Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Lee

Chương 6



Yêu là gì?

Yêu một người là cảm giác rung động chỉ trong thoáng chốc. Nhưng khi đã yêu rồi muốn quên một người có thể cần cả một đời. Dù tình yêu nam nữ, nam nam thì cũng thế thôi. Biết rõ yêu là như thế nhưng người vẫn phải yêu,vẫn 1000 dặm xa xôi đi tìm tình yêu, để tuổi xuân không hối để đời người không tiếc. Dù sau này có mất nhau, dùng cả đời để hồi tưởng cũng không thấy phí hoài những gì mình đã bỏ ra. Vì bản thân mình đã từng chân thật yêu thương một người.

*********

HỒNG KÔNG

Cậu đến đây đã hai tuần, cả ngày cũng không biết làm gì cả. Cậu cũng tính học nấu ăn cho anh ăn nhưng anh không cho sợ cậu bị phỏng, bị dứt tay thì anh đau lòng chịu không nổi. (Anh ơi, anh quên là người ta là đại Ca XHĐ hả, những vết thương nhỏ nhặt khi nấu ăn thì nhằm nhò gì). Anh đã quyết định cả đời này luôn bao bọc cậu, không cho cậu làm gì nguy hiểm nữa.

Thế là cậu phải ở nhà, Hồng Kông không biết ai đành phải ở nhà coi phim. Cậu lôi phim của anh đóng coi suốt ngày đêm, coi riết rồi cậu mê luôn, y như những bà nội trợ mê phim truyền hình, tham gia fanclub của anh điên cuồng bình loạn.

Lại một tuần nữa trôi qua.

Cậu đang chúi mũi vào TV thì chuông điện thoại reo lên, cậu biết là anh gọi, vui mừng bắt máy.

“Em yêu, xa anh hai tuần rồi, nhớ anh không?”

“Không nhớ, anh cứ làm việc của anh đi, không cần điện thoại cho em đâu.”

“Em của anh bao giờ cũng khẩu bất đối tâm. Em không muốn anh ngay bây giờ trở về bên em sao?”

“Không phải tuần sau anh mới về sao? Anh cứ đi lâu hơn nữa cũng được, em không có vấn đề gì!”

“Anh biết em đang rất nhớ anh, anh sẽ lập tức giải nỗi khổ tương tư cho em.”

Anh nói xong rồi cúp máy. Cậu cầm điện thoại xoay xoay không biết anh lại giở trò gì, không nghe điện thì thôi chứ nghe xong rồi thì lại nhớ anh vô cùng.

Cậu chợt nghe có tiếng mở cửa, quay người lại thì thấy anh vừa bước vào. Cậu vui mừng chạy đến ôm anh, hôn khắp nơi trên gương mặt có vẻ phong trần mệt mỏi.

“Sao anh về sớm vậy, không phải tuần sau mới xong sao.”

Anh ôm cậu, tay nhéo nhę lên mũi cậu, cười Cười: “Anh nhớ em nên tranh thủ làm nhanh cho xong rồi về.”

Cậu đẩy anh ra, hướng về bếp nói: “Em kiếm cái gì cho anh ăn nhé?”

“Không cần, em để cho anh ăn em là được rồi!!”

Nói xong anh cười gian, bế cậu một hơi vào phòng ngủ.

Cảnh 18+ ai chưa đủ tuổi xin đừng vào phòng ngủ, hãy ở ngoài phòng khách xem phim mà nhị thiếu gia của chúng ta đang xem dang dở.

Anh đè cậu xuống giường, hấp tấp cởi áo cậu ra nhưng gấp quá cởi hoài không được, cậu phải đẩy anh ra

“Đây là áo hàng hiệu của em đó. Anh mà làm rách em bắt đền cho coi.”

Anh cười khổ nhìn cậu, cậu nhẹ nhàng cởi bỏ áo quần mình ra. Anh ngây người nhìn làn da trắng nõn của cậu, trên vai và lưng có vài vết sẹo hồng hồng, khiến người ta nhìn vào vừa mê hoặc vưà thương xót.

Cậu nhìn anh tỏ vẻ bất mãn: “Sao còn đứng đó, bộ định để em cởi đồ cho anh luôn hả?”

Anh nghe vậy bừng tỉnh, dùng tốc độ tên lửa cởi quần áo của mình, cấp tốc trèo lên trên giường.

Anh hôn cậu trên mặt, trên mũi rồi xuống dần tới cổ thon dài, xuống tới bờ vai mềm mại. Anh nhìn thật sâu vào mắt cậu nói: “Em có cam tâm lúc nào cũng ở dưới không, muốn nằm ở mặt trên không, anh sẽ chìu em?”

Cậu có vẻ ngạc nhiên, cọ cọ mũi anh, nói: “Sao hôm nay lại nói về chuyện này, không phải từ trước đến giờ anh đều ở trên sao, em cũng có ý kiến gì đâu.”

Anh nhìn cậu đầy vẻ thương yêu: “Cũng là đàn ông với nhau, anh hiểu người ở dưới sẽ chịu thiệt thòi hơn, em vì anh mà hi sinh nhiều như thế, lẽ nào anh không thể vì em mà cam tâm tình nguyện ở dưới thân em.”

Cậu cảm động hôn anh, nằm trên người anh, đôi môi đỏ lướt trên môi anh, lưỡi lòn vào miệng anh khám phá từng chút trong khoang miệng ấm áp, Sau đó hôn chạy dài xuống cổ, liếm lộng hai bên ngực khiến anh chịu không nổi rên khẽ vài tiếng.

Cậu ngồi dậy cầm phân thân của anh sớm đã căng cứng để ngay cúc huyệt của mình rồi cắn răng ngồi thẳng xuống. Do không có bôi trơn nên cậu đau đớn cắn chặt môi đến rướm máu.

Anh hốt hoảng nói: “Tại sao em lại làm vậy, anh đã nói em có thể ở trên mà, sao bây giờ em lại tự mình làm đau mình.”

Cậu vừa hôn anh vừa nói thầm: “Như anh đã nói khi yêu nhau thì không tính toán mà, em cả đời này cam nguyện nằm dưới thân anh, không bao giờ hối hận.”

Anh thương sót hôn từng chút lên mắt lên môi lên sóng mũi cao thẳng của cậu, hai tay vuốt ve tấm lưng trần mịn màng và vòng eo thon nhỏ của cậu. Cậu lúc này đang nằm trên người anh, nên tay anh thuận lợi tiến xuống dưới xoa nắn đôi mông cánh hoa vừa tròn vừa vểnh của cậu. Động tác vuốt ve yêu thương càng làm cho người thêm hưng phấn, khoái cảm chạy dọc sóng lưng lên đến trên não bộ làm mặt cậu thêm đỏ bừng, trong mắt đã như bao phủ một tầng sương mờ mịt.

Đợi cho cậu quen dần, đã bớt đau anh chuyển cậu nằm xuống giường. Anh nằm phía sau cậu. Một tay nâng chân của cậu lên. Phía sau bắt đầu tiến nhập ngày càng nhanh. Tay còn lại không ngừng ma sát tiểu đệ của cậu. Sự kích thích từ hai phía khiến cậu rên rỉ không ngừng, dịch thủy rĩ ra tạo nên những tiếng kêu dâm mỹ. Phía sau anh vẫn không ngừng đĩnh động, càng nhanh càng sâu va đập liên tiếp vào điểm mẫn cảm của cậu khiến cậu chịu không nổi xuất ra ngay trên tay anh.

Anh có lẽ không hài lờng vì cậu về đích sớm, nên một phát tiến vào thật sau trong động huyệt ướt át mê người của cậu, xuất những dòng tinh nóng hổi vào người cậu.

Khoái cảm đã qua cả hai ôm nhau tận hưởng dư âm còn sót lại. Anh vẫn để phân thân bán cương trong người cậu, âu yếm nói: “Anh về đây mấy ngày, có lẽ phải đi nữa. Anh vừa nhận một kịch bản mới, đọc cũng thấy hay. Anh quyết định sẽ nhận.”

Anh với tay lấy tập kịch bản đưa cho cậu. Cậu vựa quậy trong ngực anh định chồm lấy kịch bản, khiến tiểu đệ của anh trong người cậu bắt đầu biểu tình.

“Em nằm yên đi, chọc nó thức dậy là em mệt nữa đó.”

Cậu phản đối: “Anh lấy ra đi, anh mới về rất mệt. Nghĩ một chút đi mà!”

Anh miễn cưỡng rút ra, cả hai đều nín thở rên lên một tiếng.

Anh đường xa cũng rất mệt mỏi, đôi tay phong trần ôm eo cậu, chốc lát đã ngủ say.

Cậu với tay lấy xấp kịch bản của anh nằm đọc. Đó là một bộ phim kiếm hiệp tựa là Thiên nhai minh nguyệt đao. Cậu đọc say thê đến quên ngủ, những câu thoại trong kịch bản cứ quẩn quanh trong đầu cậu.

– Tại sao ngươi bất chấp nguy hiểm vào đây với ta.

– Không sao hết chỉ vì huynh là Phó Hồng Tuyết.

-Ta vui hay không với ngươi quan trọng hay sao.

– Huynh vui hay không còn quan trọng hơn ta vui hay không nữa.

– Huynh giết ta đi, ta thà chết cũng không muốn giết huynh.

– Ta thà chết trong tay ngươi cũng không muốn nhìn ngươi chết.

– Khi Phó đại ca vui thì Diệp đại ca cũng vui. Khi Phó đại ca buồn thì Diệp đại ca cõi lòng cũng đau đớn.

Lời thoại đó sao giống tâm sự của cậu quá. Cậu đối với con người này là toàn tâm toàn ý, chỉ mong anh vui vẻ, dù mình có ra sao cũng được, không quan trọng.

Vai diễn này chỉ có mình là thích hợp, chỉ có mình mới có thể yêu anh như vậy. Chỉ có mình mới vì anh mà đau lòng, vì anh mà tình nguyện hy sinh.

Sáng sớm anh vừa dậy đã thấy cậu chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng chu đáo. Cậu nhìn anh cười xu nịnh: “Anh yêu anh ăn sáng với em nha.”

Anh vừa nghe xong ngạc nhiên đến há hốc mồm: “Em đi đóng phim, anh không nghe lầm chứ. Sao em lại có suy nghĩ này?”

Cậu giận dỗi dậm chân: “Anh đọc kịch bản đi, có ai mà tốt với Phó Hồng Tuyết bằng Diệp Khai không. Vai đó rất hợp với em, em tin chắc là mình sẽ diễn được.”

Anh ôm cậu vào lòng vỗ về: “Đóng phim rất cực khổ, vả lại em chưa có kỹ năng diễn xuất, anh sợ không được đâu. Em ngoan ở nhà với anh, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Cậu vẫn không cam tâm: “Em không sợ cực khổ. còn kỹ năng diễn thì có anh mà.. Anh có thể giúp em diễn tốt hơn. Chỉ cần anh giới thiệu em cho đạo diễn là được rồi. Mọi việc để em lo.”

Anh nhìn cậu ngạc nhiên, tính cậu vốn lạnh lùng ít khi ngọt ngào như vậy: “Em có chuyện gì vậy, lại làm chuyện gì có lỗi nữa phải không?”

Cậu lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Chỉ là em muốn anh giới thiệu em với đạo diễn, em muốn casting vai Diệp Khai.”

Nói xong, cậu đi đến phía sau anh, ôm cổ anh, cắn nhẹ lên lỗ tai anh, dịu dàng nói: “Anh giúp em đi, anh muốn gì em cũng đáp ứng. Mà nếu như được chọn em có thể ngày đêm ở bên anh, giải nổi khổ tương tư của anh.”

Bị cậu đụng đến chỗ mẫn cảm lại dùng lời nói êm dịu mê hoặc, anh hết cách phải gật đầu, nhưng vẫn kèm theo điều kiện: “Vậy tối nay em phải làm cho anh thỏa mãn nha, không xuống giường được cũng không oán trách đó.”

Cậu ngượng ngùng đẩy anh ra: “Anh đúng là đại sắc lang.”

TRUNG QUỐC

Buổi casting diễn ra thật náo nhiệt, rất nhiều người tham dự làm cậu cũng có vẻ khẩn trương. Anh nắm tay cậu an ủi, anh tin dưới sự hướng dẫn của mình mấy ngày nay cậu cũng không đến nỗi làm mình mất mặt.

Sau mấy lần thử kỹ năng diễn xuất, cậu được diễn diễn đánh giá, cộng thêm nền tảng võ thuật vốn có lại được nam thần giới thiệu, vai Diệp Khai gần như nằm trong tay cậu. Đạo diễn lại vẫn tiếp tục đặt câu hỏi với cậu: “Tại sao cậu lại chọn vai Diệp Khai”

“Bởi vì anh ta toàn tâm toàn ý đối với Phó Hồng Tuyết, tình cảm của anh ta đối với Phó Hồng Tuyết chỉ có thể nói một câu thôi.. là vô cùng sâu đậm.”

Đạo diễn lại đập bàn tỏ vẻ thích thú: “Cậu nói đúng ý ta. Chỉ một câu này thôi là ta quyết định nhận cậu. À mà cậu tên gì nhỉ?”

Cậu vui mừng trả lời: “Cứ gọi tôi là Ngụy Thần.”

—-

Phim trường Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao..

Cậu đi đóng phim oai phong hơn cả diễn viên chính. Anh thuê cho cậu hai trợ lý, thêm một trợ lý không thường xuyên là anh. Khi rãnh là anh giúp cậu phân tích nhân vật, rót nước, chỉnh trang khiến cho mọi người xung quanh thật ganh tỵ.

Nhờ anh cậu càng ngày càng diễn hay hơn, nhập tâm vào nhân vật hơn. Nước mắt của Diệp Khai chính là nước mắt của cậu. Bi ai của Diệp Khai là bi ai của cậu. Tình cảm của Diệp Khai với Phó Hồng Tuyết là tình yêu sâu nặng của cậu dành cho anh. Phim ra mắt thành công tốt đẹp. Các fan ghép đôi anh với cậu, làm đến cả trăm cái fanvid, fanfic. Đậy là một bất ngờ với cậu, cậu vô cùng thích thú, xem gần hết tất cả, còn bình luận sôi nổi. Anh chỉ mỉm cười, anh đã quen với những hiệu ứng này nên không hào hứng như cậu. Nhưng việc này quả thật rất tốt cho họ. Đạo diễn yêu cầu họ cứ bên nhau để làm tăng thêm hiệu quả tuyên truyền.Thế là anh với cậu có thể danh chính ngôn thuận đi bên nhau tạo ra những tin đồn hư hư thật thật.

Những ngày này đối với cậu vô cùng hạnh phúc, có được tình yêu lẫn danh tiếng. Tiếc là càng nổi tiếng lại càng làm người khác ganh tị, hờn ghen, làm cho cậu phải trải qua thêm nhiều sóng gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện