Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 203: Mất tích
Bệnh viện.
Lúc Doãn Chính Đạc tỉnh lại thì bên cạnh đã có một nhóm người đứng vây quanh.
Trần Oanh lập tức giữ tay anh, “Con tỉnh rồi! Sao rồi, A Đạc! Con có nhận ra mẹ không?”
Doãn Chính Đạc nhìn bà. Đương nhiên là nhận ra rồi, nhưng hiện giờ, lực chú ý của anh không nằm trên gương mặt này. Vừa khẽ động, anh đã cảm thấy toàn thân đau nhức. Gắng gượng ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng, không thấy người mình đang lo lắng, anh vội vàng hỏi, “Lê Diệp đâu?”
Trần Oanh không trả lời mà chỉ nói, “Con nằm xuống trước đi, để mẹ đi gọi bác sĩ kiểm tra cho con. Con đang bị thương, lấy được viên đạn ra rồi, may mà không vào đến nội tạng. Con đừng gượng nữa, trên người có vết thương, không đùa được đâu.”
Doãn Chính Đạc đang vô cùng nóng ruột, bà biết anh đang lo lắng điều gì mà lại chỉ nói vấn đề khác, thành ra khiến anh nổi nóng, “Con đang hỏi là Lê Diệp đâu? Mẹ trả lời thẳng cho con!”
Thấy anh thật sự nổi giận, Trần Oanh không dám vòng vo nữa. Bà vốn không muốn nói với anh là vì sợ anh sốt ruột sẽ tự khiến mình bị thương nặng thêm, cứ thế thì chẳng biết cơ thể có chịu được hay không nữa. Có điều, thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, bà đành phải nói thật, “Lê Diệp… Con bé không được đưa đến bệnh viện.”
Tim Doãn Chính Đạc thót lại. Suy nghĩ đầu tiên của anh là, nếu không được đưa đến bệnh viện thì có nghĩa là không cần cấp cứu, người mà không cần cấp cứu cũng không đến bệnh viện, có khi là đã không còn nữa.
Thấy sắc mặt anh trắng bệch, Trần Oanh vội giải thích, “Mọi người cũng không biết Lê Diệp đi đâu nữa. Lúc cảnh sát đưa con đến đây, mẹ có hỏi họ, họ nói lúc vào đến bên trong trường, chỉ nhìn thấy con và xác Lê Thiên Tố.”
“Sao lại không thấy cô ấy?”, Doãn Chính Đạc ôm ngực, vội vã xuống giường đi ra cửa.
Trần Oanh vội vàng đuổi theo, “A Đạc, con bình tĩnh đi nào! Mẹ không nói dối con, là thật đấy!”
Lao ra khỏi phòng bệnh, Doãn Chính Đạc tóm ngay lấy vị bác sĩ đang đi tới, “Có người phụ nữ nào được đưa vào viện cùng tôi không?”
Vị bác sĩ lắc đầu, “Không có, lúc xe cấp cứu đến, chỉ có mình anh thôi…”
Doãn Chính Đạc đẩy anh ta ra. Theo sau vị bác sĩ là hai người cảnh sát, đang chuẩn bị đến lấy lời khai. Không đợi họ lên tiếng, Doãn Chính Đạc đã tiến đến tóm lấy họ, “Ở sân vận động, người phụ nữ bị thương cùng tôi đâu? Cô ấy ở ngay cạnh tôi, sao lại không được đưa đến bệnh viện?”
Viên cảnh sát lắc đầu, “Lúc chúng tôi đến, trên sân tập chỉ có hai người, một là anh, hai là Lê Thiên Tố đã chết… Anh có chắc người anh muốn tìm không phải cô ta không?”
Doãn Chính Đạc nổi điên, “Người tôi muốn tìm là vợ tôi! Cô ấy tên là Lê Diệp! Các anh làm ăn kiểu gì không biết, kẻ nên bắt cũng không bắt được, để cả đám người quay về làm chuyện ác!”
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, biết thân phận của anh, họ không tranh cãi nhiều với anh mà chỉ nói, “Lúc đó quả thật không có người thứ ba, anh nói vợ anh ở đó, vậy thì để chúng tôi điều tra, có lẽ những kẻ kia đã đưa cô ấy đi rồi.”
Vừa rồi Doãn Chính Đạc đang sốt ruột nên đầu óc hoàn toàn trống rỗng, giờ nghe cảnh sát nói, anh mới từ từ bình tĩnh lại.
Không thấy Lê Diệp đâu, có lẽ tình hình thực tế không xấu như anh nghĩ… Điều anh sợ nhất là Lê Diệp đã chết, nếu vậy thì dù anh có năng lực xuất sắc đến đâu cũng không thể làm gì được. Nhưng chỉ cần cô còn sống, thì dù cho là tình huống gì đi nữa, dù cô đang ở đâu, anh cũng sẽ có biện pháp giải quyết.
Về tình hình của cô hiện tại, Doãn Chính Đạc không dám chắc. Người của gia tộc Dick xuất hiện, mục đích chính là nhằm vào Lê Thiên Tố. Phân tích kĩ càng, họ giết Lê Thiên Tố vì hành vi phản bội của cô ta, mà nguyên do đằng sau là vì anh, nếu những kẻ đó muốn trút cơn phẫn nộ lên nguồn cơn của sự phản bội thì đáng ra phải đến tìm anh mới đúng. Vậy mà họ là đưa Lê Diệp đi. Vì sao?
Nghĩ như thế nào cũng thấy không hợp lý.
Cũng có thể là, Lê Diệp không bị người của gia tộc Dick đưa đi, mà lúc đó có người khác ở tại hiện trường. Nghĩ như vậy, anh lại thấy bất an. Không biết đối phương là ai, anh chẳng thể đoán được ý đồ của họ. Cảnh sát ập vào nhanh chóng, không lý nào lại vô duyên vô cớ đưa một người bị thương giấu đi.
Tuy nhiên, còn có thể có một tình huống khác, đó là Lê Diệp không bị ai đưa đi hết, không thấy cô đâu là vì cô tự rời đi. Nhưng suy nghĩ này bị anh phủ định ngay tức khắc. Lê Diệp rất yêu hai đứa nhỏ, trừ phi cô gặp phải tình huống bất đắc dĩ, nếu không cô sẽ không bỏ mặc hai đứa con.
Mọi khả năng đều được nghĩ đến, anh không thể nào xác định rốt cuộc đâu mới là thật. Nếu Lê Diệp bị người khác đưa đi, cô một mình sống ở ngoài, chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì, nếu bị ức hiếp, chẳng biết cô có kiên cường gắng gượng đợi đến lúc anh cứu cô được không.
Càng nghĩ nhiều, anh lại cảm thấy như nhất định cô đang ở một nơi nào đó, chỉ vì anh không làm tốt nên cô mới trốn đi, không muốn nhìn thấy anh nữa.
Sau khi tỉnh lại, Doãn Chính Đạc nhất quyết không chịu ở lại nữa mà đòi xuất viện ngay. Anh phải đi tìm Lê Diệp, nếu chậm một giây, không biết có thể xảy ra chuyện khiến anh hối hận cả đời hay không.
Tuy Trần Oanh rất lo lắng, bác sĩ cũng không đồng ý, song bà hiểu rõ hơn ai hết, giờ này, Doãn Chính Đạc đang chịu giày vò ra sao. Sống không thấy người, chết không thấy xác, cái cảm giác giày vò đó chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng nhất khi nó xảy ra với người thân của mình. Doãn Chính Đạc ra ngoài, Trần Oanh cũng không khuyên anh nữa. Không cho anh đi chẳng khác gì kết thù với anh, hơn nữa, bà cũng biết, chẳng ai có thể ngăn cản anh, tuyệt đối không.
***
Nhà họ Doãn.
Không có mẹ ở nhà, hai đứa bé đều quấy hẳn.
Từ tối hôm qua, Lê Diệp ra ngoài rồi không về nữa, Doãn Chính Đạc cũng không xuất hiện. Mới đầu, hai đứa nhỏ còn tự chơi cùng nhau, chẳng để ý bố mẹ, nhưng đến giờ ngủ, bình thường Lê Diệp ru hai đứa nên chúng cũng tập thành thói quen. Vậy mà mãi không thấy Lê Diệp về, hai đứa nhỏ bắt đầu quấy khóc. Thím Kim cùng mấy người giúp việc nhễ nhại mồ hôi mới dỗ được cho hai đứa đi ngủ.
Đến sáng, phát hiện ra bố mẹ vẫn chưa về, Hi Hi lại làm loạn lên. Thấy anh khóc, Đô Đô cũng khóc theo. Cả nhà từ sáng đến trưa chỉ toàn tiếng khóc trẻ con.
Thím Kim sắp bị tra tấn đến hết hơi, nhưng cũng lại xót hai đứa nhỏ. Tối hôm trước, Lê Diệp vội vàng ra ngoài, xem chừng là đã xảy ra chuyện gì đó. Đến đêm vẫn không thấy hai người về, thím gọi điện nhưng chẳng ai bắt máy. Điều này khiến cho mọi người làm trong nhà đều lo lắng theo.
Ai ngờ, linh cảm không lành đó lại là thật.
Tầm chạng vạng, Doãn Chính Đạc mới về. Có điều, bộ dạng anh trông thật khốn khổ, râu mọc lún phún, hai mắt đỏ ửng, trên người còn có vết thương, hành động cũng mất đi sự linh hoạt thường ngày.
Thấy anh thành ra như vậy, đám người làm đều vô cùng hoảng sợ. Mà điều khiến họ lo lắng hơn nữa là, không thấy bóng dáng Lê Diệp đâu cả.
Thấy bố về, cả hai đứa trẻ cùng ngừng khóc. Hi Hi bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt cổ anh không chịu rời, “Bố, bố bế con! Con nhớ mẹ, mẹ đâu rồi?”
Doãn Chính Đạc đã phái tất cả nguồn lực có thể đi tìm cô, nếu không phải lo cho hai đứa nhỏ ở nhà, anh sẽ không làm chậm trễ thời gian tìm kiếm.
Hi Hi dù sao cũng đã lớn, thời gian ở cạnh anh cũng dài nên vẫn ổn, còn Đô Đô thì đương nhiên là không. Con bé mới được mấy tháng, ngoài mẹ ra, nó chẳng thích ở cạnh ai cả, một ngày một đêm, ai dỗ con bé cũng chẳng chịu ăn. Sợ hai đứa ốm, Doãn Chính Đạc tạm rũ bỏ suy nghĩ để ở nhà chăm con. Có lẽ thằng anh không mấy chịu ngoan ngoãn, Doãn Chính Đạc cho nó ăn mà như đánh trận. Thằng nhóc này không biết bố đang đau đầu đủ chuyện mà cứ quấn lấy anh không buông. Anh chợt nghĩ đến Lê Diệp, đến giờ cơm của đứa nhỏ, cô chỉ cần lấy một bát cơm là Hi Hi tự giác ngồi xuống, ngoan ngoãn há miệng chờ cô đút… Nghĩ thế, anh mới biết chăm trẻ con cũng là một việc khổ sai. Trước đây anh còn nói Lê Diệp kêu trông con mệt là thừa thãi, giờ thì anh có thể nếm được cái mùi vất vả ấy.
Có điều, hiện giờ chẳng biết tung tích của cô, Doãn Chính Đạc hơi hối hận. Anh còn rất nhiều thiếu sót, anh đang thay đổi bản thân, nhưng cô lại không cho anh cơ hội biểu hiện.
Dỗ hai đứa con xong, Doãn Chính Đạc đưa chúng tạm thời sang chỗ Trần Oanh, rồi mỗi ngày lại về thăm chúng một lát. Trước mắt chỉ có thể làm vậy. Anh không thể cả ngày ở nhà trông con được, anh phải tận dụng thời gian đi tìm Lê Diệp, bất kể đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô trở về là tốt rồi. Anh không cần gì hơn, chỉ mong cô bình an vô sự.
Thế nhưng, cô như không cánh mà bay, một chút tin tức cũng không có.
Bệnh viện nào cũng đều đã tìm qua. Lúc anh bị thương, anh vẫn còn có chút ý thức. Anh nhớ là cô cũng bị thương, nhưng nghiêm trọng đến đâu thì anh không thể kiểm tra kĩ được. Các bệnh viện đều không có thông tin về cô, đến cả những phòng khám nhỏ không có giấy phép cũng không có. Doãn Chính Đạc bắt đầu cảm thấy hướng tìm này không đúng. Lê Diệp sẽ không làm như vậy, bất kể cô bị thương ra sao thì cũng không thể không nói không rằng mà bỏ đi, cô biết anh sẽ lo lắng, mà hai đứa nhỏ cũng không thể thiếu cô được. Như vậy, khả năng cô còn ở trong nước không lớn.
Người của anh ở nước ngoài vẫn luôn dò la tin tức của gia tộc Dick. Tuy nhiên, họ không có động tĩnh gì đặc biệt, chẳng có người phụ nữ Trung Quốc nào được họ đưa về, những chuyện thám thính được cũng không liên quan đến Lê Diệp.
Một tuần trôi qua, vẫn không có chút tiến triển. Thấy anh mất ăn mất ngủ đi tìm Lê Diệp, vết thương trên người không được thay thuốc cẩn thận, biết anh lo cho vợ, nhưng Trần Oanh cũng lo cho anh. Có điều, bà khuyên thế nào cũng không ổn, chẳng lẽ lại bảo anh chấp nhận sự thật là Lê Diệp đã lành ít dữ nhiều, vậy thì tàn nhẫn chẳng khác nào đòi mạng anh. Với Lê Diệp, bà cũng không biết rõ là tình cảm gì nữa. Người phụ nữ kia, bà không quá thích, trong lòng bà, Doãn Chính Đạc hoàn toàn có thể lấy được người tốt hơn, có gia thế tốt hơn cô. Bà khinh thường cô, hận cô, vì cô vừa xuất hiện, chẳng cần làm gì đã có thể cướp đi đứa con trai bà vất vả dưỡng dục. Người phụ nữ kia lại đối xử chẳng ra gì với Doãn Chính Đạc, năm lần bảy lượt đẩy con trai bà vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Hiện giờ cũng thế, cô đột nhiên biến mất, để lại bao nỗi khổ sở cho mình anh gánh vác. Thế nhưng, bà lại sợ Lê Diệp xảy ra chuyện chẳng lành. Gặp phải sự cố gì đó còn đỡ, Doãn Chính Đạc sẽ khó chịu, nhưng ít ra là không hoàn toàn xấu. Nhưng nếu Lê Diệp thật sự đã chết, vậy thì nhất định Doãn Chính Đạc cũng kết thúc theo luôn. Từ lâu Trần Oanh đã thấu suốt, sinh con ra như là cho người khác, nó lấy vợ rồi, đến cả mạng cũng là của người ta.
Lúc Doãn Chính Đạc tỉnh lại thì bên cạnh đã có một nhóm người đứng vây quanh.
Trần Oanh lập tức giữ tay anh, “Con tỉnh rồi! Sao rồi, A Đạc! Con có nhận ra mẹ không?”
Doãn Chính Đạc nhìn bà. Đương nhiên là nhận ra rồi, nhưng hiện giờ, lực chú ý của anh không nằm trên gương mặt này. Vừa khẽ động, anh đã cảm thấy toàn thân đau nhức. Gắng gượng ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng, không thấy người mình đang lo lắng, anh vội vàng hỏi, “Lê Diệp đâu?”
Trần Oanh không trả lời mà chỉ nói, “Con nằm xuống trước đi, để mẹ đi gọi bác sĩ kiểm tra cho con. Con đang bị thương, lấy được viên đạn ra rồi, may mà không vào đến nội tạng. Con đừng gượng nữa, trên người có vết thương, không đùa được đâu.”
Doãn Chính Đạc đang vô cùng nóng ruột, bà biết anh đang lo lắng điều gì mà lại chỉ nói vấn đề khác, thành ra khiến anh nổi nóng, “Con đang hỏi là Lê Diệp đâu? Mẹ trả lời thẳng cho con!”
Thấy anh thật sự nổi giận, Trần Oanh không dám vòng vo nữa. Bà vốn không muốn nói với anh là vì sợ anh sốt ruột sẽ tự khiến mình bị thương nặng thêm, cứ thế thì chẳng biết cơ thể có chịu được hay không nữa. Có điều, thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, bà đành phải nói thật, “Lê Diệp… Con bé không được đưa đến bệnh viện.”
Tim Doãn Chính Đạc thót lại. Suy nghĩ đầu tiên của anh là, nếu không được đưa đến bệnh viện thì có nghĩa là không cần cấp cứu, người mà không cần cấp cứu cũng không đến bệnh viện, có khi là đã không còn nữa.
Thấy sắc mặt anh trắng bệch, Trần Oanh vội giải thích, “Mọi người cũng không biết Lê Diệp đi đâu nữa. Lúc cảnh sát đưa con đến đây, mẹ có hỏi họ, họ nói lúc vào đến bên trong trường, chỉ nhìn thấy con và xác Lê Thiên Tố.”
“Sao lại không thấy cô ấy?”, Doãn Chính Đạc ôm ngực, vội vã xuống giường đi ra cửa.
Trần Oanh vội vàng đuổi theo, “A Đạc, con bình tĩnh đi nào! Mẹ không nói dối con, là thật đấy!”
Lao ra khỏi phòng bệnh, Doãn Chính Đạc tóm ngay lấy vị bác sĩ đang đi tới, “Có người phụ nữ nào được đưa vào viện cùng tôi không?”
Vị bác sĩ lắc đầu, “Không có, lúc xe cấp cứu đến, chỉ có mình anh thôi…”
Doãn Chính Đạc đẩy anh ta ra. Theo sau vị bác sĩ là hai người cảnh sát, đang chuẩn bị đến lấy lời khai. Không đợi họ lên tiếng, Doãn Chính Đạc đã tiến đến tóm lấy họ, “Ở sân vận động, người phụ nữ bị thương cùng tôi đâu? Cô ấy ở ngay cạnh tôi, sao lại không được đưa đến bệnh viện?”
Viên cảnh sát lắc đầu, “Lúc chúng tôi đến, trên sân tập chỉ có hai người, một là anh, hai là Lê Thiên Tố đã chết… Anh có chắc người anh muốn tìm không phải cô ta không?”
Doãn Chính Đạc nổi điên, “Người tôi muốn tìm là vợ tôi! Cô ấy tên là Lê Diệp! Các anh làm ăn kiểu gì không biết, kẻ nên bắt cũng không bắt được, để cả đám người quay về làm chuyện ác!”
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, biết thân phận của anh, họ không tranh cãi nhiều với anh mà chỉ nói, “Lúc đó quả thật không có người thứ ba, anh nói vợ anh ở đó, vậy thì để chúng tôi điều tra, có lẽ những kẻ kia đã đưa cô ấy đi rồi.”
Vừa rồi Doãn Chính Đạc đang sốt ruột nên đầu óc hoàn toàn trống rỗng, giờ nghe cảnh sát nói, anh mới từ từ bình tĩnh lại.
Không thấy Lê Diệp đâu, có lẽ tình hình thực tế không xấu như anh nghĩ… Điều anh sợ nhất là Lê Diệp đã chết, nếu vậy thì dù anh có năng lực xuất sắc đến đâu cũng không thể làm gì được. Nhưng chỉ cần cô còn sống, thì dù cho là tình huống gì đi nữa, dù cô đang ở đâu, anh cũng sẽ có biện pháp giải quyết.
Về tình hình của cô hiện tại, Doãn Chính Đạc không dám chắc. Người của gia tộc Dick xuất hiện, mục đích chính là nhằm vào Lê Thiên Tố. Phân tích kĩ càng, họ giết Lê Thiên Tố vì hành vi phản bội của cô ta, mà nguyên do đằng sau là vì anh, nếu những kẻ đó muốn trút cơn phẫn nộ lên nguồn cơn của sự phản bội thì đáng ra phải đến tìm anh mới đúng. Vậy mà họ là đưa Lê Diệp đi. Vì sao?
Nghĩ như thế nào cũng thấy không hợp lý.
Cũng có thể là, Lê Diệp không bị người của gia tộc Dick đưa đi, mà lúc đó có người khác ở tại hiện trường. Nghĩ như vậy, anh lại thấy bất an. Không biết đối phương là ai, anh chẳng thể đoán được ý đồ của họ. Cảnh sát ập vào nhanh chóng, không lý nào lại vô duyên vô cớ đưa một người bị thương giấu đi.
Tuy nhiên, còn có thể có một tình huống khác, đó là Lê Diệp không bị ai đưa đi hết, không thấy cô đâu là vì cô tự rời đi. Nhưng suy nghĩ này bị anh phủ định ngay tức khắc. Lê Diệp rất yêu hai đứa nhỏ, trừ phi cô gặp phải tình huống bất đắc dĩ, nếu không cô sẽ không bỏ mặc hai đứa con.
Mọi khả năng đều được nghĩ đến, anh không thể nào xác định rốt cuộc đâu mới là thật. Nếu Lê Diệp bị người khác đưa đi, cô một mình sống ở ngoài, chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì, nếu bị ức hiếp, chẳng biết cô có kiên cường gắng gượng đợi đến lúc anh cứu cô được không.
Càng nghĩ nhiều, anh lại cảm thấy như nhất định cô đang ở một nơi nào đó, chỉ vì anh không làm tốt nên cô mới trốn đi, không muốn nhìn thấy anh nữa.
Sau khi tỉnh lại, Doãn Chính Đạc nhất quyết không chịu ở lại nữa mà đòi xuất viện ngay. Anh phải đi tìm Lê Diệp, nếu chậm một giây, không biết có thể xảy ra chuyện khiến anh hối hận cả đời hay không.
Tuy Trần Oanh rất lo lắng, bác sĩ cũng không đồng ý, song bà hiểu rõ hơn ai hết, giờ này, Doãn Chính Đạc đang chịu giày vò ra sao. Sống không thấy người, chết không thấy xác, cái cảm giác giày vò đó chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng nhất khi nó xảy ra với người thân của mình. Doãn Chính Đạc ra ngoài, Trần Oanh cũng không khuyên anh nữa. Không cho anh đi chẳng khác gì kết thù với anh, hơn nữa, bà cũng biết, chẳng ai có thể ngăn cản anh, tuyệt đối không.
***
Nhà họ Doãn.
Không có mẹ ở nhà, hai đứa bé đều quấy hẳn.
Từ tối hôm qua, Lê Diệp ra ngoài rồi không về nữa, Doãn Chính Đạc cũng không xuất hiện. Mới đầu, hai đứa nhỏ còn tự chơi cùng nhau, chẳng để ý bố mẹ, nhưng đến giờ ngủ, bình thường Lê Diệp ru hai đứa nên chúng cũng tập thành thói quen. Vậy mà mãi không thấy Lê Diệp về, hai đứa nhỏ bắt đầu quấy khóc. Thím Kim cùng mấy người giúp việc nhễ nhại mồ hôi mới dỗ được cho hai đứa đi ngủ.
Đến sáng, phát hiện ra bố mẹ vẫn chưa về, Hi Hi lại làm loạn lên. Thấy anh khóc, Đô Đô cũng khóc theo. Cả nhà từ sáng đến trưa chỉ toàn tiếng khóc trẻ con.
Thím Kim sắp bị tra tấn đến hết hơi, nhưng cũng lại xót hai đứa nhỏ. Tối hôm trước, Lê Diệp vội vàng ra ngoài, xem chừng là đã xảy ra chuyện gì đó. Đến đêm vẫn không thấy hai người về, thím gọi điện nhưng chẳng ai bắt máy. Điều này khiến cho mọi người làm trong nhà đều lo lắng theo.
Ai ngờ, linh cảm không lành đó lại là thật.
Tầm chạng vạng, Doãn Chính Đạc mới về. Có điều, bộ dạng anh trông thật khốn khổ, râu mọc lún phún, hai mắt đỏ ửng, trên người còn có vết thương, hành động cũng mất đi sự linh hoạt thường ngày.
Thấy anh thành ra như vậy, đám người làm đều vô cùng hoảng sợ. Mà điều khiến họ lo lắng hơn nữa là, không thấy bóng dáng Lê Diệp đâu cả.
Thấy bố về, cả hai đứa trẻ cùng ngừng khóc. Hi Hi bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt cổ anh không chịu rời, “Bố, bố bế con! Con nhớ mẹ, mẹ đâu rồi?”
Doãn Chính Đạc đã phái tất cả nguồn lực có thể đi tìm cô, nếu không phải lo cho hai đứa nhỏ ở nhà, anh sẽ không làm chậm trễ thời gian tìm kiếm.
Hi Hi dù sao cũng đã lớn, thời gian ở cạnh anh cũng dài nên vẫn ổn, còn Đô Đô thì đương nhiên là không. Con bé mới được mấy tháng, ngoài mẹ ra, nó chẳng thích ở cạnh ai cả, một ngày một đêm, ai dỗ con bé cũng chẳng chịu ăn. Sợ hai đứa ốm, Doãn Chính Đạc tạm rũ bỏ suy nghĩ để ở nhà chăm con. Có lẽ thằng anh không mấy chịu ngoan ngoãn, Doãn Chính Đạc cho nó ăn mà như đánh trận. Thằng nhóc này không biết bố đang đau đầu đủ chuyện mà cứ quấn lấy anh không buông. Anh chợt nghĩ đến Lê Diệp, đến giờ cơm của đứa nhỏ, cô chỉ cần lấy một bát cơm là Hi Hi tự giác ngồi xuống, ngoan ngoãn há miệng chờ cô đút… Nghĩ thế, anh mới biết chăm trẻ con cũng là một việc khổ sai. Trước đây anh còn nói Lê Diệp kêu trông con mệt là thừa thãi, giờ thì anh có thể nếm được cái mùi vất vả ấy.
Có điều, hiện giờ chẳng biết tung tích của cô, Doãn Chính Đạc hơi hối hận. Anh còn rất nhiều thiếu sót, anh đang thay đổi bản thân, nhưng cô lại không cho anh cơ hội biểu hiện.
Dỗ hai đứa con xong, Doãn Chính Đạc đưa chúng tạm thời sang chỗ Trần Oanh, rồi mỗi ngày lại về thăm chúng một lát. Trước mắt chỉ có thể làm vậy. Anh không thể cả ngày ở nhà trông con được, anh phải tận dụng thời gian đi tìm Lê Diệp, bất kể đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô trở về là tốt rồi. Anh không cần gì hơn, chỉ mong cô bình an vô sự.
Thế nhưng, cô như không cánh mà bay, một chút tin tức cũng không có.
Bệnh viện nào cũng đều đã tìm qua. Lúc anh bị thương, anh vẫn còn có chút ý thức. Anh nhớ là cô cũng bị thương, nhưng nghiêm trọng đến đâu thì anh không thể kiểm tra kĩ được. Các bệnh viện đều không có thông tin về cô, đến cả những phòng khám nhỏ không có giấy phép cũng không có. Doãn Chính Đạc bắt đầu cảm thấy hướng tìm này không đúng. Lê Diệp sẽ không làm như vậy, bất kể cô bị thương ra sao thì cũng không thể không nói không rằng mà bỏ đi, cô biết anh sẽ lo lắng, mà hai đứa nhỏ cũng không thể thiếu cô được. Như vậy, khả năng cô còn ở trong nước không lớn.
Người của anh ở nước ngoài vẫn luôn dò la tin tức của gia tộc Dick. Tuy nhiên, họ không có động tĩnh gì đặc biệt, chẳng có người phụ nữ Trung Quốc nào được họ đưa về, những chuyện thám thính được cũng không liên quan đến Lê Diệp.
Một tuần trôi qua, vẫn không có chút tiến triển. Thấy anh mất ăn mất ngủ đi tìm Lê Diệp, vết thương trên người không được thay thuốc cẩn thận, biết anh lo cho vợ, nhưng Trần Oanh cũng lo cho anh. Có điều, bà khuyên thế nào cũng không ổn, chẳng lẽ lại bảo anh chấp nhận sự thật là Lê Diệp đã lành ít dữ nhiều, vậy thì tàn nhẫn chẳng khác nào đòi mạng anh. Với Lê Diệp, bà cũng không biết rõ là tình cảm gì nữa. Người phụ nữ kia, bà không quá thích, trong lòng bà, Doãn Chính Đạc hoàn toàn có thể lấy được người tốt hơn, có gia thế tốt hơn cô. Bà khinh thường cô, hận cô, vì cô vừa xuất hiện, chẳng cần làm gì đã có thể cướp đi đứa con trai bà vất vả dưỡng dục. Người phụ nữ kia lại đối xử chẳng ra gì với Doãn Chính Đạc, năm lần bảy lượt đẩy con trai bà vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Hiện giờ cũng thế, cô đột nhiên biến mất, để lại bao nỗi khổ sở cho mình anh gánh vác. Thế nhưng, bà lại sợ Lê Diệp xảy ra chuyện chẳng lành. Gặp phải sự cố gì đó còn đỡ, Doãn Chính Đạc sẽ khó chịu, nhưng ít ra là không hoàn toàn xấu. Nhưng nếu Lê Diệp thật sự đã chết, vậy thì nhất định Doãn Chính Đạc cũng kết thúc theo luôn. Từ lâu Trần Oanh đã thấu suốt, sinh con ra như là cho người khác, nó lấy vợ rồi, đến cả mạng cũng là của người ta.
Bình luận truyện