Cùng Thần Linh Yêu Đương Qua Mạng Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 7



Ánh mắt viện trưởng đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, Văn Tu đứng run rẩy, không dám nói lời nào.

Hai bên cứ đứng giằng co ở hành lang như vậy, ánh mắt viện trưởng càng ngày càng lạnh, giọng điệu chầm chậm lại cực kỳ áp lực “Các ngươi đã nhìn thấy cái gì? Ngoan, thành thật nói cho ta biết, ta sẽ thưởng cho các ngươi.”

Rõ ràng là cô chỉ nói mấy câu nhưng không khí xung quanh lại đặc biệt căng thẳng làm cho Văn Tu sợ dựng hết cả lông tơ, sợ mình làm ra hành động kỳ lạ nào đó sẽ làm đối phương tức giận.

Viện trưởng ôn nhu tối ngày hôm qua giống như chỉ là ảo giác của cậu nhóc vậy.

Lúc này Tề Hoan đột nhiên mở miệng.

“Viện trưởng buổi trưa tốt lành! Em và Văn Tu tới đi nhờ nhà vệ sinh.” Tề Hoan cất hồ sơ nhiệm vụ trong ngực, tay vuốt vuốt bụng vẻ mặt lúng túng “Tối hôm qua lúc ngủ em lỡ đạp chăn mền nên buổi sáng cảm thấy không thoải mái, nhưng nhà vệ sinh ở ký túc xá bẩn quá, trên lầu bốn này rất sạch sẽ, em ngồi suốt nửa tiếng không đứng dậy được…..”

Viện trưởng vẻ mặt chán ghét nhíu nhíu lông mày, trong đầu hiện lên hình ảnh nhà vệ sinh lầu hai và lầu ba đều không sạch sẽ, thực tập sinh lên lầu bốn tìm nhà vệ sinh cũng rất bình thường, hơn nữa sáng nay lúc kiểm tra phòng hai người này cũng xin đi vệ sinh, xem ra là không phải nói dối, có thể là do cô đa nghi quá thôi.

Cô bịt miệng mũi rồi lui lại phía sau một bước, giống như trên người Tề Hoan còn lưu lại mùi hương khó nói kia “Lần sau không được lên lầu bốn nữa, đây là tầng dành riêng cho nhân viên có chuyên môn dùng.”

Tề Hoan có chút tiếc nuối “Ah, không thể mượn nhà vệ sinh ở đây sao?”

Sau khi viện trưởng lạnh lùng cự tuyệt liền vội vã lên lầu, chỉ sợ mùi hương trên người cậu dính lên người.

Khi hai người trở về lầu hai Văn Tu mới dám lớn tiếng nói chuyện “Làm em sợ muốn chết, em không nói được câu nào luôn, còn tưởng lành ít dữ nhiều rồi chứ, may mà anh Tề nhanh trí.”

Tề Hoan cười cười không lên tiếng, cầm hồ sơ với áo blouse trắng đem tới ký túc xá của Văn Tu, ký túc xá của cậu không an toàn, không thích hợp cất đồ.

Căn cứ vào những manh mối tìm được, rõ ràng là năm 1934 đã xảy ra vài việc, chuyện này chính là manh mối chủ yếu để tìm ra chân tướng vụ án, nhiệm vụ con cũng không thoát khỏi liên hệ với chuyện này.

Nhưng trong phòng hồ sơ không có ghi chép nào cả, muốn biết được chân tướng nhất định phải hỏi thăm những người từng trải qua sự việc năm đó, nói không chừng có thể bắt đầu từ năm bệnh nhân kia.

Công việc buổi chiều chủ yếu là chơi cùng với bệnh nhân, Tề Hoan và Văn Tu đều đã đổi áo blouse trắng không cần phải lo lắng bệnh nhân sẽ nổi điên giết người nữa, để có thể nói chuyện với bệnh nhân bọn họ chủ động mang nước và hoa quả cho người bệnh.

Gã bỉ ổi đứng một bên lười biếng vẩy nước, nhìn thấy hai người họ cắt trái cây cho bệnh nhân liền âm dương quái khí nói “Bọn mày đúng là những đứa con có hiếu, vào trong trò chơi còn dốc lòng chăm sóc bệnh nhân, đây là muốn bọn họ hạ thủ lưu tình để bọn mày được toàn thây sao? Hahahaha.”

Văn Tu nghe xong liền bước tới nắm lấy cổ áo gã đập mạnh vô tường “Vậy mày có muốn thử một chút cảm giác bị đánh gãy chân đến tàn phế không? Tao cũng có thể làm một đứa con có hiếu với mày! Đảm bảo phục vụ hài lòng.”

Văn Tu có sức mạnh trời cho mọi người đều biết, cậu nhóc nói đánh gãy chân thì thật sự là có thể đánh gãy chân, đến bệnh nhân phát điên còn không phải là đối thủ của nhóc.

Gã kia muốn giễu cợt thêm vài câu nhưng lại sợ bị Văn Tu đánh, nghẹn một hơi ở họng, cuối cùng vẫn là Tề Hoan gọi Văn Tu về.

Tề Hoan không quan tâm đến lời chế giễu của gã kia vẫn chăm chú cắt trái cây. Loại người này không chịu đi tìm manh mối, còn muốn ngáng chân đồng đội, không biết là thật sự ngu ngốc hay là giả bộ, có thể vượt qua hai phó bản cũng coi như may mắn.

Hoa quả cắt xong để gọn trên bàn, bọn họ dạo qua một vòng trong phòng vui chơi, nhân cơ hội quan sát bệnh nhân, cuối cùng tìm được người có tinh thần khá tỉnh táo trong năm người, lúc này đối phương đang yên tĩnh ngắn phong cảnh ngoài cửa sổ, không khác gì so với người bình thường.

Văn Tu bưng dĩa phụ trách việc trông chừng, Tề Hoan nhìn theo ánh mắt của người kia liền phát hiện hắn đang nhìn tòa nhà phía Đông, cậu do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi “Bác trai, ngài nhập viện năm 1930 phải không?”

Lúc này bệnh nhân mới quay đầu nhìn về phía cậu, sau đó chậm rãi gật đầu, Văn Tu đứng một bên vui vẻ vô cùng, xem ra bệnh nhân này vẫn có thể trông cậy được.

Tề Hoan lại hỏi tiếp “Vậy ngài biết năm 1934 xảy ra chuyện gì không?’

Bệnh nhân gật đầu một cái, lời nói lại mơ hồ không rõ “Ai………ai…….”

Tề Hoan nhíu mày, bệnh nhân giống như là có tinh thần không còn minh mẫn, cậu nhìn về phía cái tên được dán cẩn thận ở giường bệnh bên cạnh tiếp tục dò hỏi “XXX đây là tên của ngài sao?”

Bệnh nhân gật đầu, trong miệng nói không ngừng “Ai…….ai……..”

Sắc mặt Văn Tu từ vui vẻ chuyển thành thất vọng “Thì ra người này chỉ có thể gật đầu, tên của mình cũng không nhớ được, đầu óc vốn đã không còn minh mẫn, chúng ta hỏi cũng không được gì.”

Tề Hoan thở dài một hơi, lại tiếp tục tìm bốn người còn lại hỏi thăm, đều không ngoại lệ chút nào, mọi người nói chuyện mơ hồ không rõ, không để lộ chút tin tức nào có tác dụng.

Sau khi tan làm hai người tới nhà ăn ăn cơm, Văn Tu hết sức thất vọng “Bệnh nhân thì không hỏi được, phòng hồ sơ thì cũng không có ghi chép, manh mối này đều bị chặt đứt rồi à, chẳng lẽ để chúng ta đi hỏi viện trưởng với y tá sao? Cái này còn không phải là tự tìm đường chết?”

Tề Hoan không nói lời nào, hai người theo thói quen tìm cái bàn cách xa nhân viên, lúc đi rửa tay Tề Hoan nhìn về phía hàng người nhân viên bệnh viện đứng mua cơm, đột nhiên có một ý tưởng “Khoan đã, anh có người để hỏi rồi”

Văn Tu không hiểu gì, không biết Tề Hoan định hỏi ai, Tề Hoan tính cách nhẫn nại không đi mua cơm, ngồi trên bàn quan sát đoàn người đang xếp hàng.

Văn Tu nói “Anh Tề, anh không đói bụng sao? Có muốn em mua cơm giúp anh không?”

Tề Hoan lắc đầu “Chờ một lát nữa, còn chưa đến lúc.”

Hai người cứ ngồi trong góc như vậy, nhìn những người khác ăn xong, phòng ăn từ lúc người ngồi kín chỗ đến lúc bắt đầu người thưa dần, Văn Tu đói đến mức ngực dán vào lưng đang lười biếng nằm dài ra bàn, kết quả Tề Hoan đột nhiên đẩy nhóc một cái “Chính là lúc này, đi thôi.”

Hai người đi đến cửa sổ của một dì tuổi tầm trung, bởi vì tới muộn nên cơm ở cửa sổ này cũng chỉ còn cơm thừa canh cặn, căn bản là không thể ăn được, dì lắc đầu “Người trẻ tuổi, các cậu tới trễ quá rồi, cơm đều bị cướp hết rồi.”

Tề Hoan ra vẻ bị đói đến đau bụng, tay che bụng ngượng ngùng nói “Dì à, nếu không dì đem mấy đồ và cơm còn dư lại cho chúng con ăn đỡ đi, hai người tụi con tăng ca làm việc đến bây giờ mới có thời gian đi ăn cơm, đói đến không chịu được.”

Tề Hoan có vẻ ngoài dễ nhìn, cặp mắt hoa đào, khóe mắt hơi nhếch lên, nhìn qua là đã có thể kích phát tình thương của nữ giới, dì kia thở dài “Aii, bác sĩ như các cậu bận rộn quá rồi, luôn chú ý thân thể của bệnh nhân lại không chú ý đến thân thể của chính mình, những đồ ăn thừa này không thể ăn được, đều là mấy thứ dư lại, nếu các cậu không chê thì dì làm chút mì sợi có được không?”

“Không chê không chê, chúng con có thể có cái ăn là được.” Mặt Tề Hoan lộ ra nụ cười sạch sẽ đơn thuần.

Dì quanh năm làm việc ở bệnh viện động tác rất nhanh nhẹn, chỉ một lát mì đã được cho vào nồi, Tề Hoan lơ đãng hỏi “Dì à, chắc dì làm ở đây lâu rồi nhỉ, con thấy mọi người đều thích xếp hàng ở cửa sổ của dì nha.”

Dì được khen liền rất vui vẻ “Đương nhiên rồi, dì làm ở bệnh viện này bảy năm rồi, không cần phải nói, tay nghề nấu ăn của dì ở đây còn chưa có người vượt qua đâu.”

Văn Tu nheo mắt, đột nhiên hiểu rõ ý của Tề Hoan.

Tề Hoan tiếp tục tán dóc nói “Vậy dì cũng rất cực khổ nha, cả bệnh viện cũng gần một trăm người, đều nhờ các dì nấu cơm một ngày ba bữa.”

“Bây giờ đâu có gì gọi là cực khổ, lúc dì mới vào bệnh viện mới thật sự cực khổ đó, bệnh viện có đến mấy trăm bệnh nhân…….” Nói được một nửa thì bà đột nhiên không nói nữa, dường như thấy hối tiếc, định thay đổi chủ đề.

“Dì à, sao dì không nói nữa vậy?” Tề Hoan cười cười “Thì ra bệnh viện chúng ta cũng có lúc có nhiều bệnh nhân như vậy sao? Con còn tưởng trước giờ quy mô bệnh viện đều như thế này.”

Dì kia nhìn cậu một cái rồi lại nhìn bốn phía xung quanh thấy không có ai, cuối cùng không nhịn được tâm tư nhiều chuyện với người khác, bà nhỏ giọng nói “Dì đây xem cậu như con trai trong nhà, dì nói cho con nghe nhưng con tuyệt đối không được nói ra ngoài nha.”

“Tính ra thì đây là tòa nhà tổng hợp, chỉ có bác sĩ làm việc, bệnh nhân đều ở tòa nhà phía đông ở bên cạnh, nhưng mấy năm trước tòa nhà phía đông xảy ra chuyện không may làm chết hơn một nửa số bệnh nhân, lúc đó chuyện này rất ầm ĩ, viện trưởng phải nhận lỗi rồi từ chức, nhờ có viện trưởng bây giờ tiếp nhận giải quyết cục diện rối rắm mới cứu được cái bệnh viện tâm thần này, đừng có thấy viện trưởng người nhỏ gầy gò mà nhầm, năng lực của cô ấy rất tốt, là một người tốt đó….”

Tề Hoan giả bộ ngạc nhiên, còn trong lòng thì vẫn đang nghĩ thầm quả nhiên là vậy, cậu tiếp tục hỏi thêm “A? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có thể làm cho nhiều người trong bệnh viện chết như vậy?”

Dì lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu rõ là có chuyện gì “Lúc đó viện trưởng Phương sợ người nhà bệnh nhân gây rối, nguyên nhân gây ra cái chết đều bị giấu giếm, chúng ta cũng không biết tình huống cụ thể là gì.”

Mì sợi nấu xong, dì vội múc mì ra cho hai người, cuối cùng còn tốt bụng nhắc nhở bọn họ buổi tối không nên đi ra ngoài.

Tề Hoan đoán là người này không có lừa bọn họ, có thể nghe ngóng được nhiều tin tức như vậy là đủ rồi.

Hai người bưng tô mì sợi trở về, tay nghề của dì đầu bếp rất tốt, một bát mì Dương xuân tinh tế còn bốc hơi nghi ngút, nước lèo trong suốt, sợi mì vàng óng, phía trên còn có hành thái màu xanh mùi thơm tỏa ra bốn phía, Tề Hoan với Văn Tu chờ tới bây giờ đều đã đói meo, hai người vừa ăn vừa thương lượng xem nên làm gì tiếp theo.

Sự việc mà dì kia nói chắc là vào năm 1934, bệnh nhân chết ở tòa nhà phía đông, nhưng nếu muốn biết trước kia cụ thể là đã xảy ra chuyện gì thì chắc là phải tự thân vận động đi tới tòa nhà phía đông một lần.

Nhưng tối nay không có đủ thời gian để đi, Tề Hoan lấy di động ra, bây giờ là tám giờ mười lăm phút cách giờ trực ban chỉ có vẻn vẹn 45 phút, căn bản là không có đủ thời gian cho bọn họ vừa đi vừa về, hơn nữa buổi tối khá là nguy hiểm, đi vào ban ngày vẫn an toàn hơn một chút.

Sau khi sắp xếp lịch trình xong Tề Hoan yên tâm ăn mì.

Khi sắp ăn xong Văn Tu đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, Tề Hoan còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì đó, kết quả lại thấy Văn Tu nhìn chằm chằm tô mì của mình không chớp mắt, cậu cúi đầu nhìn không thấy có gì lạ liền hỏi “Sao vậy?

Văn Tu vẻ mặt căm giận “Sao trong tô của anh lại có trứng?”

“Trong tô của em không có sao?” Tề Hoan cắn một miếng trứng nghi hoặc hỏi. Lúc đầu cậu cũng không phát hiện ra, khi sắp ăn xong tô mì lại nhìn thấy dưới đáy tô có một cái trứng chần nước sôi.

“Em không có! Thật là không công bằng!” Văn Tu mếu máo “Em muốn đi hỏi dì một chút, vì sao anh có trứng mà em lại không có, là em không xứng đáng được ăn trứng sao?”

Tề Hoan nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói “Có thể là do anh lớn lên đẹp mắt đó.”

Văn Tu da đen tóc hồng vẻ ngoài bình thường, bởi vì không phù hợp với thẩm mĩ của bà dì mà ủy khuất oa một tiếng khóc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện