Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 257: Ta cũng muốn chơi



EDIT: JULIA

Phòng trong, chủ tớ mấy người đang ngồi chơi đến hồi gay cấn, không có chú ý đến là Ông thị đã vào.

“Vương tạc, ha ha, đây là lần thắng lớn nhất của nô tỳ.” A Chu dương dương đắc ý ném hai lá bài xuống, bất chợt nhìn Triệu Tương Nghi, bởi vì Triệu Tương Nghi hôm nay là người thắng lớn

“Oa nga, nha đầu này học trộm kỹ xảo của ta, hơn nữa còn lĩnh ngộ thành công nha” Triệu Tương Nghi vừa lấy bạc vụn trong tay áo, vừa trừng mắt nhìn A Chu.

Bích Văn cũng muốn nói gì, lúc nghiêng mặt đã nhìn thấy Ông thị bất động thanh sắc đứng ở bên ngoài, nụ cười trên mặt lập tức tựu cứng lại, cả người run rẩy quỳ trên mặt đất: ”Nô tỳ đáng chết “

Chủ tớ ba người khí thế ngất trời, thấy Bích Văn đột nhiên khác thường, không hiểu gì hết, Triệu Tương Nghi theo đường nhìn của Bích Văn, đã thấy Ông thị được nha hoàn đỡ đến.

Tim đập, nhanh đến cực hạn.

Da đầu Triệu Tương Nghi tê dại.

Đây có thể xem là tụ tập đánh bạc, còn bị Ông thị xưa nay chú trọng quy củ bắt tại trận, bà sẽ nghĩ gì đây?

A Chu thấy thế lập tức quỳ xuống, thất kinh, cả người run rẩy. Mấy nha hoàn còn lại hoảng hốt quỳ theo.

Bích Văn lấy lại tinh thần, vội nói: “Phu nhân là nô tỳ đáng chết, là nô tỳ xúi giục thiếu phu nhân cùng đám nô tỳ chơi đùa. Làm hư Thiếu phu nhân tất cả không có quan hệ đến Thiếu phu nhân”

“Bích Văn” Triệu Tương Nghi tức giận trừng mắt nhìn Bích Văn, “Không nên nói nữa, tất cả đều do ta chịu trách nhiệm.”

“Thiếu phu nhân...” Bích Văn dưới tình thế cấp bách, nhìn Triệu Tương Nghi, trong lòng vừa lo lắng vừa cảm động..

Ông thị đi đến bên cạnh Triệu Tương Nghi, ngồi xuống, cũng kéo nàng ngồi xuống theo, lại phát hiện hai tay của nàng lạnh lẽo, run dữ dội.

“Thân thể có khó chịu không?” Ông thị lo âu, “Con bây giờ có thai, phải cẩn trọng, không được khinh suất.”

“Nương?” Triệu Tương Nghi còn tưởng rằng Ông thị sẽ mắng chửi nàng, hoặc nhìn nàng thất vọng, nhưng lại không ngờ câu nói đầu tiên chính là lo lắng cho nàng.

Triệu Tương Nghi nhũn người, sợ hãi khi Ông thị ngồi bên cạnh, sợ rằng kế tiếp là cuồng phong bão tố.

Mặc kệ thế nào, cũng phải bảo vệ mấy nha hoàn dưới trướng, không để bọn họ vì nàng mà bị trách phạt.

Triệu Tương Nghi đang suy nghĩ, Ông thị liếc nhìn bộ bài trên bàn: “Đây là vật gì? Nhìn giống như bài tứ sắc*, nhưng hoa văn và ký hiệu trên này, nương lại xem không hiểu...”

*Bài tứ sắc: có bốn màu đỏ, vàng, trắng, xanh lá, nhà ai có các cụ trên 70 hoặc các cụ ở nông thôn cứ hỏi là biết

“Nương cũng biết chơi tứ sắc?” Triệu Tương Nghi như bắt được phao hỏi.

Ông thị gật đầu: “Thỉnh thoảng có chơi, nhưng quá phức tạp, không thích lắm.”

Triệu Tương Nghi hai mắt sáng ngời, nhìn đám nha hoàn quỳ trên mặt đất

“Các ngươi đều đứng lên đi.” Ông thị liếc mấy nha hoàn, nói bà không giận là nói dối, chủ nhân và nha hoàn cùng chơi đùa với nhau, còn thể thống gì nữa?

Nhưng bây giờ, bà lại hiếu kỳ nhìn bộ bài trên bàn.

“Vừa nãy nương thấy con và nha hoàn chơi rất vui, đây là gì thế?” Ông thị lần thứ hai chỉ vào bài hỏi lại nữa.

Triệu Tương Nghi hoàn hồn, giải thích tỉ mỉ: “Nương, mấy ngày nay dưỡng thai con cảm thấy buồn bực, nên cho người tạo ra, cài này cải biến từ bài tứ sắc. Cách chơi cũng rất đơn giản, nếu nương muốn chơi, con có thể giải thích cho nương nghe.”

Ông thị gật đầu, trên mặt dần dần có tiếu ý.

Triệu Tương Nghi trong lòng vui vẻ, đem cách chơi bài tây dạy cho Ông thị.

Ông thị nghe xong hai mắt mơ hồ có tia sáng: “Cách chơi đơn gỉan lại mới mẻ, thú vị hơn bài tứ sắc, khó trách lại chơi nhiệt tình như vậy.”

Mấy nha hoàn nghe thấy câu này, càng cúi đầu xuống, sợ bị trách phạt.

“Được rồi, mấy người các ngươi hí hửng vậy cũng không được, thiếu phu nhân bây giờ đang mang thai, cũng phải tích đức, ta sẽ không phạt nặng, chỉ phạt mỗi người các ngươi giúp mấy nha hoàn thô sử làm việc, coi như là giáo huấn, đã biết sai chưa?”?” Ông thị đột nhiên thu lại nụ cười.

Triệu Tương Nghi thổn thức không ngớt.

Mấy nha hoàn còn tưởng rằng sẽ bị phạt nặng một phen, nghe lời này, trong lòng cảm thấy may mắn, liên tục cảm ơn.

“Xế chiều, vừa vặn có mấy khách nhân đến chơi, đều là những nữ quyến rãnh rỗi, nếu không chúng ta đem cách chơi bài này mở rộng ra. Để các nàng giải buồn được không?” Ông thị đây là đang trưng cầu ý kiến Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi không chút do dự cười nói: “Nương cứ giới thiệu đi, vui một mình không bằng mọi người đều vui.”

“Con có thể nghĩ được vậy, nương cũng vui mừng.” Ông thị xoa đầu Triệu Tương Nghi, tán thưởng nói.

Sau đó phóng mắt nhìn bộ bài trên bài: “Nương thấy, hay là gọi Mẫn Nhu đến, ba chúng ta chơi trước luyện tay nghề được không?” Ông thị cũng đang rãnh rỗi buồn chán, không biết làm để bớt buồn.

“Hả...” Triệu Tương Nghi chảy hắc tuyến, xem ra mẹ chồng cực kỳ hứng thú với bài tây

Vốn tưởng rằng gần đối mặt đại nạn, không ngờ, cuối cùng mọi việc cũng được giải quyết

Triệu Tương Nghi rất thích ý cùng mẹ chồng chơi bài tây gai tăng tình cảm. Vì vậy ngay lập tức đồng ý, bảo Bích Văn đi mời Bùi Mẫn Nhu.

Mấy nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, ngược lại đều tự đi làm việc. Có điều vẫn suy nghĩ đến bài tây, suy nghĩ cách đánh thế nào.

Bên này, Bùi Mẫn Nhu nghe xong giới thiệu, cực kỳ hứng thú với bài tây, biểu thị nguyện ý tham gia.

Vì vậy, mẹ chồng, em chồng, con dâu ba người khí thế ngất trời chơi bài tây.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Chỉ là, Ông thị ngại cái tên bài tây nghe dung tục quá, điềm xấu, muốn đổi tên, Triệu Tương Nghi suy nghĩ một chút, hỏi tên “*****” thế nào, mẹ con Ông thị và Bùi Mẫn Nhu lúc này vỗ tay n1oi hay, bài tây liền đổi tên thành “*****”.

“Nha, vừa vặn nương có thuận tử trì đây” Ông thị thoải mái cười to, để bài xuống (J: TT.TT chưa chơi bài tây bao giờ, chả hiểu thuật ngữ nó thế nào, ai biết nhớ comment giải thích giúp mình nha)

Triệu Tương Nghi và Bùi Mẫn Nhu hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, ý bảo Ông thị Lớn nhất.

Ngay sau đó, Ông thị đưa ra vài bộ bài cặp... Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ, cảm thán vận may của Ông thị.

“Hắc hắc, lúc này nương không thể thuận buồm xuôi gió nữa, thật tốt quá” Triệu Tương Nghi đem bài của mình bỏ xuống.

“…..” Ông thị không khách khí chút nào.

“Con cũng xem nương có thể thắng nữa không,, hắc hắc.” Bùi Mẫn Nhu liếc mắt nhìn, cười xấu xa. Triệu Tương Nghi tự động bỏ qua lượt bài của mình, chờ Bùi Mẫn Nhu ra bài.

Vốn tưởng rằng Ông thị không thể thắng, ai ngờ bà bỏ bài xuống: “Vương tạc à, lần này chung bao nhiêu đây?”

Triệu Tương Nghi đầu đầy hắc tuyến, khóc không ra nước mắt: “Mẫn Nhu, muội vẫn không ra đúng bài, tẩu còn tưởng muội có vương tạc [con đầm], hoặc đại vương lạc [con già]...” (J: đi hỏi chị và đoán con)

Bùi Mẫn Nhu: “...”

Cuối cùng, Triệu Tương Nghi muốn rớt cằm.

Mẹ chồng Ông thị, nhất định là một cao thủ đánh bài, coi như lúc đầu không thắng, nhưng giờ tiềm chất của cao thủ đánh bài lộ ra hết rồi.

Mặc kệ bà làm nhà cái, hay người khác làm nhà cái, bà đều có biện pháp thắng, cho dù có thua cũng thua nhỏ… So với Bích Văn A Chu tiến bộ còn nhanh hơn.

Đến bây giờ, nghiễm nhiên không thể nhìn ra đây là người mới chơi...

Bùi Mẫn Nhu thua thảm nhất.

Cuối cùng quyệt miệng nói mệt rồi.

Không phải là tiếc tiền, mà cứ thua mãi, trong lòng rất khó chịu nha.

Đối mặt với hai mẹ con một mạnh một yếu, Triệu Tương Nghi dở khóc dở cười, vốn còn định cố ý thua Ông thị, để bà hài lòng vui vẻ, chẳng ngờ, không cần làm vậy, bởi vì thủ đoạn đánh bài của Ông thị quá cao.

Ngộ tính thập phần cao, phàm là Triệu Tương Nghi nghĩ ra chiến lược mới, bà thoáng học được hết, còn dùng cho ván bài tiếp theo, thậm chí từ một suy ba.

Đến cuối cùng, Triệu Tương Nghi quả thực phải gọi Ông thị là sư phụ...

Ông thị thắng lợi trở về, có điều tiền thắng được đều thưởng cho nha hoàn bên cạnh hết.

Bùi Mẫn Nhu hoạt bát nói: “Ôi, buổi chiều mấy vị kia tới, như vậy sẽ thua đến chảy nước mắt quá.”

“Nha đầu này, đừng cho là nương không biết con đang ám chỉ nương.” Ông thị lúc này tâm tình thật tốt, ngược lại vừa nhìn Triệu Tương Nghi, “Con thật thông minh, có thể nghĩ ra được trò chơi vui thế này, chỉ cần nương nói với mấy nữ quyến nhàn rỗi đó, rất nhanh con sẽ nổi danh ở đây.”

“Nha, con dâu không dám nhận, chỉ là rãnh rỗi lại buồn chán, mới nghĩ ra trò này thôi, không có cao minh gì đâu.” Triệu Tương Nghi híp hai mắt cười.

Quả nhiên, lúc xế chiều, như Bùi Mẫn Nhu nói, Ông thị thắng lợi trở về.

Chẳng qua mấy phu nhân này mặc dù thua tiền, nhưng rất vui vẻ, bởi vì học được cách chơi bài mới, đều nói chơi không đã, cho người đi làm thêm mấy bộ bài, tìm người chơi tiếp.

Không đến mấy ngày, trò chơi ***** truyền khắp toàn bộ huyện Giang Ninh, thậm chí có xu thế truyền ra bên ngoài.

Từ quý nhân, quan lại, đến các nhà giàu có, cho đến bách tính bần hàn, đủ hạng người. Đầu thích trò chơi mới mẻ này đây.

*****, cái tên này nhanh nổi tiếng

Chờ đến khi mọi người biết người phát minh ra trò này là con dâu Bùi gia, ánh mắt nhìn Triệu Tương Nghi thêm mấy phần coi trọng, cảm thấy cô gái này thông tuệ, mơ hồ mong chờ nàng sáng tạo thêm nhiều trò chơi khác.

Không phụ sự mong đợi của mọi người.

Triệu Tương Nghi kích động, bắt đầu đem những trò chơi ở hiện đại, cách tân sang cổ đại chơi cho đỡ buồn.

V1i dụ như dùng dưa chuột đắp mặt nạ, cầu lông, quần lót nhỏ, thậm chí còn có băng vệ sinh, những vật dụng nhỏ này nhanh chóng lưu truyền khắp nơi.

Dần dần, danh tiếng của Triệu Tương Nghi càng lên cao.

Hôm nay, Triệu Tương Nghi đang ngủ trưa, nghe thấy tiếng bước chân Bích Văn lẳng lặng đi tới, khoanh tay đứng đợi.

Không bao lâu, Triệu Tương Nghi tỉnh lại, thấy Bích Văn đứng đó chờ lâu, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì?”

Trên mặt Bích Văn lộ ra ý cười: “Hồi bẩm Thiếu phu nhân, Vệ phu nhân sinh được một tiểu công tử trắng trẻo, mập mạp, cho người đến phủ truyền tin, chúng ta có qua đó thăm không ạ?”

“Thật sao?” Triệu Tương Nghi hai mắt sáng ngời, trong lòng cũng vui vẻ thay cho Trần Vi, “Đây là tự nhiên, mau nhanh đỡ ta đứng dậy rửa mặt, Ta phải đến xem tỷ ấy thế nào đã.”

“Ai, được rồi” Bích Văn đáp lời, gọi đám nha hoàn bên ngoài đi vào

Lúc này đã giữa mùa hạ, Triệu Tương Nghi mang thai đã được năm tháng, bụng đã nhô cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện