Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 216: Bên nhau
Lê Diệp không dám động đậy, anh áp vào quá sát, khiến chân tay cô dần cứng ngắc lại. Đã lâu rồi không gần gũi, cử chỉ thân mật nhất cũng chỉ là anh ôm cô hoặc hôn lên trán cô mà thôi, chẳng hiểu sao, cô bắt đầu căng thẳng không khác gì lần đầu.
Thấy cô không có vẻ phản đối, anh thử cúi đầu hôn lên môi cô. Thật mềm, thoang thoảng mùi sữa như trên người Đô Đô, nhưng lại có thêm cả hương thơm cơ thở của người phụ nữ. Anh hơi mất khống chế, dùng chóp mũi cọ lên mũi cô, gương mặt hiện đầy vẻ thỏa mãn.
Cô khẽ tóm lấy vạt áo anh, hai tay run rẩy.
Anh bắt đầu hôn từ trán cô rồi xuống đôi môi, hai má, vành tay, cần cổ, không bỏ sót chỗ nào. Khiến hơi thở cô dồn dập hẳn lên, lại cảm thấy mặt mình cũng nóng rực, anh cúi đầu hôn cô lần nữa. Anh thử thăm dò vào trong, làm hơi thở của cả hai quấn bện lấy nhau.
Cảm xúc tuyệt vời khiến anh lưu luyến vô cùng. Máu nóng sôi trào khiến toàn thân anh ngập tràn nỗi kích động. Anh vòng tay qua đầu cô, nhưng chết tiệt là anh lại cực kỳ căng thẳng, chính anh cũng cảm nhận được rằng hai tay mình đang run lên. Trong lòng anh chửi thầm, cái quái gì thế, vào lúc này mà lại có phản ứng này, là thể lực không đuổi kịp hay là vì cảm xúc sục sôi?
Không được, anh không muốn vào thời điểm mấu chốt này mà lại “đứt dây đàn”. Vội vàng cởi bay áo ngủ ra, anh nuốt ực một ngụm nước miếng rồi mới cởi áo cho cô.
Lê Diệp vẫn cứ ngoảnh mặt đi chứ không dám nhìn theo hành động của anh. Anh thầm mừng vì may là cô không nhìn, nếu không cô sẽ phát hiện ra, anh cởi có một cúc áo thôi mà cực kỳ vất vả, hai tay cứ run như bị điện giật.
Hai người mình trần áp sát vào nhau. Người cô nóng rực, anh chạm vào mà cảm giác như đang ôm túi chườm.
Anh không dám làm quá, cho dù đã kích động đến mức khó khống chế được. Bàn tay anh vuốt ve hai bả vai cô, xuống cánh tay, và cả vòng eo cô. Thấy mặt cô đỏ bừng, anh biết, cô cũng có cảm giác, cô cũng muốn anh. Ngậm lấy vành tai cô, anh khàn giọng hỏi, “Cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?”
Lê Diệp tựa vào vai anh, cô im lặng một lát rồi lắc đầu.
Doãn Chính Đạc lập tức bạo dạn đưa ngón tay vào giữa hai chân cô, khẽ vân vê điểm yếu của cô, trêu chọc lúc mạnh lúc nhẹ. Khiến cô liên tục thở gấp, trong lòng anh có phần đắc ý, cho dù không được ngày ngày thao luyện, nhưng kĩ thuật cơ bản thì vẫn phải có, muốn cô động tình cũng chẳng khó khăn gì. Thấy cô có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng, anh thoáng liếm bờ môi khô khốc. Nhịn bao lâu nay, anh vô cùng khổ sở, nhưng vì sợ cô mới khỏi bệnh không chịu nổi một trận kịch liệt, anh nhẹ nhàng, chậm rãi chiếm lấy cô.
Lê Diệp ôm chặt cổ anh, cảm nhận rõ ràng anh đang thong thả đẩy vào, cô khẽ rên lên một tiếng. Anh lập tức dừng lại, căng thẳng hỏi, “Sao thế, đau à?”
Cô hơi không thoải mái, nhưng vẫn có thể chịu được, hơn nữa, cô biết anh nhẫn nhịn rất khổ sở, nếu giờ kêu khó chịu thì chắc chắn anh sẽ lại nhịn tiếp chứ không động vào cô nữa. Không muốn anh phải khó chịu nữa, cô lắc đầu, khóe môi cong lên, “Không…không đau…”
Anh hơi váng đầu, chỉ sợ mình không khống chế nổi sẽ giao nộp vũ khí sớm, như vậy thì quá mất mặt, anh muốn cho cô một đêm thật hoàn hảo. Tiếp tục hôn cô, hôn đến mức cô cũng choáng váng, nhân lúc cô đang thoải mái, anh mới chậm rãi đẩy vào toàn bộ.
Cô bắt đầu để lộ ra vẻ mặt khác thường, hai má đỏ ửng, đôi mắt mê ly, như đau đớn, nhưng lại càng toát ra nỗi khát vọng nhiều hơn.
Anh cảm thấy vô cùng mỹ mãn, có thể làm cho cô thoải mái còn khiến anh kích động hơn là đơn phương hưởng thụ. Anh nhẹ nhàng đưa đẩy theo biên độ nhỏ, cô không nhịn được, khẽ rên lên phối hợp. Trước đây xấu hổ không dám kêu lên, chỉ biết cắn chặt môi. Còn giờ, có lẽ đã sinh con nên da mặt không mỏng như xưa, hoặc có lẽ là do đã bộc lộ hoàn toàn tình cảm với anh, nên cô không chống cự anh, cũng không tỏ ra mất tự nhiên nữa.
Nghe thấy tiếng rên của cô, lòng anh nhộn nhạo đến khó chịu. Quả thật, kiểu kích thích này khiến anh như phát cuồng lên.
Biên độ dần dần thay đổi, cô không chịu nổi, vô thức giơ tay cào một đường trên lưng anh. Có điều, cô càng cào lại càng khiến anh hăng hơn, từng chút, từng chút, gần như muốn xuyên thủng cô vậy.
Cô sợ đánh thức tụi nhỏ và cô bảo mẫu nên ngay lập tức phải bịt miệng lại, nhưng anh không cho, ác ý kéo tay cô ra. Cô không khống chế được, chỉ đành kệ anh, cuối cùng để thoát ra một tiếng hét cao vút.
Nỗi vui sướng như cơn sóng dập dềnh nâng hai người lên. Anh cũng phấn khích hơn hẳn, nhịn bao lâu nay, cuối cùng đã có thể giải tỏa. Còn tưởng sẽ mất mặt, may mà kĩ thuật đủ để vượt qua thử thách, đủ để không giải tán quân sớm trước mặt cô. Một lần đã trúng đích, tiến hành vô cùng thuận lợi. Doãn Chính Đạc phát hiện ra cô tập trung hơn ngày trước, có lẽ do đã hoàn toàn giải tỏa, không còn cảm thấy thẹn thùng, e ấp nữa. Anh đưa cô lên đỉnh, thấy cô run rẩy nghẹn ngào thì anh mới yên tâm tranh thủ chút phúc lợi cho mình. Đến khi anh cũng về đích, anh mới thở dài một hơi thỏa mãn, gục xuống người cô, vừa cọ cọ vào cổ cô vừa nói bằng cái giọng dày đặc âm mũi, “Diệp Nhi, có được không?”
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, mí mắt nặng trĩu, cô uể oải ừ một tiếng.
Anh vẫn không chịu ra ngoài, cứ ở lỳ trong cô, khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái. Cô muốn nhích người ra, nhưng vừa động đậy thì lại khiến anh không thể ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
“Này…”, anh ngăn cô lại, “Cho anh nghỉ tí đã, lại làm cái nữa anh không kham nổi.”
Cô đâu có ý đó, “Em có bảo là không cho anh nghỉ đâu, anh nằm sang một bên đi.”
Anh không muốn động đậy, cứ thích nằm đè lên cô như vậy, nhắm tịt hai mắt, “Anh cứ nằm đây đấy, tâm sự với anh một lúc, đợi anh lấy lại sức, chiến tiếp.”
“Tiếp cái gì…”, Lê Diệp đẩy anh ra, “Mai em còn phải đưa Đô Đô đi tiêm phòng.”
“Tiêm chưa đến nửa phút, chẳng liên quan đến cái giường.”, anh đan tay vào tay cô, cảm giác sở hữu chân thực này khiến anh thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì. Cô nằm trong lòng anh, hình ảnh cô trong mắt anh, trong tim anh, trong thân thể anh. Hai người hòa thành một thể, đó là sự khăng khít thân mật nhất, là cách tuyệt vời nhất để họ cảm nhận được nhịp đập con tim của nhau.
“Diệp Nhi.”, anh khẽ gọi cô.
Cô đáp lời, anh lại chẳng nói gì khác, chỉ muốn gọi cô như vậy.
Cô chẳng biết làm sao, đưa tay vuốt ve mái tóc anh, cái cảm giác ngọn tóc ngắn chọc vào tay vô cùng thú vị.
“Diệp Nhi.”, anh lại gọi, gọi tên cô thôi cũng khiến lòng anh cuộn trào lớp lớp sóng.
Cô đáp. Anh hỏi, “Chúng ta có hạnh phúc không?”
Cô cười, không đáp lại.
Anh hỏi đến cùng, “Chúng ta có hạnh phúc không?”
Cô gật đầu, “Có.”
Lúc này anh mới cảm thấy mỹ mãn. Cô ôm lấy anh, quả nhiên, đàn ông nhiều lúc giống hệt đứa trẻ con. Phần lớn thời gian anh là người đĩnh đạc, chín chắn, chỉ duy nhất trước mặt cô là nhiều khi ngây thơ hệt như một đứa trẻ.
Nghỉ ngơi một lát, anh đột nhiên lồm cồm bò dậy, chống tay nhìn cô từ phía trên. Bị anh ôm ghì một lúc, Lê Diệp không thể ngủ nổi, chợt thấy anh động đậy, cô liền đưa mắt nhìn anh.
Anh bất chợt hôn xuống tai cô rồi thấp giọng nói, “Anh yêu em.”
Trái tim cô như mềm nhũn ra, thật giống như một con ong bị rơi trúng hũ mật vậy, âm ỉ đau, mà cũng vô cùng ngọt ngào. Cô cũng muốn đáp lại gì đó, nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng. Hình như, lời yêu thương cô đã từng nói rồi. Lần đó, cô dùng hết tất cả sức lực, dồn hết hai trăm phần trăm dũng khí mới có thể nói ra được. Cô đành khẽ nhướn người, đặt một nụ hôn lên khóe môi anh coi như đáp lời.
Anh biết cô xấu hổ, thế này đã là câu trả lời tốt nhất của cô rồi. Anh hít sâu một hơi, rồi bỗng thở hắt ra một cách nặng nề, dùng chỗ cứng rắn của mình chạm vào cô.
Thấy anh lại có vẻ đòi hỏi, cô đưa tay sờ tai anh, “Anh lại đây.”
Anh chớp mắt mấy cái liền, “Có thể chứ?”
Cô vuốt ve gương mặt anh, gương mặt tuấn tú vô cùng. Họ không giống những đôi vợ chồng bình thường, trình tự chúng sống hoàn toàn đảo ngược. Người ta tìm hiểu nhau trước, sau sinh cảm tình rồi kết hôn, còn họ lại kết hôn trước, rồi chậm chạp thăm dò tính nết đôi bên. Vì vậy hiện tại, cô nhìn anh mới sực kinh ngạc vì độ đẹp trai của anh. Như thể trước đây cô không hề để ý, người đàn ông này lại đẹp trai đến mức thu hút ánh nhìn thế này.
Nhìn ra được vẻ say đắm trong mắt cô, anh cực kỳ sung sướng, ôm chầm lấy cô bắt đầu một hiệp mãnh liệt nữa. Hai người lăn lộn trên chiếc giường lớn, dường như không hề biết mệt mỏi. Cô vượt qua tất cả chỉ vì để phối hợp với anh, anh trả mọi giá chỉ để có được niềm vui của cô. Chưa từng chú tâm đến vậy, như thể mở ra một cánh cổng lớn, mọi ngăn cách đều tan bay trong một đêm này, họ hoàn toàn có được nhau, từ trái tim đến thân thể, không có ai khác, chỉ có hai người, quấn quýt bên nhau.
Thấy cô không có vẻ phản đối, anh thử cúi đầu hôn lên môi cô. Thật mềm, thoang thoảng mùi sữa như trên người Đô Đô, nhưng lại có thêm cả hương thơm cơ thở của người phụ nữ. Anh hơi mất khống chế, dùng chóp mũi cọ lên mũi cô, gương mặt hiện đầy vẻ thỏa mãn.
Cô khẽ tóm lấy vạt áo anh, hai tay run rẩy.
Anh bắt đầu hôn từ trán cô rồi xuống đôi môi, hai má, vành tay, cần cổ, không bỏ sót chỗ nào. Khiến hơi thở cô dồn dập hẳn lên, lại cảm thấy mặt mình cũng nóng rực, anh cúi đầu hôn cô lần nữa. Anh thử thăm dò vào trong, làm hơi thở của cả hai quấn bện lấy nhau.
Cảm xúc tuyệt vời khiến anh lưu luyến vô cùng. Máu nóng sôi trào khiến toàn thân anh ngập tràn nỗi kích động. Anh vòng tay qua đầu cô, nhưng chết tiệt là anh lại cực kỳ căng thẳng, chính anh cũng cảm nhận được rằng hai tay mình đang run lên. Trong lòng anh chửi thầm, cái quái gì thế, vào lúc này mà lại có phản ứng này, là thể lực không đuổi kịp hay là vì cảm xúc sục sôi?
Không được, anh không muốn vào thời điểm mấu chốt này mà lại “đứt dây đàn”. Vội vàng cởi bay áo ngủ ra, anh nuốt ực một ngụm nước miếng rồi mới cởi áo cho cô.
Lê Diệp vẫn cứ ngoảnh mặt đi chứ không dám nhìn theo hành động của anh. Anh thầm mừng vì may là cô không nhìn, nếu không cô sẽ phát hiện ra, anh cởi có một cúc áo thôi mà cực kỳ vất vả, hai tay cứ run như bị điện giật.
Hai người mình trần áp sát vào nhau. Người cô nóng rực, anh chạm vào mà cảm giác như đang ôm túi chườm.
Anh không dám làm quá, cho dù đã kích động đến mức khó khống chế được. Bàn tay anh vuốt ve hai bả vai cô, xuống cánh tay, và cả vòng eo cô. Thấy mặt cô đỏ bừng, anh biết, cô cũng có cảm giác, cô cũng muốn anh. Ngậm lấy vành tai cô, anh khàn giọng hỏi, “Cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?”
Lê Diệp tựa vào vai anh, cô im lặng một lát rồi lắc đầu.
Doãn Chính Đạc lập tức bạo dạn đưa ngón tay vào giữa hai chân cô, khẽ vân vê điểm yếu của cô, trêu chọc lúc mạnh lúc nhẹ. Khiến cô liên tục thở gấp, trong lòng anh có phần đắc ý, cho dù không được ngày ngày thao luyện, nhưng kĩ thuật cơ bản thì vẫn phải có, muốn cô động tình cũng chẳng khó khăn gì. Thấy cô có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng, anh thoáng liếm bờ môi khô khốc. Nhịn bao lâu nay, anh vô cùng khổ sở, nhưng vì sợ cô mới khỏi bệnh không chịu nổi một trận kịch liệt, anh nhẹ nhàng, chậm rãi chiếm lấy cô.
Lê Diệp ôm chặt cổ anh, cảm nhận rõ ràng anh đang thong thả đẩy vào, cô khẽ rên lên một tiếng. Anh lập tức dừng lại, căng thẳng hỏi, “Sao thế, đau à?”
Cô hơi không thoải mái, nhưng vẫn có thể chịu được, hơn nữa, cô biết anh nhẫn nhịn rất khổ sở, nếu giờ kêu khó chịu thì chắc chắn anh sẽ lại nhịn tiếp chứ không động vào cô nữa. Không muốn anh phải khó chịu nữa, cô lắc đầu, khóe môi cong lên, “Không…không đau…”
Anh hơi váng đầu, chỉ sợ mình không khống chế nổi sẽ giao nộp vũ khí sớm, như vậy thì quá mất mặt, anh muốn cho cô một đêm thật hoàn hảo. Tiếp tục hôn cô, hôn đến mức cô cũng choáng váng, nhân lúc cô đang thoải mái, anh mới chậm rãi đẩy vào toàn bộ.
Cô bắt đầu để lộ ra vẻ mặt khác thường, hai má đỏ ửng, đôi mắt mê ly, như đau đớn, nhưng lại càng toát ra nỗi khát vọng nhiều hơn.
Anh cảm thấy vô cùng mỹ mãn, có thể làm cho cô thoải mái còn khiến anh kích động hơn là đơn phương hưởng thụ. Anh nhẹ nhàng đưa đẩy theo biên độ nhỏ, cô không nhịn được, khẽ rên lên phối hợp. Trước đây xấu hổ không dám kêu lên, chỉ biết cắn chặt môi. Còn giờ, có lẽ đã sinh con nên da mặt không mỏng như xưa, hoặc có lẽ là do đã bộc lộ hoàn toàn tình cảm với anh, nên cô không chống cự anh, cũng không tỏ ra mất tự nhiên nữa.
Nghe thấy tiếng rên của cô, lòng anh nhộn nhạo đến khó chịu. Quả thật, kiểu kích thích này khiến anh như phát cuồng lên.
Biên độ dần dần thay đổi, cô không chịu nổi, vô thức giơ tay cào một đường trên lưng anh. Có điều, cô càng cào lại càng khiến anh hăng hơn, từng chút, từng chút, gần như muốn xuyên thủng cô vậy.
Cô sợ đánh thức tụi nhỏ và cô bảo mẫu nên ngay lập tức phải bịt miệng lại, nhưng anh không cho, ác ý kéo tay cô ra. Cô không khống chế được, chỉ đành kệ anh, cuối cùng để thoát ra một tiếng hét cao vút.
Nỗi vui sướng như cơn sóng dập dềnh nâng hai người lên. Anh cũng phấn khích hơn hẳn, nhịn bao lâu nay, cuối cùng đã có thể giải tỏa. Còn tưởng sẽ mất mặt, may mà kĩ thuật đủ để vượt qua thử thách, đủ để không giải tán quân sớm trước mặt cô. Một lần đã trúng đích, tiến hành vô cùng thuận lợi. Doãn Chính Đạc phát hiện ra cô tập trung hơn ngày trước, có lẽ do đã hoàn toàn giải tỏa, không còn cảm thấy thẹn thùng, e ấp nữa. Anh đưa cô lên đỉnh, thấy cô run rẩy nghẹn ngào thì anh mới yên tâm tranh thủ chút phúc lợi cho mình. Đến khi anh cũng về đích, anh mới thở dài một hơi thỏa mãn, gục xuống người cô, vừa cọ cọ vào cổ cô vừa nói bằng cái giọng dày đặc âm mũi, “Diệp Nhi, có được không?”
Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, mí mắt nặng trĩu, cô uể oải ừ một tiếng.
Anh vẫn không chịu ra ngoài, cứ ở lỳ trong cô, khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái. Cô muốn nhích người ra, nhưng vừa động đậy thì lại khiến anh không thể ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
“Này…”, anh ngăn cô lại, “Cho anh nghỉ tí đã, lại làm cái nữa anh không kham nổi.”
Cô đâu có ý đó, “Em có bảo là không cho anh nghỉ đâu, anh nằm sang một bên đi.”
Anh không muốn động đậy, cứ thích nằm đè lên cô như vậy, nhắm tịt hai mắt, “Anh cứ nằm đây đấy, tâm sự với anh một lúc, đợi anh lấy lại sức, chiến tiếp.”
“Tiếp cái gì…”, Lê Diệp đẩy anh ra, “Mai em còn phải đưa Đô Đô đi tiêm phòng.”
“Tiêm chưa đến nửa phút, chẳng liên quan đến cái giường.”, anh đan tay vào tay cô, cảm giác sở hữu chân thực này khiến anh thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì. Cô nằm trong lòng anh, hình ảnh cô trong mắt anh, trong tim anh, trong thân thể anh. Hai người hòa thành một thể, đó là sự khăng khít thân mật nhất, là cách tuyệt vời nhất để họ cảm nhận được nhịp đập con tim của nhau.
“Diệp Nhi.”, anh khẽ gọi cô.
Cô đáp lời, anh lại chẳng nói gì khác, chỉ muốn gọi cô như vậy.
Cô chẳng biết làm sao, đưa tay vuốt ve mái tóc anh, cái cảm giác ngọn tóc ngắn chọc vào tay vô cùng thú vị.
“Diệp Nhi.”, anh lại gọi, gọi tên cô thôi cũng khiến lòng anh cuộn trào lớp lớp sóng.
Cô đáp. Anh hỏi, “Chúng ta có hạnh phúc không?”
Cô cười, không đáp lại.
Anh hỏi đến cùng, “Chúng ta có hạnh phúc không?”
Cô gật đầu, “Có.”
Lúc này anh mới cảm thấy mỹ mãn. Cô ôm lấy anh, quả nhiên, đàn ông nhiều lúc giống hệt đứa trẻ con. Phần lớn thời gian anh là người đĩnh đạc, chín chắn, chỉ duy nhất trước mặt cô là nhiều khi ngây thơ hệt như một đứa trẻ.
Nghỉ ngơi một lát, anh đột nhiên lồm cồm bò dậy, chống tay nhìn cô từ phía trên. Bị anh ôm ghì một lúc, Lê Diệp không thể ngủ nổi, chợt thấy anh động đậy, cô liền đưa mắt nhìn anh.
Anh bất chợt hôn xuống tai cô rồi thấp giọng nói, “Anh yêu em.”
Trái tim cô như mềm nhũn ra, thật giống như một con ong bị rơi trúng hũ mật vậy, âm ỉ đau, mà cũng vô cùng ngọt ngào. Cô cũng muốn đáp lại gì đó, nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng. Hình như, lời yêu thương cô đã từng nói rồi. Lần đó, cô dùng hết tất cả sức lực, dồn hết hai trăm phần trăm dũng khí mới có thể nói ra được. Cô đành khẽ nhướn người, đặt một nụ hôn lên khóe môi anh coi như đáp lời.
Anh biết cô xấu hổ, thế này đã là câu trả lời tốt nhất của cô rồi. Anh hít sâu một hơi, rồi bỗng thở hắt ra một cách nặng nề, dùng chỗ cứng rắn của mình chạm vào cô.
Thấy anh lại có vẻ đòi hỏi, cô đưa tay sờ tai anh, “Anh lại đây.”
Anh chớp mắt mấy cái liền, “Có thể chứ?”
Cô vuốt ve gương mặt anh, gương mặt tuấn tú vô cùng. Họ không giống những đôi vợ chồng bình thường, trình tự chúng sống hoàn toàn đảo ngược. Người ta tìm hiểu nhau trước, sau sinh cảm tình rồi kết hôn, còn họ lại kết hôn trước, rồi chậm chạp thăm dò tính nết đôi bên. Vì vậy hiện tại, cô nhìn anh mới sực kinh ngạc vì độ đẹp trai của anh. Như thể trước đây cô không hề để ý, người đàn ông này lại đẹp trai đến mức thu hút ánh nhìn thế này.
Nhìn ra được vẻ say đắm trong mắt cô, anh cực kỳ sung sướng, ôm chầm lấy cô bắt đầu một hiệp mãnh liệt nữa. Hai người lăn lộn trên chiếc giường lớn, dường như không hề biết mệt mỏi. Cô vượt qua tất cả chỉ vì để phối hợp với anh, anh trả mọi giá chỉ để có được niềm vui của cô. Chưa từng chú tâm đến vậy, như thể mở ra một cánh cổng lớn, mọi ngăn cách đều tan bay trong một đêm này, họ hoàn toàn có được nhau, từ trái tim đến thân thể, không có ai khác, chỉ có hai người, quấn quýt bên nhau.
Bình luận truyện