Cùng Thú Triền Miên

Chương 7: Bị lợi dụng



Gần tới thời gian mặt trời lặn, ở phía chân trời tia sáng u ám hiện ra lửa đỏ, có vẻ cực kỳ mê người.

Arthur kéo Đường Lâm vào trong ngực, dùng da thú che phủ rất kín đáo, ngay cả một chút khe hở cũng không lộ ra. Khuôn mặt Da La tà ác, thỉnh thoảng thoáng qua tia sắc bén, theo đuôi Arthur nhanh chóng lẻn vào bộ lạc.

Có lẽ bởi vì gần tới chạng vạng, nên lúc này, trong bộ lạc cũng không có người đi lại, Arthur ôm Đường Lâm đi con đường vắng vẻ, chạy thẳng vào trong bộ lạc Thánh Trì.

Hai người di chuyển nhanh chóng, ở chỗ hai người bọn họ không nhìn thấy, khoảng cách không tới 20m, cất dấu một đôi mắt xanh, mang mười phần thú vị mà nhìn chằm chằm hành động của bọn họ, khóe miệng hơi nâng lên nụ cười xảo quyệt.

Lắng nghe tiếng gió gào thét qua bên tai, hơi sưng mù nhàn nhạt tràn vào lỗ mũi, Đường Lâm không nén được mà hơi di chuyển thân thể, càng đến gần Arthur hơn. Thỉnh thoảng lời đối thoại vang lên truyền vào bên tai, trong chói tai mang theo ồm ồm, nghe rất khó chịu.

Arthur ngăn tay Đường Lâm lại, nhẹ nhàng đụng vào phần trơn mịn mượt mà của lòng bàn tay, thoải mái khó tả khiến Arthur muốn có được nhiều hơn, hô hấp hơi thở gấp mang theo đói khát.

"Đến rồi!"

Nhẹ nhàng thả Đường Lâm xuống, nhìn chăm chú cẩn thận vào nhất cử nhất động ở chung quanh, ở khoảnh khắc Đường Lâm đứng lại, Da La liền sốt ruột không dằn nổi cùng đi theo, túm lấy Đường Lâm cắn nhẹ một lúc.

Co quắp khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú hơi nhăn nhó, da thịt kề sát cảm thụ mùi phái nam nồng nặc của Da La, Đường Lâm khó chịu quay đầu đi, cảm giác tê dại xông lên trái tim, ảo giác lại một lần nữa khiến cho Đường Lâm tức giận nhưng không làm gì được.

Ánh chiều tà của mặt trời lặn, rừng cây lộ ra xanh ngát, chiếu vào ao nước ở trước mắt, xa hoa, mê ly tựa như không có giới hạn, trong lỗ mũi tràn đầy mùi thơm thoang thoảng, Đường Lâm nghi ngờ nhìn ao nước đọng sáng tỏ.

Ao nước dập dờn sóng lăn tăn, phóng ra một làn hương thơm, một cơn gió mát lướt qua, Đường Lâm run run hạ thân, cánh tay không nhịn được mà nổi da gà, không hề nghĩ rằng lại lạnh như thế.

"Rất lạnh?"

Da La liếc nhìn Đường Lâm run run, liền đưa cánh tay tráng kiện ra kéo Đường Lâm vào trước ngực, thoáng chốc, ấm áp đánh úp tới trái tim, da thú trên người cũng không giữ ấm được, gió lạnh xuyên thấu vào trong khe hở, rất ngấm người.

Ngay sau đó liền bị bọn họ dẫn vào trong nhà gỗ sau rừng cây, nhà gỗ đơn sơ, chỉ đặt một cái giường gỗ, cái bàn còn có cái ghế cũ kỹ, trừ mấy thứ đó ra, thì không còn vật gì.

"Arthur, tao nhớ phía sau Thánh Trì có một hồ nước ấm, trước tiên mang Đường Lâm qua, sau đó chúng ta lại trở về chuẩn bị chăn đệm."

Da La ôm chặt lấy Đường Lâm, lưỡi rắn nhỏ dài không ngừng liếm láp gò má trắng nõn của Đường Lâm, rơi vào gần đôi môi, thử đụng vào môi đỏ mọng, cạy cánh môi ra, cướp đoạt chất lỏng ngọt ngào, liếm mỗi một ngóc ngách ở trong miệng.

Răng nhọn cắn nhẹ lấy cái lưỡi, cánh tay tráng kiện, không để cho Đường Lâm nhúc nhích một chút nào, mắt rắn màu xanh đậm đầy màu dục niệm, Arthur ở bên cạnh thấy thế thì đồ bên dưới cũng rục rịch ngóc đầu dậy, vểnh cong lên, thật giống như chịu đựng không nổi muốn cùng chào hỏi với bên ngoài.

"Buông ra!"

Khi răng môi quấn lấy nhau, Đường Lâm dùng sức cắn, mùi máu tươi nhàn nhạt, hiện đầy khoang miệng hai người, vòng eo bị giữ lấy, thân thể chỉ đành phải tựa sát vào Da La.

Ngửi mùi máu tươi nhàn nhạt, đầu

lông mày của DaLa hơi nhướng lên, hiện vẻ thú vị tà ác, lưỡi rắn ưu nhã bình tĩnh liếm mút nơi vết thương kia, cẩn thận khiến cho Đường Lâm muốn phát điên.

“DaLa...”

“Biết rồi, Tộc Xà U Minh dực niệm mạnh, mày cũng không phải là lần đầu tiên biết, Đường Lâm đẹp như vậy, không kìm hãm được nên muốn nhiều hơn, mày cũng không nên trách tao, đồ kia của mày không phải cũng muốn kêu gào sao.”

Ác ý còn cố động mấy cái, chống đỡ ở bụng của Đường Lâm, bộ dáng vô lại, thấy thế Đường Lâm không nói gì, quả nhiên cô còn chưa đủ bình tĩnh, ngay cả chút sóng gió này cũng không chịu đựng nổi, vật kia mắc kẹt, chợt dùng sức bấm véo, hài lòng nhìn mặt của DaLa chợt đỏ bùng, khuôn mặt nhỏ nhắnhơi cười.

“Lần sau còn dám làm loạn, tôi bấm nổ vật này, xem sau này anh còn dám đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch lung tung hay không.”

Nhìn thấy Đường Lâm hung hãn,thân thể của Arthur và Da La bỗng chốc giật mình, khóe mắt nhìn thẳng tới, thân thể Da La hơi cong lại, gương mặt tuấn tú hoàn toàn không có huyết sắc, còn nắm chặt nơi bên dưới.

Arphur sợ hãi liếcnhìn Đường Lâm, nhẹ nhàng kẹp chặt hai chân, khuôn mặt yêunghiệt mang theo sợ hãi, hắn cũng không phải là U Minh xà, vật kia hư rồi thì còn có một cây.

Không đợi Đường Lâm phản ứng kịp, thì tóm lấy Đường Lâm, nhanh chóng lao đi ra phía sau rừng cây, phải mau lấy bí Dược từ Lord mới được, thân thể không ngừng kêu gào áp đảo Đường Lâm, trong đầu vẫn quanh quẩn cảm xúc nhẵn nhụi trơn mềm.

Nghĩ đến, Arthur lại cảm thấy không chịu nổi, vội vàng mang Đường Lâm tới bên cạnh hồ nước ấm, dán chặt vào thân thể của Đường Lâm, bên dưới cọ vào bắp đùi của Đường Lâm, khát vọng nhờ vào đó hoágiải xao động ở đáy lòng.

Dường như nhận thấy Đường Lâm không thích, thân thể Arthur bỗng chốc cứng đờ, hướng Đường Lâm ra, và nói: “Đâylà hồ nước ấm, cô tắm trước đi,tôi và Da La đi lấy một ít đồ tới đây, đây là Thánh Trì, bình thường sẽ không có người đi vào, cô cẩn thận đừng đi lung tung, tôi sẽ trở lại lập tức.” Dứt lời, nhanh chóng vọt ra ngoài.

Kinh nghi (Ngạc nhiên nghi ngờ) liếc nhìn bóng lưng Arthur biến mất, xoay ngườinhìn nơi gọi là hồ nước ấm (ấm trì), con ngươi thoáng qua một tia kích động, thì ra hồ nước ấm này chính là Ôn Tuyền (suối nướnóng), hơi nước mờ mỏng manh, làm xung quanh nổi bật tư thế anh hùng yểu điệu, sặc sỡ mê ly, ở lúc màn đêm, lo bên ngoài đẹp mắt.

Cởi da thú xù xì trên người ra, vốc nước hất lên tới gò má, cảm thụ ấm áp của suối nước, hai chân thon dàitrắng nõn chậm rãi đi vào trong nước, suối nước từ từ che lại thân thể trần truồng.

Dựa vào mép hồ, nhẹ nhàng ma sáp thân thể, hóa giải đauđớn ở bắp thịt, tròng mắt đen hơi khép lại mang theo nhàn nhạt mông lung, mơ mịt mê ly, da thịt trắng nõn được tẩy rửa bởi suối nước, khuôn mặt ửng đỏ, trắng hồng, xinh đẹp không gì sánh được, thân thể mềm mại rèn luyện lâu năm, mềm dẻo đẫy đà, cả người phóng ra phong tình quyến rũ.

Con ngươi như hơi say, lười biếng hơi hí, thoải mái dễ chịu, làm cho Đường Lâm vẫn chưa thỏa mãn, không nhịn được muốn nghỉ ngơi.

Cách đó không xa có một đôi mắt lửa nóng dừng lại, không chút che giấu mà quét qua mỗi một tấc trên thân thể mềm mạicủa Đường Lâm, tồn tại cảm giác mãnh liệt, khiến Đường Lâm hơikinh nghi, vừa định bướcra hồ nước ấm, thì một cánh tay tráng kiện bỗng chốc vòng ngang eo, đầu ngón tay mang theo nốt phồngdày,vuốt ve qua hồng đậu đứng thẳng ở trước ngực, tê dại khó nhịn.

Đường Lâm không nhịn được mà lên tiếng ưm, ngay sau đó một thân thể tráng kiện bền chắc dính vào, vung vãi hơi thở ấm áp ở nơi cổ, vừa hút vừa phun, thân thể của Đường Lâm trong nháy mắt cứng ngắc, ngươi nào.... là ai ? hơi thở xa lạ, không phải Da La, cũng không phải là Arthur.

Không chờ ĐườngLâm mở miệng, thì đầu lưỡi ẩm ướt, đã liếm lên cổ của cô, rất nặng, rất gấp…

Trời đất quay cuồng qua đi, lông mày, hốc mày, sống mũi, cuối cùng là đôi môi cũng bị chặn lại, vội vàng dùng đầu lưỡi phác họa dung nhan của Đường Lâm, không cho giải thích mà chen vào răng môi, cứng rắn cạy khóe miệng ra, khẽ cắn chặt....

Đường Lâm vừa định há mồm cắn, nhưng không ngờ, lại bị lưỡi xa lạ kia đi vào dò xét rồi, câu cuốn lấy bị buộc cùng múa với nó.

Đường Lâm chán nản không thôi, thầmhận mình đã khinh thường, muốn rút cái lưỡi ra, ai ngờ đối phương lại quấn lấy chặt hơn, lưỡi to tiến quân thần tốc, vô cùng triền miên mà làm đảoloạn tất cả suy nghĩ của Đường Lâm.

Bàn tay mang theo nốt phồng dày, bắt đầu chậm chậm dao động, tới phía sau sống lưng bắt đầu đi xuống, rơi vào nơi mông, bóp nhẹ vẽ vòng vòng, thân thể cứng ngắc bị người xa lạ quấy phá đã trở nên mềm yếu, đáng chết! Thân thể lại có phản ứng với người xa lạ. Đường Lâm nhíu chặy chân mày, không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện