Cung Nghiệt

Quyển 1 - Chương 20



Editor: Xiao Zi

Beta – reader: Băng Tiêu

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Tề Thị Vân đã rời khỏi đây, sau đó vài ngày cũng không thấy tới, mà Lận cũng vậy, cũng đúng thôi, Dận Tiêu quốc Duẫn Phong đến, cho nên bọn hắn phải tập trung tinh thần đối phó với người này.

Tới thời gian ngủ trưa, Kỳ ngồi dậy, kể ra cũng đã mấy ngày rồi, nghĩ vậy, Kỳ liền đứng dậy đi ra đóng chặt cửa, lại còn ra lệnh cho hạ nhân không được quấy rầy. Đến khi an bài thỏa đáng, Kỳ mới cẩn thận kéo một cái túi nho nhỏ từ dưới giường lên, sau đó mở ra lấy một cái hộp bên trong.

Lấy tay nhẹ nhàng quệt một lớp dược cao, một cảm giác lành lạnh truyền tới, Kỳ cau mày luồn tay vào trong quần áo, đi tới nơi tư mật kia.

Một lát sau, Kỳ lau sạch tay, rồi cẩn thận bọc kỹ hộp dược cao lại, sau đó lại nhét xuống dưới giường. Kỳ đã dùng mấy lần, cho nên cũng không còn bao nhiêu nữa, chẳng biết hắn có thể cầm cự đến lúc đứa bé trong bụng Liễu Cơ được sinh ra hay không.

Kỳ cảm thấy mình đúng là trong cái rủi có cái may, đến bây giờ vẫn chưa bị phát hiện, bất quá Liễu Cơ cũng là một vấn đề quan trọng, giữ lại nàng chỉ sợ sớm muộn gì cũng lộ. Đối với một kẻ phản bội, Kỳ đã sớm không còn chút lưu luyến. Tình yêu ngày xưa cũng chỉ là một âm mưu của nàng, Kỳ không cần phải tiếp tục si tình nữa! Chờ sinh xong hài tử, chắc chắn hắn sẽ phải giải quyết nàng.

Kỳ cho tới bây giờ cũng không cho rằng mình là một người giàu tình cảm, tình cảm duy nhất của hắn cũng chỉ dành cho mẫu hậu và đệ đệ. Sau khi mẫu hậu mất, hắn dùng phương thức của riêng mình để bảo vệ đệ đệ, mặc dù Lận không cho là như vậy. Hắn cũng không tin vào tình yêu, vốn là nàng chỉ cho hắn, đáng tiếc lại là giả dối, kỳ thật trước kia không phải hắn không hoài nghi nàng, nhưng hắn quá cô đơn, cho nên mới lơ là! Khi nàng bán đứng hắn, hắn lại rơi vào cái thế giới lạnh như băng kia, cái thế giới mà không có gì là không thể hủy diệt, chỉ cần thứ đó cản trở hắn.

Nhắm mắt gạt đi suy nghĩ của mình, Kỳ mở cửa phòng, đi thong thả ra bên ngoài. Khí trời có chút âm u, không khí cũng oi bức, hình như sắp có mưa. Quả nhiên… chưa đi được mấy bước thì gió đã nổi lên, ngay lúc đó, cuồng phong gào thét hỗn loạn mang theo những hạt mưa nặng trĩu. Khí trời mùa hè luôn thay đổi nhanh chóng, cũng giống như lòng người, một khắc trước còn ngả vào lòng mình,  một khắc sau đã đâm mình một đao… Nguyên lai hắn cũng không phải yêu nàng sâu đậm, hoặc là… hắn vốn cũng không yêu nàng sâu sắc đến như vậy… Thế nhưng, hắn có chút không cam tâm. Tựa như một tiểu hài tử, nhìn người khác ăn kẹo, cũng muốn đòi ăn theo, mà khi có được, lại phát hiện chính mình cũng không thích ăn kẹo này lắm.

Mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa cũng đã lất phất vào hành lang, Kỳ không thể làm gì khác hơn đành phải quay về. Vừa vào đến cửa, tỳ nữ đã vội vàng bưng nước nóng tới, thay quần áo ẩm ướt ra cho Kỳ. Đổi quần áo xong, từ nữ lại bưng tới một bát canh gừng còn bốc hơi nghi ngút.

Mặc dù trời có mưa, nhưng dù sao cũng đang là mùa hè. Ngày nóng nực uống canh, thực sự không phải là chuyện thích thú gì, huống chi canh này còn rất nóng, vì vậy, Kỳ liền phất tay áo, ý bảo các nàng đem đi.

“Chủ tử, xin ngài uống một chút đi, ngài vừa mới mắc mưa, vạn nhất cảm lạnh, nô tỳ có mấy cái mạng cũng không đảm đương nổi…”

“Đem đi, ta không muốn uống.” Hắn cũng đâu yếu ớt đến vậy.

“Chủ tử, xin ngài…”

“Ta nói không…” Kỳ có chút khó chịu, khẩu khí cũng lỗ mãng hơn. Bị nhốt ở chỗ này đã bực mình lắm rồi, giờ ngay cả đến nha hoàn cũng chống đối hắn, làm lửa giận trong người hắn bốc lên phừng phừng.

“Ha ha… Làm sao vậy?!” Bỗng Lận tươi cười đi vào.

“Hồi bẩm Vương gia, chủ tử mắc mưa, nô tỳ mang canh gừng nóng đến cho chủ tử uống, để khỏi bị cảm lạnh.” Nha hoàn vội vàng quỳ xuống cung kính nói.

“Để canh đó, ngươi lui xuống đi.” Thấy Kỳ mất hứng, Lận vội vàng phân phó hạ nhân.

“Ta không muốn uống.” Hiếm khi Kỳ chủ động mở miệng nói với Lận.

“Như vậy sao được? Ca ca, vạn nhất ngươi bị cảm lạnh, ta sẽ rất khó chịu đó.” Lận bưng bát lên, thổi thổi cho bớt nóng.

Nhìn động tác cẩn thận của Lận, Kỳ có chút không đành lòng, chính mình thật sự nợ đệ đệ nhiều lắm, nhìn hắn quan tâm mình như vậy, sao mình từ chối được đây, vì vậy Kỳ đành cầm lấy bát canh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện