Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 11: Mùa hè nóng bức (2)
Chu Tiểu Vân biết không có cách nào giải thích rõ chuyện này, thẳng thắn nói sang chuyện khác: “Chị Tiểu Hà, chị xem giúp em chữ này đọc thế nào với, hỏi anh trai em thì anh ấy không biết, chắc là chị biết, chị dạy em nhé.”
Chu Tiểu Hà cao hứng đứng lên, hiếm có người đến nhờ cô chỉ bảo, mới nói mấy câu đã nghiện cảm giác được làm cô giáo. Nghe phát âm không chuẩn của chị họ, Chu Tiểu Vân thầm hối hận tại sao cô có thể nghĩ ra chủ ý ngốc như vậy, khổ nhất là còn phải làm ra dáng vẻ bội phục và ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ chị họ.
Nếu biết trong lòng em họ nghĩ gì, nhất định Chu Tiểu Hà sẽ tức giận đến thổ huyết, cô đắc ý dạy Chu Tiểu Vân đọc ghép vần, thanh âm cố ý lớn hơn bình thường rất nhiều, khiến cho mấy đứa trẻ con gần đó đều vây quanh xem náo nhiệt.
Tiểu Bảo và Thạch Đầu cũng học theo, đọc aoe thành a uy nga, khiến Chu Tiểu Vân phải bấm bụng nhịn cười đến khổ. Chu Tiểu Hà thấy có thêm hai học sinh, dạy càng hăng say, Chu Tiểu Vân nhịn cười cố gắng đọc theo.
Thời gian dạy học vô cùng náo nhiệt trôi qua rất nhanh, gần đến buổi trưa, Chu Tiểu Vân nhắc nhở Chu Tiểu Hà đang mải mê một tiếng, “Chị Tiểu Hà, mặt trời lên cao thật cao rồi, nên về nhà ăn cơm thôi.”
Chu Tiểu Hà có chút lưu luyến không rời đứng lên: “Vậy buổi chiều chị lại đến dạy các em, em đừng lấy sách bị Tiểu Bảo phá hỏng nữa, ở giữa bị cậu ta xé nhiều trang rồi, chị lấy sách giáo khoa của chị sang cho em đọc.”
Buổi chiều còn dạy nữa? Chu Tiểu Vân không biết từ chối sự nhiệt tình của Chu Tiểu Hà thế nào, ngẫm lại có một người dạy cũng tốt, về nhà có thể khoe tính tích cực ham học hỏi của mình trước mặt cha mẹ, vậy nên đồng ý.
Quả nhiên về nhà nói với cha mẹ, ba Chu nói ngay: “Không tồi, Tiểu Hà học giỏi hơn Đại Bảo, con cố gắng học theo chị ấy thật tốt, lúc chăn vịt có thể chơi với nhau.”
Triệu Ngọc Trân rất thích Chu Tiểu Hà, dù sao Đại Nha nhà mình vẫn mặc quần áo cũ nhà đó, tiết kiệm được rất nhiều tiền, tỏ vẻ tán thành. Bà còn dặn Chu Tiểu Vân hay chơi cùng chị họ.
Thật ra, kiếp trước quan hệ của Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà rất bình thường, không thân thiết cũng không xa cách, chỉ là chị em họ mà thôi. Cô nhớ Chu Tiểu Hà lớn lên rất đẹp lại thích trang điểm, là một đoá hoa nổi danh được nhiều chàng trai theo đuổi, hai mươi tuổi chị ấy gả cho một người có tiền ở trấn trên. Hai người càng ít qua lại.
Thế là, Chu Tiểu Vân bắt đầu thân thiết với chị họ, rất nhanh hoà nhập vào nhóm ba cô gái lớn hơn cô hai, ba tuổi. Bạn mới Chu Tiểu Vân ăn nói ngọt ngào, nhanh trí được mọi người quý mến, tất nhiên trong đó có cả bác cả của cô – Chu Quốc Phú.
Ba anh em nhà họ Chu: Anh cả Chu Quốc Phú làm thợ mộc, có một trai một gái. Ba của Chu Tiểu Vân đứng hàng thứ hai, nhà đông con nhất, tổng cộng bốn đứa, nghèo vẫn hoàn nghèo. Chu Tiểu Vân còn có một chú ba là Chu Quốc Dân. Chú Ba rất giỏi, là người học cao nhất trong nhà, sau khi tốt nghiệp đi làm ở bưu điện, thuộc thành phần trí thức; có một đứa con trai ba tuổi. Thím Ba là giáo viên cấp hai. Cả nhà chú ở trong thị trấn, ngày lễ ngày tết về đây ở hai ngày.
Ừm được rồi, Chu Tiểu Vân còn một người cô gả đến thôn Lân, chú kiếm tiền bằng nghề chạy xe ba bánh chở khách dưới nông thôn lên trấn trên, gia cảnh không tồi. Nhà Chu Tiểu Vân không thể bì được với nhà chú Ba, ngay cả nhà cô và bác cả cũng khá hơn.
Nhà Chu Quốc Phú ở sát vách nhà Chu Quốc Cường, chỉ cách nhau một sân phơi, đi vài bước là đến. Chu Tiểu Vân thành khách quen của nhà Chu Tiểu Hà, về sau còn trở thành khách quen trên bàn cơm.
Nhà Chu Tiểu Hà là một trong những nhà giàu có ở thôn này. Từ đầu đến cuối thôn chỉ có ba nhà lợp mái ngói thì nhà Chu Tiểu Hà chính là một nhà trong số đó. Nhà chị họ cao nhất trong ba nhà, còn xây một nhà kho hai gian chứa đồ, đồ nghề của bác cả cũng nhiều. Nhìn kìa, băng ghế dài rộng tới năm sáu thước, bàn ăn rất rộng có thể ngồi mười người. Không cần kể tới rất nhiều ghế nhỏ và hai bàn học xinh xinh đóng sẵn cho trẻ con.
Chu Tiểu Vân rất thích hai cái bàn nhỏ kia, tuy bằng gỗ thường, dùng gỗ khi bác cả làm đồ cho người ta còn thừa đóng lại nhưng tay nghề của bác cả rất khéo, làm xinh xắn đáng yêu, căn bản không nhìn ra dấu vết chắp vá. Lại dùng sơn hồng sơn lên sáng bóng, bàn cao ngang hông của cô, rất thích hợp để học bài.
Chu Tiểu Hà thấy Chu Tiểu Vân thích liền rộng rãi nói: “Sau này em có thể đến nhà chị cùng chị làm bài tập, chúng ta dùng chung bàn.”
Tiện thể nói một tiếng, bác cả thấy Chu Tiểu Vân còn nhỏ tuổi đã nghĩ đến chuyện đi học rất đồng ý, tuyên bố Hải phải đi nhập học cùng với Chu Tiểu Vân. Hải ra sức phản đối, thế nhưng phản đối vô hiệu. Lý do là:
“Con xem Đại Nha nhà bác hai, còn nhỏ hơn con một tuổi đấy, thế mà con bé đã chủ động xin được đi học. Con đã bảy tuổi mà suốt ngày rong chơi ở ngoài, mau đi học cho ba. Con xem hàng ngày Đại Nha học cùng Tiểu Hà rất chăm chỉ, từ hôm nay con cũng phải học cùng chị.”
Hải khóc không ra nước mắt gia nhập vào đoàn quân học tập, trong lòng nhìn Chu Tiểu Vân trăm cái không vừa mắt. Oán giận Chu Tiểu Vân làm phiền cậu, mỗi ngày đấu võ mồm với cô để bắt nạt.
Chu Tiểu Vân không thèm để ý đến trò mèo của cậu bé. Đôi ba câu đã bỏ qua mấy lời khiêu khích của cậu, thuận tiện thể hiện sự ngoan ngoãn trước mặt bác cả khiến bác khen không ngớt, làm Hải tức giận vô cùng.
Chu Tiểu Hà cao hứng đứng lên, hiếm có người đến nhờ cô chỉ bảo, mới nói mấy câu đã nghiện cảm giác được làm cô giáo. Nghe phát âm không chuẩn của chị họ, Chu Tiểu Vân thầm hối hận tại sao cô có thể nghĩ ra chủ ý ngốc như vậy, khổ nhất là còn phải làm ra dáng vẻ bội phục và ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ chị họ.
Nếu biết trong lòng em họ nghĩ gì, nhất định Chu Tiểu Hà sẽ tức giận đến thổ huyết, cô đắc ý dạy Chu Tiểu Vân đọc ghép vần, thanh âm cố ý lớn hơn bình thường rất nhiều, khiến cho mấy đứa trẻ con gần đó đều vây quanh xem náo nhiệt.
Tiểu Bảo và Thạch Đầu cũng học theo, đọc aoe thành a uy nga, khiến Chu Tiểu Vân phải bấm bụng nhịn cười đến khổ. Chu Tiểu Hà thấy có thêm hai học sinh, dạy càng hăng say, Chu Tiểu Vân nhịn cười cố gắng đọc theo.
Thời gian dạy học vô cùng náo nhiệt trôi qua rất nhanh, gần đến buổi trưa, Chu Tiểu Vân nhắc nhở Chu Tiểu Hà đang mải mê một tiếng, “Chị Tiểu Hà, mặt trời lên cao thật cao rồi, nên về nhà ăn cơm thôi.”
Chu Tiểu Hà có chút lưu luyến không rời đứng lên: “Vậy buổi chiều chị lại đến dạy các em, em đừng lấy sách bị Tiểu Bảo phá hỏng nữa, ở giữa bị cậu ta xé nhiều trang rồi, chị lấy sách giáo khoa của chị sang cho em đọc.”
Buổi chiều còn dạy nữa? Chu Tiểu Vân không biết từ chối sự nhiệt tình của Chu Tiểu Hà thế nào, ngẫm lại có một người dạy cũng tốt, về nhà có thể khoe tính tích cực ham học hỏi của mình trước mặt cha mẹ, vậy nên đồng ý.
Quả nhiên về nhà nói với cha mẹ, ba Chu nói ngay: “Không tồi, Tiểu Hà học giỏi hơn Đại Bảo, con cố gắng học theo chị ấy thật tốt, lúc chăn vịt có thể chơi với nhau.”
Triệu Ngọc Trân rất thích Chu Tiểu Hà, dù sao Đại Nha nhà mình vẫn mặc quần áo cũ nhà đó, tiết kiệm được rất nhiều tiền, tỏ vẻ tán thành. Bà còn dặn Chu Tiểu Vân hay chơi cùng chị họ.
Thật ra, kiếp trước quan hệ của Chu Tiểu Vân và Chu Tiểu Hà rất bình thường, không thân thiết cũng không xa cách, chỉ là chị em họ mà thôi. Cô nhớ Chu Tiểu Hà lớn lên rất đẹp lại thích trang điểm, là một đoá hoa nổi danh được nhiều chàng trai theo đuổi, hai mươi tuổi chị ấy gả cho một người có tiền ở trấn trên. Hai người càng ít qua lại.
Thế là, Chu Tiểu Vân bắt đầu thân thiết với chị họ, rất nhanh hoà nhập vào nhóm ba cô gái lớn hơn cô hai, ba tuổi. Bạn mới Chu Tiểu Vân ăn nói ngọt ngào, nhanh trí được mọi người quý mến, tất nhiên trong đó có cả bác cả của cô – Chu Quốc Phú.
Ba anh em nhà họ Chu: Anh cả Chu Quốc Phú làm thợ mộc, có một trai một gái. Ba của Chu Tiểu Vân đứng hàng thứ hai, nhà đông con nhất, tổng cộng bốn đứa, nghèo vẫn hoàn nghèo. Chu Tiểu Vân còn có một chú ba là Chu Quốc Dân. Chú Ba rất giỏi, là người học cao nhất trong nhà, sau khi tốt nghiệp đi làm ở bưu điện, thuộc thành phần trí thức; có một đứa con trai ba tuổi. Thím Ba là giáo viên cấp hai. Cả nhà chú ở trong thị trấn, ngày lễ ngày tết về đây ở hai ngày.
Ừm được rồi, Chu Tiểu Vân còn một người cô gả đến thôn Lân, chú kiếm tiền bằng nghề chạy xe ba bánh chở khách dưới nông thôn lên trấn trên, gia cảnh không tồi. Nhà Chu Tiểu Vân không thể bì được với nhà chú Ba, ngay cả nhà cô và bác cả cũng khá hơn.
Nhà Chu Quốc Phú ở sát vách nhà Chu Quốc Cường, chỉ cách nhau một sân phơi, đi vài bước là đến. Chu Tiểu Vân thành khách quen của nhà Chu Tiểu Hà, về sau còn trở thành khách quen trên bàn cơm.
Nhà Chu Tiểu Hà là một trong những nhà giàu có ở thôn này. Từ đầu đến cuối thôn chỉ có ba nhà lợp mái ngói thì nhà Chu Tiểu Hà chính là một nhà trong số đó. Nhà chị họ cao nhất trong ba nhà, còn xây một nhà kho hai gian chứa đồ, đồ nghề của bác cả cũng nhiều. Nhìn kìa, băng ghế dài rộng tới năm sáu thước, bàn ăn rất rộng có thể ngồi mười người. Không cần kể tới rất nhiều ghế nhỏ và hai bàn học xinh xinh đóng sẵn cho trẻ con.
Chu Tiểu Vân rất thích hai cái bàn nhỏ kia, tuy bằng gỗ thường, dùng gỗ khi bác cả làm đồ cho người ta còn thừa đóng lại nhưng tay nghề của bác cả rất khéo, làm xinh xắn đáng yêu, căn bản không nhìn ra dấu vết chắp vá. Lại dùng sơn hồng sơn lên sáng bóng, bàn cao ngang hông của cô, rất thích hợp để học bài.
Chu Tiểu Hà thấy Chu Tiểu Vân thích liền rộng rãi nói: “Sau này em có thể đến nhà chị cùng chị làm bài tập, chúng ta dùng chung bàn.”
Tiện thể nói một tiếng, bác cả thấy Chu Tiểu Vân còn nhỏ tuổi đã nghĩ đến chuyện đi học rất đồng ý, tuyên bố Hải phải đi nhập học cùng với Chu Tiểu Vân. Hải ra sức phản đối, thế nhưng phản đối vô hiệu. Lý do là:
“Con xem Đại Nha nhà bác hai, còn nhỏ hơn con một tuổi đấy, thế mà con bé đã chủ động xin được đi học. Con đã bảy tuổi mà suốt ngày rong chơi ở ngoài, mau đi học cho ba. Con xem hàng ngày Đại Nha học cùng Tiểu Hà rất chăm chỉ, từ hôm nay con cũng phải học cùng chị.”
Hải khóc không ra nước mắt gia nhập vào đoàn quân học tập, trong lòng nhìn Chu Tiểu Vân trăm cái không vừa mắt. Oán giận Chu Tiểu Vân làm phiền cậu, mỗi ngày đấu võ mồm với cô để bắt nạt.
Chu Tiểu Vân không thèm để ý đến trò mèo của cậu bé. Đôi ba câu đã bỏ qua mấy lời khiêu khích của cậu, thuận tiện thể hiện sự ngoan ngoãn trước mặt bác cả khiến bác khen không ngớt, làm Hải tức giận vô cùng.
Bình luận truyện