Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 185: Cùng chung hoạn nạn



Trời còn chưa sáng, Doãn Chính Đạc đã tỉnh dậy. Sợ đánh thức người nằm cạnh, động tác của anh rất nhẹ nhàng.

Xuống giường, anh khoác thêm áo rồi mang máy tính và di động sang phòng khách. Mở máy tính ra, anh vừa tìm tài liệu vừa lấy di động ra xem. Hôm trước vừa về nhà đã lăn ra ngủ, có tin nhắn hay cuộc gọi đến anh đều không tiếp, giờ mới mở ra xem rồi gọi lại.

Kho hàng bị cháy, hậu quả là phải bồi thường hợp đồng. Hiện tại đang đúng thời điểm tài chính của công ty kẹt, ngoài việc phải hết sức cứu vãn ra thì cũng phải chuẩn bị tốt, bồi thường là chuyện tất nhiên, vấn đề chỉ là nhiều hay ít mà thôi.

Trao đổi với khách hàng, đối phương cũng coi như có lòng nhân nghĩa nên không đòi quá nhiều, nhưng số lượng hàng vi phạm hợp đồng vẫn là tảng đá lớn đè nặng trong lòng Doãn Chính Đạc.

Anh tìm được người môi giới bất động sản cho mình, đối phương chỉnh sửa rồi giao cho anh một phương án xử lý. Doãn Chính Đạc lấy ra xem. Cũng may trước kia anh có một tật xấu, đi đến một thành phố mình thích sẽ không ở khách sạn, mà mua một căn bất động sản tại đó. Tiêu tiền như nước thành quen, không nghĩ mình đã lãng phí quá nhiều tiền, cũng không ngờ rằng, hành động đó lại giúp anh tiết kiệm được một khoản tiền.

Bán đi một phần lớn, số giữ lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tình hình kinh tế hiện giờ không mấy khởi sắc, muốn nhanh chóng bán được cũng không phải chuyện dễ, nhưng đang cần tiền gấp, nên chẳng mong gì được giá cao, hợp lý là bán.

Lúc này, đối tác đồng ý giúp anh đã chẳng còn. Nhìn đồng hồ, chẳng mấy chốc là trời sáng, không ngủ được nữa, anh ngả người vào ghế, ngẫm nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Một cái cốc được đưa đến trước mặt, anh đưa mắt, nhìn thấy người phụ nữ với cái bụng bầu tròn vo đang đứng cạnh mình.

Anh ngồi thẳng dậy, nhìn cô, “Anh đánh thức em à?”

Lê Diệp lắc đầu, “Em pha cho anh ít ngũ cốc, anh uống đi, lát nữa còn ăn sáng.”

Anh đón lấy cái cốc, lòng bàn tay áp vào luồng nhiệt nóng hổi, “Sao không ngủ thêm một lát nữa?”

Thật ra cả đêm Lê Diệp ngủ cũng không được sâu, anh vừa dậy là cô đã biết.

“Ban ngày ngủ nhiều rồi mà.”, cô lẳng lặng đứng cạnh anh.

Doãn Chính Đạc tóm lấy cái áo khoác đưa cho cô, “Mặc vào.”

Lê Diệp lại khoác cho anh, “Em không lạnh.”

Nhìn danh sách bất động sản ở trên bàn, trong lòng cô biết là có chuyện gì. Anh lấy đồ che lên, nhưng biết chắc là cô đã nhìn thấy. Như đang than thở, anh đưa tay ôm thắt lưng cô, áp mặt vào bụng cô, “Nếu anh trở thành kẻ bần hàn, em có giữ con lại ở với anh không?”

Lê Diệp nhìn anh, râu đã mọc ra, tóc rối bù, hai mắt đỏ lên, trông đầy vẻ mệt mỏi. Cô đưa tay vuốt mái tóc ngắn của anh. Nếu hôm nay anh không lâm vào cảnh khó khăn, chắc cô sẽ chẳng sinh cảm giác đau lòng. Cảm nhận được cái vuốt ve dịu dàng của cô, trong lòng Doãn Chính Đạc dần lan tràn một dòng nhiệt ấm áp.

“Yên tâm đi.”, Doãn Chính Đạc khẽ vỗ về cái bụng cô, “Có liều mạng cũng phải nuôi được vợ con.”

Lê Diệp lại chẳng muốn anh phải liều mạng, “Hôm nay, Lê Thiên Tố gọi điện cho em.”

Doãn Chính Đạc hừ hừ, “Anh biết là cô ta sẽ quấy nhiễu em mà… Những lời cô ta nói, anh có thể đoán được. Đừng để ý đến cô ta, cô ta nói gì cũng đừng để bụng.”

Anh đoán đúng, mà những lời Lê Thiên Tố nói với cô, trước khi nhận điện thoại cô cũng đã đoán được.

“Cô ta thừa nhận cái chết của Diệp Cẩm Lan và bác cả đều là do cô ta làm, cô ta quá đáng sợ.”. Lê Diệp lắc đầu xua đi cảm giác rét lạnh trong lòng, cô nhìn anh, “Em ghi âm lại đấy, có tác dụng không? Chính miệng cô ta thừa nhận.”

“Cô ta có thể nói là cô ta nói bừa thôi, lấy băng ghi âm làm bằng chứng không quá hiệu quả, bối cảnh của cô ta bây giờ không rõ ràng, nhưng chắc chắn là không đơn giản, dùng phương pháp bình thường với cô ta không có tác dụng đâu.”

Lê Diệp hơi nản lòng, còn bằng chứng gì được nữa, Lê Thiên Tố muốn diệt trừ một người mà còn chẳng cần phải tự ra tay.

Hai người trầm mặc, Lê Diệp lại nhìn tờ giấy bất động sản anh để ở dưới, “Vẫn không quay vòng tài chính được sao?”

Anh sờ thắt lưng cô rồi cười cười, “To ra đấy.”

Biết anh đang lảng sang chuyện khác, Lê Diệp nhìn anh, “Nếu thật sự…”

Anh bưng cốc ngũ cốc lên, ngửi thử, “Cái này không phải là của Hi Hi đấy chứ?”

Lê Diệp nhìn anh với vẻ không biết nên thế nào, “Vầng, của Hi Hi, em pha cho anh uống.”

“Để anh thử.”, Doãn Chính Đạc uống một ngụm, thật ra là chẳng có vị gì, anh cười rồi làm thêm hai ngụm hết luôn, “Nó mà biết anh uống đồ của nó, kiểu gì cũng khóc ầm lên…”

Đặt cái cốc không xuống, anh nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, “Em vào ngủ thêm một lát đi, anh còn phải làm nốt việc.”

Lê Diệp đâu thể ngủ được nữa, cô cũng không muốn làm phiền anh, “Vậy anh làm đi.”

Doãn Chính Đạc gật đầu, nhìn theo cô cho đến khi cô ra ngoài đóng cửa lại.

Anh lấy danh sách bất động sản ra. Nếu có thể bán được chỗ này thì sẽ giảm bớt đi một nửa khó khăn. Có điều, nhà máy vẫn đang sửa sang, số tiền để duy trì tương đối lớn. Anh thật sự không muốn mở miệng hỏi người trong nhà, ông nội và mẹ đều đã lui về phía sau, bình thường chỉ lấy tiền lãi theo quy định cổ phần, hỏi đến tiền riêng của họ, anh không thể nào làm được.

Anh xoa mi tâm, nếu không ổn thì phải bán đi chút tài sản lấy tiền mặt. Anh còn một số hạng mục đầu tư khác, trong đó công viên và làng du lịch là hạng mục lớn nhất, nhưng chỗ đó, anh không muốn bán.

Chống lên trán, anh không ngờ sẽ có ngày hôm nay. Thuận lợi đã quen, vấn đề khó giải quyết nhất mà anh gặp phải cũng là trước khi bố mất. Khi đó, anh tiếp quản công ty, rất nhiều cổ đông lão làng chống đối, anh không có uy tín, đương nhiên người ta không phục, nhưng sự đối kháng đó cũng chỉ là trong nội bộ công ty, tình hình nghiêm trọng ảnh hưởng đến sự tồn vong của công ty thì chưa từng xảy ra.

Giờ như vậy, khiến anh cảm thấy đây cũng là một cách trải nghiệm, không bị bức đến đường cùng thì chẳng thể nhìn thấu được nhiều chuyện. Dường như anh có bao nhiêu nhẫn nại, bao nhiêu mạnh mẽ, chỉ có lúc này mới có thể biết được.

Còn nữa, người mà vào thời điểm này vẫn không rời bỏ mình mới là người đáng trân trọng nhất.

Làm việc một lát thì sắc trời bên ngoài cũng sáng hẳn lên, anh thu dọn qua để còn đến công ty. Hiện tại mọi người đang liên tục làm việc, anh ở nhà hưởng thụ đúng là không phải chút nào.

Rửa mặt xong, anh thay quần áo rồi xuống nhà. Bữa sáng đã được chuẩn bị xong. Anh nhìn thấy Lê Diệp, quả nhiên là không ngoan ngoãn đi ngủ.

“Ăn một chút rồi hẵng đi.”, Lê Diệp sợ anh vội đi mà không ăn sáng nên vừa ra khỏi phòng cho khách là xuống bếp chuẩn bị luôn.

Doãn Chính Đạc đâu nỡ để cô thất vọng, anh ngồi xuống, lấy bát đồ ăn cô làm rồi kiên nhẫn ăn hết.

Lê Diệp ngồi bên cạnh nhìn, “Cẩn thận nóng, đủ no không, nếu anh đang vội thì em cho vào hộp để anh mang đi ăn trên đường.”

Nghe cô độc thoại, Doãn Chính Đạc mới phát hiện, hóa ra lâm vào hoàn cảnh này cũng không phải là không tốt chút nào. Nghe được lời quan tâm của cô như vậy, anh cảm thấy có chịu khổ cũng đáng.

Mang cả đồ ăn đi, bữa sáng của anh quả thật rất phong phú. Lê Diệp tiễn anh ra đến cửa, trước khi lên xe, anh hôn lên trán cô một cái, “Không phải lo đâu, tình huống xấu nhất là công ty bị anh phá sập, có thể bán thì bán, đến lúc đấy anh một thân nhẹ gánh, giữ lại chút tiền cũng vẫn nuôi được hai đứa nhỏ.”

Nghe anh nói không kiêng dè, Lê Diệp phát anh một cái, “Đừng nói bậy, anh còn phải nuôi ông và mẹ nữa đấy.”

Anh cười, “Phải nuôi cả em nữa… Anh không sao, chút mưa gió này, anh chịu được.”

Dõi theo bóng anh, Lê Diệp đứng thêm một lát rồi mới quay vào nhà.

Chuyện đầu tiên cô phải làm là gọi cho Tôn Bách Niên. Cô muốn bán số cổ phần của Lê Thị đang nằm trong tay mình.

Đã lâu không liên lạc, cô vừa gọi tới đã nói muốn bán cổ phần công ty, điều này khiến Tôn Bách Niên có phần ngạc nhiên. Đó là chút của cải bà Lê giữ lại cho cô, vừa là để đảm bảo kinh tế, vừa để làm kỉ niệm. Hồi trước cô không muốn nhận, lại càng không muốn đem nó đổi lấy tiền, giờ đột ngột thay đổi chủ ý, chắc chắn là do cô đang gặp khó khăn.

“Nếu cô cần dùng tiền thì tôi có thể cho cô mượn trước, cổ phần công ty cứ giữ lấy vẫn hơn.”

Lê Diệp lắc đầu, đi vay hoàn toàn không thực tế, số tiền Doãn Chính Đạc cần dùng không hề nhỏ, mà cô cũng chẳng muốn kéo Tôn Bách Niên vào.

“Không cần đâu anh Tôn, lần này tôi cần dùng một số tiền lớn, nếu sau này tình hình ổn hơn, tôi sẽ từ từ mua lại số cổ phần đó.”, Lê Diệp nghĩ trong lòng vậy, nhưng thế sự khó lường, bán đi mà còn mong thu lại, không phải là chuyện muốn mà được.

Tôn Bách Niên chỉ xử lý hộ, chứ cũng không muốn làm ảnh hưởng đến quyết định của cô, anh nói, “Để tôi giải quyết luôn, cô gửi số tài khoản cho tôi, đợi tôi làm xong sẽ gửi tiền cho cô ngay.”

Lê Diệp nói cảm ơn, Tôn Bách Niên lại lo lắng cho hoàn cảnh của cô, “Lê Diệp, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Vài ba câu không thể nói hết được, cô chỉ nói, “Công ty đang gặp chút khó khăn, cần tiền để quay vòng vốn.”

Chuyện cô quay trở lại bên cạnh Doãn Chính Đạc, anh biết, anh cũng biết cô đang mang thai. Đây là ý trời, mọi nỗ lực của con người cũng chẳng thể vượt qua được sự an bài của vận mệnh.

Nghe giọng cô thì hình như vẫn còn có chuyện khác nữa, anh hỏi tiếp, “Nếu có thể, cứ nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, có khi tôi lại giúp được.”

Lê Diệp nghĩ, Tôn Bách Niên quan hệ rộng, có khi sẽ có cách, hiện giờ không gì quan trọng hơn việc giải quyết được nguy cơ trước mắt.

Cô kể một lượt mọi chuyện đã xảy ra, Tôn Bách Niên vô cùng kinh ngạc, anh cố lấy lại tinh thần, “Tôi biết rồi, trước mắt phải tra ra được thế lực sau lưng cô ta đã, biết cô ta thế nào thì mới có thể tính được các bước tiếp theo.”

Lê Diệp nói chuyện với anh thêm một lát rồi gác máy.

Bất kể thế nào, cổ phần công ty cũng phải bán đi, tiền có được giao cho Doãn Chính Đạc, vượt qua được lúc này đã rồi tính sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện