Cuộc Gọi Từ Thiên Thần
Chương 18: Thuốc ngủ
“Trong mọi điều tổn hại thì thương tâm nhất chính là những tổn hại mà người ta tự buộc mình phải chịu.”
SOPHOCLE
San Francisco
Thứ Hai 19 tháng Mười hai
22h30
Jonathan xuống trạm xe cáp cách nhà thờ Grace hai khối nhà. Thành phố chìm trong một thứ sắc trắng mờ đục bóp nghẹt mọi âm thanh và phủ lên những con phố tấm màn bí ẩn. Rời phố Powell, anh cuốc bộ thêm chừng trăm mét trước khi tới bệnh viện Lenox.
- Tôi có hẹn với bác sĩ Moracles, anh thông báo với quầy lễ tân.
Vì được yêu cầu chờ trong đại sảnh, anh thả phịch người xuống chiếc trường kỷ trong phòng chờ rồi rút từ trong túi ra tờ giấy in ảnh chân dung Alice.
Gương mặt cô bé ám ảnh anh suốt cả ngày trời. Anh đã tìm mọi cách gạt đi ký ức về cô bé, ra sức tự nhủ rẳng mình đã nhận nhầm người, nhưng chỉ phí công vô ích. Khi anh gặp Alice Dixon, tóc cô bé màu nâu và cô bé khẳng định mình tên là Alice Kowalski, nhưng cô bé mặc đúng chiếc áo chui đầu màu hồng đó và ánh mắt cũng mang cùng vết thương đó.
- Chào anh, Jonathan.
- Chào em, Ana-Lucia, anh đáp, ngước mắt nhìn người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp với nước da nâu và mái tóc đen huyền.
Từ bác sĩ Moracles toát ra vẻ thanh lịch và giản di. Vóc dáng nhỏ nhắn, cô mặc chiếc áo blouse trắng mở cúc để lộ áo sơ mi bên trong theo kiểu áo vest ôm sát thân, kín đáo tôn lên đường nét ưa nhìn của cô.
- Anh lên phòng làm việc của em chứ?
Anh quả quyết bước theo cô vào thang máy.
- Đã lâu rồi nhỉ, cô nhận xét rồi ấn nút để thang máy lên tầng bảy.
- Hơn một năm rồi, Jonathan thừa nhận.
Buồng thang máy đi lên trong thinh lặng. Anh đã gặp Ana-Lucia Moracles ngay trong những tháng đầu tiên sống tại San Francisco. Một thời kỳ khó khăn của đời anh. Elliott Cooper, một bác sĩ phẫu thuật trong bệnh viện, khách hàng quen thuộc của nhà hàng do anh làm chủ cuối cùng đã trở thành bạn anh và giới thiệu anh đến khám chỗ nữ bác sĩ tâm lý này. “Tuy không thể tự giải quyết mớ bòng bong trong cuộc sống riêng, nhưng Ana-Lucia biết cách giúp đỡ người khác, ngay cả khi cô ấy hơi quá xinh đẹp để hành nghề bác sĩ tâm lý”, ông bác sĩ già vẫn cảnh cáo anh như thế.
Jonathan đã tới điều trị vài buổi, thổ lộ tâm tình, rồi anh đến chỉ để lấy thuốc an thần, rồi anh không đến nữa. Phân tích tâm lý không phải thứ dành cho anh, dù thế nào anh củng chưa sẵn sàng.
Một tối, vài tuần sau buổi khám cuối cùng, anh tình cờ gặp Ana-Lucia tại một quán bar khu North Beach. Nơi này giống một quán rượu dành cho dân chơi mô tô hơn là một quán cà phê thời thượng. Trên sân khấu là tay ghi ta solo đang cover một ca khúc cũ của Led Zep’, một chân nện trống caJonathan, chân kia điều khiển bảng thu âm thanh mẫu. Jonathan vẫn chưa quên được vợ cũ; còn Ana-Lucia vừa bị bạn trai – một kẻchơi chứng khoán thích sở hữu và ích kỷ sống ở đầu bên kia nước Mỹ – bỏ rơi, nhưng nữ bác sĩ đã trót mê hắn như điếu đổ. Họ uống bia, tán tỉnh nhau đôi chút và đều cảm thấy sẵn sàng làm chuyện ngu ngốc. Mỗi người chúng ta ai cũng có phút yếu lòng…
- Anh có vẻ không được khỏe cho lắm, cô lên tiếng phá vỡ im lặng.
- Anh từng biết đến những ngày khá khẩm hơn, anh thừa nhận. Thực ra, anh có chuyện này muốn nhờ em.
Cửa thang máy mở ra một hành lang dài dẫn tới phòng làm việc của Ana-Lucia, căn phòng nhỏ với ánh sáng dịu mắt trông ra phố Hyde.
- Em nghe anh nói đây.
- Nếu anh nhớ không nhầm thì mỗi lần anh tới khám, em đều ghi âm lại cuộc trò chuyện giữa chúng ta, phải vậy không?
- Vâng, nhưng số buổi khám chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô vừa nhớ lại vừa gõ họ tên Jonathan trên bàn phím.
Tìm ra hồ sơ bệnh án của anh rồi, cô nói rõ thêm:
- Em có ba bản ghi âm đây.
- Em cho anh lấy các file đó được không?
- Dĩ nhiên, em sẽ gửi cho anh qua mail ngay bây giờ. Đó là một phần của việc điều trị mà. Anh có cần thêm thứ gì khác không?
- Cảm ơn em, vậy là ổn rồi, anh nói chắc rồi đứng dậy.
- Vậy được rồi, em không nài thêm nữa.
Đến lượt cô cũng đứng dậy, cởi chiếc áo blouse ra treo lên mắc.
- Em hết giờ làm rồi, để em đưa anh về nhé? Cô đề nghị rồi khoác thêm chiếc áo khoác da màu hạt dẻ, nó khiến cô giống một siêu mẫu hơn là một bác sĩ.
- Được vậy thì tốt quá.
Anh theo cô xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cô bước tới một chiếc Audi Spyder mới toanh.
- Em khám bệnh bao nhiêu buổi một tuần mới đủ sức tậu cho mình một chiếc xe như thế này?
- Xe này không phải của em, cô tránh khéo rồi khởi động xe.
- Anh hiểu rồi, chàng trai chứng khoán của em đã trở lại.
- Còn vợ anh thì không ư?
Jonathan nhún vai vì thấy câu hỏi thật phi lý.
Chiếc mui trần lao nhanh trên phố Bush rồi rẽ sang Leavenworth. Ana-Lucia thích sống mạo hiểm. Cô tranh thủ tuyến đường vừa dài vừa thẳng của phố California để tăng tốc đột ngột.
- Em chơi trò gì vậy?
- Em xin lỗi, cô nói rồi giảm tốc độ.
Vẻ trầm ngâm, cô cho xe chạy chậm ngược lên đại lộ Grant rồi Lombard trong thinh lặng. Một lúc sau, cô đánh liều nhận xét:
- Anh cũng giống như tất cả mọi người, Jonathan ạ, lạc lối trong những vùng tối của riêng mình. Anh sẽ chỉ thực sự khá hơn khi tự trút bỏ được gánh nặng của những bóng ma trong tâm trí mình.
- Những bóng ma thì đâu có nặng, anh đùa.
- Nhưng những thứ xiềng xích chúng kéo theo thì nặng đến hàng tấn, cô bật lại.
Anh ngẩm nghĩ về lời đáp này suốt quãng đường còn lại, rồi cô thả anh xuống đỉnh đồi Telegraph.
- Còn em, em ổn hơn rồi chứ? Anh hỏi khi mở cửa chiếc Spyder.
- Không, cô thú nhận, nhưng đó lại là chuyện khác.
- Được rồi, vậy anh không nài thêm nữa.
Cô khẽ nở một nụ cười rồi phóng như bay về phía thành phố đang sáng đèn.
Nhẹ nhõm khi về đến nhà, Jonathan đẩy cửa bước vào. Marcus đã ngủ trên trường kỷ trước màn hình ti vi đang chiếu một tập Star Trek cũ rích. Anh tắt ti vi rồi ghé qua phòng con trai để kiểm tra xem mọi việc có ổn không. Charly đang say ngủ. Cậu nhóc ngủ gục trên chiếc máy tính bảng giữa lúc trợ giúp lũ Angry Birds chiến đấy chống lại đàn lợn xanh.
Hơi tức giận, Jonathan tắt máy tính bảng. Hồi tầm tuổi này, anh thường ngủ gục trên một trang sách đọc dở chứ không phải trước màn hình máy tính! Anh hồi tưởng lại cái thời đã xa khi anh miệt mài đọc Tintin, Ba chàng lính ngự lâm, Marcel Pagnol, Jules Verne, rồi sau này là Stephen King và John Irving. Toàn bộ những thứ đó có vẻ như thật xa vời. Giờ đây truyền hình, video game, máy tính, điện thoại di động, các loại màn hình và các loại mạng xâm chiếm cuộc sống của chúng ta ngay từ khi còn tấm bé. Để biến mọi thứ thành tệ hại hơn.
Mình đã trở thành lão già xuẩn ngốc rồi chăng? Anh tự vấn trước khi chính mình cũng không cưỡng nỗi sức hấp dẫn của chiếc máy tính và ngồi trước laptop để check mail của Ana-Lucia.
Đúng là có ba file định dạng mp3 ứng với ba buổi trị liệu anh đã tham gia cùng nữ bác sĩ. Anh biết chính xác thứ mình đang tìm kiếm. Đoạn băng ghi âm anh muốn nghe lại là đoạn mở đầu buổi trị liệu thứ hai.
Anh đeo tai nghe, tắt điện rồi ngồi trên trường kỷ nghe đoạn băng ghi âm.
Những phút đầu tiên, người ta nghe thấy chủ yếu là giọng Ana-Lucia, có tác dụng trấn an lạ thường, cố gắng đưa bệnh nhân của mình vào trạng thái thư giãn hoàn toàn hơi giống với một giấc ngủ thôi miên nhẹ.
Rồi cô đi vào điểm mấu chốt của vấn đề:
“Tuần trước, anh đã kể cho tôi nghe tuần lễ tệ hại nhất trong đời anh: chỉ trong vài ngày anh đã cùng lúc mất đi người vợ và công việc. Cũng trong tuần đó anh biết tin cha mình qua đời, người cha mà anh đã không trò chuyện suốt mười lăm năm nay. Anh nói mình phải đắn đo rất lâu trước khi quyết định tới dự lễ tang. Rồi cuối cùng anh đã đáp máy bay tới Paris, có đúng như vậy không?”
Sau một lúc im lặng, Jonathan bắt đầu thú thật. Vào thời hoàng kim truyền thông của anh, anh đã quen với các trường quay của đài truyền hình và nhẵn mặt với các cuộc phỏng vấn. Nhưng đã hai năm rồi Jonathan không còn “tự nghe mình nói” nữa nên anh thấy hơi kỳ cục khi nhận ra cách nói cũng như cách phát âm của mình thời đó chất chứa cảm xúc và đau đớn đến mức nào:
“Tôi đã tới Paris vào cuối giờ chiều ngày 31 tháng Mười hai. Năm đó, tiết trời mùa đông trên toàn nước Pháp lạnh căm. Tuyết đã rơi từ tuần trước và ở một vài nơi, thủ đô nước Pháp trông chẳng khác nào một khu trượt tuyết…”
SOPHOCLE
San Francisco
Thứ Hai 19 tháng Mười hai
22h30
Jonathan xuống trạm xe cáp cách nhà thờ Grace hai khối nhà. Thành phố chìm trong một thứ sắc trắng mờ đục bóp nghẹt mọi âm thanh và phủ lên những con phố tấm màn bí ẩn. Rời phố Powell, anh cuốc bộ thêm chừng trăm mét trước khi tới bệnh viện Lenox.
- Tôi có hẹn với bác sĩ Moracles, anh thông báo với quầy lễ tân.
Vì được yêu cầu chờ trong đại sảnh, anh thả phịch người xuống chiếc trường kỷ trong phòng chờ rồi rút từ trong túi ra tờ giấy in ảnh chân dung Alice.
Gương mặt cô bé ám ảnh anh suốt cả ngày trời. Anh đã tìm mọi cách gạt đi ký ức về cô bé, ra sức tự nhủ rẳng mình đã nhận nhầm người, nhưng chỉ phí công vô ích. Khi anh gặp Alice Dixon, tóc cô bé màu nâu và cô bé khẳng định mình tên là Alice Kowalski, nhưng cô bé mặc đúng chiếc áo chui đầu màu hồng đó và ánh mắt cũng mang cùng vết thương đó.
- Chào anh, Jonathan.
- Chào em, Ana-Lucia, anh đáp, ngước mắt nhìn người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp với nước da nâu và mái tóc đen huyền.
Từ bác sĩ Moracles toát ra vẻ thanh lịch và giản di. Vóc dáng nhỏ nhắn, cô mặc chiếc áo blouse trắng mở cúc để lộ áo sơ mi bên trong theo kiểu áo vest ôm sát thân, kín đáo tôn lên đường nét ưa nhìn của cô.
- Anh lên phòng làm việc của em chứ?
Anh quả quyết bước theo cô vào thang máy.
- Đã lâu rồi nhỉ, cô nhận xét rồi ấn nút để thang máy lên tầng bảy.
- Hơn một năm rồi, Jonathan thừa nhận.
Buồng thang máy đi lên trong thinh lặng. Anh đã gặp Ana-Lucia Moracles ngay trong những tháng đầu tiên sống tại San Francisco. Một thời kỳ khó khăn của đời anh. Elliott Cooper, một bác sĩ phẫu thuật trong bệnh viện, khách hàng quen thuộc của nhà hàng do anh làm chủ cuối cùng đã trở thành bạn anh và giới thiệu anh đến khám chỗ nữ bác sĩ tâm lý này. “Tuy không thể tự giải quyết mớ bòng bong trong cuộc sống riêng, nhưng Ana-Lucia biết cách giúp đỡ người khác, ngay cả khi cô ấy hơi quá xinh đẹp để hành nghề bác sĩ tâm lý”, ông bác sĩ già vẫn cảnh cáo anh như thế.
Jonathan đã tới điều trị vài buổi, thổ lộ tâm tình, rồi anh đến chỉ để lấy thuốc an thần, rồi anh không đến nữa. Phân tích tâm lý không phải thứ dành cho anh, dù thế nào anh củng chưa sẵn sàng.
Một tối, vài tuần sau buổi khám cuối cùng, anh tình cờ gặp Ana-Lucia tại một quán bar khu North Beach. Nơi này giống một quán rượu dành cho dân chơi mô tô hơn là một quán cà phê thời thượng. Trên sân khấu là tay ghi ta solo đang cover một ca khúc cũ của Led Zep’, một chân nện trống caJonathan, chân kia điều khiển bảng thu âm thanh mẫu. Jonathan vẫn chưa quên được vợ cũ; còn Ana-Lucia vừa bị bạn trai – một kẻchơi chứng khoán thích sở hữu và ích kỷ sống ở đầu bên kia nước Mỹ – bỏ rơi, nhưng nữ bác sĩ đã trót mê hắn như điếu đổ. Họ uống bia, tán tỉnh nhau đôi chút và đều cảm thấy sẵn sàng làm chuyện ngu ngốc. Mỗi người chúng ta ai cũng có phút yếu lòng…
- Anh có vẻ không được khỏe cho lắm, cô lên tiếng phá vỡ im lặng.
- Anh từng biết đến những ngày khá khẩm hơn, anh thừa nhận. Thực ra, anh có chuyện này muốn nhờ em.
Cửa thang máy mở ra một hành lang dài dẫn tới phòng làm việc của Ana-Lucia, căn phòng nhỏ với ánh sáng dịu mắt trông ra phố Hyde.
- Em nghe anh nói đây.
- Nếu anh nhớ không nhầm thì mỗi lần anh tới khám, em đều ghi âm lại cuộc trò chuyện giữa chúng ta, phải vậy không?
- Vâng, nhưng số buổi khám chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô vừa nhớ lại vừa gõ họ tên Jonathan trên bàn phím.
Tìm ra hồ sơ bệnh án của anh rồi, cô nói rõ thêm:
- Em có ba bản ghi âm đây.
- Em cho anh lấy các file đó được không?
- Dĩ nhiên, em sẽ gửi cho anh qua mail ngay bây giờ. Đó là một phần của việc điều trị mà. Anh có cần thêm thứ gì khác không?
- Cảm ơn em, vậy là ổn rồi, anh nói chắc rồi đứng dậy.
- Vậy được rồi, em không nài thêm nữa.
Đến lượt cô cũng đứng dậy, cởi chiếc áo blouse ra treo lên mắc.
- Em hết giờ làm rồi, để em đưa anh về nhé? Cô đề nghị rồi khoác thêm chiếc áo khoác da màu hạt dẻ, nó khiến cô giống một siêu mẫu hơn là một bác sĩ.
- Được vậy thì tốt quá.
Anh theo cô xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cô bước tới một chiếc Audi Spyder mới toanh.
- Em khám bệnh bao nhiêu buổi một tuần mới đủ sức tậu cho mình một chiếc xe như thế này?
- Xe này không phải của em, cô tránh khéo rồi khởi động xe.
- Anh hiểu rồi, chàng trai chứng khoán của em đã trở lại.
- Còn vợ anh thì không ư?
Jonathan nhún vai vì thấy câu hỏi thật phi lý.
Chiếc mui trần lao nhanh trên phố Bush rồi rẽ sang Leavenworth. Ana-Lucia thích sống mạo hiểm. Cô tranh thủ tuyến đường vừa dài vừa thẳng của phố California để tăng tốc đột ngột.
- Em chơi trò gì vậy?
- Em xin lỗi, cô nói rồi giảm tốc độ.
Vẻ trầm ngâm, cô cho xe chạy chậm ngược lên đại lộ Grant rồi Lombard trong thinh lặng. Một lúc sau, cô đánh liều nhận xét:
- Anh cũng giống như tất cả mọi người, Jonathan ạ, lạc lối trong những vùng tối của riêng mình. Anh sẽ chỉ thực sự khá hơn khi tự trút bỏ được gánh nặng của những bóng ma trong tâm trí mình.
- Những bóng ma thì đâu có nặng, anh đùa.
- Nhưng những thứ xiềng xích chúng kéo theo thì nặng đến hàng tấn, cô bật lại.
Anh ngẩm nghĩ về lời đáp này suốt quãng đường còn lại, rồi cô thả anh xuống đỉnh đồi Telegraph.
- Còn em, em ổn hơn rồi chứ? Anh hỏi khi mở cửa chiếc Spyder.
- Không, cô thú nhận, nhưng đó lại là chuyện khác.
- Được rồi, vậy anh không nài thêm nữa.
Cô khẽ nở một nụ cười rồi phóng như bay về phía thành phố đang sáng đèn.
Nhẹ nhõm khi về đến nhà, Jonathan đẩy cửa bước vào. Marcus đã ngủ trên trường kỷ trước màn hình ti vi đang chiếu một tập Star Trek cũ rích. Anh tắt ti vi rồi ghé qua phòng con trai để kiểm tra xem mọi việc có ổn không. Charly đang say ngủ. Cậu nhóc ngủ gục trên chiếc máy tính bảng giữa lúc trợ giúp lũ Angry Birds chiến đấy chống lại đàn lợn xanh.
Hơi tức giận, Jonathan tắt máy tính bảng. Hồi tầm tuổi này, anh thường ngủ gục trên một trang sách đọc dở chứ không phải trước màn hình máy tính! Anh hồi tưởng lại cái thời đã xa khi anh miệt mài đọc Tintin, Ba chàng lính ngự lâm, Marcel Pagnol, Jules Verne, rồi sau này là Stephen King và John Irving. Toàn bộ những thứ đó có vẻ như thật xa vời. Giờ đây truyền hình, video game, máy tính, điện thoại di động, các loại màn hình và các loại mạng xâm chiếm cuộc sống của chúng ta ngay từ khi còn tấm bé. Để biến mọi thứ thành tệ hại hơn.
Mình đã trở thành lão già xuẩn ngốc rồi chăng? Anh tự vấn trước khi chính mình cũng không cưỡng nỗi sức hấp dẫn của chiếc máy tính và ngồi trước laptop để check mail của Ana-Lucia.
Đúng là có ba file định dạng mp3 ứng với ba buổi trị liệu anh đã tham gia cùng nữ bác sĩ. Anh biết chính xác thứ mình đang tìm kiếm. Đoạn băng ghi âm anh muốn nghe lại là đoạn mở đầu buổi trị liệu thứ hai.
Anh đeo tai nghe, tắt điện rồi ngồi trên trường kỷ nghe đoạn băng ghi âm.
Những phút đầu tiên, người ta nghe thấy chủ yếu là giọng Ana-Lucia, có tác dụng trấn an lạ thường, cố gắng đưa bệnh nhân của mình vào trạng thái thư giãn hoàn toàn hơi giống với một giấc ngủ thôi miên nhẹ.
Rồi cô đi vào điểm mấu chốt của vấn đề:
“Tuần trước, anh đã kể cho tôi nghe tuần lễ tệ hại nhất trong đời anh: chỉ trong vài ngày anh đã cùng lúc mất đi người vợ và công việc. Cũng trong tuần đó anh biết tin cha mình qua đời, người cha mà anh đã không trò chuyện suốt mười lăm năm nay. Anh nói mình phải đắn đo rất lâu trước khi quyết định tới dự lễ tang. Rồi cuối cùng anh đã đáp máy bay tới Paris, có đúng như vậy không?”
Sau một lúc im lặng, Jonathan bắt đầu thú thật. Vào thời hoàng kim truyền thông của anh, anh đã quen với các trường quay của đài truyền hình và nhẵn mặt với các cuộc phỏng vấn. Nhưng đã hai năm rồi Jonathan không còn “tự nghe mình nói” nữa nên anh thấy hơi kỳ cục khi nhận ra cách nói cũng như cách phát âm của mình thời đó chất chứa cảm xúc và đau đớn đến mức nào:
“Tôi đã tới Paris vào cuối giờ chiều ngày 31 tháng Mười hai. Năm đó, tiết trời mùa đông trên toàn nước Pháp lạnh căm. Tuyết đã rơi từ tuần trước và ở một vài nơi, thủ đô nước Pháp trông chẳng khác nào một khu trượt tuyết…”
Bình luận truyện