Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Chương 94
Thọ yến của Diệp Triển Hạo cứ thế mà qua.
Hôm sau, Diệp Kình cùng Nhạc Tư Trà về thành phố B, Tôn Thích và Tần Hương Nguyệt ở lại thành phố S chơi. Diệp Triển Hao chủ động thành hướng dẫn viên du lịch cho họ, thậm chí còn đề nghị đưa cha mẹ Tôn Thích lại đây nhưng hai ông bà không chịu. Ngày nào Nhạc Tư Trà cũng nói chuyện điện thoại với Tần Hương Nguyệt, biết hai nhà rất hòa hợp.
Tôn Thích và Tần Hương Nguyệt ở lại chơi chừng một tuần liền về. Vì ông Tôn gọi điện báo hai ngày trước Đào Đào bị cảm, sốt, bọn họ mang tới bệnh viện chưa trị, bác chị tiện thể kiểm tra chân cho cô bé, kết quả vẫn còn hi vọng, chỉ cần phẫu thuật là có thể khôi phục.
Nghe thế, Nhạc Tư Trà chợt thấy buồn phiền, cậu vốn có thể dễ dàng chữa khỏi chân cho Đào Đào, vậy mà lại quên mất. Do đó, cậu xin phép chạy qua thăm, âm thầm trị liệu cho Đào Đào.
Kết quả cuộc phẫu thuật rất khả quan, chân Đào Đào chỉ cần tập luyện một thời gian là hoàn toàn khỏi hẳn.
Sinh nhật 22 tuổi của mình Nhạc Tư Trà nhận được một phần quà đặc biệt.
“Gì đây?” Nhạc Tư Trà nhìn văn bản Diệp Kình đưa tới, bìa trống không.
“Đây là hiêp ước anh ký với Triệu gia. Anh đồng ý Triệu gia tham dự xanh hóa sa mạc, đợi nghiên cứu xong thực vật tạo nước, Triệu gia được 50% độc quyền, mà Triệu gia phải thúc đẩy nhà nước đồng ý hôn nhân đồng tính.”
“Gì cơ?” Nhạc Tư Trà còn chưa kịp hiểu ý anh.
Diệp Kình rút ra văn bản Nhạc Tư Trà đang cầm, ôm cậu vào lòng – này đã là thói quen của anh – cười nhẹ “Em đồng ý tốt nghiệp xong gả cho anh sao?”
“…” Nhạc Tư Trà đơ ra, đợi đến khi hiểu được Diệp Kình nói gì, mặt cậu mới đỏ ửng “Sao lại thế? Em không cần..”
“Em đồng ý không?” Diệp Kình lại hỏi, lần này, anh nhìn chăm chú vào mắt cậu.
Đôi mắt đen và thâm thúy ấy nhìn chăm chú vào mình khiến Nhạc Tư Trà không thể từ chối, cậu liếm liếm đôi môi hơi khô sáp của mình, lắp bắp “Thật…thật ra anh không cần phải thế, tổn thất quá lớn…”
“Đúng là bản hiệp nghị này khiến anh tổn thất không ít, nhưng nếu không có em, anh không thể có được nó, vậy nên, anh không hề thiệt. Hơn nữa, đối với anh, không gì quan trọng hơn em.”
Nếu những lời trước khiến Nhạc Tư Trà hiểu suy nghĩ của anh thì câu cuối cùng khiến cậu cảm động.
Diệp Kình là thương nhân, một thương nhân thành công, anh biết thế nào để đầu tư ít nhất là lợi nhuận cao nhất.
Nếu Diệp Kình chỉ muốn kết hôn với Nhạc Tư Trà, anh có thể thuyết phục Nhạc Tư Trà ra nước ngoài và lấy anh, vói tài ăn nói của Diệp Kình, đó không phải việc khó!
Nhưng Diệp Kình không làm thế, anh trả giá tiền tài để đổi lấy hai người có thể quang minh chính đại bên nhau ngay tại quốc! Sao có thể không khiến cậu cảm động?
“Đồng ý đi, gả cho anh được không?”
“Vâng!” Cậu ôm chặt lấy người đàn ông vẫn luôn yêu thương cậu này, lần đầu tiên, cậu hiểu anh yêu cậu nhiều thế nào.
Không thể buông tay, cũng không muốn buông tay!
Ngày Nhạc Tư Trà tốt nghiệp, Diệp Kình mang cậu đi nhận giấy đăng ký kết hôn. Không có hôn lễ, không có tiệc tùng chỉ có người thân và bạn tốt, chứng kiến cuộc hôn nhân của họ bắt đầu.
Trước cửa thị chính, trước con mắt của mọi người, lần đầu tiên không cần để ý ánh mắt của ai, Diệp Kình đặt lên môi Nhạc Tư Trà một nụ hôn.
“Từ bây giờ, em chính thức thuộc về anh!”
“Em vĩnh viễn là của anh!”
“Anh cũng thế.”
Hôm sau, Diệp Kình cùng Nhạc Tư Trà về thành phố B, Tôn Thích và Tần Hương Nguyệt ở lại thành phố S chơi. Diệp Triển Hao chủ động thành hướng dẫn viên du lịch cho họ, thậm chí còn đề nghị đưa cha mẹ Tôn Thích lại đây nhưng hai ông bà không chịu. Ngày nào Nhạc Tư Trà cũng nói chuyện điện thoại với Tần Hương Nguyệt, biết hai nhà rất hòa hợp.
Tôn Thích và Tần Hương Nguyệt ở lại chơi chừng một tuần liền về. Vì ông Tôn gọi điện báo hai ngày trước Đào Đào bị cảm, sốt, bọn họ mang tới bệnh viện chưa trị, bác chị tiện thể kiểm tra chân cho cô bé, kết quả vẫn còn hi vọng, chỉ cần phẫu thuật là có thể khôi phục.
Nghe thế, Nhạc Tư Trà chợt thấy buồn phiền, cậu vốn có thể dễ dàng chữa khỏi chân cho Đào Đào, vậy mà lại quên mất. Do đó, cậu xin phép chạy qua thăm, âm thầm trị liệu cho Đào Đào.
Kết quả cuộc phẫu thuật rất khả quan, chân Đào Đào chỉ cần tập luyện một thời gian là hoàn toàn khỏi hẳn.
Sinh nhật 22 tuổi của mình Nhạc Tư Trà nhận được một phần quà đặc biệt.
“Gì đây?” Nhạc Tư Trà nhìn văn bản Diệp Kình đưa tới, bìa trống không.
“Đây là hiêp ước anh ký với Triệu gia. Anh đồng ý Triệu gia tham dự xanh hóa sa mạc, đợi nghiên cứu xong thực vật tạo nước, Triệu gia được 50% độc quyền, mà Triệu gia phải thúc đẩy nhà nước đồng ý hôn nhân đồng tính.”
“Gì cơ?” Nhạc Tư Trà còn chưa kịp hiểu ý anh.
Diệp Kình rút ra văn bản Nhạc Tư Trà đang cầm, ôm cậu vào lòng – này đã là thói quen của anh – cười nhẹ “Em đồng ý tốt nghiệp xong gả cho anh sao?”
“…” Nhạc Tư Trà đơ ra, đợi đến khi hiểu được Diệp Kình nói gì, mặt cậu mới đỏ ửng “Sao lại thế? Em không cần..”
“Em đồng ý không?” Diệp Kình lại hỏi, lần này, anh nhìn chăm chú vào mắt cậu.
Đôi mắt đen và thâm thúy ấy nhìn chăm chú vào mình khiến Nhạc Tư Trà không thể từ chối, cậu liếm liếm đôi môi hơi khô sáp của mình, lắp bắp “Thật…thật ra anh không cần phải thế, tổn thất quá lớn…”
“Đúng là bản hiệp nghị này khiến anh tổn thất không ít, nhưng nếu không có em, anh không thể có được nó, vậy nên, anh không hề thiệt. Hơn nữa, đối với anh, không gì quan trọng hơn em.”
Nếu những lời trước khiến Nhạc Tư Trà hiểu suy nghĩ của anh thì câu cuối cùng khiến cậu cảm động.
Diệp Kình là thương nhân, một thương nhân thành công, anh biết thế nào để đầu tư ít nhất là lợi nhuận cao nhất.
Nếu Diệp Kình chỉ muốn kết hôn với Nhạc Tư Trà, anh có thể thuyết phục Nhạc Tư Trà ra nước ngoài và lấy anh, vói tài ăn nói của Diệp Kình, đó không phải việc khó!
Nhưng Diệp Kình không làm thế, anh trả giá tiền tài để đổi lấy hai người có thể quang minh chính đại bên nhau ngay tại quốc! Sao có thể không khiến cậu cảm động?
“Đồng ý đi, gả cho anh được không?”
“Vâng!” Cậu ôm chặt lấy người đàn ông vẫn luôn yêu thương cậu này, lần đầu tiên, cậu hiểu anh yêu cậu nhiều thế nào.
Không thể buông tay, cũng không muốn buông tay!
Ngày Nhạc Tư Trà tốt nghiệp, Diệp Kình mang cậu đi nhận giấy đăng ký kết hôn. Không có hôn lễ, không có tiệc tùng chỉ có người thân và bạn tốt, chứng kiến cuộc hôn nhân của họ bắt đầu.
Trước cửa thị chính, trước con mắt của mọi người, lần đầu tiên không cần để ý ánh mắt của ai, Diệp Kình đặt lên môi Nhạc Tư Trà một nụ hôn.
“Từ bây giờ, em chính thức thuộc về anh!”
“Em vĩnh viễn là của anh!”
“Anh cũng thế.”
Bình luận truyện