Cuộc Săn Cừu Hoang

Chương 44: PHẦN KẾT - Hết



"Thế là hết thật rồi," Giáo sư Cừu nói, "hết thật rồi"

"Đã hoàn toàn chấm dứt."

"Tôi chắc phải cảm ơn cậu quá."

"Giờ thì tôi đã mất hầu như tất cả mọi thứ."

"Không, cậu không mất hết," Giáo sư Cừu lắc đầu. "Cậu có cuộc đời mình."

"Nếu ông nói vậy," tôi nói.

Khi tôi rời phòng. Giáo sư Cừu úp mặt xuống bàn, khóc rưng rức. Tôi đã cướp đi nỗi ám ảnh của ông, mặc dù nó đầy đau khổ, và dù tôi có đúng khi làm chuyện đó, tôi chưa bao giờ thấy không chắc chắn như lúc này.

"Cô ấy đi đến đâu đó," người chủ khách sạn Cá Heo nói. "Cô ấy không nói là đi đâu. Cô ấy có vẻ ốm."

"Không sao đâu," tôi nói.

Tôi nhấc cái túi lên và đăng ký ở căn phòng đã ở lúc trước. Vẫn nhìn ra cái công ty đầy khó hiểu đấy. Không thấy người đàn bà có bộ ngực đồ sộ đâu. Hai nhân viên nam trẻ tuổi làm việc tại bàn, đang hút thuốc. Một người đọc danh sách số liệu, người kia dùng bút chì thảo một biểu đồ có những đường gãy khúc trên một tờ giấy to tướng. Có thể là vì người đàn bà có bộ ngực đồ sộ không ở đó, nhưng văn phòng có vẻ như một chốn khác hẳn. Chỉ có điều dạo trước tôi không hiểu nổi công ty ấy kinh doanh cái gì thì nay vẫn hoàn toàn không hiểu. Lúc sáu giờ, tất cả nhân viên đi về, và tòa nhà chìm tối tăm.

Tôi bật vô tuyến lên và xem tin tức. Không có bản tin về bất cứ vụ nổ nào trên bất cứ ngọn núi nào. Nhưng đợi đã, có phải vụ nổ đó diễn ra ngày hôm qua không? Tôi đã làm cái khỉ gì trong cả một ngày? Tôi đã ở đâu? Đầu óc tôi choáng váng.

Thôi thì, dù sao thì một ngày cũng trôi qua. Cũng theo cách này, từng ngày một, tôi học được cách lánh xa bản thân mình khỏi "ký ức". Cho tới một ngày kia trong tương lai bất định, khi một tiếng nói xa xăm gọi tôi từ bóng tối đen như mực.

Tôi tắt vô tuyến và nằm vật lên giường trong khi vẫn đi giày. Hoàn toàn một mình, tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà nhem nhuốc. Nhớ những người đã chết và bị lãng quên từ lâu.

Căn phòng thay đổi màu sắc theo xung điện của những ngọn đèn neon. Đồng hồ tôi kêu tích tắc bên tai. Tôi tháo dây đeo đồng hồ và quẳng nó xuống sàn. Tiếng xe cộ dội về như những dàn đồng ca nhẹ nhàng, hết lớp này đến lớp khác. Tôi cố ngủ, nhưng không được. Ai có thể ngủ được kia chứ, khi bản thân không thể biểu đạt được thế này?

Tôi mặc áo len rồi đi ra thị trấn, bước vào sàn nhảy đầu tiên tôi trông thấy. Tôi uống ba ly whisky đá trong khi lắng nghe nhạc soul không dứt. Và quay trở lại bình thường là điểm mấu chốt. Mọi người đều tin chắc vào sự bình thường của tôi.

Quay trở lại khách sạn Cá Heo, tôi thấy người chủ khách sạn có ba ngón tay đang ngồi trên ghế dài xem thời sự buổi đêm.

"Sáng mai tôi sẽ đi lúc chín giờ," tôi nói.

"Anh quay trở lại Tokyo, đúng không?"

"Không." Tôi nói. "Tôi có một chỗ dừng chân trước đó. Làm ơn đánh thức tôi dậy lúc tám giờ nhé."

"Được thôi," ông ta nói.

"Cảm ơn ông vì tất cả."

"Không có gì." Rồi người chủ quán khách sạn buông một tiếng thở dài. "Ông cụ nhà tôi không chịu ăn uống gì cả. Cứ kiểu này cụ sẽ chết mất."

"Ông ấy bị một đòn đau quá mà."

"Tôi biết," người chủ khách sạn nói buồn bã. "Nhưng ông cụ có kể gì với tôi đâu."

"Hãy đợi thêm thời gian nữa."

Ngày hôm sau tôi đáp máy bay tới Tokyo-Haneda, rồi lại bay tiếp. Biển lấp lánh sáng khi tôi tới nơi.

J đang gọt khoai tây như mọi khi. Một cô gái trẻ làm bán thời gian đang cắm hoa vào lọ và lau bàn. Hokkaido đã đánh mất mùa thu, nhưng mùa thu ở đây vẫn còn. Qua cửa sổ J"s Bar, đồi núi mang sắc màu đẹp đẽ.

Tôi ngồi ở quầy uống một ly bia trước khi quán bar mở cửa. Bóc lạc bằng một tay.

"Khó gặp được loại lạc bóc dễ và giòn đến thế," J nói.

"Ồ vậy sao?" tôi nói, miệng nhấm nháp.

"Nói anh nghe đi, chú vẫn chưa đi nghỉ à?"

"Em bỏ rồi?"

"Bỏ rồi á?"

"Chuyện dài đấy?"

J gọt xong khoai tây thì liền trút vào một cái rổ cho ráo nước. "Từ giờ trở đi chú sẽ làm gì?"

"Em không biết. Em sắp có ít tiền kết thúc hợp đồng, cộng với nửa số tiền phần em khi bán công ty. Thật ra không nhiều lắm. Và rồi còn cái này."

Tôi cầm tấm séc trong túi ra đưa cho J, khoản tiền bao nhiêu không biết. J nhìn nó lắc đầu.

"Đây là số tiền không thể tin được, không thể tin được."

"Chắc chắn rồi."

"Nhưng là một câu chuyện dài, đúng không?"

Tôi cười. "Em để số tiền này lại cho anh. Cất vào két sắt cửa hàng đi."

"Làm gì có két sắt ở đây."

"Hay là chỗ máy tính tiền?"

"Anh sẽ gửi nó vào két sắt nhỏ trong ngân hàng," J nói đầy lo lắng. "Nhưng chú định làm gì với nó?"

"Anh J này, chuyển đến địa điểm mới này tốn nhiều tiền lắm, đúng không?"

"Quả có thế."

"Có phải vay tiền không?"

"Vay nhiều."

"Tấm séc đó có trả hết số nợ không?"

"Vẫn còn thừa tiền. Nhưng..."

"Hay thế này được không? Anh nói sao nếu anh nhận em và Chuột làm đối tác? Không phải lo lắng gì về đoạn lời lãi. Đối tác trên danh nghĩa là được rồi."

"Nhưng anh không thể làm thế được."

"Tất nhiên là được rồi. Bù lại tất cả những gì anh cần làm là cho em và Chuột tá túc bất cứ khi nào một trong hai đứa tụi em lâm tình thế khó khăn."

"Thế thì đâu có khác gì so với việc anh vẫn làm từ bấy đến nay."

Ly bia trong tay, tôi nhìn thẳng vào J. "Em biết. Nhưng em muốn như thế."

J cười và nhét tấm séc vào túi. "Anh vẫn còn nhớ lắm lần đầu tiên chú say. Cách đây bao nhiêu năm rồi nhỉ?"

"Mười ba năm."

"Đã lâu vậy sao?"

Suốt nửa tiếng sau J nói chuyện ngày xưa, một điều anh hiếm khi làm. Khách hàng bắt đầu lục tục đi vào, tôi đứng dậy rời quán.

"Nhưng chú vừa mới đến mà." J nói.

"Một đứa bé ngoan không ở lại lâu quá," tôi nói.

"Chú có gặp Chuột không?"

Tôi thở một hơi sâu, cả hai tay trên bàn. "Em có gặp hắn."

"Đó cũng là chuyện dài à?"

"Dài hơn bất cứ chuyện gì anh từng nghe trong đời."

"Chú không điểm qua cho anh mấy nét chính à?"

"Nét chính không có nghĩa gì hết."

"Nó khỏe chứ?"

"Khỏe. Cậu ấy ước gì có thể gặp anh."

"Cậu có nghĩ là anh sẽ gặp lại nó vào lúc nào đó không?"

"Anh sẽ gặp lại cậu ấy. Xét cho cùng, cậu ấy là đồng đối tác mà. Đó là tiền em và Chuột kiếm được."

"Vậy thì anh cũng mừng."

Tôi bước xuống ghế bar và hít một hơi mùi chốn cũ.

"Ồ, và với tư cách là đồng đối tác, anh nghĩ sao về việc trang bị thêm máy lăn bi ghim và máy hát tự động?"

"Lần tới chú ghé là sẽ có tất cả rồi," J đáp.

Tôi đi dọc theo bờ sông lên tới cửa sông. Tôi ngồi xuống bốn mươi lăm mét bờ biển cuối cùng, rồi khóc. Tôi chưa bao giờ khóc nhiều như thế trong đời.

Tôi phủi cát khỏi quần rồi đứng dậy, như thể tôi có một nơi nào đó để đi.

Ngày đã gần tàn. Tôi có thể nghe thấy tiếng sóng khi cất bước.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện