Cung Khuynh
Chương 80: Lựa chọn của Dung Vũ Ca
Khi Vũ Dương và Dung Trực xông vào Phượng Nghi cung, Vệ Minh Khê thân mang bạch y, đầu quấn khăn tang, sắc mặt tái nhợt, trông giống như mọi nữ tử có hôn phu vừa chết, nhìn nàng vô cùng đáng thương và bất lực, nhưng Vũ Dương càng nhìn lại càng phẫn nộ, nữ nhân này diễn kịch thật giỏi!
“Vệ Minh Khê! Ngươi dám hành thích Hoàng thượng!” Vũ Dương buộc tội Vệ Minh Khê.
“Là Hoàng thượng nhất thời vô ý dùng đan dược quá liều nên mới băng hà.” Vệ Minh Khê lạnh nhạt trả lời, vẻ bình tĩnh không nhìn ra chút sơ hở nào.
“Vệ Minh Khê, ngươi có dám lấy Hiên nhi ra thề với trời, cái chết của Hoàng thượng không liên quan gì tới ngươi hay không?” Vũ Dương lạnh lùng ép hỏi.
Tuy sắc mặt Vệ Minh Khê vẫn như trước không thay đổi, nhưng trong tâm lại căng thẳng. Cao Hàn quả thật không phải do nàng giết, nhưng cũng không tránh khỏi có liên can đến nàng, nhưng mà, nàng vạn vạn lần không muốn lấy Hiên nhi ra thề độc. Nếu có báo ứng, vậy thì cứ báo ứng lên người nàng, Hiên nhi không thể có việc gì.
Vũ Dương thấy Vệ Minh Khê chần chờ, càng khẳng định nàng có liên quan đến cái chết của đệ đệ mình, dù cho không phải là Vệ Minh Khê làm thì chắc chắn cũng có liên can đến nàng.
“Sao? Không dám lấy nhi tử của mình ra thề sao?” Vũ Dương nhướng mày hỏi.
“Dù sao Hoàng thượng mất cũng do dùng đan được quá liều, không liên can gì đến bổn cung, Vũ Dương công chúa vu hãm bản cung là có ý gì? Hoàng thượng vừa băng hà, đại công chúa đã cùng Dung tướng quân cử trọng binh bao vây hoàng cung, không sợ bị người khác nói dẫn binh tạo phản hay sao?” Vệ Minh Khê nhìn thẳng vào Vũ Dương, cắn ngược lại nàng một cái.
“Vậy Vệ Minh Khê giết vua, sát phu thì lương tâm không bất an hay sao?” Vũ Dương tiếp tục ép hỏi, chỉ cần Vệ Minh Khê lộ ra bất kỳ tia sơ hở nào, bọn họ sẽ có lý do chính đáng để lập tức xử tử Vệ Minh Khê.
“Bản cung lặp lại một lần nữa, bản cung không hành thích vua, thích sát phu quân. Hoàng thượng băng hà, bản cung so với bất cứ ai khác đều đau khổ hơn!” Vệ Minh Khê phẫn nộ nói, so với tất cả mọi người, nàng thật sự không muốn sự tình lại phát triển đến mức như vậy. Nhưng Hoàng thượng thật sự chết do dùng dược quá liều, việc này cũng được ghi vào sử sách chứ không phải là bị người hạ độc. Mà dù cho không phải là thật thì cũng phải biến nó thành sự thật.
“Khổ sở? Ngươi ắt hẳn phải vô cùng vui vẻ mới đúng, chỉ có như vậy nhi tử của ngươi mới có thể lên làm hoàng đế, còn ngươi sẽ vô tư trở thành Thái Hậu! Đã hy sinh phu quân của mình, lại còn giả vờ thanh cao tài đức, ngươi so với ai khác đều ác độc hơn!” Vũ Dương lạnh lùng trào phúng.
“Dục gia chi tội hà hoạn vô từ*!” Vệ Minh Khê thản nhiên mỉm cười, cũng mang theo ý trào phúng.
* Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do. Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được.
“Vệ Minh Khê, ngươi diễn thật tài tình, nhưng bản cung không rảnh cùng ngươi đóng kịch, vì ngươi giết vua, sát phu nên phải trả giá đắt!” Vũ Dương không tìm ra Vệ Minh Khê có gì sơ hở, cho nên không thể nhẫn nại tranh cãi nữa. Nàng muốn giết Vệ Minh Khê! Vệ Minh Khê phải vì cái chết của Hàn nhi mà trả giá đắt! Dù giết Vệ Minh Khê sẽ khiến người trong thiên hạ nghi ngờ, làm cho người trong thiên hạ nói mình dẫn binh tạo phản thì cũng không hối tiếc.
“Nếu ngươi sát hậu, sẽ nói lời công đạo với người trong thiên hạ thế nào đây?” Vệ Minh Khê hỏi lại Vũ Dương, nàng biết Vũ Dương không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng nếu có thể kéo dài được một khắc thì sẽ cố thêm một khắc.
“Ngươi có thể giết vua, thì sao bản cung lại không thể sát hậu?” Vũ Dương hỏi ngược lại. Giết Vệ Minh Khê, người trong thiên hạ tuy sẽ nghi ngờ, nhưng cũng không đến mức thiên hạ đại loạn. Vệ Minh Khê vừa chết, mình lấy mấy tội danh bôi đen thanh danh nàng là được, dù sao người đã chết cũng không thể biện giải.
“Hoàng Thượng tự mình dùng dược quá liều, bản cung không hành thích vua!” Vệ Minh Khê nhắc lại lần nữa.
“Nếu không phải ngươi, còn có ai dám động thủ động cước với đan dược chứ?” Vũ Dương cười lạnh hỏi.
“Mẫu thân, là ta, không liên quan tới mẫu hậu!” Thanh âm Dung Vũ Ca đột nhiên vang lên trong Phượng Nghi cung, phu thê Dung Quý đang đi theo bên cạnh nàng.
Lời Dung Vũ Ca vừa vang vọng trong đại điện, Dung Trực quả nhiên là người từng trải qua nhiều trường hợp sóng to gió lớn, lập tức cho lui toàn bộ tướng sĩ bên người, chỉ còn lại Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê, Tĩnh Doanh, phu thê Dung Trực và phu thê Dung Quý.
Vũ Dương nhìn thấy nữ nhi đột nhiên xuất hiện, trong lòng có cảm giác bất an. Nàng vạn vạn lần không thể thừa nhận việc nữ nhi có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến vậy, chỉ biết hy vọng có lẽ Dung Vũ Ca vì che chở cho Vệ Minh Khê mà gánh tội thay nàng. Nhưng suy đi nghĩ lại, nàng vì Vệ Minh Khê đã có thể nhận tội thay, vậy thì vì Vệ Minh Khê, cũng có thể gây ra chuyện đại nghịch bất đạo ấy. Vũ Dương thật sự không dám nghĩ nữa, nàng cảm giác mình không thở nổi.
Dung Trực lo lắng đỡ lấy thê tử mình, lại nhìn qua nữ nhi, trên mặt tràn ngập sầu lo.
Vệ Minh Khê nhìn sang Dung Vũ Ca, trong mắt cũng đầy lo lắng, Dung Vũ Ca không thể vì chính bản thân nàng mà suy nghĩ một chút sao? Vệ Minh Khê đưa tay giữ chặt Dung Vũ Ca: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nơi này không có chuyện của ngươi, về Đông cung cho ta!” Vệ Minh Khê ra lệnh. Nàng không thể để Dung Vũ Ca vì mình mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Dung Vũ Ca lật tay lại, giữ chặt lấy tay Vệ Minh Khê, ý bảo Vệ Minh Khê yên tâm, nàng đến để gánh vác trách nhiệm cho những việc mà nàng đã làm.
“Phụ thân, sao người lại đem Vũ Ca đến nơi này?” Dung Trực bất mãn nói với Dung Quý.
“Sao? Ngươi chỉ biết che chở cho người trong lòng ngươi, chẳng lẽ tiểu Vũ Ca không thể che chở cho người trong lòng của nàng hay sao?” Liễu Tam nương hỏi ngược lại, thứ tình cảm nghịch luân của Dung Vũ Ca lập tức phơi bày ra trước mặt mọi người.
Dung Trực vô cùng kinh ngạc, ánh mắt lập tức chuyển dời lên người Vệ Minh Khê và nữ nhi, nhìn thấy hai người đang đứng bên nhau, trong lòng càng thêm bất an. Hắn không dám tin nữ nhi thật sự như thế, nếu là sự thật, Vũ nhi sẽ như thế nào?
Vũ Dương nghe vậy cũng lập tức nhìn về phía Vệ Minh Khê, không thấy Vệ Minh Khê có một tia dị sắc nào, lại nhìn nàng và nữ nhi tay trong tay, ánh mắt hai người hàm chứa tình cảm, liền biết nữ nhi đã gạt mình, rõ ràng Vệ Minh Khê cùng nàng có tư tình!
“Ngươi nói rõ ràng cho ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Vũ Dương cố gắng áp chế phẫn nộ trước việc Dung Vũ Ca lừa gạt nàng về thứ tình cảm hoang đường giữa nữ nhi và Vệ Minh Khê, chính Vũ Dương cũng không biết tối nay còn phải thừa nhận thêm chuyện gì nữa.
“Cữu cữu chết là do dùng đan dược quá liều, người cuối cùng cữu cữu gặp chính là ta, cũng chính ta lấy một lượng lớn bột thuốc hoà vào canh gà đem cho cữu cữu uống!” Dung Vũ Ca hít sâu một hơi, thốt ra lời làm cho tất cả mọi người tại đương trường đều ngừng thở.
Vệ Minh Khê nhắm hai mắt, nàng đã sớm dự đoán được sự tình, nhưng đến khi Dung Vũ Ca đích thân thừa nhận nàng vẫn chịu đả kích nặng nề. Dung Vũ Ca điên rồi sao? Nàng làm như vậy thì sao Vũ Dương có thể tha thứ cho nàng?
“Lời ngươi nói đều là sự thật?” Ngữ khí Vũ Dương run rẩy. Nàng là khối thịt cắt ra từ trên người mình, là nữ nhi mà mình yêu thương từ nhỏ, nhưng lại là người giết chết đệ đệ duy nhất đã sống nương tựa cùng mình từ những ngày thơ bé, làm sao nàng có thể chịu nổi điều này?
“Là thật.” Dung Vũ Ca không dám nhìn mẫu thân, nàng cũng biết hành động của mình đã đâm một nhát dao vào lòng mẫu thân, chắc chắn sẽ đầm đìa máu chảy.
“Nhưng hắn…là cữu cữu…của ngươi…” Vũ Dương nói không nên lời, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Nàng nuôi dưỡng nữ nhi, dạy dỗ nữ nhi tốt quá mà! Thân thể Vũ Dương tức giận đến mức run lên.
“Mẫu thân, người hận ta, có thể đánh ta, có thể giết ta…” Dung Vũ Ca quỳ xuống trước mặt mẫu thân, nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, Dung Vũ Ca cảm thấy tội lỗi của mình thật sự không thể tha thứ!
“Ngươi là đồ súc sinh, cữu cữu cũng dám giết! Hắn từ nhỏ không hề đắc tội với ngươi, hắn thà phụ tẫn thiên hạ cũng chưa từng có lỗi với ngươi…” Vũ Dương tức giận đến mức không còn lý trí đá Dung Vũ Ca một cước, Dung Vũ Ca không hề phản kháng bị mẫu thân đá ngã đập người xuống đất, khoé miệng trào ra một tia máu.
Dung Trực thấy nữ nhi bị thương, vô cùng đau lòng, nhưng lại càng thương cho thê tử. Thời điểm này ai cũng không có quyền nói gì, Hoàng thượng đã chết, thê tử thương tâm, nhưng nữ nhi lại càng làm nàng thêm tuyệt vọng, Dung Trực biết thê tử đá xong chắc chắn rất đau lòng, nhưng ai cũng bế tắc, ai cũng không biết nên làm thế nào.
Phu thê Dung Quý tuy rằng đau lòng, nhưng đó là chuyện giữa mẫu tử người ta, hơn nữa lần này tiểu Vũ Ca quả thật vì người trong lòng mà rất tuyệt tình, ai đứng ở vị trí Vũ Dương sợ là cũng không dễ dàng gì.
Vũ Dương nhìn khoé miệng nữ nhi vương tơ máu, cũng biết mình dưới cơn thịnh nộ đã đá nàng quá mạnh, nói không đau lòng là gạt người, kia dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của mình, là nữ nhi mình đã yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay từ thuở nhỏ, nàng yêu thương bao nhiêu thì bây giờ tức giận bấy nhiêu. Ai có thể hại chết Hàn nhi đều có thể chấp nhận được, nhưng tuyệt đối không thể là nàng!
Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca bị thương, xót xa đem nàng kéo vào trong lòng, bảo vệ Dung Vũ Ca, không cho nàng bị Vũ Dương thương tổn nữa. Dung Vũ Ca làm mọi việc hôm nay đều là vì mình. Nàng ôm lấy Dung Vũ Ca, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, giờ phút này trong lòng Dung Vũ Ca có bao nhiêu đau khổ, nàng làm sao không biết. Đứa ngốc này, vì cái gì nàng có thể vì mình mà làm ra bao nhiêu chuyện như vậy?
“Mẫu thân đánh ta, trong lòng ta sẽ thấy thoải mái, cứ để nàng đánh ta thì tốt hơn…” Dung Vũ Ca đẩy Vệ Minh Khê ra, mẫu thân sẽ giận chó đánh mèo, đánh lây cả Vệ Minh Khê mất, nàng thà chính mình nhận hết mọi chỉ trích cũng không muốn Vệ Minh Khê bị liên luỵ.
Vũ Dương nhìn Vệ Minh Khê, chính bởi vì nàng nên nữ nhi mới có thể nhẫn tâm làm mình đau lòng, biết rõ sẽ khiến mình không thể tha thứ cho nàng nhưng vẫn muốn che chở Vệ Minh Khê. Nếu không có Vệ Minh Khê, hết thảy mọi thứ đau lòng này sẽ không phát sinh!
Vũ Dương hận Dung Vũ Ca, hận Vệ Minh Khê, lại càng hận đến giờ khắc này mà nữ nhi vẫn còn che chở Vệ Minh Khê!
Đệ đệ đã chết, tuy rằng chết trong tay nữ nhi mình nên cơn giận khó có thể tiêu tan, nhưng dù sao nữ nhi cũng là miếng thịt cắt ra từ người mình, rốt cuộc nàng cũng là huyết mạch duy nhất của mình, ngoại trừ đệ đệ và trượng phu thì nàng là người thân thiết nhất. Dù nàng có hận, có giận dữ đến mức nào thì một ngày nào đó nàng cũng sẽ tha thứ, nhưng để đến lúc có thể tha thứ được, nàng nhất định phải khiến Dung Vũ Ca tránh xa kẻ tạo ra hết thảy tội nghiệt là Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê mới là người Vũ Dương để tâm nhất. Vũ Dương đem tất cả mọi chuyện xảy ra đều đổ hết lên đầu Vệ Minh Khê.
Con người luôn như vậy, vì không muốn hận người mình yêu nên luôn luôn đem mọi nỗi oán hận đổ lên đầu những người vốn không có lỗi.
“Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi thì có thể, chuyện hôm nay ta cũng có thể coi như chưa từng phát sinh, nhưng từ nay về sau, ngươi không thể gặp lại Vệ Minh Khê, cắt đứt mọi tình cảm với nàng!” Vũ Dương nhìn Vệ Minh Khê, lạnh lùng nói.
Dung Vũ Ca muốn được mẫu thân tha thứ, nàng biết chỉ cần được mẫu thân tha thứ thì mọi tội nghiệt cùng cảm giác tội lỗi nàng phải gánh chịu đều được rửa sạch. Nàng cũng biết chỉ khi làm theo lời mẫu thân mới là cơ hội duy nhất để hàn gắn tình cảm giữa mẫu tử các nàng, nhưng dù thế nào nàng cũng không bỏ được Vệ Minh Khê!
Mặt mày Dung Vũ Ca tái nhợt, đôi môi run lên nhè nhẹ, do dự nói không nên lời. Lựa chọn mẫu thân, chính là cùng Vệ Minh Khê quyết liệt, lựa chọn Vệ Minh Khê chính là căng thẳng với mẫu thân. Từ lúc Dung Vũ Ca chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng không thể nào đưa ra lựa chọn, chỉ biết nhìn Vệ Minh Khê, rồi quay lại nhìn mẫu thân.
Tim Vệ Minh Khê bất giác đập rất nhanh, mỗi tấc thần kinh đều căng thẳng. Trên lý trí, nàng hy vọng Dung Vũ Ca chiều theo ý tứ Vũ Dương mà làm, cắt đứt cùng mình. Một khi đã làm nên một chuyện không thể tha thứ, nhưng nếu có cơ hội duy nhất được tha thứ, nàng mong Dung Vũ Ca sẽ làm hoà với mẫu thân, đối với nàng sẽ tốt hơn, chứ không hy vọng nàng và mẫu thân từ nay về sau đoạn tuyệt.
Nhưng về mặt tình cảm, nàng lại sợ hãi Dung Vũ Ca thực sự cùng mình đoạn tuyệt, nhưng nàng biết mình không thể ích kỷ như vậy. Vệ Minh Khê biết, vô luận Dung Vũ Ca có quyết định gì, nàng cũng sẽ cố chấp nhận, bởi vì Dung Vũ Ca đã vì mình làm quá nhiều chuyện, còn những điều mình làm cho nàng lại quá ít.
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi quyết định của Dung Vũ Ca, Liễu Tam nương lo lắng nhìn tôn nữ mặt mày trắng bệch, môi cắn chặt đến rướm máu. Nàng muốn ép con dâu của mình đừng bức tôn nữ nữa, nhìn mà đau lòng, nhưng mà con dâu có vẻ như càng không dễ chịu hơn bao nhiêu. Liễu Tam nương nhìn Vũ Dương nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy ròng ròng. Ba nữ nhân thật sự đều đáng thương, Liễu Tam nương chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.
“Vũ Ca, đáp ứng mẫu thân đi, đừng làm mẫu thân ngươi thương tâm nữa.” Dung Trực đương nhiên hy vọng nữ nhi cùng thê tử hoà hảo. Làm phụ thân, làm trượng phu, tự nhiên không muốn nhìn thê tử cùng nữ nhi quyết liệt.
Dung Quý cũng không chịu nổi, loại sự tình này là phiền toái nhất, chi biết nhìn bộ dáng tôn nữ đáng thương tuyệt vọng, vô cùng đau lòng, đưa ra lựa chọn nào cũng làm cho nữ nhân còn lại thương tâm.
Nếu nàng chọn Vệ Minh Khê, sẽ làm tổn thương Vũ Dương, quan hệ mẫu tữ sẽ đóng băng; nếu chọn mẫu thân, Vệ Minh Khê là loại nữ nhân có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tuy rằng thương tâm nhưng chắc chắn sẽ thông cảm với tiểu Vũ Ca, hẳn tiểu Vũ Ca đã biết quan hệ lợi hại giữa hai lựa chọn này. Hôm nay trước hết cứ ổn định tâm tình Vũ Dương đã, chuyện về sau sẽ suy nghĩ biện pháp tốt hơn, nếu muốn để thương tổn giảm xuống mức thấp nhất, chọn Vũ Dương sẽ tốt hơn nhiều.
“Vệ Minh Khê! Ngươi dám hành thích Hoàng thượng!” Vũ Dương buộc tội Vệ Minh Khê.
“Là Hoàng thượng nhất thời vô ý dùng đan dược quá liều nên mới băng hà.” Vệ Minh Khê lạnh nhạt trả lời, vẻ bình tĩnh không nhìn ra chút sơ hở nào.
“Vệ Minh Khê, ngươi có dám lấy Hiên nhi ra thề với trời, cái chết của Hoàng thượng không liên quan gì tới ngươi hay không?” Vũ Dương lạnh lùng ép hỏi.
Tuy sắc mặt Vệ Minh Khê vẫn như trước không thay đổi, nhưng trong tâm lại căng thẳng. Cao Hàn quả thật không phải do nàng giết, nhưng cũng không tránh khỏi có liên can đến nàng, nhưng mà, nàng vạn vạn lần không muốn lấy Hiên nhi ra thề độc. Nếu có báo ứng, vậy thì cứ báo ứng lên người nàng, Hiên nhi không thể có việc gì.
Vũ Dương thấy Vệ Minh Khê chần chờ, càng khẳng định nàng có liên quan đến cái chết của đệ đệ mình, dù cho không phải là Vệ Minh Khê làm thì chắc chắn cũng có liên can đến nàng.
“Sao? Không dám lấy nhi tử của mình ra thề sao?” Vũ Dương nhướng mày hỏi.
“Dù sao Hoàng thượng mất cũng do dùng đan được quá liều, không liên can gì đến bổn cung, Vũ Dương công chúa vu hãm bản cung là có ý gì? Hoàng thượng vừa băng hà, đại công chúa đã cùng Dung tướng quân cử trọng binh bao vây hoàng cung, không sợ bị người khác nói dẫn binh tạo phản hay sao?” Vệ Minh Khê nhìn thẳng vào Vũ Dương, cắn ngược lại nàng một cái.
“Vậy Vệ Minh Khê giết vua, sát phu thì lương tâm không bất an hay sao?” Vũ Dương tiếp tục ép hỏi, chỉ cần Vệ Minh Khê lộ ra bất kỳ tia sơ hở nào, bọn họ sẽ có lý do chính đáng để lập tức xử tử Vệ Minh Khê.
“Bản cung lặp lại một lần nữa, bản cung không hành thích vua, thích sát phu quân. Hoàng thượng băng hà, bản cung so với bất cứ ai khác đều đau khổ hơn!” Vệ Minh Khê phẫn nộ nói, so với tất cả mọi người, nàng thật sự không muốn sự tình lại phát triển đến mức như vậy. Nhưng Hoàng thượng thật sự chết do dùng dược quá liều, việc này cũng được ghi vào sử sách chứ không phải là bị người hạ độc. Mà dù cho không phải là thật thì cũng phải biến nó thành sự thật.
“Khổ sở? Ngươi ắt hẳn phải vô cùng vui vẻ mới đúng, chỉ có như vậy nhi tử của ngươi mới có thể lên làm hoàng đế, còn ngươi sẽ vô tư trở thành Thái Hậu! Đã hy sinh phu quân của mình, lại còn giả vờ thanh cao tài đức, ngươi so với ai khác đều ác độc hơn!” Vũ Dương lạnh lùng trào phúng.
“Dục gia chi tội hà hoạn vô từ*!” Vệ Minh Khê thản nhiên mỉm cười, cũng mang theo ý trào phúng.
* Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do. Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được.
“Vệ Minh Khê, ngươi diễn thật tài tình, nhưng bản cung không rảnh cùng ngươi đóng kịch, vì ngươi giết vua, sát phu nên phải trả giá đắt!” Vũ Dương không tìm ra Vệ Minh Khê có gì sơ hở, cho nên không thể nhẫn nại tranh cãi nữa. Nàng muốn giết Vệ Minh Khê! Vệ Minh Khê phải vì cái chết của Hàn nhi mà trả giá đắt! Dù giết Vệ Minh Khê sẽ khiến người trong thiên hạ nghi ngờ, làm cho người trong thiên hạ nói mình dẫn binh tạo phản thì cũng không hối tiếc.
“Nếu ngươi sát hậu, sẽ nói lời công đạo với người trong thiên hạ thế nào đây?” Vệ Minh Khê hỏi lại Vũ Dương, nàng biết Vũ Dương không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng nếu có thể kéo dài được một khắc thì sẽ cố thêm một khắc.
“Ngươi có thể giết vua, thì sao bản cung lại không thể sát hậu?” Vũ Dương hỏi ngược lại. Giết Vệ Minh Khê, người trong thiên hạ tuy sẽ nghi ngờ, nhưng cũng không đến mức thiên hạ đại loạn. Vệ Minh Khê vừa chết, mình lấy mấy tội danh bôi đen thanh danh nàng là được, dù sao người đã chết cũng không thể biện giải.
“Hoàng Thượng tự mình dùng dược quá liều, bản cung không hành thích vua!” Vệ Minh Khê nhắc lại lần nữa.
“Nếu không phải ngươi, còn có ai dám động thủ động cước với đan dược chứ?” Vũ Dương cười lạnh hỏi.
“Mẫu thân, là ta, không liên quan tới mẫu hậu!” Thanh âm Dung Vũ Ca đột nhiên vang lên trong Phượng Nghi cung, phu thê Dung Quý đang đi theo bên cạnh nàng.
Lời Dung Vũ Ca vừa vang vọng trong đại điện, Dung Trực quả nhiên là người từng trải qua nhiều trường hợp sóng to gió lớn, lập tức cho lui toàn bộ tướng sĩ bên người, chỉ còn lại Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê, Tĩnh Doanh, phu thê Dung Trực và phu thê Dung Quý.
Vũ Dương nhìn thấy nữ nhi đột nhiên xuất hiện, trong lòng có cảm giác bất an. Nàng vạn vạn lần không thể thừa nhận việc nữ nhi có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến vậy, chỉ biết hy vọng có lẽ Dung Vũ Ca vì che chở cho Vệ Minh Khê mà gánh tội thay nàng. Nhưng suy đi nghĩ lại, nàng vì Vệ Minh Khê đã có thể nhận tội thay, vậy thì vì Vệ Minh Khê, cũng có thể gây ra chuyện đại nghịch bất đạo ấy. Vũ Dương thật sự không dám nghĩ nữa, nàng cảm giác mình không thở nổi.
Dung Trực lo lắng đỡ lấy thê tử mình, lại nhìn qua nữ nhi, trên mặt tràn ngập sầu lo.
Vệ Minh Khê nhìn sang Dung Vũ Ca, trong mắt cũng đầy lo lắng, Dung Vũ Ca không thể vì chính bản thân nàng mà suy nghĩ một chút sao? Vệ Minh Khê đưa tay giữ chặt Dung Vũ Ca: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nơi này không có chuyện của ngươi, về Đông cung cho ta!” Vệ Minh Khê ra lệnh. Nàng không thể để Dung Vũ Ca vì mình mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Dung Vũ Ca lật tay lại, giữ chặt lấy tay Vệ Minh Khê, ý bảo Vệ Minh Khê yên tâm, nàng đến để gánh vác trách nhiệm cho những việc mà nàng đã làm.
“Phụ thân, sao người lại đem Vũ Ca đến nơi này?” Dung Trực bất mãn nói với Dung Quý.
“Sao? Ngươi chỉ biết che chở cho người trong lòng ngươi, chẳng lẽ tiểu Vũ Ca không thể che chở cho người trong lòng của nàng hay sao?” Liễu Tam nương hỏi ngược lại, thứ tình cảm nghịch luân của Dung Vũ Ca lập tức phơi bày ra trước mặt mọi người.
Dung Trực vô cùng kinh ngạc, ánh mắt lập tức chuyển dời lên người Vệ Minh Khê và nữ nhi, nhìn thấy hai người đang đứng bên nhau, trong lòng càng thêm bất an. Hắn không dám tin nữ nhi thật sự như thế, nếu là sự thật, Vũ nhi sẽ như thế nào?
Vũ Dương nghe vậy cũng lập tức nhìn về phía Vệ Minh Khê, không thấy Vệ Minh Khê có một tia dị sắc nào, lại nhìn nàng và nữ nhi tay trong tay, ánh mắt hai người hàm chứa tình cảm, liền biết nữ nhi đã gạt mình, rõ ràng Vệ Minh Khê cùng nàng có tư tình!
“Ngươi nói rõ ràng cho ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Vũ Dương cố gắng áp chế phẫn nộ trước việc Dung Vũ Ca lừa gạt nàng về thứ tình cảm hoang đường giữa nữ nhi và Vệ Minh Khê, chính Vũ Dương cũng không biết tối nay còn phải thừa nhận thêm chuyện gì nữa.
“Cữu cữu chết là do dùng đan dược quá liều, người cuối cùng cữu cữu gặp chính là ta, cũng chính ta lấy một lượng lớn bột thuốc hoà vào canh gà đem cho cữu cữu uống!” Dung Vũ Ca hít sâu một hơi, thốt ra lời làm cho tất cả mọi người tại đương trường đều ngừng thở.
Vệ Minh Khê nhắm hai mắt, nàng đã sớm dự đoán được sự tình, nhưng đến khi Dung Vũ Ca đích thân thừa nhận nàng vẫn chịu đả kích nặng nề. Dung Vũ Ca điên rồi sao? Nàng làm như vậy thì sao Vũ Dương có thể tha thứ cho nàng?
“Lời ngươi nói đều là sự thật?” Ngữ khí Vũ Dương run rẩy. Nàng là khối thịt cắt ra từ trên người mình, là nữ nhi mà mình yêu thương từ nhỏ, nhưng lại là người giết chết đệ đệ duy nhất đã sống nương tựa cùng mình từ những ngày thơ bé, làm sao nàng có thể chịu nổi điều này?
“Là thật.” Dung Vũ Ca không dám nhìn mẫu thân, nàng cũng biết hành động của mình đã đâm một nhát dao vào lòng mẫu thân, chắc chắn sẽ đầm đìa máu chảy.
“Nhưng hắn…là cữu cữu…của ngươi…” Vũ Dương nói không nên lời, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Nàng nuôi dưỡng nữ nhi, dạy dỗ nữ nhi tốt quá mà! Thân thể Vũ Dương tức giận đến mức run lên.
“Mẫu thân, người hận ta, có thể đánh ta, có thể giết ta…” Dung Vũ Ca quỳ xuống trước mặt mẫu thân, nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, Dung Vũ Ca cảm thấy tội lỗi của mình thật sự không thể tha thứ!
“Ngươi là đồ súc sinh, cữu cữu cũng dám giết! Hắn từ nhỏ không hề đắc tội với ngươi, hắn thà phụ tẫn thiên hạ cũng chưa từng có lỗi với ngươi…” Vũ Dương tức giận đến mức không còn lý trí đá Dung Vũ Ca một cước, Dung Vũ Ca không hề phản kháng bị mẫu thân đá ngã đập người xuống đất, khoé miệng trào ra một tia máu.
Dung Trực thấy nữ nhi bị thương, vô cùng đau lòng, nhưng lại càng thương cho thê tử. Thời điểm này ai cũng không có quyền nói gì, Hoàng thượng đã chết, thê tử thương tâm, nhưng nữ nhi lại càng làm nàng thêm tuyệt vọng, Dung Trực biết thê tử đá xong chắc chắn rất đau lòng, nhưng ai cũng bế tắc, ai cũng không biết nên làm thế nào.
Phu thê Dung Quý tuy rằng đau lòng, nhưng đó là chuyện giữa mẫu tử người ta, hơn nữa lần này tiểu Vũ Ca quả thật vì người trong lòng mà rất tuyệt tình, ai đứng ở vị trí Vũ Dương sợ là cũng không dễ dàng gì.
Vũ Dương nhìn khoé miệng nữ nhi vương tơ máu, cũng biết mình dưới cơn thịnh nộ đã đá nàng quá mạnh, nói không đau lòng là gạt người, kia dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của mình, là nữ nhi mình đã yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay từ thuở nhỏ, nàng yêu thương bao nhiêu thì bây giờ tức giận bấy nhiêu. Ai có thể hại chết Hàn nhi đều có thể chấp nhận được, nhưng tuyệt đối không thể là nàng!
Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca bị thương, xót xa đem nàng kéo vào trong lòng, bảo vệ Dung Vũ Ca, không cho nàng bị Vũ Dương thương tổn nữa. Dung Vũ Ca làm mọi việc hôm nay đều là vì mình. Nàng ôm lấy Dung Vũ Ca, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, giờ phút này trong lòng Dung Vũ Ca có bao nhiêu đau khổ, nàng làm sao không biết. Đứa ngốc này, vì cái gì nàng có thể vì mình mà làm ra bao nhiêu chuyện như vậy?
“Mẫu thân đánh ta, trong lòng ta sẽ thấy thoải mái, cứ để nàng đánh ta thì tốt hơn…” Dung Vũ Ca đẩy Vệ Minh Khê ra, mẫu thân sẽ giận chó đánh mèo, đánh lây cả Vệ Minh Khê mất, nàng thà chính mình nhận hết mọi chỉ trích cũng không muốn Vệ Minh Khê bị liên luỵ.
Vũ Dương nhìn Vệ Minh Khê, chính bởi vì nàng nên nữ nhi mới có thể nhẫn tâm làm mình đau lòng, biết rõ sẽ khiến mình không thể tha thứ cho nàng nhưng vẫn muốn che chở Vệ Minh Khê. Nếu không có Vệ Minh Khê, hết thảy mọi thứ đau lòng này sẽ không phát sinh!
Vũ Dương hận Dung Vũ Ca, hận Vệ Minh Khê, lại càng hận đến giờ khắc này mà nữ nhi vẫn còn che chở Vệ Minh Khê!
Đệ đệ đã chết, tuy rằng chết trong tay nữ nhi mình nên cơn giận khó có thể tiêu tan, nhưng dù sao nữ nhi cũng là miếng thịt cắt ra từ người mình, rốt cuộc nàng cũng là huyết mạch duy nhất của mình, ngoại trừ đệ đệ và trượng phu thì nàng là người thân thiết nhất. Dù nàng có hận, có giận dữ đến mức nào thì một ngày nào đó nàng cũng sẽ tha thứ, nhưng để đến lúc có thể tha thứ được, nàng nhất định phải khiến Dung Vũ Ca tránh xa kẻ tạo ra hết thảy tội nghiệt là Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê mới là người Vũ Dương để tâm nhất. Vũ Dương đem tất cả mọi chuyện xảy ra đều đổ hết lên đầu Vệ Minh Khê.
Con người luôn như vậy, vì không muốn hận người mình yêu nên luôn luôn đem mọi nỗi oán hận đổ lên đầu những người vốn không có lỗi.
“Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi thì có thể, chuyện hôm nay ta cũng có thể coi như chưa từng phát sinh, nhưng từ nay về sau, ngươi không thể gặp lại Vệ Minh Khê, cắt đứt mọi tình cảm với nàng!” Vũ Dương nhìn Vệ Minh Khê, lạnh lùng nói.
Dung Vũ Ca muốn được mẫu thân tha thứ, nàng biết chỉ cần được mẫu thân tha thứ thì mọi tội nghiệt cùng cảm giác tội lỗi nàng phải gánh chịu đều được rửa sạch. Nàng cũng biết chỉ khi làm theo lời mẫu thân mới là cơ hội duy nhất để hàn gắn tình cảm giữa mẫu tử các nàng, nhưng dù thế nào nàng cũng không bỏ được Vệ Minh Khê!
Mặt mày Dung Vũ Ca tái nhợt, đôi môi run lên nhè nhẹ, do dự nói không nên lời. Lựa chọn mẫu thân, chính là cùng Vệ Minh Khê quyết liệt, lựa chọn Vệ Minh Khê chính là căng thẳng với mẫu thân. Từ lúc Dung Vũ Ca chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng không thể nào đưa ra lựa chọn, chỉ biết nhìn Vệ Minh Khê, rồi quay lại nhìn mẫu thân.
Tim Vệ Minh Khê bất giác đập rất nhanh, mỗi tấc thần kinh đều căng thẳng. Trên lý trí, nàng hy vọng Dung Vũ Ca chiều theo ý tứ Vũ Dương mà làm, cắt đứt cùng mình. Một khi đã làm nên một chuyện không thể tha thứ, nhưng nếu có cơ hội duy nhất được tha thứ, nàng mong Dung Vũ Ca sẽ làm hoà với mẫu thân, đối với nàng sẽ tốt hơn, chứ không hy vọng nàng và mẫu thân từ nay về sau đoạn tuyệt.
Nhưng về mặt tình cảm, nàng lại sợ hãi Dung Vũ Ca thực sự cùng mình đoạn tuyệt, nhưng nàng biết mình không thể ích kỷ như vậy. Vệ Minh Khê biết, vô luận Dung Vũ Ca có quyết định gì, nàng cũng sẽ cố chấp nhận, bởi vì Dung Vũ Ca đã vì mình làm quá nhiều chuyện, còn những điều mình làm cho nàng lại quá ít.
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi quyết định của Dung Vũ Ca, Liễu Tam nương lo lắng nhìn tôn nữ mặt mày trắng bệch, môi cắn chặt đến rướm máu. Nàng muốn ép con dâu của mình đừng bức tôn nữ nữa, nhìn mà đau lòng, nhưng mà con dâu có vẻ như càng không dễ chịu hơn bao nhiêu. Liễu Tam nương nhìn Vũ Dương nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy ròng ròng. Ba nữ nhân thật sự đều đáng thương, Liễu Tam nương chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.
“Vũ Ca, đáp ứng mẫu thân đi, đừng làm mẫu thân ngươi thương tâm nữa.” Dung Trực đương nhiên hy vọng nữ nhi cùng thê tử hoà hảo. Làm phụ thân, làm trượng phu, tự nhiên không muốn nhìn thê tử cùng nữ nhi quyết liệt.
Dung Quý cũng không chịu nổi, loại sự tình này là phiền toái nhất, chi biết nhìn bộ dáng tôn nữ đáng thương tuyệt vọng, vô cùng đau lòng, đưa ra lựa chọn nào cũng làm cho nữ nhân còn lại thương tâm.
Nếu nàng chọn Vệ Minh Khê, sẽ làm tổn thương Vũ Dương, quan hệ mẫu tữ sẽ đóng băng; nếu chọn mẫu thân, Vệ Minh Khê là loại nữ nhân có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tuy rằng thương tâm nhưng chắc chắn sẽ thông cảm với tiểu Vũ Ca, hẳn tiểu Vũ Ca đã biết quan hệ lợi hại giữa hai lựa chọn này. Hôm nay trước hết cứ ổn định tâm tình Vũ Dương đã, chuyện về sau sẽ suy nghĩ biện pháp tốt hơn, nếu muốn để thương tổn giảm xuống mức thấp nhất, chọn Vũ Dương sẽ tốt hơn nhiều.
Bình luận truyện