Chương 129: Ly Nhân
Phía sau truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng mà gấp gáp, rồi có cơn gió phất qua, cánh tay người từ sau vòng qua eo mà ôm chặt lấy nàng, mang theo cỗ hương lan hoa phảng phất trầm hương. Giọng nói mềm mại quen thuộc truyền đến từ phía sau,
"Ngươi vẫn là không hề có nửa điểm tức giận sao? Vẫn chỉ biết trốn tránh như vậy, ta còn sống cũng không phải để nhìn thấy bộ dạng này của ngươi".
Thanh Sanh cúi đầu, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống như mưa, thầm lặng rồi dần trở thành nức nở. Trữ Trử Mộc áp sát sau lưng nàng, nước mắt vô thanh vô sắc chảy ra, thấm trên lưng áo. Hoa đào bát ngát đầy trời, bao bọc lấy hai thân ảnh đang đứng lặng, tựa như đã đứng như vậy qua ngàn vạn năm, trải qua thương hải tang điền vẫn chưa hề tách rời.
Hốc mắt Tô Mộ Hàn cũng không khỏi ẩm ướt, bế nữ nhi quay người rời khỏi. Cuộc đời này của hắn có mong gì nhiều, miễn người hạnh phúc là được rồi.
Thanh Sanh cầm lấy bàn tay Trữ Tử Mộc đang khóa trước eo mình, xúc cảm ấm áp mềm mại vô cùng chân thật. Nàng xoay người, chăm chú ngắm nhìn dung mạo người đối diện, mi tâm lãnh liệt mà ánh mắt ôn nhu như nước, đúng rồi, là Trữ Tử Mộc của nàng, là Trữ Tử Mộc một đời kiêu ngạo, cuối cùng cũng đã trở lại.
Thanh Sanh ôm nàng thật chặt, tựa như đang ôm trân bảo quý giá nhất trên đời, luyến tiếc không muốn buông tay. Chôn đầu bên cổ Trữ Tử Mộc, gắt gao ôm nàng trong vòng tay, tới một hồi lâu sau mới rầu rĩ hỏi, khẩu khí không vui vẻ,
"Hài tử kia là ai? Tại sao lại gọi nàng mẫu thân?"
"Là nữ nhi của Mộ Hàn ca ca, đang còn tập nói, gặp ai cũng sẽ gọi mẫu thân...", Trữ Tử Mộc nâng hai tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của Thanh Sanh, trên gương mặt loáng thoáng nụ cười giảo hoạt như của hồ ly.
"Dám lừa gạt ta, thật xấu", Thanh Sanh thì thầm, nhẹ cắn bên cổ nàng, lưu lại dấu vết hồng nhạt.
"Ai bảo ngươi dám lừa ta lâu như vậy...", Trữ Tử Mộc sâu kín trả lời, đẩy Thanh Sanh ra rồi nắm lấy má nàng, bày ra bộ dáng hung dữ.
"Nếu sau này ngươi còn dám lừa gạt ta, ta sẽ không bao giờ quay lại nữa...", nói xong, ánh mắt Trữ Tử Mộc lại ướt át, làm cho Thanh Sanh đau lòng, lại ôm lấy nàng, nhẹ nhàng dỗ dành,
"Sẽ không, tuyệt đối không còn lần nào như vậy nữa, mà nàng, sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, không bao giờ được rời khỏi", Trữ Tử Mộc mỉm cười, kiễng đầu ngón chân mà vòng tay ôm lấy cổ người kia, để cho tóc mai chạm nhau hai người cứ như vậy mà đứng.
Mười ngón đan xen, Thanh Sanh dẫn Trữ Tử Mộc tới hồ nước cách đó không xa, nơi Hỏa Lân đang cúi đầu gặm cỏ. Hỏa Lân lập tức cảm nhận được khí tức quen thuộc của chủ nhân, liền ngẩng đầu hí vang rồi phi nước đại tới bên Trữ Tử Mộc, chạy quanh nàng mấy vòng.
"Tốt rồi, tốt rồi", Trữ Tử Mộc dắt cương Hỏa Lân, vỗ về trước trán nó, cúi đầu nói nhỏ, "Xem ra ai kia dù thất hồn lạc phách, ngay cả bản thân nàng cũng không chăm sóc nổi, vậy như không bạc đãi ngươi. Nhìn này, Hỏa Lân a, ngươi vẫn đẹp đẽ như xưa",
Hỏa Lân ngửa đầu khịt mũi, làm bộ như đang ủy khuất, lại còn quay đầu nhìn về phía Thanh Sanh tỏ ý bực tức. Nhìn cảnh này Trữ Tử Mộc không khỏi cười thành tiếng, mà Thanh Sanh cũng chỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu cười nhẹ.
Hồ nước trong rừng đào là hồ tự thiên nhiên tạo nên, nước trong veo thấy cả đáy, trên bờ đào hoa rực rỡ, dưới nước sóng gợn lăn tăn. Cái gọi là tiên cảnh trần thế cũng chỉ có thể sáng lạn rực rỡ được tới mức này.
Thanh Sanh ngồi bên tảng đá, đón từng trận xuân phong phất qua. Gió xuân thổi tới mang theo cả những cánh hoa đào nhẹ như tơ, bay lượn vài vòng trên không trung rồi cuối cùng hạ trên mặt nước trong vắt, hoặc là đáp trên vai áo nàng. Nàng bỗng ngẩn ngơ một hồi, ánh mắt lặng đi, chăm chăm nhìn vào mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn, ngắm nghía hình bóng hai người đang phản chiếu trên hồ. Cảnh tượng này quá đỗi đẹp đẽ, đẹp đẽ đến mức huyễn hoặc, làm nàng vẫn cảm thấy đây tựa như chỉ là một giấc mộng.
Trữ Tử Mộc lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng băng lấy lòng bàn tay Thanh Sanh vẫn còn đang rớm máu vì khi nãy tì lên mảnh sứ vỡ ra từ bình rượu, trong ánh mắt chất chứa xót xa. Xong xuôi nàng lại lấy ra một chiếc lược ngà, tới quỳ sau lưng Thanh Sanh, chậm rãi chải dọc theo mái tóc đang có chút lộn xộn. Tóc đen dài tới quá lưng, vài sợi đã nhiễm phong sương mà biến thành màu bạc, ẩn hiện trong dòng tóc đen như mực. Nhìn Thanh Sanh thế này khiến cho hốc mắt Trữ Tử Mộc cũng nóng lên, ngưng lại động tác mà ôm lấy đầu Thanh Sanh vào ngực mình, tựa cằm trên đỉnh đầu nàng, rồi ôn nhu vô tận mà hạ xuống một nụ hôn.
Nhìn Trữ Tử Mộc thuần thục vấn tóc cho mình, còn tết phần tóc hai bên thái dương lại đan vào nhau, rồi búi mái tóc lên đỉnh đầu, một dải lụa bạch sắc quấn qua mấy vòng, cố định lại, Thanh Sanh có chút kinh ngạc, không ngờ nàng lại không những biết vấn tóc, hơn nữa lại là vấn tóc kiểu nam tử.
"Thấy thế nào?", Trữ Tử Mộc có chút ngại ngùng, sửa lại dải lụa, hỏi người kia một câu rồi lại nói tiếp,
"Không phải cả hai chúng ta đều không biết vấn tóc sao, sau này biết phải làm sao chứ? Quãng thời gian đó ta chỉ có thể nằm một chỗ dưỡng thương, ngày cả đứng lên cũng không thể, cho nên rảnh rỗi đến mức nhàm chán, không có việc gì làm liền học vấn tóc thôi. Luyện tận tám tháng, sao có thể không thuần thục chứ?", Trữ Tử Mộc mỉm cười, rất hài lòng nhìn ngắm búi tóc nam tử mình vừa vấn, quả thực tới lúc này nhìn Thanh Sanh mới có chút khá hơn, mi mục như họa, thanh nhã mà sơ nhạt.
Thanh Sanh nghe người kia nói vậy đương nhiên là cảm động hàng vạn hàng ngàn, ngày đó Trữ Tử Mộc thịnh khí lăng nhân, luôn là nhìn xuống không biết nhìn lên, sao có thể ngờ được cái có ngày nàng giống như phu nhân thường gia, vấn tóc cho người đây? Trong lòng lại sinh tia thương xót, nàng quay lại kéo Trữ Tử Mộc tới, để nàng ngồi vào trong lòng, bao bọc trong vòng tay, nhưng chỉ có thể sâu kín than thở, "Ta rất nhớ nàng...". Môi lạnh kề bên cổ, áp lên động mạch mà cảm nhận từng nhịp đập dưới làn da trắng nõn, cảm nhận sự tồn tại chân thật của người.
Bàn tay Trữ Tử Mộc vươn tới vuốt ve sườn mặt Thanh Sanh, dù là chỉ cúi đầu không nói nhưng ánh mắt đã mềm đi, mi tâm rực rỡ như hoa đào đầu xuân.
"Đã rất đau phải không?", Thanh Sanh hỏi, vùi đầu vào cổ người kia, giọng lại khàn đi mà nói một câu, "Thực sự ta rất nhớ nàng, nhớ nàng, cũng muốn nàng...", câu này nói ra làm cho Trữ Tử Mộc không nhịn được mà nở nụ cười. Nụ cười thịnh diễm tựa xuân phong, nhiệt khí lướt qua tai Thanh Sanh, liêu nhân đến cực điểm. Nàng vòng tay qua cổ Thanh Sanh mà kéo xuống, đem đầu nàng vùi vào lòng mình, rồi ngửa đầu tháo xuống cây trâm, mái tóc lập tức tuôn ra như thác đổ, một vẻ thiên kiều bá mị tràn ngập không gian.
Thanh Sanh run lên, rồi bế nàng ngang người mà đứng dậy, đi tới phía bên kia hồ nước. Một thân váy vóc giáng hồng tung bay lả lướt theo từng bước chân, tóc dài tùy ý tản bay, tuyệt mỹ bất phàm.
Vòng qua phía bên kia là một nơi rừng đào càng dày đặc, Thanh Sanh để Hỏa Lân lại bên ngoài, rồi dắt Trữ Tử Mộc đi vào. Trăm cây ngàn nụ như cùng nở một lúc, vẻ đẹp đầy sức sống này làm cho người ta say mê. Thanh Sanh đứng dưới tán cây rực rỡ, dung mạo dường như cũng bị nhiễm cái hồng rực của đào hoa mà trở nên kiều mị, nàng cúi đầu nói khẽ,
"Thiên hạ rộng lớn, ta tin rằng hoa đào nơi này vẫn là đẹp nhất, cũng đã từng nghĩ không biết tới khi nào mới có thể dẫn nàng tới đây".
Trữ Tử Mộc cười nhẹ, đường nét như hoa, gò má nhễm hồng, dung nhan này có thể làm người chói mắt, thì ra trước dung mạo người, hoa đào cũng có thể phai nhạt đi mấy phần rực rỡ.
Thanh Sanh cởi trường sam xuống trải trên cỏ xanh, rồi ngồi xuống, kéo Trữ Tử Mộc ngồi lên người mình. Trữ Tử Mộc quay đầu nhìn quanh, mười dặm rừng đào không một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy văng vẳng trên không trung, thi thoảng còn nghe được tiếng vó ngựa gõ trên tảng đá. Chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn là nghe theo Thanh Sanh, ngồi xuống trên đùi nàng, vành tai đã bất giác hồng lên. Thanh Sanh dường như một lòng muốn trêu chọc, thuần thục gọn ghẽ xoay người để Trữ Tử Mộc nằm xuống trên lớp trường bào trải trên thảm cỏ mềm mại, rồi chen người vào giữa hai chân nàng, làm cho Trữ Tử Mộc vì bất ngờ mà không kìm được xấu hổ.
Cúi đầu hôn lên đôi môi ấm nóng mềm mại đã thật lâu không có người vuốt ve, hương vị ngọt ngào mê người này quả thực quá đỗi tốt đẹp. Trữ Tử Mộc đáp lại, hai cỗ cơ thể áp sát vào nhau như thể muốn hòa thành một, hơi thở mềm nhẹ như tơ quấn lấy nhau, không khỏi khiến cho cả tâm hồn lẫn thể xác của cả hai run lên. Hai người trước nay mỗi lần hoan hảo nếu không phải là làm càn cùng bắt buộc thì cũng là say rượu loạn tính, tâm thế vốn chưa sẵn sàng, mà bây giờ là cam tâm tình nguyện, lại càng có biết bao nhiêu là triền miên ôn nhu.
---Hết chương 129---
Editor lảm nhảm: Chài ai tém lại chài aii, tui thà edit ngược còn hơn cứ khanh khanh ta ta ngọt sâu răng thế nài chài aiii đạo diễn đâu để hai con người này làm càn T_T
Mà tự nhiên nhớ lại lúc Trữ Quý phi chửi mẻ Thanh nô tỳ vô dụng không biết vấn tóc, phải xử tội chết :v Sanh said: Chế hông cần biết, phu nhân chế biết là đủ rồi :v
Bình luận truyện