Cùng Ta Vui Vẻ Được Không
Chương 19: Thâm tình không bao lâu (tam)
Thâm tình không bao lâu (tam)
“Sư phụ, đến cuối cùng, một hồi trên thuyền kia là mộng, hay hiện tại mới là mộng?”
Cô nương tái nhợt ôm đầu ngồi bên cửa sổ. Ánh mặt trời bên ngoài thật đẹp, không gió cũng không mưa.
“Nếu thuyền kia vĩnh viễn không cập bờ thì thật tốt.”
Trong phòng chỉ có một mình nàng, cùng một cái lư hương nhẹ nhàng tỏa sương khói.
“Tống nhi!”
Thanh âm sung sướng tiến vào sân.
Đôi mắt ảm đạm của nàng bỗng nhiên trở nên sáng rọi.
“Sư phụ.”
Nhìn thấy người nọ, nàng tiến lên vài bước ôm cổ hắn.
Sư phụ luôn bất động như núi lại bị nàng làm cho sửng sốt mà lui một bước.
Hắn cười: “Mấy ngày không thấy, ngươi khỏe không?”
“Đồ nhi tốt lắm, chỉ là rất nhớ sư phụ.” Nàng vùi đầu vào hõm vai của hắn.
“Không cần nhớ, sau này mỗi ngày ngươi đều thấy.” Kim Nhật Lãng tách Liên Tống ra: “Ta đã tìm được những vị thuốc để điều chế thuốc giải, cũng đã giao cho sư bá, ta qua đó xem có thể giúp gì hay không. Ngươi giúp ta đun chút nước, ta trở về sẽ tắm rửa.”
Liên Tống gật đầu. Kim Nhật Lãng một thân phong trần mệt mỏi, không kịp thay quần áo, vừa gặp qua Liên Tống đã vội vàng đi.
Liên Tống nhẫn nhịn không gọi hắn lại.
Nước nóng lại lạnh, đun ba lần rồi nhưng sư phụ vẫn chưa trở về. Liên Tống đứng ở bên cạnh thùng tắm bằng gỗ, một tay cầm cái bình sứ đổ vào trong đó vài giọt nước hoa, dần dần nhớ lại.
Nhớ tới ở cùng sư phụ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên vì hắn đun nước tắm.
Mà sư phụ vì nàng đã làm nhiều chuyện như vậy.
“Ngươi cũng biết, sư phụ ngươi vì cứu ngươi mà bị trọng thương.”
Thanh âm trầm trầm của Viên Thương Châu du đãng bên tai.
“Ta phát hiện trong phòng Hồng Mộ sư tôn của ngươi có một bức di thư, trên đó viết rõ ràng những chuyện giữa ngươi và sư phụ ngươi. Không nghĩ tới là chính tay ta nối lại tiền duyên cho hai người…”
Trên người Viên Thương Châu tỏa ra mùi thuốc Đông y chua sót cùng với vẻ hắc am cổ xưa của căn phòng hòa vào nhau, nàng đứng ở trước mặt hắn, hít thở có chút khó khăn.
“Sư phụ ngươi tâm tình trong sáng không ganh đua, mới có thể luyện Lưu Phương thần công kia. Nếu ngươi thật tình muốn tốt cho hắn thì đừng câu dẫn hắn, mê hoặc hắn, không nên để hắn đi vào ma đạo, ngươi cảm thấy sao?”
“Ngươi không câu dẫn hắn? Chẳng lẽ là hắn câu dẫn ngươi?”
“Chân tình? Chân tình của ngươi sẽ hủy diệt hắn!”
“Ngươi cũng biết hắn trời sinh tính tình hướng nội, cái gì cũng không để lộ ra ngoài. Nếu đúng theo lời sư tôn của ngươi nói, thì hắn đã luyện tới tần thứ chín của Lưu Phương thần công rồi. Người sáng lập Lưu Phương thần công là Giả Thiên Dương luyện đến tầng thứ tám thì đã không có đối thủ trên giang hồ, sau đó nản lòng thoái chí mà vĩnh viễn ở trong cổ mộ, vì thế cho dù hắn luyện đến tầng thứ mười cũng không ai biết được. Cho nên, không ai có thể đoán trước được uy lực của Lưu Phương thần công. Cũng không ai có thể đoán được uy lực khi người luyện Lưu Phương thần công bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Ngươi cũng biết hiện tại đang là thời khắc sinh tử tồn vong của Huyền Tông Môn, nếu hắn rời đi, không chỉ là Ma giáo, chỉ sợ ngay cả Thiếu Lâm cùng Cái Bang và bát đại môn phái sẽ cùng tiến công lên Cao Ngạo sơn, nhân lúc chúng ta thế lực yếu mà muốn cướp đoạt tàng thư trong Cấp Điển Các. Không nói đến trách nhiệm bảo vệ Huyền Tông Môn này, thầy trò các ngươi mến nhau, sư phụ ngươi nhất định bị mọi người phỉ nhổ, liên lụy đến thanh danh của Huyền Tông Môn cũng khó giữ được. Ngươi nghĩ xem, ngươi là Thực Dương đồng tử, Ma giáo sẽ bỏ qua cho ngươi sao. Sư phụ ngươi bảo vệ được ngươi nhất thời, cũng không thể bảo vệ ngươi mãi mãi. Lúc này hắn bị thương gân cốt vì ngươi, sau này thì sao, chẳng lẽ ngươi muốn hắn mất mạng?”
“Ngươi cho là các ngươi có thể tự nhiên mà rời khỏi võ lâm?”
“Hắn vào triều có thể làm quan văn, ra giang hồ là quan võ. Ngươi muốn hắn lãng phí tư chất trời cho này cùng ngươi ăn cơm rau dưa trải qua một đời tầm thường sao?”
“Ngươi buông tha hắn đi.”
Phách, cái lọ trong tay rơi xuống thùng tắm.
“Tống nhi.”
Trên trán một tia lạnh lẽo.
Liên Tống giương mắt, là sư phụ lấy tay nhẹ nhàng chạm vào trán nàng.
“Ta gọi ngươi vài lần, phát ngốc cái gì vậy?”
Liên Tống ngẩn người, kinh ngạc nói: “Cái lọ bị rơi rồi.”
Nàng thò tay muốn nhặt lấy nhưng thùng tắm lại rất cao, căn bản nàng không thể với tới.
“Để ta.” Kim Nhật Lãng kéo nàng, nói: “Ngươi đem cả bình Hoa Lộ đổ vào, sư phụ sau khi tắm xong sao có thể ra ngoài được.”
“Vì sao?”
“Sư huynh đệ của ngươi nhất định bị ta xông hơi đến choáng váng đầu óc.”
“Vì sao đồ nhi không choáng váng? Đồ nhi thật thích mùi hương trên người sư phụ.”
“Kia còn không phải bởi vì...”
Mỉm cười như hoa run rẩy, hắn chạm nhẹ vào chóp mũi của nàng.
“Kia còn không phải bởi vì ngươi sủng ta.”
“Đồ nhi sủng sư phụ?”
Liên Tống sờ sờ chóp mũi lạnh lạnh.
“Mau đi ra, sư phụ muốn thay quần áo.”
Hắn xoay người không cho nàng nhìn rõ mặt hắn.
Chóp mũi sau đó nóng lên, nóng vô cùng. Thì ra đây là lời tâm tình của sư phụ, trái tim của Liên Tống nhảy cả lên.
Đảo mắt nhìn sư phụ tháo mũ, cởi áo. Hắn quay đầu, sợi tóc gấp khúc ở cần cổ trông thật kiều mị, hắn nói: “Còn không đi sao?”
Liên Tống chạy trối chết.
Khi đến cạnh cửa, nàng cố ý ngừng lại. Cách một tấm bình phong, nàng thấy lớp vải tơ tằm từ đầu vai sư phụ rơi xuống, lộ ra cái lưng còn bóng hơn cả tơ, mà trên vai lại có mấy dấu bàn tay màu đen. Những chưởng kia khắc vào da thịt hắn, nhưng lại cắn xé lòng của nàng.
Xa xa, mặt trời ngã về tây, chạng vạng mùa hè, gió thổi nhè nhẹ, bay phất phơ từ cánh rừng nào đó mà dừng lại trên bàn tay nàng.
Cửa phía sau bị đẩy ra, Kim Nhật Lãng mặc bộ quần áo màu bạc, tóc ẩm ướt rối tung.
Gió cũng tẩm đầy hương thơm.
Bọn họ nhìn nhau cười, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Một thân nhẹ nhàng khoan khoái, người cũng thư thái, hắn cười nói: “Từ khi ngươi đến Cao Ngạo sơn, bốn mùa cứ trôi qua, đây đã là mùa hè thứ sáu rồi.”
“Đúng vậy.” Nàng than nhẹ.
Hắn vì nàng bắt lấy những con côn trùng bay phất phơ, ôn nhu nói: “Ngươi có cảm nhận được ngày trôi qua quá chậm không?”
Nàng suy nghĩ nói: “Trước khi chung sống cùng sư phụ, đồ nhi không rõ ngày trôi qua nhanh hay chậm. Nhưng sau khi ở cùng một chỗ với sư phụ đồ nhi cảm thấy thời gian trôi qua nhanh nước chảy, muốn giữ lại cũng không được.”
Đôi mắt hắn âm trầm, để tâm tình bình ổn mới nói: “Tống nhi, lần này trở về vốn dĩ sẽ cùng ngươi xuống núi. Nhưng hiện tại thân thể sư bá của ngươi không được tốt, sư phụ không thể cùng đi với ngươi. Ngươi có muốn…Chờ ta ba năm?”
Ánh mắt cẩn thận lại ôn nhu này tiến vào lòng Liên Tống. Nàng nhịn xuống sự chua xót trong lòng cười nói: “Lại là ba năm a.”
Hắn cầm tay nàng: “Sư phụ đáp ứng ngươi rất nhiều lần, nhưng lần này tuyệt đối là lần cuối cùng.”
Vừa tắm rửa qua, lại là mùa hè, toàn thân hắn phải ẩm ướt mới phải, nhưng tay sư phụ lại lạnh thấu xương. Nàng cầm lại bàn tay hắn, giúp hắn sưởi ấm, không muốn bàn lại đề tài kia, nàng hỏi ngược lại hắn: “Sư phụ bị thương thế nào sao không nói cho đồ nhi biết?”
“Không cần lo lắng.” hắn rút tay về: “Thân mình của ta luôn lạnh.” Dừng một chút, hắn thấp giọng nói: “Không phải là ngươi không biết.”
Đang ưu sầu, Liên Tống nghe lời sư phụ thì thấy trong lòng nổi lên sự ngọt ngào nhưng vẫn lo lắng như trước.
“Đồ nhi thấy rõ ràng trên vai người có thương tích.” Nàng kề sát vào hắn: “Sư phụ để đồ nhi xem sao.”
“Ngươi, nha đầu kia.” Hắn cách xa nàng một chút, che cổ áo: “Ngươi cũng không phải đại phu, vô duyên vô cớ lại xem thân thể nam nhân, thật không e lệ.”
Nghĩ đến những chuyện sư phụ từng làm với nàng, nàng rất muốn nói, không e lệ là sư phụ mới đúng. Nhưng nàng không có lá gan kia. Sư phụ di chuyển một chút, nàng cũng di chuyển một chút, nghiêm trang nói: “Đồ nhi lo lắng cho vết thương của sư phụ. Sư phụ để đồ nhi xem đi, liếc mắt một cái thôi, chỉ liếc mắt một cái thôi.”
Bàn tay nàng tiến tới cổ áo của sư phụ, nhưng bị sư phụ ngăn lại không thể động đậy.
“Sư phụ không nên keo kiệt thế, để đồ nhi...”
Bởi vì sư phụ dung túng mà lá gan nàng lớn lên nhìn vào mắt sư phụ.
Ánh mắt sư phụ sâu như hồ nước không lường. Hắn nhẹ nhàng buông tay nàng ra, ngữ khí tràn ngập mị hoặc nói: “Ba năm sau, nếu ngươi còn muốn xem, thân mình này của sư phụ sẽ để ngươi xem đủ mỗi ngày.”
Khí nóng nhảy lên hai gò má, tiếp theo lại nhảy lên hai mắt, nàng dùng nụ cười to thoải mái để che giấu bi thương mà nói: “Nói như vậy, đừng nói là ba năm, cho dù là ba mươi năm đồ nhi cũng chờ!”
“n.” Hắn chăm chú nhìn cái miệng cười nói của nàng: “Ngươi đừng quên.”
Nàng làm sao có thể quên. Khi họ ở cùng một chỗ, mỗi câu hắn nói nàng đều nhớ rõ. Mặc dù cả ngày nàng vui mừng hoan hỉ, coi như không thèm để ý tới cái gì, nhưng điều gì tốt điều gì xấu, cái gì đúng cái gì sai, nàng rất rõ ràng. Nàng đã không còn là đứa nhỏ.
Nhưng sư phụ vẫn xem nàng như đứa nhỏ, vẫn nghĩ nàng là đứa nhỏ vô tâm vô phế, khóc trong chốc lát xoay mặt đã cười, ưng thuận chốc lát quay đầu liền quên.
Nếu có thể, nàng cũng muốn làm một đứa nhỏ vô tâm vô phế mà ở bên hắn cả đời. Nhưng nàng đã khiến sư phụ gánh vác rất nhiều trách nhiệm, sau này, những thống khổ đều để nàng đảm đương đi, cho dù liều mạng thì cũng để nàng liều mạng.
Chỉ nghĩ đến đây thì cửa viện đã bị người ta vỗ mạnh vài cái.
Bọn họ cảnh giác, cửa đã sớm khóa, người nọ không vào được vội vàng nói: “Sư thúc có ở đây sao? Chưởng môn không tốt, thỉnh sư thúc mau qua xem một chút.”
Kim Nhật Lãng nghe được chưởng môn không tốt thì trong lòng nhảy dựng lên. Hắn sửa sang lại vẻ ngoài, để Liên Tống đi vào phòng của mình rồi mở cửa.
Đệ tử ngoài cửa cũng không chú ý hành lễ, hoảng sợ nói: “Mới rồi chưởng môn ở lò luyện dược thì ngã xuống, lúc này làm thế nào cũng không tỉnh…”
Kim Nhật Lãng không đợi hắn nói xong đã bước đến chỗ Viên Thương Châu.
Trong viện rất rối loạn. Các đệ tử đều quỳ gối kêu sư phụ. Hắn lướt qua mọi người vào phòng, trong phòng cũng chỉ có Từ Huyễn cùng Tư Phóng, thấy hắn đến thì Tư Phóng lắc đầu với hắn.
Hắn ngồi vào bên giường, bắt mạch cho Viên Thương Châu, lại thăm dò hơi thở của hắn, tất cả đều mỏng manh.
“Sư huynh.” Hắn kêu một tiếng.
Viên Thương Châu nhắm chặt mắt, hơi thở mong manh. Khi tất cả mọi người đều nghĩ hắn sắp sửa chết, hắn đột nhiên lại trợn mắt, đôi tay khô héo run lên một chút. Kim Nhật Lãng cầm tay hắn, trầm mặc không nói.
Hồi lâu sau, thanh âm của Viên Thương Châu cực kỳ rõ ràng, hắn nói: “Kim Nhật Lãng, ta đem Huyền Tông Môn phó thác cho ngươi. Ngươi đã từng ở trước mặt sư phụ thề qua…Không được quên…”
Kim Nhật Lãng khiếp sợ ngẩng đầu. Hắn biết sao!
“Sư huynh!”
Tư Phóng thấy ánh mắt của Viên Thương Châu tan rã thì bổ nhào vào giường, hắn khóc to thành tiếng, mạnh mẽ đẩy Kim Nhật Lãng ra, chỉ vào hắn mà mắng: “Là ngươi! Là ngươi cưỡng bức sư huynh điều chế giải dược cho đồ đệ ngươi, sư huynh sức cùng lực kiệt mệt mỏi mà đi. Là ngươi hại sư huynh! Ngươi cút khỏi Huyền Tông Môn cho ta, cút khỏi Cao Ngạo sơn!”
Kim Nhật Lãng một chữ cũng không nói.
Từ Huyễn chịu đựng nỗi đau, đứng giữa hai người nói: “Sư thúc, sư phụ trước khi chết đã lập di mệnh, từ nay Kim sư thúc sẽ kế vị chưởng môn. Hi vọng sư thúc nén bi thương lấy đại cục làm trọng.”
“Cái gì, hắn nhậm chức chưởng môn!” Tư Phóng ngừng khóc, bi ai biến thành phẫn nộ: “Hắn có tư cách gì! Luận về võ công hay địa vị, ta đều xếp trên hắn, vì sao là hắn?”
“Đây là di mệnh tự tay sư phụ viết.” Từ Huyễn lấy từ trong áo ra một mảnh giấy trắng, đưa đến trước mặt Tư Phóng.
Chữ đen giấy trắng rõ ràng rành mạch. Tư Phóng không thể cãi lại, thất vọng lui từng bước, cắn răng oán hận nhìn Kim Nhật Lãng. Vì sao Kim Nhật Lãng cái gì cũng hơn hắn!
Từ Huyễn thu lại tờ giấy, nhanh chóng lau đi khóe mắt đầy nước, lại lấy ra lệnh bài chưởng môn dâng lên trước mặt Kim Nhật Lãng nói: “Thỉnh sư thúc lập tức kế vị.”
Tư Phóng nhìn chằm chằm lệnh bài như muốn nó nứt ra.
Kim Nhật Lãng cúi mắt thản nhiên nói: “Dược đã xong chưa?”
Hai tay Từ Huyễn cứng đờ. Lúc này hắn vẫn không quên giải dược của nàng? Từ Huyễn khó khăn nén bi phẫn nói: “Sư phụ lao tâm lao lực quá độ, còn chưa xong giải dược đã ngã xuống. Giải dược chưa thành. Thỉnh sư thúc mau chóng tiếp nhận vị trí chưởng môn, an ủi sư phụ linh thiên trên trời!”
Kim Nhật Lãng thật lâu không tiếp, bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng, khi ngẩng mặt lên đã bình tĩnh như thường.
Hắn tiếp nhận lệnh bài, đầu ngón tay vuốt phẳng. Hai chữ “Huyền Tông” trên lệnh bài phát ra ánh sáng âm u trầm lạnh.
Đạp cửa đi ra, đệ tử ở ngoài như mây, thấy hắn cầm lệnh bài chưởng môn thì đồng loạt quỳ xuống bái lạy.
Ra đến Vân Điện, áo mão tuyết trắng, những đám mây ráng chiều ở dưới chân hắn. Hắn phất áo bào toàn thân, toàn bộ Cao Ngạo sơn như bị hắn che phủ.
Ngày chín tháng tám, chưởng môn thứ mười bảy của Huyền Tông Môn kế vị.
“Sư phụ, đến cuối cùng, một hồi trên thuyền kia là mộng, hay hiện tại mới là mộng?”
Cô nương tái nhợt ôm đầu ngồi bên cửa sổ. Ánh mặt trời bên ngoài thật đẹp, không gió cũng không mưa.
“Nếu thuyền kia vĩnh viễn không cập bờ thì thật tốt.”
Trong phòng chỉ có một mình nàng, cùng một cái lư hương nhẹ nhàng tỏa sương khói.
“Tống nhi!”
Thanh âm sung sướng tiến vào sân.
Đôi mắt ảm đạm của nàng bỗng nhiên trở nên sáng rọi.
“Sư phụ.”
Nhìn thấy người nọ, nàng tiến lên vài bước ôm cổ hắn.
Sư phụ luôn bất động như núi lại bị nàng làm cho sửng sốt mà lui một bước.
Hắn cười: “Mấy ngày không thấy, ngươi khỏe không?”
“Đồ nhi tốt lắm, chỉ là rất nhớ sư phụ.” Nàng vùi đầu vào hõm vai của hắn.
“Không cần nhớ, sau này mỗi ngày ngươi đều thấy.” Kim Nhật Lãng tách Liên Tống ra: “Ta đã tìm được những vị thuốc để điều chế thuốc giải, cũng đã giao cho sư bá, ta qua đó xem có thể giúp gì hay không. Ngươi giúp ta đun chút nước, ta trở về sẽ tắm rửa.”
Liên Tống gật đầu. Kim Nhật Lãng một thân phong trần mệt mỏi, không kịp thay quần áo, vừa gặp qua Liên Tống đã vội vàng đi.
Liên Tống nhẫn nhịn không gọi hắn lại.
Nước nóng lại lạnh, đun ba lần rồi nhưng sư phụ vẫn chưa trở về. Liên Tống đứng ở bên cạnh thùng tắm bằng gỗ, một tay cầm cái bình sứ đổ vào trong đó vài giọt nước hoa, dần dần nhớ lại.
Nhớ tới ở cùng sư phụ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên vì hắn đun nước tắm.
Mà sư phụ vì nàng đã làm nhiều chuyện như vậy.
“Ngươi cũng biết, sư phụ ngươi vì cứu ngươi mà bị trọng thương.”
Thanh âm trầm trầm của Viên Thương Châu du đãng bên tai.
“Ta phát hiện trong phòng Hồng Mộ sư tôn của ngươi có một bức di thư, trên đó viết rõ ràng những chuyện giữa ngươi và sư phụ ngươi. Không nghĩ tới là chính tay ta nối lại tiền duyên cho hai người…”
Trên người Viên Thương Châu tỏa ra mùi thuốc Đông y chua sót cùng với vẻ hắc am cổ xưa của căn phòng hòa vào nhau, nàng đứng ở trước mặt hắn, hít thở có chút khó khăn.
“Sư phụ ngươi tâm tình trong sáng không ganh đua, mới có thể luyện Lưu Phương thần công kia. Nếu ngươi thật tình muốn tốt cho hắn thì đừng câu dẫn hắn, mê hoặc hắn, không nên để hắn đi vào ma đạo, ngươi cảm thấy sao?”
“Ngươi không câu dẫn hắn? Chẳng lẽ là hắn câu dẫn ngươi?”
“Chân tình? Chân tình của ngươi sẽ hủy diệt hắn!”
“Ngươi cũng biết hắn trời sinh tính tình hướng nội, cái gì cũng không để lộ ra ngoài. Nếu đúng theo lời sư tôn của ngươi nói, thì hắn đã luyện tới tần thứ chín của Lưu Phương thần công rồi. Người sáng lập Lưu Phương thần công là Giả Thiên Dương luyện đến tầng thứ tám thì đã không có đối thủ trên giang hồ, sau đó nản lòng thoái chí mà vĩnh viễn ở trong cổ mộ, vì thế cho dù hắn luyện đến tầng thứ mười cũng không ai biết được. Cho nên, không ai có thể đoán trước được uy lực của Lưu Phương thần công. Cũng không ai có thể đoán được uy lực khi người luyện Lưu Phương thần công bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Ngươi cũng biết hiện tại đang là thời khắc sinh tử tồn vong của Huyền Tông Môn, nếu hắn rời đi, không chỉ là Ma giáo, chỉ sợ ngay cả Thiếu Lâm cùng Cái Bang và bát đại môn phái sẽ cùng tiến công lên Cao Ngạo sơn, nhân lúc chúng ta thế lực yếu mà muốn cướp đoạt tàng thư trong Cấp Điển Các. Không nói đến trách nhiệm bảo vệ Huyền Tông Môn này, thầy trò các ngươi mến nhau, sư phụ ngươi nhất định bị mọi người phỉ nhổ, liên lụy đến thanh danh của Huyền Tông Môn cũng khó giữ được. Ngươi nghĩ xem, ngươi là Thực Dương đồng tử, Ma giáo sẽ bỏ qua cho ngươi sao. Sư phụ ngươi bảo vệ được ngươi nhất thời, cũng không thể bảo vệ ngươi mãi mãi. Lúc này hắn bị thương gân cốt vì ngươi, sau này thì sao, chẳng lẽ ngươi muốn hắn mất mạng?”
“Ngươi cho là các ngươi có thể tự nhiên mà rời khỏi võ lâm?”
“Hắn vào triều có thể làm quan văn, ra giang hồ là quan võ. Ngươi muốn hắn lãng phí tư chất trời cho này cùng ngươi ăn cơm rau dưa trải qua một đời tầm thường sao?”
“Ngươi buông tha hắn đi.”
Phách, cái lọ trong tay rơi xuống thùng tắm.
“Tống nhi.”
Trên trán một tia lạnh lẽo.
Liên Tống giương mắt, là sư phụ lấy tay nhẹ nhàng chạm vào trán nàng.
“Ta gọi ngươi vài lần, phát ngốc cái gì vậy?”
Liên Tống ngẩn người, kinh ngạc nói: “Cái lọ bị rơi rồi.”
Nàng thò tay muốn nhặt lấy nhưng thùng tắm lại rất cao, căn bản nàng không thể với tới.
“Để ta.” Kim Nhật Lãng kéo nàng, nói: “Ngươi đem cả bình Hoa Lộ đổ vào, sư phụ sau khi tắm xong sao có thể ra ngoài được.”
“Vì sao?”
“Sư huynh đệ của ngươi nhất định bị ta xông hơi đến choáng váng đầu óc.”
“Vì sao đồ nhi không choáng váng? Đồ nhi thật thích mùi hương trên người sư phụ.”
“Kia còn không phải bởi vì...”
Mỉm cười như hoa run rẩy, hắn chạm nhẹ vào chóp mũi của nàng.
“Kia còn không phải bởi vì ngươi sủng ta.”
“Đồ nhi sủng sư phụ?”
Liên Tống sờ sờ chóp mũi lạnh lạnh.
“Mau đi ra, sư phụ muốn thay quần áo.”
Hắn xoay người không cho nàng nhìn rõ mặt hắn.
Chóp mũi sau đó nóng lên, nóng vô cùng. Thì ra đây là lời tâm tình của sư phụ, trái tim của Liên Tống nhảy cả lên.
Đảo mắt nhìn sư phụ tháo mũ, cởi áo. Hắn quay đầu, sợi tóc gấp khúc ở cần cổ trông thật kiều mị, hắn nói: “Còn không đi sao?”
Liên Tống chạy trối chết.
Khi đến cạnh cửa, nàng cố ý ngừng lại. Cách một tấm bình phong, nàng thấy lớp vải tơ tằm từ đầu vai sư phụ rơi xuống, lộ ra cái lưng còn bóng hơn cả tơ, mà trên vai lại có mấy dấu bàn tay màu đen. Những chưởng kia khắc vào da thịt hắn, nhưng lại cắn xé lòng của nàng.
Xa xa, mặt trời ngã về tây, chạng vạng mùa hè, gió thổi nhè nhẹ, bay phất phơ từ cánh rừng nào đó mà dừng lại trên bàn tay nàng.
Cửa phía sau bị đẩy ra, Kim Nhật Lãng mặc bộ quần áo màu bạc, tóc ẩm ướt rối tung.
Gió cũng tẩm đầy hương thơm.
Bọn họ nhìn nhau cười, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Một thân nhẹ nhàng khoan khoái, người cũng thư thái, hắn cười nói: “Từ khi ngươi đến Cao Ngạo sơn, bốn mùa cứ trôi qua, đây đã là mùa hè thứ sáu rồi.”
“Đúng vậy.” Nàng than nhẹ.
Hắn vì nàng bắt lấy những con côn trùng bay phất phơ, ôn nhu nói: “Ngươi có cảm nhận được ngày trôi qua quá chậm không?”
Nàng suy nghĩ nói: “Trước khi chung sống cùng sư phụ, đồ nhi không rõ ngày trôi qua nhanh hay chậm. Nhưng sau khi ở cùng một chỗ với sư phụ đồ nhi cảm thấy thời gian trôi qua nhanh nước chảy, muốn giữ lại cũng không được.”
Đôi mắt hắn âm trầm, để tâm tình bình ổn mới nói: “Tống nhi, lần này trở về vốn dĩ sẽ cùng ngươi xuống núi. Nhưng hiện tại thân thể sư bá của ngươi không được tốt, sư phụ không thể cùng đi với ngươi. Ngươi có muốn…Chờ ta ba năm?”
Ánh mắt cẩn thận lại ôn nhu này tiến vào lòng Liên Tống. Nàng nhịn xuống sự chua xót trong lòng cười nói: “Lại là ba năm a.”
Hắn cầm tay nàng: “Sư phụ đáp ứng ngươi rất nhiều lần, nhưng lần này tuyệt đối là lần cuối cùng.”
Vừa tắm rửa qua, lại là mùa hè, toàn thân hắn phải ẩm ướt mới phải, nhưng tay sư phụ lại lạnh thấu xương. Nàng cầm lại bàn tay hắn, giúp hắn sưởi ấm, không muốn bàn lại đề tài kia, nàng hỏi ngược lại hắn: “Sư phụ bị thương thế nào sao không nói cho đồ nhi biết?”
“Không cần lo lắng.” hắn rút tay về: “Thân mình của ta luôn lạnh.” Dừng một chút, hắn thấp giọng nói: “Không phải là ngươi không biết.”
Đang ưu sầu, Liên Tống nghe lời sư phụ thì thấy trong lòng nổi lên sự ngọt ngào nhưng vẫn lo lắng như trước.
“Đồ nhi thấy rõ ràng trên vai người có thương tích.” Nàng kề sát vào hắn: “Sư phụ để đồ nhi xem sao.”
“Ngươi, nha đầu kia.” Hắn cách xa nàng một chút, che cổ áo: “Ngươi cũng không phải đại phu, vô duyên vô cớ lại xem thân thể nam nhân, thật không e lệ.”
Nghĩ đến những chuyện sư phụ từng làm với nàng, nàng rất muốn nói, không e lệ là sư phụ mới đúng. Nhưng nàng không có lá gan kia. Sư phụ di chuyển một chút, nàng cũng di chuyển một chút, nghiêm trang nói: “Đồ nhi lo lắng cho vết thương của sư phụ. Sư phụ để đồ nhi xem đi, liếc mắt một cái thôi, chỉ liếc mắt một cái thôi.”
Bàn tay nàng tiến tới cổ áo của sư phụ, nhưng bị sư phụ ngăn lại không thể động đậy.
“Sư phụ không nên keo kiệt thế, để đồ nhi...”
Bởi vì sư phụ dung túng mà lá gan nàng lớn lên nhìn vào mắt sư phụ.
Ánh mắt sư phụ sâu như hồ nước không lường. Hắn nhẹ nhàng buông tay nàng ra, ngữ khí tràn ngập mị hoặc nói: “Ba năm sau, nếu ngươi còn muốn xem, thân mình này của sư phụ sẽ để ngươi xem đủ mỗi ngày.”
Khí nóng nhảy lên hai gò má, tiếp theo lại nhảy lên hai mắt, nàng dùng nụ cười to thoải mái để che giấu bi thương mà nói: “Nói như vậy, đừng nói là ba năm, cho dù là ba mươi năm đồ nhi cũng chờ!”
“n.” Hắn chăm chú nhìn cái miệng cười nói của nàng: “Ngươi đừng quên.”
Nàng làm sao có thể quên. Khi họ ở cùng một chỗ, mỗi câu hắn nói nàng đều nhớ rõ. Mặc dù cả ngày nàng vui mừng hoan hỉ, coi như không thèm để ý tới cái gì, nhưng điều gì tốt điều gì xấu, cái gì đúng cái gì sai, nàng rất rõ ràng. Nàng đã không còn là đứa nhỏ.
Nhưng sư phụ vẫn xem nàng như đứa nhỏ, vẫn nghĩ nàng là đứa nhỏ vô tâm vô phế, khóc trong chốc lát xoay mặt đã cười, ưng thuận chốc lát quay đầu liền quên.
Nếu có thể, nàng cũng muốn làm một đứa nhỏ vô tâm vô phế mà ở bên hắn cả đời. Nhưng nàng đã khiến sư phụ gánh vác rất nhiều trách nhiệm, sau này, những thống khổ đều để nàng đảm đương đi, cho dù liều mạng thì cũng để nàng liều mạng.
Chỉ nghĩ đến đây thì cửa viện đã bị người ta vỗ mạnh vài cái.
Bọn họ cảnh giác, cửa đã sớm khóa, người nọ không vào được vội vàng nói: “Sư thúc có ở đây sao? Chưởng môn không tốt, thỉnh sư thúc mau qua xem một chút.”
Kim Nhật Lãng nghe được chưởng môn không tốt thì trong lòng nhảy dựng lên. Hắn sửa sang lại vẻ ngoài, để Liên Tống đi vào phòng của mình rồi mở cửa.
Đệ tử ngoài cửa cũng không chú ý hành lễ, hoảng sợ nói: “Mới rồi chưởng môn ở lò luyện dược thì ngã xuống, lúc này làm thế nào cũng không tỉnh…”
Kim Nhật Lãng không đợi hắn nói xong đã bước đến chỗ Viên Thương Châu.
Trong viện rất rối loạn. Các đệ tử đều quỳ gối kêu sư phụ. Hắn lướt qua mọi người vào phòng, trong phòng cũng chỉ có Từ Huyễn cùng Tư Phóng, thấy hắn đến thì Tư Phóng lắc đầu với hắn.
Hắn ngồi vào bên giường, bắt mạch cho Viên Thương Châu, lại thăm dò hơi thở của hắn, tất cả đều mỏng manh.
“Sư huynh.” Hắn kêu một tiếng.
Viên Thương Châu nhắm chặt mắt, hơi thở mong manh. Khi tất cả mọi người đều nghĩ hắn sắp sửa chết, hắn đột nhiên lại trợn mắt, đôi tay khô héo run lên một chút. Kim Nhật Lãng cầm tay hắn, trầm mặc không nói.
Hồi lâu sau, thanh âm của Viên Thương Châu cực kỳ rõ ràng, hắn nói: “Kim Nhật Lãng, ta đem Huyền Tông Môn phó thác cho ngươi. Ngươi đã từng ở trước mặt sư phụ thề qua…Không được quên…”
Kim Nhật Lãng khiếp sợ ngẩng đầu. Hắn biết sao!
“Sư huynh!”
Tư Phóng thấy ánh mắt của Viên Thương Châu tan rã thì bổ nhào vào giường, hắn khóc to thành tiếng, mạnh mẽ đẩy Kim Nhật Lãng ra, chỉ vào hắn mà mắng: “Là ngươi! Là ngươi cưỡng bức sư huynh điều chế giải dược cho đồ đệ ngươi, sư huynh sức cùng lực kiệt mệt mỏi mà đi. Là ngươi hại sư huynh! Ngươi cút khỏi Huyền Tông Môn cho ta, cút khỏi Cao Ngạo sơn!”
Kim Nhật Lãng một chữ cũng không nói.
Từ Huyễn chịu đựng nỗi đau, đứng giữa hai người nói: “Sư thúc, sư phụ trước khi chết đã lập di mệnh, từ nay Kim sư thúc sẽ kế vị chưởng môn. Hi vọng sư thúc nén bi thương lấy đại cục làm trọng.”
“Cái gì, hắn nhậm chức chưởng môn!” Tư Phóng ngừng khóc, bi ai biến thành phẫn nộ: “Hắn có tư cách gì! Luận về võ công hay địa vị, ta đều xếp trên hắn, vì sao là hắn?”
“Đây là di mệnh tự tay sư phụ viết.” Từ Huyễn lấy từ trong áo ra một mảnh giấy trắng, đưa đến trước mặt Tư Phóng.
Chữ đen giấy trắng rõ ràng rành mạch. Tư Phóng không thể cãi lại, thất vọng lui từng bước, cắn răng oán hận nhìn Kim Nhật Lãng. Vì sao Kim Nhật Lãng cái gì cũng hơn hắn!
Từ Huyễn thu lại tờ giấy, nhanh chóng lau đi khóe mắt đầy nước, lại lấy ra lệnh bài chưởng môn dâng lên trước mặt Kim Nhật Lãng nói: “Thỉnh sư thúc lập tức kế vị.”
Tư Phóng nhìn chằm chằm lệnh bài như muốn nó nứt ra.
Kim Nhật Lãng cúi mắt thản nhiên nói: “Dược đã xong chưa?”
Hai tay Từ Huyễn cứng đờ. Lúc này hắn vẫn không quên giải dược của nàng? Từ Huyễn khó khăn nén bi phẫn nói: “Sư phụ lao tâm lao lực quá độ, còn chưa xong giải dược đã ngã xuống. Giải dược chưa thành. Thỉnh sư thúc mau chóng tiếp nhận vị trí chưởng môn, an ủi sư phụ linh thiên trên trời!”
Kim Nhật Lãng thật lâu không tiếp, bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng, khi ngẩng mặt lên đã bình tĩnh như thường.
Hắn tiếp nhận lệnh bài, đầu ngón tay vuốt phẳng. Hai chữ “Huyền Tông” trên lệnh bài phát ra ánh sáng âm u trầm lạnh.
Đạp cửa đi ra, đệ tử ở ngoài như mây, thấy hắn cầm lệnh bài chưởng môn thì đồng loạt quỳ xuống bái lạy.
Ra đến Vân Điện, áo mão tuyết trắng, những đám mây ráng chiều ở dưới chân hắn. Hắn phất áo bào toàn thân, toàn bộ Cao Ngạo sơn như bị hắn che phủ.
Ngày chín tháng tám, chưởng môn thứ mười bảy của Huyền Tông Môn kế vị.
Bình luận truyện