Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 37: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (5)



Thời Yên quay đầu, nhìn về phía Bạch Lộ cùng tới đây: “Ngươi nói đại phu đã tới khám chữa qua? Phương thuốc đâu, lấy ra ta nhìn xem.”

Bạch Lộ không nghĩ tới cô lại hỏi tới cùng như vậy, mím môi nói: “Phương thuốc ta lấy thuốc xong, quên ở hiệu thuốc.”

Thời Yên cười gằn một tiếng, lại hỏi: “Vậy thuốc đâu?”

Bạch Lộ nhìn cô một cái, xoay người nói: “Vương phi mời đi theo nô tỳ.”

Bạch Lộ dẫn Thời Yên tới phòng bếp, nơi đó xác thật có dấu vết thuốc sắc qua, trêи bệ bếp, còn bày non nửa chén thuốc chưa uống, màu đen tuyền, nhìn qua liền rất khó uống.

Thời Yên đi qua, bưng lên ngửi: “Cái này chính là đại phu kê thuốc cho vương gia?”

“Phải.”

“Ồ.” Thời Yên cầm chén đưa qua, nói với Bạch Lộ, “Vậy ngươi cầm chén thuốc uống đi.”

“……” Bạch Lộ không nghĩ tới cô sẽ đưa ra yêu cầu này, kinh ngạc nhìn cô một cái, thực mau lại khôi phục bình tĩnh, “Vương phi, đây là thuốc đại phu kê cho vương gia, nô tỳ lại không sinh bệnh, vì sao phải uống thuốc.”

Thời Yên nhìn nàng ta cười cười: “Sợ hãi như vậy làm cái gì? Khuôn mặt nhỏ trắng hết cả ra rồi.” Cô để sát vào nàng ta, tinh tế mà nhìn kỹ nàng: “Như thế nào, sợ bị độc chết sao?”

Bạch Lộ tự giữ trấn định nói: “Vương phi, xin đừng lấy nô tỳ làm trò cười.”

Thời Yên nói: “Ta không bắt ngươi làm trò cười, ta là thiệt tình bảo ngươi uống thuốc.”

Nói rồi cô cầm chén thuốc đưa đến trước miệng Bạch Lộ, Bạch Lộ sốt ruột, đẩy tay cô ra, hất chén thuốc xuống đất.

Thời Yên nhìn thoáng qua thuốc bị hất ra ngoài, thả lại cái chén trong tay lên trêи bệ bếp. Nha hoàn này, vừa thấy liền có vấn đề, cô không tin Lục Cảnh Nhiên không phát giác. Nhưng hắn vẫn giữ nàng ta lại bên cạnh, cô cũng không dám tùy tiện ra tay, sợ mình phá hủy bố cục của hắn.

Tuy rằng Lục Cảnh Nhiên cái gì cũng chưa nói với cô, nhưng vương gia mà —— đặc biệt là vương gia Tấn Giang, mười người có chín đều là muốn tạo phản.

“Vương phi tha tội, nô tỳ không phải cố ý.” Bạch Lộ không hề có thành ý mà nói một câu.

Thời Yên cười với nàng ta, nói: “Không sao.” Nói xong, cô phân phó Tiểu Mãn: “Đi, lại mời đại phu tới cho ta, chuẩn bệnh cho vương gia.”

“Vâng, phu nhân.” Tiểu Mãn nhanh như ma mà đi ra ngoài mời đại phu, không đến bao nhiêu thời gian, nàng liền mang theo một nam nhân trung niên tới Lê Hoa viện, “Phu nhân, đại phu mời tới.”

Người tới vào phòng, trước nhìn thoáng qua Bạch Lộ đứng ở một bên, sau đó mới hướng Thời Yên hành lễ. Thời Yên không nhìn sót động tác nhỏ của hắn, nhưng cũng không nói cái gì: “Ngươi khám giúp vương gia.”

“Vâng, vương phi.” Đại phu bắt mạch cho Lục Cảnh Nhiên một lát, đứng dậy đáp, “Vương phi, vương gia nhiễm phong hàn, cũng không lo ngại.”

Hắn nói xong lời này, Bạch Lộ liền pha vài phần đắc ý nói: “Vương phi, nô tỳ không có lừa ngài mà, vương gia xác thật là nhiễm phong hàn.”

Thời Yên mím môi, cô không tin lời đại phu này, nhưng dù đổi đại phu, cô cũng không dám bảo đảm không bị Bạch Lộ thu mua.

Cô nhớ tới giải độc tán ở Thương thành của hệ thống, nếu Lục Cảnh Nhiên thật là trúng độc, ăn cái này hẳn là sẽ tốt lên. “Hệ thống, giải độc tán có tác dụng phụ gì không?”

【 Không có, uống xong còn có thể cường thân kiện thể. 】

“……” Vì bán thương phẩm, thật là lời lừa đảo gì đều có thể nói ra, “Ta mua.”

Trêи người cô chỉ còn 100 điểm tích phân cuối cùng, vừa vặn đủ mua giải độc tán cho Lục Cảnh Nhiên.

【 Có tiêu hao 100 tích phân mua phương thuốc giải độc tán? 】

“Có.”

【 Đinh! Mua sắm thành công, khấu trừ 100 điểm tích phân. Thương phẩm đã gửi đến tay nải, xin tự xem xét. 】

Thời Yên thấy bên dưới góc phải có cái điểm đỏ nhắc nhở, liền nhấn một cái, trước mắt bay ra một tờ giấy, mặt trêи viết mấy chữ “Phương thuốc giải độc tán”, phía dưới liệt kê những dược liệu cầu dùng tới.

“……” Thời Yên ngừng lại một lúc, mới mở miệng nói, “Ý là ta còn phải tự mình đi tìm dược liệu?”

【 Chúng ta bán vốn dĩ là [ phương thuốc ] mà, giấy trắng mực đen, không lừa già dối trẻ 】

Thời Yên: “……”

Cảm giác giống như lại bị lừa…… 100 tích phân của cô!

【 Phương thuốc chẳng lẽ không có lời hơn thành phẩm? Có phương thuốc, cô có thể phối ra rất nhiều thành phẩm. 】

“……” Nói thì nói vậy, nhưng nhìn xem mặt trêи đều viết dược liệu gì —— Tuyết Lê Hoa, lấy được ở đỉnh Đông Sơn, Bạch Ngọc Châu, lấy được ở sông Nam Sa. Thần mẹ nó vừa phải lên núi vừa phải xuống biển.

【 Cố lên! 】

Thời Yên: “…………”

Không biết hệ thống có thể khiếu nại không nhỉ, không, trực tiếp khiếu nại công ty bọn họ mới tốt!

Thời Yên tắt Thương thành, bảo Tiểu Mãn tiễn đại phu đi, lại phân phó nàng: “Ta muốn xuất phủ một chuyến, ngươi chiếu cố vương gia, đừng cho người khác cho hắn ăn uống đồ linh tinh.”

Tiểu Mãn lo lắng nhìn nàng: “Phu nhân, ngài muốn một mình đi ra ngoài sao?”

“Ừ, trước khi trời tối ta khẳng định trở về, ngươi ấn theo ta phân phó mà làm.” Thời Yên công đạo xong, liền trở về phòng thay trang phục tiện hành động, cưỡi ngựa tới Đông Sơn.

Đông Sơn cũng không quá xa, cưỡi ngựa qua đó căn bản không đến bao nhiêu thời gian, phiền toái chính là, phải leo lên đỉnh Đông Sơn.

【 Nhắc nhở hữu nghị, có thể sử dụng khinh công 】

Hệ thống vừa nói như vậy, Thời Yên cũng nghĩ tới, thế giới này, từ nhỏ cô đi theo cha đầu lĩnh sơn tặc tập võ, có thể nói là võ nghệ cao cường. Chẳng qua khinh công, cô chưa từng dùng một lần.

Cô thử vận khí tại chỗ trước, sau đó nhấn mũi chân, cả người như chim nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng bay lên trời. Sau khi thích ứng vài lần, Thời Yên ngẩng đầu nhìn ngọn núi không tính quá cao trước mặt, điểm mũi chân bay lên trêи.

Chỉ dùng một lần khinh công là không thể lên đến đỉnh núi, Thời Yên ở trêи đường tìm vài điểm phát lực, bay lên không năm sáu lần, mới cuối cùng dừng ở đỉnh núi. Trêи đỉnh núi trụi lủi, chỉ có mấy bông hoa sinh trưởng ven vách núi. Thời Yên đi qua, nhổ tận gốc đóa hoa màu trắng.

【 Đinh! Thu hoạch một đóa Tuyết Lê Hoa nhị cấp】

Thời Yên hỏi: “Nhị cấp là có ý gì?”

【 Dược liệu cấp bậc càng cao, công hiệu càng nhiều, dược liệu đỉnh cấp không chỉ giải bách độc, dùng xong còn có thể bách độc bất xâm. 】

“Ồ, thì ra là thế.” Tuy rằng nghe rất mê người, nhưng Lục Cảnh Nhiên còn đang đợi cô trở về, dược liệu nhị cấp cũng tạm chấp nhận dùng đi. Thời Yên cất Tuyết Lê Hoa đi, lại dùng khinh công bay xuống núi.

Không thể không nói, sử dụng kinh công này thật sự rất giống trò chơi khinh công trước kia cô chơi.

Rời Đông Sơn, Thời Yên lại cưỡi ngựa không ngừng chạy tới sông Nam Sa. Sông Nam Sa dòng nước chảy xiết, cũng may mực nước không sâu, nước cũng tương đối sạch trong. Thời Yên cởi giày, vén cao ống quần, ở trong sông tìm Bạch Ngọc Châu.

Thứ này còn khó tìm hơn Tuyết Lê Hoa, Thời Yên ngâm trong nước một lát liền có chút đứng không vững, dứt khoát lại lên bờ tìm một nhánh cây vừa tay, làm quải trượng chống ở đáy sông.

Bỗng nhiên một hạt châu tỏa ra bạch quang long lanh hấp dẫn lực chú ý của cô, cô khom thắt lưng đau nhức nhặt hạt châu từ trong nước lên.

【 Đinh! Thu hoạch một viên Bạch Ngọc Châu tam cấp! 】

Thời Yên thở ra một hơi, đặt Tuyết Lê Hoa và Bạch Ngọc Châu ở cùng nhau, ra roi thúc ngựa chạy về vương phủ.

Lúc cô về, mặt trời đã ngả về tây. Cô tới Lê Hoa viện nhìn tình huống của Lục Cảnh Nhiên trước, trêи trán vẫn thấm rất nhiều mồ hôi lạnh, môi cũng có chút trắng bệch.

Cô không trì hoãn, tự mình tới phòng bếp chế thuốc cho Lục Cảnh Nhiên. Căn cứ phương thuốc, nghiền nát Bạch Ngọc Châu thành bột phấn rồi nấu cùng Tuyết Lê Hoa là được. Chế thuốc xong, cô bưng đến phòng, đỡ Lục Cảnh Nhiên thẳng lên.

“Vương gia.” Cô khẽ gọi hắn một tiếng, Lục Cảnh Nhiên nghe được tiếng của cô, hơi hơi mở mắt. Tấm mắt hắn mơ hồ không rõ, chỉ miễn cưỡng phân biệt ra người trước mắt là Thời Yên.

“Mở miệng, uống thuốc.” Cô đưa chén thuốc tới bên miệng mình, Lục Cảnh Nhiên không biết cô muốn cho mình uống cái gì, nhưng vào lúc cô kêu hắn mở miệng một lần nữa, nghe lời mà mở miệng ra.

Chất lỏng vào miệng mang theo vị chua xót, khó có thể nuốt xuống, Lục Cảnh Nhiên nhăn mày lại, lại nghe Thời Yên ở bên tai nói: “Ngoan, uống hết nó đi.”

…… Còn có thể làm sao bây giờ, Lục Cảnh Nhiên tuy rằng trong lòng không muốn, vẫn cầm chén thuốc uống sạch sẽ.

Thời Yên thấy hắn uống thuốc xong, mới yên tâm, cô đặt hắn lại trêи giường, lại sai Tiểu Mãn bê chậu nước ấm tới, lau mặt giúp hắn: “Đêm nay ta canh giữ ở đây.”

Lời này như nói với Tiểu Mãn, lại như nói với Bạch Lộ. Vương phi phải ở lại chỗ này, Bạch Lộ cũng không thể cứng rắn đuổi cô đi, chỉ đành cùng Tiểu Mãn canh giữ ở ngoài phòng.

Lục Cảnh Nhiên uống thuốc xong, sắc mặt tốt hơn không ít, điều này càng làm cho Thời Yên xác định, hắn tuyệt không phải phong hàn đơn giản. Cô nhìn hắn một hồi, cơn buồn ngủ ập đến. Thời Yên ngáp một cái, dựa vào mép giường ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, chim chóc hót líu lo đầu cành, Lục Cảnh Nhiên tỉnh lại trong mộng đẹp nặng nề. Ý thức được có người nằm bên cạnh mình, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, cảnh giác nhìn cô.

Thời Yên……

Sau khi nhận ra người bên cạnh, ánh mắt Lục Cảnh Nhiên trở nên nhu hòa. Cô dựa vào người hắn, nhắm mắt lại tựa hồ đang ngủ ngon lành. Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, không nhịn được nâng tay lên, muốn sờ tóc cô.

Thời Yên bỗng nhiên hừ hừ hai tiếng, tỉnh lại, Lục Cảnh Nhiên vội thu hồi tay, thả lại trong ổ chăn.

Thời Yên tỉnh lại, duỗi thắt lưng, sau đó nhìn thấy Lục Cảnh Nhiên trêи giường trợn tròn mắt.

“Vương gia, chàng tỉnh rồi à!” Thời Yên bất ngờ nhìn hắn.

Lục Cảnh Nhiên dời ánh mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Ta đỡ chàng lên.” Thời Yên nói xong, tới đỡ Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên vốn dĩ muốn nói để tự hắn, nhưng tay Thời Yên đã sờ lên eo hắn.

Nơi bị cô đụng không hiểu sao nóng lên, ngay cả tim đập cũng không ngăn được nhanh hơn.

“Vương gia, chàng làm sao vậy? Chẳng lẽ còn hơi sốt?” Thời Yên đã nâng hắn dậy, nhưng thấy gương mặt hắn ửng đỏ, cho rằng hắn còn có chỗ nào không thoải mái.

Trước mắt tay Thời Yên sắp chạm tới mặt mình, Lục Cảnh Nhiên vội né tránh: “Ta không có việc gì.”

“…… Ồ.” Thời Yên ngượng ngùng thu hồi tay, lại hỏi hắn, “Chàng muốn ăn gì không? Ta bảo Tiểu Mãn đi làm.”

“Không cần, Bạch Lộ sẽ tự chuẩn bị, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi.”

Nhắc tới Bạch Lộ, Thời Yên nói cũng trở nên muốn nói lại thôi: “Vương gia, về Bạch Lộ……”

“Ngươi ngoan ngoãn ở chính phòng là được, chuyện khác đừng quản.”

Thời Yên nhìn chằm chằm hắn một hồi, cuối cùng hừ một tiếng với hắn: “Vậy tùy chàng đi, ta trở về ngủ.”

Thời Yên đi ra Lê Hoa viện, gọi Tiểu Mãn trở về. Lục Cảnh Nhiên nhìn bóng dáng của cô, nắm tay đặt ở bên cạnh người dần dần tạo thành một quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện