Cùng Thú Triền Miên

Chương 48: Dục vọng đau khổ



Thấy bạo long đực nổi điên, bốn người nhanh chóng lùi lại, cầm chặt vũ khí trong tay, vẻ mặt bình tĩnh mang theo sự chín chắn. Lúc này tuyệt đối không được thả lỏng, hơi sai lầm một chút là có thể mất mạng. Bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng trên đại lục này. Vì Lâm, vì cục cưng, bọn họ không tiếc mạng, thủ đoạn công kích cũng không lưu tình chút nào.

Chỉ đánh nhau một lúc, máu tươi đã thấm ướt người bốn người. Có điều bạo long đực cũng không tốt hơn là bao. Chân trái Arthur bị gãy, sườn trái Bối Lý bị gãy vài xương, toàn bộ tay phải của Da La lqđ bị trật khớp, chỉ còn Lord là hơi khá hơn. Nhưng bụng trái bị rạch một đường, máu đang nhỏ ra không ngừng từ miệng vết thương. Toàn bộ đuôi của bạo long đực đã bị chém đứt, máu thịt lẫn lộn, cặp mắt đỏ tươi càng tản ra sát khí tàn bạo, há cái miệng to như chậu máu, thật như hận không thể nuốt sống mấy người bọn họ.

Lúc Đường Lâm tìm tới thì thấy ngay một màn như vậy. Đồng tử co lại của Đường Lâm đang hóa thành hình thú tràn đầy tức giận, nhìn dáng vẻ thảm hại như vậy của mấy người Arthur, thậm chí ngay cả hình thú cũng không thể giữ vững. Thân thể bọn họ yếu ớt, té trên đất.

Miệng thú há ra đầy dữ tợn, lộ ra hàm răng sắc bén, tựa như tên rời cung mà rơi xuống người bạo long được, cắn chặt lấy cái cổ là nơi yếu ớt nhất của nó. Hàm răng sắc bén cắm ngập vào ngay lập tức, máu tươi tuôn ra cuồn cuộn, móng vuốt sắc nhọn ở tứ chi đâm vào người bạo long đực.

Đau đớn thấu tim khiến bạo long đực ngửa mặt lên trời rống to. Nó lâm vào đường cùng, bất ngờ, Đường Lâm bị quăng ra ngoài. Nhưng cô lại cắn lấy cái cổ yếu ớt của bạo long đực cực nhanh. Mấy người Arthur nhìn hình dáng sư tử nhỏ nhắn xinh xắn thì ngạc nhiên không thôi, ngay sau đó mừng như điên, rống to về phía Lord, "Mau ra tay giúp Lâm. Là Lâm đó. Lâm vậy mà cũng hóa hình rồi."

Mặt Arthur tràn đầy khiếp sợ. Tuy hình thú nhỏ xinh chỉ bằng một phần ba hình thú của hắn, nhưng sự đáp lại từ huyết mạch khiến hắn hiểu được trước mặt là Lâm, là giống cái bọn họ luôn nhớ nhung.

Chưa từng có giống cái có thể biến thành hình thú, không ngờ Lâm vậy mà lại làm được thật, hơn nữa còn dưới tình huống không có bọn họ. Lần đầu tiên hóa hình có bao nhiêu đau đớn, dù hắn không nói thì những người khác đều hiểu. Nước mắt bọn họ lưng tròng mà nhìn Lâm dũng cảm, thật là mạnh!

Bị Arthur rống, Lord nhanh tay luồn vào vạt áo lấy thuốc bột, rắc lên vết thương của bạo ong đực. Sự đau đớn như kim châm muối xát càng khiến bạo long đực điên cuồng hơn. Thừa dịp ngươi bệnh d'đ'l'q'đ mà muốn mạng của ngươi, lời này ai cũng biết, Lord nhếch môi thành độ cong lạnh lẽo, rơi xuống bên kia, phối hợp với hành động của Đường Lâm, cắm hàm răng sắc bén vào bên kia cổ của bạo long đực.

Tiếng gầm gừ càng ngày càng nhỏ, thân thể cao lớn cường tráng của bạo long đực "ầm" một tiếng té xuống, bụi bay đầy trời.

Đường Lâm quỳ rạp trên đất thở hổn hển, hình thú từ từ lui đi, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, yếu đuối nằm trên mặt đất. Cô nhìn Lord bên cạnh, đáy mắt tản ra vui mừng. May mà đuổi kịp, bằng không tuyệt đối cô sẽ hối hận cả đời. Mắt Lord đỏ lên, ôm chặt lấy cô trên đất, giọng mang theo nức nở mà nói: "Lâm, Lâm ••••••" Gọi tên Đường Lâm không ngừng, thật như muốn khảm cô vào linh hồn mình. Người hắn khẽ run. Dù cho có đối mặt với bạo long đực cũng không từng sợ hãi như vậy. Trong khoảnh khắc Đường Lâm xuất hiện, trái tim hắn bị sợ hãi lấp đầy.

"Là em. Em không sao, đừng lo lắng."

Cô vươn bàn tay nhỏ bé vô lực, vỗ nhẹ lên người đang run lên của Lord. Sao cô không biết hắn sợ hãi. Cô cũng như vậy mà!

Cổ không khỏi bị nước mắt nóng ấm thấm ướt, Lord mừng rỡ mà ôm lấy Đường Lâm, từ từ đi tới bên cạnh mấy người khác, cẩn thận chuyển mấy người bị thương tới cái hang cách hồ nước tầm trăm thước. Chỗ này vừa xảy ra chiến đấu, dư uy của bạo long vẫn còn, những dã thú khác sẽ không tới nhanh như vậy. Dù sao chỗ này cũng được coi là khu vực của bạo long.

Nhanh chóng xử lý vết thương cho mấy người, sau đó nhìn mặt trời từ từ ngã về tây, đốt một đống lửa trong hang, lưỡi dao sắc bén nhanh chóng xử lý tốt xác của bạo long.

Arthur không quan tâm tới thân thể bị thương, ôm chặt lấy Đường Lâm, "Lâm, xin lỗi! Lúc em hóa hình anh không ở bên cạnh. Đau lắm phải không?" Hắn hận mình, đồng thời lại càng có ham muốn lqđ vô tận khi đụng vào người cô. Lâm và hắn huyết mạch tương liên, phần huyết mạch này thậm chí còn thân thiết hơn Joss. Mấy người khác im lặng không nói, đều hiểu vì sao Arthur lại kích động như vậy, ào ào nhìn Đường Lâm chằm chằm, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lệch lạc.

"Không sao. Sao mấy người các anh tới vực này mà không nói cho em một tiếng."

Cô hừ lạnh, nhìn Arthur không dời mắt. Arthur nhìn Đường Lâm sau khi bị mồ hôi thấm ướt thì mặt đỏ ửng, sự quyến rũ lộ ra không giữ lại chút nào, chỗ đó sung huyết căng đau cứng rắn, kêu gọi —— đoạt lấy cô ấy, hung hăng mà chiếm Lâm yêu mị trước mắt.

Cây gậy lập tức đứng thẳng, rỉ ra giọt nước trong suốt, cả cây gậy căng lớn tới cực điểm, chống lên đôi mông tròn trịa của Đường Lâm. Cánh tay không bị thương giữ lấy eo cô, kéo cô tới trước người, để đầu cây gậy to lớn tráng kiện vào lối vào của cô, khẽ khàng cọ, chà lên, vuốt ve, an ủi thân thể trống rỗng khao khát.

Đường Lâm cảm thấy có thứ gì đó vừa lớn lại vừa cứng rất nhanh, thỉnh thoảng nó còn chọc vào chỗ nhạy cảm phía dưới, cảm nhận nó cọ cọ lên qua lần vải thô mỏng manh. Trong lòng cô sau khi thầm lo lắng thì thả lỏng, trở nên hết sức thoải mái. Lúc bị chọc vào thì người không khỏi run rẩy, nhưng ••• nhìn mấy người như lang như hổ xung quanh, bảo vệ thật chặt phòng tuyến cuối cùng nhưng thân thể khao khát lại ồn ào muốn được thỏa mãn.

Lord chế biến thức ăn, thỉnh thoảng liếm môi nhìn hành động của Arthur. Da La và Bối Lý cũng vậy, đều ngồi trong góc không có bất cứ hành động gì. Nhưng ánh mắt thì từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi thân thể mềm mại trắng như tuyết của Đường Lâm.

Bị Arthur trêu chọc như vậy, vuốt ve như thế, Đường Lâm không kìm được mà di chuyển cái mông trắng, đong đưa trên dưới, muốn nuốt thứ có thể lấp đầy sự trống rỗng vào. Cọ xát một hồi lâu, không chỉ có hô hấp hai người hổn hển không thôi, ngay cả ba người xung quanh cũng d.đ.l.q.đ phát ra tiếng thở dốc khó nhịn. Nhìn Lâm lắc lư thân thể xinh đẹp, đồ chơi bên dưới gần như phát nổ, nhưng ai cũng không nhúc nhích. Arthur cởi sạch đồ Đường Lâm, chỉ để lại váy thú ở dưới. Cái mông trắng như tuyết hợp với nơi riêng tư, như ẩn như hiện, vô cùng mê hoặc thần kinh của mấy người khác trong hang. Đường Lâm di chuyển người một cách cẩn thận, từ từ cọ nơi trống rỗng của mình lên thứ cứng rắn. Nhưng nó quá lớn, nhất thời không vào được ••••••

Chân trái Arthur bị thương, tạm thời không thể di chuyển. Đường Lâm ôm chặt lấy thân thể cường tráng của hắn, dán sát gò núi trắng ngần vào

xương quai xanh quyến rũ của Arthur. Đóa hồng mai nho nhỏ bị đè xuống.

“Arthur,muốn, muốn …” Không kìm được, trong đồng tử màu đen của Đường Lâm hiện lên sự cầu khẩn. Lúc này cô cần vận động kịch liệt để khẳng định mấy người Arthur bình yên vô sự, thần trí đã sớm bị cô vứt đi thật xa.

Nhìn Lâm như vậy, Arthur giơ tay lên ôm chặt eo cô, bàn tay chạy trên thân thể mềm mại của cô. Hắn nâng thắt lưng mảnh khảnh của cô lên, đẩy thứ cứng rắn ở lối vào vào thẳng chỗ ướt át, vọt tới nơi sâu nhất. “Ôi á …..” Đau quá! Chưa được bôi trơn mà đã bị một cây gậy tròn cực lớn đâm thẳng vào người, Đường Lâm có cảm giác trong nháy mắt cả người như bị xé rách, còn đau đớn hơn cả lần đầu tiên.

Căng chặt, còn chặt hơn trước kia. Nhận thấy người Đường Lâm căng cứng, bàn tay to bắt đầu từ từ chạm lên người cô, thứ vùi vào u kính tham quan một vòng rồi quay lại, răng môi quấn quýt, xoa lên đóa hồng mai mềm mại. Ánh mắt sâu lắng quan sát phản ứng của Lâm dưới người. Thấy hai người kết hợp, tiếng thở gấp trong hang không khỏi càng nặng nề hơn --

Một lúc sau, sự đau đớn như bị xé rách từ từ tiêu tan, cảm giác trống rỗng ngứa ngáy tập kích lên người Đường Lâm. Căng quá! Đầy quá! Nơi u kính không ngừng cảm thấy ngứa ngáy, sự ngứa ngáy thấm tận xương khiến Đường Lâm hận không thể vươn tay mà gãi gãi. Vì vậy cô khẽ nâng mông, rồi từ từ đi xuống. Ừm! U kính bị căng ra nhẹ nhàng chậm chạp ma sát, cảm thấy rất dễ chịu!

Arthur thấy nước mắt trong mắt Lâm tản đi, thay vào đó là sự quyến rũ thấm đẫm ham muốn, trong u kính cũng bắt đầu co rút lại. Hắn biết Lâm đã chuẩn bị xong, thứ to lớn bỗng rút ra, sau đó bỗng chốc tiến vào rất nhanh mà mạnh mẽ, tay nắm chặt lấy mông Đường Lâm, ép chân xuống thấp hơn. Thứ cứng rắn như sắt hung hăng mà xuyên vào, mãnh liệt mà tiến lên, một chút chất lỏng tràn ra. Tiếng va chạm “bành bạch” kèm theo tiếng rên rỉ khe khẽ mà chầm chậm của Đường Lâm vang lên.

Người ba người Da La căng chặt, mắt sáng như đuốc mà nhìn hai người kết hợp cách mình không tới ba thước. Thứ bên dưới đã sớm ngẩng cao đầu, không kiềm được mà nhìn hai người chằm chằm, tay đặt lên thứ cứng rắn mà xoa mà nắn mà bóp. Ham muốn dâng lên từ đáy lòng bọn họ. Họ liếm đôi môi khô khốc, hơi thở càng dồn dập hơn.

“Ừm! Rất dễ chịu ……” Cảm nhận được sự xuyên qua mạnh mẽ mà có lực của Arthur, Đường Lâm quên đi tất cả lo lắng, hoàn toàn sa vào kích tình. Arthur không hề chần chừ, mở rộng thêm bắp đùi trắng như tuyết, cúi người tiến tới bên tai Đường Lâm, nói: “Lâm, đổi tư thế để bọn họ nhìn cho thật kỹ xem anh yêu thương em thế nào.” Dứt lời, hắn liền ôm cô lên, mượn tư thế kết hợp của hai người mà lật cô lại, biến thành ôm cô từ phía sau.

Arthur gặm cổ trắng bóc của cô, nhìn những người khác trong hang, khẽ bóp gò núi trắng như tuyết, biến nó thành đủ loại hình dáng trong tay, phía dưới càng thêm dùng lực, đưa thứ căng đau lần lượt tiến vào u kính nho nhỏ, lần sau càng mạnh hơn lần trước, lần sau càng hung hãn hơn lần trước.

Hơi thở của ba người kia nặng nề, nhìn thân thể yếu đuối của Đường Lâm bị đụng lắc lư theo tiết tấu chạy nước rút không ngừng của Arthur. Đường cong trên gò núi trắng nõn như mỡ đông càng thêm mê người. Điểm đỏ phấn nộn càng cứng rắn hơn, đứng thẳng hơn ……

“Ư! Nhanh quá!” Mở to đôi mắt hơi khép nhìn ba người ngồi ngay ngắn trong góc, một cảm giác xấu hổ xông lên đầu, toàn thân bỗng chốc biến thành màu hồng.

“Lâm không thích anh nhanh chút à?” Arthur nở nụ cười câu hồn trên khuôn mặt tuấn mỹ, đánh thẳng vào u kính mềm mại của Đường Lâm không chút lưu tình. Nụ cười của hắn càng ngày càng đậm hơn. Không đủ, làm thế nào cũng không đủ. Chân không thể di chuyển nhưng eo vẫn có thể, sức lực càng nặng hơn.

“Không được, Arthur, chậm một chút …… bọn họ còn đang nhìn, không, đừng --” Người trống rỗng đã được lấp đầy, nhưng công kích của Arthur khiến cô hơi chịu không được. Người cô như sắp bị đâm hỏng. Hơn nữa trước mặt còn ba người như lang như hổ đang ngồi đây. Ánh mắt khát khao mang theo ham muốn khiến Đường Lâm càng cảm thấy ăn không tiêu. Cô có thể cảm nhận sự sợ hãi mất đi của bọn họ. Nỗi sợ này hành hạ Đường Lâm gắt gao. Đây cũng là lý do vì sao Đường Lâm không từ chối Arthur cầu hoan. So với cảm giác xấu hổ thì cô càng lo sẽ mất đi bọn họ hơn. Không thể không thừa nhận chuyện cô để tâm tới bọn họ, chú ý tới bọn họ.

Đường Lâm không phải là người kiểu cách, cho nên quyết định ở bên bọn họ, có một số việc buông ra thì sao đâu? Cô vươn đầu lưỡi phấn nộn, vẽ một vòng trên đôi môi khiến nó ướt át đỏ tươi, lộ ra sự mê hoặc vô hình, khiến ba người kia càng không kìm nén được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện