Cung Khuynh

Chương 71: Tiên yến chi biến



Ngày thứ ba sau khi Vệ Minh Khê hồi cung, Cao Hàn mở đại yến chiêu đãi toàn triều văn võ bá quan, còn đặc chuẩn cho mang theo phu nhân tới tham dự yến hội. Yến này bề ngoài giống như ban thưởng hoàng hậu nương nương vừa mới trở về từ Đông Đô, lấy tên là Tiên yến, thoạt nhìn bề ngoài Hoàng Thượng vô cùng coi trọng hoàng hậu tài đức sáng suốt của mình, chỉ duy có Vệ Minh Khê là dự cảm sắp có điềm chẳng lành, yến hội này xem ra sẽ có sự việc phát sinh.

Vóc dáng Vệ Minh Khê so với Dung Vũ Ca cũng không sai biệt lắm, đều là dạng nữ tử cao ráo mảnh mai, nhưng Vệ Minh Khê thoạt nhìn thon gầy hơn một chút. Thắt lưng nhỏ nhắn, vòng eo tinh tế như nhành dương liễu, cung bào mặc trên người nàng là thích hợp nhất. Không phải ai mặc cung bào cũng có được phong thái nhất đẳng như vậy nhưng Vệ Minh Khê lại dễ dàng làm được. Cung bào mặc lên người nàng toát ra tư thái của một nhất quốc chi hậu, cao quý mà đoan trang, thanh nhã, còn có loại tư vị bất khả xâm phạm.

Cao Hàn nhìn Vệ Minh Khê, vì sao sau khi Vệ Minh Khê từ Đông Đô trở về, hắn luôn cảm thấy nàng có điểm bất đồng? Vẫn là ngũ quan ấy không có gì thay đổi, vẫn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng cảm giác lại không giống như trước. Hiện tại Vệ Minh Khê giống một nữ nhân sinh động hơn chứ không phải loại lạnh lùng như bức tượng hay như con rối gỗ ngày trước nữa.

“Hoàng hậu, đây là trẫm vì nàng ban yến hội, nàng có thích không?” Cao Hàn kéo tay Vệ Minh Khê, cười hỏi. Vệ Minh Khê phát hiện Cao Hàn so với trước kia càng thích đối với mình biểu hiện ra hành động vô cùng thân thiết, nhưng hiện tại chỉ khiến Vệ Minh Khê vô cùng chán ghét. Nhưng nàng cũng không thể bỏ tay y ra, chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nại, bộ dáng nhất quán thản nhiên mỉm cười.

Đối với yến tiệc này,Cao Hàn làm sao có thể quên được Dung Vũ Ca, tuy rằng thái tử không tới nhưng Dung Vũ Ca vẫn đặc biệt được ân sủng tham dự. Dung Vũ Ca cùng mẫu thân là Vũ Dương công chúa ngồi cùng nhau, bởi vì thân phận tôn quý cho nên cách chỗ hoàng hậu thượng vị rất gần, làm cho Dung Vũ Ca có thể nhìn Vệ Minh Khê thật rõ ràng.

Dung Vũ Ca đã ba ngày không được gặp Vệ Minh Khê, tâm can vô cùng nhức nhối, mới ba ngày mà nàng đã gầy đi không ít. Nhìn Cao Hàn nắm tay Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng không có một tia dị sắc nào, ở trong mắt người ngoài mà nói, kia đúng là hình ảnh đôi phu thê tương kính như tân.

Dung Vũ Ca nắm chặt cung bào, tưởng chừng như sắp đem cung bào cào rách.

Vũ Dương công chúa thấy nữ nhi tràn ngập khát khao nhìn chằm chằm nữ nhân khác, lại còn là thân cữu mẫu của nàng, trong lòng vô cùng tức giận. Từ ngày nàng biết chuyện hoang đường này, đêm nào cũng không ngủ nổi, nàng dù nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, nữ nhi làm sao có thể thích một nữ nhân, lại là nữ nhân hơn nàng nhiều tuổi như vậy? Vũ Dương thừa nhận Vệ Minh Khê là một nữ nhân tốt, nhưng dù có thế thì cũng chỉ là một nữ nhân!

“Dung Vũ Ca, ngươi thu liễm một chút cho ta!” Vũ Dương công chúa ghé sát tai Dung Vũ Ca, lấy thanh âm chỉ hai người nghe được cảnh cáo Dung Vũ Ca.

Vệ Minh Khê đưa mắt quét qua một vòng văn võ bá quan bên dưới, thiếu một vài trung thần, lại thêm một số nịnh thần, sao hắn lại quá hồ đồ như vậy. Tầm mắt Vệ Minh Khê cũng dễ dàng tìm được Dung Vũ Ca bên cạnh Vũ Dương công chúa. Bản thân Vệ Minh Khê vốn là người luôn che giấu tình cảm bên trong, nên ở trước mặt chúng nhân, nàng lại càng thêm thu liễm tình cảm, nàng chỉ khẽ nhìn vào mắt Dung Vũ Ca một chút rồi nhanh chóng dời đi.

Vũ Dương thấy Vệ Minh Khê biểu hiện lãnh đạm cũng có chút yên tâm. May mà chỉ có một mình nữ nhi mình thích hồ nháo, Vệ Minh Khê rốt cuộc cũng là nữ nhân làm cho người ta yên lòng.

Tương phản với Vũ Dương, Dung Vũ Ca dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười tám tuổi, yêu sâu đậm một người thì mặc dù cố tình che dấu nhưng vẫn có thể nhìn ra chút manh mối.

Dung Vũ Ca thấy ánh mắt Vệ Minh Khê chỉ dừng lại trên người mình trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền dời đi, tuy rằng biết rõ phẩm tính nàng như vậy, hành động cẩn thận như thế bất quá cũng chỉ là bình thường, hơn nữa phản ứng như vậy mới không khiến cho mẫu thân chú ý, nhưng trong lòng Dung Vũ Ca vẫn mất mát khó chịu, điều đó cũng chứng minh tình cảm trong lòng Vệ Minh Khê còn chưa tới độ kìm lòng không đặng.

Vệ Minh Khê nhìn Vũ Dương công chúa, nhẹ nhàng cười khẽ với nàng, Vũ Dương có chút mất tự nhiên gượng cười đáp lại. Đối với Vệ Minh Khê, Vũ Dương không tìm ra có điểm gì không được, nhưng nữ nhi mình lại đối với nàng có tình cảm như thế, làm cho Vũ Dương đối Vệ Minh Khê có loại cảm xúc phức tạp nói không nên lời.

Cao Hàn ban yến hội lớn như vậy cũng không đơn giản chỉ vì chúc mừng Vệ Minh Khê hồi cung, hắn vốn là có dụng ý khác. Lúc yến hội tiến hành được một nửa, Cao Hàn mới lộ ra ý đồ chân chính của mình.

“Triều đại này được bệ hạ dẫn dắt, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, bốn bể thái bình, Hoàng thượng nhất định thiên thu muôn đời……” Quốc sư chọn rất đúng thời điểm vuốt mông ngựa, làm cho không ít đại thần ở trong bụng thầm chửi y hèn mọn. Quốc thái dân an? Kia kinh đô xuất hiện việc hài tử mất tích, làm cho lòng người hoảng sợ, thế này làm sao gọi là quốc thái dân an? Nhưng ở trước mặt hoàng đế, tất cả chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì.

“Trẫm tin tưởng, việc trẫm luyện đan không phải chỉ vì cá nhân trẫm, mà còn là vì thiên hạ mà suy nghĩ. Nếu trẫm có thể trường sinh bất lão, vậy thiên hạ của trẫm cũng sẽ thái bình vĩnh cửu! Các ngươi là trọng thần của triều đình, gánh vác giang sơn xã tắc, là lương thần trẫm không thể thiếu, trẫm hy vọng các ngươi cũng có thể trường sinh bất lão, cho nên trẫm đã lệnh cho quốc sư cũng thay các ngươi luyện đan, tiên đan này đều là quốc sư vì trẫm cùng các ngươi mà luyện ……” Cao Hàn nghĩ phần đông chúng nhân phản đối chuyện luyện đan là do bọn họ không biết diệu dụng của tiên đan, nếu cho bọn hắn dụng dược, sau khi biết được diệu dụng của tiên đan thì sẽ không phản đối nữa.

Vệ Minh Khê cả kinh, không thể tin nhìn Cao Hàn. Hoàng Thượng điên rồi sao? Bản thân hắn luyện đan chưa đủ hay sao lại còn tính để cho chúng thần cùng sử dụng.Mới chỉ một mình hắn dùng, thiên hạ này đã mất đi bao nhiêu tiểu hài tử? Nếu các đại thần cũng phục dụng, ngày đó thiên hạ tất sẽ đại loạn!

Vũ Dương cũng cả kinh, hắn thật là hoàng đệ đầy hùng tâm tráng chí năm đó hay sao? Hắn chẳng lẽ nghĩ mọi người nếu cùng nhau dùng cái hắn gọi là tiên đan thì cũng có thể cùng nhau thành tiên hay sao?

Dung Vũ Ca cũng kinh ngạc, chẳng lẽ đầu cữu cữu bị đập vào đâu rồi, bằng không sao có thể nghĩ ra chuyện để cho tất cả mọi người cùng nhau dùng thứ đan dược vớ vẩn này? Đan dược kia thành phần chắc chắn không những có thần tiên tán cùng xuân dược, mà còn hàm chứa không ít độc dược khiến sinh mạng người ta bị rút ngắn, ngoại trừ việc dễ dàng bị nghiện, còn làm cho người ta tinh lực khô kiệt dẫn đến vong mạng, ngoài ra thì không có một chút ưu việt nào cả.

Dung Vũ Ca dù sao cũng có được kiến thức rộng rãi thừa hưởng từ gia gia nãi nãi, cho nên đối với mấy trò của đám đạo sĩ này chỉ cần liếc mắt là hiểu. Nói sao thì thần tiên tán ở Trung Nguyên cũng không nhiều người biết, nếu để tất cả cùng dùng, đến lúc đó đều sẽ bị nghiện, cũng không thể bỏ được thứ dược đó, đến đó quả thực có thể sẽ biến thành trò khôi hài.

Các đại thần lại được thêm một phen kinh hãi thất sắc, từ xưa đế vương chết bởi đan dược vô số kể, thứ đan dược kia không phải cái gì tốt cả, bọn họ không phải hoàng đế, không có khát vọng trường sinh bất lão như vậy, cho nên vẫn rất lý trí, trong long đều rành mạch trong tay mình không phải tiên đan diệu dược cái gì, mà chính là độc dược đó! Bá quan văn võ chỉ cần nhìn Hoàng Thượng thì biết rõ, chỉ mới ngắn ngủi mấy tháng mà y đã gầy yếu đi không ít, không còn anh vĩ như ngày trước nữa, vậy thử hỏi còn ai dám nuốt thứ đan dược này vào đây?

Càng bi thảm là, chính mình dùng còn không tính, lại còn muốn đưa cho thê tử dùng! Các đại thần nắm chặt đan dược trong tay, tay chân đều phát lạnh, không một ai dám nuốt vào trước!

“Hoàng Thượng, không bằng để cho Hoàng Hậu tài đức của chúng ta phục dụng tiên đan trước?” Ánh mắt quốc sư âm hiểm, cười tủm tỉm nói. Quốc sư cùng Thái tử từng có va chạm cho nên muốn làm khó Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca nheo mắt, lão đạo sĩ chết tiệt, dám để cho Chỉ nhi dùng thứ không sạch sẽ gì đó, nhất định không thể tha cho hắn! Hiện tại việc cấp bách nhất là không thể để cho Chỉ nhi dùng thứ đan dược này, tuy rằng dùng một hai lần sẽ không nghiện, nhưng rốt cuộc cũng không phải thứ tốt, nhưng nếu Chỉ nhi không dùng, nhất định sẽ chọc giận cữu cữu. Cữu cữu thật đáng giận! Thật sự là càng ngày càng làm cho người ta chán ghét! Dung Vũ Ca thầm nghĩ.

Văn võ bá quan đều quay lại nhìn chằm chằm vào Vệ Minh Khê. Nếu hoàng hậu phục dụng đan dược này, bọn họ dù không muốn cũng phải dùng, nhưng nếu hoàng hậu không dùng……

Cao Hàn thấy văn võ bá quan cũng không dùng dược, trong lòng vô cùng tức giận. Lũ người chết tiệt này, đã không biết ơn trẫm ban tiên đan lại còn dám biểu hiện như thể phải nuốt độc dược, làm cho Cao Hàn cảm giác uy nghiêm hoàng đế của mình bị hoài nghi một cách trầm trọng.

“Trẫm một mảnh tâm ý, hoàng hậu cũng không nên cô phụ!” Cao Hàn cười nói, nhưng trong giọng nói lại vô cùng uy hiếp. Không muốn dùng cũng phải nuốt vào cho ta! Làm hoàng hậu, làm thê tử, phải biết giữ mặt mũi cho trượng phu mình.

Quốc sư ân cần tự mình đem đan dược đưa đến trước mặt Vệ Minh Khê, cười âm hiểm.

Dung Vũ Ca thấy Cao Hàn cùng quốc sư không chịu bỏ qua nhất quyết muốn cho Vệ Minh Khê nuốt vào thứ đan dược đòi mạng ấy, nàng rất muốn đứng lên ngăn cản nhưng lại bị phụ thân Dung Trực điểm huyệt. Dung Vũ Ca lòng nóng như lửa đốt nhìn Vệ Minh Khê bị bức bách, thân thể cũng không thể động, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra, giờ khắc này nàng vô cùng hận chính mình và mẫu thân. Vệ Minh Khê cần được bảo hộ, mà mình cái gì cũng không làm được!

Vệ Minh Khê nhìn ánh mắt chú mục của mọi người đang chằm chằm vào mình, nếu nàng dùng thứ đan dược này,vậy các đại thần cũng phải dùng, nàng sao có thể để cho chuyện hoang đường như vậy phát sinh? Quân không hiền, nhưng hậu không thể không hiền.

“Hoàng Hậu, Hoàng Thượng ban thưởng tiên đan, nhất định phải dùng, không nên cô phụ tâm ý Hoàng Thượng!” Quốc sư khí thế bức nhân nói, cơ hồ muốn làm cho Vệ Minh Khê phải chịu khuất phục.

Vệ Minh Khê bỗng nhiên đứng thẳng dậy, con người vốn theo bản năng mà phản ứng, lúc đứng thẳng lên, khí thế và dũng khí so với khi ngồi cũng nhiều hơn vài phần.

Vệ Minh Khê đưa tay tiếp nhận đan dược, làm tất cả mọi người nghĩ nàng sẽ nuốt vào, khiến Dung Vũ Ca lo lắng đến chảy nước mắt. Vệ Minh Khê vuốt ve khoả đan dược quốc sư dâng lên trong tay, đột nhiên thả xuống, từng viên, từng viên, lăn xuống thảm, vương vãi khắp nơi.

“Sinh lão bệnh tử vốn là thiên mệnh, bản cung không cần trường sinh bất lão!” Vệ Minh Khê lạnh lùng nói, một khắc kia, khí thế Vệ Minh Khê làm cho người trong thiên hạ đều bị khuất phục, một khắc kia khiến cho cả đại điện im lặng một chút thanh âm đều không có. Vệ Minh Khê bộc phát ra khí thế cường đại, làm cho không ít đại thần vốn sùng kính hoàng hậu, nay khẽ hô một tiếng, tất cả đều quỳ xuống!

Cao Hàn nhìn Vệ Minh Khê không biết tốt xấu như thế thì phi thường tức giận, lại nhìn xuống văn võ bá quan đang quỳ trước Vệ Minh Khê, làm cho hắn tức giận đến tay chân run rẩy.

“Vệ Minh Khê! Trẫm cho ngươi một cơ hội nữa, mau phục dụng tiên đan, đối với việc ngươi vừa rồi làm càn, trẫm có thể chuyện cũ bỏ qua, bằng không trẫm sẽ lập tức phế ngươi!” Cao Hàn thịnh nộ uy hiếp nói. Vệ Minh Khê, người vốn rất ít khi trái ý hắn lại dám ở trước mặt một kẻ vốn luôn luôn coi trọng mặt mũi là hắn mà hung hăng giáng một bạt tai, hơn nữa lại còn là trước mặt văn võ bá quan!

Vệ Minh Khê vẫn ung dung nở nụ cười, nụ cười kia lúc này quả thực vô cùng khuynh quốc khuynh thành!

Nước mắt Dung Vũ Ca thôi không rơi nữa, chưa từng có giờ phút nào rõ ràng ý thức được như lúc này, nữ nhân này sao lại xinh đẹp đến nhường ấy, khí thế làm cho người ta phải chịu khuất phục, thân hình mảnh mai kia lại cất giấu ý chí cường đại biết bao, làm cho người ta không khỏi tưởng hướng nàng mà quỳ lạy. Người nàng yêu, quả nhiên rất vĩ đại!

“Vệ Minh Khê, đừng tưởng rằng trẫm không thể phế ngươi……” Bộ dáng Vệ Minh Khê dửng dưng làm cho lửa giận trong lòng Cao Hàn càng bốc lên, khiến cho thân thể vốn đã không được khoẻ như trước của hắn bị lửa giận công tâm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Hành động này của Vệ Minh Khê đã khuất phục được lòng của văn võ bá quan, lại khiến người trong thiên hạ khâm phục. Quả nhiên là một bậc nhất đại hiền hậu!

Vị Vệ Minh Khê tài đức sáng suốt theo ghi chép sau này, do các nhà sử học gia quan phương ghi lại, vì việc này nàng được lưu danh thiên cổ hiền hậu, lưu vào sử sách. Lần đại yến này được người sau gọi là: “Tiên yến chi biến”, làm cho thanh danh Vệ hậu mãi lưu vào sử xanh!

Vũ Dương nhìn một màn này, lại nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê hảo lợi hại, đường đường là bậc đế vương chí tôn đã bị nàng dẫm nát dưới chân! Đại thần có thể nghịch ý Hoàng Thượng, nhưng Vệ Minh Khê thì không được! Về công, nàng đã khiêu chiến quân quyền, về tư, nàng lại khiêu chiến phu quyền, về công nàng đúng, nhưng về tư nàng lại tội đáng chết vạn lần!

Vũ Dương công chúa đầu tiên là trưởng công chúa, là thành viên hoàng tộc, từ nhỏ đã chịu sự giáo dục rằng uy nghiêm hoàng tộc cao hơn hết thảy, tiếp theo nàng mới là thân tỷ tỷ của Cao Hàn. Tuy rằng Cao Hàn hoang đường, nhưng rốt cuộc vẫn là người trong nhà, cho nên Vũ Dương vẫn che chở Cao Hàn. Hành động này của Vệ Minh Khê không thể nghi ngờ là đã giáng cho đệ đệ mình một cái bạt tai, cho nên Vũ Dương đối Vệ Minh Khê tâm sinh bất mãn.

Hơn nữa Vũ Dương mơ hồ cảm giác được, mục đích của Vệ Minh Khê không chỉ đơn giản như thế, mà như thể cơ hồ muốn cho người trong thiên hạ biết, nàng cùng hoàng đế đứng ở lập trường đối lập, để người trong thiên hạ biết nàng có bao nhiêu tài đức sáng suốt, còn hoàng đế có bao nhiêu ngu ngốc, phải chăng nàng đang rắp tâm cố ý?

“Từ nay về sau, ngươi cùng Vệ Minh Khê phải phân rõ giới hạn!” Vũ Dương ra lệnh cho Dung Vũ Ca.

“Nàng là mẫu thân của phu quân ta!” Dung Vũ Ca lúc này cũng không biết xấu hổ lôi Cao Hiên ra làm cái cớ, Vũ Dương tức giận kéo tay áo Dung Vũ Ca lên, dấu thủ cung sa đỏ tươi vẫn còn.

“Ngươi coi Cao Hiên là phu quân sao? Các ngươi đã viên phòng sao?” Vũ Dương bức hỏi.

Dung Vũ Ca không nói, chỉ biết quay đầu, không dám đối mặt mẫu thân.

Vệ Minh Khê có thể không phải là hoàng hậu, Cao Hiên có thể không phải nữ tế (con rể ) Dung gia, nhưng hoàng đế nhất định vẫn phải là hoàng đế, Dung Vũ Ca như trước vẫn có thể làm thái tử phi! Vũ Dương chính là nghĩ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện