Chương 154: Rượu độc
Hoàng thượng ngắm nhìn mọi thứ trong Dưỡng Tâm điện, cảm giác mình đúng là một tên trộm vô sỉ, trộm hoàng vị không nói, còn cướp đoạt nữ nhân của Lưu Trọng Thiên, giờ đây lại muốn lấy mạng chàng ta. Là Đại Hán thiên tử, y cảm thấy hổ thẹn, vì sao ở trước mặt Thái hậu không kiên trì nguyên tắc, rõ ràng trong thâm tâm y không muốn giết Lưu Trọng Thiên, lại bởi vì ích kỷ mâu thuẫn, gây ra sai lầm lớn như vậy, Hoàng thượng kiểu này, có thể quản lý tốt giang sơn Đại Hán thật sao?
Hoàng thượng vừa đau lòng lại vừa thất vọng về bản thân mình, hầu như cả đêm cứ ngồi thừ ra như vậy, khi trời gần sáng, y gọi lão thái giám vội vàng đi tới tẩm cung của Thái hậu.
Đúng lúc Thái hậu vừa mới dậy, trông thấy Hoàng thượng, hết sức phấn khởi, cung nữ đỡ bà ngồi ngay ngắn, bà khẽ nở nụ cười "Hoàng nhi à, ai gia nghe nói gần đây con rất ít sủng hạnh phi tần, có phải những phi tần kia khiến con chán rồi không, vậy nên ai gia chọn vài tú nữ cho con rồi, đều là những nữ nhi không tồi chút nào, trẻ trung xinh đẹp, xem xem hoàng nhi thích ai nào?"
"Ai trẫm cũng không muốn xem, sau này chuyện trẫm tuyển phi, cũng xin mẫu hậu báo trước cho trẫm biết, còn nữa, tốt nhất mẫu hậu nên giảm bớt những chỉ dụ lớn lao đi, chuyện này trẫm đã nói cho đám thái giám rồi, cả những thần tử và con dân của trẫm, đều sẽ do một mình trẫm quản lý, mẫu hậu tuổi tác đã cao, nên ở trong tẩm cung trồng hoa, chăm cỏ, duy trì tuổi thọ ngày một tốt hơn!"
Hoàng thượng nói như đinh đóng cột, y phải đưa ra quyết định, y là Đại Hán thiên tử, há có thể để cho một nữ nhân tham dự triều chính, can thiệp vào quyết định của y, còn cả những phi tử kia, mỗi lần đại hôn đều do bà an bài, đưa hết người này đến người khác vào cung, Hoàng thượng nhìn đã thấy nhàm chán, chỉ yêu thích một người duy nhất, lại bị bà đuổi ra khỏi hoàng cung, làm hại Hoàng thượng bỏ lỡ cơ hội, âm dương cách biệt với mỹ nhân.
Trích dẫn một câu nói của Thái hậu, làm việc thì không thể lòng dạ đàn bà, quả thực, Hoàng thượng trước kia quá nghe lời Thái hậu, nếu cai quản quốc gia của y như vậy, sẽ có tình cảnh thế nào đây.
Như công thần Đại Hán Tam vương gia Lưu Trọng Thiên vậy, chết trận thì thôi, còn nếu như bị Thái hậu hạ rượu độc chết, thì cả đời Hoàng thượng cũng không sao yên lòng được.
Thái hậu cứng họng nhìn Hoàng thượng "Hoàng nhi... Chuyện này..."
Hoàng thượng nhìn cung nữ đứng bên, lạnh nhạt nói "Hầu hạ Thái hậu cho tốt!" Chỉ một câu nói lạnh lùng, Hoàng thượng liền ra khỏi tẩm cung Thái hậu, nhưng trong khoảnh khắc bước ra khỏi tẩm cung Thái hậu, Hoàng thượng dường như thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, y rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi những quấy nhiễu kia, hết thảy đều phải tự mình làm chủ, giang sơn của y, con dân của y, trái tim của y.
Song khi trở lại Vị Ương cung, Hoàng thượng lại có chút ưu thương, binh lính truyền lệnh phi ngựa nhanh nhất, tốc độ nhanh nhất cũng phải mất một tháng mới có thể chạy tới Ô Hoàn, đoán chừng khi đó, Lưu Trọng Thiên đã chẳng còn mạng nữa, nếu như Lưu Trọng Thiên thực sự chết rồi, cuộc sống của Hoàng thượng tựa như mất đi một mục tiêu, một đối thủ cạnh tranh cừ khôi, và thêm một phần tự trách mình. Bạn đang xem tại truyenbathu.vn - www.truyenbathu.vn
Chiến dịch Ô Hoàn vẫn chưa khai hỏa, nội bộ đã triển khai chiến tranh kịch liệt, Ngô Trung Nghĩa tên tiểu nhân này, lúc nào cũng nhìn Lưu Duẫn chằm chằm, hy vọng Lưu Duẫn có thể nhanh chóng hoàn thành mật chỉ của Thái hậu, Lưu Duẫn phiền não không thôi, hàng ngày nhìn thấy Ngô Trung Nghĩa đều cảm thấy đầu sắp nổ tung, nếu không phải vì gia đình mình, hắn sẽ giết chết tên tiểu nhân kia, cho hắn phơi thây nơi Ô Hoàn.
"Rốt cuộc tới khi nào ngươi mới động thủ?" Ngô Trung Nghĩa kéo Lưu Duẫn vào trong lều của mình, thấp giọng hỏi.
Lưu Duẫn không kiên nhẫn nhìn hắn "Thái hậu chỉ dặn Lưu Duẫn, trước khi trở về Trường An là được, ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Lưu Duẫn tự biết chừng mực!"
"Chớ có vì ngươi là thuộc hạ cũ của hắn, mà kéo dài thời gian để hắn sống thêm mấy ngày, nếu bị ta phát hiện ngươi giở trò, ta sẽ dâng tấu ngươi, cho cả nhà ngươi rơi đầu hết!" Ngô Trung Nghĩa uy hiếp Lưu Duẫn.
Lưu Duẫn hận thấu xương tên Ngô Trung Nghĩa này, rốt cuộc Tam vương gia chết đối với hắn có lợi gì, Đại Hán giữ lại tên tiểu nhân vô sỉ như vậy sẽ ích hơn ư? Giết Tam vương gia rồi, Đại Hán sẽ mất đi một trụ cột, Ngô Trung Nghĩa không biết, chẳng lẽ Hoàng thượng cũng hồ đồ sao?
Lưu Duẫn vội vàng rời khỏi lều trại của Ngô Trung Nghĩa, Ngô Trung Nghĩa không yên tâm đi ra theo, hệt như kẻ bám đuôi, kéo Lưu Duẫn đến chỗ hẻo lánh "Ngươi đi đâu thế?"
Lưu Duẫn tức tối nhìn hắn "Ta đi gặp Tam vương gia, ngươi cũng muốn đi sao?"
"Không đi!" Ngô Trung Nghĩa đương nhiên không muốn đi, Lưu Trọng Thiên chán ghét hắn, thậm chí còn tỏ thái độ ra mặt, đi thì chỉ tự mình chuốc khổ.
Lưu Duẫn phiền não bỏ đi, Ngô Trung Nghĩa hừ một tiếng, lẩm bẩm "Xem ngươi dám kháng mật chỉ của Thái hậu không?"
Ngô Trung Nghĩa xoay người đương định quay về lều trại, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, có người lấy túi vải trùm đầu hắn, hắn chưa kịp kêu la đã bị đánh đòn cảnh cáo.
Uy Thất Thất lôi Ngô Trung Nghĩa tới trong bụi cây, lấy gậy gỗ chọc vào mông hắn, không có phản ứng gì, xem ra giám quân vô sỉ đã bất tỉnh rồi, lại còn theo tới nơi này, xem ra muốn nếm mùi đau khổ đây, cẩu nô tài của Hoàng thượng, một gậy này hãy thay Hoàng thượng chịu đi.
Uy Thất Thất phủi phủi tay, lại đá một cước vào mông Ngô Trung Nghĩa "Biết điều một chút cho tôi, bằng không cho mông ông nở hoa đấy!" Dứt lời, cô lanh lẹ rời đi, ném Ngô Trung Nghĩa vào trong bụi cây, lát nữa khi hắn tỉnh lại, chắc sẽ lấy làm lạ, ai dám đánh hắn, ngoại trừ Uy Thất Thất không sợ trời, không sợ đất ra thì còn ai vào đây!
Lưu Duẫn phiền não đi tới trước đại bản doanh của Tam vương gia, không biết sau khi vào trong phải nói gì, hắn suy nghĩ một lúc rồi bỏ đi, hắn cảm thấy mình không thể đối diện với Tam vương gia, ly rượu độc kia sớm muộn gì cũng phải đưa cho Tam vương gia, là thuộc hạ cũ thân tín, việc có thể làm được chỉ là kéo dài tuổi thọ Vương gia thêm vài ngày mà thôi.
Uy Thất Thất thấy Lưu Duẫn lén la lén lút, sao đứng ngoài lều mà không vào trong nhỉ, dáng vẻ kia hình như đầy ắp tâm sự, hắn làm sao vậy? Mãi đến khi Lưu Duẫn đi rồi, Uy Thất Thất mới vào đại bản doanh.
Uy Thất Thất nhanh chóng bước tới trước giường, nằm xuống ngủ, trút giận rồi, tâm tình cũng thư thái hơn nhiều, cô mệt chết mất, con heo kia ngủ say như chết, Lưu Trọng Thiên đi tới khẽ vuốt ve gương mặt Thất Thất, tiểu cô nương này, đã nghỉ ngơi mấy ngày qua, xem ra hai tháng hành quân đã vắt kiệt sức nàng rồi.
Nhưng đối mặt với nữ nhân yêu dấu, Lưu Trọng Thiên làm thế nào cũng không ngủ được, chàng chỉ muốn ôm nàng vào trong lòng, âu yếm cưng nựng.
"Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên khẽ gọi.
"Cút ngay! Đừng quấy rầy em ngủ!" Uy Thất Thất bực bội trở mình, kêu gào gắt gỏng.
Cút ngay? Lưu Trọng Thiên nổi nóng véo mũi Thất Thất, Thất Thất ngạt thở, mở choàng mắt, tức giận đánh Lưu Trọng Thiên "Làm gì vậy? Người ta không thở nổi!"
"Em dám bảo ta cút ngay?"
"Vì sao không được, chàng đừng quên, chàng đã bán mình cho em rồi!" Uy Thất Thất nháy mắt, chưa thấy qua người nào bán thân rồi còn đòi tôn nghiêm, cô là chủ nhân của chàng, đương nhiên có đầy đủ quyền bảo chàng cút ngay.
"Ta bán mình cho em rồi, nhưng em cũng đừng quên, em là nữ nhân của ta!" Lưu Trọng Thiên đè Uy Thất Thất ngã xuống giường, mỉm cười gian tà, chàng sáp mặt lại gần "Hiện tại, em phải hầu hạ phu quân của mình..."
"Ai phải hầu hạ chàng, là chàng hầu hạ em mới đúng!" Uy Thất Thất đỏ bừng mặt, song vẫn không tỏ ra yếu thế nói.
"Cũng được, Thất Thất..." Lưu Trọng Thiên hôn nồng nhiệt, mọi lời nói đều trở nên dư thừa, tình yêu dục vọng xâm chiếm thần kinh bọn họ, bất kể ở đâu chăng nữa, chỉ cần có Uy Thất Thất thì sẽ không cảm thấy cô đơn.
Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất đương ngủ say trong cảm xúc mãnh liệt, tiếp theo đây là chờ đợi chiến dịch bắt đầu, chỉ cần chiến tranh nổ ra, chính là lúc cùng Thất Thất biến mất, hy vọng sẽ không khiến cho Ngô Trung Nghĩa và Lưu Duẫn hoài nghi.
Mưu kế của chàng cũng không phức tạp lắm, chỉ cần ra chiến trường, tìm một thi thể có thân hình tương tự, nhân lúc hỗn loạn thay sang áo giáp và bội kiếm của tướng quân, sau đó làm biến dạng gương mặt của thi thể, là có thể lén bỏ trốn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Lưu Trọng Thiên không được chỉ huy chiến đấu, nhất định phải là Lưu Duẫn và đích thân chàng ra trận, chia làm hai đường, phân tán sự chú ý của người khác đối với chàng.
Nhưng một khi sự việc bại lộ, có người phát hiện chàng giả chết, Đại Hán thiên tử liệu có thẹn quá hoá giận không, khắp nơi lùng bắt Lưu Trọng Thiên, hy vọng y niệm tình huynh đệ, không u mê cố chấp nữa, di chiếu đã giao cho y, Lưu Trọng Thiên đối với Hoàng thượng mà nói, đã không còn là tai hoạ ngầm, hy vọng Hoàng thượng có thể buông tha chàng và Thất Thất, cho chàng một cuộc sống yên bình.
Ngoài đại bản doanh, trăng sáng nhô cao, tất cả binh lính đều đã ngủ say, binh lính canh phòng cũng gục đầu ngủ lia lịa, dưới ánh trăng, chỉ có mình Lưu Duẫn, đứng trước cửa lớn doanh trại, cảm khái muôn phần, không kiên trì được bao lâu nữa, chỉ cần chiến dịch Ô Hoàn bắt đầu, Lưu Trọng Thiên nhất định phải uống rượu độc, hắn căm hận chính mình, cũng căm hận Đại Hán, nếu như không phải vì người nhà, hắn chắc chắn sẽ lấy cái chết để kháng chỉ, nhưng Thái hậu ác độc đã tóm được điểm yếu của hắn, mình chết thì thôi, há có thể liên lụy đến người nhà.
Ngày hôm sau tới nhanh thật, trời còn chưa sáng, đại quân Ô Hoàn quả nhiên tiến đánh, phía ngoài doanh trại tiếng "giết" vang lên từng hồi, Lưu Duẫn sai người giữ vững trận địa, nhất định phải cố thủ, hắn muốn hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ hơn nữa, chính là muốn mang ly rượu độc kia, bước vào đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên.
Lưu Duẫn bước vào đại bản doanh thống soái, phát hiện Lưu Trọng Thiên đương cau mày nhìn bản đồ hành quân, một binh lính bên cạnh đang thu dọn giường chiếu, Lưu Duẫn có chút do dự phân vân, hướng về phía binh lính kia thấp giọng nói "Ta có chuyện muốn bàn bạc với Vương gia, ngươi ra ngoài trước đi!"
Uy Thất Thất cúi đầu xuống, vì không muốn gây phiền toái, cô lẳng lặng ra khỏi đại bản doanh, nhất định là chuyện đánh giặc, chắc lại có một trận chiến cam go phải đánh rồi.
Lưu Duẫn đặt ly rượu và bình rượu xuống, nhìn Tam vương gia "Vương gia, thực ra lúc này không nên mời Vương gia uống rượu, nhưng đây là một trận chiến ác liệt, chúng ta không có ưu thế tuyệt đối, Lưu Duẫn sợ lần này không toàn mạng trở về Trường An, cho nên trước khi khai chiến muốn mời Vương gia uống một chén, không uổng công Lưu Duẫn thần đi theo Vương gia!"
Lưu Trọng Thiên cũng có tâm sự, quả thực đúng thế, trận này đâu chỉ ác liệt, mà còn là lần cuối cùng bọn họ tác chiến, làm thống soái, việc có thể làm được có lẽ chỉ là uống một ly rượu, nhưng ly rượu này không đơn giản như Lưu Trọng Thiên nghĩ, đó là một ly rượu độc có thể cướp đi sinh mạng chàng.
Lưu Duẫn rót đầy rượu, đưa ly rượu cho Vương gia "Mời Vương gia!"
Bình luận truyện