Cung Khuynh

Chương 57: Tụ hiền các



Mùng ba tháng ba.

Dung Vũ Ca nhìn mái tóc Vệ Minh Khê được búi thẳng, một thân thanh sắc nam trang, tuy nhìn thoáng qua thì chỉ là trang phục thư sinh tầm thường, nhưng mặc lên người Vệ Minh Khê lại có tư vị hoàn toàn bất đồng. Dung Vũ Ca chống cằm, nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê.

“Có gì không ổn sao?” Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca nhìn mình không chớp mắt thì lo lắng hỏi, chỉ sợ chính mình còn có cái gì không ổn.

“Vệ công tử tuấn tú như thế, lại đầy bụng kinh luân, sợ là sẽ làm cho tất cả nữ tử Giang Nam đều phải động tâm và tan nát cõi lòng cả, ta nên làm thế nào cho phải đây?” Dung Vũ Ca cười nói, cầm mũ đội lên giúp Vệ Minh Khê, còn trộm hôn nàng một cái. Vệ Minh Khê tuy không chịu thừa nhận mình là dạng người mà nữ nhân thích, nhưng giờ phút này Vệ công tử thực sự là mẫu người trong mộng của các thiếu nữ Giang Nam.

“Không đứng đắn!” Mặt Vệ Minh Khê ửng đỏ, nàng đối với các hành động nhiều lúc vô cùng thân thiết của Dung Vũ Ca vẫn rất thẹn thùng .

“Chờ Vệ công tử nhà ta đánh bại quần hùng, đoạt được quân thủ chi danh, sẽ có một đám nữ tử khuê các ngưỡng mộ Vệ công tử tài hoa mà không thèm lấy chồng. Nhưng tuyệt đối không cho phép nàng đối với nữ nhân khác tuỳ tiện tươi cười, người ta sẽ ghen đó!” Dung Vũ Ca bá đạo nói.

“Thiên hạ anh tài nhiều, quân thủ nào có dễ dàng đoạt được như vậy, nếu ta có thể nhìn tận mắt, nghe tận tai thiên hạ luận tài dù chỉ một lần tại Tụ Hiền Các thì đã đủ thấy mỹ mãn rồi.” Vệ Minh Khê thản nhiên nói, nàng tuy là thiên hạ đệ nhất tài nữ, nhưng mà chưa bao giờ cùng người chân chính lợi hại thi thố qua, cho nên Vệ Minh Khê cảm thấy đoạt được danh quân thủ không phải đơn giản như lời Dung Vũ Ca nói.

Dung Vũ Ca vòng tay ôm lấy Vệ Minh Khê, cho dù Vệ Minh Khê không đạt được quân thủ vị đi nữa nhưng chắc chắn sẽ đại phóng quang mang khiến người ta phải kinh diễm.

“Người ta ngưỡng mộ Vệ công tử nhất, trong mắt ta, Vệ công tử là người lợi hại nhất ……” Dung Vũ Ca ghé sát Vệ Minh Khê, đôi môi nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nàng, lại dùng thanh âm mị hoặc lòng người khe khẽ nói. Nếu là nam tử mà nghe nói như vậy, chỉ sợ là xương cốt đều sẽ nhũn cả ra, mà Vệ Minh Khê bị đùa giỡn quẫn bách cực kỳ, lỗ tai cũng khẽ phiếm hồng……

“Dung Vũ Ca, không được hồ nháo!” Vệ Minh Khê thấp giọng mắng Dung Vũ Ca, yêu tinh này thật sự là càng ngày càng không đứng đắn, luôn làm chuyện khiến người ta xấu hổ.

“Ai kêu nàng tối hôm qua không để ý tới người ta, cự tuyệt người ta……” Dung Vũ Ca làm bộ như ủy khuất nói, tối hôm qua cầu hoan bị cự tuyệt, lại còn bị đuổi xuống giường.

Thật ra Dung Vũ Ca chỉ cần ôm lấy Vệ Minh Khê là muốn làm chuyện xấu, sợ chính mình khắc chế không được động tay động chân với nàng, thế nên mới không cố quấn lấy nàng mà ngoan ngoãn sang phòng khác ngủ.

Nàng xem, người ta kỳ thật là người hiểu chuyện lắm chứ bộ, vì để cho Chỉ nhi có tinh thần tham gia Tụ hiền các luận tài hôm nay, người ta đã phải hy sinh vĩ đại đến cỡ nào a!

“Hết thảy đều phải có chừng có mực, không thể quá trầm mê vui hoan ái tình sắc dục……” Vệ Minh Khê đứng đắn giáo dục nữ nhân vô độ trước mặt.

Vệ Minh Khê từ nhỏ đã được dạy bảo rằng không thể quá sa đà vào bất cứ chuyện gì, như vậy sẽ dễ dàng mất đi tâm tính chính mình, bất lợi cho tu sanh dưỡng tính. Liên tục hai buổi tối hoan ái làm cho Vệ Minh Khê có chút khó có thể tự giữ mình nữa, người luôn luôn tự hạn chế thâm nghiêm như nàng dĩ nhiên cảm thấy đây là chuyện không nên.

Mẫu hậu là sợ đắm chìm vào dục tình rồi không thể tự kềm chế sao? Dung Vũ Ca nghĩ đến đây có chút đau đầu, mẫu hậu khi còn bé nhất định bị mấy cái nội qui linh tinh giáo dục nhiều lắm, không hiểu được khi hai người yêu nhau mà ham muốn đối phương là chuyện tự nhiên đến cỡ nào.

Mẫu hậu sợ hãi trầm mê vào hoan ái, nhưng mà nàng thật rất thích thấy mẫu hậu sa vào bể tình, muốn nhìn thấy gương mặt như đoá hoa quỳnh nở rộ giữa màn đêm, kinh diễm và quyến rũ làm người ta phải say mê.

“Nhưng mà ta rất thích bộ dáng mẫu hậu ở dưới thân ta mà vui hoan, thực sự rất đẹp……” Dung Vũ Ca ái muội nói.

“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê ra vẻ trấn định nhưng gương mặt vẫn không khỏi hiện lên một chút hồng. Nàng sợ nhất là Dung Vũ Ca đem chuyện khiến người ta cảm thấy xấu hổ ấy nói ra lời, cho nên mặt liền xụ xuống, cảnh cáo Dung Vũ Ca không được phép nói lung tung nữa.

“Vệ công tử thẹn quá hoá giận, thôi ta không nói nữa.” Dung Vũ Ca cười nói. Vệ công tử thiệt thẹn thùng a, nàng phải bảo vệ mẫu hậu nhà nàng thật kỹ mới được, tránh cho bị đám hồ ly tinh Giang Nam đùa giỡn. Nàng nghĩ thế mà không biết người thích đùa giỡn Vệ Minh Khê nhất lại chính là hồ ly tinh trước mắt này.

----------------------------

Tụ hiền các rất lớn, cơ hồ hàng năm đều phải sửa chữa xây rộng thêm, đến bây giờ đã phi thường hùng vĩ đồ sộ, như một toà tháp cao lớn đứng sừng sững bên bờ Lăng giang.

Tụ hiền các phân làm bốn tầng, chỉ có ở tầng đầu tiên biểu hiện tài nghệ siêu quần bạt tụy mới có thể thượng nhị tầng, từ tầng thứ nhất lên tầng thứ hai cơ hồ tỉ lệ là một trên một trăm người, nhưng theo số lượng người tham gia càng ngày càng nhiều, có thể lên tầng thứ hai lại càng ngày càng khó.

Đến tầng thứ hai nhân số bất quá chỉ còn được trăm người, trăm người này lại chỉ có mười người có thể lên được tầng ba, quân thủ chính là sẽ xuất hiện trong số mười người này.

Sau khi lên tầng hai, sẽ có nhân sĩ chuyên môn đảm trách tiến hành ghi chép lại tình hình thực tế các lần luận tài để cho hậu nhân thưởng giám. Mỗi lần luận tài, văn tập cơ hồ cao tới một thước, cuối cùng sẽ được xem xét biên soạn và hiệu đính thành ba quyển sách, để vào tầng cao nhất ở Tụ hiền các, xem như lưu vào sử sách.

Bình thường Tụ hiền các sẽ mở cửa cho toàn bộ dân chúng đều có thể tham gia, nhưng hôm nay đặc biệt chỉ đón tiếp các tài tử thư sinh từ khắp nơi trên cả nước đổ về tụ hội. Trong lúc nhất thời Tụ hiền các đã tụ tập vô số thư sinh.

Vệ Minh Khê đến Tụ hiền các, nhìn đâu đâu cũng tấp nập thư sinh tài tử, bất giác nở nụ cười.

“Chỉ nhi vì sao lại cao hứng đến thế?” Dung Vũ Ca khó hiểu hỏi.

“Thiên hạ anh tài trùng trùng, há sợ quốc gia không thịnh!” Vệ Minh Khê cười nói.

“Vậy cũng chưa chắc, không ít kẻ lợi dụng muốn đục nước béo cò.” Dung Vũ Ca phản bác, thật giả lẫn lộn đâu nói trước được.

“Đục nước béo cò đúng là không ít, nhưng người có chân tài thực học cũng không thiếu, chỉ cần thử qua một chút sẽ biết rõ lòng dạ thôi.”

“Tiên sinh nhà ta thỉnh hai vị công tử lên tầng hai.” Người mời không ngờ là lão bá nơi trà quán hôm trước.

“Sao lại là ngươi? Chúng ta không phải là cần thi thố mới có thể đi lên sao?” Dung Vũ Ca kinh ngạc hỏi.

“Là lão hủ, lão hủ ngày thường chính là trà quán lão ông, ta đem vế trên của tiên sinh nhà ta để ở nơi đó cho có vẻ văn nhã, không nghĩ tới lại có thể bị Vệ công tử đối được, tiên sinh nhà ta đối với Vệ công tử có vài phần tò mò.” Tư thái lão ông lúc này cùng với lão đầu bán nước trà lúc trước hoàn toàn bất đồng.

Vệ Minh Khê đối vị tiên sinh được nhắc đến cũng có mấy phần tò mò, lão ông này đã bất phàm như thế, vậy tiên sinh nhà lão phải lợi hại đến cỡ nào đây?

“Lão ông xin dẫn đường.” Vệ Minh Khê khiêm tốn nói.

Vệ Minh Khê ngẩng đầu, ngồi kia là một lão nhân đại khái hơn tám mươi tuổi, râu tóc tựa tuyết trắng, nhưng ánh mắt toát ra vẻ cơ trí, tràn ngập khí chất đại nho, cùng tổ phụ năm đó có chút tương đồng. Trong thiên hạ người có thể có khí chất như tổ phụ, đại khái chỉ có thể là người đã đánh bại tổ phụ, Lí Huyền, người được mọi người tôn xưng là thánh nho.

“Vãn bối Vệ Chỉ ra mắt tiên sinh.” Vệ Minh Khê cung kính hành lễ, trên đời này người có thể làm cho hoàng hậu phát ra từ nội tâm mà hành lễ sợ là duy nhất chỉ có người trước mặt.

Dung Vũ Ca thấy thái độ Vệ Minh Khê cung thuận như vậy, liền biết ngay người có thể làm cho Vệ Minh Khê hạ thấp tư thái nhất định không đơn giản, cũng noi theo mà cung kính hành lễ. Người Vệ Minh Khê tôn kính, nàng tự nhiên cũng phải tôn kính.

“Chỉ là hương thảo, phẩm tính cao khiết, tổ phụ ngươi đối với ngươi hẳn là kỳ vọng rất cao, hôm nay vừa thấy, đã có thể nhìn ra phong phạm của Vệ Tử năm đó.” Lí Huyền tán dương gật đầu. Năm đó Lí Huyền được thế nhân tôn xưng là thánh nho, còn Vệ Tử Phong lại được tôn xưng là Vệ Tử, đây là tôn xưng đối với người đức cao vọng trọng nhất, năm đó hai người cũng được xưng tụng là nam bắc quân tử.

“Tổ phụ cũng thường xuyên nhắc tới tiên sinh, nói tài học của tiên sinh là thiên hạ vô song, vãn bối thực lòng rất ngưỡng mộ.” Vệ Minh Khê khiêm tốn nói.

Dung Vũ Ca cũng ngẩng đầu, thấy lão đầu giống như phật Di Lặc, nhìn qua bên cạnh ai ngờ là tiểu nha đầu ngày hôm qua, chẳng lẽ là oan gia ngõ hẹp sao?

“Gia gia, ngày hôm qua chính là hắn đã khi dễ ta!” Dung Vũ Ca ngẩng đầu Hải Đường mới nhìn rõ được mặt nàng, không phải chính là nam nhân vô lại ngày hôm qua sao? Hải Đường lập tức cùng gia gia cáo trạng.

Thiếu nữ kia dĩ nhiên lại là tôn nữ của Lí Huyền, Dung Vũ Ca ngày hôm qua đúng là khi dễ người ta, đương trường bị người cáo trạng, Vệ Minh Khê không khỏi có chút lúng túng.

Người được xưng là thánh nho chắc hẳn phải rất độ lượng, sẽ không vì việc nhỏ này mà tính toán so đo chứ? Dung Vũ Ca vô lại nghĩ, quả thực giỏi tu dưỡng khi dễ người khác.

“Kỳ thật sự tình là như thế này, ngày hôm qua tiểu muội muội trèo lên cây trượt chân ngã xuống, ta tiếp được nàng, có thể là bởi vì nàng quá nặng, tay ta ôm nàng không cẩn thận nên bị trượt, khiến nàng té xuống đất. Vãn sinh thật sự là không cẩn thận, thật sự là đáng chết!” Dung Vũ Ca ngoài mặt là nhận tội, trên thực tế là nói cho Lí Huyền biết chính mình là ân nhân cứu mạng tôn nữ ngài.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca nhẹ nhàng lắc đầu, nàng đã thiếu chút nữa quên Dung Vũ Ca là người giảo hoạt cỡ nào.

“Ngươi nói bậy, ngươi rõ ràng đã tiếp được ta nhưng lại cố tình ném ta xuống đất!” Hải Đường cực kì tức giận, cái gì mà nói mình quá nặng? Thực giảo hoạt, hắn rõ ràng chính là cố ý, lại còn mắng mình là xú nữ làm cả đêm hôm qua mình bởi vì nhớ đến những lời này mà khí huyết sôi trào.

Dung Vũ Ca đối Hải Đường biểu hiện vô cùng thân thiện mỉm cười, vẻ mặt bình thản, bộ dáng điềm nhiên.

Lí Huyền lúc này mới chú ý tới Dung Vũ Ca. Bộ dáng họa thủy, giữa mi mắt có yêu tà chi khí, không phải là chính khí. Nếu là nam tử, nhất định là gian trá âm tà, nếu là nữ tử thì chắc chắn họa thủy hồ mị. Tướng này cực âm mà khắc dương, nhưng kỳ quái một nỗi, ngoài tướng họa thủy lại còn có tướng hoa đào, cũng là cực kì hiếm thấy. Mi mắt tình trường, nhất định cả đời vì tình mà khổ.

Phàm là người tính cách cao thượng, đối với diện mạo họa thủy lại giảo hoạt như Dung Vũ Ca thực sự không thể có cảm tình được, tựa như lúc trước Vệ Minh Khê cũng không thích Dung Vũ Ca vậy.

Thứ duy nhất Vệ Minh Khê không học chính là phương thuật. Tổ phụ từng nói qua, nhân tất có thiên mệnh, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, bằng không lúc trước nhìn thấy diện mạo của Dung Vũ Ca chắc chắn sẽ không dám để Cao Hiên lấy nàng.

Tướng mạo Vệ Minh Khê lại làm cho Lí Huyền yêu thích. Vệ Minh Khê vận nam trang thật giống Vệ Tử Phong năm đó, cho nên Lí Huyền mới liếc mắt một cái đã nhận ra Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê mặt mày thanh nhã cao khiết, như đoá thanh liên kiêu ngạo nở rộ, không nhiễm bụi trần, quả thật là hình tượng nữ quân tử được nhắc đến trong cổ thư, là thế gian nữ tử điển phạm. Lí Huyền càng nhìn càng vừa lòng, hơn nữa khó nhất chính là tài học của nàng một chút cũng không thua Vệ Tử năm đó.

“Hải Đường!” Thanh âm Lí Huyền hơi trầm xuống, Hải Đường liền khựng lại.

“Hài tử này tính cách quái đản, ta không quản giáo thật tốt, là lỗi của ta.” Vệ Minh Khê lại cúi người đem trách nhiệm đổ lên người mình.

“Vừa rồi ta đã nhận lễ rồi, do ngươi là vãn bối, ta là trưởng bối, nhưng lần này lão phu xin không dám nhận……” Lí Huyền nhanh đứng dậy. Nàng là quân, mình là thần, phải có lễ giáo.

“Chủ thượng cũng không biết ta nam hạ, cho nên lần này nam hạ ta cũng không phải ta . Nam hạ cũng chỉ là hành động bốc đồng, hy vọng sẽ không mang đến phiền toái cho tiên sinh, tiên sinh cứ đối đãi ta như vãn bối là được.” Vệ Minh Khê khẩn cầu nói.

“Ừ, nếu đã như vậy, lão phu đành mạo phạm coi ngươi là vãn bối vậy.” Lí Huyền nói. Hoàng hậu nam hạ, quả thật không thể để nhiều người biết, miễn cho thêm phiền toái, đến thời điểm tất yếu còn phải thay nàng che dấu mới được.

“Tạ ơn tiên sinh!” Vệ Minh Khê khẽ cười .

“Vốn ngươi không thể tham gia Tụ hiền các thiên hạ luận tài, nhưng lão phu cũng không phải người cổ hủ, cho nên trực tiếp đề danh cho ngươi thượng đẳng nhị tầng, lão phu rất muốn ôn lại một chút cảm giác lâm ly tẫn trí hai mươi lăm năm trước.” Lí Huyền không phải người cổ hủ, cũng không để ý thân phận nữ tử của Vệ Minh Khê.

--------------------------------------------------- 

Dung Vũ Ca vừa rồi bị Lí Huyền nhìn rất không thoải mái, luôn luôn cảm thấy ánh mắt Lí Huyền rất sắc bén, tựa hồ muốn đem mình nhìn thấu.

“Lão nhân kia nhìn ta như vậy làm chi? Bị nhìn thế thực không thoải mái!” So với bị một đám sắc lang nhìn càng không thoải mái.

“Gọi là tiên sinh, không cho phép ngươi không chút phân biệt lớn nhỏ! Tiên sinh biết tướng thuật, phỏng chừng đã nhìn rõ ngươi là phường họa nước ương dân……” Vệ Minh Khê thuận miệng nói, không nghĩ lại thực sự bị nàng đoán trúng.

“Ai họa quốc ương dân, hơn nữa có Chỉ nhi ở đây, ta còn có thể gieo họa cho ai đây?” Dung Vũ Ca phản đối nói, muôn ôm lấy Vệ Minh Khê.

“Không được ở bên ngoài làm ra hành động thân mật như thế!” Vệ Minh Khê tránh được, dùng thanh âm trầm thấp cảnh cáo Dung Vũ Ca, sau đó hướng tầng cao nhất ở Tụ hiền các đi đến.

Hu hu, Dung Vũ Ca chu miệng, mẫu hậu còn nghiêm túc cảnh cáo, xem ra thật sự không thể làm loạn nữa rồi, bằng không mẫu hậu sẽ rất tức giận.

“Tên ẻo lả kia, ngươi đứng lại đó cho ta!” Hải Đường gọi Dung Vũ Ca, nàng vừa rồi cảm thấy dường như nam nhân vô lại này tựa hồ muốn ôm lấy Vệ Minh Khê, là nhìn nhầm sao?

“Tiểu nha đầu, ngươi gọi ta làm chi?” Xét thấy gia gia nàng là người Vệ Minh Khê tôn kính, nàng nhân tiện đối tiểu nha đầu này khách khí một chút.

“Ta làm sao mà nhỏ, ta cũng đã mười sáu rồi.” Hải Đường tức khí bĩu môi, không biết vì sao lại nguyện ý cùng nam nhân này cãi lộn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện