Cung Khuynh
Chương 69: Không có gì để giải thích, vì con thực sự yêu Vệ Minh Khê
Cao Hiên vừa thấy hai nữ nhân mà mình mỗi ngày đều tưởng niệm nhớ mong, lập tức từ trên giường ngồi dậy: “Mẫu hậu, Vũ Ca, hai người đã trở lại sao, cô cô người sao không báo cho ta biết sớm?” Cao Hiên hưng phấn hỏi.
Vũ Dương công chúa đứng lên, nhìn Vệ Minh Khê cùng nữ nhi, ánh mắt sắc bén dò xét hai người. Vệ Minh Khê khuôn mặt ưu tâm, ngược lại nữ nhi mình rất bình đạm, không phải là biểu hiện mà một thê tử nên có.
“Ngươi đang bị thương, nếu nói cho ngươi biết nhất định sẽ đòi ra ngoài tiếp giá, cho nên cô cô mới không nói cho ngươi biết.” Vũ Dương công chúa quan tâm nói.
“Hiên nhi, vết thương có nặng lắm không? Có đau hay không? Đã truyền ngự y xem qua chưa……”
Vệ Minh Khê liên tục hỏi mấy vấn đề, nhìn trên đầu nhi tử còn quấn lụa trắng, đau lòng nói không nên lời.
“Mẫu hậu, cũng không có gì đáng ngại, ngự y nói qua hai ngày nữa có thể khỏi hẳn. Mẫu hậu cùng Vũ Ca ở Đông Đô có tốt không?”
Cao Hiên nhìn Vệ Minh Khê rồi tầm mắt liền lập tức chuyển tới Dung Vũ Ca ở bên cạnh, có phải vì quá lâu không được gặp nàng hay không mà sao hắn cảm thấy Vũ Ca càng thêm xinh đẹp động lòng người như thế?
Không những tốt mà còn là quá tốt, trong lòng Vệ Minh Khê sinh ra vô số cảm giác áy náy, nàng lại cùng thê tử hắn….. Vệ Minh Khê lại càng thêm day dứt khi đối mặt với nhi tử của mình.
“Thái tử biểu đệ, ngươi mau chóng dưỡng thương cho tốt đi, tránh để cho chúng ta lo lắng.”
Nói đúng hơn là tránh cho Vệ Minh Khê phải lo lắng, Dung Vũ Ca cũng thuận thế nói vài lời quan tâm khiến Cao Hiên vô cùng vui sướng, Vũ Ca thực sự có quan tâm đến mình!
Ánh mắt Vũ Dương có chút âm trầm, nàng thấy rõ ràng từ lúc Vũ Ca vào cửa đến giờ, số lần nàng nhìn trượng phu còn không bằng số lần nàng nhìn Vệ Minh Khê!
“Vũ Ca, chúng ta cứ để cho mẫu tử bọn họ hàn huyên, mẹ con chúng ta cũng nên tâm sự một chút.” Vũ Dương hết sức khắc chế ngữ khí của mình mới tránh được việc lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Vệ Minh Khê một lòng đều đặt lên người Cao Hiên, không phát hiện Vũ Dương có dị thường, nhưng thật ra Dung Vũ Ca lại nhạy cảm phát giác được. Đã mấy tháng không gặp mình, mẫu thân lẽ ra phải vô cùng vui sướng mới đúng, vì sao nàng tựa hồ cảm giác trong giọng nói mẫu thân có chút nghiêm khắc?
“A, vâng.” Tuy rằng trong lòng Dung Vũ Ca cũng nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời cùng mẫu thân bước ra ngoài, trước khi đi cũng không quên liếc mắt nhìn Vệ Minh Khê một cái rồi mới đi. Vệ Minh Khê biết nàng phải đi nhưng không hề ngẩng đầu, nàng còn bận hỏi han Cao Hiên. Dung Vũ Ca trong lòng chua xót, nàng đã biết một khi hồi cung, địa vị nàng ở trong mắt Vệ Minh Khê chắc chắn sẽ không có phân lượng bằng Cao Hiên.
Dung Vũ Ca trước khi đi liếc nhìn Vệ Minh Khê, đó hoàn toàn là hành động vô thức, nhưng ở trong mắt Vũ Dương lại cơ hồ làm cho thân thể nàng có chút run lên. Thật sự quá hoang đường!
Cao Hiên kỳ thật hy vọng mẫu hậu cùng Dung Vũ Ca đều ở lại đây, dù sao hắn đã lâu không thấy Vũ Ca , trong lòng nhớ mong đến phát cuồng, nhưng cô cô đã nói vậy thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cô cùng Dung Vũ Ca rời đi, ánh mắt dõi theo thẳng đến khi thân ảnh Dung Vũ Ca tiêu thất mới thu về.
Vệ Minh Khê cũng thấy rất rõ ràng, nhi tử nhớ mình còn không bằng nhớ đến Dung Vũ Ca, phận làm mẫu thân có chút chua xót, mặt khác, nhi tử đối Dung Vũ Ca có tình thâm lại làm cho nàng vừa áy náy vừa bất an. Vệ Minh Khê cảm thấy mình là người mẫu thân đáng hận nhất, sau lưng nhi tử lại cùng thê tử hắn làm ra việc cẩu thả như vậy, hắn nếu biết nhất định sẽ hận mình. Vệ Minh Khê không dám nghĩ tiếp, lại càng không dám để cho hắn biết.
“Thương thế này làm sao bị?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vuốt đầu Cao Hiên, đau lòng hỏi.
Cao Hiên nhìn Vệ Minh Khê, chần chờ một chút, mẫu hậu vừa trở về, hắn không muốn làm cho mẫu hậu thất vọng, hắn không nghĩ sẽ nói cho mẫu hậu biết hắn chọc phụ hoàng tức giận, cho nên Cao Hiên quyết định nói dối.
“Nhi thần không cẩn thận đụng vào, không có việc gì đâu, sẽ mau lành mà.” Cao Hiên thấy mẫu thân lo lắng bèn cố trấn an.
“Phụ hoàng ngươi có nhiều nhi tử, đả thương ngươi hắn cũng không đau lòng, nhưng ngươi là cốt nhục duy nhất của mẫu hậu, mẫu hậu sao có thể để cho hắn làm ngươi bị thương đây?”
Vệ Minh Khê lần đầu tiên đối với Cao Hàn biểu hiện ra vẻ oán hận. Cao Hàn làm cái gì Vệ Minh Khê cũng đều có thể nhẫn nhịn, duy độc không thể thương tổn Hiên nhi! Đã có lần đầu tiên, ngày sau sẽ có lần thứ hai, giờ có mình ở đây sẽ không để Cao Hàn hắn tùy ý thương tổn Hiên nhi!
Rõ ràng sau vụ việc thái tử xâm nhập phủ quốc sư đại náo, mối quan hệ giữa hoàng đế và thái tử đã hiển lộ vết rách, mà mâu thuẫn giữa người vốn một lòng che chở thái tử là hoàng hậu cùng hoàng đế cũng ngày càng trở nên sâu sắc!
“Mẫu hậu, hắn là phụ hoàng!”
Cao Hiên cười khổ nói, rõ rang những chuyện phụ hoàng làm gần đây đều sai, nhưng tại sao mình ngược lại vẫn bị trách cứ? Chỉ bởi vì hắn là Hoàng Thượng nên hắn có thể làm xằng làm bậy sao? Cao Hiên vốn thiện lương mà trong lòng đối phụ thân mình cũng tự dưng nảy sinh vài phần oán hận.
“Mẫu hậu biết, Hiên nhi, ngươi không cần nghịch ý hắn, vô luận hắn làm chuyện gì.” Vệ Minh Khê vỗ nhẹ lên lưng Cao Hiên, chuyện này cứ giao cho mình là được rồi.
“Nhưng ta nhìn thấy lại phiền lòng, hắn sao có thể vì luyện đan mà dung túng quốc sư làm xằng bậy được?” Cao Hiên oán giận nói, phụ hoàng anh minh làm cho hắn phải kính nể ngày trước đâu rồi?
Vệ Minh Khê che miệng Cao Hiên lại, câu trách móc này không thể truyền tới tai Cao Hàn, bằng không thái tử vị của Hiên nhi sẽ tràn ngập nguy cơ, một khi thái tử bị phế, bọn họ sẽ không có kết cục tốt.
“Hiên nhi, mẫu hậu biết trong lòng ngươi oán, mẫu hậu đều biết hết, nhưng ngươi không thể nói ra miệng, nếu những lời này đến tai phụ hoàng ngươi, tình cảnh ngươi sẽ nguy hiểm. Hiên nhi, đáp ứng mẫu hậu, đừng để mẫu hậu lo lắng, nếu không vì mẫu hậu thì cũng hãy vì Vũ Ca mà suy nghĩ một chút……” Vệ Minh Khê nói với Cao Hiên.
Cao Hiên vừa nghĩ đến Dung Vũ Ca liền chần chờ, hắn hiểu vì mình là thái tử nên mới có thể lấy Vũ Ca, nếu không phải thái tử thì phụ hoàng đã đem Vũ Ca gả cho hoàng tử khác, trong cảm nhận của phụ hoàng chắc chắn còn thương Vũ Ca hơn thương mình. Nhưng mà cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không thể làm, thật quá uất ức rồi, hắn đường đường là đấng nam nhi thân cao bảy thước, nếu không làm được gì, sợ là Vũ Ca cũng khinh thường mình!
“Hiên nhi, ngươi có tâm vì thiên hạ như thế là tốt rồi, phần tâm này cứ lưu đến lúc về sau làm hoàng đế mà dùng. Mẫu hậu nhất định sẽ làm ngươi đăng cơ, để ngươi làm một hoàng đế tốt.”
Vệ Minh Khê nghiêm túc nói với Cao Hiên, dù có phải đem ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng ngươi kéo đổ xuống cũng không hối tiếc!
Cao Hiên nghe Vệ Minh Khê nói như vậy, tâm cũng an định, từ nhỏ đến lớn chỉ cần hắn muốn, mẫu hậu đều có thể giúp hắn đoạt tới tay, về sau làm hoàng đế , nhất định sẽ không giống phụ hoàng hoang đường như vậy, nhất định phải làm một hoàng đế tốt!
“Mẫu hậu, ta nhất định phải làm hoàng đế, để Vũ Ca làm hoàng hậu, có như vậy thì sẽ không ai có thể cướp Vũ Ca của ta đúng không?” Cao Hiên nghĩ đến việc chỉ cần mình biến thành nam nhân quyền thế nhất thiên hạ, sau đó làm nên một phen sự nghiệp sẽ nhất định làm cho Dung Vũ Ca nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Vệ Minh Khê nhìn Cao Hiên, trong lúc nhất thời đáp không nên lời, hắn không biết người cướp đi Dung Vũ Ca lại chính là mẫu thân hắn! Vệ Minh Khê bị Cao Hiên nhìn không hiểu sao có chút chột dạ.
“Mẫu hậu?” Cao Hiên thấy Vệ Minh Khê lặng thinh không đáp liền nhẹ nhàng gọi một tiếng, lúc này Vệ Minh Khê mới lấy lại tinh thần.
“Ừ, nhi tử của ta tương lai nhất định sẽ là hoàng đế.”
Những thứ khác, Vệ Minh Khê không có cách nào trả lời Cao Hiên, duy độc ngôi vị hoàng đế này là có thể cam kết. Hiên nhi nếu làm hoàng đế, nhất định sẽ có ba ngàn giai lệ chờ hắn, từ xưa nào có đế vương nào hậu cung ba ngàn chỉ độc sủng một người đâu?
---------------------------------------
“Đã mấy tháng không gặp mẫu thân, thật nhớ mẫu thân quá……” Dung Vũ Ca níu tay Vũ Dương công chúa, làm nũng nói, muốn hóa giải bầu không khí yên lặng không hề bình thường lúc này.
Nếu là bình thường, Vũ Dương công chúa sẽ lộ ra vẻ vui mừng tươi cười, đáng tiếc lúc này Vũ Dương cười không nổi, chỉ muốn lập tức đi tới tẩm cung thái tử phi.
Trong lòng Dung Vũ Ca tự dưng có loại dự cảm bất an, khi còn bé mặc dù đã từng có lúc khiến mẫu thân tức giận nhưng cũng chưa từng có tình cảnh như vậy, tựa hồ có chuyện gì đã xảy ra…
“Mẫu thân, chúng ta vì sao phải vể tẩm cung?” Dung Vũ Ca dò hỏi.
“Vũ Ca, nói cho mẫu thân, con có chuyện gì gạt ta không?” Vũ Dương quay đầu nghiêm túc hỏi Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nặn ra một nụ cười, ra vẻ kỳ quái hỏi: “Mẫu thân, nữ nhi có chuyện gì có thể gạt mẫu thân sao?” Trừ Vệ Minh Khê ra, nàng thật sự trăm phần trăm là một hài tử ngoan.
“Thật không?” Ngữ khí Vũ Dương làm Dung Vũ Ca không hiểu sao lạnh cả người, chẳng lẽ mẫu thân đã biết cái gì? Không thể nào! Vừa rồi không hề đối Vệ Minh Khê làm ra hành động gì vô cùng thân thiết khiến người ta phải hoài nghi mà!
“Đương nhiên!” Chỉ cần không có chứng cớ, Dung Vũ Ca có chết cũng không thừa nhận.
“Vậy vật trên bàn kia là cái gì?” Vũ Dương tức giận chỉ mấy họa trục, chất vấn Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca hồ nghi mở mấy họa trục trên bàn, dĩ nhiên nhận ra ngay đó là tranh họa Vệ Minh Khê năm đó! Những họa trục này Dung Vũ Ca rất quen thuộc, bên trong có hình Vệ Minh Khê với đủ loại kiểu dáng, mà nghiêm trọng nhất là một bộ Đông cung họa nàng dựa theo cảnh tượng xuân mộng mà họa ra bản thân cùng Vệ Minh Khê trần truồng lõa thể giao triền. Bức họa kia làm cho Dung Vũ Ca ngay cả một cơ hội giải thích cũng không thể.
Dung Vũ Ca ngẩng đầu nhìn Vũ Dương công chúa, cắn môi thật chặt, không nói, nhất định không nói, coi như là chấp nhận đi. Dáng vẻ không có gì để biện hộ của Dung Vũ Ca làm cho Vũ Dương cực kỳ tức giận, nàng đã hi vọng Dung Vũ Ca có thể giải thích, nói với mình đây là do nàng trẻ con tùy hứng, tùy tiện họa loạn, nhưng Dung Vũ Ca lại cứ thế chấp nhận, như thể sét đánh giữa trời quang, làm cho Vũ Dương công chúa vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý vô số lần cũng không chịu nổi mà phải vịn lấy cái bàn mới có thể chống đỡ được thân thể mình.
“Ngươi không thể cho ta một lời giải thích hợp lý sao?” Vũ Dương công chúa tức giận hỏi, nàng sợ nhất bộ dáng bất cần không quan tâm này của nữ nhi, nói như vậy chứng minh rằng nàng ngay cả chút cố kỵ cơ bản cũng không màng.
“Không có gì để giải thích, vì con thực sự yêu Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca nhìn chằm chằm mẫu thân, nói cho mẫu thân biết nàng không phải nhất thời tùy hứng, nàng thật sự chân thành.
“Ngươi có biết nàng và ngươi đều là nữ nhân hay không, hơn nữa nàng còn là cữu mẫu của ngươi, hiện tại lại còn là mẹ chồng ngươi kia mà?” Vũ Dương công chúa giận đến nỗi thân thể đều phát run .
“Nàng là nữ nhân nên con mới lại càng thêm mê luyến nàng! Cữu mẫu thì sao? Con yêu nàng, cho dù nàng là thần tiên trên trời đi nữa con cũng không quản ……” Dung Vũ Ca vốn nghĩ tình yêu của nàng không có sai, nếu có sai, vậy thì đó là lỗi của ông trời, trời cao đáng lẽ không nên để nàng gặp được Vệ Minh Khê, như vậy nàng cũng sẽ không yêu thương người đó.
“Chát!”
Nghe nữ nhi nói lời đại nghịch bất đạo không biết hối cải, Vũ Dương công chúa rốt cục khắc chế không được tát nàng một cái. Dung Vũ Ca lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị đánh, trong lúc nhất thời hai người nhìn đối phương sững sờ ngơ ngẩn cả người.
Dung Vũ Ca cảm giác trên mặt bỏng rát đau đớn: “Mẫu thân, con thật sự yêu nàng, người cứ coi như không biết được không?” Dung Vũ Ca nhìn Vũ Dương công chúa, cầu khẩn nói.
“Ta là mẫu thân ngươi, không một mẫu thân nào có thể mặc nữ nhi mình mắc thêm lỗi lầm được!” Vũ Dương không thể tin nhìn nữ nhi của mình. Nàng sao lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy?
“Mẫu thân, dù sao con cũng giống phụ thân năm đó, đã yêu sẽ không quay đầu!” Dung Vũ Ca đối với tình cảm trong lòng mình cho tới bây giờ chưa bao giờ dao động.
“Vệ Minh Khê, nàng có biết không? Hay nàng cũng cùng ngươi hồ nháo, làm chuyện nghịch luân xấu xa này?” Vũ Dương hỏi.
Nếu Vệ Minh Khê không biết, thì xem như nữ nhi mình tương tư đơn phương mà thôi, vậy thì còn tốt, nhưng nàng sợ Vệ Minh Khê cũng biết, đây mới là điều đáng sợ nhất !
Kỳ thật Vũ Dương có lo lắng như vậy cũng không phải là không có căn cứ, bởi vì người Dung gia luôn luôn không vướng bận cấm kỵ thế tục, vì yêu cơ hồ không việc gì không dám làm, hơn nữa người Dung gia lại trời sinh mĩ mạo, mà nữ nhi lại càng hậu sinh khả úy, bộ dạng còn họa thủy khuynh quốc hơn, là người chuyên làm rối loạn nhân tâm. Nếu Vệ Minh Khê là nam tử tuyệt đối sẽ trốn không thoát lòng bàn tay nữ nhi, nhưng Vệ Minh Khê lại là nữ tử, thậm chí còn là một nữ tử luôn tự hạn chế thậm nghiêm, điều này làm cho Vũ Dương đối Vệ Minh Khê vẫn ôm một chút hy vọng.
Dung Vũ Ca nhíu mày, nàng ghét mẫu thân nói nàng cùng Vệ Minh Khê là việc xấu xa, nhưng nàng lại không dám để cho mẫu thân biết Vệ Minh Khê đã biết và cũng đã đáp lại tình cảm của mình, bởi vì nàng biết lòng Vệ Minh Khê đối với mình yếu ớt cỡ nào. Mẫu thân chỉ cần đi đễn chỗ Vệ Minh Khê hơi chất vấn một chút, cũng đủ để nàng nhượng bộ lui binh rồi, cho nên Dung Vũ Ca thật không dám mạo hiểm như vậy.
“Nàng không biết, nàng chỉ nghi hoặc vì sao con đối xử với nàng ân cần như thế. Nàng luôn rất nghiêm chỉnh, không hiểu được tâm tư của con, nữ tử như nàng sao có thể dễ dàng bị con mê hoặc được?” Dung Vũ Ca cười khổ nói, kiểu nói dối nửa thật nửa giả luôn là kiểu có sức thuyết phục nhất!.
Vũ Dương công chúa đứng lên, nhìn Vệ Minh Khê cùng nữ nhi, ánh mắt sắc bén dò xét hai người. Vệ Minh Khê khuôn mặt ưu tâm, ngược lại nữ nhi mình rất bình đạm, không phải là biểu hiện mà một thê tử nên có.
“Ngươi đang bị thương, nếu nói cho ngươi biết nhất định sẽ đòi ra ngoài tiếp giá, cho nên cô cô mới không nói cho ngươi biết.” Vũ Dương công chúa quan tâm nói.
“Hiên nhi, vết thương có nặng lắm không? Có đau hay không? Đã truyền ngự y xem qua chưa……”
Vệ Minh Khê liên tục hỏi mấy vấn đề, nhìn trên đầu nhi tử còn quấn lụa trắng, đau lòng nói không nên lời.
“Mẫu hậu, cũng không có gì đáng ngại, ngự y nói qua hai ngày nữa có thể khỏi hẳn. Mẫu hậu cùng Vũ Ca ở Đông Đô có tốt không?”
Cao Hiên nhìn Vệ Minh Khê rồi tầm mắt liền lập tức chuyển tới Dung Vũ Ca ở bên cạnh, có phải vì quá lâu không được gặp nàng hay không mà sao hắn cảm thấy Vũ Ca càng thêm xinh đẹp động lòng người như thế?
Không những tốt mà còn là quá tốt, trong lòng Vệ Minh Khê sinh ra vô số cảm giác áy náy, nàng lại cùng thê tử hắn….. Vệ Minh Khê lại càng thêm day dứt khi đối mặt với nhi tử của mình.
“Thái tử biểu đệ, ngươi mau chóng dưỡng thương cho tốt đi, tránh để cho chúng ta lo lắng.”
Nói đúng hơn là tránh cho Vệ Minh Khê phải lo lắng, Dung Vũ Ca cũng thuận thế nói vài lời quan tâm khiến Cao Hiên vô cùng vui sướng, Vũ Ca thực sự có quan tâm đến mình!
Ánh mắt Vũ Dương có chút âm trầm, nàng thấy rõ ràng từ lúc Vũ Ca vào cửa đến giờ, số lần nàng nhìn trượng phu còn không bằng số lần nàng nhìn Vệ Minh Khê!
“Vũ Ca, chúng ta cứ để cho mẫu tử bọn họ hàn huyên, mẹ con chúng ta cũng nên tâm sự một chút.” Vũ Dương hết sức khắc chế ngữ khí của mình mới tránh được việc lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Vệ Minh Khê một lòng đều đặt lên người Cao Hiên, không phát hiện Vũ Dương có dị thường, nhưng thật ra Dung Vũ Ca lại nhạy cảm phát giác được. Đã mấy tháng không gặp mình, mẫu thân lẽ ra phải vô cùng vui sướng mới đúng, vì sao nàng tựa hồ cảm giác trong giọng nói mẫu thân có chút nghiêm khắc?
“A, vâng.” Tuy rằng trong lòng Dung Vũ Ca cũng nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời cùng mẫu thân bước ra ngoài, trước khi đi cũng không quên liếc mắt nhìn Vệ Minh Khê một cái rồi mới đi. Vệ Minh Khê biết nàng phải đi nhưng không hề ngẩng đầu, nàng còn bận hỏi han Cao Hiên. Dung Vũ Ca trong lòng chua xót, nàng đã biết một khi hồi cung, địa vị nàng ở trong mắt Vệ Minh Khê chắc chắn sẽ không có phân lượng bằng Cao Hiên.
Dung Vũ Ca trước khi đi liếc nhìn Vệ Minh Khê, đó hoàn toàn là hành động vô thức, nhưng ở trong mắt Vũ Dương lại cơ hồ làm cho thân thể nàng có chút run lên. Thật sự quá hoang đường!
Cao Hiên kỳ thật hy vọng mẫu hậu cùng Dung Vũ Ca đều ở lại đây, dù sao hắn đã lâu không thấy Vũ Ca , trong lòng nhớ mong đến phát cuồng, nhưng cô cô đã nói vậy thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cô cùng Dung Vũ Ca rời đi, ánh mắt dõi theo thẳng đến khi thân ảnh Dung Vũ Ca tiêu thất mới thu về.
Vệ Minh Khê cũng thấy rất rõ ràng, nhi tử nhớ mình còn không bằng nhớ đến Dung Vũ Ca, phận làm mẫu thân có chút chua xót, mặt khác, nhi tử đối Dung Vũ Ca có tình thâm lại làm cho nàng vừa áy náy vừa bất an. Vệ Minh Khê cảm thấy mình là người mẫu thân đáng hận nhất, sau lưng nhi tử lại cùng thê tử hắn làm ra việc cẩu thả như vậy, hắn nếu biết nhất định sẽ hận mình. Vệ Minh Khê không dám nghĩ tiếp, lại càng không dám để cho hắn biết.
“Thương thế này làm sao bị?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vuốt đầu Cao Hiên, đau lòng hỏi.
Cao Hiên nhìn Vệ Minh Khê, chần chờ một chút, mẫu hậu vừa trở về, hắn không muốn làm cho mẫu hậu thất vọng, hắn không nghĩ sẽ nói cho mẫu hậu biết hắn chọc phụ hoàng tức giận, cho nên Cao Hiên quyết định nói dối.
“Nhi thần không cẩn thận đụng vào, không có việc gì đâu, sẽ mau lành mà.” Cao Hiên thấy mẫu thân lo lắng bèn cố trấn an.
“Phụ hoàng ngươi có nhiều nhi tử, đả thương ngươi hắn cũng không đau lòng, nhưng ngươi là cốt nhục duy nhất của mẫu hậu, mẫu hậu sao có thể để cho hắn làm ngươi bị thương đây?”
Vệ Minh Khê lần đầu tiên đối với Cao Hàn biểu hiện ra vẻ oán hận. Cao Hàn làm cái gì Vệ Minh Khê cũng đều có thể nhẫn nhịn, duy độc không thể thương tổn Hiên nhi! Đã có lần đầu tiên, ngày sau sẽ có lần thứ hai, giờ có mình ở đây sẽ không để Cao Hàn hắn tùy ý thương tổn Hiên nhi!
Rõ ràng sau vụ việc thái tử xâm nhập phủ quốc sư đại náo, mối quan hệ giữa hoàng đế và thái tử đã hiển lộ vết rách, mà mâu thuẫn giữa người vốn một lòng che chở thái tử là hoàng hậu cùng hoàng đế cũng ngày càng trở nên sâu sắc!
“Mẫu hậu, hắn là phụ hoàng!”
Cao Hiên cười khổ nói, rõ rang những chuyện phụ hoàng làm gần đây đều sai, nhưng tại sao mình ngược lại vẫn bị trách cứ? Chỉ bởi vì hắn là Hoàng Thượng nên hắn có thể làm xằng làm bậy sao? Cao Hiên vốn thiện lương mà trong lòng đối phụ thân mình cũng tự dưng nảy sinh vài phần oán hận.
“Mẫu hậu biết, Hiên nhi, ngươi không cần nghịch ý hắn, vô luận hắn làm chuyện gì.” Vệ Minh Khê vỗ nhẹ lên lưng Cao Hiên, chuyện này cứ giao cho mình là được rồi.
“Nhưng ta nhìn thấy lại phiền lòng, hắn sao có thể vì luyện đan mà dung túng quốc sư làm xằng bậy được?” Cao Hiên oán giận nói, phụ hoàng anh minh làm cho hắn phải kính nể ngày trước đâu rồi?
Vệ Minh Khê che miệng Cao Hiên lại, câu trách móc này không thể truyền tới tai Cao Hàn, bằng không thái tử vị của Hiên nhi sẽ tràn ngập nguy cơ, một khi thái tử bị phế, bọn họ sẽ không có kết cục tốt.
“Hiên nhi, mẫu hậu biết trong lòng ngươi oán, mẫu hậu đều biết hết, nhưng ngươi không thể nói ra miệng, nếu những lời này đến tai phụ hoàng ngươi, tình cảnh ngươi sẽ nguy hiểm. Hiên nhi, đáp ứng mẫu hậu, đừng để mẫu hậu lo lắng, nếu không vì mẫu hậu thì cũng hãy vì Vũ Ca mà suy nghĩ một chút……” Vệ Minh Khê nói với Cao Hiên.
Cao Hiên vừa nghĩ đến Dung Vũ Ca liền chần chờ, hắn hiểu vì mình là thái tử nên mới có thể lấy Vũ Ca, nếu không phải thái tử thì phụ hoàng đã đem Vũ Ca gả cho hoàng tử khác, trong cảm nhận của phụ hoàng chắc chắn còn thương Vũ Ca hơn thương mình. Nhưng mà cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không thể làm, thật quá uất ức rồi, hắn đường đường là đấng nam nhi thân cao bảy thước, nếu không làm được gì, sợ là Vũ Ca cũng khinh thường mình!
“Hiên nhi, ngươi có tâm vì thiên hạ như thế là tốt rồi, phần tâm này cứ lưu đến lúc về sau làm hoàng đế mà dùng. Mẫu hậu nhất định sẽ làm ngươi đăng cơ, để ngươi làm một hoàng đế tốt.”
Vệ Minh Khê nghiêm túc nói với Cao Hiên, dù có phải đem ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng ngươi kéo đổ xuống cũng không hối tiếc!
Cao Hiên nghe Vệ Minh Khê nói như vậy, tâm cũng an định, từ nhỏ đến lớn chỉ cần hắn muốn, mẫu hậu đều có thể giúp hắn đoạt tới tay, về sau làm hoàng đế , nhất định sẽ không giống phụ hoàng hoang đường như vậy, nhất định phải làm một hoàng đế tốt!
“Mẫu hậu, ta nhất định phải làm hoàng đế, để Vũ Ca làm hoàng hậu, có như vậy thì sẽ không ai có thể cướp Vũ Ca của ta đúng không?” Cao Hiên nghĩ đến việc chỉ cần mình biến thành nam nhân quyền thế nhất thiên hạ, sau đó làm nên một phen sự nghiệp sẽ nhất định làm cho Dung Vũ Ca nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Vệ Minh Khê nhìn Cao Hiên, trong lúc nhất thời đáp không nên lời, hắn không biết người cướp đi Dung Vũ Ca lại chính là mẫu thân hắn! Vệ Minh Khê bị Cao Hiên nhìn không hiểu sao có chút chột dạ.
“Mẫu hậu?” Cao Hiên thấy Vệ Minh Khê lặng thinh không đáp liền nhẹ nhàng gọi một tiếng, lúc này Vệ Minh Khê mới lấy lại tinh thần.
“Ừ, nhi tử của ta tương lai nhất định sẽ là hoàng đế.”
Những thứ khác, Vệ Minh Khê không có cách nào trả lời Cao Hiên, duy độc ngôi vị hoàng đế này là có thể cam kết. Hiên nhi nếu làm hoàng đế, nhất định sẽ có ba ngàn giai lệ chờ hắn, từ xưa nào có đế vương nào hậu cung ba ngàn chỉ độc sủng một người đâu?
---------------------------------------
“Đã mấy tháng không gặp mẫu thân, thật nhớ mẫu thân quá……” Dung Vũ Ca níu tay Vũ Dương công chúa, làm nũng nói, muốn hóa giải bầu không khí yên lặng không hề bình thường lúc này.
Nếu là bình thường, Vũ Dương công chúa sẽ lộ ra vẻ vui mừng tươi cười, đáng tiếc lúc này Vũ Dương cười không nổi, chỉ muốn lập tức đi tới tẩm cung thái tử phi.
Trong lòng Dung Vũ Ca tự dưng có loại dự cảm bất an, khi còn bé mặc dù đã từng có lúc khiến mẫu thân tức giận nhưng cũng chưa từng có tình cảnh như vậy, tựa hồ có chuyện gì đã xảy ra…
“Mẫu thân, chúng ta vì sao phải vể tẩm cung?” Dung Vũ Ca dò hỏi.
“Vũ Ca, nói cho mẫu thân, con có chuyện gì gạt ta không?” Vũ Dương quay đầu nghiêm túc hỏi Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nặn ra một nụ cười, ra vẻ kỳ quái hỏi: “Mẫu thân, nữ nhi có chuyện gì có thể gạt mẫu thân sao?” Trừ Vệ Minh Khê ra, nàng thật sự trăm phần trăm là một hài tử ngoan.
“Thật không?” Ngữ khí Vũ Dương làm Dung Vũ Ca không hiểu sao lạnh cả người, chẳng lẽ mẫu thân đã biết cái gì? Không thể nào! Vừa rồi không hề đối Vệ Minh Khê làm ra hành động gì vô cùng thân thiết khiến người ta phải hoài nghi mà!
“Đương nhiên!” Chỉ cần không có chứng cớ, Dung Vũ Ca có chết cũng không thừa nhận.
“Vậy vật trên bàn kia là cái gì?” Vũ Dương tức giận chỉ mấy họa trục, chất vấn Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca hồ nghi mở mấy họa trục trên bàn, dĩ nhiên nhận ra ngay đó là tranh họa Vệ Minh Khê năm đó! Những họa trục này Dung Vũ Ca rất quen thuộc, bên trong có hình Vệ Minh Khê với đủ loại kiểu dáng, mà nghiêm trọng nhất là một bộ Đông cung họa nàng dựa theo cảnh tượng xuân mộng mà họa ra bản thân cùng Vệ Minh Khê trần truồng lõa thể giao triền. Bức họa kia làm cho Dung Vũ Ca ngay cả một cơ hội giải thích cũng không thể.
Dung Vũ Ca ngẩng đầu nhìn Vũ Dương công chúa, cắn môi thật chặt, không nói, nhất định không nói, coi như là chấp nhận đi. Dáng vẻ không có gì để biện hộ của Dung Vũ Ca làm cho Vũ Dương cực kỳ tức giận, nàng đã hi vọng Dung Vũ Ca có thể giải thích, nói với mình đây là do nàng trẻ con tùy hứng, tùy tiện họa loạn, nhưng Dung Vũ Ca lại cứ thế chấp nhận, như thể sét đánh giữa trời quang, làm cho Vũ Dương công chúa vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý vô số lần cũng không chịu nổi mà phải vịn lấy cái bàn mới có thể chống đỡ được thân thể mình.
“Ngươi không thể cho ta một lời giải thích hợp lý sao?” Vũ Dương công chúa tức giận hỏi, nàng sợ nhất bộ dáng bất cần không quan tâm này của nữ nhi, nói như vậy chứng minh rằng nàng ngay cả chút cố kỵ cơ bản cũng không màng.
“Không có gì để giải thích, vì con thực sự yêu Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca nhìn chằm chằm mẫu thân, nói cho mẫu thân biết nàng không phải nhất thời tùy hứng, nàng thật sự chân thành.
“Ngươi có biết nàng và ngươi đều là nữ nhân hay không, hơn nữa nàng còn là cữu mẫu của ngươi, hiện tại lại còn là mẹ chồng ngươi kia mà?” Vũ Dương công chúa giận đến nỗi thân thể đều phát run .
“Nàng là nữ nhân nên con mới lại càng thêm mê luyến nàng! Cữu mẫu thì sao? Con yêu nàng, cho dù nàng là thần tiên trên trời đi nữa con cũng không quản ……” Dung Vũ Ca vốn nghĩ tình yêu của nàng không có sai, nếu có sai, vậy thì đó là lỗi của ông trời, trời cao đáng lẽ không nên để nàng gặp được Vệ Minh Khê, như vậy nàng cũng sẽ không yêu thương người đó.
“Chát!”
Nghe nữ nhi nói lời đại nghịch bất đạo không biết hối cải, Vũ Dương công chúa rốt cục khắc chế không được tát nàng một cái. Dung Vũ Ca lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị đánh, trong lúc nhất thời hai người nhìn đối phương sững sờ ngơ ngẩn cả người.
Dung Vũ Ca cảm giác trên mặt bỏng rát đau đớn: “Mẫu thân, con thật sự yêu nàng, người cứ coi như không biết được không?” Dung Vũ Ca nhìn Vũ Dương công chúa, cầu khẩn nói.
“Ta là mẫu thân ngươi, không một mẫu thân nào có thể mặc nữ nhi mình mắc thêm lỗi lầm được!” Vũ Dương không thể tin nhìn nữ nhi của mình. Nàng sao lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy?
“Mẫu thân, dù sao con cũng giống phụ thân năm đó, đã yêu sẽ không quay đầu!” Dung Vũ Ca đối với tình cảm trong lòng mình cho tới bây giờ chưa bao giờ dao động.
“Vệ Minh Khê, nàng có biết không? Hay nàng cũng cùng ngươi hồ nháo, làm chuyện nghịch luân xấu xa này?” Vũ Dương hỏi.
Nếu Vệ Minh Khê không biết, thì xem như nữ nhi mình tương tư đơn phương mà thôi, vậy thì còn tốt, nhưng nàng sợ Vệ Minh Khê cũng biết, đây mới là điều đáng sợ nhất !
Kỳ thật Vũ Dương có lo lắng như vậy cũng không phải là không có căn cứ, bởi vì người Dung gia luôn luôn không vướng bận cấm kỵ thế tục, vì yêu cơ hồ không việc gì không dám làm, hơn nữa người Dung gia lại trời sinh mĩ mạo, mà nữ nhi lại càng hậu sinh khả úy, bộ dạng còn họa thủy khuynh quốc hơn, là người chuyên làm rối loạn nhân tâm. Nếu Vệ Minh Khê là nam tử tuyệt đối sẽ trốn không thoát lòng bàn tay nữ nhi, nhưng Vệ Minh Khê lại là nữ tử, thậm chí còn là một nữ tử luôn tự hạn chế thậm nghiêm, điều này làm cho Vũ Dương đối Vệ Minh Khê vẫn ôm một chút hy vọng.
Dung Vũ Ca nhíu mày, nàng ghét mẫu thân nói nàng cùng Vệ Minh Khê là việc xấu xa, nhưng nàng lại không dám để cho mẫu thân biết Vệ Minh Khê đã biết và cũng đã đáp lại tình cảm của mình, bởi vì nàng biết lòng Vệ Minh Khê đối với mình yếu ớt cỡ nào. Mẫu thân chỉ cần đi đễn chỗ Vệ Minh Khê hơi chất vấn một chút, cũng đủ để nàng nhượng bộ lui binh rồi, cho nên Dung Vũ Ca thật không dám mạo hiểm như vậy.
“Nàng không biết, nàng chỉ nghi hoặc vì sao con đối xử với nàng ân cần như thế. Nàng luôn rất nghiêm chỉnh, không hiểu được tâm tư của con, nữ tử như nàng sao có thể dễ dàng bị con mê hoặc được?” Dung Vũ Ca cười khổ nói, kiểu nói dối nửa thật nửa giả luôn là kiểu có sức thuyết phục nhất!.
Bình luận truyện