Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 23: Đến Bộ Phận Hậu Cần Làm Việc





Nhìn Lý Trường Phong lăn lộn dưới đất, Trịnh Hoàng Yến hoàn toàn không có một chút nương tay nào, trực tiếp lôi hắn đứng thẳng người dậy, nói: “Vì hành vi cố ý gây rối của anh, tôi mời anh lên đồn để làm việc!”
Nói xong, Trịnh Hoàng Yến liền muốn lôi Lý Trường Phong ra xe.

Nhưng Lương Vĩnh Khang lúc này mới chạy tới chặn lại, nói: “Này cô cảnh sát, có thể chậm chút được không?”
Trịnh Hoàng Yến không rõ vì cái gì Lương Vĩnh Khang muốn ngăn cản mình lại, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Thế nào, anh muốn xin cho người này?!”
Lương Vĩnh Khang lập tức lắc đầu nói: “Không phải, tôi và người này còn có việc chưa giải quyết xong.

Cô cảnh sát có thể cho tôi giải quyết công việc với người này một chút được không?”
Trịnh Hoàng Yến vừa nhìn lấy Lý Trường Phong, lại nhìn nhìn Lương Vĩnh Khang một chút, sau đó mới gật đầu nói: “Thôi được, hai người nhanh chóng giải quyết công việc của mình đi!”
Nói xong, Trịnh Hoàng Yến liền đem Lý Trường Phong thả xuống đất.
Mà lúc này, một tay của Lý Trường Phong vừa ôm đũng quần, một tay vừa chỉ về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “Mày, mày muốn cái gì?”
“A, tôi muốn cái gì? Tôi thì muốn cái gì chứ? Anh chẳng lẽ là quên vụ cá cược giữa hai chúng ta rồi sao? Anh đã thua cuộc, anh cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình đi?!” Lương Vĩnh Khang rất là hời hợt gạt ngón tay của Lý Trương Phong ra, rồi mỉm cười nói.
Mà Lý Trường Phong vừa nghe như vậy, hắn liền nhảy đổng lên: “Cá cược cái gì? Mày có bị điên hay không? Cá cược là một hành vi bất hợp pháp, mày nghĩ một người tuân thủ pháp luật nghiêm cẩn như tao, có thể làm ra hành vi sai trái như vậy hay sao?”
Nói ra mấy lời này xong, Lý Trường Phong còn hướng về phía Trịnh Hoàng Yến, nói: “Cô cảnh sát, tên này có hành vi không chính đáng, tôi nghi ngờ hắn tham gia cá cược bất hợp pháp, tôi đề nghị cô hãy đem hắn bắt vào trong đồn đi!”
Trịnh Hoàng Yên vừa nghe xong, liền nhíu mày nói: “Chuyện này là thật sao?”
Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến tên Lý Trường Phong này sau khi thua cược không được, lại còn làm ra hành động ngu ngốc như vậy.


Hắn không khỏi vừa cười vừa nói: “Cô cảnh sát, nếu hành vi cá cược này giữa chúng tôi là bất hợp pháp, vậy tội của người này cũng không nhẹ nha.

Hắn rõ ràng là kẻ chủ mưu, tôi cũng chỉ bị ép buộc mà thôi!”
“Mày… mày nói cái gì vậy hả?” Lý Trường Phong nghe xong một hồi, liền bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng xua tay nói: “Cô cánh sát, cô đừng tin lời hắn nói bậy, chúng tôi cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, hoàn toàn không có hành vi cá cược bất hợp pháp như cô nghĩ đâu!”
“A, không phải vừa rồi anh còn nói là tôi tham gia cá cược bất hợp pháp hay sao? Sao bây giờ anh lại đổi ý rồi? Cái này không phải là anh cố tình muốn trêu chọc cô cảnh sát này đấy chứ?” Lương Vĩnh Khang nhất thời giật mình, hô lên một tiếng.
Nghe xong lời này của Lương Vĩnh Khang nói, ánh mắt Trịnh Hoàng Yên trở nên vô cùng sắc lạnh, cô còn hừ lên một tiếng, dọa cho Lý Trường Phong nhảy dựng.

Vừa rồi bị cô đá cho một phát, hắn thật sự là rất sợ bị cô nàng cảnh sát hung dữ này đá cho thêm phát nữa, như thế thì thằng em của hắn không bị đá bể, thì cũng phải liệt luôn cả đời.
Chính vì vậy, hắn lúc này gấp lên, vội vàng nói: “Lương Vĩnh Khang, rốt cuộc mày muốn cái gì?”
Đến lúc này, Lương Vĩnh Khang cũng không cần đùa giỡn với Lý Trường Phong nữa.

Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Trường Phong, nói: “Có chơi thì có chịu, anh cúi đầu xin lỗi tôi đi!”
“Mày, mày nghĩ là tao có thể xin lỗi mày hay sao? Mày đừng có mơ?!” Cho tới lúc này, Lý Trường Phong vẫn một bộ cứng miệng, nói.
Thế nhưng Lương Vĩnh Khang cũng không vội, hắn chỉ chậm rãi thì thầm vào tai của Lý Trường Phong mấy câu, thân hình của Lý Trường Phong nhất thời bị cứng đơ lại: “Mày… mày làm sao biết được chuyện này?”
Lương Vĩnh Khang nhìn thấy biểu lộ này của Lý Trườn Phong, hắn chỉ nhún vai cười: “Muốn người không biết, thì tốt nhất là đừng có làm!”
Sắc mặt Lý Trường Phong lúc này nhất thời tái nhợt lại, hắn ấp úng một hồi, rốt cuộc cũng cúi thấp đầu xuống nói: “Tôi đã sai rồi, mong cậu tha lỗi cho tôi!”
Lương Vĩnh Khang đương nhiên không tin là Lý Trường Phong sẽ thành thật như thế, nhưng mục đích cũng đã đạt được rồi, hắn cũng lười quan tâm đến là Lý Trường Phong có thật lòng hay không: “Thấy anh thành thật như vậy, tôi cũng coi như là tạm thời chấp nhận lời xin lỗi của anh.

Nhưng tôi hy vọng là lần sau anh đừng có để cho tôi bắt được thứ gì, nếu không đến lúc đó thì anh đừng có trách tôi không khách khí!”
Nghe Lương Vĩnh Khang nói ra mấy lời này, trong lòng Lý Trường Phong thật sự là vô cùng ân hận.

Nếu biết trước Lương Vĩnh Khang thật sự khó đối phó như vậy, cho dù có bị chọc giận hắn cũng sẽ không dây vào.
“Lần sau ta nhất định không thể chọc đến người này mới được, nếu không thì cái mạng này của ta, cũng coi như xong!”
Âm thầm hạ quyết tâm như vậy, Lý Trường Phong liền xoay người rời đi.

Nhưng Lương Vĩnh Khang vội kêu lại, nói: “Ầy, hình như anh còn quên một chuyện rất quan trọng thì phải?!”
“Chuyện gì?” Lý Trường Phong hơi nghi ngờ nhìn lấy Lương Vĩnh Khang hỏi.
Mà Lương Vĩnh Khang nhìn thấy điệu bộ này của hắn, trong lòng không khỏi muốn đánh cho hắn một trận.
“Cái tên khốn này, muốn giả ngu với mình sao?”
Lương Vĩnh Khang vừa nghĩ, vừa trừng mắt lên nói: “Anh còn chưa có chuyển tiền cho tôi, anh lại muốn đi đâu?!”
Lý Trường Phong lúc này mới làm như sực nhớ ra, liền vội vàng vỗ lấy cái trán của mình, nói: “Cậu xem, tôi suýt chút nữa thì quên mất chuyện này rồi, thật sự là ngại quá!”

Lương Vĩnh Khang một bộ khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới đem số tài khoản ngân hàng của mình đọc cho Lý Trường Phong, để Lý Trường Phong chuyển số tiền ba mươi triệu cho mình.
Khi nghe chuông điện thoại báo ting ting vài tiếng, Lương Vĩnh Khang lấy ra thấy số tiền đã chuyển vào trong tài khoản, hắn mới vui vẻ mà vẩy vẩy tay nói: “Lần sau anh có hứng thú, có thể tiếp tục tìm đến tôi thi tài! Nhưng nhớ là tìm một chỗ đàng hoàng một xíu, cũng không thể để ảnh hưởng đến người dân xung quanh nha!”
Lương Vĩnh Khang vừa nói, vừa nháy nháy mắt nhìn lấy Trịnh Hoàng Yến cười.

Mà Lý Trường Phong thì âm thầm thề, sau này hắn tuyệt đối không dính dáng gì đến Lương Vĩnh Khang nữa.
Sau khi đem chuyện của Lý Trường Phong giải quyết xong, Lương Vĩnh Khang liền đi đến bộ phận hậu cần để báo danh.

Vừa rồi bị Lý Trường Phong làm cho chậm trễ, Lương Vĩnh Khang không biết mình có tạo thành ấn tượng xấu với người ở trong bộ phận hậu cần hay không.

Cho nên lúc đi đến chỗ làm việc, hắn rất là cẩn thận dò xét một chút thông tin bên trong.

Thế nhưng bộ phận này dường như rất kín tiếng, Lương Vĩnh Khang cũng không có điều tra ra được cái gì.

Đợi cho đến khi hắn đi đến được chỗ làm việc, thì hắn mới bắt đầu ngớ người ra.
Bởi vì bộ phận hậu cần lúc này chỉ có năm người, mà nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như rất bận rộn.

Lương Vĩnh Khang có chút nhíu nhíu mày, hắn thật sự không nghĩ đến nơi này lại vắng người như vậy.

Xem chừng chỗ này cũng không phải là nơi để cho hắn an nhàn.

Nhưng điều này không hẳn là việc xấu, hắn thích làm các công việc vận động hơn là làm mấy việc nhàn tản, suốt ngày ngồi im một chỗ.
Cho nên lúc này Lương Vĩnh Khang mới tiến lại gần chỗ mọi người làm việc, hắn hơi hắn giọng một chút: “E hèm, chào tất cả mọi người, tôi tên là Lương Vĩnh Khang, là người từ bộ phận bảo vệ, mới được thuyên chuyển tới chỗ này công tác.

Hy vọng sau này được mọi người giúp đỡ nhiều hơn!”
Mấy người trong phòng làm việc, nhất thời đều kinh ngạc quay người sang nhìn hắn.

Bọn họ đều không có nghe thông báo là hôm nay sẽ có người mới đến làm việc, cho nên lúc này thật sự là rất bất ngờ.
Nhìn thấy biểu hiện này của bọn họ, trong lòng Lương Vĩnh Khang hơi có chút nghi hoặc.

Nhưng biểu hiện bên ngoài của hắn rất bình thản, một bên vừa cười, vừa đi tới nhìn mọi người nói: “Các vị, hôm nay lần đầu đến nhận việc, vì có một chút chuyện đột xuất, cho nên mới hơi chậm trễ một xíu.

Hy vọng là mọi người đừng để bụng nha!”

“Hì, không có gì đâu! Anh Khang đừng có ngại, mọi người ở đây đều rất dễ gần, chỉ cần mọi người giúp đỡ lẫn nhau là được rồi!” Một cô gái tầm hai mốt, hai mươi hai tuổi, trên đầu thắt hai cái bím tóc, nhìn về phía Lương Vĩnh Khang cười nói.
Mà những người còn lại cũng nhìn về phía hắn mỉm cười, gật đầu.

Bộ dạng của bọn họ dường như cũng rất thân thiện.

Lương Vĩnh Khang thấy thế, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn thật sự là rất sợ mình bị điều đến một chỗ rắc rối phức tạp, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của những người này, Lương Vĩnh Khang không khỏi an tâm một ít.
Ít ra, Trương Nhã Kỳ cũng không thật sự muốn hố hắn!
“Xem chừng, vẫn là vợ chồng hiểu nhau nha! Cô nàng này im im vậy mà hiểu mình phết! Chậc chậc, kiểu này phải mua quà về tặng cô ấy mới được!” Trong lòng Lương Vĩnh Khang vừa nghĩ, vừa mỉm cười một mình.
Mà cô gái vừa rồi lên tiếng chào hỏi với hắn, lại đột nhiên lên tiếng nói: “Anh cười cái gì vậy?”
Cô quả thật là rất hiếu kỳ, bộ phận hậu cần từ trước đến nay đều chọn những người rất bình thường, không có ai có được khí chất giống như Lương Vĩnh Khang vậy.

Hắn không những đẹp trai, mà còn cười rất có duyên, điều này không khỏi khiến cho cô cảm thấy xao xuyến.
Lương Vĩnh Khang nghe thấy cô gái này hỏi, hắn nhất thời xấu hổ gãi gãi đầu, rồi lắc lư nói: “Không có gì, chỉ là tôi thấy mọi người thân thiện như vậy, nên trong lòng mới vui vẻ, cười ra thành tiếng vậy thôi!”
Nói xong, Lương Vĩnh Khang còn cố ý vẫy vẫy tay, hướng về phía mọi người cười.

Hắn tất nhiên là không thể nói ra được suy nghĩ trong lòng của mình rồi, nếu không thì hắn có thể sẽ hù chết bọn họ cũng nên.
Qua một lúc, hắn mới ngừng lại nói: “À, đúng rồi! Không biết phòng làm việc của trưởng phòng ở chỗ nào nhỉ? Tôi còn phải đi đến đó báo danh một chút, hy vọng mọi người có thể chỉ đường cho tôi!”
Lương Vĩnh Khang vừa nói xong, lập tức liền có người chỉ tay về phía bên ngoài hành lang, nói: “Anh cứ theo đường hành lang này đi thẳng, nhìn thấy một cái phòng màu xanh, phía trên có đề chữ, anh chỉ cần gõ cửa đi vào là được!”
Lương Vĩnh Khang nghe thế, liền cúi đầu nói một tiếng cảm ơn.

Sau đó hắn mới xoay người rời đi.
Nhưng mà, sau khi Lương Vĩnh Khang đi không được bao lâu, cô gái kia như nhớ ra được chuyện gì đó quan trọng, liền tức thì vỗ lên trán của mình một cái, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Thôi chết rồi, sáng này nhìn thấy sắc mặt của trưởng phòng không được tốt.

Bây giờ anh ta đến gặp, có thể sẽ bị làm khó dễ không nhỉ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện