Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Lee

Chương 10: Phiên ngoại



Với cuộc sống của hai vợ chồng bình thường thêm hai đưá con nhỏ cũng thật là vất vả và bận rộn huống chi là hai người đàn ông.

Ngụy Thần xuất thân từ hắc đạo quen với việc chém giết lại càng thêm khó khăn hơn nữa, còn gã kia người đàn ông của cậu đối với trẻ con cũng có vài phần ám ảnh nên không giúp đỡ gì nhiều.

May là hai đứa trẻ rất ngoan không nhỏng nhẻo không khóc nháo nên Ngụy Thần cũng đỡ vất vả lại càng thêm yêu thương bọn nhỏ hơn.

Chính vì vậy mà hai đứa nhỏ càng bám chặt Ngụy Thần làm cậu vô cùng bận rộn mà lơ là với ai kia, khiến người nọ vô cùng bức xúc.

Thật ra Phó Thanh cũng rất thương yêu bọn trẻ, nhưng anh vốn sinh lực dồi dào ;ại đang tuổi tráng niên mà bắt cấm dục như vậy nên có phần chịu không nổi. Anh rất yêu Ngụy Thần nên không dám ép buộc cậu, thấy cậu khi gần gũi không chuyên tâm anh cũng không còn hứng thú nữa. Lại đôi lúc thấy nụ cười ranh mãnh của Ngụy Thần anh cũng có chút chột dạ, không lẽ cậu cố tình làm vậy để trả đũa anh không cho cậu về Đài Loan thoải mái tung hoành.

 Phó Thanh càng nghĩ càng thương tâm, cuối cùng cũng nhượng bộ đưa người yêu trở về Đài Loan.

Hai đứa con gửi lại cho mẹ Ngụy Thần, anh và cậu âm thầm trở về A Lý Sơn nơi đánh dấu kỷ niệm tình yêu của họ.

A Lý Sơn tuy đã vào hạ nhưng vẫn còn vài cành đào lơ thơ nở muộn, thời tiết không nóng lắm, sương mù vẫn lãng đãng ở tầm thấp làm phong cảnh thêm mờ ảo mong manh.

Phó Thanh nắm chặt tay Ngụy Thần, 10 ngón tay luồn vào nhau siết chặt, cả hai đang ngồi trên đỉnh đồi trước cửa resort ngắm phong cảnh bình yên phía dưới.

Hai tay Phó Thanh bắt đầu không yên lần mò vào áo đối phương vuốt ve cái eo thon nhỏ, rồi lướt dần lên lung luồn ra phía trước mân mê hai khoả anh đào trước ngực.

Ngụy Thần bắt đầu động tình để mặc đôi tay anh khám phá cơ thể mình, cậu cũng không thua kém lấy tay mình luồn vào trong quần của anh.

Cậu phát hiện vật kia đã cứng rắn không biết từ hồi nào, nhưng vẫn cố tình không biết chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài quần lót của anh, làm cho nó có một mảnh ướt át.

Phó Thanh cũng chịu không nổi lấy tay nâng cằm cậu lên, đặt trên môi cậu một nụ hôn dài đúng tiêu chuẩn. Vừa hôn vừa khẽ nói qua hơi thở: “Là em khiêu khích anh, em phải chịu trách nhiệm.”

Ngụy Thần làm vẻ vô tội nhìn anh, tay cũng nhanh chóng lấy ra khỏi quần để ra phía sau lưng. Nhưng mọi việc cũng không ngăn nổi cơn hứng tình bạo phát của Phó Thanh, anh bất chấp đè Ngụy Thần xuống bãi cỏ, bắt đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng của cậu. Đầu lưỡi anh khơi mở khớp hàm của cậu len lỏi chui vào liếm láp qua từng cái răng, khám phá khắp nơi trong khoang miệng đến khi người dưới thân không thở nổi mới thả ra, bắt đầu nhấm nháp vành tai mềm mại.

Ngụy Thần ngứa ngáy đẩy anh ra, cậu cũng động tình nhưng ý thức được không nên làm ở ngoài trời như thế này.

Phó Thanh không hài lòng thái độ của cậu, lập tứ thẳng tay xé áo sơ mi của cậu. Vùi đầu vào ngực cậu gặm mút hai điểm đỏ sớm đã se lại đứng thẳng lên.

Ngụy Thần chỉ biết thốt lên tiếc nuối nhìn cái áo sơ mi bị xé rách vất qua một bên, than thở: “ Đó là cái áo sơ mi hàng hiệu số lượng có hạn của em đó.”

Phó Thanh lấy tay ôm mặt cậu, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn, giọng khàn khàn nói: “Ngoan nào, cho anh, anh sẽ mua cho em mấy cái đẹp hơn nữa, ngoan”.

Vừa nói tay anh cũng không yên lần mò vào quần cậu vuốt ve tiểu đệ đã bán cương của cậu.

Ngụy Thần nhìn vào đôi mắt như có lửa cuả anh cảm thấy yêu thương vô hạn, lại liên tục bị kích thích chịu không nổi, chỉ nỏi thầm: “Vô nhà đi” rồi buông xuôi tất cả.

Phó Thanh biết cậu ngại ngùng, cười khổ ôm cậu vào nhà.

Lên giường không biết ai bắt đầu trước mà tất cả quần áo đã cởi bỏ hết, Phó Thanh nhìn thân thể thon dài của người yêu vô cùng thích thú. Theo thời gian những vết sẹo trên người cậu cũng nhạt dần, làn da vẫn trắng nhưng không còn nhợt nhạt nữa, sờ vào vừa săn chắc vừa mềm mại. Anh nhẹ nhàng vuốt ve trên làn da đó, cảm nhận sự tinh tế nóng bỏng trên người cậu rồi cúi đầu hôn lên, mút nhẹ để lại những dấu hôn ngân hồng hồng.

Cậu hơi đau, dùng sức đẩy anh ra, xoay người đè lên anh, hai tay chống vào vai anh lại nhìn sâu vào đôi mắt anh lần nữa. Đôi mắt đẹp ấy rất sáng, tia nhìn rất ôn nhu, không biết có phải ảo giác hay không cậu nhìn vào đôi mắt đó chỉ thấy trong mắt tràn ngập hình ảnh của mình.

Ngụy Thần yêu thương nhìn anh, hôn lên đôi mắt đó, hôn dần xuống miệng, xuống cổ, rồi liếm lộng hầu kết nhô ra trên cổ. Cảm thấy anh bắt đầu thở ồ ồ, cậu một hơi hôn lần xuống bụng dưới anh, tay nắm lấy tiểu đệ đang biểu tình giữa hai chân để vào trong miệng.

Anh bị kích thích tột độ, hai tay nắm lấy chân cậu kéo lên để cậu nằm sấp trên người mình, hai tay mở bung đôi mông, đầu lưỡi đưa vào tìm kiếm liếm lộng đóa hoa cúc phấn nộm mê người của cậu.

Ngụy Thần bị kích thích mạnh mẽ, cúc huyệt một phen co thắt lại, quy đầu lại tiết ra một ít dịch thủy, nhưng cậu vẫn không quên dùng miệng phun ra nuốt vào phân thân to lớn của Phó Thanh.

Phó Thanh cố gắng khắc chế chính mình, liếm ướt đóa hoa cúc của cậu, sau đó mới lật người của cậu lại, để cậu nằm xuống, anh thì ngồi dậy nhìn cậu.

Ngụy Thần lúc này đã động tình, toàn thân phủ một màu hồng nhạt, đôi mắt mông lung ngập nước, chỉ biết nhìn anh nói nhỏ: “Nhanh, mau tiến vào đi.”

Phó Thanh nâng hai chân của cậu lên vai mình, thẳng lưng đẩy mạnh vào, do đã lâu không làm, lại bôi trơn không đầy đủ nên Ngụy Thần cảm thấy rất đau, cậu mím chặt môi đến trắng bệt, Phó Thanh đến lúc này mới bình tĩnh lo lắng hỏi cậu: “ Em có sao không, đau lắm hả. Xin lỗi em, tại anh quá gấp gáp mà.”

Ngụy Thần lúc này đã bớt đau, cười lắc đầu: “Không sao rồi, em hết đau rồi, anh động đi.”

Được sự cổ vũ của người yêu, Phó Thanh bắt đầu nhu động chầm chậm. Ngụy Thần lúc đâu còn cảm thấy đau, nhưng khoái cảm dần dần lấn át, điểm nhạy cảm trong tràng bích liên tục bị cọ xát khiến cho cậu không thể khống chế chính mình, từng cơn rên rỉ phát ra càng lớn.

Phó Thanh vẫn miệt mài xuất tiến trong người cậu, đôi môi không rảnh rỗi hôn liếm hai bên bắp chân thon dài của cậu, tay vẫn nhu lộng tiểu đệ lẫn hai khỏa cầu phía dưới khiến cậu chịu không nổi xuất ra những dòng tinh nóng bỏng trên tay anh.

Nhìn gương mặt người yêu mê mẩn trong cơn cực khoái, Phó Thanh càng thêm kích thích càng nhanh chóng chạy nước rút trong người của cậu, lấy tay còn dính bạch dịch vẽ lên đôi môi đỏ của cậu rồi cúi xuống hôn thật sâu vào, để cả hai cảm nhận mùi vị của nhau, rồi rất nhanh chìm vào những cơn khoái cảm liên tiếp.

Khi cả hai sảng khoái nằm ôm nhau thì trời cũng đã tối, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ vào trong phòng khiến cả căn phòng thêm nhu hòa ấm áp. Phó Thanh ôm chặt người mình yêu thương vào lòng, âu yếm nói: “Anh xin lỗi vì ích kỷ không muốn xa em mới bắt em bỏ tất cả để ở bên anh. Giờ thì sao cũng được, em muốn đi đâu, làm gì cũng được, anh sẽ không ngăn cản, anh hoàn toàn ủng hộ em. Hai đứa nhỏ cũng đã lớn, chắc không vướng bận gì nhiều đâu.”

Ngụy Thần cảm động, càng vùi sầu vào ngực anh, cười nói: “Việc quan trọng nhất của em bây giờ là bên anh, bám chặt vào anh không buông ra, không biết anh có chấp nhận không”

Phó Thanh vui mừng ôm chặt cậu hơn, hôn lên đôi môi cậu khẽ nói: “Cảm ơn em”

Nói xong đôi tay không thành thật lại mò mẫm xuống phía dưới. Ngụy Thần hoảng hốt la lên: “Mới đây mà động dục nữa à, không được… mà anh còn chưa đền cái áo hàng hiệu cho em.”

Khi mà đại sắc lang nổi cơn lêm thì cái sáo sơ mi gì đó cũng bị bỏ ra sau đầu. Còn cái người dưới thân chỉ có thể âm thầm cầu phúc.

Đêm vẫn còn dài …..!!!!

LỜI CỦA Lee: Thành thật cám ơn các bạn đã theo Lee đến chương cuối cùng của truyện. Hẹn gặp lại các bạn!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện