Cùng Trời Với Thú

Chương 174: 174: Đây Cũng Quá Bạo Lực Rồi





Bên ngoài khi động tĩnh vang lên, đám người Sở Chước đã tỉnh táo lại trước tiên.
Trong bóng đêm, chỉ thấy Luyện Vân Long Đằng hưu một cái liền xông vào, lá cây loạng choạng, cọ đến trước mặt chủ nhân nó, bộ dạng nhìn có chút khiếp sợ.

Mà một bộ phận Luyện Vân Long Đằng ngoài sơn động, còn gắt gao trói mấy con Huyết bọ cạp vừa rồi bắt giữ được, không quên mang về để tranh công.
Sở Chước cùng Lư Nghị thấy một màn như vậy, khóe miệng hơi hơi co giật.
Lúc trước chuyện Luyện Vân Long Đằng làm, bọn họ nhìn xem nhất thanh nhị sở, không thể không nói, tuy rằng náo loạn cái ô long, nhưng vẫn rất làm cho người ta muốn cười.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến nó hành động, không khỏi hoài nghi nói: "Tiểu Vân, có phải ngươi gây họa hay không?"
Luyện Vân Long Đằng quay quay dây mây, tỏ vẻ không biết chủ nhân đang nói cái gì.
Lư Nghị nhịn cười, nói: "Bên ngoài tới mấy người đánh lén, đã đánh nhau cùng đám người cách vách.

Lúc trước Tiểu Vân...!Không cẩn thận kéo người tu luyện ẩn núp ở dưới cát ra, coi như là cho người cách vách một cái nhắc nhở đi."
Nói kéo ra cũng là khách khí, rõ ràng chính là Luyện Vân Long Đằng lặng yên không một tiếng động tiếp cận người ẩn núp ở dưới cát, sau khi quất đến nửa chết nửa sống, sau đó trói lại.

Cái loại phương pháp trói này, nghiễm nhiên tựa như bộ dạng buổi tối mấy ngày nay nó trói Huyết bọ cạp, sau đó khả năng phát hiện trói đến không phải Huyết bọ cạp mà là người, còn tùy hứng quăng đến cách vách...
Lúc ấy thấy một màn như vậy, Lư Nghị là hỗn độn trong gió.
Gốc linh cây mây này không khỏi cũng sẽ quá gây sự.
Lúc này, Sở Chước xách lên kiếm bên cạnh, nói: "Ta ra đi xem, các người ở trong này đợi."
A Chiếu nhảy vài cái đến trên vai nàng, bé rùa vừa tỉnh ngủ, mắt buồn ngủ mông lung, còn không biết phát sinh chuyện gì, chậm rì rì muốn cùng đi ra ngoài, bị Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm lấy, sau đó theo thói quen mà nhét cho nó một viên linh đan.
Luyện Vân Long Đằng thấy chủ nhân không chú ý đến mình, vì thế lại lặng lẽ lần mò bám víu đến cửa hang động, thò một sợi dây mây ra bên ngoài xem.
Chỉ thấy Sở Chước mang theo kiếm, đứng ở trên một khối hồng nham chỗ cửa động không xa, nơi đó có một khối hồng nham hơi cao làm bình phong, có thể cản trở bóng dáng của nàng.
Sở Chước thu liễm hơi thở đến cực thấp, quan sát tình huống bên ngoài.
Chỉ thấy dưới ánh trăng trên Huyết sa mạc, bốn người tu luyện mặc hồng y cùng đám người tu luyện cách vách kia đánh nhau, tuy rằng số lượng nhân mã hai phương đối lập rất cách xa, nhưng tu vi bốn người hồng y đều ở phía trên Nhân Vương cảnh, đánh giết mười mấy người tu luyện mỏi mệt đến liên tiếp bại lui, chỉ chốc lát sau, liền bị thương vài người tu luyện.
Nhìn thấy đồng bạn bị thương, không biết sinh tử, sắc mặt một người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng bảy cầm đầu nén giận mang hận, lạnh lùng nói: "Ngươi đến cùng là người nào, vì sao một đường truy giết chúng ta đến tận đây?"

Bốn người hồng y kia cũng không nói lời nào, chính là trầm mặc chiến đấu.
Bọn họ chiêu số cũng không thay đổi, nhưng là chiêu thu nhận mệnh, giống như chiến đấu chỉ là vì giết chóc, khiến người ta không thể từ trong những sát chiêu sắc bén đơn giản đó mà nhìn ra bọn họ kế thừa môn phái nào.
Như thế, đổi lại giống như là đặc biệt vì giết người mà học.
Người tu luyện cầm đầu vừa sợ vừa giận, nhưng hắn liên tục quát hỏi vài câu, đối phương đều làm như tai điếc, không nói một lời, chỉ là một mặt công kích bọn họ, muốn chém giết hết bọn họ ở chổ này.
Theo những người tu luyện bị thương tăng nhiều, đột nhiên một trong bốn hồng y nhân đó lao đến phương hướng Sở Chước.
Người chưa đến, mũi nhọn loan nguyệt đao trong tay hồng y nhân đã đánh tới phương hướng Sở Chước sở tại, trọng kiếm trong tay Sở Chước cản trở một kích này, đồng thời hai tay cầm kiếm, đột ngột chém ngược lên, đánh trả hồng y nhân đó.

Thấy bước ra thế nhưng là một nữ nhân, tu vi chỉ có Nhân Vương cảnh tầng bốn, mặc kệ là hồng y nhân hay là đám người tu luyện cách vách cũng không để vào mắt.
Hồng y nhân đó thế nhưng nhớ rõ vừa rồi bại lộ hành tung bọn họ là linh thực, hiển nhiên cùng nữ nhân này là một người.

Nếu không phải gốc linh thực đó, bọn họ không đến mức bại lộ hành tung nhanh như vậy, thậm chí tổn thất một đồng bạn, thù này tự nhiên muốn báo.
Cho nên, mấy người huyệt động cách vách, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
Hồng y nhân nhìn nữ nhân vung kiếm xuống từ giữa không trung, ánh mắt lạnh lẽo vô tình, lại cầm loan câu trong tay giết người đánh tới đối phương, loan câu ở giữa không trung hóa thành một lưu quang rét lạnh, giống như trăm ngàn sợi tơ bạc tinh tế, khi mắt thấy liền muốn bò lên cổ nàng, đột nhiên chỉ thấy nàng lấy tốc độ cực nhanh xoay thân tránh đi, trọng kiếm trong tay bổ tới hắn.
Vang lên một tiếng kim kêu coong, tiếp theo thanh âm linh khí đứt gãy.
Loan câu trong tay hồng y nhân thế nhưng đứt gãy ở dưới một kích kia không nói, cả người đã ở dưới công kích của Sở Chước, thân thể bay ngược đi ra ngoài, hung hăng đụng vào trên tảng đá.
Sở Chước thừa thắng xông lên, lại cầm kiếm mà lên, xông thẳng hướng mặt hồng y nhân mà quất qua.
Thấy một màn như vậy, người ở đây nhịn không được khóe miệng giật giật, cái này cũng quá bạo lực đi.
Hồng y nhân mới đầu còn có thể ngăn cản một hai, nhưng liên tiếp dùng linh khí để ngăn cản đều bị đối phương chém đứt, làm cho hắn vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới nữ nhân này nhìn thon nhỏ yếu ớt, nhưng một thanh trọng kiếm trong tay, khí lực lớn đến kinh người.
Không nói hồng y nhân kinh sợ không thôi, ngay cả người tu luyện đang chiến đấu cách đó không xa cũng cực kì kinh ngạc, nguyên vốn tưởng rằng dựa vào sức chiến đấu hồng y nhân đó, nhất định có thể dễ dàng giải quyết Sở Chước, nào biết đâu cũng là gốc cứng rắn, ngược lại bị đối phương một thanh kiếm đè nặng đánh.
Từ đó có thể thấy được, cấp bậc linh kiếm trong tay Sở Chước so với linh khí hồng y nhân còn muốn cao hơn.
Có thể là đã bị Sở Chước kích thích, người tu luyện đang đối chiến đám hồng y nhân kia lúc này tinh thần đại chấn, giết qua ba hồng y nhân kia.
A Chiếu đứng tại chỗ cao trên tảng đá, nhìn chiến đấu phía dưới, cái đuôi lắc lắc, có chút hứng thú.
Cửa sơn động cách đó không xa, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Lư Nghị cũng giống như gốc Luyện Vân Long Đằng, đang thò đầu ra xem cuộc chiến ở đằng kia.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa xem vừa cổ vũ cho Sở Chước, Luyện Vân Long Đằng cũng xoay dây mây đến điên cuồng, cũng không biết là phụ họa chủ nhân hay là bị một màn này kích thích đến nhiệt huyết sôi trào, Lư Nghị nhìn xem cực kì im lặng.

Đợi sau khi nhìn thấy Sở Chước chém hồng y nhân kia đến nửa chết nửa sống, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức nói với Luyện Vân Long Đằng: "Tiểu Vân, ngươi đi qua giúp Sở tỷ tỷ, đều trói hết những người xấu đó."
Luyện Vân Long Đằng tuân lệnh, lập tức lay động sinh tư đi qua, trói lại hồng y nhân trên đất bị Sở Chước chém đến nửa chết nửa sống, tiếp tục phân ra một ít dây mây, đi quấy nhiễu ba hồng y nhân khác.
Có Sở Chước cùng Luyện Vân Long Đằng gia nhập, chiến cuộc nháy mắt nghịch chuyển.
Sở Chước ở sau khi giải quyết một hồng y nhân, vẫn chưa rời khỏi, ngược lại tiếp tục gia nhập chiến đấu.
Lúc trước Luyện Vân Long Đằng không cẩn thận quăng hồng y nhân đang ẩn núp ở dưới cát chết khiếp ra, hành động này đã xem như kết thù cùng hồng y nhân, không có biện pháp hữu nghị rồi, tự nhiên chỉ có thể ước đoán đưa bọn họ chung một nồi, đỡ phải lưu lại thành tai họa.
Rất nhanh, ba hồng y nhân thừa lại ở dưới sự phối hợp của Sở Chước cùng người tu luyện cách vách giải quyết, trừ bỏ hai người bị chém giết, hai người còn sống thừa lại bị Luyện Vân Long Đằng trói lại một chỗ, treo ngược ở giữa không trung.
Lư Nghị nhìn đến tư thế đám hồng y nhân bị treo ngược, cảm thấy đây chẳng phải là giống như đám Huyết bọ cạp cùng buổi tối mỗi ngày bị trói lên sao?
Ánh mắt Lư Nghị quỷ dị nhìn hai hồng y nhân bị treo ngược đó, rốt cục hiểu rõ lúc trước vì sao Luyện Vân Long Đằng sẽ quăng hồng y nhân ẩn núp ở dưới ra đến nửa chết nửa sống.

Y phục màu đỏ, còn ẩn núp ở dưới cát...!ở trong nhận thức có hạn của Luyện Vân Long Đằng, không phải là Huyết bọ cạp hình người sao.
Cho nên nói, vừa rồi hành vi của Luyện Vân Long Đằng là không sai, nó chỉ là ấn theo chủ nhân phân phó bắt giữ Huyết bọ cạp, cũng không phải cố ý gây sự.
Thấy chiến đấu chấm dứt, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Lư Nghị từ sơn động đi ra.
Hai người tới bên cạnh Sở Chước, nhìn về phía đám người tu luyện thương tích đầy mình, xem trên người bọn hắn một lần nữa ngưng tụ mùi vị huyết tinh, phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ đoán là đúng.
Chỉ sợ đã nhiều ngày, bọn họ đều bị đám hồng y nhân này không ngừng đuổi giết.
Lúc này, Luyện Vân Long Đằng mang theo hai người hồng y lại đây, run run lá cây với chủ nhân.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chút nào keo kiệt khen ngợi: "Tiểu Vân, làm tốt lắm! Về sau thì cứ như vậy mà làm, đối với địch nhân không thể nương tay!"
Luyện Vân Long Đằng nhất thời vui vẻ, vặn vẹo dây mây đến càng mất hồn phiêu đãng, người chung quanh nhìn xem rất không nói gì.
Người tu luyện cầm đầu đi tới, chắp tay nói với đám người Sở Chước: "Đa tạ các vị tương trợ, tại hạ Vương Chấn Phong, là đệ tử Thanh Nguyên Vương thị, đêm nay nếu không có mấy vị ra tay tương trợ, chỉ sợ chúng ta liền phải giao mạng ở chổ này."
Nói xong, Vương Chấn Phong mang theo người phía sau vái tay hành lễ với đám người Sở Chước, cảm kích bọn họ ra tay tương trợ.
Sở Chước nhìn nhìn bọn họ, hỏi: "Những người truy giết các ngươi là ai?"
Vương Chấn Phong cười khổ nói: "Ta cũng không biết bọn họ là ai, hai tháng trước, tại hạ phụ trách mang đệ tử trong nhà đến Huyết sa mạc kinh nghiệm từng trải, không ngờ tới đột nhiên xuất hiện một đám hồng y nhân..."
Thanh Nguyên Vương thị là thế gia tầng thấp khu vực Tây kinh, dựa vào Tây kinh Thạch thị.

Khu vực Tây kinh thường có truyền thống để cho người tu luyện Nhân Vương cảnh dẫn dắt đệ tử gia tộc đến Huyết sa mạc kinh nghiệm từng trải, Thanh Nguyên Vương thị cũng không ngoại lệ.
Vương Chấn Phong là người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng bảy, lần này đến phiên hắn dẫn dắt đệ tử gia tộc đến Huyết sa mạc kinh nghiệm từng trải, lại không nghĩ rằng ở khi kinh nghiệm từng trải sắp chấm dứt, không biết vì sao đột nhiên trên Huyết sa mạc xuất hiện một đám người tu luyện mặc hồng y, bọn họ không nói hai lời liền công kích, cũng không giết bọn hắn, chính là đánh xỉu người mang đi.
Vương Chấn Phong thực lực không tệ, làm người cũng tỉnh táo, sau khi phát hiện ý đồ hồng y nhân, tự nhiên muốn ngăn cản.
Đáng tiếc hồng y nhân đó mặc dù tới kỳ quái, lại làm đầy đủ chuẩn bị, bắt giữ vài đệ tử Vương thị bọn họ, Vương Chấn Phong thật vất vả mới mang mười mấy người đào tẩu, nào biết đâu dọc theo đường đi lại bị hồng y nhân không ngừng đuổi giết, giống như muốn chém giết bọn họ tại trên Huyết sa mạc, không để cho bọn họ rời khỏi.
"Ta cũng không biết bọn họ là người phương nào, vì sao phải công kích chúng ta.

Mới đầu bọn họ hẳn là muốn bắt sống chúng ta, hoặc có lẽ nguyên nhân là vì chúng ta đào tẩu, liền phái người đến đuổi giết." Nói tới đây, Vương Chấn Phong không khỏi chua sót nói: "Hồng y nhân đến đuổi giết tu vi cực cao, người người đều ở Nhân Vương cảnh, mà lòng dạ độc ác, bọn ta không địch lại, nếu đêm nay không gặp được các vị, chỉ sợ chúng ta sẽ gãy ở đây."
Dứt lời, tộc nhân Vương thị phía sau Vương Chấn Phong nhịn không được mặt lộ vẻ cảm kích.
Hiểu biết chân tướng rồi, Sở Chước để cho Luyện Vân Long Đằng kéo hai hồng y nhân còn sống lại đây, nói với Vương Chấn Phong: "Vương đạo hữu, hai người còn sống này, không bằng ngươi hỏi bọn hắn một chút đi."
Vương Chấn Phong nhịn không được liếc mắt nhìn gốc linh mây một cái.
Từ khi vào đêm, bọn họ liền chú ý tới gốc linh cây mây này, biết là người cách vách dùng để gác đêm, lúc ấy gốc linh cây mây này hoạt bát được quá mức, một một chút cũng không có đặc tính an tĩnh như gà của thực vật, mỗi khi làm ra động tĩnh làm cho bọn họ vô cùng căm tức.

Nào biết đâu cũng là nó phát hiện hồng y nhân ẩn núp đầu tiên, đánh cho mấy hồng y nhân trở tay không kịp.
Trong lúc nhất thời, tâm tình tộc nhân Vương thị ở đây đều có một chút kỳ diệu, đương nhiên càng còn nhiều mà cảm kích.
Bọn họ không bao giờ ngại gốc linh cây mây này hoạt bát nữa, như vậy mới tốt.
Vương Chấn Phong lại cảm kích chắp tay hướng chủ nhân linh cây mây Mặc Sĩ Thiên Kỳ, sau đó để cho người ta trói hai hồng y nhân đến, kéo tới bên cạnh thẩm vấn.

Khi thẩm vấn, tộc nhân Vương thị phát hiện hai hồng y nhân hơi thở yếu ớt, lại xem thương thế trên người bọn hắn, không khỏi da mặt run rẩy xuống.
Vết thương này rõ ràng chính là kiếm thương, còn bị quất sưng mặt...
Quay đầu ngắm liếc mắt nữ tu dung mạo mỹ lệ sạch sẽ đứng ở trên hồng nham một cái, cùng trọng kiếm trong tay nàng, có thể nghĩ kiếm này quất ở trên mặt có bao nhiêu đau.

Rõ ràng là nữ tu xinh đẹp, vì sao vũ khí lại là trọng kiếm? Thật sự là...!Tương phản quá lớn.

Vì đề phòng hai hồng y nhân chết hết, Vương Chấn Phong cho bọn hắn nuốt hai viên linh đan hạ cấp, bức hỏi lai lịch bọn hắn.
Sở Chước cùng đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ không tham dự việc này, thấy sắc trời còn tối, về sơn động cách vách nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai bọn họ còn phải tiếp tục chạy đi đây.
Vì thế buổi tối này, tộc nhân Vương thị vội vàng thẩm vấn hồng y nhân, Luyện Vân Long Đằng vội vàng treo Huyết bọ cạp lên đánh.
Đám tộc nhân Vương thị tuần tra thấy một màn như vậy, không khỏi có chút hâm mộ, đêm nay Luyện Vân Long Đằng làm việc cùng với sức chiến đấu của nó, đã nhận được bọn họ mọi người tán thành.
Khi trời hơi hơi sáng, đám người Sở Chước từ trong sơn động bước ra, liền nhìn thấy sắc mặt tộc nhân Vương thị mỏi mệt.

Vương Chấn Phong tu vi cao, mấy đêm không nghỉ ngơi cũng không sao, nhưng trong khoảng thời gian này che chở đệ tử gia tộc không ngừng đào vong, làm cho hắn thể xác và tinh thần mỏi mệt, trong mắt tơ máu trải rộng, thoạt nhìn có chút tiều tụy.
Thấy đám người Sở Chước bước ra, Vương Chấn Phong vội vàng đứng dậy, chào hỏi hướng Sở Chước.
Vương Chấn Phong tu vi cao hơn Sở Chước ba cái tiểu cảnh giới, tuy nói cùng là Nhân Vương cảnh, lại coi như là tiền bối.

Nhưng chiều tối hôm qua nhận được đám người Sở Chước ra tay tương trợ, mà Vương Chấn Phong phát hiện sức chiến đấu của Sở Chước cường hãn, tự nhiên không dám lấy tự cho mình là tiền bối, đối với nàng có chút khách khí.
"Vương đạo hữu, sớm." Sở Chước mỉm cười nói tiếng buổi sáng tốt lành, thân thiết hỏi: "Không biết các ngươi đã thẩm vấn ra cái gì?"
Vương Chấn Phong cười khổ nói: "Không có."
"Không có? Vì sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Lư Nghị cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Vương Chấn Phong nói: "Bọn họ không chịu nói, nếu không phải chúng ta ngăn cản kịp lúc, chỉ sợ bọn họ liền muốn tự bạo.

Chỉ là bọn hắn dù chưa chết, tri thức đã sụp đổ, cũng không khác gì người chết, do đó cái gì cũng hỏi không được."
Sở Chước nghe xong, như có chút suy nghĩ.
Vương Chấn Phong thấy thế, nhịn không được hỏi: "Không biết Sở cô nương có cao kiến gì?"
Sở Chước nhìn hắn, chậm rãi nói: "Cao kiến không có, chỉ là cảm thấy nhóm người này không chỉ có xuất hiện được kỳ quái, hành vi cũng hết sức cổ quái, giống như là nghiêm chỉnh huấn luyện, nếu chuyện bại lộ, liền quyết định thật nhanh tự mình hại mình..."
Người tu luyện nghịch thiên mà đi, vì con đường lên đỉnh vinh quang, người nào mà không phải yêu quý sinh mệnh cùng tu vi của mình, loại chuyện tự bạo này, trừ phi bị bất đắc dĩ, không có người bình thường nào sẽ làm.

Con kiến còn sống tạm bợ, huống chi là người tu luyện, nhưng mà những người này tự bạo đơn giản giống như là uống nước, căn bản sẽ không giống như hành vi người tu luyện bình thường, như là bị tẩy não qua.
Vương Chấn Phong nghe xong, trong mắt lướt qua thần sắc khác thường, cũng hiểu rõ ý tứ Sở Chước.
Sau một lúc lâu, Vương Chấn Phong nói: "Đúng rồi, tại hạ còn chưa xin hỏi Sở cô nương, vì sao sẽ ở Huyết sa mạc? Cũng là tới lịch luyện?" Một người tu luyện Nhân Vương cảnh, mang theo một luyện đan sư, một người tu luyện Linh Quang cảnh đến Huyết sa mạc kinh nghiệm từng trải, cũng không kỳ lạ.
Sở Chước mỉm cười nói: "Không phải, là tới tìm người." Nàng than thở một tiếng, mặt lộ vẻ ưu sầu: "Ta có mấy vị bằng hữu mất tích, nghe nói bọn họ đã từng tới Huyết sa mạc, liền qua xem, có thể tìm kiếm chút manh mối hay không."
Vương Chấn Phong giật mình, thấy mặt nàng lộ vẻ vẻ u sầu, lại đẹp đến kinh tâm động phách, nhịn không được an ủi nói: "Bạn của Sở cô nương cát nhân đều có thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì.

Tại hạ từng nghe nói qua Huyết sa mạc thường có người mất tích, may mắn mà nói, chỉ cần có thể tìm được phương hướng đúng là có thể trở về, chỉ là nếu vô ý bị lạc..."
Thấy nữ tu đối diện một đôi mắt đẹp như nước trong suốt nhìn qua đây, thanh âm Vương Chấn Phong nghẹn một cái, có chút ảo não.
Vốn là an ủi, thế nào nghe qua giống như đang nguyền rủa đây?
Hắn ho khan một tiếng, vội vàng bổ cứu nói: "Tại hạ thật ra từng nghe nói qua trên Huyết sa mạc có vài địa phương không dễ tìm phương hướng, nếu như không cẩn thận đi vào, dễ dàng bị lạc trong đó.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện