Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà
Chương 2: Rõ là hắn đang thèm thuồng đôi mắt của người ta!!!
Edit: Vô Thanh
Beta: Cassie
Trong xe một mảnh yên lặng. Quyền Lê len lén liếc nhìn chủ tịch Túc, quả nhiên nhìn thấy hắn nhếch môi, cười đến xinh đẹp tuyệt vời.
Túc Thiên Dục ngồi thẳng người, cao giọng, lộ ra mấy phần ý tứ sâu xa: “Báo ân?”
Đường Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ân gì?”
“Ân siêu lớn.” Đường Thanh dừng lại một chút, lại bổ sung thêm: “Chi tiết câu chuyện thì phải kể ngược lại thời điểm mà tôi được sinh ra, cho nên trong nhà chỉ có bố tôi biết.”
“Bố cậu là ai?”
“Ổng bảo tên thật của ổng quá vang dội, nếu nói tôi biết sợ sẽ đả kích tự tin của tôi, nên vẫn chưa có nói á.”
Túc Thiên Dục cười nhạo: “Cho nên cậu lớn từng này rồi còn không biết bố mình tên là gì?”
Đường Thanh đầy mặt vô tội: “Tôi gọi ổng là bố được rồi.”
Túc Thiên Dục: “…”
Túc Thiên Dục vốn đang bực dọc trong lòng, không có kiên nhẫn nghe cậu lảm nhảm, mặt nặng mày nhẹ nói: “Hoặc là hiện tại liên hệ bố cậu nói cho rõ ràng, hoặc là cút.”
“Ban đêm ổng bận lắm, cho dù có liên hệ cũng sẽ không để ý đến tôi…” Đường Thanh đột nhiên im lặng, tự thấy bản thân giống lừa đảo quá.
— Lý do thật gượng gạo, hệt như một tên lừa đảo sắp bị vạch trần vậy.
Thế nhưng cậu nói được gì nữa chứ? Cậu sinh ra hơn hai trăm năm trước, ân nhân ít nhất cũng luân hồi hai lần rồi, chẳng lẽ giờ cậu mở miệng nói đời trước hắn đã cứu mình sao? Còn giống lừa đảo hơn!
Nhưng không sao, vẫn may là Đường Thanh đã chuẩn bị đòn sát thủ.
Cái gọi là lừa đảo cũng chỉ vì muốn giành lợi ích. Lúc cậu xuống núi đã đặc biệt chuẩn bị một bao đồ nhỏ, giờ phút này vừa hay có tác dụng, trước khi bị đuổi xuống xe cậu gấp gáp mở ra.
Quyền Lê cố gắng thao tác thật chậm để nhìn xem cậu làm gì, giây kế tiếp chợt nghe soạt một tiếng, đập vào mắt là các loại đá quý sáng chói rực rỡ.
Đù mé tiền kìa!
Mắt trợ lý Quyền mờ luôn, là tiền đấy!
Ngay cả chủ tịch Túc cũng lấy lại tinh thần, híp mắt đánh giá cái bao nhỏ.
Túc Thiên Dục thích đá quý, mỗi lần ra ngoài không thể không đeo trang sức châu báu, đã giàu như vậy lại còn cuồng sưu tập.
Đường Thanh rất hiểu ý, thấy phản ứng của bọn họ thì biết là đã đạt hiệu quả mình mong muốn, mỉm cười nói: “Tôi đến báo ân thật, nếu ân nhân không tin thì tôi có thể thế chấp đống đồ này cho ngài, cam đoan trong lúc báo ân ngài sẽ chỉ kiếm lời không kiếm lỗ, ngài thấy sao?”
Túc Thiên Dục chưa lên tiếng, vân vê khối đá quý, tỉ mỉ quan sát.
Khối hồng ngọc trong tay lớn hơn nắm tay trẻ con, màu sắc rực rỡ, rắn chắc mà tinh xảo, hẳn phải ở lâu năm trong môi trường linh khí đầy đủ, mơ hồ lộ ra tinh phách, ít nhất cũng trăm năm.
Một khối này đã đủ giá trị rồi, lại nhìn bao nhỏ trọng lượng không nhẹ, bên trong có đá quý bảy màu cầu vồng; có ngọc cẩm thạch thượng đẳng ôn nhuận; còn có vàng khối tinh khiết trọng lượng lớn nhỏ khác nhau cùng đủ loại ngọc trai…
Túc Thiên Dục trả lại viên hồng ngọc, lần đầu tiên nhìn thẳng vào người không rõ lại lịch này, một con mèo con toàn thân ánh vàng chói lóa không biết giấu mình.
Mèo con cũng không sợ người, thoải mái nhìn lại, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, nhìn kỹ đúng là mắt màu lam đậm hiếm thấy, đôi mắt phản chiếu lại ánh đèn li ti ngoài cửa, lúc nhìn người rực rỡ sáng ngời, lại như ánh sáng phản chiếu trên mặt suối đêm đen, mát mẻ trong veo, kinh diễm lại làm cho người khác cảm thấy thuận mắt bội phần.
Một đôi mắt mèo rất đẹp.
Tựa như hai viên đá quý, chói mắt hơn cả đống đá quý kia.
Thích hợp để sưu tầm.
Ngón tay để trên đầu gối đột nhiên ngứa ngáy, Túc Thiên Dục theo bản năng vuốt ve đầu ngón tay, không chống đỡ nổi hai giây trước số tiền lớn cùng sắc đẹp đang được bày ra trước mắt, hắn bèn nở nụ cười: “Xem ra là tôi hiểu nhầm. Rất xin lỗi, gần đây có quá nhiều người bỏ đá xuống giếng, bỗng nhiên nhận được lòng tốt lại khiến cho tôi không dám tin.”
Quyền Lê sốt ruột nói đỡ: “Đúng vậy, đúng vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Đường Thanh chỉ nghĩ là đòn sát thủ của mình có tác dụng, cũng cười tủm tỉm nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
Chớp mắt cái bố người đã khôi phục trạng thái hòa thuận, làm như vừa nãy không có chuyện đuổi người xuống xe vậy, xưng anh gọi em một hồi liền đổi luôn điểm dừng chân từ khách sạn sang nhà riêng của Túc Thiên Dục.
Điều này vừa khéo hợp ý Đường Thanh.
Trên đường đi cậu nói thẳng: “Thực không dám giấu, nhà tôi nghiên cứu huyền học, do người lớn trong nhà tính ra ân nhân gặp nạn nên mới bảo tôi đến đây báo ân. Mặc dù tôi không biết tí gì về kỳ thuật trận pháp, nhưng trời sinh chiêu tài, có vận khí tốt, có tôi ở đây đảm bảo ân nhân chỉ kiếm lời không kiếm lỗ, làm cho kế hoạch của đám người khác phải thất bại.”
Túc Thiên Dục không rõ ý tứ mà liếc nhìn cậu một cái: “Cậu biết bao nhiêu?”
Đường Thanh vô cùng thành thật nói: “Điều tôi biết cũng không nhiều, chỉ biết trên mạng có người giở trò, vận thế của ân nhân mờ mịt, vận rủi quấn thân, còn lại thì không biết.”
Túc Thiên Dục nói: “Chỉ biết thế thôi mà còn dám khoác lác?”
Đường Thanh nói: “Chủ yếu là số tôi tốt thôi.”
Túc Thiên Dục bị chọc cười, liếc nhìn kim quang* bao phủ xung quanh cậu, lại cảm thấy lời này cũng không sai.
*ánh sáng vàng, dạng ánh sáng toả sung quanh Phật ấy, ai có nhiều công đức thì mới có kim quang
Toàn thân mèo con tràn ngập trong ánh sáng tài vận, công đức thật dày, dư dả bảo vệ quanh người, rất giống một ông mặt trời nhỏ lóng lánh ánh vàng, có cậu ta ở cạnh đúng là có thể giảm bớt phiền phức.
— Nhưng trùng hợp là,
Từ khi hắn bị thương, còn bị vận rủi quấn thân, rồi lại đến dư luận công kích trên mạng hòng tăng thêm ảnh hưởng trái chiều, người sau lưng trăm phương ngàn kế căn bản không cho hắn cơ hội hít thở, đột nhiên lại nhảy ra một con mèo con… Chuyện này có khả năng không?
Đương nhiên, đồ vật đã nằm trong tay hắn không lý nào lại để vuột mất, không phải là đi theo để báo ân sao, luôn sẵn sàng tiếp nhận.
Ước chừng là tìm được thú vui, tâm tình u ám không kiên nhẫn mấy ngày nay của Túc Thiên Dục rốt cuộc cũng hết, tới lúc xuống xe trên mặt còn nở nụ cười, tỏ vẻ tâm trạng không tệ lắm.
Quyền Lê liếc nhìn bọc đồ nhỏ trong tay cậu, cảm thấy hẳn là sức mạnh của tiền vàng đã tác động được hắn, cũng cười cười theo sau.
Trên đời này có ai không thích tiền đâu.
Nhận được tiền đương nhiên là vui rồi.
Nghĩ vậy, trợ lý Quyền nhìn cậu trai tự đưa tiền đến càng thuận mắt, lúc cậu xuống xe còn đỡ cửa xe, nhắc nhở cậu cẩn thận đầu.
“Cảm ơn.”
Đường Thanh đứng vững, tiện thể quét mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
Nhà riêng trong lời của Túc Thiên Dục là tứ hợp viện tam tiến*, hiện ở nơi tấc đất tấc vàng, có tiền mà không mua được.
▼*Bấm vào xem chú thích đầy đủ
Không chỉ có diện tích rộng rãi, kiến trúc đẹp, có đầy đủ hoa thơm cỏ lạ, vẫn giữ sự tao nhã của kiến trúc truyền thống, chỉ cái không khí cũng thể hiện rõ căn cơ. (chỉ nhà họ Túc giàu có nhiều đời)
Điều khiến Đường Thanh kinh ngạc nhất là, phía trên tứ hợp viện kim quang lóa mắt tường vân trải rộng*, chính là dấu hiệu vận may đến, có thể thấy được phong thủy của nội viện rất tốt.
*kim quang thể hiện phúc khí, công đức, còn tường vân là biểu hiện của sự bình an may mắn
Nhưng mà nhìn lại ân nhân đang đi phía trước… Màu đen của vận rủi vẫn bao phủ khắp người, nếu không phải trong nhà có ánh đèn, đêm tối vừa đến là có thể hòa mình vào bóng đêm luôn.
Xem ra vấn đề nằm ở bản thân ân nhân?
Chỉ tiếc Đường Thanh không biết bấm đốt ngón tay, tính không được mệnh của ân nhân có vấn đề gì.
Hơn nữa đã khuya rồi, họ cũng không nói chuyện thêm gì nữa. Túc Thiên Dục có vẻ mệt mỏi đã sớm đi nghỉ, Quyền Lê sắp xếp xong cho cậu ở Tây sương phòng liền biến mất.
Đường Thanh biết bọn họ nhất định vẫn còn hoài nghi, cũng biết trong thời gian khảo sát này tốt nhất là mình không nên hành động gì kỳ quái, vô cùng thức thời rửa mặt nghỉ ngơi, không có nửa điểm ý xấu.
Nửa đêm.
Khi Quyền Lê đi vào tam tiến viện, chính phòng vẫn còn sáng đèn, đẩy cửa đi vào, quả nhiên chủ tịch Túc vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế ở giữa phòng lựa đá quý, nghe thấy tiếng cũng không ngẩng đầu lên, hỏi một câu: “Ngủ rồi?”
Quyền Lê đóng cửa lại: “Tắt đèn rồi.”
Ý là ngủ hay không thì không biết, nhưng cũng biết thân biết phận đấy.
Túc Thiên Dục cũng đoán được vậy, tay đè một viên ngọc xanh lên trên bàn xoay một vòng, không hiểu sao lại nhớ đến đôi mắt mèo xanh biếc kia, sau đó lại đặt nó vào trong đống đá quý yêu thích.
Quyền Lê ngồi đối diện đưa tay ra thăm dò, thấy ông chủ không có ý phản đối thì nhanh tay thó thỏi vàng, than một tiếng thỏa mãn: “Khó khăn quá, từ khi cậu bị thương đây là khoản thu nhập đầu tiên của tôi.”
Túc Thiên Dục: “… Nói thêm câu nữa thì cút ra ngoài.”
Không thể động tới đề tài này, đụng vào là trở mặt.
Quyền Lê ôm chặt vàng, thức thời nói sang chuyện khác: “Tôi là tới báo cáo sự cố đâm xe.”
Trên đời này tuyệt đối không có chuyện không hẹn mà gặp, tuy nói vụ đâm xe là duyên phận, nhưng thật ra trừ mèo con đặc biệt tin vào vận may của bản thân, hai người bọn họ đều biết chuyện này là do Quyền Lê cố ý.
“Tình trạng lúc đó của cậu quá tệ, nằm hôn mê ở ghế sau, tôi vốn muốn chạy về nhà để áp chế vận rủi, kết quả không nghĩ tới lúc ra khỏi hầm để xe thì vừa vặn thấy được chiếc taxi tràn đầy kim quang đang rời đi… Sau đó chắc cậu cũng đoán được, tôi đuổi theo rồi cố ý đâm xe, xem xét thì lái xe là người bình thường, liền lừa mèo con lên xe của chúng ta.”
Quyền Lê nói: “Lúc ấy tôi chỉ muốn mượn vận may của cậu ta để áp chế vận rủi, chuyện sau đó không liên quan tới tôi, hoàn toàn là trùng hợp.”
Túc Thiên Dục ung dung ừ một tiếng, yên lặng chờ đoạn tiếp theo.
Quyền Lê nhún vai: “Hết rồi. Bé mèo này tuổi còn nhỏ, tâm tư lại nhạy bén, đôi mắt cũng rất tinh, hai chúng tôi chỉ mới nhìn nhau một cái cậu ta đã cảm thấy có vấn đề rồi, tôi nào dám dùng thuật mê hoặc lên cậu ta.”
Túc Thiên Dục để đá quý màu hồng vào đống không thích, trào phúng không chút nể nang: “Ngay cả một con mèo không dùng được pháp thuật mà cũng không giải quyết được, rác rưởi.”
“…” Quyền Lê phẫn nộ gạt đống đá quý, phản bác lại: “Không biết thuật pháp chứ không phải không có bản lĩnh, thế một thân công đức kia ở đâu ra?”
Túc Thiên Dục lạnh nhạt nói: “Ý tôi không phải là cậu ta không có bản lĩnh.”
Mà là cậu rác rưởi ấy.
Quyền Lê cũng tự đọc hiểu được vế sau, lại phẫn nộ gạt đi một đống ngọc trai: “Cậu không thể vơ đũa cả nắm thế được, nhỡ đâu cậu ta giả vờ không biết? Nói thật, động vật họ mèo rất thông minh, không có loại ngu xuẩn chỉ dùng vận may mà có một thân linh khí đâu… Như vậy mà không biết tí gì về thuật pháp, quỷ cũng không thèm tin.”
Ừ thì đúng thật.
Trên người con mèo con xuất hiện đầy điểm mâu thuẫn, tóm lại là dễ khiến người khác sinh nghi.
Túc Thiên Dục nói: “Cậu đi tra xét lai lịch của cậu ta, tốt nhất là tra cho rõ bố cậu ta là ai.”
Quyền Lê đáp ứng: “Ok, thế tôi đi trước.”
Túc Thiên Dục cười dịu dàng: “Đi đi, dám trở về tay không trừ ba năm tiền lương.”
Quyền Lê lại đặt mông ngồi xuống, muốn nói đạo lý: “Cậu không thấy như thế rất không công bằng à?”
Túc Thiên Dục nói: “Tôi thấy cậu thó vàng nhanh lắm mà.”
Quyền Lê giọng điệu xót xa: “Tôi nhặt những cái cậu không thích mà…” Y tính chơi bài tình cảm, chỉ vào đống đá quý trong tay chủ tịch Túc nói: “Cậu nhìn đi, cậu lựa viên tốt nhất, hình dáng hoàn chỉnh, muốn màu gì cũng có, màu lam này, xanh lam này, lại màu lam…”
Đợi chút.
Quyền Lê nhìn đống đá quý lam nhạt, lam đậm, xanh lam đen, xanh lam Khổng Tước, cạn lời.
Trong lòng Túc Thiên Dục vui vẻ, lôi hộp gỗ nhỏ ra, cất từng viên đá quý vào, cuối cùng để lại một viên màu xanh biển: “Ngày mai tôi muốn đeo viên này ra ngoài.”
Quyền Lê: “…”
Khó trách tên này đồng ý nhanh thế, rõ là hắn đang thèm thuồng đôi mắt của người ta!!!
Beta: Cassie
Trong xe một mảnh yên lặng. Quyền Lê len lén liếc nhìn chủ tịch Túc, quả nhiên nhìn thấy hắn nhếch môi, cười đến xinh đẹp tuyệt vời.
Túc Thiên Dục ngồi thẳng người, cao giọng, lộ ra mấy phần ý tứ sâu xa: “Báo ân?”
Đường Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ân gì?”
“Ân siêu lớn.” Đường Thanh dừng lại một chút, lại bổ sung thêm: “Chi tiết câu chuyện thì phải kể ngược lại thời điểm mà tôi được sinh ra, cho nên trong nhà chỉ có bố tôi biết.”
“Bố cậu là ai?”
“Ổng bảo tên thật của ổng quá vang dội, nếu nói tôi biết sợ sẽ đả kích tự tin của tôi, nên vẫn chưa có nói á.”
Túc Thiên Dục cười nhạo: “Cho nên cậu lớn từng này rồi còn không biết bố mình tên là gì?”
Đường Thanh đầy mặt vô tội: “Tôi gọi ổng là bố được rồi.”
Túc Thiên Dục: “…”
Túc Thiên Dục vốn đang bực dọc trong lòng, không có kiên nhẫn nghe cậu lảm nhảm, mặt nặng mày nhẹ nói: “Hoặc là hiện tại liên hệ bố cậu nói cho rõ ràng, hoặc là cút.”
“Ban đêm ổng bận lắm, cho dù có liên hệ cũng sẽ không để ý đến tôi…” Đường Thanh đột nhiên im lặng, tự thấy bản thân giống lừa đảo quá.
— Lý do thật gượng gạo, hệt như một tên lừa đảo sắp bị vạch trần vậy.
Thế nhưng cậu nói được gì nữa chứ? Cậu sinh ra hơn hai trăm năm trước, ân nhân ít nhất cũng luân hồi hai lần rồi, chẳng lẽ giờ cậu mở miệng nói đời trước hắn đã cứu mình sao? Còn giống lừa đảo hơn!
Nhưng không sao, vẫn may là Đường Thanh đã chuẩn bị đòn sát thủ.
Cái gọi là lừa đảo cũng chỉ vì muốn giành lợi ích. Lúc cậu xuống núi đã đặc biệt chuẩn bị một bao đồ nhỏ, giờ phút này vừa hay có tác dụng, trước khi bị đuổi xuống xe cậu gấp gáp mở ra.
Quyền Lê cố gắng thao tác thật chậm để nhìn xem cậu làm gì, giây kế tiếp chợt nghe soạt một tiếng, đập vào mắt là các loại đá quý sáng chói rực rỡ.
Đù mé tiền kìa!
Mắt trợ lý Quyền mờ luôn, là tiền đấy!
Ngay cả chủ tịch Túc cũng lấy lại tinh thần, híp mắt đánh giá cái bao nhỏ.
Túc Thiên Dục thích đá quý, mỗi lần ra ngoài không thể không đeo trang sức châu báu, đã giàu như vậy lại còn cuồng sưu tập.
Đường Thanh rất hiểu ý, thấy phản ứng của bọn họ thì biết là đã đạt hiệu quả mình mong muốn, mỉm cười nói: “Tôi đến báo ân thật, nếu ân nhân không tin thì tôi có thể thế chấp đống đồ này cho ngài, cam đoan trong lúc báo ân ngài sẽ chỉ kiếm lời không kiếm lỗ, ngài thấy sao?”
Túc Thiên Dục chưa lên tiếng, vân vê khối đá quý, tỉ mỉ quan sát.
Khối hồng ngọc trong tay lớn hơn nắm tay trẻ con, màu sắc rực rỡ, rắn chắc mà tinh xảo, hẳn phải ở lâu năm trong môi trường linh khí đầy đủ, mơ hồ lộ ra tinh phách, ít nhất cũng trăm năm.
Một khối này đã đủ giá trị rồi, lại nhìn bao nhỏ trọng lượng không nhẹ, bên trong có đá quý bảy màu cầu vồng; có ngọc cẩm thạch thượng đẳng ôn nhuận; còn có vàng khối tinh khiết trọng lượng lớn nhỏ khác nhau cùng đủ loại ngọc trai…
Túc Thiên Dục trả lại viên hồng ngọc, lần đầu tiên nhìn thẳng vào người không rõ lại lịch này, một con mèo con toàn thân ánh vàng chói lóa không biết giấu mình.
Mèo con cũng không sợ người, thoải mái nhìn lại, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, nhìn kỹ đúng là mắt màu lam đậm hiếm thấy, đôi mắt phản chiếu lại ánh đèn li ti ngoài cửa, lúc nhìn người rực rỡ sáng ngời, lại như ánh sáng phản chiếu trên mặt suối đêm đen, mát mẻ trong veo, kinh diễm lại làm cho người khác cảm thấy thuận mắt bội phần.
Một đôi mắt mèo rất đẹp.
Tựa như hai viên đá quý, chói mắt hơn cả đống đá quý kia.
Thích hợp để sưu tầm.
Ngón tay để trên đầu gối đột nhiên ngứa ngáy, Túc Thiên Dục theo bản năng vuốt ve đầu ngón tay, không chống đỡ nổi hai giây trước số tiền lớn cùng sắc đẹp đang được bày ra trước mắt, hắn bèn nở nụ cười: “Xem ra là tôi hiểu nhầm. Rất xin lỗi, gần đây có quá nhiều người bỏ đá xuống giếng, bỗng nhiên nhận được lòng tốt lại khiến cho tôi không dám tin.”
Quyền Lê sốt ruột nói đỡ: “Đúng vậy, đúng vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Đường Thanh chỉ nghĩ là đòn sát thủ của mình có tác dụng, cũng cười tủm tỉm nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
Chớp mắt cái bố người đã khôi phục trạng thái hòa thuận, làm như vừa nãy không có chuyện đuổi người xuống xe vậy, xưng anh gọi em một hồi liền đổi luôn điểm dừng chân từ khách sạn sang nhà riêng của Túc Thiên Dục.
Điều này vừa khéo hợp ý Đường Thanh.
Trên đường đi cậu nói thẳng: “Thực không dám giấu, nhà tôi nghiên cứu huyền học, do người lớn trong nhà tính ra ân nhân gặp nạn nên mới bảo tôi đến đây báo ân. Mặc dù tôi không biết tí gì về kỳ thuật trận pháp, nhưng trời sinh chiêu tài, có vận khí tốt, có tôi ở đây đảm bảo ân nhân chỉ kiếm lời không kiếm lỗ, làm cho kế hoạch của đám người khác phải thất bại.”
Túc Thiên Dục không rõ ý tứ mà liếc nhìn cậu một cái: “Cậu biết bao nhiêu?”
Đường Thanh vô cùng thành thật nói: “Điều tôi biết cũng không nhiều, chỉ biết trên mạng có người giở trò, vận thế của ân nhân mờ mịt, vận rủi quấn thân, còn lại thì không biết.”
Túc Thiên Dục nói: “Chỉ biết thế thôi mà còn dám khoác lác?”
Đường Thanh nói: “Chủ yếu là số tôi tốt thôi.”
Túc Thiên Dục bị chọc cười, liếc nhìn kim quang* bao phủ xung quanh cậu, lại cảm thấy lời này cũng không sai.
*ánh sáng vàng, dạng ánh sáng toả sung quanh Phật ấy, ai có nhiều công đức thì mới có kim quang
Toàn thân mèo con tràn ngập trong ánh sáng tài vận, công đức thật dày, dư dả bảo vệ quanh người, rất giống một ông mặt trời nhỏ lóng lánh ánh vàng, có cậu ta ở cạnh đúng là có thể giảm bớt phiền phức.
— Nhưng trùng hợp là,
Từ khi hắn bị thương, còn bị vận rủi quấn thân, rồi lại đến dư luận công kích trên mạng hòng tăng thêm ảnh hưởng trái chiều, người sau lưng trăm phương ngàn kế căn bản không cho hắn cơ hội hít thở, đột nhiên lại nhảy ra một con mèo con… Chuyện này có khả năng không?
Đương nhiên, đồ vật đã nằm trong tay hắn không lý nào lại để vuột mất, không phải là đi theo để báo ân sao, luôn sẵn sàng tiếp nhận.
Ước chừng là tìm được thú vui, tâm tình u ám không kiên nhẫn mấy ngày nay của Túc Thiên Dục rốt cuộc cũng hết, tới lúc xuống xe trên mặt còn nở nụ cười, tỏ vẻ tâm trạng không tệ lắm.
Quyền Lê liếc nhìn bọc đồ nhỏ trong tay cậu, cảm thấy hẳn là sức mạnh của tiền vàng đã tác động được hắn, cũng cười cười theo sau.
Trên đời này có ai không thích tiền đâu.
Nhận được tiền đương nhiên là vui rồi.
Nghĩ vậy, trợ lý Quyền nhìn cậu trai tự đưa tiền đến càng thuận mắt, lúc cậu xuống xe còn đỡ cửa xe, nhắc nhở cậu cẩn thận đầu.
“Cảm ơn.”
Đường Thanh đứng vững, tiện thể quét mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
Nhà riêng trong lời của Túc Thiên Dục là tứ hợp viện tam tiến*, hiện ở nơi tấc đất tấc vàng, có tiền mà không mua được.
▼*Bấm vào xem chú thích đầy đủ
Không chỉ có diện tích rộng rãi, kiến trúc đẹp, có đầy đủ hoa thơm cỏ lạ, vẫn giữ sự tao nhã của kiến trúc truyền thống, chỉ cái không khí cũng thể hiện rõ căn cơ. (chỉ nhà họ Túc giàu có nhiều đời)
Điều khiến Đường Thanh kinh ngạc nhất là, phía trên tứ hợp viện kim quang lóa mắt tường vân trải rộng*, chính là dấu hiệu vận may đến, có thể thấy được phong thủy của nội viện rất tốt.
*kim quang thể hiện phúc khí, công đức, còn tường vân là biểu hiện của sự bình an may mắn
Nhưng mà nhìn lại ân nhân đang đi phía trước… Màu đen của vận rủi vẫn bao phủ khắp người, nếu không phải trong nhà có ánh đèn, đêm tối vừa đến là có thể hòa mình vào bóng đêm luôn.
Xem ra vấn đề nằm ở bản thân ân nhân?
Chỉ tiếc Đường Thanh không biết bấm đốt ngón tay, tính không được mệnh của ân nhân có vấn đề gì.
Hơn nữa đã khuya rồi, họ cũng không nói chuyện thêm gì nữa. Túc Thiên Dục có vẻ mệt mỏi đã sớm đi nghỉ, Quyền Lê sắp xếp xong cho cậu ở Tây sương phòng liền biến mất.
Đường Thanh biết bọn họ nhất định vẫn còn hoài nghi, cũng biết trong thời gian khảo sát này tốt nhất là mình không nên hành động gì kỳ quái, vô cùng thức thời rửa mặt nghỉ ngơi, không có nửa điểm ý xấu.
Nửa đêm.
Khi Quyền Lê đi vào tam tiến viện, chính phòng vẫn còn sáng đèn, đẩy cửa đi vào, quả nhiên chủ tịch Túc vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế ở giữa phòng lựa đá quý, nghe thấy tiếng cũng không ngẩng đầu lên, hỏi một câu: “Ngủ rồi?”
Quyền Lê đóng cửa lại: “Tắt đèn rồi.”
Ý là ngủ hay không thì không biết, nhưng cũng biết thân biết phận đấy.
Túc Thiên Dục cũng đoán được vậy, tay đè một viên ngọc xanh lên trên bàn xoay một vòng, không hiểu sao lại nhớ đến đôi mắt mèo xanh biếc kia, sau đó lại đặt nó vào trong đống đá quý yêu thích.
Quyền Lê ngồi đối diện đưa tay ra thăm dò, thấy ông chủ không có ý phản đối thì nhanh tay thó thỏi vàng, than một tiếng thỏa mãn: “Khó khăn quá, từ khi cậu bị thương đây là khoản thu nhập đầu tiên của tôi.”
Túc Thiên Dục: “… Nói thêm câu nữa thì cút ra ngoài.”
Không thể động tới đề tài này, đụng vào là trở mặt.
Quyền Lê ôm chặt vàng, thức thời nói sang chuyện khác: “Tôi là tới báo cáo sự cố đâm xe.”
Trên đời này tuyệt đối không có chuyện không hẹn mà gặp, tuy nói vụ đâm xe là duyên phận, nhưng thật ra trừ mèo con đặc biệt tin vào vận may của bản thân, hai người bọn họ đều biết chuyện này là do Quyền Lê cố ý.
“Tình trạng lúc đó của cậu quá tệ, nằm hôn mê ở ghế sau, tôi vốn muốn chạy về nhà để áp chế vận rủi, kết quả không nghĩ tới lúc ra khỏi hầm để xe thì vừa vặn thấy được chiếc taxi tràn đầy kim quang đang rời đi… Sau đó chắc cậu cũng đoán được, tôi đuổi theo rồi cố ý đâm xe, xem xét thì lái xe là người bình thường, liền lừa mèo con lên xe của chúng ta.”
Quyền Lê nói: “Lúc ấy tôi chỉ muốn mượn vận may của cậu ta để áp chế vận rủi, chuyện sau đó không liên quan tới tôi, hoàn toàn là trùng hợp.”
Túc Thiên Dục ung dung ừ một tiếng, yên lặng chờ đoạn tiếp theo.
Quyền Lê nhún vai: “Hết rồi. Bé mèo này tuổi còn nhỏ, tâm tư lại nhạy bén, đôi mắt cũng rất tinh, hai chúng tôi chỉ mới nhìn nhau một cái cậu ta đã cảm thấy có vấn đề rồi, tôi nào dám dùng thuật mê hoặc lên cậu ta.”
Túc Thiên Dục để đá quý màu hồng vào đống không thích, trào phúng không chút nể nang: “Ngay cả một con mèo không dùng được pháp thuật mà cũng không giải quyết được, rác rưởi.”
“…” Quyền Lê phẫn nộ gạt đống đá quý, phản bác lại: “Không biết thuật pháp chứ không phải không có bản lĩnh, thế một thân công đức kia ở đâu ra?”
Túc Thiên Dục lạnh nhạt nói: “Ý tôi không phải là cậu ta không có bản lĩnh.”
Mà là cậu rác rưởi ấy.
Quyền Lê cũng tự đọc hiểu được vế sau, lại phẫn nộ gạt đi một đống ngọc trai: “Cậu không thể vơ đũa cả nắm thế được, nhỡ đâu cậu ta giả vờ không biết? Nói thật, động vật họ mèo rất thông minh, không có loại ngu xuẩn chỉ dùng vận may mà có một thân linh khí đâu… Như vậy mà không biết tí gì về thuật pháp, quỷ cũng không thèm tin.”
Ừ thì đúng thật.
Trên người con mèo con xuất hiện đầy điểm mâu thuẫn, tóm lại là dễ khiến người khác sinh nghi.
Túc Thiên Dục nói: “Cậu đi tra xét lai lịch của cậu ta, tốt nhất là tra cho rõ bố cậu ta là ai.”
Quyền Lê đáp ứng: “Ok, thế tôi đi trước.”
Túc Thiên Dục cười dịu dàng: “Đi đi, dám trở về tay không trừ ba năm tiền lương.”
Quyền Lê lại đặt mông ngồi xuống, muốn nói đạo lý: “Cậu không thấy như thế rất không công bằng à?”
Túc Thiên Dục nói: “Tôi thấy cậu thó vàng nhanh lắm mà.”
Quyền Lê giọng điệu xót xa: “Tôi nhặt những cái cậu không thích mà…” Y tính chơi bài tình cảm, chỉ vào đống đá quý trong tay chủ tịch Túc nói: “Cậu nhìn đi, cậu lựa viên tốt nhất, hình dáng hoàn chỉnh, muốn màu gì cũng có, màu lam này, xanh lam này, lại màu lam…”
Đợi chút.
Quyền Lê nhìn đống đá quý lam nhạt, lam đậm, xanh lam đen, xanh lam Khổng Tước, cạn lời.
Trong lòng Túc Thiên Dục vui vẻ, lôi hộp gỗ nhỏ ra, cất từng viên đá quý vào, cuối cùng để lại một viên màu xanh biển: “Ngày mai tôi muốn đeo viên này ra ngoài.”
Quyền Lê: “…”
Khó trách tên này đồng ý nhanh thế, rõ là hắn đang thèm thuồng đôi mắt của người ta!!!
Bình luận truyện