Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 5



Giản Thanh Vân thấy người đàn ông cầm dao đá gọt một đầu cây gỗ cho bén nhọn, sau đó hắn đeo dao đá lại bên hông, nhìn thoáng qua Giản Thanh Vân nói một chuỗi âm tiết.

Giản Thanh Vân không biết làm sao nhìn người đàn ông, cô căn bản là không hiểu người đàn ông này tới cùng là đang nói cái gì.

Người đàn ông nói với Giản Thanh Vân xong thì cầm theo cây gậy mới làm đi vào trong rừng rậm.

Hắn đi rồi à? Giản Thanh Vân há hốc mồm, muốn mở miệng gọi người đàn ông lại, lại nhớ tới giữa bọn họ căn bản là không có cách nào giao tiếp.

Người đàn ông rất nhanh biến mất torng rừng rậm. Giản Thanh Vân thật không hiểu được, người đàn ông này cõng cô chạy cả một buổi chiều, bây giờ ném cô ở đây là có ý gì? Lát nữa hắn có quai lại tìm cô không?

Giản Thanh Vân nghĩ nghĩ, liền quyết định đứng tại chỗ mấy giờ để chờ hắn. Nếu như hắn không trở lại thì cô lại tiếp tục đi một mình. Nghĩ đến người đàn ông kai có khả năng sẽ không quay lại, trong lòng cô có hơi mất mát. Dù sao thì người đàn ông này cũng là đồng loại duy nhất trong một tháng nay của cô. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don)

Đợi khoảng chừng nửa tiếng, Giản Thanh Vân liền nghe âm thanh sột soạt cách đó không xa, còn có cả âm tiết kì quái của người đàn ông đó.

Hắn trở lại, trong lòng Giản Thanh Vân rất vui vẻ, liền đứng dậy đi về phía phát ra âm thanh sột soạt đó.

Mới vừa bước đến phía sau cây cổ thụ, Giản Thanh Vân liền nhìn thấy trên tay người đàn ông có một con thỏ hoang chết chảy ròng ròng máu tươi. Giản Thanh Vân nghĩ nghĩ, lại lấy ra con dao xếp trong ba lô đưa cho người đàn ông.

Người đàn ông thấy Giản Thanh Vân đưa cái gì đó ra, không hiểu lắm, liền nghi hoặc nhìn cô một cái.

Giản Thanh Vân nhìn con dao đá trong tay người đàn ông, bỗng nhiên nghĩ đến có lẽ hắn không biết cái nàng đưa hắn là cái quái gì.

Giản Thanh Vân đành phải làm mẫu cho hắn xem. Mở con dao xếp ra, sau đó cầm lấy con thỏ đầy máu trên tay người đàn ông, nhẹ nhành rạch một phát, cái bụng của con thỏ liền được mổ ra.

Người đàn ông giật mình nhìn Giản Thanh Vân, trong miệng lại bật ra một chuỗi âm tiết kì lạ vừa vội vừa nhanh.

Giản Thanh Vân cười cười, đưa cả con thỏ lẫn con dao xếp cho hắn.

Người đàn ông cẩn thận nhận lấy con dao xếp, sau đó rạch một dao lên con thỏ đang cầm trên tay, trên người con thỏ hoang liền xuất hiện một vết rạch vừa sâu vừa gọn gàng.

Người đàn ông càng trừng to mắt hơn, càng thêm kinh ngạc nhìn Giản Thanh Vân.

Giản Thanh Vân bất đắc dĩ sờ sờ mũi, không hiểu được rốt cục là mình đi tới cái địa phương gì thế này, làm sao mà nhìn thấy nột con dao cũng có thể ngạc nhiên đến như vậy.

Người nam nhân biết cách khống chế lực rất nhanh, chỉ trong chốc lát con thỏ hoàng liền bị hắn cắt thành từng khối. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don)

Người đàn ông xử lý con thỏ xong, rất tự nhiên mà gấp con dao xếp lại rồi nhét vào bên hông.

Giản Thanh Vân há hốc mồm, có chút kinh ngạc, tên đàn ông này cứ thế mà chiếm mất con dao của cô rồi? Không được, con dao này tuyệt đối không cho hắn được, ở bên trng rừng rậm này mà không có dao găm thì rất bất lợi.

Giản Thanh Vân nghĩ tới đây không khỏi đẩy đẩy người đàn ông, hắn nghi hoặc nhìn cô.

Giản Thanh Vân chỉ chỉ con dao xếp bên hông hắn, nói: "Đó là của tôi! Con dao xếp này là của tôi!"

Người đàn ông lấy con dao xếp bên hông ra, nhìn Giản Thanh Vân cười cười rồi nói một chuỗi âm tiết kì lạ, sau đó cực kì tự nhiên nhét con dao xếp về lại bên hông.

Giản Thanh Vân bất đắc dĩ, không có cách nào câu thông với hắn. Xem ra tỉ lệ lấy con dao xếp về là rất nhỏ, không bằng chờ cơ hội rồi lặng lẽ lấy con dao xếp lại. Quyết định xong, cô cũng không xoắn xuýt nữa, chuẩn bị nhóm lửa nướng thịt. Nhưng mà, cô không hiểu đều là nướng thịt thỏ, thì tại sao hắn phải cắt thịt thỏ ra thành từng khối? (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don❀)

Người đàn ông cất kĩ con xếp, ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân cười cười, rồi đem mấy khối thịt thỏ tươi sống cho Giản Thanh Vân.

Giản Thanh Vân nói cảm ơn, nhận lấy thịt thỏ đặt ở trên cỏ, chuẩn bị tìm củi khô để nhóm lửa nướng thịt. Kết quả là vừa để thịt thỏ xuống, ngẩng đầu, Giản Thanh Vân liền đứng hình.

Cô thấy người đàn ông kia đang nhét thịt thỏ vào miệng, máu thỏ chảy đầm đìa.

Người đàn ông này thế nhưng lại ăn thịt sống! Giản Thanh Vân hoàn toàn choáng váng.

Người đàn ông thấy Giản Thanh Vân trừng to mắt nhìn hắn, không khỏi bốc lên một khối thịt thỏ tươi sống nhét vào miệng cô.

Giản Thanh Vân vội vàng bịt miệng, lắc đầu nguầy nguậy.

Người đàn ông thấy thế đành cầm thịt thỏ nhét vào miệng mình.

Lần này Giản Thanh Vân hoàn toàn choáng váng rồi, đây là cái thời đại nào vậy. Cho dù người đàn ông trước mắt cô là người hoang dã thì cũng phải đem thịt thỏ nướng lên rồi ăn, sao lại nuốt sống cơ chứ! tới cùng thì đây là đâu? (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don)

Trong lúc Giản Thanh Vân còn choáng vàng thì người đàn ông đã ăn xong. Hắn cầm mấy khối thịt còn lại để trước mặt Giản Thanh Vân, còn đẩy đẩy người cô.

Giản Thanh Vân nhìn thịt thỏ béo mập trước mắt, mấp máy miệng, người đàn ông này sao lại để chừa mấy bộ phận toàn thịt mỡ cho cô...

Bụng bắt đầu réo lên, trừ bỏ buổi sáng có ăn một trái cây tím ra thì cô chưa ăn cái gì hết. Giản Thanh Vân cũng không nghĩ nhiều, đi xung quanh nhặt chút cành khô về.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Giản Thanh Vân, không hiểu nổi cô nhặt cành khô về làm gì.

Giản Thanh Vân nhặt xong thì lấy bật lửa ra đốt, sau đó đó xuyên thịt nướng thỏ thành một xâu rồi bắt đầu nướng.

Người đàn ông bên cạnh mở to mắt nhìn, vẻ mặt giống như rất kỳ quái.

Giản Thanh Vân thấy vẻ mặt hắn như vậy, cô có thể khẳng định người đàn ông này chưa từng nhìn thấy cái bật lửa.

Thịt còn lại đều là thịt có chút mỡ, nướng chừng một lát đã chảy mỡ ra ngoài, tỏa ra từng trận mùi thơm của thịt nướng.

Vẻ mặt người đàn ông nhìn Giản Thanh Vân càng ngày càng tỏ ra ngạc nhiên rồi.

Rất nhanh, thịt thỏ được nướng chín. Giản Thanh Vân lấy hai khối đưa cho người đàn ông kia, hắn nhét thịt nướng vào trong miệng nhai vài lần rồi nuốt luôn, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình gì. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don)

Giản Thanh Vân kinh ngạc, thịt nướng chín như thế phải ngon hơn nhiều so với thịt sống chứ, sao người đàn ông này hoàn toàn không có biểu tình nào khác vậy.

Giản Thanh Vân cũng mặc kệ hắn, từ từ ăn chỗ thịt nướng còn lại, chỉ có điều là quá nhiều mỡ, quá ngấy, mà còn chẳng có gia vị gì.

No bụng rồi, trời cũng sắp tối, vấn đề còn lại chính là buổi tối ngủ ở đâu đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện