Cuộc Săn Cừu Hoang

Chương 11: PHẦN 4: Chiếc limousine và người lái xe



Chiếc xe đến lúc bốn giờ, như đã hẹn. Chính xác đến từng giây, như một chiếc đồng hồ chim cúc cu. Cô thư ký lay tôi dậy khỏi giấc ngủ sâu. Sau đó tôi đi tới phòng vệ sinh vã nước lên mặt. Cơn buồn ngủ của tôi không hề giảm đi chút nào. Tôi ngáp ba lần trong thang máy lúc đi xuống. Ngáp đến mức người ta có thể kiện tôi được. Nhưng mà ai ở đó mà kiện cáo chứ? Ai đáng bị kiện ngoài chính tôi?

Hiện ra lờ mờ trước cửa tòa nhà chúng tôi là chiếc limousine trông như một chiếc tàu ngầm khổng lồ. Cả một gia đình nghèo khó có thể sống dưới mái xe ấy chứ, nó mới lớn làm sao. Cửa sổ màu xanh đục, bằng kính phản quang để không ai thấy được gì bên trong. Thân xe toàn màu đen đến phát sợ, không hề có lấy một tì vết, cả trên cái hãm xung, cả trên nắp đậy trục bánh xe.

Đứng bên cạnh chiếc xe trong tư thế luôn sẵn sàng là người lái xe đã đứng tuổi, mặc chiếc áo trắng tinh sạch bong và đeo cà vạt màu cam. Một người lái xe thật sự. Tôi buộc phải tiến về phía bác ta, và bác ta mở cửa xe không nói một lời. Mắt bác ta dõi theo tôi cho đến khi tôi đã ngồi yên vị trên ghế, rồi bác ta đóng cửa xe lại. Bác ta trèo lên ghế lái và đóng cửa xe. Tất cả đều không một tiếng động nào to hơn tiếng lật quân bài. Và ngồi trong chiếc limousine này, so với cái xe Con bọ hiệu Volkswagen đã đi được mười lăm năm mà tôi mua lại của một người bạn, thật yên tĩnh như ngồi dưới đáy hồ mà đeo ống bịt tai vậy.

Nội thất trong xe được trang bị hoàn hảo đến tận răng. Người ta có thể trông mong điều này trong một chiếc limousine, nhưng cho dù gu thẩm mỹ của hầu hết các phụ kiện được cho là xa xỉ đều rất đáng ngờ song nội thất chiếc xe này thì lại không đáng ngờ một chút nào. Ở giữa chỗ ngồi to như cái xô pha của tôi là chiếc điện thoại ấn phím sang trọng, cạnh đó là một hộp dựng thuốc lá bằng bạc, một bật lửa, một gạt tàn. Gắn sau ghế lái là một chiếc bàn gấp nhỏ. Máy điều hòa không phô trương mà tự nhiên, thảm xe lộng lẫy. Trước khi tôi chưa kịp nhận ra, chiếc limousine đã chuyển động rồi, như một chiếc chậu giặt lướt trên biển thủy ngân. Tổng số tiền đổ vào cục cưng này chắc phải kinh khủng lắm.

"Tôi bật chút nhạc được không cậu?" người lái xe hỏi.

"Có lẽ là chút gì đó thư giãn."

"Vâng, thưa cậu."

Người lái xe cúi xuống dưới ghế, chọn một băng cát xét, và chạm vào một nút trên bảng điều khiển. Một bản xô nát thanh bình dành cho đàn viôlôngxen dường như không biết từ đâu lan tới. Một bản nhạc không chê vào đâu được, độ trung thực không chê vào đâu được.

"Họ luôn cho bác đến chở mọi người trên chiếc xe này à?" tôi hỏi.

"Đúng vậy đấy," người lái xe trả lời một cách dè dặt. "Thời gian gần đây tôi chỉ phải làm có thế."

"Tôi hiểu rồi."

"Ban đầu chiếc limousine này được dành riêng cho Ông Chủ," người lái xe nói ngay sau đó, vẻ e ngại lúc trước đã bớt đi. "Tuy nhiên, mùa xuân này, với tình trạng hiện này, ông ấy không dám đi ra ngoài nhiều. Nhưng mà cứ để cho chiếc xe này nằm lì một chỗ thì cũng được gì đâu? Như tôi chắc cậu cũng biết, xe ô tô phải được lái thường xuyên chứ không thì chạy kém hay ngay."

"Tất nhiên rồi," tôi nói. Nếu vậy thì có vẻ như việc Ông Chủ bị bệnh không còn là bí mật của tổ chức nữa. Tôi lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp, xem xét, đưa lên mũi. Một loại thuốc lá cắt khô được làm một cách đặc biệt không có nhãn hiệu gì, thơm giống như mùi thuốc lá Nga. Tôi đấu tranh tư tưởng không biết nên hút hay nên đút túi, nhưng cuối cùng thì đặt nó lại chỗ cũ. Được chạm giữa chiếc bật lửa và hộp thuốc lá là một hình biểu tượng tinh xảo. Một biểu tượng cừu.

Cừu ư?

Tôi lắc đầu và nhắm mắt. Toàn bộ chuyện này thật quá sức tôi. Dường như kể từ khi bức ảnh cừu hiện hữu trong đời tôi, mọi thứ bắt đầu chạy trốn khỏi tôi.

"Còn bao nhiêu lâu nữa chúng ta đến nơi?" tôi hỏi.

"Ba mươi hoặc bốn mươi phút, tùy vào giao thông."

"Vậy có lẽ bác có thể giảm điều hòa xuống một chút? Tôi muốn tranh thủ ngủ một lát."

"Tất nhiên là được, thưa cậu."

Người lái xe điều chỉnh máy điều hòa, rồi bật một núm trên bảng điều khiển. Một tấm thủy tinh dày nhẹ nhàng kéo lên, ngăn khoang hành khách khỏi ghế lái xe. Tôi được bao bọc trong một sự yên lặng gần như tuyệt đối, chỉ trừ đoạn nhẹ nhàng của Bach, nhưng cho tới thời điểm này hầu như không gì làm tôi ngạc nhiên. Tôi dụi má vào ghế sau mà thiếp đi.

Tôi mơ về một con bò sữa. Một con bò khá hiền lành và nhỏ nhắn, loại trông giống như đã trải qua nhiều gian truân. Chúng tôi đi qua nhau trên một cây cầu lớn. Đó là một buổi chiều xuân dễ chịu. Con bò đang mang một chiếc quạt điện cũ trên móng guốc, và nó hỏi liệu tôi có muốn mua lại chiếc quạt với giá rẻ không.

"Tôi không có nhiều tiền đâu," tôi nói. "Thật mà, tôi không có nhiều tiền."

"Vậy thì," con bò nói, "tôi có thể đổi nó cho ngài lấy một chiếc kìm."

Thế cũng không tồi. Vậy là tôi và bò đi về nhà cùng nhau, và tôi lục tung cả nhà lên để tìm chiếc kìm. Nhưng không biết kìm đặt chỗ nào.

"Kỳ thật," tôi nói. "Chiếc kìm còn ở đây hôm qua mà."

Tôi vừa mới lôi ghế ra để trèo lên tìm trên mặt tủ thì người lái xe vỗ nhẹ lên vai tôi. "Chúng ta tới nơi rồi," bác ta nói ngắn gọn.

Cửa xe mở và ánh sáng yếu ớt của buổi chiều mùa hè chiếu qua mặt tôi. Hàng ngàn con ve đang kêu inh ỏi như tiếng lên dây cót của chiếc đồng hồ. Có cả mùi đất màu mỡ.

Tôi ra khỏi xe limousine, duỗi chân duỗi tay và thở một hơi sâu. Tôi cầu sao giấc mơ khi nãy không tượng trưng một điều gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện