Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần
Chương 33: Bước từng bước một (6)
Hạ Thiên mở mắt ra, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại từ cơn đau nhức ê ẩm, tầm mắt mơ hồ có hơi khó khăn nhìn đồng hồ báo thức ở trên tủ đầu giường ——05:47p.m.
Gần đến buổi tối.
Cô từ trên giường ngồi dậy, lập tức bị cơn đau nhức từ nơi nào đó kéo đến làm cho hai mắt nhắm hai hít một hơi, ban ngày lúc ngủ chỉ thấy buồn ngủ và mệt mỏi, cô còn tưởng rằng ngủ một giấc dậy sẽ tốt hơn chút, nào ngờ ngược lại càng khó chịu hơn……
Hạ Thiên nhìn xung quanh, rèm cửa sổ khép lại, chỉ có đèn bàn ở phía bên kia đầu giường cô được bật lên, trong phòng rất tối, bên cạnh không có ai, nhưng đèn trong phòng tắm lại sáng lên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Cô nhẹ nhàng di chuyển nửa thân dưới, chăn từ trên người trượt xuống, có lẽ cũng biết lúc ngủ mặc quần áo cho cô cũng chỉ phí sức. Lần này Tống Âu Dương không cố mặc lại cho cô nữa.
Hạ Thiên chậm rãi xốc lên chăn lên bước xuống giường đi đến bên cạnh tủ quần áo tìm áo ngủ, mới vừa cầm lấy chiếc váy ngủ, còn chưa kịp mặc vào, liền nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra ——
Hạ Thiên nháy mắt xoay người, ôm chiếc váy ngủ che ở trước người, nhìn Tống Âu Dương đi từ trong phòng tắm ra.
Người kia không ngờ cô sẽ tỉnh dậy vào lúc này, mới vừa đi vào phòng tắm mở nước cho cô thì vẫn thấy cô vẫn còn ngủ say, còn tưởng rằng cô sẽ ngủ thêm một lúc nữa.
Dừng một chút, nhìn cô trần truồng ôm váy ngủ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, bật cười đi đến gần cô, ánh mắt có ý cười quét cô từ trên xuống dưới, đưa tay kéo váy ngủ cô ôm trước người khó khăn che đi bộ phận quan trong, bị Hạ Thiên khôi phục tinh thần giữ chặt không buông.
Tống Âu Dương kéo nhẹ mấy lần nhưng vẫn không thể kéo ra, dứt khoát nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo người và quần áo vào trong ngực. Tay trái của anh đặt ở sau eo cô, bởi vì xúc cảm tinh tế nhịn không được trượt xuống, lại bị Hạ Thiên đưa tay sau lưng ngăn cản.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Anh thừa dịp cô không rảnh quan tâm đến quần áo ở trước người, động tác nhanh chóng dùng tay phải kéo váy ngủ chắn giữa hai người ra, tiện tay ném lên giường.
“……” Hạ Thiên dứt khoát dùng hai tay vòng khoanh lại cổ anh, ôm chặt lấy anh, cả người dán ở trên người anh, nhưng bởi vì động tác có hơi mạnh, không cẩn thận lại kéo cơ bắp đau nhức ở chỗ nào đó trên người ra, không nhịn được kêu “ai da”.
Tống Âu Dương đưa tay vỗ nhẹ vào mông cô, buồn cười nói: “Nhìn cũng đã nhìn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, bây giờ trốn đi cũng không cảm thấy quá muộn sao?”
Anh bế ngang cô lên, đi vào phòng tắm, cúi đầu nhìn cô, lại cười, “Giống như buổi sáng muốn lúc đó thật đáng yêu.”
“……………” Hạ Thiên vốn định phản bác lại anh “Ai muốn ai”, lại nghĩ đến vừa rồi hình như anh nói cũng không sai… Nghiêm túc mà nói, cũng coi như cô chủ động đi —— cô mím môi, cái mũi tinh xảo nhăn lại, thức thời không nói gì nữa.
Tống Âu Dương ôm cô đi vào phòng tắm, ngồi ở thành bồn tắm, đặt cô ngồi trên đùi, đưa tay ra thử nhiệt độ nước, “Em ngâm mình trước đi, chờ cơ thể thoải mái hơn một chút rồi anh sẽ bôi thuốc lại cho em một lần nữa.”
Buổi chiều mặc dù cô ngủ say, nhưng thỉnh thoảng hít vào, lúc vừa mới bắt đầu anh chỉ cho rằng cơ thể cô đau nhức, sau đó mới bất tri bất giác nghĩ đến khoảnh khắc mình đi vào, cả người cô liền cứng đờ.
Anh đứng dậy đi đến bật đèn ngủ ở đầu giường lên, xốc chăn lên xem, quả thật phát hiện bởi vì mình không cẩn thận, làm cô bị thương.
Anh biết lần đầu tiên của con gái sẽ rất khó chịu, nhưng nhịn nhiều năm như vậy, anh cũng thật sự có hơi mất kiềm chế, nhưng nhìn thấy vết thương của cô, anh lại hận không thể đánh mình hai cái……
“Bôi thuốc gì?” Hạ Thiên khó hiểu, nhìn anh hỏi.
Ánh mắt Tống Âu Dương nhìn về phía cô, không cần nói cũng biết.
“……” Ý tứ này của anh, rõ ràng chính là đã bôi qua cho cô một lần? Hạ Thiên từ trên đùi anh nhảy vào bồn tắm, hai má bị một câu nói của anh làm cho đỏ bừng, “Anh làm sao ——”
Làm sao có thể nhân lúc cô ngủ…… Nhìn cô……!
Tống Âu Dương làm lơ vẻ mặt khó tin của cô, nói: “Lần sau lại có chuyện như vậy phải nói cho anh biết…”
“……” Làm sao nói cho anh biết, cô nghe nói lần đầu tiên đều sẽ đau, cho nên chỉ cho rằng…
Hạ Thiên còn chưa nói gì, lại nghe anh thẳng thắn giải thích, “Dù sao anh cũng đã nhịn rất nhiều năm. Đây lại là lần đầu tiên.”
Sau đó anh suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Sau này anh sẽ cẩn thận, không cố lần sau.”
“……”
*
Hạ Thiên tắm rửa xong đi ra, bởi vì chuyện bôi thuốc, đã đuổi nhau với Tống Âu Dương ở trong phòng ngủ hết nửa ngày, cuối cùng cũng không vượt qua được lý luận “Ai gây họa thì người đó đến giải quyết hậu quả”, đỏ mặt, để anh cẩn thận bôi thuốc.
Đúng 7 giờ, hai người đi từ trong nhà ra sang Tống gia ăn bữa tối, đi đến cửa lớn, lần đầu tiên trong cuộc đời, Hạ Thiên căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô giữ chặt cổ tay áo của Tống Âu Dương, “Ngày hôm qua anh đã nói, có anh…..”
Tống Âu Dương cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, biết cô thật sự lo lắng, không nói gì trêu chọc nữa, tiến đến hôn trộm lên cái miệng nhỏ của cô, “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”
Lúc Hạ Thiên thấy anh chuẩn bị ấn mật mã khóa cửa, lại giữ chặt anh, “Bà nội biết tối hôm qua anh ngủ ở nhà em không? Có thể hay không ——”
Anh lại nhìn cô cười, “Cho dù bà nội biết, bây giờ cũng sẽ giả ngu, chờ em ăn xong bữa tối trở về, bà mới lôi anh ra đánh một trận, nói anh bắt nạt em.”
Trong khi nói chuyện, anh đã mở cửa kéo Hạ Thiên còn chưa phản ứng lại đi vào trong nhà ——
Khoảng thời gian này Liêu Thục Liên đang xem tin tức buổi tối ở trong phòng khách, có hơi chăm chú nên lúc đầu không chú ý đến bọn họ đi vào. Cho đến khi Tống Âu Dương và Hạ Thiên thay giày đúng lúc Ứng Quyên Quyên đi từ trong phòng bếp ra chào hỏi mới phát hiện.
Tống Âu Dương nắm tay Hạ Thiên đi vào phòng khách, liếc thấy bà cụ bỗng nhiên đổi sang một kênh đang chiếu kịch, anh cũng không quá để ý, ôm nửa người Hạ Thiên kéo đến trước mặt bà cười hỏi: “Bà nội, Điềm Điềm là cháu dâu bà đã vừa lòng chưa?”
Hạ Thiên không ngờ anh sẽ nói trắng ra như thế, khó nói thành lời liếc anh, người sau lưng cũng cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt vô tội nhún vai, cô có chút dở khóc dở cười lắc đầu. Cô quay đầu lại nắm lấy tay Liêu Thục Liên duỗi về phía mình, lập tức ngồi xổm trước mặt bà cụ tươi cười, trên mặt mang theo một chút xấu hổ bổ sung: “Cháu cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy, nhưng hình như…” Cô lại cười xoa xoa mắt, “Không có gì không đúng.”
Hạ Thiên mím môi cười, lắc lắc nắm chặt tay bà cụ, mang theo một chút giọng điệu làm nũng hỏi: “… Bà nội bà cảm thấy thế nào?”
“Bà cảm thấy gì?” Nụ cười trên mặt Liêu Thục Liên từ câu đầu tiên của Tống Âu Dương đã không hề giảm đi, nghe vậy sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thiên, cười nói: “Bà chỉ cảm thấy cháu trai này của bà thật sự là quá kém rồi. Đến giờ mới nghiêm túc dẫn cháy về nhà!”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Ứng Quyên Quyên vừa đi tới nghe vậy cũng bật cười, nói: “Mặc dù bà cụ chưa nói rõ, nhưng chị đã sớm biết là bà luôn mong có thể có một ngày này. Lúc bọn em còn học sơ trung, sợ có người theo đuổi em, thế là quan tâm không ít, cho nên mới dặn dò Âu Dương mỗi ngày đều đi học cùng em, chỉ sợ buổi chiều tan học em sẽ đi cùng cậu bé nào đó ra ngoài chơi.”
Tống Âu Dương vừa nghe vội vàng nhìn Hạ Thiên nhấn mạnh, “Anh chờ em đi học là có tư tâm, nhưng không liên quan đến lời bà nội dặn dò, cái này không thể hiểu lầm.”
Hạ Thiên còn chưa nói gì, Ứng Quyên Quyên buồn cười đánh anh một cái, “Có gì khác nhau?”
Dù sao cũng là ở cùng một chỗ.
Sự khác biệt lớn nhất là, người trước bị động, người sau chủ động, làm cho tâm tư của anh đối với cô chênh lệch ngàn vạn dặm, đương nhiên không giống.
Chỉ là Tống Âu Dương không nói gì, khom lưng nắm lấy khuỷu tay Hạ Thiên, đỡ cô đứng dậy, nắm tay cô đi vào phòng bếp, “Chị Quyên đẩy bà nội lại đây, em và Điềm Điềm dọn cơm.”
*
Một bữa cơm trưa, Liêu Thục Liên và Ứng Quyên Quyên còn đỡ, chủ yếu vẫn là ở trên người Hạ Thiên. Bởi vì thân phận thay đổi nên bầu không khí khó tránh khỏi có một chút xấu hổ, tuy rằng vẫn gọi Liêu Thục Liên là bà nội, nhưng bởi vì quan hệ giữa mình và Tống Âu Dương thay đổi, liền cảm thấy cách xưng hô này lại vô hình thân mật hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Hạ Thiên vốn định giúp Ứng Quyên Quyên cùng thu dọn bát đĩa vào phòng bếp, bị Liêu Thục Liên giữ chặt lại, nhìn cháu trai mình dặn dò: “Cháu giúp chị Quyên thu dọn đi, bà muốn tâm sự với Điềm Điềm một vài chuyện.”
“Muốn tâm sự cái gì?” Tống Âu Dương nhìn Liêu Thục Liên, nghi ngờ, lại nói, “Bà nội, bây giờ bà không thể mang cháu trai mình ra để nói xấu.”
Liêu Thục Liên không để ý đến anh, một tay ấn mở chốt xe lăn, một tay nắm tay Hạ Thiên, đi vào phòng ngủ ở tầng một của mình.
*
Trong phòng ngủ.
Hai người đi vào trong phòng, Liêu Thục Liên buông tay Hạ Thiên ra, để cô khóa cửa lại trước.
Cho dù biết người bên ngoài sẽ không tiến vào, nhưng vẫn nên đề phòng thì hơn.
Hạ Thiên khóa kỹ cửa, quay đầu lại nhìn Liêu Thục Liên ở phía sau.
Bà dắt cô đi đến trước tủ quần áo, sau khi mở cửa tủ quần áo ngoài cùng bên phải, chỉ vào một cái hộp sắt đặt trên ngăn trên cùng, ý bảo Hạ Thiên lấy xuống.
Hạ Thiên làm theo.
Liêu Thục Liên quay xe lăn đi, tay trái vỗ vỗ lên giường, tay phải nhẹ nhàng đẩy Hạ Thiên, ý bảo cô ngồi xuống.
Bà lấy cái hộp sắt ở trong tay Hạ Thiên đặt ở trên đùi, lấy từ bên trong ra một cái hộp gỗ thông đỏ tinh xảo, mở ra, xoay lại, để Hạ Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng đồ vật bên trong.
“Bà nội… Bà là ——” Hạ Thiên kinh ngạc lại hơi luống cuống nhìn chiếc vòng phỉ thúy trong hộp rõ ràng có giá trị không nhỏ, không biết nên nói cái gì.
“Vòng ngọc này là năm đó bà và ông nội Âu Dương kết hôn, mẹ chồng bà đã tự tay cho bà, bây giờ mẹ Âu Dương cũng không còn, cũng đành phải để bà già như bà đưa cho cháu!” Liêu Thục Liên cười nói.
“Nhưng mà bà nội… Này… Này ——” Hạ Thiên nhìn Liêu Thục Liên, nhận cũng không được, không nhận cũng không được, chỉ cảm thấy —— cô và Tống Âu Dương mới vừa ở cùng một chỗ, cái vòng tay này. Nó quá đắt!
“Không nhưng nhị gì cả,” về phương diện này, Tống Âu Dương chắc là thừa kế sự quyết đoán của bà nội Liêu, giống như ngày anh thổ lộ với Hạ Thiên, trực tiếp cắt ngang sự chần chừ của cô, nói: “Lúc đứa nhỏ Âu Dương này còn chưa đến chỗ bà, bà liền nghĩ nếu cháu là cháu gái ruột của bà thì tốt rồi. Nhưng bà cũng biết đời này không có cơ hội. Sau này Âu Dương đến chỗ bà, bà liền nghĩ cháu không làm được cháu gái ruột của bà, nhưng có thể làm cháu dâu cho bà cũng rất tốt, đáng thằng nhóc kia không chịu nghe lời. Từ nhỏ cũng không chăm chỉ đi học, chỉ biết đi loay hoay với những thứ nhỏ nhặt lộn xộn đó ——”
Hạ Thiên vốn định cắt ngang lời bà cụ, nói với bà cụ những thứ anh thích từ nhỏ, đều là những chuyện rất hữu dụng, hơn nữa nghề sau này anh làm, cũng là chuyện có ích đối với quốc gia đối với xã hội, thậm chí là có ích rất lớn đối với nhân loại, một năm nay, cảm tình của cô về phương diện này càng thêm sâu sắc.
Đáng tiếc Liêu Thục Liên hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng, khoát tay áo với cô, tiếp tục nói: “Bà nội lo lắng chướng mắt nó, chỉ sợ cháu chạy đi cùng đám con trai khác ——”
“……”
“Bà nội biết loại đồ vật này chắc là ở lúc hai đứa kết hôn, ít nhất cũng là dịp quan trọng như đính hôn bà trao mới thích hợp.” Liêu Thục Liên nói một cách chân thành, “Nhưng bà ngóng sao ngóng trăng cũng chỉ chờ ngày này, tuổi bà nội đã lớn, một ngày trôi qua thì mất một ngày, sau này lỡ như……”
“Bà nội!” Đột nhiên Hạ Thiên mạnh mẽ cắt ngang lời Liêu Thục Liên nói, nắm lấy tay bà, vẻ mặt không đồng ý nhìn bà, “Cháu không cho bà nói lung tung.”
Liêu Thục Liên cũng hơi bối rối vì bỗng nhiên bị cô mạnh mẽ cắt ngang, im lặng hai giây, mới vỗ vỗ tay cô, trấn an nói: “Được được được, không nói cái này không nói cái này,” lại nói, “Vậy cháu nhận lấy cái vòng tay này đi.”
Bà thấy Hạ Thiên vẫn có chút chần chờ, thở dài: “Trái phải gì thứ này cũng chính là của cháu, nếu người hôm nay thằng nhóc Âu Dương này dẫn về không phải là cháu, bà cũng sẽ không lấy ra.”
Bà cụ nói đến mức này, Hạ Thiên cũng không tiện từ chối nữa, đành phải nhận lấy chiếc vòng tay phỉ thúy màu xanh biếc trong tay bà, thật cẩn thận cầm trong tay.
*
Cùng lúc đó, ngoài phòng.
Tống Âu Dương đã thu dọn bát đĩa vào phòng bếp, tiện tay rửa cho Ứng Quyên Quyên, ánh mắt không quên nhìn về phía cửa phòng ngủ đóng chặt đối diện, dò xét: “Chị Quyên, bà nội muốn nói gì với Điềm Điềm vậy? Còn phải bảo cô ấy một mình đi không cho em đi theo?”
“Đã nói là tâm sự, sao còn dẫn theo em,” Ứng Quyên Quyên liếc mắt xem thường, sau đó nghĩ đến vấn đề mình lo lắng lúc trước, nhìn Tống Âu Dương, hỏi: “Đêm qua em thật sự ngủ ở nhà Điềm Điềm?”
Tống Âu Dương kinh ngạc nhìn lại chị, ngay sau đó gật gật đầu “Ừm”, cười nói, “Em cho rằng mọi người đều biết chỉ là giả vờ không biết.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
“Quả nhiên là bà cụ đoán đúng,” Ứng Quyên Quyên nhận lấy bát đĩa anh đưa tới lau khô cất vào trong tủ, “Chị chỉ là không ngờ là hai người vừa mới ở cùng một chỗ liền…” Chị mới nói được một nửa, thật sự nhịn không được, đưa tay đánh mạnh lên cánh tay anh một cái, “Điềm Điềm vừa mới năm nhất, thằng nhóc thối em cũng quá nóng vội rồi, sinh nhật lần thứ hai mươi năm nay của con bé còn chưa đến!”
Tống Âu Dương nghe vậy, cười nói, “Đúng vậy chị Quyên, là chưa đến sinh nhật hai mươi tuổi, thấy chị nói giống như là Điềm Điềm chưa đủ 18 tuổi, giống như chưa thành niên vậy.”
Anh thấy Ứng Quyên Quyên tức giận trừng mắt nhìn, đầu hàng nói: “Được rồi, em thừa nhận, là có chút nóng nảy, nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn, có sau đâu, dù sao đời này ngoại trừ Điềm Điềm em cũng sẽ không có người nào khác.”
Nghe xong câu cuối cùng, Ứng Quyên Quyên tiêu tan một chút, rồi lẩm bẩm câu gì đó, bỗng nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng, nhìn Tống Âu Dương thấp giọng hỏi: “Đã làm biện pháp an toàn chưa?!”
“……” Tống Âu Dương thế nào cũng không ngờ chị ấy còn có thể hỏi cái này, suýt chút nữa ném luôn cái đĩa trong tay, dở khóc dở cười nói: “Chị Quyên, em cũng không phải là con nít, làm sao ngay cả cái này cũng không biết?”
“Biết thì tốt,” Ứng Quyên Quyên đối với lo lắng của mình luôn cho là đúng, lại nói tiếp, “Nếu có ngày nào đó em để Điềm Điềm chịu uất ức, chị sẽ là người đầu tiên không tha cho em.”
“Em nào dám?” Tống Âu Dương nhìn chị cười nói, sau một lúc lâu, lại lẩm bẩm, “Em không nỡ.”
Gần đến buổi tối.
Cô từ trên giường ngồi dậy, lập tức bị cơn đau nhức từ nơi nào đó kéo đến làm cho hai mắt nhắm hai hít một hơi, ban ngày lúc ngủ chỉ thấy buồn ngủ và mệt mỏi, cô còn tưởng rằng ngủ một giấc dậy sẽ tốt hơn chút, nào ngờ ngược lại càng khó chịu hơn……
Hạ Thiên nhìn xung quanh, rèm cửa sổ khép lại, chỉ có đèn bàn ở phía bên kia đầu giường cô được bật lên, trong phòng rất tối, bên cạnh không có ai, nhưng đèn trong phòng tắm lại sáng lên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Cô nhẹ nhàng di chuyển nửa thân dưới, chăn từ trên người trượt xuống, có lẽ cũng biết lúc ngủ mặc quần áo cho cô cũng chỉ phí sức. Lần này Tống Âu Dương không cố mặc lại cho cô nữa.
Hạ Thiên chậm rãi xốc lên chăn lên bước xuống giường đi đến bên cạnh tủ quần áo tìm áo ngủ, mới vừa cầm lấy chiếc váy ngủ, còn chưa kịp mặc vào, liền nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra ——
Hạ Thiên nháy mắt xoay người, ôm chiếc váy ngủ che ở trước người, nhìn Tống Âu Dương đi từ trong phòng tắm ra.
Người kia không ngờ cô sẽ tỉnh dậy vào lúc này, mới vừa đi vào phòng tắm mở nước cho cô thì vẫn thấy cô vẫn còn ngủ say, còn tưởng rằng cô sẽ ngủ thêm một lúc nữa.
Dừng một chút, nhìn cô trần truồng ôm váy ngủ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, bật cười đi đến gần cô, ánh mắt có ý cười quét cô từ trên xuống dưới, đưa tay kéo váy ngủ cô ôm trước người khó khăn che đi bộ phận quan trong, bị Hạ Thiên khôi phục tinh thần giữ chặt không buông.
Tống Âu Dương kéo nhẹ mấy lần nhưng vẫn không thể kéo ra, dứt khoát nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo người và quần áo vào trong ngực. Tay trái của anh đặt ở sau eo cô, bởi vì xúc cảm tinh tế nhịn không được trượt xuống, lại bị Hạ Thiên đưa tay sau lưng ngăn cản.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Anh thừa dịp cô không rảnh quan tâm đến quần áo ở trước người, động tác nhanh chóng dùng tay phải kéo váy ngủ chắn giữa hai người ra, tiện tay ném lên giường.
“……” Hạ Thiên dứt khoát dùng hai tay vòng khoanh lại cổ anh, ôm chặt lấy anh, cả người dán ở trên người anh, nhưng bởi vì động tác có hơi mạnh, không cẩn thận lại kéo cơ bắp đau nhức ở chỗ nào đó trên người ra, không nhịn được kêu “ai da”.
Tống Âu Dương đưa tay vỗ nhẹ vào mông cô, buồn cười nói: “Nhìn cũng đã nhìn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, bây giờ trốn đi cũng không cảm thấy quá muộn sao?”
Anh bế ngang cô lên, đi vào phòng tắm, cúi đầu nhìn cô, lại cười, “Giống như buổi sáng muốn lúc đó thật đáng yêu.”
“……………” Hạ Thiên vốn định phản bác lại anh “Ai muốn ai”, lại nghĩ đến vừa rồi hình như anh nói cũng không sai… Nghiêm túc mà nói, cũng coi như cô chủ động đi —— cô mím môi, cái mũi tinh xảo nhăn lại, thức thời không nói gì nữa.
Tống Âu Dương ôm cô đi vào phòng tắm, ngồi ở thành bồn tắm, đặt cô ngồi trên đùi, đưa tay ra thử nhiệt độ nước, “Em ngâm mình trước đi, chờ cơ thể thoải mái hơn một chút rồi anh sẽ bôi thuốc lại cho em một lần nữa.”
Buổi chiều mặc dù cô ngủ say, nhưng thỉnh thoảng hít vào, lúc vừa mới bắt đầu anh chỉ cho rằng cơ thể cô đau nhức, sau đó mới bất tri bất giác nghĩ đến khoảnh khắc mình đi vào, cả người cô liền cứng đờ.
Anh đứng dậy đi đến bật đèn ngủ ở đầu giường lên, xốc chăn lên xem, quả thật phát hiện bởi vì mình không cẩn thận, làm cô bị thương.
Anh biết lần đầu tiên của con gái sẽ rất khó chịu, nhưng nhịn nhiều năm như vậy, anh cũng thật sự có hơi mất kiềm chế, nhưng nhìn thấy vết thương của cô, anh lại hận không thể đánh mình hai cái……
“Bôi thuốc gì?” Hạ Thiên khó hiểu, nhìn anh hỏi.
Ánh mắt Tống Âu Dương nhìn về phía cô, không cần nói cũng biết.
“……” Ý tứ này của anh, rõ ràng chính là đã bôi qua cho cô một lần? Hạ Thiên từ trên đùi anh nhảy vào bồn tắm, hai má bị một câu nói của anh làm cho đỏ bừng, “Anh làm sao ——”
Làm sao có thể nhân lúc cô ngủ…… Nhìn cô……!
Tống Âu Dương làm lơ vẻ mặt khó tin của cô, nói: “Lần sau lại có chuyện như vậy phải nói cho anh biết…”
“……” Làm sao nói cho anh biết, cô nghe nói lần đầu tiên đều sẽ đau, cho nên chỉ cho rằng…
Hạ Thiên còn chưa nói gì, lại nghe anh thẳng thắn giải thích, “Dù sao anh cũng đã nhịn rất nhiều năm. Đây lại là lần đầu tiên.”
Sau đó anh suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Sau này anh sẽ cẩn thận, không cố lần sau.”
“……”
*
Hạ Thiên tắm rửa xong đi ra, bởi vì chuyện bôi thuốc, đã đuổi nhau với Tống Âu Dương ở trong phòng ngủ hết nửa ngày, cuối cùng cũng không vượt qua được lý luận “Ai gây họa thì người đó đến giải quyết hậu quả”, đỏ mặt, để anh cẩn thận bôi thuốc.
Đúng 7 giờ, hai người đi từ trong nhà ra sang Tống gia ăn bữa tối, đi đến cửa lớn, lần đầu tiên trong cuộc đời, Hạ Thiên căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô giữ chặt cổ tay áo của Tống Âu Dương, “Ngày hôm qua anh đã nói, có anh…..”
Tống Âu Dương cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, biết cô thật sự lo lắng, không nói gì trêu chọc nữa, tiến đến hôn trộm lên cái miệng nhỏ của cô, “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”
Lúc Hạ Thiên thấy anh chuẩn bị ấn mật mã khóa cửa, lại giữ chặt anh, “Bà nội biết tối hôm qua anh ngủ ở nhà em không? Có thể hay không ——”
Anh lại nhìn cô cười, “Cho dù bà nội biết, bây giờ cũng sẽ giả ngu, chờ em ăn xong bữa tối trở về, bà mới lôi anh ra đánh một trận, nói anh bắt nạt em.”
Trong khi nói chuyện, anh đã mở cửa kéo Hạ Thiên còn chưa phản ứng lại đi vào trong nhà ——
Khoảng thời gian này Liêu Thục Liên đang xem tin tức buổi tối ở trong phòng khách, có hơi chăm chú nên lúc đầu không chú ý đến bọn họ đi vào. Cho đến khi Tống Âu Dương và Hạ Thiên thay giày đúng lúc Ứng Quyên Quyên đi từ trong phòng bếp ra chào hỏi mới phát hiện.
Tống Âu Dương nắm tay Hạ Thiên đi vào phòng khách, liếc thấy bà cụ bỗng nhiên đổi sang một kênh đang chiếu kịch, anh cũng không quá để ý, ôm nửa người Hạ Thiên kéo đến trước mặt bà cười hỏi: “Bà nội, Điềm Điềm là cháu dâu bà đã vừa lòng chưa?”
Hạ Thiên không ngờ anh sẽ nói trắng ra như thế, khó nói thành lời liếc anh, người sau lưng cũng cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt vô tội nhún vai, cô có chút dở khóc dở cười lắc đầu. Cô quay đầu lại nắm lấy tay Liêu Thục Liên duỗi về phía mình, lập tức ngồi xổm trước mặt bà cụ tươi cười, trên mặt mang theo một chút xấu hổ bổ sung: “Cháu cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy, nhưng hình như…” Cô lại cười xoa xoa mắt, “Không có gì không đúng.”
Hạ Thiên mím môi cười, lắc lắc nắm chặt tay bà cụ, mang theo một chút giọng điệu làm nũng hỏi: “… Bà nội bà cảm thấy thế nào?”
“Bà cảm thấy gì?” Nụ cười trên mặt Liêu Thục Liên từ câu đầu tiên của Tống Âu Dương đã không hề giảm đi, nghe vậy sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thiên, cười nói: “Bà chỉ cảm thấy cháu trai này của bà thật sự là quá kém rồi. Đến giờ mới nghiêm túc dẫn cháy về nhà!”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Ứng Quyên Quyên vừa đi tới nghe vậy cũng bật cười, nói: “Mặc dù bà cụ chưa nói rõ, nhưng chị đã sớm biết là bà luôn mong có thể có một ngày này. Lúc bọn em còn học sơ trung, sợ có người theo đuổi em, thế là quan tâm không ít, cho nên mới dặn dò Âu Dương mỗi ngày đều đi học cùng em, chỉ sợ buổi chiều tan học em sẽ đi cùng cậu bé nào đó ra ngoài chơi.”
Tống Âu Dương vừa nghe vội vàng nhìn Hạ Thiên nhấn mạnh, “Anh chờ em đi học là có tư tâm, nhưng không liên quan đến lời bà nội dặn dò, cái này không thể hiểu lầm.”
Hạ Thiên còn chưa nói gì, Ứng Quyên Quyên buồn cười đánh anh một cái, “Có gì khác nhau?”
Dù sao cũng là ở cùng một chỗ.
Sự khác biệt lớn nhất là, người trước bị động, người sau chủ động, làm cho tâm tư của anh đối với cô chênh lệch ngàn vạn dặm, đương nhiên không giống.
Chỉ là Tống Âu Dương không nói gì, khom lưng nắm lấy khuỷu tay Hạ Thiên, đỡ cô đứng dậy, nắm tay cô đi vào phòng bếp, “Chị Quyên đẩy bà nội lại đây, em và Điềm Điềm dọn cơm.”
*
Một bữa cơm trưa, Liêu Thục Liên và Ứng Quyên Quyên còn đỡ, chủ yếu vẫn là ở trên người Hạ Thiên. Bởi vì thân phận thay đổi nên bầu không khí khó tránh khỏi có một chút xấu hổ, tuy rằng vẫn gọi Liêu Thục Liên là bà nội, nhưng bởi vì quan hệ giữa mình và Tống Âu Dương thay đổi, liền cảm thấy cách xưng hô này lại vô hình thân mật hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Hạ Thiên vốn định giúp Ứng Quyên Quyên cùng thu dọn bát đĩa vào phòng bếp, bị Liêu Thục Liên giữ chặt lại, nhìn cháu trai mình dặn dò: “Cháu giúp chị Quyên thu dọn đi, bà muốn tâm sự với Điềm Điềm một vài chuyện.”
“Muốn tâm sự cái gì?” Tống Âu Dương nhìn Liêu Thục Liên, nghi ngờ, lại nói, “Bà nội, bây giờ bà không thể mang cháu trai mình ra để nói xấu.”
Liêu Thục Liên không để ý đến anh, một tay ấn mở chốt xe lăn, một tay nắm tay Hạ Thiên, đi vào phòng ngủ ở tầng một của mình.
*
Trong phòng ngủ.
Hai người đi vào trong phòng, Liêu Thục Liên buông tay Hạ Thiên ra, để cô khóa cửa lại trước.
Cho dù biết người bên ngoài sẽ không tiến vào, nhưng vẫn nên đề phòng thì hơn.
Hạ Thiên khóa kỹ cửa, quay đầu lại nhìn Liêu Thục Liên ở phía sau.
Bà dắt cô đi đến trước tủ quần áo, sau khi mở cửa tủ quần áo ngoài cùng bên phải, chỉ vào một cái hộp sắt đặt trên ngăn trên cùng, ý bảo Hạ Thiên lấy xuống.
Hạ Thiên làm theo.
Liêu Thục Liên quay xe lăn đi, tay trái vỗ vỗ lên giường, tay phải nhẹ nhàng đẩy Hạ Thiên, ý bảo cô ngồi xuống.
Bà lấy cái hộp sắt ở trong tay Hạ Thiên đặt ở trên đùi, lấy từ bên trong ra một cái hộp gỗ thông đỏ tinh xảo, mở ra, xoay lại, để Hạ Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng đồ vật bên trong.
“Bà nội… Bà là ——” Hạ Thiên kinh ngạc lại hơi luống cuống nhìn chiếc vòng phỉ thúy trong hộp rõ ràng có giá trị không nhỏ, không biết nên nói cái gì.
“Vòng ngọc này là năm đó bà và ông nội Âu Dương kết hôn, mẹ chồng bà đã tự tay cho bà, bây giờ mẹ Âu Dương cũng không còn, cũng đành phải để bà già như bà đưa cho cháu!” Liêu Thục Liên cười nói.
“Nhưng mà bà nội… Này… Này ——” Hạ Thiên nhìn Liêu Thục Liên, nhận cũng không được, không nhận cũng không được, chỉ cảm thấy —— cô và Tống Âu Dương mới vừa ở cùng một chỗ, cái vòng tay này. Nó quá đắt!
“Không nhưng nhị gì cả,” về phương diện này, Tống Âu Dương chắc là thừa kế sự quyết đoán của bà nội Liêu, giống như ngày anh thổ lộ với Hạ Thiên, trực tiếp cắt ngang sự chần chừ của cô, nói: “Lúc đứa nhỏ Âu Dương này còn chưa đến chỗ bà, bà liền nghĩ nếu cháu là cháu gái ruột của bà thì tốt rồi. Nhưng bà cũng biết đời này không có cơ hội. Sau này Âu Dương đến chỗ bà, bà liền nghĩ cháu không làm được cháu gái ruột của bà, nhưng có thể làm cháu dâu cho bà cũng rất tốt, đáng thằng nhóc kia không chịu nghe lời. Từ nhỏ cũng không chăm chỉ đi học, chỉ biết đi loay hoay với những thứ nhỏ nhặt lộn xộn đó ——”
Hạ Thiên vốn định cắt ngang lời bà cụ, nói với bà cụ những thứ anh thích từ nhỏ, đều là những chuyện rất hữu dụng, hơn nữa nghề sau này anh làm, cũng là chuyện có ích đối với quốc gia đối với xã hội, thậm chí là có ích rất lớn đối với nhân loại, một năm nay, cảm tình của cô về phương diện này càng thêm sâu sắc.
Đáng tiếc Liêu Thục Liên hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng, khoát tay áo với cô, tiếp tục nói: “Bà nội lo lắng chướng mắt nó, chỉ sợ cháu chạy đi cùng đám con trai khác ——”
“……”
“Bà nội biết loại đồ vật này chắc là ở lúc hai đứa kết hôn, ít nhất cũng là dịp quan trọng như đính hôn bà trao mới thích hợp.” Liêu Thục Liên nói một cách chân thành, “Nhưng bà ngóng sao ngóng trăng cũng chỉ chờ ngày này, tuổi bà nội đã lớn, một ngày trôi qua thì mất một ngày, sau này lỡ như……”
“Bà nội!” Đột nhiên Hạ Thiên mạnh mẽ cắt ngang lời Liêu Thục Liên nói, nắm lấy tay bà, vẻ mặt không đồng ý nhìn bà, “Cháu không cho bà nói lung tung.”
Liêu Thục Liên cũng hơi bối rối vì bỗng nhiên bị cô mạnh mẽ cắt ngang, im lặng hai giây, mới vỗ vỗ tay cô, trấn an nói: “Được được được, không nói cái này không nói cái này,” lại nói, “Vậy cháu nhận lấy cái vòng tay này đi.”
Bà thấy Hạ Thiên vẫn có chút chần chờ, thở dài: “Trái phải gì thứ này cũng chính là của cháu, nếu người hôm nay thằng nhóc Âu Dương này dẫn về không phải là cháu, bà cũng sẽ không lấy ra.”
Bà cụ nói đến mức này, Hạ Thiên cũng không tiện từ chối nữa, đành phải nhận lấy chiếc vòng tay phỉ thúy màu xanh biếc trong tay bà, thật cẩn thận cầm trong tay.
*
Cùng lúc đó, ngoài phòng.
Tống Âu Dương đã thu dọn bát đĩa vào phòng bếp, tiện tay rửa cho Ứng Quyên Quyên, ánh mắt không quên nhìn về phía cửa phòng ngủ đóng chặt đối diện, dò xét: “Chị Quyên, bà nội muốn nói gì với Điềm Điềm vậy? Còn phải bảo cô ấy một mình đi không cho em đi theo?”
“Đã nói là tâm sự, sao còn dẫn theo em,” Ứng Quyên Quyên liếc mắt xem thường, sau đó nghĩ đến vấn đề mình lo lắng lúc trước, nhìn Tống Âu Dương, hỏi: “Đêm qua em thật sự ngủ ở nhà Điềm Điềm?”
Tống Âu Dương kinh ngạc nhìn lại chị, ngay sau đó gật gật đầu “Ừm”, cười nói, “Em cho rằng mọi người đều biết chỉ là giả vờ không biết.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
“Quả nhiên là bà cụ đoán đúng,” Ứng Quyên Quyên nhận lấy bát đĩa anh đưa tới lau khô cất vào trong tủ, “Chị chỉ là không ngờ là hai người vừa mới ở cùng một chỗ liền…” Chị mới nói được một nửa, thật sự nhịn không được, đưa tay đánh mạnh lên cánh tay anh một cái, “Điềm Điềm vừa mới năm nhất, thằng nhóc thối em cũng quá nóng vội rồi, sinh nhật lần thứ hai mươi năm nay của con bé còn chưa đến!”
Tống Âu Dương nghe vậy, cười nói, “Đúng vậy chị Quyên, là chưa đến sinh nhật hai mươi tuổi, thấy chị nói giống như là Điềm Điềm chưa đủ 18 tuổi, giống như chưa thành niên vậy.”
Anh thấy Ứng Quyên Quyên tức giận trừng mắt nhìn, đầu hàng nói: “Được rồi, em thừa nhận, là có chút nóng nảy, nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn, có sau đâu, dù sao đời này ngoại trừ Điềm Điềm em cũng sẽ không có người nào khác.”
Nghe xong câu cuối cùng, Ứng Quyên Quyên tiêu tan một chút, rồi lẩm bẩm câu gì đó, bỗng nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng, nhìn Tống Âu Dương thấp giọng hỏi: “Đã làm biện pháp an toàn chưa?!”
“……” Tống Âu Dương thế nào cũng không ngờ chị ấy còn có thể hỏi cái này, suýt chút nữa ném luôn cái đĩa trong tay, dở khóc dở cười nói: “Chị Quyên, em cũng không phải là con nít, làm sao ngay cả cái này cũng không biết?”
“Biết thì tốt,” Ứng Quyên Quyên đối với lo lắng của mình luôn cho là đúng, lại nói tiếp, “Nếu có ngày nào đó em để Điềm Điềm chịu uất ức, chị sẽ là người đầu tiên không tha cho em.”
“Em nào dám?” Tống Âu Dương nhìn chị cười nói, sau một lúc lâu, lại lẩm bẩm, “Em không nỡ.”
Bình luận truyện