Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu
Chương 42: Đại hôn (*) của Hà Hoa (thượng)
Đại hôn (*): Đám cưới
Trời mùa thu mát mẻ, Hà Hoa và Phùng di nương cùng nhau thêu quần áo ở trong sân, không biết Lương ca nhi đã bắt được con gì đó chạy tới thật nhanh, giống như hiến vật quý nắm hai cánh con bướm nói: "Nương, chim nhỏ! Chim nhỏ!" Đôi chân tay ngắn của Tiểu Niếp Niếp lung la lung lay được bà vú vịn cũng đi theo ở phía sau đi tới, trong miệng còn la hét: "Chim chim, chim chim, ca ca......"
Phùng di nương hoảng sợ phủi con bướm trong tay hắn, nghiêm mặt lại nói với tiểu nha đầu phía sau: "Vật này mà cũng có thể để cho Lương ca nhi cầm được? Nhiều người như vậy còn không trông nom được hắn, nếu bị dập đầu cẩn thận ta lột da của các ngươi!"
Lương ca nhi bị Phùng di nương kéo không thể động đậy, giương mắt nhìn con bươm bướm ở trên mặt đất vỗ phành phạch mấy cái không còn động tĩnh, mím môi nước mắt lưng tròng kêu: "Tỷ tỷ......"
Hà Hoa buồn cười lấy khăn lau bụi phấn dính trên tay hắn, nói: "Cái này là đồ xấu, về sau không nên bắt nó. Nếu đệ thích, tỷ tỷ cho người lấy rơm tết (thắt) cho đệ một con."
Lương ca nhi lập tức vui mừng hớn hở, dắt tay của muội muội nói: "Cũng cho Niếp Niếp một con."
Phùng di nương cười mắng: "Cứ quấn tỷ tỷ, về sau tỷ tỷ xuất giá rồi, xem con tìm ai!"
Chỉ chốc lát sau Từ Thi Viện dẫn phu nhân Tộc trưởng tiến vào, bởi vì các nàng có việc cần bàn, nên bảo bà vú dẫn Lương ca nhi cùng Tiểu Niếp Niếp đi xuống. Phu nhân Tộc trưởng nhìn Lương ca nhi cùng Tiểu Niếp Niếp có dáng có vẻ hành lễ với nàng liền cười nói: "Vẫn là gia đình giàu có, huynh đệ tỷ muội đều tri thư đạt lễ như vậy, ngay cả những trái cây này, cũng chỉ có nhà các ngươi mới bỏ được mà lấy ra."
Hà Hoa nhìn thấy mặt của Lý ma ma có chút cứng ngắc, cười nói: "Đều là tẩu tử con lợi hại, vừa có biện pháp làm ra bạc, còn có thể quản lý rành mạch trong nhà từ trên xuống dưới."
Lại nói, trước một câu này của Hà Hoa không thể để cho người khác cho rằng Từ Thi Viện không có năng lực, không biết quản gia, hai năm qua tới nay bất kể là tiền tiêu vặt hàng tháng chi tiêu hàng ngày của nàng và Phùng di nương hay là quần áo bốn mùa ban thưởng ngày tết cho bọn hạ nhân nếu so với trước kia thì nhiều thêm mấy phần, thật không có xảy ra cái gì mà hà khắc người làm, thiếu hụt tiền tiêu hàng tháng. Dĩ nhiên, khoản thu trong nhà vẫn tăng lên ổn định cũng là nguyên nhân chủ yếu.
Lý ma ma vẫn thích càu nhàu như cũ, nhưng tuyệt đối không dám trêu chọc Hà Hoa cùng Phùng di nương. Đụng phải có khách tới nhà, dù đau lòng những thứ trái cây cùng điểm tâm tinh xảo kia đi nữa, cũng biết chuyện liên quan đến thể diện, đành phải cắt ruột mang lên bảy tám đến mười mấy cái đĩa nhỏ.
Thương lượng một ít chuyện, phu nhân Tộc trưởng cáo từ ra về. Từ Thi Viện thấy Tiểu Thư cầm tờ giấy màu hồng và màu xanh lá gấp con ếch xanh cùng con hạc giấy nhỏ, biết là cho Lương ca nhi cùng Tiểu Niếp Niếp, cũng mất hứng thú, nói lung tung mấy câu liền rời khỏi.
Phu nhân Tộc trưởng trở về nhà, Tiểu Bảo liền ôm hai hộp lễ vật đến cửa thăm dò, phu nhân Tộc trưởng cười nói: "Hách tướng công an tâm! Hôm nay lúc ta tới, Hà Hoa đang tự tay thêu giá y đấy."
Tiểu Bảo vui mừng hớn hở cám ơn, về đến nhà liền lục tung toàn bộ tìm đồ, lại kéo gã sai vặt đắc lực bên cạnh nói: "Ngày mai ta muốn đi vào trong huyện bái kiến Quý đại nhân, ngươi cho chuẩn bị một chút."
Buổi tối Quý Quân trở về, đưa cho Từ Thi Viện một cái hộp, bên trong là mười hai cái trâm cài rất đẹp được xếp ngay ngắn. Quý Quân bảo các nàng lấy ra, xếp một dãy ở trên giường, nói: "Nàng thích cái nào? Ta cài lên cho nàng."
Từ Thi Viện còn đang suy nghĩ đến bộ dạng mũm mĩm trắng trẻo mập mạp của Lương ca nhi cùng Tiểu Niếp Niếp, nắm chặt con ếch bằng giấy đã biến dạng ở trong tay buồn bực nói: "Đều không thích!"
Quý Quân biết tâm sự của nàng, nói: "Người ta thường nói lớn tuổi một chút sanh con mới tốt. Nàng giống như đứa trẻ, vậy mà muốn làm nương của người ta à? Lúc không có chuyện gì làm thì cùng Lương ca nhi và Tiểu Niếp Niếp vui đùa một chút là được rồi."
Từ Thi Viện thấy hắn không thèm để ý chuyện mình còn chưa mang thai, cũng hơi tỉnh táo lại, vuốt vuốt những cây trâm cài kia nói: "Đây là ở đâu có vậy ạ?"
Quý Quân cười khổ: "Nhân phẩm của Huyện tôn đại nhân nàng cũng đã nghe nói qua, cho dù có lý hay không có lý, nguyên cáo hay là bị cáo, đến huyện nha cũng phải có bạc mới có thể nói chuyện. Mấy ngày trước có một người bị hãm hại kiện cáo, người khổ chủ kia đến trước mặt ta cầu xin, bởi vì ta thấy hắn thật sự có lý lại đáng thương, liền chỉ điểm cho hắn mấy câu, đây là người nhà hắn đưa."
Mặc dù Từ đại thiếu và Quý Quân ở huyện nha tìm được việc làm nhẹ nhàng, nhưng bởi vì thân phận của hai người bọn họ còn tại đó, cũng đều có của cải, một người có thể viết văn thư, một người có đầu óc, Huyện lệnh cũng rất coi trọng bọn họ. Nếu có người muốn thưa kiện, cũng sẽ lặng lẽ tìm đến bọn họ đút lót, để bọn họ ở trước mặt của Huyện lệnh đại nhân nói vài điều tốt. Thậm chí còn có tình huống nguyên cáo hối lộ Quý Quân, bị cáo hối lộ Từ đại thiếu, hoặc là cả hai người đều thu hai phần"Của hôi", Từ Thi Viện cũng tập mãi thành thói quen, rút sáu cái ra nói: "Hôm nay phu nhân Tộc trưởng tới đây, thúc giục Hà Hoa đặt mua đồ cưới rồi đó. Những thứ khác cũng còn dễ nói, quần áo đồ trang sức còn thiếu một chút, cái này vừa lúc có thể đưa cho muội ấy."
Quý Quân liền thở dài nói: "Tiện nghi cho Tiểu Bảo rồi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn cũng chỉ thi đậu được một cái tú tài, thi Hương vẫn không có đậu."
Sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Bảo liền lên xe đến cửa cầu kiến rồi.
Tiểu Bảo chỉ nói tới đưa quà tặng Tết Trùng Cửu, ngoài bánh bột lọc trùng cửu, cua đồng tươi ngon cùng rượu hoa cúc thơm mát, còn có vài hộp điểm tâm, trái cây trong mùa, tơ lụa vải vóc, đồ chặn giấy bút nghiên mực, cùng hai hộp hương phấn.
Quý Quân liền cố ý gây khó dễ hắn, nói là năm nay hoa cúc trong nhà không nở, sợ là không thưởng được cúc, sau đó còn nói cửa hàng điểm tâm nhà mình mới làm ra mấy loại điểm tâm mới, thợ dệt Từ gia vừa chế ra được màu lụa tinh mỹ, Huyện tôn đại nhân thưởng cho hắn một bộ văn phòng tứ bảo…, tóm lại lễ vật của Tiểu Bảo không phải là thứ bọn họ cần, cũng không so được với vốn liếng ở trong nhà.
Tiểu Bảo biết trước đây Từ gia có ý muốn Hà Hoa làm nương tử Cử nhân, cuối cùng cũng không tiếc "Gả cho" hắn, nên hắn thề nhất định phải vượt trội hơn Từ đại thiếu. Không ngờ, khó khăn lắm lấy được cái danh tú tài, trong lúc thi Hương lại ngã nhào, trong lòng liền có chút lo lắng.
Chờ được tin của phu nhân Tộc trưởng, hết sức phấn khởi muốn đi qua một chút, vứt bỏ không đậu thi Hương ở phía sau bổ cứu mặt mũi của mình một chút, bị vài ba lời của Quý Quân ngay cả cười ngây ngô cũng không cười được, mặt đỏ rồi trắng, trắng rồi lại xanh. Sau một hồi lâu, nhớ tới hắn và Hà Hoa có hôn thư, coi như người ta vì hắn không đậu thi Hương mà chướng mắt hắn, cũng không đến nỗi làm ra hành động thoái hôn, ba năm sau mình cố gắng nữa là được, về sau nói không chừng kiếm được tước hiệu cáo mệnh phu nhân cho Hà Hoa.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng liền thoải mái, mảnh đất tốt đáng thương không có bị nước miếng chê hương phấn của Quý Quân tàn phá, chua xót nói: "Quân Đình, đây là ta ca ca cố ý sai người từ Kinh Sư mang về. Ta thật vất vả cầu xin được hai hộp, mượn hoa hiến Phật, tặng cho tẩu tử dùng một chút."
Nghĩ thầm, lúc này ngươi mà xoi mói nữa, ta sẽ hỏi ngươi có phải thường ngày ở trong đám nữ nhân lăn lộn nhiều nên mới biết son phấn rốt cuộc có tốt hay không, lời này vừa nói ra, lấy danh tiếng của Từ Nhị nãi nãi, coi như thê tử kia của ngươi không cầm chày gỗ đánh ngươi trên mặt nở hoa, thì ở dưới đệm giường sẽ giấu mấy cây châm......
Ai ngờ Quý Quân nghiêm mặt, làm ra bộ dạng cổ hữu cùng đố phu nói: "Ngươi muốn đưa, cũng nên đưa cho Hà Hoa, đưa cho nương tử ta là đạo lý gì? Chẳng lẽ ta không biết tự mình mua cho nàng sao?"
Tiểu Bảo tức giận, thầm nghĩ ngươi không hiểu ý mượn hoa hiến Phật sao? Ta muốn nói là đưa cho Hà Hoa, như thế ngươi lại nói như vậy là tư truyền cho nhau, đối với danh tiết của nàng không tốt. Tóm lại, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, muôn vàn tất cả đều là ngươi có lý!
Quý Quân nghĩ tới mặc dù Hà Hoa không có nói mình là nương tử thùy mị, nhưng nếu bàn về tính tình, trí tuệ, nữ công, bản lĩnh quản gia đều là nhất đẳng, như vậy hắn mới cảm thấy ai cũng không xứng với muội tử mình. Dĩ nhiên, mặc dù đối với Tiểu Bảo thi rớt có chút tiếc nuối, nhưng rốt cuộc hắn không phải là người nịnh hót, cũng không muốn Tiểu Bảo vì vậy có ngăn cách nào, thấy trên mặt hắn giống như bán muối, xanh xanh tím tím hồng hồng đủ thứ thay phiên nhau, trong lòng sớm cười nghiêng ngửa. Liền rót hai ly rượu, cười nói: "Chọc ngươi chơi thôi. Trước kia ngươi ở bên ngoài chạy thuyền, chuyện trên trời dưới đất ngươi đều đã tận mắt thấy qua. Hai năm qua đọc sách đọc đến ngây người rồi à, bị ta nói một câu liền không biết làm thế nào ứng phó. Có thể thấy được ngươi không cần đọc sách nữa thật là tốt, dù sao ca ca ngươi đã làm quan, Hà Hoa cũng nói ngươi không ra ngoài làm quan thì tốt hơn."
Tâm tình Tiểu Bảo lên lên xuống xuống, đầu tiên là lo sợ bất an, tiếp theo xấu hổ không dứt, đợi đến khi Quý Quân nói chọc hắn chơi thôi đã giận không trút ra được, đang muốn bộc phát cơn tức mình một chút cũng không muốn người khác chế nhạo, lại nghe đến hai chữ Hà Hoa, si ngốc ngẩn ra, mừng rỡ, chút phẫn uất trong lòng liền "Vèo!" một tiếng bay lên tới chín tầng mây, cũng không đoái hoài tới ngượng ngùng, cầm ly rượu nói: "Ta bị ngươi làm phiền não sớm muốn độn thổ rồi, hôm nay ngươi nói một câu là nói đùa, một ly rượu liền muốn cho qua không thể được! Ngươi vừa nói hoa cúc không nở, ta thật muốn tự mình đi xem một chút, tránh lại bị ngươi lừa gạt nữa!"
Hoa này không phải hoa kia, vốn Quý Quân cùng hắn qua lại thân thiết, nhìn hắn mấy ngày nay gầy đi không ít, liền nghĩ chắc là trong lòng vẫn không dễ chịu. Có lòng khai đạo thế nhưng hắn cũng không tiện nói để Hà Hoa đi ra gặp hắn, chỉ đành phải nói: "Nếu ngươi đã đến rồi, dù sao cũng phải đi gặp cha ta một lần, ta đi xem thử bây giờ ông ấy đang ở đâu."
Tiểu Bảo thấy lúc hắn đứng dậy cầm cái hộp phấn, trong lòng vui mừng, cũng tràn đầy mong đợi mà chờ. Một lát sau quả nhiên có người tới gọi hắn đi gặp Quý Đồng, lại ở nơi đó dùng chút rượu và thức ăn, mơ hồ thấy được phía sau bình phong có một bóng dáng mờ mờ, biết chắc là Hà Hoa không thể nghi ngờ, dưới mông giống như bị kim châm, ngồi thế nào cũng không yên, mắt cũng không sai bảo được cứ nhìn sang bình phong, chỉ hận không thể khoét hai cái lỗ trên bình phong.
Cũng may người của Quý gia đối với hắn vẫn luôn hòa nhã, lúc trở về cũng trả lễ thật dày cho hắn, mặc dù chưa có hoàn toàn toại nguyện, nhưng cũng tiêu sầu không ít.
Sau khi sự việc xảy ra Từ Thi Viện liền trêu chọc Hà Hoa nói: "Hách tướng công cứ nhìn về phía bình phong đó, muội cứ ở trong cái góc nào đó hoặc là trên hành lang cùng hắn giả bộ vô tình gặp một chút cũng được mà."
Hà Hoa liền nhìn tiểu Đào bên cạnh nói: "Nếu là giả bộ, hắn nhất định có thể đoán được. Muội chính là không để cho hắn nhìn thấy, nếu không hắn còn tưởng rằng muội lẳng lơ."
Hai năm qua Tiểu Đào không ít lần mượn cớ báo đáp Xưng Đà trước kia đã chiếu cố để thể hiện tình ý của nàng, hỏi han ân cần với Xưng Đà, xuân thủy thu ba không biết đưa ra ngoài bao nhiêu, thậm chí còn cầu xin người quanh co lòng vòng để Từ Thi Viện hoặc là Hà Hoa làm chủ cho nàng, muốn mượn miệng chủ tử trực tiếp chỉ nàng cho Xưng Đà.
Nhưng hai năm qua quan hệ giữa Xưng Đà và Kiều Nương càng ngày càng tốt, sau khi Tiểu Oản cùng Lý Đại Lang thành thân, bởi vì quan hệ giữa Lý Đại Lang cùng Xưng Đà rất tốt, Tiểu Oản cũng nhìn thấy Kiều Nương nhu tình mật ý trải giường xếp chăn, hầu hạ rửa mặt cho Xưng Đà. Cũng có nói qua với Hà Hoa, Tiểu Đào đang tự mình chuốc lấy cực khổ.
Hà Hoa vốn tưởng rằng qua một đoạn thời gian, Tiểu Đào hoặc là có thể lay chuyển được Xưng Đà, hoặc là chính nàng sẽ chết tâm, không ngờ Xưng Đà vẫn không muốn, tiểu Đào lại có khuynh hướng càng ngày càng khăng khăng một mực, bây giờ có cơ hội phải gõ nàng tỉnh.
Tiểu Đào biết đây là Hà Hoa nói nàng tự mình đưa lên cửa, hạ thấp giá trị con người còn bị người nói lẳng lơ, không tự trọng, trong lòng uất ức lại càng không cam lòng, đỏ mắt tìm cớ đi thêm nước liền đi ra ngoài.
Bên này Hà Hoa cùng Từ Thi Viện lại nói một ít lời, vẫn vây quanh đồ cưới của nàng. Tuy nói hôn kỳ vẫn còn ở năm sau, nhưng một năm trước trong nhà đã mua vật liệu gỗ, lúc này phải mời mộc tượng ở nhà làm một số rương bàn tủ đèn lượt các loại…, giá y giày thêu những thứ đồ này cũng phải cần tự nhà mình làm mới tốt.
Đồ của Từ Thi Viện lúc trước đều là Từ Nhị nãi nãi tự mình một cây kim một sợi chỉ chuẩn bị hoặc là cho người tỉ mỉ làm. Hà Hoa không có thân nương, mặc dù Phùng di nương cùng Từ Thi Viện đều xung phong nhận việc giúp nàng đặt mua, nàng lại nghĩ, ở kiếp trước mặc dù không có bao nhiêu người chịu mua áo cưới, phần lớn là mướn, nhưng dầu gì căn bản sẽ có ảnh cưới làm kỷ niệm. Tới đây thì cái gì mà ảnh cưới hoặc là quay phim đều chẳng có, đại sự cả đời một lần, phải tự mình làm chút gì mới được, cuối cùng hạ quyết tâm, tự mình thêu chút hoa nhỏ… viền ở trên giá y.
Thủ công tinh tế như vậy đều rất tốn thời gian, cũng may trong nhà cũng mở ra một tiểu tác phường (xưởng nhỏ), Hà Hoa cũng không gấp, làm từ từ. Đến mùa xuân năm sau, cũng xấp xỉ chuẩn bị xong.
Trời mùa thu mát mẻ, Hà Hoa và Phùng di nương cùng nhau thêu quần áo ở trong sân, không biết Lương ca nhi đã bắt được con gì đó chạy tới thật nhanh, giống như hiến vật quý nắm hai cánh con bướm nói: "Nương, chim nhỏ! Chim nhỏ!" Đôi chân tay ngắn của Tiểu Niếp Niếp lung la lung lay được bà vú vịn cũng đi theo ở phía sau đi tới, trong miệng còn la hét: "Chim chim, chim chim, ca ca......"
Phùng di nương hoảng sợ phủi con bướm trong tay hắn, nghiêm mặt lại nói với tiểu nha đầu phía sau: "Vật này mà cũng có thể để cho Lương ca nhi cầm được? Nhiều người như vậy còn không trông nom được hắn, nếu bị dập đầu cẩn thận ta lột da của các ngươi!"
Lương ca nhi bị Phùng di nương kéo không thể động đậy, giương mắt nhìn con bươm bướm ở trên mặt đất vỗ phành phạch mấy cái không còn động tĩnh, mím môi nước mắt lưng tròng kêu: "Tỷ tỷ......"
Hà Hoa buồn cười lấy khăn lau bụi phấn dính trên tay hắn, nói: "Cái này là đồ xấu, về sau không nên bắt nó. Nếu đệ thích, tỷ tỷ cho người lấy rơm tết (thắt) cho đệ một con."
Lương ca nhi lập tức vui mừng hớn hở, dắt tay của muội muội nói: "Cũng cho Niếp Niếp một con."
Phùng di nương cười mắng: "Cứ quấn tỷ tỷ, về sau tỷ tỷ xuất giá rồi, xem con tìm ai!"
Chỉ chốc lát sau Từ Thi Viện dẫn phu nhân Tộc trưởng tiến vào, bởi vì các nàng có việc cần bàn, nên bảo bà vú dẫn Lương ca nhi cùng Tiểu Niếp Niếp đi xuống. Phu nhân Tộc trưởng nhìn Lương ca nhi cùng Tiểu Niếp Niếp có dáng có vẻ hành lễ với nàng liền cười nói: "Vẫn là gia đình giàu có, huynh đệ tỷ muội đều tri thư đạt lễ như vậy, ngay cả những trái cây này, cũng chỉ có nhà các ngươi mới bỏ được mà lấy ra."
Hà Hoa nhìn thấy mặt của Lý ma ma có chút cứng ngắc, cười nói: "Đều là tẩu tử con lợi hại, vừa có biện pháp làm ra bạc, còn có thể quản lý rành mạch trong nhà từ trên xuống dưới."
Lại nói, trước một câu này của Hà Hoa không thể để cho người khác cho rằng Từ Thi Viện không có năng lực, không biết quản gia, hai năm qua tới nay bất kể là tiền tiêu vặt hàng tháng chi tiêu hàng ngày của nàng và Phùng di nương hay là quần áo bốn mùa ban thưởng ngày tết cho bọn hạ nhân nếu so với trước kia thì nhiều thêm mấy phần, thật không có xảy ra cái gì mà hà khắc người làm, thiếu hụt tiền tiêu hàng tháng. Dĩ nhiên, khoản thu trong nhà vẫn tăng lên ổn định cũng là nguyên nhân chủ yếu.
Lý ma ma vẫn thích càu nhàu như cũ, nhưng tuyệt đối không dám trêu chọc Hà Hoa cùng Phùng di nương. Đụng phải có khách tới nhà, dù đau lòng những thứ trái cây cùng điểm tâm tinh xảo kia đi nữa, cũng biết chuyện liên quan đến thể diện, đành phải cắt ruột mang lên bảy tám đến mười mấy cái đĩa nhỏ.
Thương lượng một ít chuyện, phu nhân Tộc trưởng cáo từ ra về. Từ Thi Viện thấy Tiểu Thư cầm tờ giấy màu hồng và màu xanh lá gấp con ếch xanh cùng con hạc giấy nhỏ, biết là cho Lương ca nhi cùng Tiểu Niếp Niếp, cũng mất hứng thú, nói lung tung mấy câu liền rời khỏi.
Phu nhân Tộc trưởng trở về nhà, Tiểu Bảo liền ôm hai hộp lễ vật đến cửa thăm dò, phu nhân Tộc trưởng cười nói: "Hách tướng công an tâm! Hôm nay lúc ta tới, Hà Hoa đang tự tay thêu giá y đấy."
Tiểu Bảo vui mừng hớn hở cám ơn, về đến nhà liền lục tung toàn bộ tìm đồ, lại kéo gã sai vặt đắc lực bên cạnh nói: "Ngày mai ta muốn đi vào trong huyện bái kiến Quý đại nhân, ngươi cho chuẩn bị một chút."
Buổi tối Quý Quân trở về, đưa cho Từ Thi Viện một cái hộp, bên trong là mười hai cái trâm cài rất đẹp được xếp ngay ngắn. Quý Quân bảo các nàng lấy ra, xếp một dãy ở trên giường, nói: "Nàng thích cái nào? Ta cài lên cho nàng."
Từ Thi Viện còn đang suy nghĩ đến bộ dạng mũm mĩm trắng trẻo mập mạp của Lương ca nhi cùng Tiểu Niếp Niếp, nắm chặt con ếch bằng giấy đã biến dạng ở trong tay buồn bực nói: "Đều không thích!"
Quý Quân biết tâm sự của nàng, nói: "Người ta thường nói lớn tuổi một chút sanh con mới tốt. Nàng giống như đứa trẻ, vậy mà muốn làm nương của người ta à? Lúc không có chuyện gì làm thì cùng Lương ca nhi và Tiểu Niếp Niếp vui đùa một chút là được rồi."
Từ Thi Viện thấy hắn không thèm để ý chuyện mình còn chưa mang thai, cũng hơi tỉnh táo lại, vuốt vuốt những cây trâm cài kia nói: "Đây là ở đâu có vậy ạ?"
Quý Quân cười khổ: "Nhân phẩm của Huyện tôn đại nhân nàng cũng đã nghe nói qua, cho dù có lý hay không có lý, nguyên cáo hay là bị cáo, đến huyện nha cũng phải có bạc mới có thể nói chuyện. Mấy ngày trước có một người bị hãm hại kiện cáo, người khổ chủ kia đến trước mặt ta cầu xin, bởi vì ta thấy hắn thật sự có lý lại đáng thương, liền chỉ điểm cho hắn mấy câu, đây là người nhà hắn đưa."
Mặc dù Từ đại thiếu và Quý Quân ở huyện nha tìm được việc làm nhẹ nhàng, nhưng bởi vì thân phận của hai người bọn họ còn tại đó, cũng đều có của cải, một người có thể viết văn thư, một người có đầu óc, Huyện lệnh cũng rất coi trọng bọn họ. Nếu có người muốn thưa kiện, cũng sẽ lặng lẽ tìm đến bọn họ đút lót, để bọn họ ở trước mặt của Huyện lệnh đại nhân nói vài điều tốt. Thậm chí còn có tình huống nguyên cáo hối lộ Quý Quân, bị cáo hối lộ Từ đại thiếu, hoặc là cả hai người đều thu hai phần"Của hôi", Từ Thi Viện cũng tập mãi thành thói quen, rút sáu cái ra nói: "Hôm nay phu nhân Tộc trưởng tới đây, thúc giục Hà Hoa đặt mua đồ cưới rồi đó. Những thứ khác cũng còn dễ nói, quần áo đồ trang sức còn thiếu một chút, cái này vừa lúc có thể đưa cho muội ấy."
Quý Quân liền thở dài nói: "Tiện nghi cho Tiểu Bảo rồi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn cũng chỉ thi đậu được một cái tú tài, thi Hương vẫn không có đậu."
Sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Bảo liền lên xe đến cửa cầu kiến rồi.
Tiểu Bảo chỉ nói tới đưa quà tặng Tết Trùng Cửu, ngoài bánh bột lọc trùng cửu, cua đồng tươi ngon cùng rượu hoa cúc thơm mát, còn có vài hộp điểm tâm, trái cây trong mùa, tơ lụa vải vóc, đồ chặn giấy bút nghiên mực, cùng hai hộp hương phấn.
Quý Quân liền cố ý gây khó dễ hắn, nói là năm nay hoa cúc trong nhà không nở, sợ là không thưởng được cúc, sau đó còn nói cửa hàng điểm tâm nhà mình mới làm ra mấy loại điểm tâm mới, thợ dệt Từ gia vừa chế ra được màu lụa tinh mỹ, Huyện tôn đại nhân thưởng cho hắn một bộ văn phòng tứ bảo…, tóm lại lễ vật của Tiểu Bảo không phải là thứ bọn họ cần, cũng không so được với vốn liếng ở trong nhà.
Tiểu Bảo biết trước đây Từ gia có ý muốn Hà Hoa làm nương tử Cử nhân, cuối cùng cũng không tiếc "Gả cho" hắn, nên hắn thề nhất định phải vượt trội hơn Từ đại thiếu. Không ngờ, khó khăn lắm lấy được cái danh tú tài, trong lúc thi Hương lại ngã nhào, trong lòng liền có chút lo lắng.
Chờ được tin của phu nhân Tộc trưởng, hết sức phấn khởi muốn đi qua một chút, vứt bỏ không đậu thi Hương ở phía sau bổ cứu mặt mũi của mình một chút, bị vài ba lời của Quý Quân ngay cả cười ngây ngô cũng không cười được, mặt đỏ rồi trắng, trắng rồi lại xanh. Sau một hồi lâu, nhớ tới hắn và Hà Hoa có hôn thư, coi như người ta vì hắn không đậu thi Hương mà chướng mắt hắn, cũng không đến nỗi làm ra hành động thoái hôn, ba năm sau mình cố gắng nữa là được, về sau nói không chừng kiếm được tước hiệu cáo mệnh phu nhân cho Hà Hoa.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng liền thoải mái, mảnh đất tốt đáng thương không có bị nước miếng chê hương phấn của Quý Quân tàn phá, chua xót nói: "Quân Đình, đây là ta ca ca cố ý sai người từ Kinh Sư mang về. Ta thật vất vả cầu xin được hai hộp, mượn hoa hiến Phật, tặng cho tẩu tử dùng một chút."
Nghĩ thầm, lúc này ngươi mà xoi mói nữa, ta sẽ hỏi ngươi có phải thường ngày ở trong đám nữ nhân lăn lộn nhiều nên mới biết son phấn rốt cuộc có tốt hay không, lời này vừa nói ra, lấy danh tiếng của Từ Nhị nãi nãi, coi như thê tử kia của ngươi không cầm chày gỗ đánh ngươi trên mặt nở hoa, thì ở dưới đệm giường sẽ giấu mấy cây châm......
Ai ngờ Quý Quân nghiêm mặt, làm ra bộ dạng cổ hữu cùng đố phu nói: "Ngươi muốn đưa, cũng nên đưa cho Hà Hoa, đưa cho nương tử ta là đạo lý gì? Chẳng lẽ ta không biết tự mình mua cho nàng sao?"
Tiểu Bảo tức giận, thầm nghĩ ngươi không hiểu ý mượn hoa hiến Phật sao? Ta muốn nói là đưa cho Hà Hoa, như thế ngươi lại nói như vậy là tư truyền cho nhau, đối với danh tiết của nàng không tốt. Tóm lại, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, muôn vàn tất cả đều là ngươi có lý!
Quý Quân nghĩ tới mặc dù Hà Hoa không có nói mình là nương tử thùy mị, nhưng nếu bàn về tính tình, trí tuệ, nữ công, bản lĩnh quản gia đều là nhất đẳng, như vậy hắn mới cảm thấy ai cũng không xứng với muội tử mình. Dĩ nhiên, mặc dù đối với Tiểu Bảo thi rớt có chút tiếc nuối, nhưng rốt cuộc hắn không phải là người nịnh hót, cũng không muốn Tiểu Bảo vì vậy có ngăn cách nào, thấy trên mặt hắn giống như bán muối, xanh xanh tím tím hồng hồng đủ thứ thay phiên nhau, trong lòng sớm cười nghiêng ngửa. Liền rót hai ly rượu, cười nói: "Chọc ngươi chơi thôi. Trước kia ngươi ở bên ngoài chạy thuyền, chuyện trên trời dưới đất ngươi đều đã tận mắt thấy qua. Hai năm qua đọc sách đọc đến ngây người rồi à, bị ta nói một câu liền không biết làm thế nào ứng phó. Có thể thấy được ngươi không cần đọc sách nữa thật là tốt, dù sao ca ca ngươi đã làm quan, Hà Hoa cũng nói ngươi không ra ngoài làm quan thì tốt hơn."
Tâm tình Tiểu Bảo lên lên xuống xuống, đầu tiên là lo sợ bất an, tiếp theo xấu hổ không dứt, đợi đến khi Quý Quân nói chọc hắn chơi thôi đã giận không trút ra được, đang muốn bộc phát cơn tức mình một chút cũng không muốn người khác chế nhạo, lại nghe đến hai chữ Hà Hoa, si ngốc ngẩn ra, mừng rỡ, chút phẫn uất trong lòng liền "Vèo!" một tiếng bay lên tới chín tầng mây, cũng không đoái hoài tới ngượng ngùng, cầm ly rượu nói: "Ta bị ngươi làm phiền não sớm muốn độn thổ rồi, hôm nay ngươi nói một câu là nói đùa, một ly rượu liền muốn cho qua không thể được! Ngươi vừa nói hoa cúc không nở, ta thật muốn tự mình đi xem một chút, tránh lại bị ngươi lừa gạt nữa!"
Hoa này không phải hoa kia, vốn Quý Quân cùng hắn qua lại thân thiết, nhìn hắn mấy ngày nay gầy đi không ít, liền nghĩ chắc là trong lòng vẫn không dễ chịu. Có lòng khai đạo thế nhưng hắn cũng không tiện nói để Hà Hoa đi ra gặp hắn, chỉ đành phải nói: "Nếu ngươi đã đến rồi, dù sao cũng phải đi gặp cha ta một lần, ta đi xem thử bây giờ ông ấy đang ở đâu."
Tiểu Bảo thấy lúc hắn đứng dậy cầm cái hộp phấn, trong lòng vui mừng, cũng tràn đầy mong đợi mà chờ. Một lát sau quả nhiên có người tới gọi hắn đi gặp Quý Đồng, lại ở nơi đó dùng chút rượu và thức ăn, mơ hồ thấy được phía sau bình phong có một bóng dáng mờ mờ, biết chắc là Hà Hoa không thể nghi ngờ, dưới mông giống như bị kim châm, ngồi thế nào cũng không yên, mắt cũng không sai bảo được cứ nhìn sang bình phong, chỉ hận không thể khoét hai cái lỗ trên bình phong.
Cũng may người của Quý gia đối với hắn vẫn luôn hòa nhã, lúc trở về cũng trả lễ thật dày cho hắn, mặc dù chưa có hoàn toàn toại nguyện, nhưng cũng tiêu sầu không ít.
Sau khi sự việc xảy ra Từ Thi Viện liền trêu chọc Hà Hoa nói: "Hách tướng công cứ nhìn về phía bình phong đó, muội cứ ở trong cái góc nào đó hoặc là trên hành lang cùng hắn giả bộ vô tình gặp một chút cũng được mà."
Hà Hoa liền nhìn tiểu Đào bên cạnh nói: "Nếu là giả bộ, hắn nhất định có thể đoán được. Muội chính là không để cho hắn nhìn thấy, nếu không hắn còn tưởng rằng muội lẳng lơ."
Hai năm qua Tiểu Đào không ít lần mượn cớ báo đáp Xưng Đà trước kia đã chiếu cố để thể hiện tình ý của nàng, hỏi han ân cần với Xưng Đà, xuân thủy thu ba không biết đưa ra ngoài bao nhiêu, thậm chí còn cầu xin người quanh co lòng vòng để Từ Thi Viện hoặc là Hà Hoa làm chủ cho nàng, muốn mượn miệng chủ tử trực tiếp chỉ nàng cho Xưng Đà.
Nhưng hai năm qua quan hệ giữa Xưng Đà và Kiều Nương càng ngày càng tốt, sau khi Tiểu Oản cùng Lý Đại Lang thành thân, bởi vì quan hệ giữa Lý Đại Lang cùng Xưng Đà rất tốt, Tiểu Oản cũng nhìn thấy Kiều Nương nhu tình mật ý trải giường xếp chăn, hầu hạ rửa mặt cho Xưng Đà. Cũng có nói qua với Hà Hoa, Tiểu Đào đang tự mình chuốc lấy cực khổ.
Hà Hoa vốn tưởng rằng qua một đoạn thời gian, Tiểu Đào hoặc là có thể lay chuyển được Xưng Đà, hoặc là chính nàng sẽ chết tâm, không ngờ Xưng Đà vẫn không muốn, tiểu Đào lại có khuynh hướng càng ngày càng khăng khăng một mực, bây giờ có cơ hội phải gõ nàng tỉnh.
Tiểu Đào biết đây là Hà Hoa nói nàng tự mình đưa lên cửa, hạ thấp giá trị con người còn bị người nói lẳng lơ, không tự trọng, trong lòng uất ức lại càng không cam lòng, đỏ mắt tìm cớ đi thêm nước liền đi ra ngoài.
Bên này Hà Hoa cùng Từ Thi Viện lại nói một ít lời, vẫn vây quanh đồ cưới của nàng. Tuy nói hôn kỳ vẫn còn ở năm sau, nhưng một năm trước trong nhà đã mua vật liệu gỗ, lúc này phải mời mộc tượng ở nhà làm một số rương bàn tủ đèn lượt các loại…, giá y giày thêu những thứ đồ này cũng phải cần tự nhà mình làm mới tốt.
Đồ của Từ Thi Viện lúc trước đều là Từ Nhị nãi nãi tự mình một cây kim một sợi chỉ chuẩn bị hoặc là cho người tỉ mỉ làm. Hà Hoa không có thân nương, mặc dù Phùng di nương cùng Từ Thi Viện đều xung phong nhận việc giúp nàng đặt mua, nàng lại nghĩ, ở kiếp trước mặc dù không có bao nhiêu người chịu mua áo cưới, phần lớn là mướn, nhưng dầu gì căn bản sẽ có ảnh cưới làm kỷ niệm. Tới đây thì cái gì mà ảnh cưới hoặc là quay phim đều chẳng có, đại sự cả đời một lần, phải tự mình làm chút gì mới được, cuối cùng hạ quyết tâm, tự mình thêu chút hoa nhỏ… viền ở trên giá y.
Thủ công tinh tế như vậy đều rất tốn thời gian, cũng may trong nhà cũng mở ra một tiểu tác phường (xưởng nhỏ), Hà Hoa cũng không gấp, làm từ từ. Đến mùa xuân năm sau, cũng xấp xỉ chuẩn bị xong.
Bình luận truyện