Cung Tâm Kế

Chương 1: Đen đủi



Nàng: Mãn Tư Kỳ, công chúa nhỏ "đáng yêu" của tập đoàn Mãn thị, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tính tình ương bướng, nàng nói chín, ai dám nói mười? Nàng, trên có người bảo hộ, dưới có người đi theo, bên cạnh có người bảo vệ, muốn gặp mặt nàng là chuyện khó hơn lên trời. Người xin quỳ dưới chân nàng nhiều không kể xiết, vậy mà lại có kẻ xem nàng là đồ thừa thãi! Dựa vào đâu a!

"Cung Viễn! Anh dám không thích tôi sao?" Mọi người trong nhà hàng chiếu ánh mắt khó hiểu về phía nàng. Còn nam nhân mà nàng đang nhìn vẫn thản nhiên một tay ôm chặt eo người con gái bên cạnh, một tay nâng ly rượu vang đỏ nhấp từng ngụm, cả người lạnh như băng, một tiếng cũng không nói. Xem ra là không thèm để mắt đến nàng? 

"Tư Kỳ! Mặt cô dày thật!" Cô gái bên cạnh hắn liền liếc nàng, mặt tỏ vẻ như giờ mới nhận ra chó và mèo đều là động vật có bốn chân. 

Khóe môi nàng khẽ giật một cái. A a a! Mặt dày? Nàng ngày nào chẳng dùng kem dưỡng, đắp mặt nạ. Lý nào lại không tẩy được tế bào da chết sao? 

Nàng mặc nhiên không chú ý đến cô ta, chỉ đưa mắt nhìn hắn, cau mày: "Anh thích cô ta?"

Hắn không đáp, vẫn lẳng lặng uống rượu. 

"Cô đừng làm phiền A Viễn nữa! Cũng đừng chia rẽ chúng tôi!" Giang Tiểu Ái cao giọng, cả người tự nhiên dựa hẳn vào người hắn, ý tứ rất rõ ràng: Cung Viễn là của tôi! Cô tránh ra!

Nàng mím môi nhìn hắn, tay nắm chặt túi sách số lượng có hạn trên thế giới, hai giây sau, cầm ly nước trên bàn té vào Giang Tiểu Ái. Ly rượu trên tay hắn đến giữa không trung liền dừng lại, đôi lông mày như sắp chạm vào nhau. 

Giang Tiểu Ái hốt hoảng đứng lên, lắp bắp chỉ vào nàng: "Cô... cô... "

"Về thông báo cho gia đình cô, chuẩn bị trước cho cô một cỗ quan tài, nói là mai cô sẽ chết, tránh để người khác bất ngờ." Nàng không lạnh không nhạt nhìn Giang Tiểu Ái, tay rút ra điện thoại, người bên kia nhanh chóng bắt máy: "A Du! Anh có biết súng bây giờ loại nào là tốt nhất không? Tìm cho tôi! Mai tôi giết người!"

"Mãn Tư Kỳ! Cô làm loạn đủ chưa?" Giọng hắn lạnh lẽo, mắt nhìn nàng chỉ có khinh bỉ. 

Giang Tiểu Ái đến giờ cả người đã run lên bần bật, sợ hãi nhìn nàng. Mãn Tư Kỳ đã nói là làm! Nàng ta sẽ giết nàng thật sao? Có Cung Viễn ở đây, ai dám đụng tới Giang Tiểu Ái? 

Nàng chỉ nhìn hắn cười cười: "Những thứ trước nay là của tôi, sẽ mãi là của tôi! Những thứ không phải của tôi, chỉ cần tôi muốn, nhất định sẽ đạt được! Cung Viễn! Tôi không tin mình không có được anh!"

Nàng sinh ra để làm gì? Đứng trên vạn người, theo dõi vạn người, chỉ huy vạn người. Hắn- Một Cung Viễn nhỏ nhoi lại không phục tùng nàng. Từ trước đến nay chỉ thấy người khác theo đuổi nàng, nay lại thấy nàng vì hắn mà gần như vứt bỏ liêm sỉ cùng danh dự. 

Anh được lắm Cung Viễn! Tôi mà không có được anh thì tôi không phải Mãn Tư Kỳ! 

Nàng tức giận đi bộ trên đường, xe cộ tấp nập, đèn đường sáng trưng, đằng sau nàng còn vang lên những bước chân rầm rộ. 

"Cút hết cho tôi!" Nàng cáu. Tâm tình vốn đã không mấy vui vẻ lại thêm mấy anh mì ăn liền chạy chân sau, chỉ biết giương mắt mặt lạnh nhìn người khác mà chẳng làm gì nên chuyện khiến nàng càng giận dữ. 

Đám vệ sĩ kia vẫn thản nhiên đi theo, tuy nhiên giữ khoảng cách nhất định. Ai dè nàng bỏ chạy, trước khi bọn người kia kịp đuổi theo thì một chiếc xe lao đến, đâm mạnh vào nàng đến nỗi người nàng văng ra mấy mét, đầu đập vào gốc cây, máu chảy không ngừng. 

"Tiểu thư!"

Nàng nghe thấy rất nhiều người đang gọi mình, chỉ kịp cười một tiếng máu đã trào ra ngoài. Không phải chứ! Nàng sắp chết à? Kẻ nào? Là kẻ nào to gan dám ám sát nàng? Để nàng mà biết được, khi xuống mồ sẽ tính sổ với tổ tông nhà hắn! Xong rồi xong rồi! Nàng nhìn thấy mẹ nàng rồi. A! Chết thật rồi! 

***

"Tư Kỳ! Tư Kỳ!"

Cái gì đấy? Ai đang vỗ má nàng? Còn có cả tiếng khóc lóc phải nói là khiến quỷ khóc thần sầu,văng vẳng bên tai như muốn đòi mạng.

Không phải chứ! Mấy anh mì ăn liền này từ khi nào đã trốn nàng đi chuyển giới rồi? Dậy! Cho họ một trận! 

Không ngờ khi nàng mở mắt, đập vào mắt nàng không phải là mấy anh mì ăn liền mà là mấy người phụ nữ ăn mặc lạ lùng, vấn tóc cũng không hợp thời đại. 

Gì vậy? Nàng đang ở đâu đây?

Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, đám người này đang vây quanh trên chiếc giường mà trông như cái phản nàng đang nằm. Y phục trên người bọn họ vô cùng đặc biệt. Nhưng điều quan trọng là, nàng chẳng thấy ai quen mắt. 

Không phải chứ! Cái đám người này là ai? 

"Tư Kỳ! Cô tỉnh rồi!"

"Tốt quá!"

"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!"

"Cô làm chúng tôi lo quá! May mà không sao!" Một người trong đám đông ngồi xuống cạnh nàng, nắm chặt tay nàng mà hạt ngọc cứ thế tuôn rơi. 

"Mấy người là ai? Tại sao tôi lại ở đây?" Nàng bật người ngồi dậy. A! Cái đầu nàng sao lại bị băng bó thảm hại như thế này? À! Nàng nhớ ra rồi! Là nàng bị ám sát, đầu đập vào gốc cây, máu chảy như mưa như thế, sao đến giờ nàng vẫn còn sống được? Đáng ra phải lên trời gặp tổ tiên lâu rồi chứ!

"Tư Kỳ! Đừng động! Cô bị thương không nhẹ đâu." Nữ tử đó quay lại nói với một người khác: "Mang thuốc lại đây! Tiểu Tố!"

Xung quanh nàng không ngừng vang lên những lời bàn tán rầm rộ. 

"Cô ta làm sao vậy?"

"Tôi biết ngay cô ta sẽ giở trò mà!"

Nàng lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói đó. Là một nữ tử khá xinh xắn. Thấy nàng nhìn mình, nàng ta cũng đưa mắt nhìn lại như thách thức. 

Gì đây chứ? Nàng nheo mắt nhìn. Đây là một căn phòng rộng lớn, giường trải dài hai bên, bốn trụ cột mạ vàng sắc sảo, trên tường hoa văn tinh tế, rèm che lụa mỏng, phía trên đầu rồng uốn lượn bốn góc. Nàng gật gật đầu như đã hiểu ra vấn đề. Đây chắc chắn là âm mưu của bọn họ. Mấy anh mì ăn liền này thật là, dám nhân lúc nàng hôn mê bất tỉnh lén lút đưa nàng tới đây. 

Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này nàng cũng đã từng trải qua. Trước kia cũng có vài đạo diễn nổi tiếng có ý muốn mời nàng đóng phim, nàng đã thẳng thừng từ chối, giờ còn dám bày ra trò này, thật đúng là không muốn sống nữa mà! Nói thật! Ngoại trừ chiếc gương bình thường treo trên tường kia, thì Cung Viễn là người duy nhất có thể chiêm ngưỡng nhan sắc của nàng. Bắt nàng tới đây còn không chịu ló mặt, đi đâu hết rồi không biết! Để nàng mà tóm được thì, mấy anh mì ăn liền ngoài bị trừ lương, xuống tóc, nàng sẽ cho bọn họ từng tên từng tên một biến thành thái giám thế kỷ 21 luôn. Để nàng mà tóm được xem!

"Tư Kỳ! Cô sao vậy? Không nhận ra tôi sao?" Nữ tử bên cạnh nàng có vẻ sợ hãi: "Tôi là Miên Hoa."

Nàng cười cười: "À! Miên Hoa! Thì ra cô là Miên Hoa! Nói tôi nghe, đạo diễn đâu?"

"Đạo... diễn?" Miên Hoa khó khăn nhắc lại. 

"Đúng rồi! Chẳng phải đang đóng phim sao?"

"Đóng phim?"

"Đóng phim là cái gì vậy?"

"Cô ta nói linh tinh cái gì thế?"

"Tư Kỳ điên rồi!"

Nàng chăm chăm nhìn bọn họ, ngoài khuôn mặt và vóc dáng thì ai cũng giống ai. Y phục lụa đào mềm mại, tóc dài vấn cao, trâm cài tinh tế, hài ngọc dịu dàng. Tim nàng đập mạnh một tiếng, báo hiệu có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Chẳng lẽ...

KHÔNG! XONG! RỒI!

Miên Hoa rụt rè chạm vào đầu nàng: "Đầu không phải là có vấn đề rồi chứ?"

Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn. 

"Không phải chứ! Chỉ là đập đầu vào tảng đá mà thôi, sao lại thế này? Mau! Truyền ngự y! À không! Truyền đại phu! Mau tìm đại phu!" Miên Hoa kêu to. 

"Đ... đa... đại... ph... phu..." Theo lý mà nói thì hẳn hiện tại phải cho gọi bác sỹ. Thế nhưng tai nàng sao lại nghe ra cái gì mà "đại tiểu" với "tỷ phu"? Mà rõ ràng nàng bị xe tông văng xa mười mét, từ khi nào lại biến thành đập đầu vào tảng đá thế này?

Nàng lập tức túm lấy tay Miên Hoa: "Giờ là lúc nào?"

"Canh bốn giờ ngọ."

What? Thế kỷ 21 làm gì còn tính canh?

Lý nào... Lý nào nàng lại đem mình xuyên... xuyên xuyên...

"Không không! Bây giờ là năm bao nhiêu? Triều đại nào?"

"Tư Kỳ! Sao đến chuyện này cô cũng không nhớ?" Miên Hoa nhìn nàng sửng sốt, không nghĩ rằng nàng lại đem loại chuyện này ra hỏi.

"Mau trả lời tôi!" Nàng gắt đến xúc động. 

"Là Thụy Đường Vân Trung đế, mùa xuân năm thứ hai mươi ba."

"Cái gì?" Nàng bụm miệng, mắt tròn xoe, trong đầu không ngừng vang lên một chữ: "Đường! Đường! Đường!". Nàng đã từng nghe qua chuyện này, cũng đã từng coi một vài bộ phim, thật không ngờ hôm nay nàng nàng nàng... Ahuhu! Ông nội ơi! Ba ơi! Mẹ ơi! A Du ca! Mấy anh mì ăn liền ơi! Nàng thế nào mà lại xuyên đến cái nơi khỉ ho cò gáy chết tiệt này? Phải sống làm sao đây? 

Tin này quả đúng là đả thương nàng trầm trọng mà!

Từ bên ngoài, một nữ tử hớt hải chạy vào. 

"Hoa Hoa tỷ tỷ không xong rồi! Niếp đại nương đến rồi!"

Khi nàng vừa quay người lại, còn chưa kịp chuẩn bị đã bị quất một roi vào lưng, kèm theo là giọng nói chua ngoa của một bà dì.

"Mãn Tư Kỳ! Quỳ xuống!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện