Cung Khuynh

Chương 109: Hai người buông bỏ, một người hy sinh



Vệ Minh Khê chạy ra ngoài, nhìn vào biển người mênh mông, nào còn bóng dáng Dung Vũ Ca! Vệ Minh Khê như người lữ hành lang thang tìm kiếm trong vô định, đôi lần nhìn thấy một vài bóng dáng tương tự, nhưng nhìn kỹ hoá ra là gương mặt xa lạ của người qua đường nào đó, buồn bã ảm đạm thay, ta ở đây, nàng ở nơi nào? Chẳng lẽ duyên thật sự hết rồi sao?

Đúng lúc đó đột nhiên trong đám đông Dung Vũ Ca bất chợt thấy được Vệ Minh Khê, nhìn sắc mặt Vệ Minh Khê lo lắng, nàng biết Vệ Minh Khê đang tìm mình, nhưng vì cớ gì mình luôn là người nhìn thấy nàng trước tiên? Dung Vũ Ca lẳng lặng nhìn Vệ Minh Khê, mặc cho nàng bất lực tìm kiếm trong vô vọng, không hiểu sao trong lòng một mảnh ưu thương, chóp mũi cũng cay nồng.

“Dung, ngươi sao vậy?” Hách Liên Huân cảm giác Dung Vũ Ca có chút khác thường, nhẹ nhàng hỏi.

“Ta không sao.” Dung Vũ Ca nói xong, đột nhiên đưa tay đặt lên hai má Hách Liên Huân, Hách Liên Huân kinh ngạc nhìn Dung Vũ Ca, chỉ thấy nàng nở nụ cười toả nắng, ấm áp tựa vầng thái dương, Dung chưa từng cười với mình như vậy. Hách Liên Huân càng nhìn càng si mê, si ngốc cảm nhận ngón tay Dung Vũ Ca nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình.

Khoảnh khắc khi Dung Vũ Ca nhìn thấy Vệ Minh Khê, phảng phất giữa hai nàng tựa như có thần giao cách cảm, khiến Vệ Minh Khê chợt quay đầu lại, cũng thấy được Dung Vũ Ca ở cách đó không xa, thật khó có thể nói ra cảm giác trong lòng Vệ Minh Khê trong thoáng giây nhìn thấy Dung Vũ Ca lúc ấy, khoảnh khắc đó, trong mắt Vệ Minh Khê chỉ nhìn thấy mỗi Dung Vũ Ca, đến khi nàng vội vã bước đến gần mới thấy được Hách Liên Huân.

Trông thấy Dung Vũ Ca cười rực rỡ với Hách Liên Huân, nhìn thấy ánh mắt Dung Vũ Ca nhìn Hách Liên Huân chăm chú, và ngón tay Dung Vũ Ca thân mật chạm lên khuôn mặt thiếu nữ ấy, Vệ Minh Khê chợt nhớ lại thiếu nữ dị tộc đã từng gặp tại phủ Dung đại tướng quân, trái tim nàng bỗng chốc đập liên hồi, nàng không dám nghĩ quá nhiều đến quan hệ giữa thiếu nữ kia cùng Dung Vũ Ca, nữ tử vô cùng thân thiết với nhau vốn là chuyện thường tình…

Cho đến khi Dung Vũ Ca cúi đầu hôn lên trán nữ tử đó, trái tim Vệ Minh Khê mới đột ngột ngừng đập, yên lặng tưởng chừng đã chết. Vệ Minh Khê đột nhiên hiểu được, thế nào gọi là người gần trong gang tấc, tâm xa tận chân trời. Chân Vệ Minh Khê như thể bị đóng đinh, không rời được nửa bước. Có lẽ mình không nên tiếp tục sự níu kéo này, để nàng tự do mới có thể khiến nàng hạnh phúc, các nàng thực sự rất xứng đôi, đều trẻ tuổi, mĩ mạo như nhau, ngay cả đối với tình cảm cũng dũng cảm giống nhau, mình phải chúc phúc cho các nàng, nhưng thực sự Vệ Minh Khê rất muốn khóc, chóp mũi cay xè đến mức làm cho nước mắt nàng không ngừng rơi xuống. Ngay cả bản thân Vệ Minh Khê cũng không nhận ra ánh mắt nàng dành cho Dung Vũ Ca cũng dần dần vắng lạnh, rồi hoàn toàn mờ mịt.

Dung Vũ Ca ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt Vệ Minh Khê, trong mắt nàng, Dung Vũ Ca thấy được nỗi cô độc, thậm chí so với khi Dung Vũ Ca còn bé nhìn thấy nàng còn có vẻ cô đơn hơn, đây không phải là mục đích mà mình vẫn muốn sao, Vệ Minh Khê sẽ buông tay, không bao giờ dây dưa nữa, các nàng sẽ không còn gặp lại nhau, nhưng sao tim nàng lại đau thế này. Hai người yên lặng nhìn nhau, khoảng cách ngắn ngủi mà tựa như xa cách cả vùng biển rộng mênh mông, ai cũng không qua được.

Có lẽ cả đời này mình cũng không nên xuất hiện trước mặt Dung Vũ Ca nữa, nếu có thể, Vệ Minh Khê ước mong mình sẽ lưu lại cho Dung Vũ Ca những gì tốt đẹp nhất, chứ không phải là sự thương tổn như thế này. Dung mạo Dung Vũ Ca vẫn như vậy, nhưng biểu tình và ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, nếu có thể, nàng biết bao hy vọng Dung Vũ Ca có thể trở lại là một Dung Vũ Ca nhiệt tình phóng khoáng, chứ không phải một Dung Vũ Ca xa lạ đang đứng trước mặt nàng.

Dung Vũ Ca khẽ nhíu mày, nàng không thích nhìn thấy trong đáy mắt Vệ Minh Khê là sự tự trách và hối hận, Vệ Minh Khê đã sai mà vẫn muốn bảo trì vẻ tao nhã cùng ích kỷ của nàng sao, mình hận nàng, không tha thứ cho nàng, nàng cũng có thể xem là chuyện đương nhiên sao.

Vệ Minh Khê nhìn thấy Dung Vũ Ca nhíu mày, nghĩ Dung Vũ Ca chán ghét nhìn thấy mình, đành cố ép mình nặn ra một nụ cười: “Ta sẽ lập tức li khai, không bao giờ quấy rầy nàng nữa.” Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, ra vẻ thật lòng nói.

Dung Vũ Ca vừa nhìn đã hiểu, nàng cảm giác trái tim mình như thể bị cái gì đó chặn lại, liền thu hồi tầm mắt, cúi đầu đem môi mình dán vào môi Hách Liên Huân. Khoảnh khắc khi môi Dung Vũ Ca chạm vào môi Hách Liên Huân,Vệ Minh Khê chỉ biết nhắm mắt lại, sau đó xoay người đưa lưng về phía Dung Vũ Ca, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, nàng thực sự không có dũng khí xem tiếp tình cảnh làm cho tâm can nàng như bị đâm nát ấy, trái tim quá khó chịu, cơ hồ không thể thở nữa. Vệ Minh Khê đưa tay áp vào lồng ngực, đau đớn tựa ngàn vạn mũi kim đâm.

Hách Liên Huân cảm giác được làn môi lạnh lẽo của Dung Vũ Ca dán lên môi mình, đôi môi lạnh như băng ấy, không phải độ ấm của người bình thường, băng lãnh tựa hồ từ tâm linh nàng tản mát ra. Dung Vũ Ca rõ ràng ở gần như vậy, nhưng sao Hách Liên Huân lại cảm giác càng lúc càng xa vời. Dung rốt cuộc làm sao vậy? Hách Liên Huân không hiểu sao Dung Vũ Ca lại khác thường như thế, làm Hách Liên Huân lo lắng không thôi.

Hách Liên Huân cảm giác được trên mặt có dòng chất lỏng nóng rực, ngẩng đầu mới cả kinh khi thấy Dung Vũ Ca đang rơi lệ, ánh mắt Dung Vũ Ca sao lại trống rỗng đến thế, đó là nỗi ưu thương toát ra từ trong sâu thẳm tâm hồn.

Dung Vũ Ca cảm giác được Vệ Minh Khê đã đi xa, hơi thở người ấy cũng càng ngày càng dần khuất, Dung Vũ Ca không biết vì sao lòng mình lại khó chịu đến thế, nàng biết cả đời mình vậy là đã kết thúc rồi, rốt cuộc không còn gì có thể cứu vãn được nữa.

“Dung, ngươi khóc.” Hách Liên Huân nhẹ nhàng thốt.

Dung Vũ Ca lặng lẽ nhìn Hách Liên Huân, sau đó mới từ từ đưa tay lên sờ gương mặt của nàng, thực sự rơi lệ sao, nhiều năm rồi chưa khóc, thì ra mình vẫn còn nước mắt sao, thì ra nước mắt cũng có thể bất chợt rơi như thế.

“Dung, ngươi sao vậy?” Hách Liên Huân nhìn Dung Vũ Ca đang ngẩn người, lo lắng hỏi, cũng không biết nên làm gì lúc này, đột nhiên Hách Liên Huân cảm thấy tuyệt vọng, nữ nhân này, vô luận mình cố gắng thế nào cũng không thể đến gần nàng.

“Ta không sao.” Vẻ mặt Dung Vũ Ca không có biểu tình gì, giống như một người đã mất đi sinh mệnh, dù xinh đẹp nhưng không còn hồn phách.

***

“Hoàng tổ mẫu…” Cao Mộ Ca cất tiếng gọi Vệ Minh Khê vừa trở về.

Vệ Minh Khê hoàn toàn không biết mình làm cách nào để về tới hoàng cung, nàng chỉ nhớ rõ hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là Mộ Ca, cảm thấy mệt mỏi quá, không còn đủ khí lực để chống đỡ thân thể mình nữa…

“Hoàng thượng, Thái Hậu bị bệnh…” Thái giám bẩm báo.

Cao Hiên nghe vậy liền vội vàng đứng lên đi tới Phượng Tường điện, tuy rằng mấy năm nay trong lòng Cao Hiên đối với Vệ Minh Khê vẫn có một số vướng mắc, quan hệ mẫu tử cũng xa cách không ít, nhưng khi nghe tin mẫu hậu bị bệnh vẫn vô cùng khẩn trương.

“Hoàng tổ mẫu từ ngoài cung trở về liền ngất xỉu, phụ hoàng, hoàng tổ mẫu sao vậy?” Cao Mộ Ca vừa nhìn thấy Cao Hiên liền nắm chặt tay áo hắn khẩn trương hỏi.

“Thái Hậu sao rồi?” Cao Hiên hỏi ngự y.

“Thái Hậu vì trầm cảm lâu ngày thành bệnh, lao tâm tổn trí, thân thể hư nhược, nhất thời khí huyết không đủ, hơn nữa chịu cú sốc tinh thần nên mới dẫn đến hôn mê, không có gì trở ngại, chẳng qua nếu Thái Hậu vẫn tiếp tục thế này bệnh sẽ ngày càng nặng thêm…” Ngự y lắc đầu nói.

“Ngươi lui xuống đi.” Đến lúc này Cao Hiên mới giật mình nhận ra, mẫu hậu gầy hơn trước rất nhiều. Nhìn Vệ Minh Khê như vậy, trong lòng Cao Hiên không thoải mái chút nào, đã nhiều năm đến vậy, còn có vướng mắc nào không thể hoá giải đâu?



“Mẫu hậu, người tỉnh rồi, uống chút thuốc đi.” Tự tay Cao Hiên bưng một chén thuốc, ân cần đến trước giường.

Vệ Minh Khê sững sờ nhìn Cao Hiên, nhiều năm nay trong lòng Hiên nhi vẫn có gút mắc với mình, bây giờ phảng phất hắn lại trở về quãng thời gian lúc còn làm thái tử, là nhi tử của mình, mặc dù đã làm hoàng đế nhiều năm, nhưng mãi mãi vẫn là người thiện lương như thế.

“Con tha thứ cho mẫu hậu rồi sao?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng hỏi.

“Từ nhỏ đến lớn, mẫu hậu đã vì trẫm mà lao tâm khổ tứ, là nhi thần nợ mẫu hậu, trả còn không hết, làm sao dám hận mẫu hậu, là nhi thần bất hiếu mới đúng. Từ nhỏ trẫm đã sớm biết nàng không yêu trẫm, bao nhiêu năm trôi qua, còn có cái gì trẫm không thể thông suốt được đây? Vũ Ca rất yêu mẫu hậu, từ nhỏ đã luôn quấn quýt bên người, vô luận mẫu hậu làm gì, ta tin tưởng nàng cũng sẽ tha thứ. Mẫu hậu và nàng yêu nhau, mẫu hậu cũng không thể dứt bỏ được nàng, người nên đi tìm nàng, rời khỏi hoàng cung này, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, cùng nhau ẩn cư mà sống, mẫu hậu đừng lo lắng cho ta nữa.” Cao Hiên ôn hoà nói, hắn là hoàng đế, cũng là nam nhân, hắn sẽ chống đỡ giang sơn này, đã đến lúc phải trả lại tự do cho mẫu hậu.

Không hiểu sao trong lòng Vệ Minh Khê lại dâng lên một cỗ bi ai, Hiên nhi đã đủ lông đủ cánh rồi, không cần mình bảo vệ nữa, đã đến lúc mình có thể vì chính mình làm hết thảy rồi, nhưng người đã không còn, dù nói gì cũng đã quá muộn, Giang Nam tiểu trấn, sông nhỏ chèo thuyền, tất cả chỉ còn là mộng ảo mà thôi…

Vệ Minh Khê lắc đầu, nàng đã có người khác, mình cũng chỉ có thể chúc phúc cho các nàng. Nghĩ đến Dung Vũ Ca, tâm Vệ Minh Khê lại quặn đau, nhức nhối.

Cao Hiên không đành lòng nhìn bộ dáng mẫu hậu vì tình mà khổ, chẳng qua hắn cũng không biết nên làm thế nào, chuyện các nàng lúc ấy hắn không biết được nhiều lắm, chỉ là mơ hồ cảm thấy các nàng nhất định sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện