chút nức nở: "Hiền phi chảy thật nhiều máu, hoàng thượng vừa rồi cũng đã nhìn thấy, nếu không được chẩn bệnh thì Hiền phi sẽ chết."
Ta phục hồi tinh thần lại: "Ngươi đi cả nửa ngày, đều là ở trong cung Trường Tín sao?"
Như Ý gật đầu, lại lập tức lắc đầu.
Ta thở dài một tiếng: "Trong cung gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ mới thấy ngươi để ý đến." Ta nói với hắn như vậy: "Chẳng lẽ bởi vì ngươi cũng là người miền nam sao?"
Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi quả nhiên là dễ bị kích động, Như Ý quỳ xuống, nhìn qua có vẻ hoảng sợ.
Ta cười một tiếng, cố ý nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Đứng lên đi, trẫm biết là ngươi từ ngàn dặm xa xôi đến thành Lạc Kinh, gặp được đồng hương thì tất nhiên sẽ quý trọng." Hiện tại ta cảm thấy ta hiểu rất rõ cảm giác này. A Nam vốn là công chúa thánh khiết trong lòng bọn họ, những người miền nam này sợ là đến chết cũng không quên được.
Như Ý không phủ nhận, nhưng hắn lại nói: "Nô tài chủ yếu là nhìn ra được hoàng thượng rất thích Sở Hiền phi. Nô tài sợ chính là hoàng thượng quá mức đau lòng."
Ta sửng sốt.
Như Ý càng cúi đầu thấp hơn: "Nô tài không biết vì sao mấy ngày qua hoàng thượng lại xa lánh Sở Hiền phi. Nhưng mỗi ngày nô tài đều giúp hoàng thượng thay quần áo, lại phát hiện ra từ sau khi hoàng thượng xa lánh Sở Hiền phi thì thân thể càng ngày càng gầy, đai lưng càng ngày càng gài chặt hơn, y phục cũng càng ngày càng rộng. Hoàng thượng không tự mình soi gương, nếu người có soi, nhất định chính người cũng có thể nhìn ra, mấy ngày qua hai má người cũng đã lõm xuống. Nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ vui sướng."
Ta ngơ ngác đưa tay lên sờ sờ gò má của mình, thật sự rõ ràng như vậy sao?
"Còn có ánh mắt của hoàng thượng." Như Ý nhìn ta một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống: "Lúc không nhìn thấy Sở Hiền phi, trong mắt hoàng thượng đều không có sức sống. Hoảng hoảng hốt hốt, mặt ủ mày chau. Nô tài nói không ra, chỉ cảm thấy hoàng thượng vừa khiến Sở Hiền phi đau lòng, lại vừa khiến bản thân phiền muộn."
Ta nghe Như Ý nói xong thì im lặng. Trước kia ta chỉ nhớ đứa nhỏ này trung hậu đến mức có thể theo ta đi chịu chết. Hôm nay mới thấy rõ thật ra thì hắn cũng có chút vẻ giảo hoạt. Mấy ngày này hắn đi theo ta, lại có thể nhìn thấu ta.
Trinh thám của ta lại đến báo cáo. Lúc này không cần mở miệng, chỉ cần một ánh mắt, chuyện gì ta cũng đã hiểu ra.
Ta đứng lên, hạ lệnh cho Như Ý: "Thay y phục!" Suy nghĩ một chút: "Hôm nay ta không mặc đồ tối màu."
Cho dù như thế nào đi nữa, A Nam cũng đã vì ta mà trải sẵn đường đi, nếu ta không bước lên, chính là đã phụ lòng nàng.
▲▲▲
Loại địa điểm như kỹ viện Trường Xuân này, thực sự không thích hợp để mặc đồ đen, bởi vì đến nơi này tuyệt đối đều là mấy kẻ tầm thường nông cạn thích tiêu tiền. Những người đó đều không tiếc tiền sắm quần áo đẹp, gọi món ăn ngon, tỏ vẻ phong lưu.
Ngày mai là ngày đến trường thi, phần lớn mấy người ở trong kỹ viện Trường Xuân cũng đều thu liễm một chút, đóng cửa phòng lại tạm thời ôn bài, làm loại chuyện nước đến chân mới nhảy. Đối với những sĩ tử chọn kỹ viện làm nơi ở trọ này, ta đều nhìn không vừa mắt, phàm là người bình thường, không phải là đều đến chùa chiền tìm nơi ngủ trọ sao? Những nơi đó mới là chốn thanh tĩnh để học bài.
Lý phu nhân không biết ta, đây là ưu thế của ta.
"Ôi! Người đến là một vị công tử tuấn tú. Các cô nương mau tới đón tiếp."
Chân của ta vừa bước vào phường Trường Xuân, liền có một âm thanh mềm mại tới hoan nghênh ta.
Ta ngẩng đầu về phía phát ra âm thanh, chỉ liếc mắt một cái là có thể xác định nữ nhân trước mắt này chính là người ta muốn tìm. Ta không có cách nào hình dung được dáng vẻ của nữ nhân này, tóc mây búi cao, môi mỏng ngọt ngào, vòng eo nhỏ nhắn, toàn thân không có nơi nào là không trang điểm. Nhưng rất kỳ quái, cảm giác mà nàng ta cho ta không phải là xinh đẹp mà là kinh hãi. Ta vừa nhìn thấy nữ nhân này, cả người đều giống như là bị gai đâm.
Trong lòng ta rất rõ ràng, tuổi tác của nàng ta cũng không chênh lệch bao nhiêu so với mẫu hậu, cho dù nhỏ hơn thì cũng không kém mấy tuổi. Mẫu hậu nhìn qua đã có chút già yếu, nhưng trên người nữ nhân này không hề lưu lại dấu vết của tháng năm.
Đẹp mà quỷ dị, nhìn qua thật sự có chút dọa người. Lúc nàng ta đến gần ta, thậm chí ta có thể cảm giác được sự hấp dẫn người khác phái rất đặc biệt.
Mặc dù Lý phu nhân gọi các cô nương lên nghênh đón ta, nhưng trên thực tế căn bản là không có cô nương nào xuất hiện. Hiện giờ các nàng đều đang bận rộn đối phó với mấy sĩ tử cuối cùng đang cuồng loạn ở đây.
Lý phu nhân tự mình ra trận: "Thật là tuấn tú, càng đến gần càng tuấn tú." Nàng ta vừa cười vừa dán sát lại gần ta, gần như muốn đặt toàn bộ sức nặng cơ thể lên người ta: "Hơn nữa một thân y phục màu đỏ như thế này, tướng mạo và vóc dáng của công tử đều không thể hiện được hết phong độ của công tử." Nàng ta đưa bàn tay với những móng tay dài màu đỏ tươi quẹt qua ngực ta. Ngực ta giống như bị một trận rét lạnh đâm xuyên qua.
Ở khoảng cách rất gần, ta phát hiện ra vị Lý phu nhân này cười lên còn có lúm đồng tiền.
Tay của nàng ta dừng trên ngực ta: "Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng gặp qua vị công tử đây, chắc hẳn không phải là người Lạc Kinh." Âm thanh mị hoặc, giả bộ như là thiếu nữ.
Ta mở trừng hai mắt, cố bắt chước khẩu âm phương bắc: "Từ Đại Quận tới. Định tới Lạc Kinh buôn bán một chút."
Lý phu nhân cười, lúm đồng tiền càng sâu hơn: "Lúc này tới Lạc Kinh thật là không đúng lúc, sợ là ngay cả chỗ trọ cũng không tìm được. Huống chi còn là người từ Đại Quận tới." Mặt của nàng ta càng lúc càng gần ta, gần đến nỗi ta có thể thấy rõ từng lỗ chân lông trên khuôn mặt nàng ta, da của nàng ta quả thực không tệ, mịn màng trơn mịn, hơn nữa bởi vì nữ nhân này đang mặc một thân áo đen nên càng tôn thêm làn da trắng nõn. Ta âm thầm cảm thấy may mắn vì hiện giờ ta không mặc đồ đen, dù sao đi nữa thì ta cũng không thể mặc thành dáng vẻ yêu mị như nữ nhân này.
"Công tử là tới bằng cách nào? Mấy ngày qua nghe nói ngay cả sĩ tử từ Đại Quận vào kinh thành dự thi cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt. Công tử đi đường không gặp phải người kiểm tra sao?" Nữ nhân này nhìn qua giống như đang hỏi thăm, kỳ thực là đang thử dò xét ta: "Trong kinh thành đã bốn, năm ngày nay không thấy khách buôn từ Đại Quận tới rồi."
"Đúng là kiểm tra rất chặt. Chẳng qua tự ta có biện pháp." Ta tiếp tục cười ha ha, cũng ngửi thấy trên người nữ nhân này có thứ mùi giống như trên người Phùng Yên Nhi, là mùi hoa đào lộ! Ta nhớ A Nam từng nói qua, loại thuốc này giúp giữ nhan sắc.
"Quả nhiên là có biện pháp! Ta sai người đưa phấn hoa từ Đại Quận đến cũng bị giữ lại ở giữa đường, công tử dáng vẻ mạnh mẽ bước đi hùng dũng như vậy cũng có thể qua được vòng kiểm tra nghiêm ngặt để vào thẳng thành Lạc Kinh." Giọng điệu Lý phu nhân kỳ quái. Tay của nàng ta cũng không chịu yên phận, sờ loạn trên dưới người ta, nhìn như trêu đua, kỳ thực là đang kiểm tra xem trên người ta giấu thứ gì. Có lẽ là văn thư, cũng có thể là ám khí. Nữ nhân này tuyệt đối không phải là loại người dễ bị lừa gạt.
Ta đẩy nữ nhân này ra, nhìn quanh khắp nơi một vòng: "Là sao? Có lẽ chính là ta may mắn thôi." Ta cười ha hả: "Đây là lần đầu tiên ta tới đây buôn bán, cũng không biết mấy chuyện ma ma nói."
Nữ nhân kia cười, lại dấn người lên chạm vào mặt ta: "Quả nhiên là may mắn, hiện giờ đối với khách buôn thường xuyên qua lại thì kiểm tra nghiêm ngặt hơn một chút. Lại nói người có khuôn mặt tuấn tú như công tử đây có thể vượt qua vòng kiểm tra, có phải bởi vì công tử ngươi trong giọng Đại Quận còn xen lẫn một chút khẩu âm Lạc Kinh hay không?"
Thật sự là một nữ nhân lợi hại! Chuyện gì cũng không gạt được nàng ta.
Ta cười khà khà, cầm lấy bàn tay không an phận của nữ nhân này: "Có lẽ là vậy, ta vốn là lớn lên ở Lạc Kinh. Ma ma nhắc nhở như vậy ta mới nghĩ đến, ta cũng không thể bỏ lỡ lần may mắn này. Thủ hạ của ma ma có cô nương kinh thành nào trẻ tuổi xinh đẹp lại ít trang điểm thì kêu tới một người. Tiểu sinh đói khát đã lâu, sợ là khó nhịn." Tay của nàng ta lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Trong nháy mắt đó, ta cảm giác được nữ nhân đối diện kia đột nhiên lộ ra tuổi tác thực tế của nàng ta, vẻ già nua đó, vẻ tang thương đó, lại thêm tuyệt vọng không che giấu được đó. Xem ra, mấy câu nói của ta đã đâm trúng chỗ đau của nàng ta.
Nhưng nàng ta lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứng lên cách xa ta một chút: "Để ta nhìn qua một chút đã." Giọng nói của nàng ta lạnh nhạt: "Có lẽ còn có thể tìm giúp công tử một tiểu cô nương rảnh rỗi đến tán gẫu. Chỉ là ta cũng không dám đảm bảo. Hiện giờ là việc làm ăn tìm tới ta, không phải là ta tìm việc làm ăn." Nữ nhân kia vô cùng cao ngạo nói với ta: "Cô nương trẻ tuổi ít trang điểm vốn hiếm thấy, người giành giật lại nhiều, chưa chắc còn có thể nhàn rỗi." Nàng ta cố ý mở rộng cổ áo bằng gấm đen, để lộ phân nửa ngực. Dáng vẻ quyến rũ người, có lẽ nàng ta cho rằng dáng vẻ như vậy rất hấp dẫn người khác.
Ta quét mắt qua thân thể nàng ta, nhưng cũng không dừng lại: "Ta chính là không thiếu ngân lượng." Ta nói.
Lý phu nhân căm giận cười một tiếng: "Đã biết khẩu vị của công tử. Cô nương trẻ tuổi phải không, lúc nào cũng không thiếu. Trước hết công tử đến một căn phòng trang nhã nghỉ ngơi một lát, ta sẽ cho người đi mời cô nương tới."
Nàng ta đưa mắt nhìn Quân Nô bên cạnh: "Đưa vị khách quan này đến trong sảnh Cúc Hoa ngồi tạm. Chờ lát nữa Bạch Thược cô nương tới, hãy trực tiếp dẫn đến sảnh Cúc Hoa đi." Nói xong còn đặc biệt liếc ta một cái.
Trong lòng ta cuồng loạn, A Nam sắp tới!
Từ chỗ mẫu hậu trở lại, ta ngồi một mình trong ngự thư phòng, trên bàn trước mặt bày hai khối ngọc. Bút son vẫn ở trên giá bút, nhưng ta không đi lấy. Hai khối ngọc này là đề thi cho khoa thi năm nay, văn võ hai lớp, đề bài đã sớm đặt ra trong lòng ta, chỉ là ta vẫn chưa công bố ra bên ngoài.
Thật ra đầu óc ta hoàn toàn không ở nơi này, hai khối ngọc này chỉ là cho ta một điểm đặt ánh mắt mà thôi.
Ta đã nói với mẫu hậu chuyện xảy ra hôm nay. Mẫu hậu cũng không giật mình lắm. Kể từ sau chuyện Mậu Nhi, mẫu hậu dường như đã bị đả kích quá mức. Hiện giờ tinh lực của người không bằng lúc trước, cho dù muốn giúp ta thì sức lực cũng chỉ có hạn.
Ta an ủi mẫu hậu: "Không có chuyện gì."
Mẫu hậu chỉ thở dài nói: "Con đối với chuyện nữ nhân luôn là mệnh khổ, sớm để ta giết Đặng Hương thì đã không có chuyện ngày hôm nay. Nếu Sở Hiền phi không thể giúp con nữa, sau khi ta chết, trong hậu cung này con sẽ lại trở thành một người cô đơn."
Chỉ một câu nói này liền khiến cho ta cảm thấy khóe mũi cay cay, có cảm giác muốn rơi lệ.
Ta theo lệ thường hạ lệnh phái người đi tìm Đặng Hương, dĩ nhiên ta cũng biết, ta không thể tìm được hắn. Hai huynh đệ bọn họ hiện giờ đều rất bận rộn.
Ta cũng phái người đi thăm hỏi Phùng Mại, nhưng ta cũng biết rõ, điều này cũng không có ích gì. Phùng Mại là quyết tâm trốn tránh kỳ thi mùa xuân năm nay, chờ ta ban thưởng cho hắn một chức quan.
Trong lòng ta bây giờ chỉ có hai chuyện, một là điều tám doanh phía nam lên tây bắc, hai là tìm ra Lý Dật. Ta không biết Lý Dật có thể dùng tên giả để lẫn vào trong các sĩ tử dự thi hay không, nhưng một khi các sĩ tử vào trường thi, ta lục soát hắn cũng dễ dàng hơn một chút.
Còn có A Nam, ta nên làm thế nào với nàng bây giờ? Lúc này sắc trời đã sáng sủa hơn, bởi vì chuyện ngày hôm nay, trong cung canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng ta vẫn còn sợ có chỗ sơ suất. Cho dù trong đầu ta lúc này đều là A Nam thì ta cũng chỉ có thể ngồi yên không nhúc nhích ở đây.
Trên mặt đất, vết máu A Nam để lại đã được cung nhân lau dọn sạch sẽ, nhưng mắt ta vẫn không dám nhìn xuống đất. Ta giống như một kẻ ngốc, mắt nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh đều diễn kịch, thế nhưng ta lại chỉ có thể đứng nhìn từ bên ngoài.
Ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sự lương thiện của A Nam, hy vọng cuối cùng rồi nàng sẽ tha thứ cho ta. Chờ cho mọi chuyện đều qua đi, ta và nàng lại có thể bắt đầu lần nữa. Hiện giờ ta chỉ có thể tự nhủ trong lòng, nếu kiếp trước A Nam cuối cùng vẫn xuất hiện trước mặt ta, vậy thì ở kiếp này nàng nhất định sẽ trở lại trong vòng tay ta.
Mấy trinh thám ta điều đi bây giờ đã có người trở lại, báo cáo nhiệm vụ của mình. Ta mơ hồ đáp lại, không có cảm giác vui mừng như lúc trước vẫn nghĩ. A Nam vì những kết hoạch này của ta mà đã phải trả giá quá nhiều, nếu như vậy vẫn không thể một lưới tóm gọn bè cánh Phùng thị, ta nhất định sẽ hoài nghi tất cả những thứ này rốt cuộc có đáng giá hay không.
Chiều dần ngả về tây, Như Ý từ bên ngoài trở về. Ánh mắt của ta không có chỗ đặt liền rơi trên người hắn.
Tiểu tử này đưa mắt quét nhanh khắp mặt đất một lượt, nhìn thấy vết máu đã được dọn sạch rồi mới đi đến trước mặt ta: "Sở Hiền phi từ chối, không cho Hoa thái y chẩn bệnh." Như Ý báo lại với ta.
Ta dường như nghe không hiểu, ánh mắt nhìn chằm chằm Như Ý. Đứa nhỏ này bình thường đều giả bộ ông cụ non, đến lúc này rốt cuộc cũng lộ ra một chút vẻ trẻ con đúng tuổi. Hắn cẩn thận đứng ở trước bàn nhìn ta, do dự: "Cung nhân của cung Trường Tín chặn tất cả đại phu của Thái y viện ở ngoài cửa, nói rằng hoàng thượng có lệnh, không cho liên hệ với người bên ngoài." Giọng của Như Ý nhỏ dần, mang theo chút nức nở: "Hiền phi chảy thật nhiều máu, hoàng thượng vừa rồi cũng đã nhìn thấy, nếu không được chẩn bệnh thì Hiền phi sẽ chết."
Ta phục hồi tinh thần lại: "Ngươi đi cả nửa ngày, đều là ở trong cung Trường Tín sao?"
Như Ý gật đầu, lại lập tức lắc đầu.
Ta thở dài một tiếng: "Trong cung gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ mới thấy ngươi để ý đến." Ta nói với hắn như vậy: "Chẳng lẽ bởi vì ngươi cũng là người miền nam sao?"
Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi quả nhiên là dễ bị kích động, Như Ý quỳ xuống, nhìn qua có vẻ hoảng sợ.
Ta cười một tiếng, cố ý nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Đứng lên đi, trẫm biết là ngươi từ ngàn dặm xa xôi đến thành Lạc Kinh, gặp được đồng hương thì tất nhiên sẽ quý trọng." Hiện tại ta cảm thấy ta hiểu rất rõ cảm giác này. A Nam vốn là công chúa thánh khiết trong lòng bọn họ, những người miền nam này sợ là đến chết cũng không quên được.
Như Ý không phủ nhận, nhưng hắn lại nói: "Nô tài chủ yếu là nhìn ra được hoàng thượng rất thích Sở Hiền phi. Nô tài sợ chính là hoàng thượng quá mức đau lòng."
Ta sửng sốt.
Như Ý càng cúi đầu thấp hơn: "Nô tài không biết vì sao mấy ngày qua hoàng thượng lại xa lánh Sở Hiền phi. Nhưng mỗi ngày nô tài đều giúp hoàng thượng thay quần áo, lại phát hiện ra từ sau khi hoàng thượng xa lánh Sở Hiền phi thì thân thể càng ngày càng gầy, đai lưng càng ngày càng gài chặt hơn, y phục cũng càng ngày càng rộng. Hoàng thượng không tự mình soi gương, nếu người có soi, nhất định chính người cũng có thể nhìn ra, mấy ngày qua hai má người cũng đã lõm xuống. Nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ vui sướng."
Ta ngơ ngác đưa tay lên sờ sờ gò má của mình, thật sự rõ ràng như vậy sao?
"Còn có ánh mắt của hoàng thượng." Như Ý nhìn ta một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống: "Lúc không nhìn thấy Sở Hiền phi, trong mắt hoàng thượng đều không có sức sống. Hoảng hoảng hốt hốt, mặt ủ mày chau. Nô tài nói không ra, chỉ cảm thấy hoàng thượng vừa khiến Sở Hiền phi đau lòng, lại vừa khiến bản thân phiền muộn."
Ta nghe Như Ý nói xong thì im lặng. Trước kia ta chỉ nhớ đứa nhỏ này trung hậu đến mức có thể theo ta đi chịu chết. Hôm nay mới thấy rõ thật ra thì hắn cũng có chút vẻ giảo hoạt. Mấy ngày này hắn đi theo ta, lại có thể nhìn thấu ta.
Trinh thám của ta lại đến báo cáo. Lúc này không cần mở miệng, chỉ cần một ánh mắt, chuyện gì ta cũng đã hiểu ra.
Ta đứng lên, hạ lệnh cho Như Ý: "Thay y phục!" Suy nghĩ một chút: "Hôm nay ta không mặc đồ tối màu."
Cho dù như thế nào đi nữa, A Nam cũng đã vì ta mà trải sẵn đường đi, nếu ta không bước lên, chính là đã phụ lòng nàng.
▲▲▲
Loại địa điểm như kỹ viện Trường Xuân này, thực sự không thích hợp để mặc đồ đen, bởi vì đến nơi này tuyệt đối đều là mấy kẻ tầm thường nông cạn thích tiêu tiền. Những người đó đều không tiếc tiền sắm quần áo đẹp, gọi món ăn ngon, tỏ vẻ phong lưu.
Ngày mai là ngày đến trường thi, phần lớn mấy người ở trong kỹ viện Trường Xuân cũng đều thu liễm một chút, đóng cửa phòng lại tạm thời ôn bài, làm loại chuyện nước đến chân mới nhảy. Đối với những sĩ tử chọn kỹ viện làm nơi ở trọ này, ta đều nhìn không vừa mắt, phàm là người bình thường, không phải là đều đến chùa chiền tìm nơi ngủ trọ sao? Những nơi đó mới là chốn thanh tĩnh để học bài.
Lý phu nhân không biết ta, đây là ưu thế của ta.
"Ôi! Người đến là một vị công tử tuấn tú. Các cô nương mau tới đón tiếp."
Chân của ta vừa bước vào phường Trường Xuân, liền có một âm thanh mềm mại tới hoan nghênh ta.
Ta ngẩng đầu về phía phát ra âm thanh, chỉ liếc mắt một cái là có thể xác định nữ nhân trước mắt này chính là người ta muốn tìm. Ta không có cách nào hình dung được dáng vẻ của nữ nhân này, tóc mây búi cao, môi mỏng ngọt ngào, vòng eo nhỏ nhắn, toàn thân không có nơi nào là không trang điểm. Nhưng rất kỳ quái, cảm giác mà nàng ta cho ta không phải là xinh đẹp mà là kinh hãi. Ta vừa nhìn thấy nữ nhân này, cả người đều giống như là bị gai đâm.
Trong lòng ta rất rõ ràng, tuổi tác của nàng ta cũng không chênh lệch bao nhiêu so với mẫu hậu, cho dù nhỏ hơn thì cũng không kém mấy tuổi. Mẫu hậu nhìn qua đã có chút già yếu, nhưng trên người nữ nhân này không hề lưu lại dấu vết của tháng năm.
Đẹp mà quỷ dị, nhìn qua thật sự có chút dọa người. Lúc nàng ta đến gần ta, thậm chí ta có thể cảm giác được sự hấp dẫn người khác phái rất đặc biệt.
Mặc dù Lý phu nhân gọi các cô nương lên nghênh đón ta, nhưng trên thực tế căn bản là không có cô nương nào xuất hiện. Hiện giờ các nàng đều đang bận rộn đối phó với mấy sĩ tử cuối cùng đang cuồng loạn ở đây.
Lý phu nhân tự mình ra trận: "Thật là tuấn tú, càng đến gần càng tuấn tú." Nàng ta vừa cười vừa dán sát lại gần ta, gần như muốn đặt toàn bộ sức nặng cơ thể lên người ta: "Hơn nữa một thân y phục màu đỏ như thế này, tướng mạo và vóc dáng của công tử đều không thể hiện được hết phong độ của công tử." Nàng ta đưa bàn tay với những móng tay dài màu đỏ tươi quẹt qua ngực ta. Ngực ta giống như bị một trận rét lạnh đâm xuyên qua.
Ở khoảng cách rất gần, ta phát hiện ra vị Lý phu nhân này cười lên còn có lúm đồng tiền.
Tay của nàng ta dừng trên ngực ta: "Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng gặp qua vị công tử đây, chắc hẳn không phải là người Lạc Kinh." Âm thanh mị hoặc, giả bộ như là thiếu nữ.
Ta mở trừng hai mắt, cố bắt chước khẩu âm phương bắc: "Từ Đại Quận tới. Định tới Lạc Kinh buôn bán một chút."
Lý phu nhân cười, lúm đồng tiền càng sâu hơn: "Lúc này tới Lạc Kinh thật là không đúng lúc, sợ là ngay cả chỗ trọ cũng không tìm được. Huống chi còn là người từ Đại Quận tới." Mặt của nàng ta càng lúc càng gần ta, gần đến nỗi ta có thể thấy rõ từng lỗ chân lông trên khuôn mặt nàng ta, da của nàng ta quả thực không tệ, mịn màng trơn mịn, hơn nữa bởi vì nữ nhân này đang mặc một thân áo đen nên càng tôn thêm làn da trắng nõn. Ta âm thầm cảm thấy may mắn vì hiện giờ ta không mặc đồ đen, dù sao đi nữa thì ta cũng không thể mặc thành dáng vẻ yêu mị như nữ nhân này.
"Công tử là tới bằng cách nào? Mấy ngày qua nghe nói ngay cả sĩ tử từ Đại Quận vào kinh thành dự thi cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt. Công tử đi đường không gặp phải người kiểm tra sao?" Nữ nhân này nhìn qua giống như đang hỏi thăm, kỳ thực là đang thử dò xét ta: "Trong kinh thành đã bốn, năm ngày nay không thấy khách buôn từ Đại Quận tới rồi."
"Đúng là kiểm tra rất chặt. Chẳng qua tự ta có biện pháp." Ta tiếp tục cười ha ha, cũng ngửi thấy trên người nữ nhân này có thứ mùi giống như trên người Phùng Yên Nhi, là mùi hoa đào lộ! Ta nhớ A Nam từng nói qua, loại thuốc này giúp giữ nhan sắc.
"Quả nhiên là có biện pháp! Ta sai người đưa phấn hoa từ Đại Quận đến cũng bị giữ lại ở giữa đường, công tử dáng vẻ mạnh mẽ bước đi hùng dũng như vậy cũng có thể qua được vòng kiểm tra nghiêm ngặt để vào thẳng thành Lạc Kinh." Giọng điệu Lý phu nhân kỳ quái. Tay của nàng ta cũng không chịu yên phận, sờ loạn trên dưới người ta, nhìn như trêu đua, kỳ thực là đang kiểm tra xem trên người ta giấu thứ gì. Có lẽ là văn thư, cũng có thể là ám khí. Nữ nhân này tuyệt đối không phải là loại người dễ bị lừa gạt.
Ta đẩy nữ nhân này ra, nhìn quanh khắp nơi một vòng: "Là sao? Có lẽ chính là ta may mắn thôi." Ta cười ha hả: "Đây là lần đầu tiên ta tới đây buôn bán, cũng không biết mấy chuyện ma ma nói."
Nữ nhân kia cười, lại dấn người lên chạm vào mặt ta: "Quả nhiên là may mắn, hiện giờ đối với khách buôn thường xuyên qua lại thì kiểm tra nghiêm ngặt hơn một chút. Lại nói người có khuôn mặt tuấn tú như công tử đây có thể vượt qua vòng kiểm tra, có phải bởi vì công tử ngươi trong giọng Đại Quận còn xen lẫn một chút khẩu âm Lạc Kinh hay không?"
Thật sự là một nữ nhân lợi hại! Chuyện gì cũng không gạt được nàng ta.
Ta cười khà khà, cầm lấy bàn tay không an phận của nữ nhân này: "Có lẽ là vậy, ta vốn là lớn lên ở Lạc Kinh. Ma ma nhắc nhở như vậy ta mới nghĩ đến, ta cũng không thể bỏ lỡ lần may mắn này. Thủ hạ của ma ma có cô nương kinh thành nào trẻ tuổi xinh đẹp lại ít trang điểm thì kêu tới một người. Tiểu sinh đói khát đã lâu, sợ là khó nhịn." Tay của nàng ta lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Trong nháy mắt đó, ta cảm giác được nữ nhân đối diện kia đột nhiên lộ ra tuổi tác thực tế của nàng ta, vẻ già nua đó, vẻ tang thương đó, lại thêm tuyệt vọng không che giấu được đó. Xem ra, mấy câu nói của ta đã đâm trúng chỗ đau của nàng ta.
Nhưng nàng ta lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứng lên cách xa ta một chút: "Để ta nhìn qua một chút đã." Giọng nói của nàng ta lạnh nhạt: "Có lẽ còn có thể tìm giúp công tử một tiểu cô nương rảnh rỗi đến tán gẫu. Chỉ là ta cũng không dám đảm bảo. Hiện giờ là việc làm ăn tìm tới ta, không phải là ta tìm việc làm ăn." Nữ nhân kia vô cùng cao ngạo nói với ta: "Cô nương trẻ tuổi ít trang điểm vốn hiếm thấy, người giành giật lại nhiều, chưa chắc còn có thể nhàn rỗi." Nàng ta cố ý mở rộng cổ áo bằng gấm đen, để lộ phân nửa ngực. Dáng vẻ quyến rũ người, có lẽ nàng ta cho rằng dáng vẻ như vậy rất hấp dẫn người khác.
Ta quét mắt qua thân thể nàng ta, nhưng cũng không dừng lại: "Ta chính là không thiếu ngân lượng." Ta nói.
Lý phu nhân căm giận cười một tiếng: "Đã biết khẩu vị của công tử. Cô nương trẻ tuổi phải không, lúc nào cũng không thiếu. Trước hết công tử đến một căn phòng trang nhã nghỉ ngơi một lát, ta sẽ cho người đi mời cô nương tới."
Nàng ta đưa mắt nhìn Quân Nô bên cạnh: "Đưa vị khách quan này đến trong sảnh Cúc Hoa ngồi tạm. Chờ lát nữa Bạch Thược cô nương tới, hãy trực tiếp dẫn đến sảnh Cúc Hoa đi." Nói xong còn đặc biệt liếc ta một cái.
Trong lòng ta cuồng loạn, A Nam sắp tới!
Bình luận truyện