Chương 6
Chương 6: Oan gia ngõ hẹp
Ngay sau khi chạy đến góc cầu thang, cô đụng phải một người.
“Muốn chết à, có mắt không vậy?”
Tiếng la chói tai.
Giọng nói này, tại sao lại có một chút quen thuộc?
“Váy của tôi là hàng tùy chỉnh mới nhất của tuần lễ thời trang Paris, mấy người quê mùa như cô làm dơ rồi có đền nổi không?
Người phụ nữ trẻ một bên vừa chỉnh lại váy của mình một bên vừa kiêu ngạo chửi rủa.
Nhưng khi cô ta nhìn lên và thấy khuôn mặt của Tô Kim Thư, cô ta đột nhiên im lặng.
Cô ta như gặp phải quỷ!
“Tô,Tô Kim Thư, sao cô lại ở đây?”
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tô Kim Thư nhìn vào khuôn mặt sửng sốt của Tô Bích Xuân, sắc mặt lạnh lùng, quay đầu bước đi.
Nhưng ngay khi bước đi, thì bị nằm lấy cánh tay: “Tô Kim Thư, còn muốn giữ chút mặt mũi hay không hả? Nếu đã âm thầm đi ra nước ngoài, thì đừng có về nữa! Sao, ở nước ngoài không sống được nữa nên bây giờ quay trở lại? Tôi nói cho cô biết, nhà họ Tô không có chỗ của cô đâu, đừng có cuồng SỈ vọng tưởng nữa.”
Tô Bích Xuân nói năng đúng là rất kiêu ngạo, nhưng thực tâm cô ta lại đang rất lo lắng.
Năm năm trước, cô ta đã chiếm đoạt công lao của Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn để cám ơn cô ta, đã cho cô ta một số tiền lớn để giúp công ty kinh doanh của nhà họ Tô vượt qua khó khăn.
Chính xác!
Cố Đức Hiệp là hot boy của trường, phía sau còn có cơ nghiệp gia đình, điều kiện là rất tốt.
Nhưng so với Lệ Hữu Tuấn, thì đến một ngón chân của anh ta cũng không bằng.
Và vì sự cứu giúp của cô ta với Lệ Hữu Tuấn, cô ta đã trở thành người phụ nữ đầu tiên được tự do đi vào biệt thự của Lệ Hữu Tuấn, người phụ nữ của An Nam Thự.
Hôm qua, Liễu Mộng Ngân nói với cô ta rằng Tô Kim Thư đã trở về thành phố Ninh Lâm, cô ta còn không quan tâm.
Hôm nay hai người lại gặp nhau ở An Nam Thự.
Có phải Lệ Hữu Tuấn đã phát hiện điều gì đớ?
Không được!
Khó khăn lắm bản thân mới có được tất cả, không thể để Tô Kim Thư cướp đi được.
“Cô trở về nước là vì muốn trả thù tôi chuyện năm năm trước, đúng không? Tôi nói cho cô biết, ngày nay không giống như ngày xưa đâu. Năm năm trước, cô không thể thẳng được tôi, thì bây giờ cô càng không thể. Hãy ngoan ngoãn tới từ đâu thì trở về đấy đi, nếu không, cẩn thận tôi không khách khít”
Tô Kim Thư lạnh lùng, trên khuôn mặt xinh đẹp của mình cười khinh bỉ: “Tô Bích Xuân, năm năm không thấy, miệng của cô vẫn như xưa thối không ngửi nổi.”
“Cô mắng ai đó?”
Có Lệ Hữu Tuấn chống lưng, cô ta sớm đã kiêu ngạo ngông cuồng, lúc nào thì đã bị người ta diss qua ?
Cô ta nổi giận đưa tay muốn tát.
Tuy nhiên, Tô Kim Thư phản ứng rất nhanh chóng, tay phải đỡ cú tát và tay trái đánh qua một cái.
“Bốp!”
Tô Bích Xuân không đánh được, lại còn bị tát lại, ngay lập tức bị chết lặng Sau một lúc, cô ta mới phản ứng lại, không thể tin nổi hét lên: “Tô Kim Thư, con khốn, mày dám đánh tao, mày dám đánh tao sao?”
Tô Kim Thư mỉm cười, đẹp đến kinh ngạc: “Cái tát này chỉ là tiền lời mà thôi. Nhà họ Tô các người nợ tôi, nợ anh trai tôi, tôi sẽ trả lại từng đồng từng đồng một”
Không biết tại sao Tô Bích Xuân lại bị choáng váng trước khí chất của cô.
Chuyện gì đã xảy ra với Tô Kim Thư trong năm năm qua?
Cô gái nhút nhát, hay bị bắt nạt đâu rồi?
“Cô ..” Tô Bích Xuân bị chọc cho tức điên, đang chuẩn bị để trả đũa lại, đột nhiên nhìn vào góc trên tầng thứ hai Vốn định quát một trận vào mặt Tô Kim Thư, một tay nằm lấy cánh tay của cô, sau đó hướng về phía bản thân đẩy một cái..
“Ahl”
Kêu một tiếng thét kinh hoàng, cô ta va vào hàng rào bảo vệ bên cạnh và ngã xuống đất “Kim Thư, nói gì thì nói chúng ta cũng là chị em. Năm đó em ngủ với một người đàn ông già vì tiền, làm ra cái việc bại hoại đó, cũng không thể trách cha đuổi em ra khỏi nhà được. Em không tự quản được bản thân mình, sao lại có thể đổ lỗi lên người chị được chứ? Không chỉ đánh chị, mà còn đẩy chị.
Em quả thật quá đáng quá rồi hu hu hu….
Dù người phụ nữ trước mặt cô đang hắt nước bẩn vào mình, nhưng Tô Kim Thư vẫn phải khen ngợi cô ta về khả năng đổi trắng thay đen của cô ta.
“Diễn xong chưa? Diễn xong rồi thì làm ơn tránh ra, tôi phải đi rồi” Tô Kim Thư nhìn cô ta một cách lạnh lùng, với một nụ cười chế giễu.
Lúc này, cô không biết có bóng hình to.
lớn đang tiến lại gần.
“Sao em có thể nói chị đang diễn chứ?
Chị … ” Tô Bích Xuân còn đang muốn biện hộ, ngước mắt, như bất ngờ nhìn thấy một cái gì đó, khuôn mặt lập tức cứng đờ, vội vàng đứng dậy: “Hữu Tuấn, anh tới lúc nào thế ?
Em xin lỗi, vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên đem ra ngoài, nhưng em không để ý là anh đến đây”
Tim cô “thụp” một tiếng, Tô Kim Thư cứng nhắc quay đầu lại.
Quả nhiên nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn nhìn cô với một khuôn mặt lạnh lùng.
Và Thẩm Tư Huy, người đang đứng cạnh anh, đang mỉm cười với cô và chào hỏi: “Chào bác sĩ Tô, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt rồi, có phải chăng là duyên phận không?”
Duyên phận cái đầu anh?
Không thấy cô đây là chưa kịp chạy qua cánh cổng này sao?
Sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư nhận ra lý do tại sao Tô Bích Xuân lại thay đổi và tạo ra cảnh tưởng rằng mình cố tình đẩy cô ta.
Một người phụ nữ có trái tim rắn rết thì đừng bao giờ mong đợi cô ta thay đổi.
Khi thấy Tô Kim Thư không thèm để ý tới anh ta, anh ta hụt hãng xoa mũi, quay đầu nhìn qua Lệ Hữu Tuấn, dường như đang chờ phản ứng của anh.
Một là nữ thần đã từng cứu anh và vẫn luôn ngưỡng mộ anh.
Một là một con mèo hoang mới gặp vài lần đã hôn nhau.
Không biết anh hai sẽ giúp ai?
Điều này thật đáng mong đợi!
Và sau một khoảng thời gian im lặng kỳ lạ, Lệ Hữu Tuấn nhìn qua Tô Bích Xuân, nói chậm: “Tôi vừa mới đến.”
Câu này có nghĩa là: vì tôi vừa mới đến, chắc chắn không nghe thấy chuyện xấu của gia đình cô, và việc em gái của cô đẩy cô cũng không nhìn thấy.
“Phụt!”
Thẩm Tư Huy gần như phun ra.
Trước đây chỉ biết rằng anh hai rất lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn.
Hôm nay, mới được mở mang tầm mắt, khả năng trợn mắt nói dối của anh ấy cũng là xuất quỷ nhập thần!
Rõ ràng là họ đã đứng ở góc đường từ khi Tô Bích Xuân bắt đầu chửi Tô Kim Thư rồi có được không hả?
Tô Kim Thư nhìn Lệ Hữu Tuấn kinh ngạc nghĩ người đàn ông này là đang giúp mình ưự?
Tô Bích Xuân tức đến hộc máu.
Vừa rồi chỉ để làm cho mọi thứ giống thật, cả đoạn té ngã của cô ta đều là thật, bây giờ đến xương vẫn còn đau!
Nhưng tất cả chỉ vì một lời nói của Lệ Hữu Tuấn mà vô ích Sao cô ta không nổi giận cho được?
Nếu không phải để duy trì hình ảnh, thì cô ta sợ là đã lao lên và xé toạc miệng của Tô Kim Thư ra rồi!
Bình luận truyện