Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 238: Giam lỏng
Edit: Julia
Lã thị cứ như vậy bị Triệu Hoằng Lâm xử lý nhanh gọn, những người trong Triệu gia khi biết tin, thì lã thị đã bị đưa đến một vùng nông thôn không ai biết.
Nhị lão sau khi biết Lã thị giả bộ bệnh không khỏi giận dữ, thế nhưng người đã bị đưa đi, bọn họ cũng không truy cứu được, chỉ nói sau này mặc kệ là chuyện gì, cũng không muốn gặp nữ nhân này.
Triệu Tín Lương hỏi Triệu Hoằng Lâm đã giam lỏng lã thị ở đâu, sau đó gọi hai bà tử khoẻ mạnh đến đó chiếu cố, Nhâm thị không có dị nghị, Triệu Tín Lương cũng yên lòng.
Ngoài ra, cũng không biết có phải là Triệu Hoằng Lâm ra tay hay không, vị đại phu lúc trước giúp lã thị lừa mọi người, trong một đêm biến mất ở trấn Thanh Hà, y quán cũng đóng cửa, người thì không biết đi nơi nào. Chắc là không ở đây được, phải trốn đến nơi khác mưu sinh.
Từ lúc Lã thị xuất hiện đến lúc biến mất, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng trên dưới Triệu phủ xảy ra biến hoá lớn.
Cao hứng nhất là Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao rốt cuộc đã ở cùng một chỗ với nhau, mặc kệ Lã thị nháo thế nào, bên ngoài cũng gièm pha về triệu gia cũng một ít nhưng không ảnh hưởng đến danh dự Triệu gia.
Nhưng tệ nhất chính là chuyện chung thân đại sự của Triệu Tương Nghi lại bị Lã thị làm trễ nãi.
Bùi Tử Quân vẫn ở huyện Giang Ninh,có lẽ là Ông thị tiếp tục giả bệnh giữ con trai lại.
Tuy giả bộ bệnh, nhưng Ông thị lại đau lòng cho con trai, bà cũng bất đắc dĩ vì nghĩ Lã thị thì được Triệu Tín Lương và bọn nhỏ đón về, ở lại Triệu gia lâu dài
Triệu Tương Nghi cười khổ, sao mẫu thân nhà nào cũng thích giả bộ bệnh?
Mà Bùi Tử Quân chậm chạp không về, lại mang cho Triệu Tương Nghi rất nhiều dự cảm xấu. Nàng luôn cảm thấy, Bùi Tử Quân không trở lại cũng tốt, nếu trở lại thì sẽ cùng nàng kết thúc luôn.
Bùi Tử Quân không thể bỏ mặc Bùi gia, mặc kệ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, kiên trì nhiều năm như vậy, làm những chuyện mình không thích làm, nhưng hắn vẫn luôn làm xuất sắc, dễ như trở bàn tay.
Bởi vì Bùi Tử Quân trời sinh phải đám nhận trọng trách lớn, hắn sống ở Bùi gia, tự nhiên nên vì Bùi gia cống hiến hết mình.
Như vậy khi phải lựa chọn giữa tình yêu và sứ mệnh của Bùi gia, hắn tất nhiên phải bỏ tình cảm xuống
Nghĩ đến đây, Triệu Tương Nghi cảm gíac nội tâm thật lạnh, cảm giác bất lực lan khắp toàn thân, khiến tim đau vô cùng. Tình yêu khi nó còn ở bên bạn, bạn cố gắng cảm nhân ngọt ngào nó mang lại. Chỉ có khi bạn ý thức được, sẽ có một ngày bạn vĩnh viễn mất đi nó, bạn mới hiểu được, hoá ra nó ở trong lòng bạn, trở nên quan trọng, lại mang đau đớn đến cho bạn.
Bên này, Lã thị cuồng loạn ở chỗ ở mới một hồi lâu, thấy mấy bà tử tráng kiện đứng ngoài cửa giống như câm điếc, không để ý đến ab2 ta đang điên cuồng.
Trong lòng càng tức giận, oán hận, không kiềm nén nổi, thuận tay cầm ly trà trên bàn ném xuống đất.
“Thả ta ra ngoài, ta không có phạm pháp, dựa vào mà không cho ta ra ngoài, ta không phải ngồi tù” Lã thị hướng về cánh cửa đóng chặt, không ngừng đẩy cửa ra.
Căn nhà nhỏ này là Triệu Hoằng Lâm mua trước đó, ở đây tuy có một thôn trang nhỏ, nhưng không có nhiều gia đình, nhà nào cũng cách xa nhau, nơi Lã thị ở càng hẻo lánh không có người ở, hầu như không ai đến đây hết.
Cho nên mặc kệ Lã thị la hét thế nào, cũng chỉ có mấy bà tử nghe mà thôi, dù có kêu rát cổ họng cũng không ai để ý đến bà ta.
Gian phòng này rất nhỏ, vốn là tia sáng len lói, cửa sổ và cửa chính đóng chặt lại như nhà tù, trong phòng hầu như không có ánh sáng.
Lã thị hô mệt rồi, liền ngừng lại, dọc theo cạnh cửa chậm rãi ngồi xuống, trên mặt là hàng lệ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hoá ra tất cả đều trở về nơi bắt đầu, …Mình còn phải tiếp tục sống những ngày khốn khổ này, điều khác nhau chính là…Bây giờ bên cạnh không có ai, chỉ có một mình cô độc ở đây.”
Sớm biết như vậy, trước kia cần gì phải làm.
Bây giờ, Lã thị thật sự nếm trải được quả đắng lúc còn trẻ.
Mặc dù năm năm trước, Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tín Lương cảnh cáo lúc bà rời đi, nhưng bà không chịu nghe.
Lúc đó, bà ước lượng gai tài của Niên thế Hữu, mặc dù không có thân nhân, người yêu thì cũng có thể dựa vào đó mà sống. Mặc dù bà rất muốn ở bên cạnh bọn nhỏ, bất đắc dĩ thái độ của họ quá kiên quyết, nên đành bỏ qua, nghĩ tới mình còn một đống bạc lớn, ngày sau không đến mức đói khổ.
Qua năm năm, bà tịch mịch sống một mình, cuối cùng tỉnh ngộ, có tiền thì được gì?
Không lo ăn, không lo mặc, thế nhưng không ai chia xẻ phần vui sướng này, không ai ở bên cạnh quan tâm, che chở, có tiền thì cũng chỉ có một mình cô độc, nửa đêm tỉnh mộng, lúc cô đơn không có một vòng tay hữu lực ôm lấy, để mình nỉ non
Người rồi cũng sẽ già, không ai có thể đánh lại trời cao
Lã thị cũng sợ.
Bà sợ mình già rồi sẽ không có ai chăm sóc trước lúc lâm chung, bà sợ người nhà về sau sẽ quên mất sự tồn tại của bà, tiêu diêu tự tại sống một cuộc sống vui vẻ.
Bà không cam lòng a.
Mặc dù mình phạm vào sai lầm không thể tha thứ, mặc dù bọn họ ác tâm, chán ghét chính, nhưng chung quy bà vẫn là mẹ đẻ của hai đứa nhỏ, chí ít đã từng, bà và Triệu Tín Lương khi đó cũng có một chút tình cảm….
Mặc dù phần tình kia là do bà phản bội Triệu Tín Lương, sau khi nếm lấy sự lạnh lùng của Niên Thế Hữu mới cảm nhận được, thì đã trễ… Nhưng lại không thể xoá sạch được sự tồn tại của nó.
Liền không tự chủ nhớ lại Triệu Tín Lương từng đối với mình điên cuồng yêu thương và hai đứa nhỏ mà mình sinh ra, nên Lã thị quyết định quay về.
Bà cho rằng, chỉ cần mình nói như vậy, mọi người sẽ đồng tình rồi tha thứ cho mình, một lần nữa đón nhận bà, từ nay về sau người một nhà đoàn viên, hoà thuận sống cùng nhau, về phần ngoại nhân Nhâm thị đó, cũng phải tự bỏ đi.
Nhưng tất cả đều ngoài dự liệu của bà.
Mọi người chỉ là không có trách bà, không hề so đo với bà, nhưng không có nghĩa là mọi người sẽ tiếp nhận bà, cùng bà sống chung.
Không ai oán hận, nhưng cũng không ai sẽ thích bà.
Thì ra, chuyện tình cảm nói phai là phai đi
Hiện tại, cả nhà bọn họ xem trọng chỉ có Nhâm thị, giống như năm đó cũng coi trọng bà, không còn coi trọng cô ta hơn bà. Lúc Lã thị ở Triệu phủ, khi nghĩ đến sự thật này, thể xác và tinh thần đều bị đả kích, mặt bà có thể nói là nhanh chóng tiều tuỵ.
Cho nên, mới giả bộ bệnh mà như thật vậy.
Bà biết đạo lý giấy không thể gói được lửa đạo lý, bà giả bộ nhưt hế sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy, lúc mọi người còn chưa tiếp nhận bà, bọn nhỏ đã nghi ngờ rồi.
Những ngày đó, chính là những ngày hạnh phúc của bà trong mấy năm nay.
Triệu Tương Nghi liên tục đến thăm, ngay cả Triệu Hoằng Lâm thỉnh thoảng tặng vài thứ,bà còn tưởng rằng, bọn nhỏ thật sự nhận người mẹ này, không ngờ, bọn nhỏ làm vậy cũng chỉ là thử bà mà thôi.
Cuối cùng đem lời nói dối làm sáng tỏ, rồi đem bà đuổi khỏi Triệu phủ.
Lã thị thống khổ nhắm hai mắt lại, nước mắt đều khô cạn, mắt cũng đau nhức.
Nếu để cho bà lựa chọn một lần nữa, bà nhất định sẽ không bỏ trốn theo Niên Thế Hữu, vinh hoa phú quý, hưởng thụ giàu sang, cuộc sống như thế, trải nghiệm một lần bà không muốn thêm lần nữa.
So với cuộc sống xa hoa lãng phí như thế, bà càng khát vọng cuộc sống gia đình hơn, người một nhà an nhàn ở Triệu gia thôn, tuy thân thích quê nhà bát quái, nhưng sống những ngày an bình không hung hiểm, chính là cảm gíac chân thật nhất.
Lã thị cười giễu.
Bây giờ bà mong nhất chính là cuộc sống gia đình, đây từng là cuộc sống bà chán ghét nhất
Đây là chuyện buồn cười nhất.
Để tránh né cái loại cuộc sống bần cùng này, bà không tiếc cùng Niên Thế Hữu ở sau lưng Triệu Tín Lương làm không ít chuyện đáng xấu hổ, cuối cùng còn đi theo Niên Thế Hữu.
Nhưng đi một vòng trở về, Lã thị mới phát hiện, cái loại cuộc sống thầm lặng mà bà từng coi rẻ, lại là cuộc sống bà mong có.
Bà không cách nào quên được ngày đó khi rời Triệu gia thôn, đã khẩn trương thế nào, cảm thấy hổ thẹn ra sao, còn mơ mang theo một tia chờ đợi và kích thích.
Lại cảm thấy may mắn vì mình đã rời khỏi nhà tù đó, có người hầu hạ
Đối với thân nhân, con cái, hàng xóm cười chê, bà đều coi đó là trói buộc. Vứt đi còn không kịp, sao còn thèm để ý chứ?
Bây giờ nhớ lại tâm tình năm đó của mình, bà lại muốn tốn nhiều thời gian, tinh lực để vãn hồi tất cả?
Ngoài cửa, một bà tử bưng cơm canh tới, mặt không chút cảm xúc đưa cho bà tử bên ngoài: “Cả một ngày không ăn hẳn đói rồi, cho nên tôi bưng đồ ăn tới cho cô ta.”
“Vạn nhất không ăn thì sao?” Bà tử kia hỏi.
“Vậy thì chết đói, quên đi, chúng ta chỉ có nhiệm vụ là trông chừng cô ta, cũng có nhiệm vụ ngăn cô ta tìm chết.” Bà tử bưng cơm kia nhịn không được nói, bà vốn ở Triệu phủ thật tốt, đột nhiên bị phân đến nơi thâm sơn cùng cốc, đã sớm không cam lòng.
“Sao cô ta không la hét nữa? Lẽ nào ngất rồi?” Đúng lúc này, một bà tử hồ nghi hỏi.
“Mặc kệ nữ nhân điên đó đi.” Bà tử kia vừa nói, “Mở cửa ra đi, đưa cơm xong, rồi chúng ta mau đi ăn cơm, đói chết mất.”
Bà tử giữ cửa lấy chài khoá ra, tra vào ổ khoá, sau đó đẩy cửa, lại phát hiện có gì đó cản trở, không đẩy được.
Bà liền dùng hết sức bình sinh, mới đẩy cửa ra được, dựa vào tia sáng yếu ớt, thì thấy Lã thị đang nằm nghiêng cạnh cửa, hoá ra là lã thị dùng người chặn cửa
Bà tử tức giận nhìn LÃ thị, khẩu khí bất thiện nói: “Chết tiệt, tự nhiên chắn ngang cửa, hại ta mở cửa mệt chết”
“Cô nếu không ăn cơm thì chết đói đó” Bà tử kia phái sau cũng hô to nói.
Nhưng Lã thị nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, thân thể mềm, không hề có khí lực.
Mọi người hoảng hốt, một người trong đó kêu lên: “Sẽ không phải là ngất đi rồi chứ?”
Hai bà tử khác lập tức xông vào, một bà tử bị trượt chân, ngã ngồi xuống đất, đưa tay sờ mông, lại phát hiện cảm giác ướt át, bà tử bên ngoài nhìn thấy, kêu to: “Máu, thật là nhiều máu “
“Chế tiệt, cô ta dùng mảnh sành vỡ cắt cổ tay, nhanh đi một lang trung đến” Bà tử bưng cơm kia coi như bình tĩnh nhất, thấy thế cũng không có luống cuống tay chân, mà là chỉ huy mọi người.
Mọi người bắt đầu ba chân bốn cẳng đỡ Lã thị lên giường.
Lã thị cứ như vậy bị Triệu Hoằng Lâm xử lý nhanh gọn, những người trong Triệu gia khi biết tin, thì lã thị đã bị đưa đến một vùng nông thôn không ai biết.
Nhị lão sau khi biết Lã thị giả bộ bệnh không khỏi giận dữ, thế nhưng người đã bị đưa đi, bọn họ cũng không truy cứu được, chỉ nói sau này mặc kệ là chuyện gì, cũng không muốn gặp nữ nhân này.
Triệu Tín Lương hỏi Triệu Hoằng Lâm đã giam lỏng lã thị ở đâu, sau đó gọi hai bà tử khoẻ mạnh đến đó chiếu cố, Nhâm thị không có dị nghị, Triệu Tín Lương cũng yên lòng.
Ngoài ra, cũng không biết có phải là Triệu Hoằng Lâm ra tay hay không, vị đại phu lúc trước giúp lã thị lừa mọi người, trong một đêm biến mất ở trấn Thanh Hà, y quán cũng đóng cửa, người thì không biết đi nơi nào. Chắc là không ở đây được, phải trốn đến nơi khác mưu sinh.
Từ lúc Lã thị xuất hiện đến lúc biến mất, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng trên dưới Triệu phủ xảy ra biến hoá lớn.
Cao hứng nhất là Triệu Hoằng Lâm và Tề Uyển Dao rốt cuộc đã ở cùng một chỗ với nhau, mặc kệ Lã thị nháo thế nào, bên ngoài cũng gièm pha về triệu gia cũng một ít nhưng không ảnh hưởng đến danh dự Triệu gia.
Nhưng tệ nhất chính là chuyện chung thân đại sự của Triệu Tương Nghi lại bị Lã thị làm trễ nãi.
Bùi Tử Quân vẫn ở huyện Giang Ninh,có lẽ là Ông thị tiếp tục giả bệnh giữ con trai lại.
Tuy giả bộ bệnh, nhưng Ông thị lại đau lòng cho con trai, bà cũng bất đắc dĩ vì nghĩ Lã thị thì được Triệu Tín Lương và bọn nhỏ đón về, ở lại Triệu gia lâu dài
Triệu Tương Nghi cười khổ, sao mẫu thân nhà nào cũng thích giả bộ bệnh?
Mà Bùi Tử Quân chậm chạp không về, lại mang cho Triệu Tương Nghi rất nhiều dự cảm xấu. Nàng luôn cảm thấy, Bùi Tử Quân không trở lại cũng tốt, nếu trở lại thì sẽ cùng nàng kết thúc luôn.
Bùi Tử Quân không thể bỏ mặc Bùi gia, mặc kệ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, kiên trì nhiều năm như vậy, làm những chuyện mình không thích làm, nhưng hắn vẫn luôn làm xuất sắc, dễ như trở bàn tay.
Bởi vì Bùi Tử Quân trời sinh phải đám nhận trọng trách lớn, hắn sống ở Bùi gia, tự nhiên nên vì Bùi gia cống hiến hết mình.
Như vậy khi phải lựa chọn giữa tình yêu và sứ mệnh của Bùi gia, hắn tất nhiên phải bỏ tình cảm xuống
Nghĩ đến đây, Triệu Tương Nghi cảm gíac nội tâm thật lạnh, cảm giác bất lực lan khắp toàn thân, khiến tim đau vô cùng. Tình yêu khi nó còn ở bên bạn, bạn cố gắng cảm nhân ngọt ngào nó mang lại. Chỉ có khi bạn ý thức được, sẽ có một ngày bạn vĩnh viễn mất đi nó, bạn mới hiểu được, hoá ra nó ở trong lòng bạn, trở nên quan trọng, lại mang đau đớn đến cho bạn.
Bên này, Lã thị cuồng loạn ở chỗ ở mới một hồi lâu, thấy mấy bà tử tráng kiện đứng ngoài cửa giống như câm điếc, không để ý đến ab2 ta đang điên cuồng.
Trong lòng càng tức giận, oán hận, không kiềm nén nổi, thuận tay cầm ly trà trên bàn ném xuống đất.
“Thả ta ra ngoài, ta không có phạm pháp, dựa vào mà không cho ta ra ngoài, ta không phải ngồi tù” Lã thị hướng về cánh cửa đóng chặt, không ngừng đẩy cửa ra.
Căn nhà nhỏ này là Triệu Hoằng Lâm mua trước đó, ở đây tuy có một thôn trang nhỏ, nhưng không có nhiều gia đình, nhà nào cũng cách xa nhau, nơi Lã thị ở càng hẻo lánh không có người ở, hầu như không ai đến đây hết.
Cho nên mặc kệ Lã thị la hét thế nào, cũng chỉ có mấy bà tử nghe mà thôi, dù có kêu rát cổ họng cũng không ai để ý đến bà ta.
Gian phòng này rất nhỏ, vốn là tia sáng len lói, cửa sổ và cửa chính đóng chặt lại như nhà tù, trong phòng hầu như không có ánh sáng.
Lã thị hô mệt rồi, liền ngừng lại, dọc theo cạnh cửa chậm rãi ngồi xuống, trên mặt là hàng lệ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hoá ra tất cả đều trở về nơi bắt đầu, …Mình còn phải tiếp tục sống những ngày khốn khổ này, điều khác nhau chính là…Bây giờ bên cạnh không có ai, chỉ có một mình cô độc ở đây.”
Sớm biết như vậy, trước kia cần gì phải làm.
Bây giờ, Lã thị thật sự nếm trải được quả đắng lúc còn trẻ.
Mặc dù năm năm trước, Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tín Lương cảnh cáo lúc bà rời đi, nhưng bà không chịu nghe.
Lúc đó, bà ước lượng gai tài của Niên thế Hữu, mặc dù không có thân nhân, người yêu thì cũng có thể dựa vào đó mà sống. Mặc dù bà rất muốn ở bên cạnh bọn nhỏ, bất đắc dĩ thái độ của họ quá kiên quyết, nên đành bỏ qua, nghĩ tới mình còn một đống bạc lớn, ngày sau không đến mức đói khổ.
Qua năm năm, bà tịch mịch sống một mình, cuối cùng tỉnh ngộ, có tiền thì được gì?
Không lo ăn, không lo mặc, thế nhưng không ai chia xẻ phần vui sướng này, không ai ở bên cạnh quan tâm, che chở, có tiền thì cũng chỉ có một mình cô độc, nửa đêm tỉnh mộng, lúc cô đơn không có một vòng tay hữu lực ôm lấy, để mình nỉ non
Người rồi cũng sẽ già, không ai có thể đánh lại trời cao
Lã thị cũng sợ.
Bà sợ mình già rồi sẽ không có ai chăm sóc trước lúc lâm chung, bà sợ người nhà về sau sẽ quên mất sự tồn tại của bà, tiêu diêu tự tại sống một cuộc sống vui vẻ.
Bà không cam lòng a.
Mặc dù mình phạm vào sai lầm không thể tha thứ, mặc dù bọn họ ác tâm, chán ghét chính, nhưng chung quy bà vẫn là mẹ đẻ của hai đứa nhỏ, chí ít đã từng, bà và Triệu Tín Lương khi đó cũng có một chút tình cảm….
Mặc dù phần tình kia là do bà phản bội Triệu Tín Lương, sau khi nếm lấy sự lạnh lùng của Niên Thế Hữu mới cảm nhận được, thì đã trễ… Nhưng lại không thể xoá sạch được sự tồn tại của nó.
Liền không tự chủ nhớ lại Triệu Tín Lương từng đối với mình điên cuồng yêu thương và hai đứa nhỏ mà mình sinh ra, nên Lã thị quyết định quay về.
Bà cho rằng, chỉ cần mình nói như vậy, mọi người sẽ đồng tình rồi tha thứ cho mình, một lần nữa đón nhận bà, từ nay về sau người một nhà đoàn viên, hoà thuận sống cùng nhau, về phần ngoại nhân Nhâm thị đó, cũng phải tự bỏ đi.
Nhưng tất cả đều ngoài dự liệu của bà.
Mọi người chỉ là không có trách bà, không hề so đo với bà, nhưng không có nghĩa là mọi người sẽ tiếp nhận bà, cùng bà sống chung.
Không ai oán hận, nhưng cũng không ai sẽ thích bà.
Thì ra, chuyện tình cảm nói phai là phai đi
Hiện tại, cả nhà bọn họ xem trọng chỉ có Nhâm thị, giống như năm đó cũng coi trọng bà, không còn coi trọng cô ta hơn bà. Lúc Lã thị ở Triệu phủ, khi nghĩ đến sự thật này, thể xác và tinh thần đều bị đả kích, mặt bà có thể nói là nhanh chóng tiều tuỵ.
Cho nên, mới giả bộ bệnh mà như thật vậy.
Bà biết đạo lý giấy không thể gói được lửa đạo lý, bà giả bộ nhưt hế sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy, lúc mọi người còn chưa tiếp nhận bà, bọn nhỏ đã nghi ngờ rồi.
Những ngày đó, chính là những ngày hạnh phúc của bà trong mấy năm nay.
Triệu Tương Nghi liên tục đến thăm, ngay cả Triệu Hoằng Lâm thỉnh thoảng tặng vài thứ,bà còn tưởng rằng, bọn nhỏ thật sự nhận người mẹ này, không ngờ, bọn nhỏ làm vậy cũng chỉ là thử bà mà thôi.
Cuối cùng đem lời nói dối làm sáng tỏ, rồi đem bà đuổi khỏi Triệu phủ.
Lã thị thống khổ nhắm hai mắt lại, nước mắt đều khô cạn, mắt cũng đau nhức.
Nếu để cho bà lựa chọn một lần nữa, bà nhất định sẽ không bỏ trốn theo Niên Thế Hữu, vinh hoa phú quý, hưởng thụ giàu sang, cuộc sống như thế, trải nghiệm một lần bà không muốn thêm lần nữa.
So với cuộc sống xa hoa lãng phí như thế, bà càng khát vọng cuộc sống gia đình hơn, người một nhà an nhàn ở Triệu gia thôn, tuy thân thích quê nhà bát quái, nhưng sống những ngày an bình không hung hiểm, chính là cảm gíac chân thật nhất.
Lã thị cười giễu.
Bây giờ bà mong nhất chính là cuộc sống gia đình, đây từng là cuộc sống bà chán ghét nhất
Đây là chuyện buồn cười nhất.
Để tránh né cái loại cuộc sống bần cùng này, bà không tiếc cùng Niên Thế Hữu ở sau lưng Triệu Tín Lương làm không ít chuyện đáng xấu hổ, cuối cùng còn đi theo Niên Thế Hữu.
Nhưng đi một vòng trở về, Lã thị mới phát hiện, cái loại cuộc sống thầm lặng mà bà từng coi rẻ, lại là cuộc sống bà mong có.
Bà không cách nào quên được ngày đó khi rời Triệu gia thôn, đã khẩn trương thế nào, cảm thấy hổ thẹn ra sao, còn mơ mang theo một tia chờ đợi và kích thích.
Lại cảm thấy may mắn vì mình đã rời khỏi nhà tù đó, có người hầu hạ
Đối với thân nhân, con cái, hàng xóm cười chê, bà đều coi đó là trói buộc. Vứt đi còn không kịp, sao còn thèm để ý chứ?
Bây giờ nhớ lại tâm tình năm đó của mình, bà lại muốn tốn nhiều thời gian, tinh lực để vãn hồi tất cả?
Ngoài cửa, một bà tử bưng cơm canh tới, mặt không chút cảm xúc đưa cho bà tử bên ngoài: “Cả một ngày không ăn hẳn đói rồi, cho nên tôi bưng đồ ăn tới cho cô ta.”
“Vạn nhất không ăn thì sao?” Bà tử kia hỏi.
“Vậy thì chết đói, quên đi, chúng ta chỉ có nhiệm vụ là trông chừng cô ta, cũng có nhiệm vụ ngăn cô ta tìm chết.” Bà tử bưng cơm kia nhịn không được nói, bà vốn ở Triệu phủ thật tốt, đột nhiên bị phân đến nơi thâm sơn cùng cốc, đã sớm không cam lòng.
“Sao cô ta không la hét nữa? Lẽ nào ngất rồi?” Đúng lúc này, một bà tử hồ nghi hỏi.
“Mặc kệ nữ nhân điên đó đi.” Bà tử kia vừa nói, “Mở cửa ra đi, đưa cơm xong, rồi chúng ta mau đi ăn cơm, đói chết mất.”
Bà tử giữ cửa lấy chài khoá ra, tra vào ổ khoá, sau đó đẩy cửa, lại phát hiện có gì đó cản trở, không đẩy được.
Bà liền dùng hết sức bình sinh, mới đẩy cửa ra được, dựa vào tia sáng yếu ớt, thì thấy Lã thị đang nằm nghiêng cạnh cửa, hoá ra là lã thị dùng người chặn cửa
Bà tử tức giận nhìn LÃ thị, khẩu khí bất thiện nói: “Chết tiệt, tự nhiên chắn ngang cửa, hại ta mở cửa mệt chết”
“Cô nếu không ăn cơm thì chết đói đó” Bà tử kia phái sau cũng hô to nói.
Nhưng Lã thị nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, thân thể mềm, không hề có khí lực.
Mọi người hoảng hốt, một người trong đó kêu lên: “Sẽ không phải là ngất đi rồi chứ?”
Hai bà tử khác lập tức xông vào, một bà tử bị trượt chân, ngã ngồi xuống đất, đưa tay sờ mông, lại phát hiện cảm giác ướt át, bà tử bên ngoài nhìn thấy, kêu to: “Máu, thật là nhiều máu “
“Chế tiệt, cô ta dùng mảnh sành vỡ cắt cổ tay, nhanh đi một lang trung đến” Bà tử bưng cơm kia coi như bình tĩnh nhất, thấy thế cũng không có luống cuống tay chân, mà là chỉ huy mọi người.
Mọi người bắt đầu ba chân bốn cẳng đỡ Lã thị lên giường.
Bình luận truyện