Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần
Chương 46
Elouan là kiểu con trai như ánh nắng mặt trời mà bất luận kẻ nào liếc mắt nhìn qua cũng có thể nhìn ra được. Tuy rằng hai năm nữa là anh ta sẽ được 30 tuổi, nhưng có thể là bởi vì tính cách của bản thân, ở trong sân trường, nói anh ta sinh viên đại học năm hai chỉ sợ là cũng sẽ có người tin.
Trước kia ấn tượng vốn có của người Trung Quốc đối với diện mạo của người nước ngoài, Hạ Thiên lúc đầu cũng có, dù sao trước kia cô từng tiếp xúc với người nước ngoài cũng đều là kiểu người có ngoại hình lớn hơn tuổi thật, nhưng sau khi quen biết Elouan thật sự là thay đổi. Còn nhớ năm ngoái, tổ trưởng dự án đưa anh ta đến bệnh viện bàn giao với Mark, khi biết được tuổi tác và trình độ học vấn của anh ta, trong mắt cô và mọi người đều là sự kinh ngạc.
Lúc ấy cũng là giống như bây giờ, tổ trưởng dự án vừa giới thiệu hai bên bọn họ xong, anh ta không nói hai lời liền nở nụ cười giống như ánh mặt trời, cho mỗi người một cái ôm thật lớn.
……
Rõ ràng chuyện gì cũng không có, nhưng lúc này không hiểu sao Hạ Thiên lại thấy chột dạ, chắc là bởi vì trước khi dự án kết thúc tách ra, Elouan ý vị thâm trường nói bọn họ nhất định sẽ gặp lại.
Hiện tại gặp được, nói thật, Hạ Thiên cũng thật sự vui vẻ, dù sao bọn họ cùng nhau trải qua, từng đối mặt với cái chết, đối với những người khác mà nói là khái niệm, là con số, là không gì đáng trách, nhưng đối với bọn họ mà nói, lại là một người sống sờ sờ.
Cho nên đối mặt với Elouan, cô sẽ có một loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau. Giống như cảm giác của Tống Âu Dương đối với Đỗ Mộng Nhàn.
Mấy thứ này, trong lòng Hạ Thiên hiểu rõ, nhưng Tống Âu Dương lại không nhất định hiểu được, ít nhất sẽ không hiểu được bạn gái của mình ở trước mặt mình bỗng nhiên bị một người đàn ông xa lạ ôm vào lòng.
Hạ Thiên ôm lại Elouan, dùng tiếng Pháp nói “Đã lâu không gặp”.
Sau đó không nói gì gỡ hai tay anh ta ra rồi lùi về phía sau một bước nhỏ cùng kéo dài khoảng cách, nhìn anh ta cười xin lỗi, “Xin lỗi, lần trước nói xong muốn gọi lại cho anh, nhưng bận rộn lại quên.”
“Không sao,” Elouan không chút nào để ý đáp lại cô, “Sau đó tôi nghĩ có thể cho em một bất ngờ như vậy hình như sẽ tốt hơn, cho nên nhịn xuống xúc động liên lạc với em, vốn nghĩ lát nữa liên lạc với em, lại không nghĩ tới lại gặp được em như vậy! Thật ngạc nhiên!”
Hạ Thiên gật đầu, thừa nhận, “Quả thật là kinh hỉ.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Những người có cùng chí hướng gặp lại nhau sẽ luôn là một cuộc gặp gỡ thú vị.
Elouan nghe vậy, nụ cười càng sáng lạn hơn, chỉ là khi chú ý tới băng gạc dán trên cổ Hạ Thiên, nụ cười trên mặt dừng lại, vừa chuẩn bị hỏi cô chuyện gì xảy ra, cô gái trước mặt lại bỗng nhiên bị người ta kéo ra ——
Tống Âu Dương tay phải đỡ sau cổ Hạ Thiên, cúi đầu nhìn tấm băng gạc trắng dài một ngón tay bên cổ cô, giữa lông mày càng nhíu chặt hơn, “Sao lại thế này?”
Duỗi tay muốn chạm vào, lại như là sợ làm cô đau, không dám.
Bởi vì bất ngờ gặp phải Elouan, Hạ Thiên sớm đã quên cái này, đưa tay sờ băng gạc, “À, không cẩn thận bị dây đeo máy ảnh cứa vào, chảy một chút máu, không sao.”
Thấy anh cũng không quá yên tâm, còn muốn nói cái gì đó, Hạ Thiên cười cười, “Thật sự không sao, vừa rồi em đã đến phòng y tế khử trùng và bôi thuốc rồi.”
“Cho nên vừa rồi em gọi điện thoại cho anh đổi đến chỗ này gặp, là vì muốn đến phòng y tế?” Tống Âu Dương im lặng một lúc, lại hỏi: “Vì sao không bảo anh đi cùng em?”
“……” Bởi vì sợ sẽ dọa đến anh như vừa rồi đó, Hạ Thiên im lặng nói thầm ở trong lòng.
Sau đó lại cảm thấy cuộc đối thoại này hình như có xu hướng càng ngày càng nguy hiểm, đành phải cầm tay trái anh muốn chạm vào bên cổ mình nhưng lại không dám đụng vào, kéo anh xoay người đối mặt với Elouan giống như đang cố gắng tìm hiểu quan hệ giữa hai người là gì, giới thiệu với anh ta, dời lực chú ý của anh: “Âu Dương, em giới thiệu với anh một chút, đây là Elouan. Lúc trước em đã nhắc tới người bạn bác sĩ em quen biết ở nước ngoài hai lần còn nhớ không? Anh ta đã theo trường Đại học Leuven đến dự hội thảo y tế quốc tế lần này được tổ chức tại trường của chúng ta.”
Tống Âu Dương nghe vậy, ý tứ không rõ nhìn Hạ Thiên, mới nhìn Elouan lễ phép duỗi tay ra, dùng tiếng Anh chào hỏi với anh ta.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Hạ Thiên nhìn anh, đối với cái ôm vừa rồi không có phản ứng tức giận gì, lại nhìn Elouan, giới thiệu cho anh ta, “Elouan, đây là Âu Dương, là tôi ——”
Hạ Thiên cố ý nói tiếng Anh.
“Tôi biết,” Elouan mỉm cười cắt ngang lời nói của Hạ Thiên, cũng dùng tiếng Anh đáp lại cô, “Là người bạn lớn lên cùng em từ nhỏ, tôi nhớ rõ, em đã từ cho tôi xem ảnh chụp của mọi người.”
Phải không? Chuyện cho anh ta xem ảnh chụp này cô thật không nhớ rõ, nhưng một năm mọi người ở chỗ đó, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi tụ tập cùng một chỗ quả thật sẽ nói chuyện một chút về cuộc sống của nhau, mà người tham gia cuộc sống của cô nhiều nhất, ngoại trừ ba mẹ, cũng chính là bà nội Liêu cùng mấy người bọn họ.
Cho nên cô quả thật nói không ít.
Chỉ là ——
Hạ Thiên nâng tay nắm tay Tống Âu Dương lên quơ quơ trước mặt Elouan, cười sửa lại, “Trước kia là bạn thân không sai, nhưng hiện tại không giống, hiện tại anh ấy là bạn trai của tôi.”
Ánh mắt Elouan khi nghe cô nói dường như có dừng lại một chút, vừa chuẩn bị mở miệng, nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, là ba người khác trong đoàn đi ăn cơm cùng mình, anh ta quay đầu lại, lại nhìn thấy hai học sinh phụ trách tiếp đãi bọn họ trong Hội sinh viên trường cũng đi tới, đối diện với Tống Âu Dương, chần chờ dùng tiếng Trung nói cái gì đó.
Tống Âu Dương xua tay với hai người kia, nói vài câu.
Elouan là người nhỏ nhất ở trong đoàn, vừa rồi là bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy Hạ Thiên nê quá kinh hỉ trực tiếp chạy tới, cũng không tiện để cho bọn họ chờ mình, nhưng hiện tại trực tiếp đi như vậy, lại không quá nguyện ý……
Ngay sau đó, Tống Âu Dương ở một bên trước đã mở miệng trước, nói với Elouan, “Anh và bạn bè đi cùng nhau, nói chuyện phiếm cũng không tiện, chờ buổi tối tôi và bạn gái lại mời anh đi ăn một vài đặc sản Trung Quốc.”
Hạ Thiên nghe vậy trong ánh mắt không rõ nguyên nhân của hai nam sinh hội sinh viên kia lại khó nén được tò mò, phụ họa gật đầu.
“Buổi tối gặp lại.”
Elouan đành phải lên tiếng, tầm mắt bất giác lại nhìn về phía tay hai người đang nắm chặt, mới nở nụ cười phất tay với hai người, xoay người đi theo mấy người kia vào trong căn tin.
Từ lúc người trước mắt biến mất, chuyện đầu tiên là Tống Âu Dương lại cúi đầu nhìn băng gạc trên cổ Hạ Thiên, nhưng cách băng gạc lại thật sự là nhìn không ra được cái gì, “Thật sự không sao?”
Hạ Thiên mím môi vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, “Thật sự không sao mà.”
Hai người không hiểu nhìn nhau một lát, Tống Âu Dương nhìn cô bỗng nhiên nói: “Người kia thích em.”
“…… Không thể nào.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
“Nhìn ánh mắt khi vừa mới biết anh là bạn trai của em,” Tống Âu Dương dừng lại, “Hình như có hơi bất ngờ nhưng lại không cam lòng.”
“…… Có sao?”
Tống Âu Dương nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, dắt cô đi theo một hướng khác. Hạ Thiên không hiểu quay đầu lại nhìn cửa căn tin, hỏi anh: “Chúng ta không đi ăn cơm sao?”
“Ăn.”
“Vậy ——”
“Đổi chỗ khác,” Tống Âu Dương nhàn nhạt bổ sung một câu, “Không muốn ăn trong cùng một không gian với tình địch.”
“…………”
À, vậy chắc là anh đã quên, vừa rồi anh còn đề nghị buổi tối muốn mời người ta ăn cơm đó.
Trước kia ấn tượng vốn có của người Trung Quốc đối với diện mạo của người nước ngoài, Hạ Thiên lúc đầu cũng có, dù sao trước kia cô từng tiếp xúc với người nước ngoài cũng đều là kiểu người có ngoại hình lớn hơn tuổi thật, nhưng sau khi quen biết Elouan thật sự là thay đổi. Còn nhớ năm ngoái, tổ trưởng dự án đưa anh ta đến bệnh viện bàn giao với Mark, khi biết được tuổi tác và trình độ học vấn của anh ta, trong mắt cô và mọi người đều là sự kinh ngạc.
Lúc ấy cũng là giống như bây giờ, tổ trưởng dự án vừa giới thiệu hai bên bọn họ xong, anh ta không nói hai lời liền nở nụ cười giống như ánh mặt trời, cho mỗi người một cái ôm thật lớn.
……
Rõ ràng chuyện gì cũng không có, nhưng lúc này không hiểu sao Hạ Thiên lại thấy chột dạ, chắc là bởi vì trước khi dự án kết thúc tách ra, Elouan ý vị thâm trường nói bọn họ nhất định sẽ gặp lại.
Hiện tại gặp được, nói thật, Hạ Thiên cũng thật sự vui vẻ, dù sao bọn họ cùng nhau trải qua, từng đối mặt với cái chết, đối với những người khác mà nói là khái niệm, là con số, là không gì đáng trách, nhưng đối với bọn họ mà nói, lại là một người sống sờ sờ.
Cho nên đối mặt với Elouan, cô sẽ có một loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau. Giống như cảm giác của Tống Âu Dương đối với Đỗ Mộng Nhàn.
Mấy thứ này, trong lòng Hạ Thiên hiểu rõ, nhưng Tống Âu Dương lại không nhất định hiểu được, ít nhất sẽ không hiểu được bạn gái của mình ở trước mặt mình bỗng nhiên bị một người đàn ông xa lạ ôm vào lòng.
Hạ Thiên ôm lại Elouan, dùng tiếng Pháp nói “Đã lâu không gặp”.
Sau đó không nói gì gỡ hai tay anh ta ra rồi lùi về phía sau một bước nhỏ cùng kéo dài khoảng cách, nhìn anh ta cười xin lỗi, “Xin lỗi, lần trước nói xong muốn gọi lại cho anh, nhưng bận rộn lại quên.”
“Không sao,” Elouan không chút nào để ý đáp lại cô, “Sau đó tôi nghĩ có thể cho em một bất ngờ như vậy hình như sẽ tốt hơn, cho nên nhịn xuống xúc động liên lạc với em, vốn nghĩ lát nữa liên lạc với em, lại không nghĩ tới lại gặp được em như vậy! Thật ngạc nhiên!”
Hạ Thiên gật đầu, thừa nhận, “Quả thật là kinh hỉ.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Những người có cùng chí hướng gặp lại nhau sẽ luôn là một cuộc gặp gỡ thú vị.
Elouan nghe vậy, nụ cười càng sáng lạn hơn, chỉ là khi chú ý tới băng gạc dán trên cổ Hạ Thiên, nụ cười trên mặt dừng lại, vừa chuẩn bị hỏi cô chuyện gì xảy ra, cô gái trước mặt lại bỗng nhiên bị người ta kéo ra ——
Tống Âu Dương tay phải đỡ sau cổ Hạ Thiên, cúi đầu nhìn tấm băng gạc trắng dài một ngón tay bên cổ cô, giữa lông mày càng nhíu chặt hơn, “Sao lại thế này?”
Duỗi tay muốn chạm vào, lại như là sợ làm cô đau, không dám.
Bởi vì bất ngờ gặp phải Elouan, Hạ Thiên sớm đã quên cái này, đưa tay sờ băng gạc, “À, không cẩn thận bị dây đeo máy ảnh cứa vào, chảy một chút máu, không sao.”
Thấy anh cũng không quá yên tâm, còn muốn nói cái gì đó, Hạ Thiên cười cười, “Thật sự không sao, vừa rồi em đã đến phòng y tế khử trùng và bôi thuốc rồi.”
“Cho nên vừa rồi em gọi điện thoại cho anh đổi đến chỗ này gặp, là vì muốn đến phòng y tế?” Tống Âu Dương im lặng một lúc, lại hỏi: “Vì sao không bảo anh đi cùng em?”
“……” Bởi vì sợ sẽ dọa đến anh như vừa rồi đó, Hạ Thiên im lặng nói thầm ở trong lòng.
Sau đó lại cảm thấy cuộc đối thoại này hình như có xu hướng càng ngày càng nguy hiểm, đành phải cầm tay trái anh muốn chạm vào bên cổ mình nhưng lại không dám đụng vào, kéo anh xoay người đối mặt với Elouan giống như đang cố gắng tìm hiểu quan hệ giữa hai người là gì, giới thiệu với anh ta, dời lực chú ý của anh: “Âu Dương, em giới thiệu với anh một chút, đây là Elouan. Lúc trước em đã nhắc tới người bạn bác sĩ em quen biết ở nước ngoài hai lần còn nhớ không? Anh ta đã theo trường Đại học Leuven đến dự hội thảo y tế quốc tế lần này được tổ chức tại trường của chúng ta.”
Tống Âu Dương nghe vậy, ý tứ không rõ nhìn Hạ Thiên, mới nhìn Elouan lễ phép duỗi tay ra, dùng tiếng Anh chào hỏi với anh ta.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Hạ Thiên nhìn anh, đối với cái ôm vừa rồi không có phản ứng tức giận gì, lại nhìn Elouan, giới thiệu cho anh ta, “Elouan, đây là Âu Dương, là tôi ——”
Hạ Thiên cố ý nói tiếng Anh.
“Tôi biết,” Elouan mỉm cười cắt ngang lời nói của Hạ Thiên, cũng dùng tiếng Anh đáp lại cô, “Là người bạn lớn lên cùng em từ nhỏ, tôi nhớ rõ, em đã từ cho tôi xem ảnh chụp của mọi người.”
Phải không? Chuyện cho anh ta xem ảnh chụp này cô thật không nhớ rõ, nhưng một năm mọi người ở chỗ đó, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi tụ tập cùng một chỗ quả thật sẽ nói chuyện một chút về cuộc sống của nhau, mà người tham gia cuộc sống của cô nhiều nhất, ngoại trừ ba mẹ, cũng chính là bà nội Liêu cùng mấy người bọn họ.
Cho nên cô quả thật nói không ít.
Chỉ là ——
Hạ Thiên nâng tay nắm tay Tống Âu Dương lên quơ quơ trước mặt Elouan, cười sửa lại, “Trước kia là bạn thân không sai, nhưng hiện tại không giống, hiện tại anh ấy là bạn trai của tôi.”
Ánh mắt Elouan khi nghe cô nói dường như có dừng lại một chút, vừa chuẩn bị mở miệng, nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, là ba người khác trong đoàn đi ăn cơm cùng mình, anh ta quay đầu lại, lại nhìn thấy hai học sinh phụ trách tiếp đãi bọn họ trong Hội sinh viên trường cũng đi tới, đối diện với Tống Âu Dương, chần chờ dùng tiếng Trung nói cái gì đó.
Tống Âu Dương xua tay với hai người kia, nói vài câu.
Elouan là người nhỏ nhất ở trong đoàn, vừa rồi là bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy Hạ Thiên nê quá kinh hỉ trực tiếp chạy tới, cũng không tiện để cho bọn họ chờ mình, nhưng hiện tại trực tiếp đi như vậy, lại không quá nguyện ý……
Ngay sau đó, Tống Âu Dương ở một bên trước đã mở miệng trước, nói với Elouan, “Anh và bạn bè đi cùng nhau, nói chuyện phiếm cũng không tiện, chờ buổi tối tôi và bạn gái lại mời anh đi ăn một vài đặc sản Trung Quốc.”
Hạ Thiên nghe vậy trong ánh mắt không rõ nguyên nhân của hai nam sinh hội sinh viên kia lại khó nén được tò mò, phụ họa gật đầu.
“Buổi tối gặp lại.”
Elouan đành phải lên tiếng, tầm mắt bất giác lại nhìn về phía tay hai người đang nắm chặt, mới nở nụ cười phất tay với hai người, xoay người đi theo mấy người kia vào trong căn tin.
Từ lúc người trước mắt biến mất, chuyện đầu tiên là Tống Âu Dương lại cúi đầu nhìn băng gạc trên cổ Hạ Thiên, nhưng cách băng gạc lại thật sự là nhìn không ra được cái gì, “Thật sự không sao?”
Hạ Thiên mím môi vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, “Thật sự không sao mà.”
Hai người không hiểu nhìn nhau một lát, Tống Âu Dương nhìn cô bỗng nhiên nói: “Người kia thích em.”
“…… Không thể nào.”
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
“Nhìn ánh mắt khi vừa mới biết anh là bạn trai của em,” Tống Âu Dương dừng lại, “Hình như có hơi bất ngờ nhưng lại không cam lòng.”
“…… Có sao?”
Tống Âu Dương nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, dắt cô đi theo một hướng khác. Hạ Thiên không hiểu quay đầu lại nhìn cửa căn tin, hỏi anh: “Chúng ta không đi ăn cơm sao?”
“Ăn.”
“Vậy ——”
“Đổi chỗ khác,” Tống Âu Dương nhàn nhạt bổ sung một câu, “Không muốn ăn trong cùng một không gian với tình địch.”
“…………”
À, vậy chắc là anh đã quên, vừa rồi anh còn đề nghị buổi tối muốn mời người ta ăn cơm đó.
Bình luận truyện