Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 130: Yêu không sâu đậm không sinh lòng vòng
Trong chùa. Ăn cơm xong, Trần Oanh dẫn người nhà đi thắp hương trước bài vị Doãn Trung Minh.
Lần đầu tiên Lê Diệp đến đây nên không dám mạo phạm, chỉ bế Hi Hi im lặng nghiêm trang.
Tuy rằng chồng đã qua đời nhiều năm, sự thật này, mọi người trong nhà đều đã có thể chấp nhận. Nhưng mỗi lần đến đây, vẫn khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình. Nhìn bài vị, mắt Trần Oanh ngấn lệ, “Trung Minh, đây là con trai của A Đạc, anh cũng làm ông nội rồi.”
Nói xong, bà bế Hi Hi lại. Hi Hi không hiểu gì, huơ huơ bàn tay nhỏ mập mạp.
Lê Diệp nhìn bà, thật ra cũng không thể nói là hận bà. Sau khi chồng qua đời, tinh thần Trần Oanh ký thác trên Doãn Chính Đạc, ai làm mẹ mà không muốn điều tốt cho con cái. Luận về gia thế và thân phận, thì quả thật Doãn Chính Đạc có thể tìm được một người tương xứng, ít ra không phải là một người bình thường như cô.
Doãn Kính Lam đứng bên cạnh, cũng thắp hương, từ từ nhắm hai mắt lẩm nhẩm vài câu, hẳn là cầu mong người cha đã mất phù hộ cho mình.
Thắp hương xong, Trần Oanh trả thằng nhỏ lại cho Lê Diệp, “Sáng mai có lễ cúng, con cho Hi Hi ở trong phòng, không phải đến đây đâu, thằng bé nhỏ quá, không thích hợp ở đây.”
Lê Diệp gật đầu, Hi Hi ngậm núm vú giả, ngọ nguậy trong lòng cô.
“Đi đi.” Trần Oanh xua tay, “Mẹ ở đây với bố một lúc.”
Rời khỏi Phật đường, Doãn Kính Lam về phòng.
Ngôi chùa quá u tĩnh, khác hẳn với thế giới bên ngoài.
Lê Diệp bế Hi Hi, quay đầu lại nhìn. Trần Oanh vẫn đứng trước linh vị. Trong ấn tượng của cô, bà là một người phụ nữ cứng rắn, không ngờ đến lúc nhìn thấy linh vị chồng lại không kìm nén nổi nỗi bi thương như vậy.
Ngẫm ra, sinh ly tử biệt, là nỗi đau khổ mà chẳng ai quên được.
Trời còn chưa tối hẳn, thỉnh thoảng lại có tiếng gõ mõ văng vẳng vọng lại.
Cô lần theo âm thanh, đi tới một gian Phật đường. Bên trong rất sáng, có một vị sư đang ngồi im lặng tụng kinh.
Dường như khung cảnh này sẽ khiến người ta cảm nhận được sự tĩnh lặng. Lê Diệp đứng ở cửa nghe, Hi Hi ban nãy còn nghịch ngợm thì giờ lại ngả vào vai cô, tuyệt nhiên không hề làm loạn nữa.
Niệm kinh một lát, vị sư kia mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hai mẹ con cô.
Lê Diệp lập tức giải thích, “Ồ xin lỗi, con quấy rầy thầy rồi…”
Vị sư trông rất hiền lành, ông mỉm cười, “Có thể bị quấy rầy, thì là kẻ không đủ kiên định rồi… Phải là ta xin lỗi con mới đúng.”
Hi Hi nhìn vị sư vận áo thiền xanh trứng chim với cái đầu bóng nhẫy liền chìa tay ra, “Bế, bế!”
Lê Diệp nắm lấy tay Hi Hi, thằng nhóc này, làm nũng cũng chẳng biết phân biệt đối tượng.
Vị sư cũng có vẻ thích thằng bé nanh lợi này, bè đi tới, duỗi tay ra, Hi Hi lập tức nhào ra.
Ông nhìn Lê Diệp, xin ý kiến, “Được chứ?”
Lê Diệp đưa Hi Hi cho vị sư, ông liền bế lấy thằng bé. Thằng nhóc thật sự rất có hứng thú với cái đầu bóng nhẫy của ông, sờ tới sờ lui, bi bô nói một từ không rõ, “Không, không.”
Chỉ có mẹ thằng bé mới hiểu nó đang nói gì…nhưng lại chẳng thể giúp nó dịch ra. Nó đang tò mò, vì sao vị sư lại không có tóc.
Bất kể ở đâu, những sinh linh mới luôn được người ta yêu quý, vị sư bế Hi Hi, nhìn Lê Diệp, “Người đưa mẹ con con đến đây hôm nay, chắc là bố thằng bé… Hai bố con trông rất giống nhau.”
Lê Diệp gật đầu, nhìn vị sư như một đấng siêu nhiên, lại nghĩ về chính mình mà có chút áy náy, “Trong mắt thầy, có lẽ chúng con là những kẻ phàm phu tục tử bị vây trong bụi hồng trần.”
Vị sư cười cười, “Yêu không sâu đậm không sinh lòng vòng… Trên thế gian này, mỗi người đều có dục vọng của mình, nếu có thể thật sự bất thâm bất chấp, thì sẽ chẳng ở trong vòng luân hồi.”
Lê Diệp nghe nhưng không hiểu một cách rõ ràng, Hi Hi cũng không hiểu, thằng bé đưa tay sờ lỗ tai vị sư, bỗng nhiên bướng bỉnh ngọ nguậy trong lòng ông.
Bật cười sang sảng, vị sư trả Hi Hi lại cho Lê Diệp, “Thằng bé này hoạt bát thật đấy.”
Trở lại vòng tay mẹ, Hi Hi ghé vào vai mẹ, ngáp một cái, rồi ngoan ngoan nằm yên.
Vị sư đi tới cửa, đưa mắt nhìn ánh trăng bên ngoài, rồi dường như đang cảm thán, “Thiện duyên ác duyên, vô duyên bất tụ… Chuyện nhân duyên, đều được định từ kiếp trước rồi.”
Lê Diệp ôm đứa con bụ bẫm, nghĩ thầm, nếu hôn nhân được định từ kiếp trước, vậy thì cô và Doãn Chính Đạc, từ kiếp trước đã định là ở bên nhau sao.
Nhưng cô không tin, nếu không phải do anh ngang ngược can thiệp, thì cô đã sớm kết duyên cùng Hạ Tùng Đào rồi. Là ý trời, hay là ý người?
“Vậy…” Cô nhìn vị sư, “Nếu một người quá mức chấp nhất, có thể sẽ thay đổi được chuyện đã định không ạ?”
Vị sư lắc đầu, “Người thiện ắt gặp điều thiện, nếu chỉ lo mình được đền bù mà cưỡng cầu người khác, thì chẳng gặt được kết quả tốt, ngược lại sẽ tạo nghiệp lớn… Thấu hiểu mà giúp người ta thành sự, thì mình mới có thể nhận được báo đáp.”
Hi Hi mất hứng lẩm bẩm vài tiếng như đang thúc giục cô, Lê Diệp liền vỗ về nó, nhìn vị sư, “Quấy rầy thầy rồi…con cho thằng bé về trước đây ạ.”
Vị sư gật đầu, mỉm cười nhìn cô rời đi.
Ở đây không có hoạt động giải trí gì, sau khi bầu trời chuyển sắc đen thẫm thì mọi người đều đi ngủ. Lê Diệp đưa Hi Hi về phòng. CHỗ này không sạch sẽ bằng ở nhà, thỉnh thoảng lại có muỗi bay vo vo, cô liền lấy cái màn Doãn Chính Đạc mang đến rồi mắc lên.
Vừa sắp xếp xong, điện thoại liền đổ chuông.
Cô không cần đoán cũng biết là ai, lập tức bắt máy, giọng Doãn Chính Đạc vang lên, “Thế nào rồi? Ăn cơm chưa?”
Cô đáp, “Ăn rồi, chuẩn bị đi ngủ.”
“Con đang làm gì đấy?”
Lê Diệp nhìn thoáng qua, Hi Hi đang nằm trên giường, tóm hai chân tự chơi một mình.
“Nó đang tự nằm chơi một mình.”
Ở đầu bên kia, anh cười, “Anh đang chờ lên máy bay, bảo con chờ anh về nhé, rồi anh sẽ chơi với nó.”
Lê Diệp nhìn Hi Hi, cô làm thế nào mới có thể nhắn lại lời của Doãn Chính Đạc cho một đứa trẻ mới hơn một tuổi chứ, yêu cầu của anh thật buồn cười.
Thấy cô không nói gì, anh hỏi, “Vừa nãy làm gì thế? Gọi điện thoại cho em mà không ai bắt máy.”
“Em đưa Hi Hi ra ngoài đi dạo loanh quanh, gặp một vị sư thầy nên đứng hàn huyên với ông ấy một lát.”
“Ồ? Hàn huyên cái gì vậy?” Doãn Chính Đạc tò mò hỏi.
Lê Diệp ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu, “Không có gì cả.”
“Anh đoán được.” Thái độ của anh có chút ngạo mạn, “Đơn giản là chuyện khuyên con người không nên để ý cái này, đừng cầu mong cái kia… Nếu cứ cầu là được thì thế giới này cũng chẳng cần phải tiến bộ, mọi người cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Lê Diệp không ngờ anh lại nói lời bất kính như vậy, “Phật học rất rộng lớn.”
“Thế sao? Nhưng mà anh lại chỉ tin vào chính mình.” Doãn Chính Đạc tỏ đầy vẻ kiêu hãnh.
Lê Diệp không muốn anh nói thêm nữa, “Đừng nói chuyện này nữa… Anh có mang thuốc đi không đấy? Tối qua uống xong anh còn để trên bàn.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng anh lục lọi túi đồ, một lát sau, anh nói, “Có mang, chẳng phải tối qua em bỏ vào túi cho anh sao?”
Lê Diệp nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi.”
Anh hơi cúi đầu, cười rộ lên, rõ ràng đầy vẻ đắc ý. Cho dù anh không nói nhưng Lê Diệp cũng đoán ra được anh đang cười cái gì, liền bĩu môi.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thông báo của nhân viên sân bay, rằng có thể bắt đầu làm thủ tục lên máy bay, Lê Diệp giục anh, “Anh mau đi đi.”
Anh đứng dậy, đi đầu phòng khách VIP đi làm thủ tục, chẳng mấy chốc đã ngồi xuống. Cầm di động, anh nhìn giờ, “Anh phải tắt điện thoại đây, đến nơi anh sẽ gọi cho em sau.”
Lê Diệp lắng nghe giọng nói của anh lại cảm thấy chút lo lắng, nhưng chẳng hiểu là lo lắng gì, cô chỉ nói, “Anh chú ý an toàn.”
Doãn Chính Đạc cười cười vài tiếng, xem ra rất vui vẻ, “Lo lắng như vậy, lần sau anh đưa em đi cùng.”
Bị anh trêu, Lê Diệp có chút bực dọc, “Không nói nữa, cúp máy đây.”
“Em đi ngủ đi, thay anh hôn con một cái.”
Lê Diệp đưa mắt nhìn Hi Hi, không biết thằng bé nghĩ cái gì, cũng có khi là nghe được tiếng Doãn Chính Đạc, đang nằm chơi mà thằng bé tự dưng cười ra tiếng.
Anh nói phải tắt máy, tạm biệt xong liền ngắt điện thoại.
Lê Diệp nhìn di động, trong lòng bỗng thoáng cảm thấy một nỗi bất an…
Là vì câu nói “Cưỡng cầu người khác sẽ tạo nghiệp” sao?…
Hay là bởi thái độ ăn nói không biết chừng mực của Doãn Chính Đạc?
Cô nhìn Hi Hi nằm chơi một mình, nghĩ thầm, nếu đã là vợ chồng thì có nghĩa là kiếp trước đã kết duyên, bất kể là tốt hay xấu, vẫn xem như đã ở bên nhau.
Như vậy, nếu không có duyên phận, có cưỡng ép cũng là vô dụng phải không?
Cô lại bị chính mình gây phiền muộn. Phật pháp quá mức sâu xa, ngay cả tầng bề mặt cô cũng không hiểu nổi.
Cô không thể tìm được một cách giải thích hợp lý để khiến mình thoải mái, cũng không thể tìm được một kết quả xác thực nhất để định nghĩa khúc mắc giữa họ.
Cô sờ chiếc nhẫn trên tay mình, chợt thấy căng thẳng. Cô không muốn bất cứ ai gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cô đưa Hi Hi về, đã là quyết định đi vào quỹ đạo rồi.
Cô không muốn cho đứa bé đáng thương này lại gặp phải chuyện gì nữa, khó khăn lắm thằng bé mới có bố mẹ bên cạnh…
Lần đầu tiên Lê Diệp đến đây nên không dám mạo phạm, chỉ bế Hi Hi im lặng nghiêm trang.
Tuy rằng chồng đã qua đời nhiều năm, sự thật này, mọi người trong nhà đều đã có thể chấp nhận. Nhưng mỗi lần đến đây, vẫn khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình. Nhìn bài vị, mắt Trần Oanh ngấn lệ, “Trung Minh, đây là con trai của A Đạc, anh cũng làm ông nội rồi.”
Nói xong, bà bế Hi Hi lại. Hi Hi không hiểu gì, huơ huơ bàn tay nhỏ mập mạp.
Lê Diệp nhìn bà, thật ra cũng không thể nói là hận bà. Sau khi chồng qua đời, tinh thần Trần Oanh ký thác trên Doãn Chính Đạc, ai làm mẹ mà không muốn điều tốt cho con cái. Luận về gia thế và thân phận, thì quả thật Doãn Chính Đạc có thể tìm được một người tương xứng, ít ra không phải là một người bình thường như cô.
Doãn Kính Lam đứng bên cạnh, cũng thắp hương, từ từ nhắm hai mắt lẩm nhẩm vài câu, hẳn là cầu mong người cha đã mất phù hộ cho mình.
Thắp hương xong, Trần Oanh trả thằng nhỏ lại cho Lê Diệp, “Sáng mai có lễ cúng, con cho Hi Hi ở trong phòng, không phải đến đây đâu, thằng bé nhỏ quá, không thích hợp ở đây.”
Lê Diệp gật đầu, Hi Hi ngậm núm vú giả, ngọ nguậy trong lòng cô.
“Đi đi.” Trần Oanh xua tay, “Mẹ ở đây với bố một lúc.”
Rời khỏi Phật đường, Doãn Kính Lam về phòng.
Ngôi chùa quá u tĩnh, khác hẳn với thế giới bên ngoài.
Lê Diệp bế Hi Hi, quay đầu lại nhìn. Trần Oanh vẫn đứng trước linh vị. Trong ấn tượng của cô, bà là một người phụ nữ cứng rắn, không ngờ đến lúc nhìn thấy linh vị chồng lại không kìm nén nổi nỗi bi thương như vậy.
Ngẫm ra, sinh ly tử biệt, là nỗi đau khổ mà chẳng ai quên được.
Trời còn chưa tối hẳn, thỉnh thoảng lại có tiếng gõ mõ văng vẳng vọng lại.
Cô lần theo âm thanh, đi tới một gian Phật đường. Bên trong rất sáng, có một vị sư đang ngồi im lặng tụng kinh.
Dường như khung cảnh này sẽ khiến người ta cảm nhận được sự tĩnh lặng. Lê Diệp đứng ở cửa nghe, Hi Hi ban nãy còn nghịch ngợm thì giờ lại ngả vào vai cô, tuyệt nhiên không hề làm loạn nữa.
Niệm kinh một lát, vị sư kia mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hai mẹ con cô.
Lê Diệp lập tức giải thích, “Ồ xin lỗi, con quấy rầy thầy rồi…”
Vị sư trông rất hiền lành, ông mỉm cười, “Có thể bị quấy rầy, thì là kẻ không đủ kiên định rồi… Phải là ta xin lỗi con mới đúng.”
Hi Hi nhìn vị sư vận áo thiền xanh trứng chim với cái đầu bóng nhẫy liền chìa tay ra, “Bế, bế!”
Lê Diệp nắm lấy tay Hi Hi, thằng nhóc này, làm nũng cũng chẳng biết phân biệt đối tượng.
Vị sư cũng có vẻ thích thằng bé nanh lợi này, bè đi tới, duỗi tay ra, Hi Hi lập tức nhào ra.
Ông nhìn Lê Diệp, xin ý kiến, “Được chứ?”
Lê Diệp đưa Hi Hi cho vị sư, ông liền bế lấy thằng bé. Thằng nhóc thật sự rất có hứng thú với cái đầu bóng nhẫy của ông, sờ tới sờ lui, bi bô nói một từ không rõ, “Không, không.”
Chỉ có mẹ thằng bé mới hiểu nó đang nói gì…nhưng lại chẳng thể giúp nó dịch ra. Nó đang tò mò, vì sao vị sư lại không có tóc.
Bất kể ở đâu, những sinh linh mới luôn được người ta yêu quý, vị sư bế Hi Hi, nhìn Lê Diệp, “Người đưa mẹ con con đến đây hôm nay, chắc là bố thằng bé… Hai bố con trông rất giống nhau.”
Lê Diệp gật đầu, nhìn vị sư như một đấng siêu nhiên, lại nghĩ về chính mình mà có chút áy náy, “Trong mắt thầy, có lẽ chúng con là những kẻ phàm phu tục tử bị vây trong bụi hồng trần.”
Vị sư cười cười, “Yêu không sâu đậm không sinh lòng vòng… Trên thế gian này, mỗi người đều có dục vọng của mình, nếu có thể thật sự bất thâm bất chấp, thì sẽ chẳng ở trong vòng luân hồi.”
Lê Diệp nghe nhưng không hiểu một cách rõ ràng, Hi Hi cũng không hiểu, thằng bé đưa tay sờ lỗ tai vị sư, bỗng nhiên bướng bỉnh ngọ nguậy trong lòng ông.
Bật cười sang sảng, vị sư trả Hi Hi lại cho Lê Diệp, “Thằng bé này hoạt bát thật đấy.”
Trở lại vòng tay mẹ, Hi Hi ghé vào vai mẹ, ngáp một cái, rồi ngoan ngoan nằm yên.
Vị sư đi tới cửa, đưa mắt nhìn ánh trăng bên ngoài, rồi dường như đang cảm thán, “Thiện duyên ác duyên, vô duyên bất tụ… Chuyện nhân duyên, đều được định từ kiếp trước rồi.”
Lê Diệp ôm đứa con bụ bẫm, nghĩ thầm, nếu hôn nhân được định từ kiếp trước, vậy thì cô và Doãn Chính Đạc, từ kiếp trước đã định là ở bên nhau sao.
Nhưng cô không tin, nếu không phải do anh ngang ngược can thiệp, thì cô đã sớm kết duyên cùng Hạ Tùng Đào rồi. Là ý trời, hay là ý người?
“Vậy…” Cô nhìn vị sư, “Nếu một người quá mức chấp nhất, có thể sẽ thay đổi được chuyện đã định không ạ?”
Vị sư lắc đầu, “Người thiện ắt gặp điều thiện, nếu chỉ lo mình được đền bù mà cưỡng cầu người khác, thì chẳng gặt được kết quả tốt, ngược lại sẽ tạo nghiệp lớn… Thấu hiểu mà giúp người ta thành sự, thì mình mới có thể nhận được báo đáp.”
Hi Hi mất hứng lẩm bẩm vài tiếng như đang thúc giục cô, Lê Diệp liền vỗ về nó, nhìn vị sư, “Quấy rầy thầy rồi…con cho thằng bé về trước đây ạ.”
Vị sư gật đầu, mỉm cười nhìn cô rời đi.
Ở đây không có hoạt động giải trí gì, sau khi bầu trời chuyển sắc đen thẫm thì mọi người đều đi ngủ. Lê Diệp đưa Hi Hi về phòng. CHỗ này không sạch sẽ bằng ở nhà, thỉnh thoảng lại có muỗi bay vo vo, cô liền lấy cái màn Doãn Chính Đạc mang đến rồi mắc lên.
Vừa sắp xếp xong, điện thoại liền đổ chuông.
Cô không cần đoán cũng biết là ai, lập tức bắt máy, giọng Doãn Chính Đạc vang lên, “Thế nào rồi? Ăn cơm chưa?”
Cô đáp, “Ăn rồi, chuẩn bị đi ngủ.”
“Con đang làm gì đấy?”
Lê Diệp nhìn thoáng qua, Hi Hi đang nằm trên giường, tóm hai chân tự chơi một mình.
“Nó đang tự nằm chơi một mình.”
Ở đầu bên kia, anh cười, “Anh đang chờ lên máy bay, bảo con chờ anh về nhé, rồi anh sẽ chơi với nó.”
Lê Diệp nhìn Hi Hi, cô làm thế nào mới có thể nhắn lại lời của Doãn Chính Đạc cho một đứa trẻ mới hơn một tuổi chứ, yêu cầu của anh thật buồn cười.
Thấy cô không nói gì, anh hỏi, “Vừa nãy làm gì thế? Gọi điện thoại cho em mà không ai bắt máy.”
“Em đưa Hi Hi ra ngoài đi dạo loanh quanh, gặp một vị sư thầy nên đứng hàn huyên với ông ấy một lát.”
“Ồ? Hàn huyên cái gì vậy?” Doãn Chính Đạc tò mò hỏi.
Lê Diệp ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu, “Không có gì cả.”
“Anh đoán được.” Thái độ của anh có chút ngạo mạn, “Đơn giản là chuyện khuyên con người không nên để ý cái này, đừng cầu mong cái kia… Nếu cứ cầu là được thì thế giới này cũng chẳng cần phải tiến bộ, mọi người cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Lê Diệp không ngờ anh lại nói lời bất kính như vậy, “Phật học rất rộng lớn.”
“Thế sao? Nhưng mà anh lại chỉ tin vào chính mình.” Doãn Chính Đạc tỏ đầy vẻ kiêu hãnh.
Lê Diệp không muốn anh nói thêm nữa, “Đừng nói chuyện này nữa… Anh có mang thuốc đi không đấy? Tối qua uống xong anh còn để trên bàn.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng anh lục lọi túi đồ, một lát sau, anh nói, “Có mang, chẳng phải tối qua em bỏ vào túi cho anh sao?”
Lê Diệp nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi.”
Anh hơi cúi đầu, cười rộ lên, rõ ràng đầy vẻ đắc ý. Cho dù anh không nói nhưng Lê Diệp cũng đoán ra được anh đang cười cái gì, liền bĩu môi.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thông báo của nhân viên sân bay, rằng có thể bắt đầu làm thủ tục lên máy bay, Lê Diệp giục anh, “Anh mau đi đi.”
Anh đứng dậy, đi đầu phòng khách VIP đi làm thủ tục, chẳng mấy chốc đã ngồi xuống. Cầm di động, anh nhìn giờ, “Anh phải tắt điện thoại đây, đến nơi anh sẽ gọi cho em sau.”
Lê Diệp lắng nghe giọng nói của anh lại cảm thấy chút lo lắng, nhưng chẳng hiểu là lo lắng gì, cô chỉ nói, “Anh chú ý an toàn.”
Doãn Chính Đạc cười cười vài tiếng, xem ra rất vui vẻ, “Lo lắng như vậy, lần sau anh đưa em đi cùng.”
Bị anh trêu, Lê Diệp có chút bực dọc, “Không nói nữa, cúp máy đây.”
“Em đi ngủ đi, thay anh hôn con một cái.”
Lê Diệp đưa mắt nhìn Hi Hi, không biết thằng bé nghĩ cái gì, cũng có khi là nghe được tiếng Doãn Chính Đạc, đang nằm chơi mà thằng bé tự dưng cười ra tiếng.
Anh nói phải tắt máy, tạm biệt xong liền ngắt điện thoại.
Lê Diệp nhìn di động, trong lòng bỗng thoáng cảm thấy một nỗi bất an…
Là vì câu nói “Cưỡng cầu người khác sẽ tạo nghiệp” sao?…
Hay là bởi thái độ ăn nói không biết chừng mực của Doãn Chính Đạc?
Cô nhìn Hi Hi nằm chơi một mình, nghĩ thầm, nếu đã là vợ chồng thì có nghĩa là kiếp trước đã kết duyên, bất kể là tốt hay xấu, vẫn xem như đã ở bên nhau.
Như vậy, nếu không có duyên phận, có cưỡng ép cũng là vô dụng phải không?
Cô lại bị chính mình gây phiền muộn. Phật pháp quá mức sâu xa, ngay cả tầng bề mặt cô cũng không hiểu nổi.
Cô không thể tìm được một cách giải thích hợp lý để khiến mình thoải mái, cũng không thể tìm được một kết quả xác thực nhất để định nghĩa khúc mắc giữa họ.
Cô sờ chiếc nhẫn trên tay mình, chợt thấy căng thẳng. Cô không muốn bất cứ ai gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cô đưa Hi Hi về, đã là quyết định đi vào quỹ đạo rồi.
Cô không muốn cho đứa bé đáng thương này lại gặp phải chuyện gì nữa, khó khăn lắm thằng bé mới có bố mẹ bên cạnh…
Bình luận truyện