Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 98



Edit: Cửu Trùng Cát

Lúc Cố Ninh nhìn thấy Bạch Thấm một lần nữa, là trên một thông tin do tạp chí lá cải đưa ra, Bạch Thấm bị người ta chụp được cảnh vui chơi thâu đêm ở quán bar, vẻ mặt trang điểm rất đậm, biểu tình trống rỗng. Ngôi sao cũng có sinh hoạt cá nhân, chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, nhưng ngay lúc đó hạnh kiểm cá nhân của Bạch Thấm lại xảy ra vấn đề, nói cách khác, lúc trước ả có sử dụng chất cấm, đây cũng là nguyên nhân vì sao lần này ả lại bị chú ý như vậy; áp lực của một đống chuyện xấu dồn lại, đăng lên trang nhất của các loại báo chí, tạp chí, trở thành đề tài hot trên khắp các diễn đàn trang web.

Có thể nói chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, giới giải trí vốn là một nơi tương đối loạn lạc, nhưng nếu có thể may mắn trèo lên mặt bàn, đứng vững trong giới giải trí, thì lại là một chuyện khác, tuy rằng Bạch Thấm đã hơn 1 năm chưa từng xuất hiện trở lại, nhưng ả vẫn có một lượng fan rất hùng hậu, chuyện này xảy ra gây một trận xao động rất lớn. Đại đa số dân chúng vẫn rất tỉnh táo, đối với scandal xấu của các ngôi sao luôn có thái độ hết sức nghiêm khắc, nhân vật của công chúng vốn dĩ chính là cuộc sống bị soi trên kính lúp, cho dù có đứng vững ở giới giải trí cũng chẳng có tác dụng gì.

Công ty quản lý của Bạch Thấm trước tiên ban bố thông báo giải thích với giới truyền thông, vào thời điểm đó, Bạch Thấm vẫn còn bị tạm giam trong cục cảnh sát. Giống như lấy một cục đá, ném vào mặt nước bình tĩnh im lặng, gợn sóng dần dần lan xa ra, Bạch Thấm lấy phương thức “Đặc thù” như vậy xuất hiện, oang động vang dội trước mắt đại chúng, xem như hoàn toàn tô đen sự nghiệp của mình, thậm chí chuyện năm trước, ả từng ở trong đoàn phim kiêu căng ngạo mạn, khi dễ người mới… đủ các loại thông tin bị công ty quản lý và Bạch Thần Dục ém nhẹm đi, cũng nhất nhất bị đào bới ra, náo loạn lớn nhất chính là thông tin, lúc ả mới vừa nổi tiếng, từng đánh nhau với nữ diễn viên mới cùng công ty, ngay lúc đó vừa khéo bị người hữu tâm quay lại cảnh này, nhiều năm như vậy đều chưa từng tiết lộ, mà ngay lúc đang dầu sôi lửa bỏng, lại bị tung ra ngoài. Nữ diễn viên bị ả đánh nhất thời trở thành tiêu điểm, xem như tương đối có tính toán, dưới ánh đèn flash của giới truyền thông, không hề chỉ trích Bạch Thấm, cũng không có mượn cơ hội khóc lóc kể lể lấy lòng công chúng, mà chỉ nhắc tới chuyện vài năm gần đây bản thân đã tự trải qua, thành tựu ngày hôm nay xứng đáng với những gì mà nữ diễn viên này từng bị ủy khuất, cho nên quả thật cảm ơn sự tôi luyện của Bạch Thấm ngày trước, xem như đã chấp nhận chuyện này.

Họa vô đơn chí vốn chính là thái độ bình thường trong giới, Bạch Thấm không có chỗ dựa nữa, những ai từng chịu tức giận ở chỗ của ả, tự nhiên đều nhất nhất nghĩ đến việc tiến lên giẫm một cước. Tính tình của Bạch Thẩm lại cao ngạo, ở trong giới nhiều năm như vậy, thế nhưng không có được một người đồng nghiệp nào thật lòng làm bạn bè, thời kỳ nhạy cảm như vậy, không có một người nghệ sĩ nào chịu giúp ả nói vài câu, ngay cả người đại diện của Bạch Thấm, lúc tiếp nhận phỏng vấn, thái độ cũng hết sức kỳ lạ.

Tất cả sai lầm đều bị phóng đại lên vô số lần, cục diện dần dần không thể khống chế, dù sao lực lượng dư luận cũng không thể khinh thường, trải qua lần này, sự nghiệp của Bạch Thấm xem như bị hủy hoại hoàn toàn.

Cố Ninh ôm lấy thảm lông, buông tạp chí trong tay, gần đây thời tiết dần dần trở lạnh, đã là cuối mùa thu, cô đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn về phương xa, tấm nhìn của căn hộ này cực kỳ trống trải, tuy rằng tầng nhà có hơi cao một chút, nhưng cũng cách xa ồn ào náo động. Di động không hợp thời vang lên, cắt đứt Cố Ninh đang ngẩn người, người gọi tới là Triệu Dân.

Ngược lại bây giờ quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, thường xuyên cùng nhau hẹn ra ngoài ăn cơm, uống nước linh tinh gì đó, tính cách tuy rằng bất đồng, nhưng xét trên tổng thể coi như cũng phù hợp, cứ như vậy không mặn không nhạt qua lại, lần trước Thẩm Lan đến Bắc Kinh, còn hoài nghi Cố Ninh và Triệu Dân có quan hệ trên mức tình bạn. Trên thực tế, hai người ở trong mắt người ngoài thoạt nhìn, đúng là rất giống một đôi tình nhân, Cố Ninh không muốn giải thích, Triệu Dân cũng chỉ mang thái độ nhàn nhạt, người ở bên ngoài nhìn vào, xem như chấp nhận mối quan hệ mập mờ này.

Giọng điệu của Triệu Dân có chút lười nhác:

– “Cố Ninh, mấy ngày nữa mình ra nước ngoài rồi, cậu có đến tiễn mình không? Chúng ta ra ngoài gặp mặt một lần đi.”

– “Ừ.”

– “Như vậy đi, dù sao hiện tại mình cũng đang ở ngoài đường, mình tới nhà cậu nhé.”

– “Cũng tốt.”

Cố Ninh cúp điện thoại, cô nam quả nữ, hai người ngược lại một chút cũng không biết tránh tị hiềm.

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang, Cố Ninh đứng dậy đi mở cửa, Triệu Dân thay đổi giày ra vào, trong nhà Cố Ninh có dép của hắn, điểm này Triệu Dân vẫn rất tự hào. Triệu Dân tùy tiện ngồi trên sô pha, Cố Ninh pha một ấm trà từ phòng bếp đi ra, thì nhìn thấy Triệu Dân đang ngồi đọc tờ tạp chí trên bàn của mình.

Triệu Dân buông tạp chí, cười cười nói:

– “Hôm Bạch Thấm đi quán bar, là cậu gọi điện thoại báo cảnh sát phải không, cũng do cậu thông báo với giới truyền thông chứ gì?”

Cố Ninh ngồi xuống, giơ tay từ từ châm trà, mí mắt động cũng không động một cái, cất tiếng đồng ý:

– “Ừ.”

Thái độ hào phóng thừa nhận.

Triệu Dân uống một hớp trà nóng, hơi nước lượn lờ trong không trung, làm cho hàng mi dài rợp của hắn thoạt nhìn có chút ướt át, Triệu Dân hướng về phía Cố Ninh chớp chớp mắt:

– “Kỳ thật mình thật sự rất tò mò, cô ta đã làm chuyện gì đắc tội với cậu, khiến cho cậu phải đối xử với cô ta như vậy?”

– “Mình đối xử với chị ta thế nào? Cũng không phải do mình đào bẫy cho chị ta chui vào, tình cảnh hôm nay của chị ta, đều là do chính chị ta tự lựa chọn, chẳng oán được ai.” Dừng một chút, khóe môi của Cố Ninh mang theo ý cười nhàn nhạt: “Mình là một công dân tốt, thấy người phạm pháp sống ngoài vòng pháp luật, đương nhiên phải báo cảnh sát. Chị ta vốn là người của công chúng, sống dưới ánh đèn flash của giới giải trí, mình thông báo cho phóng viên cũng không tính là chuyện gì quá phận, ừ, mình còn nhận được 5000 đồng tiền đã thông báo tin tức đó.”

Triệu Dân nhìn Cố Ninh, khóe miệng co rút mãnh liệt, cô gái này chỉnh người ta, còn làm như đúng lý hợp tình lắm ấy, hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:

– “Tin tức lớn như vậy mà chỉ có 5000 đồng tiền thông báo tin tức thôi sao, có phải hơi ít một chút hay không? Tuy rằng Bạch Thấm không tính là nổi tiếng lắm, nhưng tin tức quan trọng như vậy, thế nào cũng không thể chỉ có chút tiền công được.”

Cố Ninh uống một hớp trà, cất giọng nhàn nhạt nói tiếp:

– “Với mình mà nói, giá trị của chị ta cũng chỉ bao nhiêu đó, ừ, còn có chút không đáng.”

“…”

Trong lòng Triệu Dân yên lặng thầm nghĩ, quả thật người xưa nói không sai a, “Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy” đúng là chân lý a, hắn phải cẩn thận một chút mới tốt, ngàn vạn lần không nên đắc tội với Mẫu Dạ Xoa trước mắt này.

Tình tình của Cố Ninh như thế, mà cũng có đàn ông trực tiếp theo đuổi, những kẻ đó đều là những dũng sĩ anh hùng… Ví dụ như người tên là Bạch Thần Dục kia…

Nghĩ tới Bạch Thần Dục, Triệu Dân nói tiếp:

– “Dù sao mình cũng sắp đi rồi, nói cho cậu biết cũng không sao, lần trước bộ phim điện ảnh của cậu qua được khâu kiểm duyệt, kỳ thật là do Bạch Thần Dục hỗ trợ, bất quá anh ta không muốn để cho cậu biết, cho nên đẩy hết công lao sang cho Triệu Giám, sau đó Triệu Giám cũng da mặt dày, nhận hết công lao về phía mình.”

Cố Ninh ngẩn ra, nửa ngày không nói chuyện.

Triệu Dân thấy Cố Ninh không nói chuyện, cười cười, nói tiếp:

– “Kỳ thật mình cũng không thích Bạch Thần Dục, hạng người như anh ta, có thói quen được người lấy lòng, rất khó nói chuyện thẳng thắng với người khác, cũng quen thói hay ra lệnh, như vậy tình yêu sẽ giống như gông xiềng trói buộc, không thích hợp với cậu. Còn không bằng tên côn đồ nhà cậu, ít nhất anh ta cũng toàn tâm toàn ý đối với cậu.”

Biểu tình trên mặt Cố Ninh vẫn nhàn nhạt, nhìn Triệu Dân:

– “Không ngờ nha, ngược lại cậu có thể nhìn thấu hết như vậy, lần này ra nước ngoài, khi nào thì trở về?”

Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Dân trở nên ảm đạm:

– “Việc này không thể nói chính xác được, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại, đây là chuyện không còn cách nào khác, nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn phải xa xứ, cả đời đều không trở lại chứ, chẳng qua nhắc tới mới nói, nơi này quả thật không có gì để mình lưu luyến cả, không bằng ra đi cho thống khoái.”

– “Triệu Giám biết suy nghĩ của cậu không?” Giọng nói của Cố Ninh nghe vào tai không gợn sóng không sợ hãi, giống như đang hỏi một vấn đề rất bình thường.

Triệu Dân sợ run, thân thể cứng ngắc, trong mắt hình như có đau xót, nhưng một giây sau lại khôi phục bình tĩnh như cũ, khóe môi hắn gợn lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cố Ninh:

– “Quả nhiên cái gì cậu cũng đều biết hết, cũng đúng, cậu thông minh như vậy, làm sao có thể không biết, trong khoảng thời gian này cám ơn cậu đã ở bên cạnh mình, khiến mình không đến mức quá nhàm chán, cũng có chỗ để có thể tránh đi một chút.”

Cố Ninh lại rót đầy một chén trà, trong phòng an tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, cô cất giọng bình thản nói:

– “Mình biết một người, anh ta có thể giúp được cậu, sau khi cậu ra nước ngoài, nghĩ cách đến Achentina, anh ta sẽ tiếp ứng cậu, anh ta sẽ chuẩn bị cho cậu một thân phận giả, sau khi cậu đến đó, sẽ cắt đứt quan hệ với hết thảy mọi thứ bây giờ, như vậy ai cũng đều không tìm thấy cậu, chẳng qua cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ càng, cậu có thể vứt bỏ hết mọi thứ hay không?”

Thái độ của Cố Ninh quá mức bình tĩnh, giống như nói đến một chuyện không hề quan trọng vậy, bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến cho Triệu Dân có chút không biết làm sao, hoàn toàn sững sờ tại chỗ. Nửa ngày, Triệu Dân mới lấy lại tinh thần, đáp:

– “Có gì là vứt bỏ không được chứ, mình chẳng vướng bận thứ gì, nếu nói có gì không thể vứt bỏ được, thì chính là có chút luyến tiếc cậu nha.” Triệu Dân tựa vào trên sô pha, toàn bộ lưng đều dán vào thành sô pha, giống hệt như đứa trẻ mới sinh còn chưa cứng cáp: “Mình không phải con trai của nhà họ Triệu, Triệu Giám biết mình không phải em trai ruột của anh ta, cư nhiên vẫn chấp nhận thừa nhận thân phận mình, còn giúp mình bao che, đưa cổ phần công ty cho mình, thật là hào phóng a, không biết nếu cha anh ta biết được, có thể tức đến mức sống lại hay không. Ừ, 20 năm trước, là người đàn bà kia quan hệ lung tung với đàn ông nên mới sinh ra mình, ngay cả bản thân bà ta cũng không biết cha ruột mình là ai, bất quá khi đó trong đám đàn ông mà bà ta quan hệ, chỉ có lão già họ Triệu ngu ngốc ấy là có nhiều tiền mà thôi, cho nên tự nhiên vui vẻ nhận làm cha mình.”

Giọng nói của Triệu Dân nghe không ra vui buồn, dừng một chút, Triệu Dân nói tiếp:

– “Lão già họ Triệu kia đúng là kẻ ngu xuẩn, nếu người đàn bà kia thực sự mang thai con của ông ta, sao lại im hơi lặng tiếng suốt mười mấy năm chứ, mãi cho đến khi ông ta gần chết mới tìm tới nhận thân.”

Ánh mắt của Triệu Dân rơi vào khoảng không, qua hồi lâu mới tổng kết lại:

– “Người đàn bà kia biết lão già họ Triệu sắp chết, về sau sẽ không ai chu cấp tiền cho bà ta tiêu xài nữa, cho nên bà ta cắn răng, đem mình ra bán tống bán tháo.”

Từ lúc hắn hiểu chuyện về sau thì không bao giờ gọi “Mẹ” nữa, cũng không gọi trực tiếp tên họ mà thường dùng danh xưng “người đàn bà kia” hoặc là một danh từ đại khái nào đó để nhắc đến.

Cố Ninh từ trên sô pha đứng lên, vỗ vỗ bả vai Triệu Dân:

– “Mình sẽ giúp cậu chuẩn bị thân phận mới, còn có một khoản tiền, đây là phần lợi nhuận của Hội sở trong 5 năm qua, xem như mình bán đứt một lần đi, nhưng xét cho cùng, kỳ thật cậu vẫn phải chịu thiệt thòi. Chẳng qua có số tiền đó rồi, chỉ cần cậu không hút chích cờ bạc, mới có thể có cuộc sống tốt.”

Triệu Dân nhìn Cố Ninh, chớp chớp mắt, cười khổ nói:

– “Đây phải gọi là chuyện gì vậy a, mình nói lâu như vậy, hết sức thành thật với cậu, ngay cả một câu phát biểu cảm tưởng cậu cũng không có… Ít nhất cậu cũng nên an ủi mình một chút, nói với mình rằng hết thảy mọi thứ rồi cũng sẽ qua hay điều gì đó đại loại…”

– “Mỗi người đều có cuộc sống hoàn toàn bất đồng, cậu đã có thể nói ra như vậy, ít nhất cũng chứng mình bản thân cậu đã thấy thoải mái, mình không phải cậu, cho nên không thể đồng cảm với cậu, nói lời an ủi thì có lợi ích gì không?”

Triệu Dân kinh ngạc nhìn Cố Ninh, rốt cuộc bật cười, cười đến bả vai có chút run run:

– “Cậu quả nhiên không giống như những người khác, nói thật, được quen biết với cậu mình cảm thấy rất may mắn.”

– “Không, quen biết với cậu là mình may mắn.” Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt phản bác.

Triệu Dân ngưng cười, cả người tựa vào trên sô pha, nhắm mắt lại không nói gì thêm nữa, tựa như đang ngủ, khóe mắt mơ hồ có lệ, lông mi dài rậm dưới ánh mắt, mặt nghiêng tượng như một bức tranh hoàn mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện