Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 29



Chương 29: Tôi không phải đàn ông?

“Mợ chủ chính xác là có một người anh trai. Năm năm trước, Tô Văn Tâm đã tuyên bố với bên ngoài rãng Tô Duy Nam đã qua đời. Nhưng sau khi điều tra, thì phát hiện ra rằng anh ta chỉ được đưa đến một viện điều dưỡng ở nước ngoài. Viện điều dưỡng đó rất bí mật, Tô Văn Tâm còn cho bọn cai ngục mafia trông coi, anh em chúng ta hiện tại không thể vào được, cũng không thể gặp được người đó.”

Ở nước ngoài, viện điều dưỡng không hề rẻ.

Đặc biệt, Tô Duy Nam còn sống cuộc sống thực vật, hàng tháng phải bỏ ra một khoản chỉ phí khổng lồ để thuê một người chăm sóc cao cấp.

Tô Văn Tâm nỡ sao?

Lệ Hữu Tuấn khẽ cau mày: “Tiếp tục.”

“Lý do khiến Tô Văn Tâm giữ Tô Duy Nam sống là vì ông ngoại của mợ chủ, ông Bạch, rất yêu quý cháu gái mình, và đã ký hợp đồng riêng với Tô Văn Tâm. Nam đó Tô Văn Tâm rất nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, sau khi ông ta nhận được một số tiền đầu tư kếch xù từ ông Bạch, mới có tiền vốn, nhưng ông Bạch đã nhìn thấu ý đồ xấu của ông ta nên cố tình ra tay, ông Bạch đã chuyển nhượng.

toàn bộ sáu mươi cổ phần của tập đoàn nhà họ Tô cho anh ta nắm giữ, lúc Tô Duy Nam gặp chuyện không may, toàn bộ đều chuyển cho anh ta. Đúng vậy, đó là để cứu mạng anh ta. Nếu Tô Duy Nam chết, vốn chủ sở hữu sẽ tự động được bán, và tất cả số tiền bán được sẽ được quyên góp cho Hội Chữ thập đỏ. “

Vốn dĩ là như vậy!

Không có gì ngạc nhiên khi Tô Văn Tâm sẽ giữ lại một mạng của anh ta.

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng: “Tô Kim Thư hoàn toàn không biết chuyện này sao?”

Lục Anh Khoa gật đầu một cái: “Mợ chủ hẳn là đã bị lừa. Cậu chủ, có cần nói với mợ chủ chuyện này không?”

“Không cần”

Lệ Hữu Tuấn thâm trầm mở miệng.

Hiện tại nói chuyện này với cô nhóc đó, chỉ khiến cho cô thêm phiền lòng.

“Thụ hả của tôi sẽ tiếp tục theo dõi, chỉ cần chắc chắn rằng Tô Duy Nam đang ở trong viện điều dưỡng, lập tức thông báo.” Lục Anh Khoa nói xong còn do dự một chút, anh ta nhắm mắt nói: “Cậu chủ, cô Tô đã đặt đợt điều trị thứ hai vào sáng ngày mai, địa điểm là… ngôi nhà tình yêu ở núi Phong Lâm. “

“Ngôi nhà tình yêu? “

Lệ Hữu Tuấn nheo mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười chế nhạo: “Tô Bích Xuân vội vã như vậy sao ?

“Cậu chủ, nếu ngài không muốn đi..

“Đi, đương nhiên là phải đi. “

Lệ Hữu Tuấn đứng lên, như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt quét qua điện thoại bên cạnh.

Kể từ lần điều trị lúc trước, anh và Tô Kim Thư đã không gặp mặt nhau.

Trong suốt ba ngày, ngay cả Tô Mỹ Chi và Tố Duy Hưng cũng nhớ mà gọi điện cho anh.

Nhưng chỉ có mèo hoang Kim Thư đó.

Chỉ cần anh nghĩ tới hôm ở văn phòng, nhìn thấy cảnh Tô Kim Thư và Nhan Thế Khải định hôn nhau, Lệ Hữu Tuấn liền cảm thấy khó chịu, như vô hình trong lòng anh có một trận hoả hừng hừng thiêu đốt.

Rất nhanh lí trí của anh như sắp bị đốt cháy hoàn toàn.

Mà trong ba ngày này, Tô Kim Thư cố tình tránh mặt, khiến cơn giận của anh bùng cháy lên đến cực điểm.

Ngày mai điều trị…

Anh sẽ làm cho cô đẹp mặt.

* “Bác sĩ Tô tôi nghe nói hai ngày trước cô đã thay Lệ Hữu Tuấn kiểm tra…cái kia? Có dữ liệu hay hình ảnh gì không?”

“Thật hâm mộ? Cậu cả Lệ chính là một cực phẩm nhân gian. Top một người đàn ông mà phụ nữ châu Á muốn ngủ nhiều nhất! Cho dù không ngủ được thì được nhìn thấy chỗ đó cũng là tốt rồi!”

“Các người không biết sao, hôm nay bác sĩ Tô sẽ đến ngôi nhà tình yêu để chữa trị cho cậu cả Lệ đó!”

“Ôi ôi ôi, trời ơi, ngôi nhà tình yêu! Thật ghen tị, thật hâm mộ và đáng ghét quá nha! “

Sáng sớm hôm nay, Tô Kim Thư vừa đến bệnh viện đã bị một đám y tá ngốc vây quanh.

Tô Kim Thư có chút không nói nên “Các vị tiên nữ, hôm nay tôi quả thực là phải đến Ngôi nhà tình yêu, nhưng là đến trị liệu, là nghĩ biện pháp cho cậu cả Lệ có thể gân gũi với bạn gái, theo như lời mấy người nói, tôi cứ như là nhân vật chính vậy.”

“Bỏ qua xuất thân nhà họ Lệ, chỉ riêng mặt đó thôi cũng đủ để chúng ta quỳ m láp mười vạn năm rồi? Cô không hôm qua anh ta xuất hiện ở đây, ánh mắt quét qua một lượt, tôi bị anh ta nhìn lướt qua thôi mà trái tim như muốn nhảy ra ngoài vậy”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi chỉ tò mò thôi. Làm sao một người đàn ông hoàn hảo như anh ấy lại đến khoa nam được? Chẳng lẽ nào là dậy thì không thành?”

Tô Kim Thư lạnh lùng nói: “Dậy thì không thành? Đơn giản chỉ là phát dục quá độ thôi được không?”

” Ôi, bác sĩ Tô, cô đây…đã nhìn thấy rồi?

A aaa thật hâm mộ nha, chúng tôi cũng muốn nhìn! Trời ơi, thân phận cao quý, nhan sắc nghịch thiên, ngay cả phương diện kia cũng… không được không được, tôi phải giữ lại máu mũi, mấy người tới giúp tôi một chút”

Những cô y tá nhỏ như đàn sói ác vây xung quanh, Tô Kim Thư không nói nên lời: “Các em gái, cậu cả Lệ mặc dù tất cả các trang thiết bị phần cứng đều hoàn hảo, nhưng cậu cả Lệ không thể xử lý được chướng ngại tinh thần của anh ta. Tỉnh lại đi, anh ta xem thì được nhưng không dùng được!”

Một đám các cô gái nhỏ đang líu ríu bỗng nhiên như bị điểm huyệt dừng lại, lập tức liền không có âm thanh.

Bọn họ thậm chí còn mở to mắt và nhìn về phía sau cô với một ánh mắt hoảng sợ.

Tô Kim Thư nhíu mày quay lại.

Người đàn ông cao lớn đứng thẳng dựa vào cửa văn phòng, một tay đút túi, vẻ mặt lãnh đạm, toàn thân ẩn chứa vẻ khó chịu không vui.

“Lệ, Lệ… Ừml”

Tô Kim Thư run lên vì sợ hãi, vừa muốn mở miệng, nhưng lại nói lắp, cần vào lưỡi của mình.

Trong một giây tiếp theo, cô che miệng lại, và lau những giọt nước mắt đau đớn trào ra.

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô: “Quả báo”

“E hèm, cậu cả Lệ đến rồi, bác sĩ Tô, chúng tôi sẽ không làm chậm thời gian của cô nữa, đi trước nhé! Tạm biệt!”

Cuối cùng, bọn họ không thể chịu được áp khí lạnh như băng của Lệ Hữu Tuấn mà bỏ chạy trối chết.

Tô Kim Thư hoảng hốt xấu hổ cúi đầu, luống cuống thu dọn đồ đạc: “Chuyện đó không phải anh định bắt đầu lúc mười giờ sao? Bây giờ mới chín giờ…”

Lệ Hữu Tuấn đột nhiên tiến lại gần.

Cô giật mình, theo phản xạ muốn bỏ chạy ngay.

Nhưng ngay khi cả người cô vừa quay lại, eo của cô đã va vào chiếc bàn phía sau.

Người đàn ông giang hai tay dài ra và đỡ lấy thành bàn, nhốt cô vào lòng.

“Lệ… Lệ Hữu Tuấn, đây là văn phòng, anh, anh muốn làm gì?” Tô Kim Thư luống cuống.

Lệ Hữu Tuấn cười lạnh, chậm rãi đến gần, trên mặt thở ra vẻ ngưng trọng: “Bà Lệ vừa nói, tôi như thế nào mà nhìn được chứ.

không dùng được?”

Quả nhiên!

Cô biết rằng người đàn ông này bụng dạ hẹp hòi mà.

“Haha, vừa rồi… vừa rồi chỉ là nói đùa thôi. Cậu cả Lệ đương nhiên là nhìn cũng ổn làm cũng hay”

“Vậy em nói cho tôi biết, tôi chỗ nào có ích?”

“Lệ Hữu Tuấn, anh có thôi đi không hả!”

Tô Kim Thư thở dốc.

“Cô Tô tung tin đồn như thế này và làm tổn hại đến danh tiếng của tôi. Em có muốn bồi thường không?”

“Bồi thường?” Tô Kim Thư trông sững sờ.

Lệ Hữu Tuấn, người này hẳn là rất có tiền mới đúng?

Mà cô nghèo như vậy còn đòi cô bồi thường?

Lệ Hữu Tuấn đột ngột nghiêng người về phía trước, Tô Kim Thư sợ tới mức giật mình, tay trượt xuống, cả người trực tiếp ngã xuống mặt bàn.

Cô năm một nửa người, và anh nhìn xuống cô.

Lệ Hữu Tuấn từng bước tiến lại gần, hai người gần như không thể tách rời.

Hít hà mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy phần bụng mình căng cứng Thằng nhỏ kia lại không biết thức thời, không ngại ở đây cho cô một hồi ức dài


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện