Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ
Chương 62: Đêm trăng thứ sáu mươi hai
Lúc Tang Ly quay đầu
lại thì đập vào mắt cảnh tượng Nguyệt Vô Thường bị té xuống vách núi,
thân thể nàng chao đảo trong không trung rồi rơi thẳng xuống vực sâu.
Tang Ly bỏ mặc Kiếm lão, lao tới chỗ Nguyệt Vô Thường.
– Vô Thường…
Nhưng Tang Ly đã chậm, hắn không thể nắm được tay Nguyệt Vô Thường, không hề suy nghĩ, hắn cũng nhảy xuống theo nàng.
Những người ở đó thấy Tang Ly lao mình xuống vực ai nấy liền biến sắc.
– Tang Ly…
– Tiểu vương gia…
Khi mọi người chạy đến mép núi thì một bóng trắng từ bên dưới bay vụt lên.
Bóng trắng đó là Thương thần y, lão đã chụp được Tang Ly đang nhảy núi, lão vất Tang Ly đã hôn mê xuống đất, quắt mắt nhìn Kiếm lão.
– Ngươi xem hậu quả của ngươi đi!
Kiếm lão dù căm tức nhưng cuối cùng hậm hực không cãi lại. Suy cho cùng, lão vẫn quan tâm đến sống chết của Tang Ly.
Thương thần y nhìn qua những binh lính ở đây một lượt, lớn tiếng trách:
– Các ngươi đã quên ai là chủ tử của mình!
Những binh lính ở đó ai nấy đều cúi thấp đầu, không dám lên tiếng cãi lại.
– Đưa tiểu vương gia xuống núi trị thương!
Mấy binh lính gật đầu dạ, rồi cõng Tang Ly đi.
Sau khi giải quyết hết mọi chuyện, Thương thần y mới đưa mắt nhìn về một góc khuất, chậm rãi lên tiếng:
– Tiểu thư thượng thư phủ quả thật có bản lãnh!
Ở nơi đó, chính là Liễu Thanh Chi, nàng ta ngồi bẹp trên đất, gương mặt trắng dã không nói một lời.
Liễu Thanh Chi chính là người đã xô Nguyệt Vô Thường xuống núi.
Liễu Thanh Chi bây giờ chết lặng, khi nàng nghe được chính miệng Tang Ly nói trên đời hắn chỉ có một nữ nhân duy nhất, mà người đó không phải nàng, nàng đã vô cùng đau đớn, đau đến mức không biết làm sao để bộc phát. Sau đó, nàng lại nghe được tin Tang Ly đưa Nguyệt Vô Thường đến viếng mộ tiền Trấn Vương, đó không phải là thừa nhận Nguyệt Vô Thường sẽ là thê tử của Tang Ly sao.
Ghen tức! Căm thù! Phẫn hận!
Nàng từ trước đã núp một bên để theo dõi động tĩnh bên trong lăng mộ, đến khi thấy Kiếm lão ra tay với Nguyệt Vô Thường, nàng vô cùng kích động, thậm chí vui mừng. Nếu như Nguyệt Vô Thường chết, Tang Ly biểu ca vẫn là của nàng.
Nào ngờ, Tang Ly lại vì bảo vệ Nguyệt Vô Thường mà đối kháng với Kiếm lão, thương tích đầy mình.
Nàng không cam tâm! Vì cái gì mà Tang Ly lại đối xử tốt với Nguyệt Vô Thường như vậy?
Bị lòng căm thù làm mờ mắt, Liễu Thanh Chi đã không màng kết quả, xô Nguyệt Vô Thường đang bị thương nặng xuống vực sâu.
Chỉ cần Nguyệt Vô Thường chết, tất cả đều đáng giá.
Nhưng, Tang Ly lần nữa vì Nguyệt Vô Thường mà không màng nguy hiểm, lao mình xuống vực.
Lúc thấy Tang Ly gieo mình xuống, Liễu Thanh Chi đã hoàn toàn chết lặng. Trong mắt của hắn, trong trái tim của hắn chỉ duy nhất có một người là Nguyệt Vô Thường. Hắn thà bỏ tánh mạng của mình cũng không muốn rời xa nàng ta…
Dù có giết Nguyệt Vô Thường, nàng vẫn không có cách nào chiếm được trái tim của Tang Ly.
…
Thương thần y nhìn Liễu Thanh Chi đờ đẫn ngồi trên đất lạnh, không một cảm xúc.
– Ngươi dám làm chuyện này, ngươi có biết hậu quả như thế nào?
Liễu Thanh Chi không lọt vào tai, nàng vẫn duy trì tư thế đó một lúc lâu mới chống tay đứng dậy.
Không thèm nhìn Thương thần y một lần, nàng lướt ngang qua lão, buông ra một câu:
– Ta chờ! Ta sẽ chờ hắn đến lấy mạng của ta…
“… nếu như hắn muốn.”
Câu cuối Liễu Thanh Chi tự nói với mình. Nàng còn đang sợ rằng Tang Ly còn chẳng thèm để ý đến mạng của nàng kìa. E là khi hắn tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn muốn làm là chết theo Nguyệt Vô Thường kia…
Thương thần y nhìn theo Liễu Thanh Chi dần khuất bóng. Cô độc, tuyệt vọng nhưng vẫn đi thẳng lưng, giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của mình, không hiểu sao lão cảm thấy nàng rất kiên cường. Có lẽ, Liễu Thanh Chi đã thay đổi.
——— ———–
Tang Ly cả người đầy máu, hôn mê bất tỉnh được đưa về Quang Chiếu Tự đã gây ra náo loạn không nhỏ. Cuối cùng, Thương thần y vẫn là người đứng ra dàn xếp thế cuộc.
Thương thần y nhìn Tang Ly chìm trong hôn mê, hai chân mày nhíu chặt, biểu tình thật khổ sở.
Đêm đó, Liễu vương phi dẫn theo người đến thăm bệnh, Thương thần y chặn ngoài cửa, không để nàng vào.
– Thương thần y, ông làm vậy rốt cuộc là sao? Tại sao ta không được vào trong?
– Vương phi, tiểu vương gia hiện tại cần yên tĩnh, hắn cũng không muốn gặp người nào cả.
– Thương thần y, trong mắt ngươi có xem bản vương phi ra gì không?
– Vương phi, Thương mỗ không dám…
Lúc chiều, khi Tang Ly được đưa trở về, Liễu vương phi không tận mắt chứng kiến nhưng nghe nói trên người hắn đầy máu, hôn mê bất tỉnh, dường như đã gặp thích khách giữa đường…
Nếu như… Tang Ly chết thật thì sao?
Nếu như Tang Ly chết, Trấn vương phủ sẽ ra sao? Hắn vẫn chưa có người kế thừa, vương vị không có người kế thừa, tương lai nàng sẽ thế nào đây…
Trong phòng, Tang Ly bị những tiếng ồn ào bên ngoài bừng tỉnh.
Ánh sáng đột ngột đập vào mắt làm hắn nheo mắt lại, tinh thần vẫn chưa ổn định.
“Tại sao ta lại ở đây? Không phải ta cùng Thường Thường đi bái tế phụ thân sao?…”
“Thường Thường…”
Đôi mắt Tang Ly mở to kinh hoàng khi một cảnh tượng hiện lên trong trí nhớ hắn.
Nguyệt Vô Thường đưa mắt nhìn hắn, rồi một chiếc bóng đỏ rơi khỏi mỏm núi, lao thẳng xuống vực sâu.
Cả cơ thể Tang Ly run lên bần bật, quên cả thở, đôi mắt hắn trợn trừng kinh dị.
Thương thần y đang tranh luận cùng Liễu vương phi bên ngoài bỗng nhiên nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng thì giật nẩy mình. Thương thần y liền lao vào trong phòng, liền thấy Tang Ly té ngã, nằm dài trên đất.
– Tiểu vương gia…
Tang Ly mơ hồ nhận ra Thương thần y, liền nắm chặt cánh tay lão, gặng hỏi:
– Thường Thường đâu? Thường Thường đâu…
Thương thần y không đáp. Tang Ly giống như lên cơn điên, tiếp tục quát tháo:
– Ta hỏi ngươi: nàng ở đâu? Thường Thường đang ở đâu…
Lão nheo mắt nhìn Tang Ly đang lên cơn co giật, lập tức lấy ra một viên thuốc buộc hắn nuốt vào.
Hai mắt Tang Ly dần tối lại, một lần nữa lại hôn mê.
Thương thần y cau mày, biểu tình phức tạp, không biết lão đang suy nghĩ điều gì. Lão cũng đã quên mất sự hiện diện của Liễu vương phi.
Liễu vương phi im lặng dõi mắt theo từng hành động điên loạn của Tang Ly, càng lúc càng mờ mịt.
Sau đó, Liễu vương phi không phát ra một tiếng động, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Trở lại nơi nghỉ của mình, Liễu vương phi bắt gặp Liễu Thanh Chi đang chờ mình tự bao giờ.
Gương mặt Liễu Thanh Chi thật tiều tụy, thần sắc phức tạp nửa muốn nửa không, khó khăn lên tiếng hỏi:
– Cô cô, hắn sao rồi?
Chuyện xảy ra trên núi đã bị Thương thần y bưng bít, chính Liễu vương phi cũng không dò hỏi được điều gì. Xem biểu tình của Liễu Thanh Chi, dường như nàng đã biết gì đó.
– Ngươi muốn hỏi ai?
Liễu Thanh Chi ngạc nhiên nhìn Liễu vương phi, ngập ngừng nói:
– Là… là… biểu. Không phải, là tiểu vương gia Tang Ly…
Liễu vương phi đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn Liễu Thanh Chi, đánh giá thật lâu khiến Liễu Thanh Chi chột dạ, né tránh ánh mắt của Liễu vương phi.
– Cô cô…
– Hôm nay đã xảy ra việc gì?
Liễu Thanh Chi cắn cắn môi, trong lòng đắng chát. Liễu vương phi lớn tiếng gắt:
– Nói!
Liễu Thanh Chi không kèm được nữa, lúc này nước mắt rơi như mưa, đau đớn nhìn Liễu vương phi.
– Cô cô…
Vậy là Liễu Thanh Chi kể lại toàn bộ diễn biến trên núi Thiên Thanh, kể cả việc nàng đã xô Nguyệt Vô Thường xuống vực thẵm.
Liễu vương phi khẽ tựa lưng lên ghế để chống đỡ cơ thể mình, gương mặt nàng vẫn bình thản như cũ nhưng trong lòng như sóng nổi.
Nàng nhớ lại cảnh điên cuồng vừa rồi của Tang Ly, hắn không màng thân phận, địa vị và tính mạng của mình, chỉ duy nhất một lòng bảo hộ Nguyệt Vô Thường. Cảnh tượng đó khiến nàng liên tưởng đến Trấn vương gia năm xưa…
Nàng đã từng mơ mộng một cuộc sống thanh bình, yên ắng bên cạnh Trấn vương. Nàng biết, hắn không yêu nàng, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh hắn như thế này, nàng đã cảm thấy đủ rồi. Hắn là Trấn vương, là huynh đệ thân thích và là cánh tay đắc lực của đương kim hoàng đế, hắn lúc nào cũng bề bộn công việc, trách nhiệm cũng thật nhiều. Cho nên, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng được hắn nhìn đến, đã thật hạnh phúc rồi.
Nhưng rồi, tất cả đã sụp đỗ vào ngày hắn đưa đứa nhỏ đó về.
Tang Ly!
Nàng không thể có con, hắn lại nguyện ý giao đứa nhỏ đó cho nàng chăm sóc, đứa nhỏ đó cũng rất giống hắn. Lẽ ra, nàng sẽ thật vui vẻ, ân cần chăm lo cho đứa nhỏ đó, xem trọng nó nếu như nàng chưa từng phát hiện ra ánh mắt của hắn dành cho nó.
Thương yêu và hoài niệm!
Hắn đang nhìn một hình bóng khác qua đứa nhỏ đó!
Hóa ra, hắn không phải không có tình yêu. Chỉ là, tình yêu đó không dành cho nàng.
Khi đó, nàng đã phẫn nộ và ghen tị với nữ nhân đó, người mà nàng chưa từng thấy mặt, nữ nhân mà hắn yêu.
Thì ra, hắn chưa từng quên được nữ nhân kia, hắn luôn muốn tìm trở về. Nếu thật sự, hắn mang nữ nhân đó trở lại, nàng sẽ như thế nào? Hắn sẽ đối xử với nàng ra sao?
Kể từ lúc đó, lòng nàng giá lạnh.
Nếu như đã không thể trở thành người trong trái tim hắn, nàng sẽ giữ lấy địa vị vương phi, thê tử duy nhất của hắn.
Sau đó, hắn tử trận.
Cảm xúc trong lòng nàng lúc đó thật rối loạn, đau đớn, bi ai, lại có phần sung sướng. Hắn đã chết rồi, vậy không ai có thể đả động đến địa vị vương phi của nàng nữa. Hắn chỉ có duy nhất một vương phi, là nàng.
Còn đứa nhỏ kia, dù nàng luôn thân cận, nó vẫn không chịu thân thiết với nàng. Bất đắc dĩ, nàng mới ra hạ sách định trước tiểu vương phi cho hắn. Chỉ cần tiểu vương phi đó là người của nàng, nghe lời nàng, thì địa vị của nàng càng thêm vững chắc. Chính vì những lý do đó, nàng mới cố tình tác hợp cho Liễu Thanh Chi.
Chỉ là, Liễu Thanh Chi cũng thật vô dụng, biết bao nhiêu năm cũng không lấy được trái tim của Tang Ly…
Và rồi, nhìn thấy cái cảnh sống dở chết dở của Tang Ly hôm nay. Liễu vương phi lần nữa lại tự hỏi:
“Có phải mình đã tính sai rồi không…”
Tang Ly bỏ mặc Kiếm lão, lao tới chỗ Nguyệt Vô Thường.
– Vô Thường…
Nhưng Tang Ly đã chậm, hắn không thể nắm được tay Nguyệt Vô Thường, không hề suy nghĩ, hắn cũng nhảy xuống theo nàng.
Những người ở đó thấy Tang Ly lao mình xuống vực ai nấy liền biến sắc.
– Tang Ly…
– Tiểu vương gia…
Khi mọi người chạy đến mép núi thì một bóng trắng từ bên dưới bay vụt lên.
Bóng trắng đó là Thương thần y, lão đã chụp được Tang Ly đang nhảy núi, lão vất Tang Ly đã hôn mê xuống đất, quắt mắt nhìn Kiếm lão.
– Ngươi xem hậu quả của ngươi đi!
Kiếm lão dù căm tức nhưng cuối cùng hậm hực không cãi lại. Suy cho cùng, lão vẫn quan tâm đến sống chết của Tang Ly.
Thương thần y nhìn qua những binh lính ở đây một lượt, lớn tiếng trách:
– Các ngươi đã quên ai là chủ tử của mình!
Những binh lính ở đó ai nấy đều cúi thấp đầu, không dám lên tiếng cãi lại.
– Đưa tiểu vương gia xuống núi trị thương!
Mấy binh lính gật đầu dạ, rồi cõng Tang Ly đi.
Sau khi giải quyết hết mọi chuyện, Thương thần y mới đưa mắt nhìn về một góc khuất, chậm rãi lên tiếng:
– Tiểu thư thượng thư phủ quả thật có bản lãnh!
Ở nơi đó, chính là Liễu Thanh Chi, nàng ta ngồi bẹp trên đất, gương mặt trắng dã không nói một lời.
Liễu Thanh Chi chính là người đã xô Nguyệt Vô Thường xuống núi.
Liễu Thanh Chi bây giờ chết lặng, khi nàng nghe được chính miệng Tang Ly nói trên đời hắn chỉ có một nữ nhân duy nhất, mà người đó không phải nàng, nàng đã vô cùng đau đớn, đau đến mức không biết làm sao để bộc phát. Sau đó, nàng lại nghe được tin Tang Ly đưa Nguyệt Vô Thường đến viếng mộ tiền Trấn Vương, đó không phải là thừa nhận Nguyệt Vô Thường sẽ là thê tử của Tang Ly sao.
Ghen tức! Căm thù! Phẫn hận!
Nàng từ trước đã núp một bên để theo dõi động tĩnh bên trong lăng mộ, đến khi thấy Kiếm lão ra tay với Nguyệt Vô Thường, nàng vô cùng kích động, thậm chí vui mừng. Nếu như Nguyệt Vô Thường chết, Tang Ly biểu ca vẫn là của nàng.
Nào ngờ, Tang Ly lại vì bảo vệ Nguyệt Vô Thường mà đối kháng với Kiếm lão, thương tích đầy mình.
Nàng không cam tâm! Vì cái gì mà Tang Ly lại đối xử tốt với Nguyệt Vô Thường như vậy?
Bị lòng căm thù làm mờ mắt, Liễu Thanh Chi đã không màng kết quả, xô Nguyệt Vô Thường đang bị thương nặng xuống vực sâu.
Chỉ cần Nguyệt Vô Thường chết, tất cả đều đáng giá.
Nhưng, Tang Ly lần nữa vì Nguyệt Vô Thường mà không màng nguy hiểm, lao mình xuống vực.
Lúc thấy Tang Ly gieo mình xuống, Liễu Thanh Chi đã hoàn toàn chết lặng. Trong mắt của hắn, trong trái tim của hắn chỉ duy nhất có một người là Nguyệt Vô Thường. Hắn thà bỏ tánh mạng của mình cũng không muốn rời xa nàng ta…
Dù có giết Nguyệt Vô Thường, nàng vẫn không có cách nào chiếm được trái tim của Tang Ly.
…
Thương thần y nhìn Liễu Thanh Chi đờ đẫn ngồi trên đất lạnh, không một cảm xúc.
– Ngươi dám làm chuyện này, ngươi có biết hậu quả như thế nào?
Liễu Thanh Chi không lọt vào tai, nàng vẫn duy trì tư thế đó một lúc lâu mới chống tay đứng dậy.
Không thèm nhìn Thương thần y một lần, nàng lướt ngang qua lão, buông ra một câu:
– Ta chờ! Ta sẽ chờ hắn đến lấy mạng của ta…
“… nếu như hắn muốn.”
Câu cuối Liễu Thanh Chi tự nói với mình. Nàng còn đang sợ rằng Tang Ly còn chẳng thèm để ý đến mạng của nàng kìa. E là khi hắn tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn muốn làm là chết theo Nguyệt Vô Thường kia…
Thương thần y nhìn theo Liễu Thanh Chi dần khuất bóng. Cô độc, tuyệt vọng nhưng vẫn đi thẳng lưng, giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của mình, không hiểu sao lão cảm thấy nàng rất kiên cường. Có lẽ, Liễu Thanh Chi đã thay đổi.
——— ———–
Tang Ly cả người đầy máu, hôn mê bất tỉnh được đưa về Quang Chiếu Tự đã gây ra náo loạn không nhỏ. Cuối cùng, Thương thần y vẫn là người đứng ra dàn xếp thế cuộc.
Thương thần y nhìn Tang Ly chìm trong hôn mê, hai chân mày nhíu chặt, biểu tình thật khổ sở.
Đêm đó, Liễu vương phi dẫn theo người đến thăm bệnh, Thương thần y chặn ngoài cửa, không để nàng vào.
– Thương thần y, ông làm vậy rốt cuộc là sao? Tại sao ta không được vào trong?
– Vương phi, tiểu vương gia hiện tại cần yên tĩnh, hắn cũng không muốn gặp người nào cả.
– Thương thần y, trong mắt ngươi có xem bản vương phi ra gì không?
– Vương phi, Thương mỗ không dám…
Lúc chiều, khi Tang Ly được đưa trở về, Liễu vương phi không tận mắt chứng kiến nhưng nghe nói trên người hắn đầy máu, hôn mê bất tỉnh, dường như đã gặp thích khách giữa đường…
Nếu như… Tang Ly chết thật thì sao?
Nếu như Tang Ly chết, Trấn vương phủ sẽ ra sao? Hắn vẫn chưa có người kế thừa, vương vị không có người kế thừa, tương lai nàng sẽ thế nào đây…
Trong phòng, Tang Ly bị những tiếng ồn ào bên ngoài bừng tỉnh.
Ánh sáng đột ngột đập vào mắt làm hắn nheo mắt lại, tinh thần vẫn chưa ổn định.
“Tại sao ta lại ở đây? Không phải ta cùng Thường Thường đi bái tế phụ thân sao?…”
“Thường Thường…”
Đôi mắt Tang Ly mở to kinh hoàng khi một cảnh tượng hiện lên trong trí nhớ hắn.
Nguyệt Vô Thường đưa mắt nhìn hắn, rồi một chiếc bóng đỏ rơi khỏi mỏm núi, lao thẳng xuống vực sâu.
Cả cơ thể Tang Ly run lên bần bật, quên cả thở, đôi mắt hắn trợn trừng kinh dị.
Thương thần y đang tranh luận cùng Liễu vương phi bên ngoài bỗng nhiên nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng thì giật nẩy mình. Thương thần y liền lao vào trong phòng, liền thấy Tang Ly té ngã, nằm dài trên đất.
– Tiểu vương gia…
Tang Ly mơ hồ nhận ra Thương thần y, liền nắm chặt cánh tay lão, gặng hỏi:
– Thường Thường đâu? Thường Thường đâu…
Thương thần y không đáp. Tang Ly giống như lên cơn điên, tiếp tục quát tháo:
– Ta hỏi ngươi: nàng ở đâu? Thường Thường đang ở đâu…
Lão nheo mắt nhìn Tang Ly đang lên cơn co giật, lập tức lấy ra một viên thuốc buộc hắn nuốt vào.
Hai mắt Tang Ly dần tối lại, một lần nữa lại hôn mê.
Thương thần y cau mày, biểu tình phức tạp, không biết lão đang suy nghĩ điều gì. Lão cũng đã quên mất sự hiện diện của Liễu vương phi.
Liễu vương phi im lặng dõi mắt theo từng hành động điên loạn của Tang Ly, càng lúc càng mờ mịt.
Sau đó, Liễu vương phi không phát ra một tiếng động, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Trở lại nơi nghỉ của mình, Liễu vương phi bắt gặp Liễu Thanh Chi đang chờ mình tự bao giờ.
Gương mặt Liễu Thanh Chi thật tiều tụy, thần sắc phức tạp nửa muốn nửa không, khó khăn lên tiếng hỏi:
– Cô cô, hắn sao rồi?
Chuyện xảy ra trên núi đã bị Thương thần y bưng bít, chính Liễu vương phi cũng không dò hỏi được điều gì. Xem biểu tình của Liễu Thanh Chi, dường như nàng đã biết gì đó.
– Ngươi muốn hỏi ai?
Liễu Thanh Chi ngạc nhiên nhìn Liễu vương phi, ngập ngừng nói:
– Là… là… biểu. Không phải, là tiểu vương gia Tang Ly…
Liễu vương phi đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn Liễu Thanh Chi, đánh giá thật lâu khiến Liễu Thanh Chi chột dạ, né tránh ánh mắt của Liễu vương phi.
– Cô cô…
– Hôm nay đã xảy ra việc gì?
Liễu Thanh Chi cắn cắn môi, trong lòng đắng chát. Liễu vương phi lớn tiếng gắt:
– Nói!
Liễu Thanh Chi không kèm được nữa, lúc này nước mắt rơi như mưa, đau đớn nhìn Liễu vương phi.
– Cô cô…
Vậy là Liễu Thanh Chi kể lại toàn bộ diễn biến trên núi Thiên Thanh, kể cả việc nàng đã xô Nguyệt Vô Thường xuống vực thẵm.
Liễu vương phi khẽ tựa lưng lên ghế để chống đỡ cơ thể mình, gương mặt nàng vẫn bình thản như cũ nhưng trong lòng như sóng nổi.
Nàng nhớ lại cảnh điên cuồng vừa rồi của Tang Ly, hắn không màng thân phận, địa vị và tính mạng của mình, chỉ duy nhất một lòng bảo hộ Nguyệt Vô Thường. Cảnh tượng đó khiến nàng liên tưởng đến Trấn vương gia năm xưa…
Nàng đã từng mơ mộng một cuộc sống thanh bình, yên ắng bên cạnh Trấn vương. Nàng biết, hắn không yêu nàng, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh hắn như thế này, nàng đã cảm thấy đủ rồi. Hắn là Trấn vương, là huynh đệ thân thích và là cánh tay đắc lực của đương kim hoàng đế, hắn lúc nào cũng bề bộn công việc, trách nhiệm cũng thật nhiều. Cho nên, chỉ cần được ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng được hắn nhìn đến, đã thật hạnh phúc rồi.
Nhưng rồi, tất cả đã sụp đỗ vào ngày hắn đưa đứa nhỏ đó về.
Tang Ly!
Nàng không thể có con, hắn lại nguyện ý giao đứa nhỏ đó cho nàng chăm sóc, đứa nhỏ đó cũng rất giống hắn. Lẽ ra, nàng sẽ thật vui vẻ, ân cần chăm lo cho đứa nhỏ đó, xem trọng nó nếu như nàng chưa từng phát hiện ra ánh mắt của hắn dành cho nó.
Thương yêu và hoài niệm!
Hắn đang nhìn một hình bóng khác qua đứa nhỏ đó!
Hóa ra, hắn không phải không có tình yêu. Chỉ là, tình yêu đó không dành cho nàng.
Khi đó, nàng đã phẫn nộ và ghen tị với nữ nhân đó, người mà nàng chưa từng thấy mặt, nữ nhân mà hắn yêu.
Thì ra, hắn chưa từng quên được nữ nhân kia, hắn luôn muốn tìm trở về. Nếu thật sự, hắn mang nữ nhân đó trở lại, nàng sẽ như thế nào? Hắn sẽ đối xử với nàng ra sao?
Kể từ lúc đó, lòng nàng giá lạnh.
Nếu như đã không thể trở thành người trong trái tim hắn, nàng sẽ giữ lấy địa vị vương phi, thê tử duy nhất của hắn.
Sau đó, hắn tử trận.
Cảm xúc trong lòng nàng lúc đó thật rối loạn, đau đớn, bi ai, lại có phần sung sướng. Hắn đã chết rồi, vậy không ai có thể đả động đến địa vị vương phi của nàng nữa. Hắn chỉ có duy nhất một vương phi, là nàng.
Còn đứa nhỏ kia, dù nàng luôn thân cận, nó vẫn không chịu thân thiết với nàng. Bất đắc dĩ, nàng mới ra hạ sách định trước tiểu vương phi cho hắn. Chỉ cần tiểu vương phi đó là người của nàng, nghe lời nàng, thì địa vị của nàng càng thêm vững chắc. Chính vì những lý do đó, nàng mới cố tình tác hợp cho Liễu Thanh Chi.
Chỉ là, Liễu Thanh Chi cũng thật vô dụng, biết bao nhiêu năm cũng không lấy được trái tim của Tang Ly…
Và rồi, nhìn thấy cái cảnh sống dở chết dở của Tang Ly hôm nay. Liễu vương phi lần nữa lại tự hỏi:
“Có phải mình đã tính sai rồi không…”
Bình luận truyện